- Kỳ Hinh, là cậu đấy à?
Sau lưng Kỳ Hinh vang lên tiếng nói.
Giọng nói đầy vui mừng.
Kỳ Hinh hơi ngạc nhiên, vội quay đầu lại.
Trong nháy mắt, cô bị hai cô gái khác ôm chặt lấy!
Hai cô gái này đều là bạn học cũ của Kỳ Hinh, đối xử với nhau rất tốt, một người tên là Bạch Đình Đình, người kia là Phùng Hoàn.
Hai mắt Kỳ Hinh rưng rưng nước mắt, cô không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại nhiều bạn học cũ như thế.
- Kỳ Hinh, cậu xấu quá đấy, tốt nghiệp rồi chẳng liên lạc gì với bọn tớ cả, mấy năm qua rốt cuộc cậu làm gì vậy?
Bạch Đình Đình cố ra vẻ oán giận.
Ánh mắt Kỳ Hinh hơi tối đi, cô vội vàng lên tiếng:
- Chẳng phải giờ đã gặp nhau rồi sao? Các cậu vẫn như hồi trước, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ! Chẳng có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các gì cả!
Phùng Hoàn che miệng cười.
- Đây cũng là do cậu cả thôi, sau khi gặp lại cậu nên bọn tớ mới phấn khích quá, bại lộ “nguyên hình” thôi, phải không, Hoàn Vũ?
Cô ấy liếc mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn của Viên Hoàn Vũ.
Ai cũng biết chuyện học trưởng Viên Hoàn Vũ thích Kỳ Hinh, cũng chỉ có Kỳ Hinh ngốc nghếch mới không biết chuyện đó, còn luôn coi anh là anh trai.
- Hoàn Vũ, Kỳ Hinh, hai người lại đây đi!
Một người người bạn học nam khác cũng tiến lên, bắt chuyện với hai người.
Bọn họ đều là thành viên của hội học sinh, chẳng qua là khác giới tính với Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến bọn họ nhất thời bị lạc lối.
- Nào, Hoàn Vũ, Kỳ Hinh, chúng ta mau vào trong thôi!
Ôn Ân Nhan nói.
- Ôi, mau đến xem đi, ai đây nào!
Khi Kỳ Hinh và Viên Hoàn Vũ bước vào phòng tiệc, một giọng nói sắc nhọn vang lên.
Kỳ Hinh kinh ngạc, phát hiện ra người vừa lên tiếng là Hoàng Phủ Ngưng.
Cô giật mình, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sao cô ta lại ở đây?
Kỳ Hinh đưa mắt nhìn Ôn Ân Nhan, dù sao buổi tiệc này cũng do cô ấy tổ chức.
Ôn Ân Nhan vội bước lên rồi nói:
- Kỳ Hinh, đây là cô chủ của tập đoàn Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Ngưng. Vì ông nội của hai nhà bọn mình có quen biết nhau nên bọn mình cũng biết nhau. Đều là những người trẻ, tới đây chơi đùa cho vui thôi!
Sắc mặt Kỳ Hinh có phần mất tự nhiên, rõ ràng cô không quên được tình hình hôm trên du thuyền.
Cô gái này thật sự rất giỏi đóng kịch.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn ra sự ẩn nhẫn trong mắt Kỳ Hinh, cô ta ưỡn ẹo một cách cao ngạo về phía Kỳ Hinh.
- Ân Nhan, cô cũng không cần phải giới thiệu đây, tôi quen cô Kỳ đây từ trước rồi!
Ngữ khí lười nhác có chút cao ngạo của quý tộc vang lên.
- À, thì ra hai người đã quen nhau rồi, vậy thì tốt quá!
Ôn Ân Nhan không nhận ra con sóng ngầm giữa hai người, vội nói.
Kỳ Hinh lịch sự gật đầu với Hoàng Phủ Ngưng, rồi nói với Viên Hoàn Vũ:
- Hoàn Vũ, em muốn lại kia ôn chuyện với những vị học trưởng khác!
Viên Hoàn Vũ tinh ý phát hiện ra vẻ mất tự nhiên của Kỳ Hinh, vội gật đầu nói:
- Được, anh đi cùng em!
Nói xong, anh ta đang định đặt tay lên vai Kỳ Hinh, đi ra chỗ khác.
- Đứng lại, Kỳ Hinh, cô vội vã tránh mặt tôi làm gì? dieʊndʊanlequydoʊn Chẳng lẽ cô sợ tôi nói ra mấy chuyện tai tiếng của cô trước mặt bạn học à?
Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh đi chỗ khác thì vội vàng bước lên, giữ chặt tay cô lại.
- Cô Hoàng Phủ, xin cô hãy tôn trọng người khác một chút!
Viên Hoàn Vũ bắt lấy cổ tay Hoàng Phủ Ngưng.
- Mọi người... có gì từ từ nói!
Ôn Ân Nhan nhận ra sự bất bình thường, vội lên tiếng khuyên nhủ.
Bạch Đình Đình và Phùng Hoàn cũng bước lên.
- Này, Hoàng Phủ Ngưng, cô muốn làm gì?
Bạch Đình Đình lên tiếng thay Kỳ Hinh, bênh vực kẻ yếu.
Sự tranh chấp của mấy người đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người khác, Kỳ Hinh nhận ra mọi người đang ngày càng tiến lại gần phía này.
Kỳ Hinh không muốn làm to chuyện, đây đều là những nhân vật có tiếng trong xã hội thượng lưu, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng biết sẽ bị biến dạng thành thế nào.
Cô nhẹ nhàng nói với Viên Hoàn Vũ:
- Hoàn Vũ, anh bỏ tay cô Hoàng Phủ ra đi!
Viên Hoàn Vũ lập tức hất tay Hoàng Phủ Ngưng ra.
Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng cười:
- Sao? Hôm nay cô Kỳ ăn nói nhỏ nhẹ thế, chẳng giống hôm đó trên du thuyền ăn nói hùng hổ lắm cơ mà!
- Hoàng Phủ Ngưng, cô muốn thế nào?
Kỳ Hinh bước lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt cao ngạo của Hoàng Phủ Ngưng.
- Tôi muốn thế nào ư? Hôm đó Lăng Thiếu Đường xúc phạm tôi, tất cả đều là tại cô!
Hoàng Phủ Ngưng hung tợn nói.
Dù sao cô ta cũng là thiên kim của tập đoàn Hoàng Phủ, tuy hôm đó tin tức đều bị phong tỏa nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc Lăng Thiếu Đường đã làm, cô ta chẳng còn mặt mũi nào cả.
Hôm nay lại tình cờ gặp Kỳ Hinh ở đây, sao cô ta lại có thể coi như không có chuyện gì được chứ?
Kỳ Hinh cười lạnh:
- Hôm đó là ai quá đáng? Cô Hoàng Phủ, cô nhầm lẫn mọi chuyện rồi hả?
Cô ta muốn trả đũa ư, đúng là nực cười!
- Cái đồ tiện nữ dâm đãng này, cô có tư cách nói với cô đây như thế à?
Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh như vậy lại càng tức lên, vội vàng hét to.
- Hoàng Phủ Ngưng, cô nói chuyện cũng phải chú ý đến thân phận chứ?
Viên Hoàn Vũ đứng cạnh Kỳ Hinh lạnh lùng quát lên.
Anh ta cực kỳ chán ghét mấy cô tiểu thư nhà giàu, ngạo mạn chẳng coi ai ra gì.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngưng như phun ra lửa, cô ta ngẩng đầu, liếc nhìn Viên Hoàn Vũ rồi bước lên, gào to:
- Anh là cái thá gì? Dám quát tôi à?
Sau đó cô ta đưa mắt nhìn Kỳ Hinh, đôi môi khêu gợi nhếch lên, sự thịnh nộ trong mắt biến thành châm chọc:
- À, tôi biết rồi, anh thích Kỳ Hinh?
Câu hỏi ấy khiến Viên Hoàn Vũ nhất thời không nói nên lời.
- Sao? Không dám thừa nhận à? Vậy thì đừng có giở trò anh hùng cứu mỹ nhân ra đây!
Hoàng Phủ Ngưng hừ lạnh.
Kỳ Hinh cực kỳ tức giận:
- Hoàng Phủ Ngưng, Viên Hoàn Vũ là học trưởng của tôi, cô không tôn trọng anh ấy thì sao lại bắt người khác tôn trọng mình?
- Cô... cô đừng tưởng cái đồ ngốc nghếch cao lớn đứng bên cạnh này có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cô nhé!
Hoàng Phủ Ngưng chỉ một ngón tay vào Kỳ Hinh.
Viên Hoàn Vũ đã cực kỳ giận dữ, anh ta đẩy tay Hoàng Phủ Ngưng ra, lớn tiếng nói:
- Đúng, tôi yêu Kỳ Hinh, cho nên nếu cô còn dám nói với Kỳ Hinh những lời như thế nữa thì đừng trách tôi không khách khí!
Câu nói ấy vang vọng khắp sảnh đại tiệc.
Kỳ Hinh sợ đến mức ngây người.
Cái gì?
Hoàn Vũ yêu cô ư?
Cô kinh ngạc nhìn Viên Hoàn Vũ.
Viên Hoàn Vũ cũng nhận ra sự kinh ngạc của Kỳ Hinh, nhưng vốn những lời này anh ta cũng định nói ra trong hôm nay.
- Kỳ Hinh, thật ra anh rất yêu em, từ hồi học đại học, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em rồi. Trước đây anh không dám thổ lộ với em vì anh cảm thấy giữa chúng ta có khoảng cách rất xa. Nhưng giờ anh không còn sợ nữa, anh sẽ bảo vệ em cả đời này, trân trọng em suốt đời, cho anh một cơ hội được không?
Viên Hoàn Vũ chân thành nhìn vào mắt Kỳ Hinh, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Kỳ Hinh đưa tay lên che ngực, kinh ngạc nhìn anh ta.
Cô thật sự không tiêu hóa nổi những lời Viên Hoàn Vũ vừa nói.
- Trời ơi... lãng mạn quá!
Phùng Hoàn nói với Bạch Đình Đình đầy hâm mộ.
Bạch Đình Đình cũng liên tục gật đầu.
Kỳ Hinh không nói gì cả, chỉ nhìn trân trân Viên Hoàn Vũ.
Ngược lại, Hoàng Phủ Ngưng lại cất tiếng cười lạnh.
Cô ta bước lên một bước, vẻ mặt khinh thường nhìn Viên Hoàn Vũ:
- Anh có gan to nhỉ, dám tỏ tình với Kỳ Hinh!
Kỳ Hinh run lên.
Viên Hoàn Vũ không hiểu ý của Hoàng Phủ Ngưng, anh ta nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh như băng.
Khóe miệng Hoàng Phủ Ngưng cong lên nụ cười tàn nhẫn, cô ta đưa mắt nhìn một lượt mọi người xung quanh.
- Chẳng lẽ mọi người không biết Kỳ Hinh đã từng kết hôn sao?
Câu nói của Hoàng Phủ Ngưng hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến mọi người chấn động.
Viên Hoàn Vũ cũng run lên, lập tức đưa mắt nhìn Kỳ Hinh:
- Em... em từng kết hôn? Vậy bây giờ...
Kỳ Hinh cụp mắt xuống, cô thật sự không biết phải giải thích với anh về mối quan hệ giữa cô và Lăng Thiếu Đường như thế nào.
Hoàng Phủ Ngưng hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trước nói với Viên Hoàn Vũ:
- Nghe nói anh làm việc ở Lăng thị, vậy thì anh phải biết rằng chồng trước của Kỳ Hinh chính là tổng giám đốc Lăng Thiếu Đường của các anh!
- Cái gì?
Viên Hoàn Vũ kinh ngạc đến mức đứng không vững, lùi về phía sau mấy bước.
Mọi người xung quanh cũng nhìn Kỳ Hinh bằng ánh mắt khó tin.
Trời ạ!
Hóa ra trước đây Kỳ Hinh chính là con dâu của Lăng thị sao?
Chuyện liên quan đến đám cưới của Lăng thị bọn họ chỉ biết sơ sơ, vì lúc này tin tức về cô dâu của Lăng Thiếu Đường đều bị phong tỏa, thật không ngờ Kỳ Hinh lại chính là người đó.
Kỳ Hinh cắn chặt môi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Viên Hoàn Vũ rồi nói:
- Đúng, hai năm trước em đã gả cho Lăng Thiếu Đường, cuộc hôn nhân duy trì được nửa năm, sau đó thì ly hôn!
Mọi người xung quanh đều ồ lên.
Viên Hoàn Vũ ngây ngẩn, lát sau, ánh mắt dần khôi phục lại bình thường, anh ta bước lên, giữ chặt tay Kỳ Hinh:
- Anh không quan tâm, giờ em là người độc thân, cho nên anh có quyền theo đuổi em.
- Không... Hoàn Vũ, chúng ta...
Kỳ Hinh vội lên tiếng.
- Hai người không thể!
Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng cắt ngang lời Kỳ Hinh.
- Ngưng Ngưng, cô nói với là không đúng rồi. Giờ Kỳ Hinh là người độc thân, Hoàn Vũ theo đuổi Kỳ Hinh là chuyện bình thường.
Ôn Ân Nhan lên tiếng thay Kỳ Hinh.
- Hừ! Đúng là nực cười! Không tin ư, không tin thì các người có thể hỏi Kỳ Hinh!
Hoàng Phủ Ngưng cong môi nở nụ cười trào phúng.
Ánh mắt Viên Hoàn Vũ đầy sốt ruột, anh ta cúi người nhìn Kỳ Hinh:
- Kỳ Hinh, cho anh một cơ hội được không? Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!
Kỳ Hinh chỉ muốn ngất đi cho xong, trong lòng cũng hết sức hoang mang.
- Không, Hoàn Vũ, chúng ta... chúng ta thật sự không thể!
Cô hơi sợ hãi.
- Tại sao? Tại sao em phải nghe theo lời cô ta?
Viên Hoàn Vũ sốt ruột đến mức phát điên, anh ta bóp chặt lấy bả vai Kỳ Hinh.
Sau lưng Kỳ Hinh vang lên tiếng nói.
Giọng nói đầy vui mừng.
Kỳ Hinh hơi ngạc nhiên, vội quay đầu lại.
Trong nháy mắt, cô bị hai cô gái khác ôm chặt lấy!
Hai cô gái này đều là bạn học cũ của Kỳ Hinh, đối xử với nhau rất tốt, một người tên là Bạch Đình Đình, người kia là Phùng Hoàn.
Hai mắt Kỳ Hinh rưng rưng nước mắt, cô không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại nhiều bạn học cũ như thế.
- Kỳ Hinh, cậu xấu quá đấy, tốt nghiệp rồi chẳng liên lạc gì với bọn tớ cả, mấy năm qua rốt cuộc cậu làm gì vậy?
Bạch Đình Đình cố ra vẻ oán giận.
Ánh mắt Kỳ Hinh hơi tối đi, cô vội vàng lên tiếng:
- Chẳng phải giờ đã gặp nhau rồi sao? Các cậu vẫn như hồi trước, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ! Chẳng có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các gì cả!
Phùng Hoàn che miệng cười.
- Đây cũng là do cậu cả thôi, sau khi gặp lại cậu nên bọn tớ mới phấn khích quá, bại lộ “nguyên hình” thôi, phải không, Hoàn Vũ?
Cô ấy liếc mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn của Viên Hoàn Vũ.
Ai cũng biết chuyện học trưởng Viên Hoàn Vũ thích Kỳ Hinh, cũng chỉ có Kỳ Hinh ngốc nghếch mới không biết chuyện đó, còn luôn coi anh là anh trai.
- Hoàn Vũ, Kỳ Hinh, hai người lại đây đi!
Một người người bạn học nam khác cũng tiến lên, bắt chuyện với hai người.
Bọn họ đều là thành viên của hội học sinh, chẳng qua là khác giới tính với Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến bọn họ nhất thời bị lạc lối.
- Nào, Hoàn Vũ, Kỳ Hinh, chúng ta mau vào trong thôi!
Ôn Ân Nhan nói.
- Ôi, mau đến xem đi, ai đây nào!
Khi Kỳ Hinh và Viên Hoàn Vũ bước vào phòng tiệc, một giọng nói sắc nhọn vang lên.
Kỳ Hinh kinh ngạc, phát hiện ra người vừa lên tiếng là Hoàng Phủ Ngưng.
Cô giật mình, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sao cô ta lại ở đây?
Kỳ Hinh đưa mắt nhìn Ôn Ân Nhan, dù sao buổi tiệc này cũng do cô ấy tổ chức.
Ôn Ân Nhan vội bước lên rồi nói:
- Kỳ Hinh, đây là cô chủ của tập đoàn Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Ngưng. Vì ông nội của hai nhà bọn mình có quen biết nhau nên bọn mình cũng biết nhau. Đều là những người trẻ, tới đây chơi đùa cho vui thôi!
Sắc mặt Kỳ Hinh có phần mất tự nhiên, rõ ràng cô không quên được tình hình hôm trên du thuyền.
Cô gái này thật sự rất giỏi đóng kịch.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn ra sự ẩn nhẫn trong mắt Kỳ Hinh, cô ta ưỡn ẹo một cách cao ngạo về phía Kỳ Hinh.
- Ân Nhan, cô cũng không cần phải giới thiệu đây, tôi quen cô Kỳ đây từ trước rồi!
Ngữ khí lười nhác có chút cao ngạo của quý tộc vang lên.
- À, thì ra hai người đã quen nhau rồi, vậy thì tốt quá!
Ôn Ân Nhan không nhận ra con sóng ngầm giữa hai người, vội nói.
Kỳ Hinh lịch sự gật đầu với Hoàng Phủ Ngưng, rồi nói với Viên Hoàn Vũ:
- Hoàn Vũ, em muốn lại kia ôn chuyện với những vị học trưởng khác!
Viên Hoàn Vũ tinh ý phát hiện ra vẻ mất tự nhiên của Kỳ Hinh, vội gật đầu nói:
- Được, anh đi cùng em!
Nói xong, anh ta đang định đặt tay lên vai Kỳ Hinh, đi ra chỗ khác.
- Đứng lại, Kỳ Hinh, cô vội vã tránh mặt tôi làm gì? dieʊndʊanlequydoʊn Chẳng lẽ cô sợ tôi nói ra mấy chuyện tai tiếng của cô trước mặt bạn học à?
Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh đi chỗ khác thì vội vàng bước lên, giữ chặt tay cô lại.
- Cô Hoàng Phủ, xin cô hãy tôn trọng người khác một chút!
Viên Hoàn Vũ bắt lấy cổ tay Hoàng Phủ Ngưng.
- Mọi người... có gì từ từ nói!
Ôn Ân Nhan nhận ra sự bất bình thường, vội lên tiếng khuyên nhủ.
Bạch Đình Đình và Phùng Hoàn cũng bước lên.
- Này, Hoàng Phủ Ngưng, cô muốn làm gì?
Bạch Đình Đình lên tiếng thay Kỳ Hinh, bênh vực kẻ yếu.
Sự tranh chấp của mấy người đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người khác, Kỳ Hinh nhận ra mọi người đang ngày càng tiến lại gần phía này.
Kỳ Hinh không muốn làm to chuyện, đây đều là những nhân vật có tiếng trong xã hội thượng lưu, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng biết sẽ bị biến dạng thành thế nào.
Cô nhẹ nhàng nói với Viên Hoàn Vũ:
- Hoàn Vũ, anh bỏ tay cô Hoàng Phủ ra đi!
Viên Hoàn Vũ lập tức hất tay Hoàng Phủ Ngưng ra.
Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng cười:
- Sao? Hôm nay cô Kỳ ăn nói nhỏ nhẹ thế, chẳng giống hôm đó trên du thuyền ăn nói hùng hổ lắm cơ mà!
- Hoàng Phủ Ngưng, cô muốn thế nào?
Kỳ Hinh bước lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt cao ngạo của Hoàng Phủ Ngưng.
- Tôi muốn thế nào ư? Hôm đó Lăng Thiếu Đường xúc phạm tôi, tất cả đều là tại cô!
Hoàng Phủ Ngưng hung tợn nói.
Dù sao cô ta cũng là thiên kim của tập đoàn Hoàng Phủ, tuy hôm đó tin tức đều bị phong tỏa nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc Lăng Thiếu Đường đã làm, cô ta chẳng còn mặt mũi nào cả.
Hôm nay lại tình cờ gặp Kỳ Hinh ở đây, sao cô ta lại có thể coi như không có chuyện gì được chứ?
Kỳ Hinh cười lạnh:
- Hôm đó là ai quá đáng? Cô Hoàng Phủ, cô nhầm lẫn mọi chuyện rồi hả?
Cô ta muốn trả đũa ư, đúng là nực cười!
- Cái đồ tiện nữ dâm đãng này, cô có tư cách nói với cô đây như thế à?
Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh như vậy lại càng tức lên, vội vàng hét to.
- Hoàng Phủ Ngưng, cô nói chuyện cũng phải chú ý đến thân phận chứ?
Viên Hoàn Vũ đứng cạnh Kỳ Hinh lạnh lùng quát lên.
Anh ta cực kỳ chán ghét mấy cô tiểu thư nhà giàu, ngạo mạn chẳng coi ai ra gì.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngưng như phun ra lửa, cô ta ngẩng đầu, liếc nhìn Viên Hoàn Vũ rồi bước lên, gào to:
- Anh là cái thá gì? Dám quát tôi à?
Sau đó cô ta đưa mắt nhìn Kỳ Hinh, đôi môi khêu gợi nhếch lên, sự thịnh nộ trong mắt biến thành châm chọc:
- À, tôi biết rồi, anh thích Kỳ Hinh?
Câu hỏi ấy khiến Viên Hoàn Vũ nhất thời không nói nên lời.
- Sao? Không dám thừa nhận à? Vậy thì đừng có giở trò anh hùng cứu mỹ nhân ra đây!
Hoàng Phủ Ngưng hừ lạnh.
Kỳ Hinh cực kỳ tức giận:
- Hoàng Phủ Ngưng, Viên Hoàn Vũ là học trưởng của tôi, cô không tôn trọng anh ấy thì sao lại bắt người khác tôn trọng mình?
- Cô... cô đừng tưởng cái đồ ngốc nghếch cao lớn đứng bên cạnh này có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cô nhé!
Hoàng Phủ Ngưng chỉ một ngón tay vào Kỳ Hinh.
Viên Hoàn Vũ đã cực kỳ giận dữ, anh ta đẩy tay Hoàng Phủ Ngưng ra, lớn tiếng nói:
- Đúng, tôi yêu Kỳ Hinh, cho nên nếu cô còn dám nói với Kỳ Hinh những lời như thế nữa thì đừng trách tôi không khách khí!
Câu nói ấy vang vọng khắp sảnh đại tiệc.
Kỳ Hinh sợ đến mức ngây người.
Cái gì?
Hoàn Vũ yêu cô ư?
Cô kinh ngạc nhìn Viên Hoàn Vũ.
Viên Hoàn Vũ cũng nhận ra sự kinh ngạc của Kỳ Hinh, nhưng vốn những lời này anh ta cũng định nói ra trong hôm nay.
- Kỳ Hinh, thật ra anh rất yêu em, từ hồi học đại học, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em rồi. Trước đây anh không dám thổ lộ với em vì anh cảm thấy giữa chúng ta có khoảng cách rất xa. Nhưng giờ anh không còn sợ nữa, anh sẽ bảo vệ em cả đời này, trân trọng em suốt đời, cho anh một cơ hội được không?
Viên Hoàn Vũ chân thành nhìn vào mắt Kỳ Hinh, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Kỳ Hinh đưa tay lên che ngực, kinh ngạc nhìn anh ta.
Cô thật sự không tiêu hóa nổi những lời Viên Hoàn Vũ vừa nói.
- Trời ơi... lãng mạn quá!
Phùng Hoàn nói với Bạch Đình Đình đầy hâm mộ.
Bạch Đình Đình cũng liên tục gật đầu.
Kỳ Hinh không nói gì cả, chỉ nhìn trân trân Viên Hoàn Vũ.
Ngược lại, Hoàng Phủ Ngưng lại cất tiếng cười lạnh.
Cô ta bước lên một bước, vẻ mặt khinh thường nhìn Viên Hoàn Vũ:
- Anh có gan to nhỉ, dám tỏ tình với Kỳ Hinh!
Kỳ Hinh run lên.
Viên Hoàn Vũ không hiểu ý của Hoàng Phủ Ngưng, anh ta nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh như băng.
Khóe miệng Hoàng Phủ Ngưng cong lên nụ cười tàn nhẫn, cô ta đưa mắt nhìn một lượt mọi người xung quanh.
- Chẳng lẽ mọi người không biết Kỳ Hinh đã từng kết hôn sao?
Câu nói của Hoàng Phủ Ngưng hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến mọi người chấn động.
Viên Hoàn Vũ cũng run lên, lập tức đưa mắt nhìn Kỳ Hinh:
- Em... em từng kết hôn? Vậy bây giờ...
Kỳ Hinh cụp mắt xuống, cô thật sự không biết phải giải thích với anh về mối quan hệ giữa cô và Lăng Thiếu Đường như thế nào.
Hoàng Phủ Ngưng hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trước nói với Viên Hoàn Vũ:
- Nghe nói anh làm việc ở Lăng thị, vậy thì anh phải biết rằng chồng trước của Kỳ Hinh chính là tổng giám đốc Lăng Thiếu Đường của các anh!
- Cái gì?
Viên Hoàn Vũ kinh ngạc đến mức đứng không vững, lùi về phía sau mấy bước.
Mọi người xung quanh cũng nhìn Kỳ Hinh bằng ánh mắt khó tin.
Trời ạ!
Hóa ra trước đây Kỳ Hinh chính là con dâu của Lăng thị sao?
Chuyện liên quan đến đám cưới của Lăng thị bọn họ chỉ biết sơ sơ, vì lúc này tin tức về cô dâu của Lăng Thiếu Đường đều bị phong tỏa, thật không ngờ Kỳ Hinh lại chính là người đó.
Kỳ Hinh cắn chặt môi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Viên Hoàn Vũ rồi nói:
- Đúng, hai năm trước em đã gả cho Lăng Thiếu Đường, cuộc hôn nhân duy trì được nửa năm, sau đó thì ly hôn!
Mọi người xung quanh đều ồ lên.
Viên Hoàn Vũ ngây ngẩn, lát sau, ánh mắt dần khôi phục lại bình thường, anh ta bước lên, giữ chặt tay Kỳ Hinh:
- Anh không quan tâm, giờ em là người độc thân, cho nên anh có quyền theo đuổi em.
- Không... Hoàn Vũ, chúng ta...
Kỳ Hinh vội lên tiếng.
- Hai người không thể!
Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng cắt ngang lời Kỳ Hinh.
- Ngưng Ngưng, cô nói với là không đúng rồi. Giờ Kỳ Hinh là người độc thân, Hoàn Vũ theo đuổi Kỳ Hinh là chuyện bình thường.
Ôn Ân Nhan lên tiếng thay Kỳ Hinh.
- Hừ! Đúng là nực cười! Không tin ư, không tin thì các người có thể hỏi Kỳ Hinh!
Hoàng Phủ Ngưng cong môi nở nụ cười trào phúng.
Ánh mắt Viên Hoàn Vũ đầy sốt ruột, anh ta cúi người nhìn Kỳ Hinh:
- Kỳ Hinh, cho anh một cơ hội được không? Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!
Kỳ Hinh chỉ muốn ngất đi cho xong, trong lòng cũng hết sức hoang mang.
- Không, Hoàn Vũ, chúng ta... chúng ta thật sự không thể!
Cô hơi sợ hãi.
- Tại sao? Tại sao em phải nghe theo lời cô ta?
Viên Hoàn Vũ sốt ruột đến mức phát điên, anh ta bóp chặt lấy bả vai Kỳ Hinh.
/325
|