Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 59 - Thực Tiễn Đảo Môi Thôi [ Trung ]

/117


“Đinh” Là thanh âm thang máy tới tầng trệt.

Lô Vượng Đạt hai tay phóng bên miệng, làm loa trạng “Hái hoa tặc, Liệp Vương muốn đào phần mộ tổ tiên của anh.”

Trong thang máy đi ra hai người nam nhân, tuy rằng bộ dáng so với trong trò chơi càng thêm vài phần âm nhu, nhưng vẫn có thể làm cho người ta nhận ra đó là Ngắt Hạnh Đầu Tường, mà người phía sau hắn đúng là Hướng Thiên Nhất Tiếu.

Liệp Vương giật mình sửng sốt, thế giới này sao nhỏ như thế “Bọn họ sao cũng ở trong này?”

“Bởi vì khách sạn này là của nhà Hướng Thiên hội trưởng.” Lô Vượng Đạt nói cho hắn.

“Ai muốn đào phần mộ tổ tiên của tôi?” Ngắt Hạnh Đầu Tường cười dài tiêu sái lại đây.

Liệp Vương thở phì phì “Tôi. Ai cho anh nói sai, nói gì mà chuyện đó thực thỏa mái, tuyệt không thống khổ.”

Ngắt Hạnh Đầu Tường cũng không giận, thực nghiêm túc nói:“Vậy thuyết minh cậu không thương hắn rồi.”

Liệp Vương nhất thời nghẹn họng.

Đừng Đối Ta Đạn Cầm từ trong phòng đi ra, chỉ mặc áo tắm, dựa nghiêng vào cửa, lời hai người kia nói hắn nghe thấy không thì không ai biết, bởi vì từ trên khuôn mặt của hắn không nhìn ra dị thường.

“Đích xác không quá dễ dàng, hơn nữa đối phương thực dễ bị thương.” Đừng Đối Ta Đạn Cầm nói lời này dành cho Doãn Thịnh Sâm bên người Lô Vượng Đạt.

Doãn Thịnh Sâm gật đầu “Không có biện pháp khác sao?”

Đừng Đối Ta Đạn Cầm nhún nhún vai “Biện pháp khác còn chưa thử, chờ tôi thử qua rồi nói sau.” Nói xong kéo Liệp Vương chỉ vây mỗi cái khăn tắm đi vào phòng.

Liệp Vương phản kháng, kịch liệt phản kháng “Tôi là thí điểm đấy à?”

Mọi người:“……”

Doãn Thịnh Sâm cùng Hướng Thiên Nhất Tiếu mang theo người yêu của mình vào phòng riêng.

Đi vào phòng, ngọn đèn màu đỏ đem hết thảy trong phòng nhiễm màu ái muội, phòng bọn họ cùng bọn Liệp Vương hoàn toàn bất đồng.

Phòng này lấy nghiêm trang cổ kính làm nền tảng trang trí.

Khi Lô Vượng Đạt nhìn thấy cái giường có chạm rỗng điêu khắc rườm rà thì đột nhiên luống cuống.

“Huyết Đồng,tôi…em……”

Doãn Thịnh Sâm đưa hắn kéo vào trong ngực, hai người tựa vào bên tường, không đi vào tiếp “Đừng sợ, kỳ thật anh cũng chỉ muốn gặp mặt em, một em chân thật nhất mà thôi.” Môi nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Lô Vượng Đạt “Lần trước là em cải trang qua đi.”

Lô Vượng Đạt có loại cảm giác thực an tâm “Em không cải trang, bình thường em vẫn là…bộ dáng kia.”

“Vậy cũng quá lôi thôi lếch thếch.” Doãn Thịnh Sâm gõ nhẹ đầu Lô Vượng Đạt.

Thoáng đẩy ra Lô Vượng Đạt.

Lô Vượng Đạt đưa lưng về phía ngọn đèn hơi hơi hôn ám, da thịt càng thêm hết sức trắng nõn, đôi mắt linh động thông thấu hết sức sáng ngời, ngọn đèn buộc vòng quanh thân hình Lô Vượng Đạt một vòng sáng mờ ảo, làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp.

Doãn Thịnh Sâm tháo xuống kính mắt Lô Vượng Đạt, kìm lòng không đậu mà cúi đầu hôn lên mái tóc rối bời mềm mại xõa tung, cái trán trơn bóng, đôi mắt bán mị, mũi thẳng, hai má hây hồng, cuối cùng nhìn chăm chú lên môi Lô Vượng Đạt vì khẩn trương mà mân chặt.

Đây dù sao cũng có ý nghĩa là nụ hôn đầu tiên trong thực tế của hai ngươi, Doãn Thịnh Sâm cũng không qua loa vội vàng hôn lên, mà là dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới bị cắn hồng của Lô Vượng Đạt, nhẹ nhàng nhẹ nhàng từng chút một để cậu nhả răng nanh ra.

Cảm giác Lô Vượng Đạt khẩn trương mà hô hấp dồn dập, nhẹ vỗ về đôi môi hơi hơi khép mở của hắn, biết hắn bất an, hiểu được tâm tình muốn thân cận rồi lại sợ hãi.

Điều này, làm cho Doãn Thịnh Sâm nhớ tới mối tình đầu. Khi đó bản thân cũng giống như vậy, lòng tràn đầy chờ mong cùng người yêu thân cận, đồng thời lại bất an, chỉ sợ người yêu không thích.

Ở dưới ảnh hưởng của Lô Vượng Đạt, Doãn Thịnh Sâm tựa hồ cũng bị cuốn hút bởi loại tâm tình này, cảm giác ôn lại mối tình đầu.

Doãn Thịnh Sâm ấn nhẹ môi lên khóe miệng Lô Vượng Đạt, thử thăm dò, sau đó lại không làm gì nữa.

Lô Vượng Đạt đang chờ đợi Doãn Thịnh Sâm, nhưng đụng chạm nơi khóe miệng lại vẫn dừng lại không làm gì kế tiếp làm cho hắn quen thuộc rồi bỡ ngỡ vì răng môi đụng vào nhau trong thực tế.

Giương mắt chống lại ánh mắt chế nhạo của Doãn Thịnh Sâm, Lô Vượng Đạt không hề do dự, không hề chần chờ, hóa bị động thành chủ động, vươn tay ôm cổ Doãn Thịnh Sâm, kiễng chân đưa lên môi của mình.

Ngay tại khi phiến môi sắp mập hợp là lúc, ban công truyền đến tiếng “Ôi.” Liệp Vương liền đỡ thắt lưng đi vào.

Doãn Thịnh Sâm nhất thời mặt đều đen “Cho dù là là lưu manh cũng nên mặc cái quần lót vào, hay là anh muốn người khác đau mắt hột?”

Liệp Vương vội vã bảo vệ bộ vị trọng yếu, cười gượng “Có thể cho tôi mượn một kiện quần áo không?”

“Cho anh mượn, thì đến phiên người khác nói chúng tôi là lưu manh à.” Doãn Thịnh Sâm tức giận.

“……” Liệp Vương nói thầm “Vậy một cái khăn tắm chắc được đi.”

“Không cho, chúng tôi muốn dùng.” Doãn Thịnh Sâm từ chối không có chút thương lượng đường sống nào, hơn nữa không đợi Liệp Vương mở miệng, ở khi tầm mắt Liệp Vương chạm đến chăn mền trên giường bọn họ thì nói ngay “Chăn cùng khăn trải giường cũng không được.”

Liệp Vương vốn đã một bụng tức giận, kêu to “Tôi đây mượn rèm cửa,được rồi đi.”

Ba người nhìn về phía cửa sổ, một cái mành trúc làm từ thẻ tre, ở trong gió đêm mà bay bay.

“Chỉ cần anh không sợ bị kẹp tới cuống cuồng.” Doãn Thịnh Sâm một bộ ngươi tùy ý.

Liệp Vương:“……”

Vẫn là Lô Vượng Đạt có điểm thiện lương, đưa cho Liệp Vương một cái khăn tay “Thôi thì ráng dùng tạm đi.”

Liệp Vương mở ra khăn tay, ở phía trước khoa tay múa chân, lại ở trên thí thí khoa chân múa tay, nói “Cậu cảm thấy cái này che đủ mông cùng bộ vị kia à?”

“Đủ cái mặt.” Lô Vượng Đạt thực nghiêm túc trả lời hắn.

Liệp Vương:“……” Thiếu chút nữa không phun ra một ngụm máu nha.

Doãn Thịnh Sâm hướng Lô Vượng Đạt dựng thẳng lên một ngón cái “Ý kiến hay.”

Lúc này, trên ban công lại nhảy ra thêm một người, Liệp Vương lấy sét đánh không kịp bưng tai đạo linh chi thế ôm lấy bàn chân, thật như muốn cùng bàn chân cùng tồn vong “Bức lương vi xướng.”

“……”

Đừng Đối Ta Đạn Cầm phủ thêm áo tắm cho Liệp Vương, sau khi tùy ý Liệp Vương quỷ khóc thần hào trong chốc lát, thở dài một tiếng “Tình cùng dục, tôi vẫn biết phân biệt.”

Tiếng khóc kêu của Liệp Vương im bặt đình chỉ, dùng ánh mắt buồn bã nhìn Đừng Đối Ta Đạn Cầm.

“Nếu tôi muốn phát tiết dục vọng, tôi cần chi tìm cậu, tìm một người phụ nữ càng thêm thoải mái.” Đừng Đối Ta Đạn Cầm vừa mặc quần áo cho Liệp Vương, vừa tiếp tục nói “Tình yêu và gì gì đó, tôi không hiểu, nhưng năm đó khi tôi cùng em trai được người nhận nuôi sang Mỹ, cậu đã nói tôi nhất định phải trở về, nói sẽ vẫn chờ tôi mà. Lời này của cậu, tôi vẫn luôn nhớ kĩ.”

Tay Liệp Vương ôm lấy bàn chân hơi thả lỏng, cúi đầu mặt đỏ bừng bừng “Ai…… Ai kêu anh đánh thắng tôi, rồi đi, tôi đây là kêu anh trở về để tôi đánh.”

Đừng Đối Ta Đạn Cầm sờ sờ đầu Liệp Vương “Vậy sao lại theo tôi tới khách sạn? Chẳng lẽ thật sự chỉ bởi vì tôi uy hiếp, một chút tình cảm với tôi cũng không có à?”

Liệp Vương ngẩng đầu “Có.” Thực kiên định.

“Cái gì?” Đừng Đối Ta Đạn Cầm nở nụ cười. Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm bỗng nhiên phát hiện, tuy rằng A Ngưu ca thường xuyên cùng bọn họ đùa giỡn, nhưng kỳ thật rất ít cười.

Liệp Vương ưỡn ngực “Tôi vẫn tưởng tượng … Anh bị tôi áp thế nào.”

Nụ cười trên mặt Đừng Đối Ta Đạn Cầm đông lại, một tay đặt lên đầu vai Liệp Vương, lại quay đầu lại đối Doãn Thịnh Sâm nói “Phải trước sau đồng thời chiếu cố, bằng không hắn thật sự sẽ rất đau.”

Doãn Thịnh Sâm nghĩ nghĩ “Nhưng như vậy cũng chỉ là đau khoái hoạt đi.”

Đừng Đối Ta Đạn Cầm không nói nữa, ở dưới cái nhìn của Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm leo lại ban công trở về.

“Có một thứ tên là cái cửa nha.” Lô Vượng Đạt ngửa đầu về phía sau, lại nhìn thấy trong mắt Doãn Thịnh Sâm tràn đầy không đành lòng với hắn, rất khó hiểu.

Vào lúc ban đêm, bọn họ cũng chưa phát sinh cái gì, Doãn Thịnh Sâm chỉ ôm hắn ngủ mà thôi.

Ngày hôm sau, buổi sáng, ở nhà ăn đụng phải Liệp Vương, Lô Vượng Đạt hỏi hắn có đau hay không.

Liệp Vương đi đường cứ y như con vịt, thế mà cãi cứng là không đau.

Cuối cùng Ngắt Hạnh Đầu Tường nói cho Lô Vượng Đạt, đây là yêu, cùng người yêu làm thì đau mấy cũng không sợ.

Tuy rằng Lô Vượng Đạt vẫn sợ hãi, nhưng hắn âm thầm hạ quyết định, mặc kệ đau như thế nào hắn cũng muốn cùng Doãn Thịnh Sâm làm, bởi vì hắn phải để Doãn Thịnh Sâm biết, hắn là thương y.

Trở về phòng, Lô Vượng Đạt cầm đồ vật mà Đinh Linh Linh cho, dứt khoát đi vào phòng tắm.


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status