Vương Phi Trùng Sinh Ký

Chương 9 - Chương 9

/17


Nói đến bạc, Bùi Ngọc Kiều bảo Trúc Linh mang hộp tiền đồng mở ra.

Nàng đếm, mới phát hiện bản thân không có nhiều tiền.

Chỉ có hơn hai trăm hai. Mỗi tháng tiền tiêu vặt của nàng đều có mười lăm lượng bạc, một năm, nàng tính phải có một trăm mấy chục lượng, chưa tính tiền thưởng trưởng bối cho.

“Tiền của ta đi đâu mất rồi?” Nàng hỏi Trúc Linh.

Trúc Linh nói: “ Đã thưởng cho hạ nhân, mua đồ .”

Nàng ấy dẫn nàng đi xem. Nhà kho trong viện chất đống những thứ lặt vặt bừa bộn. Hơn mười cái đèn lồng, mười hai con búp bê bằng ngọc, chong chóng bằng trúc, bình nước mã não, dưa hấu phỉ thúy, rực rỡ muôn màu. Nàng nhớ lại, nàng thích mua đồ, thấy đẹp mắt là mua.

Cũng không quan tâm có lãng phí hay không, toàn là yêu thích nhất thời.

Bây giờ suy nghĩ lại, thật đúng là phá sản !

Bùi Ngọc Kiều lắc đầu :“Sau này không mua nữa .” Nàng dặn dò Trúc Linh ,“ Ngươi cũng đừng cho ta tiếp tục như thế.”

Trúc Linh gật đầu liên tục :“ Vâng .”

Trạch Lan cười nói :“ Cô nương có thiếu bạc đâu, thích mua gì thì mua cái đó, Thái phu nhân thương người như thế.”

“Ta không phải trẻ con , sao có thể thích nhiều như vậy được.” Bùi Ngọc Kiều khóa hộp lại , đưa chìa khóa cho Trúc Linh,“ Ngươi cất đi.”

Trạch Lan nhìn đỏ cả mắt.

Cô nương quả thực không coi nàng là đại nha hoàn, cái gì cũng gọi Trúc Linh tới làm.

Trước kia cô nương ngoan ngoãn biết bao, mọi thứ đều không quan tâm, nàng giữ hộp tiền có cầm một ít, cô nương cũng không biết. Thế mà bây giờ còn biết đếm tiền, xem ra con người ấy thật sự đã thay đổi rồi, còn quan tâm những thứ này.

Nàng cắn môi, trực tiếp hỏi Bùi Ngọc Kiều : “ Cô nương, người dứt khoát đem nô tỳ trả về bên Thái phu nhân đi.”

“...... Tại sao?” Bùi Ngọc Kiều sửng sốt.

“ Cô nương không thích nô tỳ ở chỗ này, còn giữ lại làm gì, chỉ sợ làm sai cái gì đó.” Nàng lau mắt, cúi đầu, tủi thân nói, “ Nô tỳ cũng đã ở bên cô nương mấy năm, không nghĩ rằng cô nương lại không thích như thế!”

Nàng nhấc chân liền đi.

Bùi Ngọc Kiều ở nơi này sững sờ.

Trúc Linh hiền lành, muốn đuổi theo : “Trạch Lan thật ra là đau lòng.”

Bùi Ngọc Kiều ngăn nàng lại, hồi lâu mới nói : “Đừng để ý.”

Trúc Linh khó hiểu.

Bùi Ngọc Kiều nhìn nàng, nghiêm túc hỏi : “ Ngươi và nàng ấy đều là nô tỳ của ta đúng không? Ta muốn sai sử thế nào thì sai sử thế ấy?”

“Đương nhiên, cô nương.” Trúc Linh gật đầu, “ Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, cô nương chỉ cần nói một câu, chúng nô tỳ cũng đi.”

“Ta đây trọng dụng ngươi, nàng ấy không nên bất mãn.” Nàng nhận ra, Trạch Lan đang cáu kỉnh với nàng.

Trúc Linh không nói gì.

Tính tình Trạch Lan như vậy, cô nương trước cũng không quản, nhiều lúc còn ỷ lại nàng ấy, bây giờ thì càng ngày càng coi trọng mình. Trúc Linh tuy rằng vui mừng, cũng không biết tại sao. Suy cho cùng Trạch Lan thông minh, nhiều ưu điểm, còn có thể dỗ cô nương vui vẻ, nàng thì cái gì cũng không biết.

Thái phu nhân trước kia đã nói, nàng có chút giống cô nương, có duyên phận.

Nói thẳng ra , chính là ngốc.

Trúc Linh thở dài : “ Nô tỳ kém cỏi hơn nàng ấy, cũng khó trách nàng ấy không bằng lòng.”

Đồng bệnh tương liên.

Bùi Ngọc Kiều vỗ vỗ mu bàn tay nàng : “ Trúc Linh, người ngốc không xấu, người thông minh mới dễ dàng trở nên xấu xa.”

Giống như an ủi người khác.

Nhưng trong lòng Trúc Linh lại bi thương một hồi, ngay cả chủ tử khờ nhà mình cũng nói mình ngốc, đúng là không thể cứu vãn được rồi!

“Cho nên ngươi như vậy rất tốt .” Bùi Ngọc Kiều liếc mắt nhìn ra ngoài, nghĩ rằng, người ở chung lâu, tâm tư rộng ra đúng là có thể phát hiện lòng người khác biệt.

Trạch Lan không an phận nô bộc, Trúc Linh lại chịu khó làm việc.

Cho nên dù Trạch Lan tức giận, nàng vẫn phải dựa vào Trúc Linh.

Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người.

Nàng không muốn đem tiền của giao cho người không thể tin quản lí.

Trạch Lan đi tới cửa, cuối cùng vẫn dừng lại, bởi vì phát hiện Bùi Ngọc Kiều căn bản không cho người đuổi theo, lòng nàng vô cùng mất mát, thì ra bản thân mình không có chút địa vị nào trong lòng chủ tử ! Sau này, phải làm thế nào mới tốt? Nàng nắm chặt tay áo , nhưng với thân phận này của nàng, phải dựa vào ngốc chủ tử kia !

Nàng chậm rãi trở về, ngồi trên bậc thang bên ngoài xuất thần.

Trải qua một trận, cuối cùng Đại Đồng truyền đến tin chiến thắng, ngoại giặc thua chạy, Bùi Trăn lãnh binh truy kích, chém đầu hơn nghìn người, áp đảo trại địch.

Cả nhà vui mừng.

Ngay hôm đó mở thịnh yến, cả nhà tụ họp ăn mừng.

Lão Hầu gia, Bùi nhị lão gia thậm chí đều uống say mèm.

Mã thị cho người đỡ Bùi Nhất Trí lên trở về. Miệng Bùi Nhất Trí lầu bà lầu bầu, khuôn mặt hơi mập mạp đỏ bừng, mới chỉ tầm ba mươi tuổi, đã có dáng vẻ của một lão già sa đọa.

Nhớ tới Bùi Trăn, dáng người cao ngất, lạnh lùng nghiêm nghị bất phàm, Mã thị nhìn tướng công nhà mình lộ ra vẻ chán ghét. May mắn có hai đứa con trai xuất sắc, bà còn có chút hi vọng. Nếu mà cũng giống Bùi Nhất Trí, chi thứ hai này chắc chắn sẽ tuột dốc ! Cũng may mà Bùi Trăn không tái hôn, không có con trai, tương lai tước vị không thể thiếu được sẽ đều rơi vào trên người Bùi Ứng Lân và Bùi Ứng Hồng.

Mã thị cầm khăn lau đi nước bọt chảy ra từ miệng Bùi Nhất Trí.

Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Kiều trở về, hai tỷ muội nói cười vui vẻ.

“Ngày phụ thân đi đánh giặc, muội làm giày cho cha, hiện tại vừa vặn làm hai đôi.” Bùi Ngọc Anh cười nói,“Tỷ tỷ, tỷ cũng nên chuẩn bị chút lễ vật tặng cho phụ thân đi.”

Bùi Ngọc Kiều nghiêng đầu :“ Tỷ sẽ đọc thơ cho phụ thân nghe !”

“Cũng được. Nhưng mà con gái ít nhất cũng phải biết chút nữ hồng.” Lòng tham của con người là vô cùng tận.




/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status