XÀ VƯƠNG TUYỂN HẬU

Chương 3 - Chương 170: Chịu đòn nhận tội

/395


Đi vào đại sảnh, Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối phân biệt ngồi ở hai vị trí phía trên, hai người động tác đồng nhất, đồng thời vẻ mặt nghiêm chính, lưng ưỡn thẳng, một bộ bộ dáng đứng đắn.

Bối Bối dùng dư quang ở đuôi mắt hướng nam nhân bên cạnh liếc mắt, có điểm muốn bật cười, chỉ là Cô Ngự Hàn đã giành trước một bước, giả vờ uy nghiêm: “Đứng đắn một chút, không cho phép cười.”

“Vương giáo huấn rất phải.” Bối Bối le lưỡi, bộ dáng cười khẽ khiến Cô Ngự Hàn con ngươi đen nhiễm thượng vài tia vui vẻ, chưa bao giờ cảm giác được ngồi ở trên “Vương vị” cũng có thể thú vị như vậy, sau này muốn nàng bắt đầu bồi hắn nhiều hơn, hắn liền sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa a…

Chỉ chốc lát sau, Điền Lão gia cùng với con gái Điền Quyên Quyên cùng nhau đi tới.

Tuy nhiên, trang phục của Điền Lão gia, khiến Bối Bối thật vất vả mới có thể làm ra hình tượng nghiêm túc toàn bộ phá hư, mắt hạnh trợn to, cằm rớt xuống, nàng không thể tin được đưa tay dụi dụi mắt.

Điền Lão gia này tới cùng đang diễn cái gì a?

Khóe miệng có máu, còn mặc quần áo ngắn vải thô, tứ chi mập mạp lộ ra nửa đoạn, này còn chưa nói, trên lưng còn buộc theo một chiếc gậy to!

Oh, my god!

Này chẳng lẽ chính là cái mà cổ nhân vẫn nói – chịu đòn nhận tội?

Cô Ngự Hàn thấy trang phục của Điền Lão gia, đáy mắt xẹt qua nhất mạt tia sáng, sau đó liền bất động thanh sắc nhìn Điền Lão gia và Điền Quyên Quyên hai người cùng nhau quỳ xuống.

Nhân một khắc này, Cô Ngự Hàn rất nhanh đưa tay nâng cằm của Bối Bối lên, rỉ tai nói với nàng: “Tiểu Bối Bối, thu hồi cái miệng rộng của ngươi lại.”

Thình lình, nhất đạo mắt lạnh bắn về phía hắn, đương nhiên là ánh mắt của Bối Bối.

Dám nói nàng là miệng rộng!

Cô Ngự Hàn nhếch môi tỏ vẻ đáp lại, sau đó ánh mắt liền nhìn xuống người đang quỳ gối trên mặt đất: “Điền lão, ngươi tới gặp Bổn Vương là muốn thỉnh tội gì?”

“Thảo dân giáo dạy vô phương, dạy dỗ nhi tử không tốt, khiến cho tiểu nhi từ nhỏ dở điên không biết thế sự, mới có thể điên điên khùng khùng dám đối với Vương Hậu nương nương vô lễ, con không được dạy dỗ tốt là lỗi của cha mẹ, thảo dân có tội.”

Điền Lão gia vừa nói xong, nhịn không được bi từ càng lúc càng nghẹn ngào, thanh âm lập tức hình như trở nên già nua rất nhiều, hỗn loạn ẩn nhẫn trong đó là tiếng khóc nghẹn của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Điền Quyên Quyên cũng cúi đầu yểm khóc, ẩn nhẫn nín nhín khiến hai vai lạnh run run.

Khuôn mặt tà mị anh tuấn ương ngạnh của Cô Ngự Hàn nghiêm nghị, vẫn là vẻ mặt bình tình không rõ thanh sắc như trước.

Ngược lại, Bối Bối có điểm không đành lòng nhìn phụ tử Điền gia như vậy, đến lúc nàng nhìn tới mái tóc đã có rất nhiều sợi bạc trắng của Điền Lão run run, cảm giác áy náy nồng đậm dâng lên trong lòng nàng.

“Cô Ngự Hàn, ta xem…” Bối Bối vừa muốn mở miệng nói, Cô Ngự Hàn liền đưa tới một ánh mắt nghiêm túc muốn nàng im lặng.

Hơi có chút muốn phản ứng lại, nhưng rồi Bối Bối cũng thỏa hiệp khép miệng lại, lần đầu tiên lấy thân phận nghiêm túc ngồi ở bên cạnh vị trí Vương thượng uy nghiêm của hắn, loại cảm giác này, rất trang trọng, khiến nàng không khỏi nghe theo ý ám chỉ của hắn.

“Điền lão, nói như vậy là ngươi cho rằng con của ngươi cũng không có bất cứ chỗ nào không đúng?” Tiếng nói của Cô Ngự Hàn đột nhiên trầm thấp, ngón tay thon dài lơ đãng cuốn lấy mấy lọn tóc dài buông xuống, thần thái mị hoặc bình thản lại đầy vẻ thâm trầm.

Bối Bối rất cẩn thận đưa mắt liếc nhìn hắn, nhìn nghiêng một bên mặt nhìn vào ánh mắt của hắn, khiến cho nàng cảm giác một cỗ khí lạnh áp bách, cảm giác này, ngay cả nàng là phụ nữ cũng cảm giác được.

Sách, người nầy nhất định muốn Điền lão tự nhận rằng con lão đáng chết.

Lúc này, sắc mặt Điền Lão gia đã trở nên rất cứng ngắc, lớp da trên cơ thể béo phì liên tục run lên, thần thái giãy dụa mang theo đau đớn càng trở nên rõ ràng.

Khẽ cắn môi, Điền Lão gia cuối cùng cũng dập đầu, nói chuyện rất gian nan: “Tiểu nhi… đích xác tội đáng chết vạn lần.”

Nói xong, bả vai Điền Lão gia như là bị đè ép ngàn cân búa tạ thông thường, trầm trọng đến mức cơ hồ chống đỡ không nổi cơ thể.

Điền Quyên Quyên hốc mắt đỏ hồng cũng cùng lúc dập đầu, nước mắt nhịn không được xoạch xoạch rớt đến trên mặt đất, khiến cho một cái phụ thân đi nói nhi tử do chính bản thân thân sinh đáng chết, đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào a.

Giờ khắc này, nàng thật sự hối hận rồi, nếu không phải nàng nghĩ sai đem Vương hậu dẫn tới hậu viện, Điền gia bọn họ cũng sẽ không rơi xuống ngày hôm nay.

Mắt lạnh nhìn vè bi thương của phụ tử Điền gia, Cô Ngự Hàn khoát khoát tay: “Nếu Điền công tử đã tạ thế, niệm tình hắn là kẻ điên không biết thế sự, ngươi làm phụ thân cũng đã vì nhi tử chịu đòn nhận tội, Bổn Vương liền miễn cho Điền gia tội liên can. Các ngươi đều đứng lên đi.”

“Thảo dân khấu tạ Vương ân.” Điền Lão gia dưới sự nâng đỡ của con gái, run run cố gắng nâng người đứng lên.

Nhìn trước mắt một màn phụ nữ tình nùng, Bối Bối nhịn không được cúi đôi mi thanh tú xuống, âm thầm thán khí, lòng trắc ẩn, con người ai cũng đều có a.

Chỉ là nghĩ đến bọn họ còn lưu giữ khế ước bán mình của Khả Y, nàng cố đè lòng trắc ẩn này xuống.

Tại lúc bọn họ đứng lên, Cô Ngự Hàn lại mở miệng: “Nhưng mà… Vương Hậu nương nương rất thích cô con dâu mà nhà các ngươi mới cưới về, hy vọng có thể lưu nàng bên người hầu hạ.”

Bối Bối quay đầu nhìn hắn một chút, lập tức liền lĩnh hội trở về, nàng đưa tay vuốt ve búi tóc: “Đúng vậy, Bổn cung rất thích Khả Y giúp Bổn cung chải đầu, cho nên muốn đem nàng giữ ở bên người, các ngươi sẽ không phản đối chứ?”

Điền gia phụ nữ đồng thời nhất thời sửng sốt, đáy mắt chợt lóe lên ánh mắt không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu: “Có thể tiến cung hầu hạ Vương Hậu nương nương là phúc khí của con dâu mới, cũng là vinh quang của Điền gia, thảo dân sao lại phản đối, còn muốn khấu tạ Vương Hậu nương nương đã ban thưởng.”

“Được rồi, Khả Y sau này nhất định là người của Bổn cung.” Bối Bối dứt khoát lưu loát tiếp lời, tuyệt không cấp cho Điền lão một cơ hội đổi ý.

Ha, thành công!

Nàng nhẹ liếc mắt hướng Cô Ngự Hàn, vừa lúc hắn cũng nhìn qua, âm thầm đối nàng nháy mắt, khen ngợi nàng cơ trí.

“Tiểu Bối Bối, ta và ngươi quả thật là thông minh sắc xảo tâm ý tương thông a!” Hắn rỉ tai nói với nàng.

Bối Bối nháy mắt mấy cái coi như trả lời hắn, sau đó lại rất đứng đắn mà đối diện hướng Điền gia phụ tử nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Điền Lão gia trở về an táng lệnh lang cho thật tốt, khí trời lạnh như thế, ngươi đều đã chịu đủ đòn nhận tội, chuyện lệnh lang đường đột đối với Bổn cung coi như bỏ qua, các ngươi trở về đi thôi, còn có, Điền tiểu thư tuổi cũng không còn nhỏ, các vị công tử Bổn cung biết cũng không ít, sau này nếu như yêu cầu cứ nói bản cung rất vui lòng giúp một lần làm hồng nương.”

Vừa nói, ánh mắt Bối Bối nặng nề bắn về phía Điền Quyên Quyên. Hừ, dám có tâm làm chuyện xấu muốn tranh nam nhân của nàng, nàng sẽ không ngồi chờ chết a!

Điền Quyên Quyên thấy vậy da đầu tê dại, bối rối vội vàng phúc thân cúi xuống: “Dân nữ cám ơn Vương hậu nâng đỡ, chỉ là gia huynh tang sự còn chưa xong, dân nữ tạm thời còn muốn ở lại trong nhà chịu tang.”

“Thảo dân cáo lui.” Điền lão túm lấy nữ nhi, tại lúc được sự cho phép của Cô Ngự Hàn vội vàng mang theo con gái đi ra ngoài.

/395

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status