“Rốt cục là ai dung túng ai, cái tên thích khống chế này.” Sau lưng đập lên ván cửa cứng rắn, tầm mắt gần trong gang tấc đang hình thành tình thế giằng co, không quá vài giây, Phong Triển Nặc hừ cười rồi phản kích.
Trước mặt là ánh mắt tràn đầy áp lực lo lắng và cuồng bạo, ẩn sâu trong hốc mắt lóe lên như sao băng, hắn nắm lấy vai của Feston rồi đẩy đối phương lên vách tường.
Đụng đến vật trang trí ở trên tường, Feston phát ra một tiếng kêu rên, cánh cửa ở sau lưng vang lên một tiếng ầm, Phong Triển Nặc nhìn xem Feston có sao hay không, bước chân vững vàng tiến vào bên trong, ngay sau đó là một cái bóng nhào đến, áp hắn xuống đất, “Vì không muốn ràng buộc cậu cho nên mới cho cậu tự do, nhưng cậu cứ luôn chọc giận tôi, cậu quả thật có tài cán này!”
Từng câu từng chữ được nghiến ra khỏi kẽ răng, nếu có thể thì Feston thật sự muốn cắn chết Phong Triển Nặc, hơi thở phà vào bên tay, Phong Triển Nặc giống như bị chim ưng dùng móng vuốt giam cầm dưới đất, nhưng hắn chỉ mỉm cười, “Những lời này tôi trả lại cho anh!” Giọng nói âm u lạnh lẽo được cất cao.
Hàm dưới bị đập mạnh một cú, người ở trong tay của Feston xoay một vòng rồi giãy ra khỏi vòng tay của hắn, đôi chân dài đảo qua, đá văng cánh tay của Feston, Phong Triển Nặc biết rõ mình vừa khơi mào chiến tranh, nhưng có lẽ bọn họ đều cần cách này để phát tiết và khai thông.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt âm u của Feston thì hắn lại tung quyền chậm một chút, sau khi Feston nghiêng người đá một cú thì lại đột nhiên tấn công vào trước mặt, vốn nên đấm vào ngực nhưng rốt cục hai tay lại ôm lấy bờ vai của Phong Triển Nặc.
“Tôi muốn biết cậu nghĩ thế nào về biện pháp rất tốt kia, cậu nói cho tôi nghe thử một chút đi?” Hai thân thể kề sát, từ đánh nhau lại vô hình chuyển thành ôm nhau, nhưng vẫn tràn ngập khả năng nguy hiểm, Feston kề sát vào trán của Phong Triển Nặc, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của đối phương.
Feston chạm đến mấu chốt của hắn, nếu bảo rằng Feston bởi vì tình cảm đặc biệt dành cho hắn mà dung túng hành vi của hắn, như vậy lần này hắn đề nghị Feston lấy Bailey Olivia xem như đã hoàn toàn chọc giận Feston.
“Gạt tôi đến nơi này mà còn chưa chịu vô vấn đề chính, anh muốn tiếp tục hỏi tội tôi hay sao? Rất đơn giản, sau khi nghĩ thông suốt lợi và hại thì đương nhiên sẽ xuất hiện kết quả, đừng nói cho tôi biết là anh không hề nghĩ đến.” Feston lý trí cũng không thua hắn, nhất định đã từng cân nhắc đến khả năng này. Phong Triển Nặc giật giật khóe miệng, “Chẳng qua….không thể lừa gạt tình cảm của mình.” Hắn giống như đang than thở một mình, có bao nhiêu người nhìn thấy nét mặt bất đắc dĩ này? Feston dùng sức lôi kéo, càng ôm càng chặt, “Vậy cậu còn dám nói như vậy nữa hay không?!”
Quả thật giống như đang cáu kỉnh, chẳng phải chỉ vì một câu của hắn thôi sao? Cứ thế mà không ngừng truy cứu, bất quá Phong Triển Nặc không thẳng thắn vạch trần, “Ở trên xe tôi đã giải thích rồi, chỉ là một lời đề nghị mà thôi, anh là đàn ông đó, có cần nhỏ mọn như vậy hay không?”
“Nghĩ ra biện pháp rất tốt này là cậu, nói muốn giết cô dâu cũng là cậu, không biết là ai nhỏ mọn.” Feston buông hắn ra.fynnz.wordpress.com
Không ngờ chính mình lại bị trêu chọc, Phong Triển Nặc đẩy Feston ra. “Đừng khiêu khích tôi, đã lâu rồi tôi chưa sử dụng khẩu Colt, rất ngứa tay, trừ phi anh muốn ăn đạn thì cứ tiếp tục.”
“Bản tính của sát thủ rốt cục không thể thay đổi? Cậu muốn giết người sao?” Lời nói trắng trợn của Feston khiến người ta kinh hãi, hắn nắm lấy cánh tay của Phong Triển Nặc.
“Nếu tôi nói đúng thì sao?” Phong Triển Nặc khiêu khích, Feston giống như đã sớm chờ đợi câu này, cánh tay đột nhiên dùng lực, “Cậu dám nói lại một lần nữa xem?”
Phong Triển Nặc đột nhiên lộn qua ghế sô pha, Feston bị hắn gạt té xuống đất, nhưng đối phương lại thuận thế kéo hắn ngã xuống sàn, lúc này mới cúi đầu nói với hắn, “Tôi chưa bao giờ có ý định khống chế cậu, bất quá theo đuổi cũng có giới hạn, cậu có thể là sát thủ, nhưng không thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy.”
Tấm thảm dày bằng nhung bị lõm xuống vì trọng lượng của bọn họ, Phong Triển Nặc bị Feston nắm hai tay áp xuống sàn, hàng lông mày của Feston cau lại rất sâu, giọng điệu cũng mất bình tĩnh, “Tựa như bây giờ, về sau tình huống thế này có thể lại tiếp tục xảy ra, những người biết quan hệ của chúng ta sẽ xem đây là nhược điểm.”
“Đây là chuyện mà anh đã suy nghĩ cả đêm à?” Bọn họ đều là người có lý trí, chỉ là luôn luôn mất lý trí vì đối phương mà không có cơ hội tỉnh táo để suy ngẫm.
Feston hơi đăm chiêu, “Cậu có cảm thấy tôi rất mâu thuẫn hay không, quan hệ của chúng ta diễn ra ngay trước mắt, trước kia người muốn công khai chuyện này là tôi, hiện tại lại đề nghị chúng ta tách ra cũng là tôi, cậu thấy thế nào?”
Dường như Feston rất để ý đến quan điểm của Phong Triển Nặc, hắn nhún vai, “Không có gì khó hiểu, kỳ thật anh không ngại những chuyện như vậy, sở dĩ đưa ra đề nghị giả vờ chia tay đều là vì lợi ích riêng của chúng ta, lần này anh nói đúng, quan hệ của chúng ta đã trở thành nhược điểm trong mắt của người khác.”
“Là tách ra, không phải là chia tay.” Feston đặc biệt sửa lại.
“Tách ra hay chia tay chẳng phải là giống nhau hay sao?” Hắn không thấy có gì khác biệt.
Giọng điệu nhẹ nhàng, Feston lại có tác phong rất cao thâm, “Việc công khai chuyện của chúng ta là vì tôi không bận tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng bị xem là nhược điểm cũng không ổn, muốn cậu không làm sát thủ thì cậu có chấp nhận hay không? Nếu không được thì lúc nào cậu cũng có thể bị nguy hiểm, chúng ta không thể luôn ở bên nhau, công khai quan hệ của chúng ta chẳng khác nào công khai nhược điểm.”
“Những lời này tôi đã sớm nói với anh, khi đó tôi đã cảnh cáo anh, nhưng anh lại tỏ ra bất cần, ngoại trừ các thành viên của đội đặc nhiệm ST, người nhà của anh cũng biết anh đang ở cùng một phần tử nguy hiểm, tôi chỉ có thể nói rằng anh quả thật làm cho tôi cảm thấy bất ngờ.” Hắn luôn nghĩ Feston là một người rất cẩn thận.
“Như vậy cậu cũng nên nhớ rõ, tôi đã nói là tôi không cố ý giấu diếm, khi người khác chất vấn thì tôi không muốn xem là cậu không tồn tại, cậu xem mình là u linh, nhưng đừng quên, cậu cũng là con người.” Nâng lên thắt lưng của Phong Triển Nặc, Feston luôn nhắc nhở hắn rằng hắn không phải chỉ là một công cụ giết người.
Phong Triển Nặc trầm mặc trong chốc lát, sau đó nở nụ cười, bỗng nhiên có loại xúc động muốn thở dài, “Có biết hay không, lúc trước khi làm nghề này thì chuyện đầu tiên phải quên chính là như vậy.” fynnz810
“Chuyện gì?” Biết hắn đang nói cái gì nhưng Feston vẫn muốn Phong Triển Nặc tự mình nói ra, so với vẻ ngoài sáng chói thì Feston càng muốn biết phần âm u lạnh lẽo ở bên trong hơn, bởi vì đó là nơi mà không có ai có thể chạm vào.
“Khi làm người thì rất khó ra tay với người khác, hoặc là không xem chính mình là con người, hoặc là không xem đối phương là con người, bởi vì như thế thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.” Hai tay bị kiềm chế, Phong Triển Nặc lại lười biếng nằm dưới đất như đang hưởng thụ, Feston nhịn không được mà tưởng tượng phản ứng của người ở trước mặt sẽ như thế nào khi bị nhốt trong tình trạng nguy cấp.
Chỉ sợ cũng sẽ là bộ dáng bất cần đời như vậy, tựa như lần đầu tiên gặp mặt, Feston buông tay ra, Phong Triển Nặc nheo mắt hỏi, “Hey, ngài cảnh sát thân yêu, anh đang sờ ở đâu vậy?”
“Cậu có thể nói tiếp.” Vói vào trong áo sơ mi của Phong Triển Nặc, dây dưa một lúc làm cho bọn họ đều toát mồ hôi, cảm giác ẩm ướt nóng rực dưới lòng bàn tay dễ dàng kích khởi dục vọng, Feston bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo sơ mi của Phong Triển Nặc.
Dịu dàng vuốt ve lại chậm rãi thôi thúc *** tăng cao, Phong Triển Nặc thấp giọng tiếp tục nói, thỉnh thoảng lại cất lên vài tiếng rên rỉ thoải mái, “….Tôi đã từng nói tôi không có thói quen có người chờ tôi, chắc là anh đã phát hiện, ý chí tự do của tôi luôn làm cho tôi rời xa anh, đây là bản tính của tôi, từ đó đến nay hết thảy mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ giết người, bản năng của tôi nói cho tôi biết phải rời xa anh, ngay từ đầu nên là như thế….”
“Sau đó thì sao? Nói tiếp đi.” Bàn tay của Feston sờ đến trước ngực của Phong Triển Nặc, bên trong áo sơ mi rộng mở là cơ ngực rắn chắc lõa lồ, mặt trên có đầy vết sẹo cũ, Feston nghe thấy Phong Triển Nặc nói một cách thẳng thắn, “Cho nên tôi rước lấy rắc rối, khiêu chiến tính kiên nhẫn của anh, anh tin tôi nhưng tôi cần phải xác định cho chắc chắn.” Phong Triển Nặc suy nghĩ cách dùng từ, “Anh làm cho tôi cảm thấy bất ngờ.”
“Anh luôn tỏ ra rất hiểu tôi.” Nụ cười trở nên thâm trầm, “Chỉ có thể nói rằng không hổ là người mà tôi xem trọng, anh quả thật nhìn thấu tôi, nói không chừng anh còn hiểu rõ tôi hơn cả bản thân của tôi, thay vì nói là anh thả cho tôi tự do thì không bằng nói là anh dùng cách này để ràng buộc không cho tôi rời xa anh thì đúng hơn.”
“Như vậy tôi có thành công hay không?” Feston dường như có một chút đắc ý, bên dưới đáy mắt thấp thoáng ý cười bí ẩn.
“Anh đảm bảo tôi sẽ không rời đi nên hiện tại mới đưa ra cách này hay sao?” Phong Triển Nặc nhướng mày, cho hắn tự do nhưng cũng vô hình trung trói chặt trái tim của hắn, chiêu này của Feston hiệu quả hơn rất nhiều so với việc dùng biện pháp cứng rắn để cưỡng ép hắn.
“Muốn lưu lại một trận gió thì không thể dùng dây thừng để trói buộc, bề ngoài cậu thoạt nhìn rất thản nhiên, kỳ thật lại là người đòi hỏi rất cao, bề ngoài ung dung nhưng linh hồn bên trong lại thiếu cảm giác an toàn, cậu phải chộp thứ gì đó vào tay thì mới cảm thấy yên tâm,” Bao gồm cả mạng người.
“Mấy cái vụ linh hồn mà anh cũng nói cho được, đừng suy bụng anh ra bụng tôi….” Giọng điệu của hắn bắt đầu bất ổn, Feston đưa tay đến nơi trí mạng.
Giọng nói ghé vào bên tai cùng với hô hấp nóng rực, “Chỉ cần có thể dùng được thì đều phải dùng, chỉ cần có thể làm cho tôi có được cậu.”
Nhưng đó là một linh hồn phiêu bạt khó có thể nắm giữ, sau khi hắn chiếm được thì phải nghĩ cách giữ lại, làm cho người này triệt để hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của hắn.
Phong Triển Nặc nhéo thắt lưng của Feston, “Anh cố ý muốn tôi nợ anh, cái tên Caesar thâm hiểm này.”
“Không thâm thì làm sao có thể đối phó với U Linh.” Hắn quấy nhiễu đầu lưỡi của Phong Triển Nặc, trong lúc nói chuyện thì những động tác chậm rãi vuốt ve một cách trí mạng vẫn được tiếp tục, *** dần dần chồng chất, giống như từng thanh củi được nhóm lửa, rốt cục hừng hực bốc lên.
Lồng ngực của Phong Triển Nặc không ngừng phập phồng, hắn nhìn lên ánh mắt chăm chú và dày đặc lửa nóng ở phía trên, giữa bọn họ có rất nhiều lần giống như đối đầu trên chiến trường, không hề chịu thua, nhưng cũng đạt được cảm giác chinh phục triệt để, Feston hôn lên mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của Phong Triển Nặc, nhìn đôi môi hơi sưng lên của hắn, lại tiếp tục hôn xuống.
Phong Triển Nặc bất ngờ ngẩng đầu đoạt lấy, đôi môi trở nên đau đớn, nước bọt ẩm ướt phát ra tiếng dây dưa của đầu lưỡi, lặng lẽ tiến hành dưới sàn, tiếng hít thở là phần nhạc đệm kịch liệt nhất, đây là một cuộc chiến, đúng vậy, nhưng lại là một loại trao đổi đặc biệt.
Có lẽ Feston đã nói đúng, Phong Triển Nặc cần một vài thứ để khẳng định sự tồn tại của mình. Trong căn phòng chất đầy hành lý, sau lưng của Phong Triển Nặc là tấm thảm mềm mại, nắm chặt tấm thảm bằng nhung màu trắng ở dưới thân. Feston hôn lên nơi mẫn cảm của Phong Triển Nặc, hắn ôm lấy đầu của Feston, “Sau khi giải quyết chuyện của Bailey Olivia thì tôi sẽ đi đến nơi khác một thời gian ngắn, trước khi tạm biệt….anh để cho tôi đòi lại cái đã…”
Cắn răng rên rỉ, một đêm mất ngủ dường như chỉ làm cho tinh thần của Feston càng thêm hưng phấn, trong lúc kịch liệt vận động, hắn ôm chặt Phong Triển Nặc, “Hiện tại nói tạm biệt với tôi là quá sớm, chí ít phải chờ qua ngày lễ….Cậu chờ không kịp mà muốn rời xa tôi nhanh như vậy hay sao?”
Phong Triển Nặc mơ hồ nhớ đến ngày lễ của Monaco sắp đến, ***g ngực va chạm vào nhau có thể cảm nhận được tiếng tim đập, làn da màu đồng ở trước mắt lóe lên mồ hôi sáng bóng, trên khuôn mặt tràn ngập dục vọng của Feston đang toát ra mồ hôi, còn có một loại cảm xúc khắc sâu, đó là luyến tiếc.
……….
P/S: Em cũng đã công nhận là anh thâm :>. Cơ mà anh Phê có cái thói quen để mặt tỉnh bơ còn tay thì liên tục sờ soạng…
Trước mặt là ánh mắt tràn đầy áp lực lo lắng và cuồng bạo, ẩn sâu trong hốc mắt lóe lên như sao băng, hắn nắm lấy vai của Feston rồi đẩy đối phương lên vách tường.
Đụng đến vật trang trí ở trên tường, Feston phát ra một tiếng kêu rên, cánh cửa ở sau lưng vang lên một tiếng ầm, Phong Triển Nặc nhìn xem Feston có sao hay không, bước chân vững vàng tiến vào bên trong, ngay sau đó là một cái bóng nhào đến, áp hắn xuống đất, “Vì không muốn ràng buộc cậu cho nên mới cho cậu tự do, nhưng cậu cứ luôn chọc giận tôi, cậu quả thật có tài cán này!”
Từng câu từng chữ được nghiến ra khỏi kẽ răng, nếu có thể thì Feston thật sự muốn cắn chết Phong Triển Nặc, hơi thở phà vào bên tay, Phong Triển Nặc giống như bị chim ưng dùng móng vuốt giam cầm dưới đất, nhưng hắn chỉ mỉm cười, “Những lời này tôi trả lại cho anh!” Giọng nói âm u lạnh lẽo được cất cao.
Hàm dưới bị đập mạnh một cú, người ở trong tay của Feston xoay một vòng rồi giãy ra khỏi vòng tay của hắn, đôi chân dài đảo qua, đá văng cánh tay của Feston, Phong Triển Nặc biết rõ mình vừa khơi mào chiến tranh, nhưng có lẽ bọn họ đều cần cách này để phát tiết và khai thông.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt âm u của Feston thì hắn lại tung quyền chậm một chút, sau khi Feston nghiêng người đá một cú thì lại đột nhiên tấn công vào trước mặt, vốn nên đấm vào ngực nhưng rốt cục hai tay lại ôm lấy bờ vai của Phong Triển Nặc.
“Tôi muốn biết cậu nghĩ thế nào về biện pháp rất tốt kia, cậu nói cho tôi nghe thử một chút đi?” Hai thân thể kề sát, từ đánh nhau lại vô hình chuyển thành ôm nhau, nhưng vẫn tràn ngập khả năng nguy hiểm, Feston kề sát vào trán của Phong Triển Nặc, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của đối phương.
Feston chạm đến mấu chốt của hắn, nếu bảo rằng Feston bởi vì tình cảm đặc biệt dành cho hắn mà dung túng hành vi của hắn, như vậy lần này hắn đề nghị Feston lấy Bailey Olivia xem như đã hoàn toàn chọc giận Feston.
“Gạt tôi đến nơi này mà còn chưa chịu vô vấn đề chính, anh muốn tiếp tục hỏi tội tôi hay sao? Rất đơn giản, sau khi nghĩ thông suốt lợi và hại thì đương nhiên sẽ xuất hiện kết quả, đừng nói cho tôi biết là anh không hề nghĩ đến.” Feston lý trí cũng không thua hắn, nhất định đã từng cân nhắc đến khả năng này. Phong Triển Nặc giật giật khóe miệng, “Chẳng qua….không thể lừa gạt tình cảm của mình.” Hắn giống như đang than thở một mình, có bao nhiêu người nhìn thấy nét mặt bất đắc dĩ này? Feston dùng sức lôi kéo, càng ôm càng chặt, “Vậy cậu còn dám nói như vậy nữa hay không?!”
Quả thật giống như đang cáu kỉnh, chẳng phải chỉ vì một câu của hắn thôi sao? Cứ thế mà không ngừng truy cứu, bất quá Phong Triển Nặc không thẳng thắn vạch trần, “Ở trên xe tôi đã giải thích rồi, chỉ là một lời đề nghị mà thôi, anh là đàn ông đó, có cần nhỏ mọn như vậy hay không?”
“Nghĩ ra biện pháp rất tốt này là cậu, nói muốn giết cô dâu cũng là cậu, không biết là ai nhỏ mọn.” Feston buông hắn ra.fynnz.wordpress.com
Không ngờ chính mình lại bị trêu chọc, Phong Triển Nặc đẩy Feston ra. “Đừng khiêu khích tôi, đã lâu rồi tôi chưa sử dụng khẩu Colt, rất ngứa tay, trừ phi anh muốn ăn đạn thì cứ tiếp tục.”
“Bản tính của sát thủ rốt cục không thể thay đổi? Cậu muốn giết người sao?” Lời nói trắng trợn của Feston khiến người ta kinh hãi, hắn nắm lấy cánh tay của Phong Triển Nặc.
“Nếu tôi nói đúng thì sao?” Phong Triển Nặc khiêu khích, Feston giống như đã sớm chờ đợi câu này, cánh tay đột nhiên dùng lực, “Cậu dám nói lại một lần nữa xem?”
Phong Triển Nặc đột nhiên lộn qua ghế sô pha, Feston bị hắn gạt té xuống đất, nhưng đối phương lại thuận thế kéo hắn ngã xuống sàn, lúc này mới cúi đầu nói với hắn, “Tôi chưa bao giờ có ý định khống chế cậu, bất quá theo đuổi cũng có giới hạn, cậu có thể là sát thủ, nhưng không thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy.”
Tấm thảm dày bằng nhung bị lõm xuống vì trọng lượng của bọn họ, Phong Triển Nặc bị Feston nắm hai tay áp xuống sàn, hàng lông mày của Feston cau lại rất sâu, giọng điệu cũng mất bình tĩnh, “Tựa như bây giờ, về sau tình huống thế này có thể lại tiếp tục xảy ra, những người biết quan hệ của chúng ta sẽ xem đây là nhược điểm.”
“Đây là chuyện mà anh đã suy nghĩ cả đêm à?” Bọn họ đều là người có lý trí, chỉ là luôn luôn mất lý trí vì đối phương mà không có cơ hội tỉnh táo để suy ngẫm.
Feston hơi đăm chiêu, “Cậu có cảm thấy tôi rất mâu thuẫn hay không, quan hệ của chúng ta diễn ra ngay trước mắt, trước kia người muốn công khai chuyện này là tôi, hiện tại lại đề nghị chúng ta tách ra cũng là tôi, cậu thấy thế nào?”
Dường như Feston rất để ý đến quan điểm của Phong Triển Nặc, hắn nhún vai, “Không có gì khó hiểu, kỳ thật anh không ngại những chuyện như vậy, sở dĩ đưa ra đề nghị giả vờ chia tay đều là vì lợi ích riêng của chúng ta, lần này anh nói đúng, quan hệ của chúng ta đã trở thành nhược điểm trong mắt của người khác.”
“Là tách ra, không phải là chia tay.” Feston đặc biệt sửa lại.
“Tách ra hay chia tay chẳng phải là giống nhau hay sao?” Hắn không thấy có gì khác biệt.
Giọng điệu nhẹ nhàng, Feston lại có tác phong rất cao thâm, “Việc công khai chuyện của chúng ta là vì tôi không bận tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng bị xem là nhược điểm cũng không ổn, muốn cậu không làm sát thủ thì cậu có chấp nhận hay không? Nếu không được thì lúc nào cậu cũng có thể bị nguy hiểm, chúng ta không thể luôn ở bên nhau, công khai quan hệ của chúng ta chẳng khác nào công khai nhược điểm.”
“Những lời này tôi đã sớm nói với anh, khi đó tôi đã cảnh cáo anh, nhưng anh lại tỏ ra bất cần, ngoại trừ các thành viên của đội đặc nhiệm ST, người nhà của anh cũng biết anh đang ở cùng một phần tử nguy hiểm, tôi chỉ có thể nói rằng anh quả thật làm cho tôi cảm thấy bất ngờ.” Hắn luôn nghĩ Feston là một người rất cẩn thận.
“Như vậy cậu cũng nên nhớ rõ, tôi đã nói là tôi không cố ý giấu diếm, khi người khác chất vấn thì tôi không muốn xem là cậu không tồn tại, cậu xem mình là u linh, nhưng đừng quên, cậu cũng là con người.” Nâng lên thắt lưng của Phong Triển Nặc, Feston luôn nhắc nhở hắn rằng hắn không phải chỉ là một công cụ giết người.
Phong Triển Nặc trầm mặc trong chốc lát, sau đó nở nụ cười, bỗng nhiên có loại xúc động muốn thở dài, “Có biết hay không, lúc trước khi làm nghề này thì chuyện đầu tiên phải quên chính là như vậy.” fynnz810
“Chuyện gì?” Biết hắn đang nói cái gì nhưng Feston vẫn muốn Phong Triển Nặc tự mình nói ra, so với vẻ ngoài sáng chói thì Feston càng muốn biết phần âm u lạnh lẽo ở bên trong hơn, bởi vì đó là nơi mà không có ai có thể chạm vào.
“Khi làm người thì rất khó ra tay với người khác, hoặc là không xem chính mình là con người, hoặc là không xem đối phương là con người, bởi vì như thế thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.” Hai tay bị kiềm chế, Phong Triển Nặc lại lười biếng nằm dưới đất như đang hưởng thụ, Feston nhịn không được mà tưởng tượng phản ứng của người ở trước mặt sẽ như thế nào khi bị nhốt trong tình trạng nguy cấp.
Chỉ sợ cũng sẽ là bộ dáng bất cần đời như vậy, tựa như lần đầu tiên gặp mặt, Feston buông tay ra, Phong Triển Nặc nheo mắt hỏi, “Hey, ngài cảnh sát thân yêu, anh đang sờ ở đâu vậy?”
“Cậu có thể nói tiếp.” Vói vào trong áo sơ mi của Phong Triển Nặc, dây dưa một lúc làm cho bọn họ đều toát mồ hôi, cảm giác ẩm ướt nóng rực dưới lòng bàn tay dễ dàng kích khởi dục vọng, Feston bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo sơ mi của Phong Triển Nặc.
Dịu dàng vuốt ve lại chậm rãi thôi thúc *** tăng cao, Phong Triển Nặc thấp giọng tiếp tục nói, thỉnh thoảng lại cất lên vài tiếng rên rỉ thoải mái, “….Tôi đã từng nói tôi không có thói quen có người chờ tôi, chắc là anh đã phát hiện, ý chí tự do của tôi luôn làm cho tôi rời xa anh, đây là bản tính của tôi, từ đó đến nay hết thảy mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ giết người, bản năng của tôi nói cho tôi biết phải rời xa anh, ngay từ đầu nên là như thế….”
“Sau đó thì sao? Nói tiếp đi.” Bàn tay của Feston sờ đến trước ngực của Phong Triển Nặc, bên trong áo sơ mi rộng mở là cơ ngực rắn chắc lõa lồ, mặt trên có đầy vết sẹo cũ, Feston nghe thấy Phong Triển Nặc nói một cách thẳng thắn, “Cho nên tôi rước lấy rắc rối, khiêu chiến tính kiên nhẫn của anh, anh tin tôi nhưng tôi cần phải xác định cho chắc chắn.” Phong Triển Nặc suy nghĩ cách dùng từ, “Anh làm cho tôi cảm thấy bất ngờ.”
“Anh luôn tỏ ra rất hiểu tôi.” Nụ cười trở nên thâm trầm, “Chỉ có thể nói rằng không hổ là người mà tôi xem trọng, anh quả thật nhìn thấu tôi, nói không chừng anh còn hiểu rõ tôi hơn cả bản thân của tôi, thay vì nói là anh thả cho tôi tự do thì không bằng nói là anh dùng cách này để ràng buộc không cho tôi rời xa anh thì đúng hơn.”
“Như vậy tôi có thành công hay không?” Feston dường như có một chút đắc ý, bên dưới đáy mắt thấp thoáng ý cười bí ẩn.
“Anh đảm bảo tôi sẽ không rời đi nên hiện tại mới đưa ra cách này hay sao?” Phong Triển Nặc nhướng mày, cho hắn tự do nhưng cũng vô hình trung trói chặt trái tim của hắn, chiêu này của Feston hiệu quả hơn rất nhiều so với việc dùng biện pháp cứng rắn để cưỡng ép hắn.
“Muốn lưu lại một trận gió thì không thể dùng dây thừng để trói buộc, bề ngoài cậu thoạt nhìn rất thản nhiên, kỳ thật lại là người đòi hỏi rất cao, bề ngoài ung dung nhưng linh hồn bên trong lại thiếu cảm giác an toàn, cậu phải chộp thứ gì đó vào tay thì mới cảm thấy yên tâm,” Bao gồm cả mạng người.
“Mấy cái vụ linh hồn mà anh cũng nói cho được, đừng suy bụng anh ra bụng tôi….” Giọng điệu của hắn bắt đầu bất ổn, Feston đưa tay đến nơi trí mạng.
Giọng nói ghé vào bên tai cùng với hô hấp nóng rực, “Chỉ cần có thể dùng được thì đều phải dùng, chỉ cần có thể làm cho tôi có được cậu.”
Nhưng đó là một linh hồn phiêu bạt khó có thể nắm giữ, sau khi hắn chiếm được thì phải nghĩ cách giữ lại, làm cho người này triệt để hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của hắn.
Phong Triển Nặc nhéo thắt lưng của Feston, “Anh cố ý muốn tôi nợ anh, cái tên Caesar thâm hiểm này.”
“Không thâm thì làm sao có thể đối phó với U Linh.” Hắn quấy nhiễu đầu lưỡi của Phong Triển Nặc, trong lúc nói chuyện thì những động tác chậm rãi vuốt ve một cách trí mạng vẫn được tiếp tục, *** dần dần chồng chất, giống như từng thanh củi được nhóm lửa, rốt cục hừng hực bốc lên.
Lồng ngực của Phong Triển Nặc không ngừng phập phồng, hắn nhìn lên ánh mắt chăm chú và dày đặc lửa nóng ở phía trên, giữa bọn họ có rất nhiều lần giống như đối đầu trên chiến trường, không hề chịu thua, nhưng cũng đạt được cảm giác chinh phục triệt để, Feston hôn lên mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của Phong Triển Nặc, nhìn đôi môi hơi sưng lên của hắn, lại tiếp tục hôn xuống.
Phong Triển Nặc bất ngờ ngẩng đầu đoạt lấy, đôi môi trở nên đau đớn, nước bọt ẩm ướt phát ra tiếng dây dưa của đầu lưỡi, lặng lẽ tiến hành dưới sàn, tiếng hít thở là phần nhạc đệm kịch liệt nhất, đây là một cuộc chiến, đúng vậy, nhưng lại là một loại trao đổi đặc biệt.
Có lẽ Feston đã nói đúng, Phong Triển Nặc cần một vài thứ để khẳng định sự tồn tại của mình. Trong căn phòng chất đầy hành lý, sau lưng của Phong Triển Nặc là tấm thảm mềm mại, nắm chặt tấm thảm bằng nhung màu trắng ở dưới thân. Feston hôn lên nơi mẫn cảm của Phong Triển Nặc, hắn ôm lấy đầu của Feston, “Sau khi giải quyết chuyện của Bailey Olivia thì tôi sẽ đi đến nơi khác một thời gian ngắn, trước khi tạm biệt….anh để cho tôi đòi lại cái đã…”
Cắn răng rên rỉ, một đêm mất ngủ dường như chỉ làm cho tinh thần của Feston càng thêm hưng phấn, trong lúc kịch liệt vận động, hắn ôm chặt Phong Triển Nặc, “Hiện tại nói tạm biệt với tôi là quá sớm, chí ít phải chờ qua ngày lễ….Cậu chờ không kịp mà muốn rời xa tôi nhanh như vậy hay sao?”
Phong Triển Nặc mơ hồ nhớ đến ngày lễ của Monaco sắp đến, ***g ngực va chạm vào nhau có thể cảm nhận được tiếng tim đập, làn da màu đồng ở trước mắt lóe lên mồ hôi sáng bóng, trên khuôn mặt tràn ngập dục vọng của Feston đang toát ra mồ hôi, còn có một loại cảm xúc khắc sâu, đó là luyến tiếc.
……….
P/S: Em cũng đã công nhận là anh thâm :>. Cơ mà anh Phê có cái thói quen để mặt tỉnh bơ còn tay thì liên tục sờ soạng…
/240
|