Lần này Hứa Tình Hoan đi công tác sáu ngày, bốn giờ chiều hôm nay cô đi máy bay trở về Đài Loan, vừa nghe thấy chủ tịch bảo cô cứ về nhà nghỉ ngơi trước, không cần đến công ty, cô liền vui mừng lao thẳng về nhà như tên bắn.
Rất muốn gặp Lăng Tuyên, cô nhớ anh sắp điên mất rồi! Nhớ đến vòng ôm của anh, nhớ nụ hôn của anh, nhớ nhiệt độ cơ thể anh, nhớ sự ôn nhu của anh, nhớ tất cả những gì thuộc về anh……
Cô vốn nghĩ anh ấy sẽ đến đón mình ở sân bay, bởi vì trước khi lên máy bay, cô đã gọi điện thoại nói cho anh thời gian trở về, không muốn xuống máy bay lại không nhìn thấy anh. Nhưng không quan trọng, có lẽ là tòa soạn có việc, anh nhất thời không thể ra ngoài, dù sao khi cô về nhà, cũng chẳng bao lâu nữa là có thể nhìn thấy anh rồi.
Lăng Tuyên nhất định cũng rất nhớ cô! Cô tưởng tượng chờ anh về nhà, khi anh nhìn thấy cô, nhất định anh sẽ chạy đến ôm chặt cô, sau đó hôn cô khiến cô thở không nổi, mới bằng lòng buông cô ra.
Mang theo nụ cười trên môi, Hứa Tình Hoan một mình trở về về nhà, sau đó, cô đơn đợi anh cả đêm, anh vẫn không trở về.
Gọi điện thoại cho anh, cũng chỉ nghe được một câu rất lạnh lùng xa cách,“Đêm nay anh ngủ lại nhà một người bạn, không quay về.”
Từ trong điện thoại, cô nghe thấy có một giọng nữ nũng nịu thúc giục anh.
“Nhanh lên một chút nào, người ta đã tắm xong từ bao giờ rồi đây này, đang đợi anh đấy.”
Cô chấn động, điện thoại tuột khỏi tay cô, rơi xuống. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cô lấy lại tinh thần, không thể tin được câu nói mình vừa nghe thấy, cô gọi lại cho anh, lần này nhận điện thoại là giọng nữ vừa rồi thúc giục anh.
“Cô thực nhiều lời quá, Lăng Tuyên đã nói không quay về rồi, cô còn gọi mãi như vậy làm gì chứ, thật là phiền phức?”
“Cô là ai?” Hứa Tình Hoan thu lại tâm tình, khiếp sợ hỏi.
“Tôi là ai hả?” tiếng cười khanh khách bật ra, cô ta nói:“Tôi là mối tình đầu của Lăng Tuyên, mấy ngày trước chúng tôi tình cờ gặp lại nhau, kết quả chính là tình cũ lại bùng cháy.”
“Tôi không tin, cô gọi anh ấy tới nghe điện thoại đi!” Cô mới không ở bên anh sáu ngày thôi, cô không tin Lăng Tuyên có thể thay đổi tình cảm nhanh như vậy. Trước khi rời đi, rõ ràng anh đã lưu luyến không rời, rõ ràng anh còn nhiệt tình với cô như vậy cơ mà, giống như muốn hòa vào người cô, cùng cô trở thành một thể, làm sao mới có sáu ngày ngắn ngủi anh đã thay lòng đổi dạ như thế được?!
“Ai da, bà xã của anh muốn tự anh nói với cô ấy.”
Giây lát sau, điện thoại truyền đến một tiếng nói rất quen thuộc với Hứa Tình Hoan,“A lô.” Tiếp theo liền trầm mặc không nói.
Nghe được giọng nói của anh, toàn thân cô run rẩy, ép buộc mình phải tỉnh táo lại.“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cô muốn biết rõ ràng, sáu ngày cô không ở đây, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao khi cô trở lại, thế giới của cô lại thay đổi như vậy, cái người thỉnh thoảng lại nói trên môi cô anh yêu em, một lần lại một lần nói với cô mình là người đàn ông của cô, thế nhưng bây giờ bên cạnh đã có người phụ nữ khác!
“Không phải Văn Nghi vừa nói với em sao, cô ấy là mối tình đầu của anh, năm ngày trước anh đã gặp lại cô ấy, cho nên đã nối lại tình cũ.” Giọng của Phí Lăng Tuyên có chút trầm thấp, giống như lộ ra một tia áy náy.
Anh nói thẳng thắn như thế, một chút che giấu cũng không có, làm cho cô trở tay không kịp, đầu óc trống rỗng. Cô hít thở không thông, một lát sau mới có thể mở miệng nói.
“Mới ngắn ngủn năm ngày?!” Tình cảm giữa anh và cô đã không chịu nổi thử nghiệm như vậy sao? Chỉ năm ngày mà đã cắt đứt ư?!
“Cô ấy là bạn gái đầu tiên của anh, trước đây anh và cô ấy yêu nhau rất sâu đậm, sở dĩ anh theo đuổi em, nguyên nhân chủ yếu là vì bộ dáng của em có chút giống cô ấy, sau đó bởi vì bọn anh hiểu lầm nên đã chia tay, cho đến năm ngày trước, khi tình cờ gặp lại mới có thể giải thích rõ ràng, thế nên…… Anh biết làm thế này là có lỗi với em, nhưng anh muốn ở bên cô ấy, hy vọng em có thể thành toàn.” Anh dùng tiếng nói khàn khàn để khẩn cầu.
Hứa Tình Hoan dùng sức cắn cánh môi, không thể tin được anh lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm như thế với cô. Thì ra anh theo đuổi cô, yêu chiều cô, thương tiếc cô, đơn giản chỉ vì cô là cái bóng của một người phụ nữ khác!
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Phí Lăng Tuyên,“Anh biết với cá tính của em thì em sẽ không quấn chặt không tha, em có thành toàn cho anh, đúng không?”
Cố nén xuống những giọt lệ sắp vọt khỏi hốc mắt mình, Cô dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, mãi một lúc lâu sau một giọng nói đau xót mới thốt ra được từ trong cổ họng tắc nghẹn của cô.
“Đúng vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn.” Anh thật sự rất hiểu cô, biết cô không phải là người phụ nữ dây dưa không ngớt.
“Ngôi nhà đó để lại cho em, còn tiền gửi ngân hàng của anh cũng đều –”
“Tôi không quan tâm! Tất cả những gì thuộc về anh tôi đều không cần!” Cô phẫn nộ quát, cắt đứt điện thoại, nước mắt ngay lập tức chảy ra ngập tràn khuôn mặt cô.
Thì ra bốn năm nay cô chỉ là đồ thay thế cho người khác mà thôi, cô làm sao có thể chịu nổi chuyện này đây?
Bởi vì trong tình yêu này, chỉ có cô là ngây ngốc mà trút tất cả tình cảm của mình vào đó.
Cô nghĩ rằng từ nay về sau có thể sống một cuộc sống thanh nhàn hạnh phúc với anh đến hết đời, nhưng cô lại phát hiện ra tất cả cũng chỉ là một âm mưu nực cười.
Ôn nhu của anh, thâm tình của anh, yêu chiều của anh, cũng không phải dành cho cô, mà tất cả đều dành cho một người phụ nữ khác!
Phí Lăng Tuyên, anh thật quá đáng!
Mặt cô không lộ ra chút cảm xúc nào khi kí tên vào tờ đơn ly hôn, sau đó lại đi xác nhận đơn ly hôn, dọc theo đường đi, Hứa Tình Hoan cũng không mở miệng nói một câu nào, thậm chí không buồn liếc mắt nhìn Phí Lăng Tuyên.
Cô dùng lớp vỏ lạnh lùng bảo vệ trái tim yếu đuối của mình, bởi vì nếu không làm như vậy, cô sợ mình sẽ rơi lệ trước mặt anh. Cô không muốn anh nghĩ rằng Hứa Tình Hoan không có anh sẽ không sống nổi, cô còn muốn anh biết được, mất anh, cô vẫn có thể sống tốt, cô không hề quan tâm đến anh.
“Tình Hoan……” Phí Lăng Tuyên nhìn cô, thử mở miệng muốn nói cái gì đó.
Cô lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu đi, không muốn nghe anh nói chuyện, lại càng không muốn nhìn anh.
Chỉ là hờ hững đứng trước quầy của sở hộ chính sự vụ, chờ nhân viên ở đó giải quyết các thủ tục ly hôn của hai người là xong. Nếu không phải bởi vì bây giờ kết hôn và ly hôn ở Đài Loan đều thông qua hệ thống đăng ký, cho nên mặc kệ là kết hôn hay ly hôn hai người đều phải trực tiếp tới đăng ký, thì cô thật sự không muốn gặp lại anh nữa.
“Thực xin lỗi.” Cho dù cô không muốn nghe, Phí Lăng Tuyên vẫn mở miệng xin lỗi.
Hứa Tình Hoan thống khổ cắn môi. Anh nghĩ đến chỉ dựa vào một câu thực xin lỗi, là có thể bù đắp được tổn thương anh gây ra cho cô sao? Tên độc ác xấu xa này, sinh thời, cô không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa!
Khi nhân viên vừa làm xong thủ tục ly hôn, Hứa Tình Hoan nhận lại chứng minh thư, lập tức quay đầu đi ra khỏi sở hộ chính sự vụ.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng lạnh lùng, cứng rắn cương trực của cô, Phí Lăng Tuyên dựa vách tường ổn định thân thể của mình, kiềm chế xúc động muốn đuổi theo cô.
“Bà xã, tạm biệt em……” Anh thì thào nói, trước mắt bị một lớp sương mù bao phủ, mơ hồ chắn đi tầm mắt anh, tiếp theo, hai hàng chất lỏng trong suốt uốn lượn trượt xuống hai gò má gầy yếu, anh vội vàng gục đầu xuống, dùng tay áo lau đi dòng nước mắt nóng bỏng đó.
Tạm biệt, Tình Hoan.
Thực xin lỗi em, anh nuốt lời! Em nhất định sẽ gặp được một người đàn ông yêu thương em hơn anh……
Ngày hôm sau, Hứa Tình Hoan dùng công việc bận rộn để quên đi nỗi đau cắn xé trong tim mình.
Cô chuyển đến sống với em trai, bắt đầu từ ngày đó, cô phải dựa vào sự trợ giúp của thuốc ngủ, mới có thể có được một đêm yên giấc.
“Chị, sao chị lại uống thuốc ngủ thế, không phải em đã nhắc chị không được ỉ lại vào thuốc ngủ sao?” Hứa Triết Tự nửa đêm đi ra ngoài uống nước, liền thấy chị mình đang đổ thuốc trong lọ ra, sau đó nuốt thuốc xuống với nước.
Hơn một tháng trước, anh hoàn thành công việc chụp ảnh ở nước ngoài trở về đây, đã thấy chị trở về nhà, kinh ngạc hỏi chị anh mới biết được chị đã ly hôn với anh rể. Càng không dám tin là, Phí Lăng Tuyên kia yêu chị như thế, lại có thể bỏ chị để quay về với mối tình đầu, còn chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn.
Hứa Tình Hoan thản nhiên nhìn em trai.“Không uống thuốc ngủ thì chị không thể ngủ được, ngày mai có một hội nghị rất quan trọng, chị phải ngủ đủ giấc mới được.”
Hứa Triết Tự mấp máy cánh môi, đau lòng ôm bả vai chị mình.
“Chị, em biết bây giờ nói cái gì cũng không thể giảm bớt nỗi đau trong trái tim chị, chỉ có thể chờ thời gian hòa tan hết thảy, chỉ có điều em hy vọng chị nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chị, chia sẻ buồn vui với chị.”
Trước đây khi hai người họ ở cùng nhau, chị không cần phải dựa vào thuốc, không nghĩ tới sau khi ly hôn với Phí Lăng Tuyên, chị cần phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được, bởi vậy có thể thấy được Phí Lăng Tuyên phản bội chị đã làm chị tổn thương sâu đậm đến mức nào, khiến chị cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.
“Ừ.” Cô muốn nở một nụ cười chứng minh mình không sao, nhưng ở trước mặt em trai, khóe miệng cô lại cứ cứng ngắc không thể nào cong lên được.
Hứa Triết Tự đau đớn, mở rộng cánh tay ra ôm chị vào lòng.
“Nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi.” Từ khi anh trở về đến giờ, chưa từng thấy chị khóc. Nhìn bên ngoài chị vẫn có vẻ bình thường, nhưng anh hiểu được, thật ra chị mình rất nhạy cảm và yếu đuối, chuyện đả kích này, chỉ sợ là rất lâu sau mới có thể phai nhạt đi được.
Anh vốn nghĩ, trên thế giới này không thể tìm được người đàn ông nào yêu thương chị mình sâu đậm như Phí Lăng Tuyên, nhưng không thể ngờ rằng anh đã lầm rồi, anh đúng là mắt mù mới nhìn lầm người như thế.
Anh từng phẫn nộ đi tìm Phí Lăng Tuyên thay chị trút giận, nhưng khi đến tòa soạn, lại phát hiện ra anh ta đã tạm rời cương vị công tác, gọi điện thoại cũng không được, tìm khắp chung quanh cũng không thấy người, xem ra anh ta đã cao chạy xa bay với mối tình đầu của mình rồi, anh đành bất lực trở về.
Hứa Tình Hoan ngẩng đầu lên từ trong lòng em, thấy nỗi lo lắng trên mặt em, cô nhẹ giọng nói:“Chị không sao, em không cần lo lắng, chị sẽ không khổ sở vì anh ta đâu, bởi vì anh ta không xứng đáng.”
“Chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Anh là một nhiếp ảnh gia, thường xuyên phải ra nước ngoài chụp ảnh, không thể luôn ở nhà chăm sóc chị được. Ngày mai anh lại phải bay tới Nam Phi nửa năm, nhưng nhìn bộ dáng của chị thế này, làm cho anh thật sự không yên lòng.
Rất muốn gặp Lăng Tuyên, cô nhớ anh sắp điên mất rồi! Nhớ đến vòng ôm của anh, nhớ nụ hôn của anh, nhớ nhiệt độ cơ thể anh, nhớ sự ôn nhu của anh, nhớ tất cả những gì thuộc về anh……
Cô vốn nghĩ anh ấy sẽ đến đón mình ở sân bay, bởi vì trước khi lên máy bay, cô đã gọi điện thoại nói cho anh thời gian trở về, không muốn xuống máy bay lại không nhìn thấy anh. Nhưng không quan trọng, có lẽ là tòa soạn có việc, anh nhất thời không thể ra ngoài, dù sao khi cô về nhà, cũng chẳng bao lâu nữa là có thể nhìn thấy anh rồi.
Lăng Tuyên nhất định cũng rất nhớ cô! Cô tưởng tượng chờ anh về nhà, khi anh nhìn thấy cô, nhất định anh sẽ chạy đến ôm chặt cô, sau đó hôn cô khiến cô thở không nổi, mới bằng lòng buông cô ra.
Mang theo nụ cười trên môi, Hứa Tình Hoan một mình trở về về nhà, sau đó, cô đơn đợi anh cả đêm, anh vẫn không trở về.
Gọi điện thoại cho anh, cũng chỉ nghe được một câu rất lạnh lùng xa cách,“Đêm nay anh ngủ lại nhà một người bạn, không quay về.”
Từ trong điện thoại, cô nghe thấy có một giọng nữ nũng nịu thúc giục anh.
“Nhanh lên một chút nào, người ta đã tắm xong từ bao giờ rồi đây này, đang đợi anh đấy.”
Cô chấn động, điện thoại tuột khỏi tay cô, rơi xuống. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cô lấy lại tinh thần, không thể tin được câu nói mình vừa nghe thấy, cô gọi lại cho anh, lần này nhận điện thoại là giọng nữ vừa rồi thúc giục anh.
“Cô thực nhiều lời quá, Lăng Tuyên đã nói không quay về rồi, cô còn gọi mãi như vậy làm gì chứ, thật là phiền phức?”
“Cô là ai?” Hứa Tình Hoan thu lại tâm tình, khiếp sợ hỏi.
“Tôi là ai hả?” tiếng cười khanh khách bật ra, cô ta nói:“Tôi là mối tình đầu của Lăng Tuyên, mấy ngày trước chúng tôi tình cờ gặp lại nhau, kết quả chính là tình cũ lại bùng cháy.”
“Tôi không tin, cô gọi anh ấy tới nghe điện thoại đi!” Cô mới không ở bên anh sáu ngày thôi, cô không tin Lăng Tuyên có thể thay đổi tình cảm nhanh như vậy. Trước khi rời đi, rõ ràng anh đã lưu luyến không rời, rõ ràng anh còn nhiệt tình với cô như vậy cơ mà, giống như muốn hòa vào người cô, cùng cô trở thành một thể, làm sao mới có sáu ngày ngắn ngủi anh đã thay lòng đổi dạ như thế được?!
“Ai da, bà xã của anh muốn tự anh nói với cô ấy.”
Giây lát sau, điện thoại truyền đến một tiếng nói rất quen thuộc với Hứa Tình Hoan,“A lô.” Tiếp theo liền trầm mặc không nói.
Nghe được giọng nói của anh, toàn thân cô run rẩy, ép buộc mình phải tỉnh táo lại.“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cô muốn biết rõ ràng, sáu ngày cô không ở đây, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao khi cô trở lại, thế giới của cô lại thay đổi như vậy, cái người thỉnh thoảng lại nói trên môi cô anh yêu em, một lần lại một lần nói với cô mình là người đàn ông của cô, thế nhưng bây giờ bên cạnh đã có người phụ nữ khác!
“Không phải Văn Nghi vừa nói với em sao, cô ấy là mối tình đầu của anh, năm ngày trước anh đã gặp lại cô ấy, cho nên đã nối lại tình cũ.” Giọng của Phí Lăng Tuyên có chút trầm thấp, giống như lộ ra một tia áy náy.
Anh nói thẳng thắn như thế, một chút che giấu cũng không có, làm cho cô trở tay không kịp, đầu óc trống rỗng. Cô hít thở không thông, một lát sau mới có thể mở miệng nói.
“Mới ngắn ngủn năm ngày?!” Tình cảm giữa anh và cô đã không chịu nổi thử nghiệm như vậy sao? Chỉ năm ngày mà đã cắt đứt ư?!
“Cô ấy là bạn gái đầu tiên của anh, trước đây anh và cô ấy yêu nhau rất sâu đậm, sở dĩ anh theo đuổi em, nguyên nhân chủ yếu là vì bộ dáng của em có chút giống cô ấy, sau đó bởi vì bọn anh hiểu lầm nên đã chia tay, cho đến năm ngày trước, khi tình cờ gặp lại mới có thể giải thích rõ ràng, thế nên…… Anh biết làm thế này là có lỗi với em, nhưng anh muốn ở bên cô ấy, hy vọng em có thể thành toàn.” Anh dùng tiếng nói khàn khàn để khẩn cầu.
Hứa Tình Hoan dùng sức cắn cánh môi, không thể tin được anh lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm như thế với cô. Thì ra anh theo đuổi cô, yêu chiều cô, thương tiếc cô, đơn giản chỉ vì cô là cái bóng của một người phụ nữ khác!
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Phí Lăng Tuyên,“Anh biết với cá tính của em thì em sẽ không quấn chặt không tha, em có thành toàn cho anh, đúng không?”
Cố nén xuống những giọt lệ sắp vọt khỏi hốc mắt mình, Cô dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, mãi một lúc lâu sau một giọng nói đau xót mới thốt ra được từ trong cổ họng tắc nghẹn của cô.
“Đúng vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn.” Anh thật sự rất hiểu cô, biết cô không phải là người phụ nữ dây dưa không ngớt.
“Ngôi nhà đó để lại cho em, còn tiền gửi ngân hàng của anh cũng đều –”
“Tôi không quan tâm! Tất cả những gì thuộc về anh tôi đều không cần!” Cô phẫn nộ quát, cắt đứt điện thoại, nước mắt ngay lập tức chảy ra ngập tràn khuôn mặt cô.
Thì ra bốn năm nay cô chỉ là đồ thay thế cho người khác mà thôi, cô làm sao có thể chịu nổi chuyện này đây?
Bởi vì trong tình yêu này, chỉ có cô là ngây ngốc mà trút tất cả tình cảm của mình vào đó.
Cô nghĩ rằng từ nay về sau có thể sống một cuộc sống thanh nhàn hạnh phúc với anh đến hết đời, nhưng cô lại phát hiện ra tất cả cũng chỉ là một âm mưu nực cười.
Ôn nhu của anh, thâm tình của anh, yêu chiều của anh, cũng không phải dành cho cô, mà tất cả đều dành cho một người phụ nữ khác!
Phí Lăng Tuyên, anh thật quá đáng!
Mặt cô không lộ ra chút cảm xúc nào khi kí tên vào tờ đơn ly hôn, sau đó lại đi xác nhận đơn ly hôn, dọc theo đường đi, Hứa Tình Hoan cũng không mở miệng nói một câu nào, thậm chí không buồn liếc mắt nhìn Phí Lăng Tuyên.
Cô dùng lớp vỏ lạnh lùng bảo vệ trái tim yếu đuối của mình, bởi vì nếu không làm như vậy, cô sợ mình sẽ rơi lệ trước mặt anh. Cô không muốn anh nghĩ rằng Hứa Tình Hoan không có anh sẽ không sống nổi, cô còn muốn anh biết được, mất anh, cô vẫn có thể sống tốt, cô không hề quan tâm đến anh.
“Tình Hoan……” Phí Lăng Tuyên nhìn cô, thử mở miệng muốn nói cái gì đó.
Cô lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu đi, không muốn nghe anh nói chuyện, lại càng không muốn nhìn anh.
Chỉ là hờ hững đứng trước quầy của sở hộ chính sự vụ, chờ nhân viên ở đó giải quyết các thủ tục ly hôn của hai người là xong. Nếu không phải bởi vì bây giờ kết hôn và ly hôn ở Đài Loan đều thông qua hệ thống đăng ký, cho nên mặc kệ là kết hôn hay ly hôn hai người đều phải trực tiếp tới đăng ký, thì cô thật sự không muốn gặp lại anh nữa.
“Thực xin lỗi.” Cho dù cô không muốn nghe, Phí Lăng Tuyên vẫn mở miệng xin lỗi.
Hứa Tình Hoan thống khổ cắn môi. Anh nghĩ đến chỉ dựa vào một câu thực xin lỗi, là có thể bù đắp được tổn thương anh gây ra cho cô sao? Tên độc ác xấu xa này, sinh thời, cô không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa!
Khi nhân viên vừa làm xong thủ tục ly hôn, Hứa Tình Hoan nhận lại chứng minh thư, lập tức quay đầu đi ra khỏi sở hộ chính sự vụ.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng lạnh lùng, cứng rắn cương trực của cô, Phí Lăng Tuyên dựa vách tường ổn định thân thể của mình, kiềm chế xúc động muốn đuổi theo cô.
“Bà xã, tạm biệt em……” Anh thì thào nói, trước mắt bị một lớp sương mù bao phủ, mơ hồ chắn đi tầm mắt anh, tiếp theo, hai hàng chất lỏng trong suốt uốn lượn trượt xuống hai gò má gầy yếu, anh vội vàng gục đầu xuống, dùng tay áo lau đi dòng nước mắt nóng bỏng đó.
Tạm biệt, Tình Hoan.
Thực xin lỗi em, anh nuốt lời! Em nhất định sẽ gặp được một người đàn ông yêu thương em hơn anh……
Ngày hôm sau, Hứa Tình Hoan dùng công việc bận rộn để quên đi nỗi đau cắn xé trong tim mình.
Cô chuyển đến sống với em trai, bắt đầu từ ngày đó, cô phải dựa vào sự trợ giúp của thuốc ngủ, mới có thể có được một đêm yên giấc.
“Chị, sao chị lại uống thuốc ngủ thế, không phải em đã nhắc chị không được ỉ lại vào thuốc ngủ sao?” Hứa Triết Tự nửa đêm đi ra ngoài uống nước, liền thấy chị mình đang đổ thuốc trong lọ ra, sau đó nuốt thuốc xuống với nước.
Hơn một tháng trước, anh hoàn thành công việc chụp ảnh ở nước ngoài trở về đây, đã thấy chị trở về nhà, kinh ngạc hỏi chị anh mới biết được chị đã ly hôn với anh rể. Càng không dám tin là, Phí Lăng Tuyên kia yêu chị như thế, lại có thể bỏ chị để quay về với mối tình đầu, còn chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn.
Hứa Tình Hoan thản nhiên nhìn em trai.“Không uống thuốc ngủ thì chị không thể ngủ được, ngày mai có một hội nghị rất quan trọng, chị phải ngủ đủ giấc mới được.”
Hứa Triết Tự mấp máy cánh môi, đau lòng ôm bả vai chị mình.
“Chị, em biết bây giờ nói cái gì cũng không thể giảm bớt nỗi đau trong trái tim chị, chỉ có thể chờ thời gian hòa tan hết thảy, chỉ có điều em hy vọng chị nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chị, chia sẻ buồn vui với chị.”
Trước đây khi hai người họ ở cùng nhau, chị không cần phải dựa vào thuốc, không nghĩ tới sau khi ly hôn với Phí Lăng Tuyên, chị cần phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được, bởi vậy có thể thấy được Phí Lăng Tuyên phản bội chị đã làm chị tổn thương sâu đậm đến mức nào, khiến chị cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.
“Ừ.” Cô muốn nở một nụ cười chứng minh mình không sao, nhưng ở trước mặt em trai, khóe miệng cô lại cứ cứng ngắc không thể nào cong lên được.
Hứa Triết Tự đau đớn, mở rộng cánh tay ra ôm chị vào lòng.
“Nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi.” Từ khi anh trở về đến giờ, chưa từng thấy chị khóc. Nhìn bên ngoài chị vẫn có vẻ bình thường, nhưng anh hiểu được, thật ra chị mình rất nhạy cảm và yếu đuối, chuyện đả kích này, chỉ sợ là rất lâu sau mới có thể phai nhạt đi được.
Anh vốn nghĩ, trên thế giới này không thể tìm được người đàn ông nào yêu thương chị mình sâu đậm như Phí Lăng Tuyên, nhưng không thể ngờ rằng anh đã lầm rồi, anh đúng là mắt mù mới nhìn lầm người như thế.
Anh từng phẫn nộ đi tìm Phí Lăng Tuyên thay chị trút giận, nhưng khi đến tòa soạn, lại phát hiện ra anh ta đã tạm rời cương vị công tác, gọi điện thoại cũng không được, tìm khắp chung quanh cũng không thấy người, xem ra anh ta đã cao chạy xa bay với mối tình đầu của mình rồi, anh đành bất lực trở về.
Hứa Tình Hoan ngẩng đầu lên từ trong lòng em, thấy nỗi lo lắng trên mặt em, cô nhẹ giọng nói:“Chị không sao, em không cần lo lắng, chị sẽ không khổ sở vì anh ta đâu, bởi vì anh ta không xứng đáng.”
“Chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Anh là một nhiếp ảnh gia, thường xuyên phải ra nước ngoài chụp ảnh, không thể luôn ở nhà chăm sóc chị được. Ngày mai anh lại phải bay tới Nam Phi nửa năm, nhưng nhìn bộ dáng của chị thế này, làm cho anh thật sự không yên lòng.
/22
|