Vợ Trước Của Kim Chủ

Chương 18

/20


Trạm Na chưa bao giờ tức giận như vậy. Cho đến khi Lý Phong được đưa đến bệnh viện, khâu vài mũi, bác sĩ xác minh rằng không nghiêm trọng, chỉ cần giữ cho vết thương không bị nhiễm trùng thì rất nhanh sẽ hồi phục. Cô vẫn tức giận không nguôi, nhất định muốn trừng phạt Điền Lệ Vân.

Cô nhất định phải trừng trị Điền Lệ Vân, tuyệt đối không thể tha thứ chuyện cô ta làm thương tổn đến Lý Phong, tuyệt đối không

– Em yêu. Em cứ giận dữ như thế nhất định sẽ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng.

Lý Phong kéo vợ vào lòng cúi đầu nhìn gương mặt vẫn rất giận dữ của cô. Trạm Na cẩn thận dời khỏi người anh rồi mới không đồng ý nói:

– Không cần làm loạn thế, cẩn thận động đến miệng vết thương.

– Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Anh mỉm cười nói.

– Chỉ là vết thương ngoài da mà chảy máu nhiều như vậy? Cô trừng mắt nói, có chút giận dữ:

– Anh tốt nhất nằm im một chỗ cho em, không được lộn xộn.

– Vậy em cũng nằm cùng anh.

Anh lại kéo cô nhưng lần này không dám dùng sức lực, miến lại bị người kia mắng.

– Đừng đùa nữa, em còn có nhiều việc phải làm.

Trạm Na nhíu mày đẩy anh ra. Bọn họ vừa mới từ viện trở về nhà anh. Trước kia vì công việc của cô nên bọn họ hay ở căn phòng cô thuê ở Đào Viên. Cho nên nơi này dù thường sẽ có người đến quét tước nhưng trong tủ lạnh lại rỗng không. Cô phải ra ngoài mua chút đồ về nữa.

Trừ ra, cô còn phải mua thuốc, băng gạc, oxy già… còn phải về Đào Viên một lần lấy nhưng thứ đồ cần thiết mang lại.

Suy nghĩ một chút thực sự cô có rất nhiều việc cần làm.

– Có chuyện gì cần làm? Cho dù trời sập cũng phải ngủ một giấc cho ngon đã, tỉnh lại nói tiếp. Đêm qua em chưa ngủ rồi.

Lý Phong lại nắm tay cô, vẻ mặt kiên trì nhìn cô.

– Nhưng…

– Không nhưng gì cả, nhanh lên đây. Anh cắt ngang lời cô: – nếu em cứ nhất quyết muốn đi làm gì đó thì anh đi cùng em.

– Như thế sao được!

– Sao lại không được?

– Anh là bệnh nhân mà.

– Em là phụ nữ có thai. Anh mạnh mẽ nói, tiếp theo lại ôn nhu khuyên nhủ: – vợ à, em quên bác sĩ đã nói thời kì đầu mang thai là lúc quan trọng nhất, tuyệt đối không được để bản thân mệt nhọc sao?

Trạm Na không còn gì để nói.

– Lại đây, lên giường nào. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh: cho dù em thật sự không mệt nhưng để anh yên tâm, nằm xuống ngủ cùng anh một chút được không? Anh nhỏ nhẹ yêu cầu.

Trạm Na hít sâu một hơi, đem sự tức giận suốt mấy giờ mà tiêu tán đi. Cô lên giường, nằm bên cạnh chồng.

– Như thế là đúng ý anh rồi chứ gì. Cô nói

Lý Phong cười, cúi đầu hôn trán cô rồi gật đầu mạnh:

– Đúng ý, anh rất hài lòng.

Cô cười khẽ ra tiếng, lúc sau lo lắng hỏi:

– Miệng vết thương của anh thế nào? Có đau không?

– Rất tốt, chỉ như kim châm thôi. Anh thoải mái nói.

– Đúng thế, là cây kim lớn.

Cô tức giận ngẩng đầu lườm anh một cái. Nhớ lại khi nhìn đến con dao nhỏ cắm trên lưng anh mà run rẩy.

– Sao thế?

Cảm nhận được cô run lên anh quan tâm hỏi. Cô xoay người, vùi mặt vào ngực anh lắc lắc đầu, mệt mỏi nói:

– Nằm xuống mới thấy mệt, chồng ơi, em buồn ngủ.

– Ngủ đi.

Anh gật đầu nhẹ nhàng nói rồi hôn lên tóc cô. Sau đó kéo cô lại gần để cô gối trên ngực mình mà ngủ.

Đem những cảm xúc buộc chặt thả lỏng xuống, mệt mỏi nhanh chóng kéo đến, Trạm Na bất tri bất giác ngủ say. Mà ngược lại, Lý Phong vì miệng vết thương luôn đau đớn khiến cho anh không thể yên ổn ngủ ngon mà chỉ có thể chợp mắt.

Không biết qua bao lâu, Trạm Na đang cuộn mình bên cạnh anh bỗng nhiên co rúm lại khiến anh bừng tỉnh, cúi đầu nhìn cô.

Cô đột nhiên lại giật mình, phản ứng so với khi nãy còn lớn hơn, trong miệng phát ra tiếng nức nở giống như gặp ác mộng.

Lý Phong còn chưa kịp lay cô tỉnh thì cô đột nhiên kêu lên hoảng sợ thét chói tai khiến anh cũng giật mình. Anh giữ lấy bả vai cô, dùng sức lay cô tỉnh dậy.

– Vợ ơi, tỉnh lại.

Cô nhanh chóng mở to mắt, vẻ mặt hoảng sợ, thân thể cứng đờ cả người như vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi.

– Em mơ thấy gì? Anh hỏi cô.

Cô lúc sau mới có phản ứng, ấm ách nói:

– Dao nhỏ

– Dao nhỏ?

Anh hơi sửng sốt rồi chợt hiểu, gắt gao ôm chặt cô không nghĩ đến vết thương đau đớn, chỉ muốn làm tan đi sự sợ hãi của cô.

– Không có việc gì, anh không phải vẫn ở đây sao? Không cần suy nghĩ đến nó, không có việc gì.

Anh vỗ nhẹ bả vai cô, ôn nhu an ủi: – không có việc gì, không có việc gì.

Xác định anh thật sự tồn tại trước mắt là sự thật, cô vươn tay ôm chặt anh, tựa vào ngực anh nghe tiếng tim đập của anh, cảm nhận nhiệt độ của anh. Khi nãy anh bị đâm vào tim thật sự chỉ là ác mộng mà thôi.

Chỉ là ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi, không phải là sự thật

Nước mắt cô tuôn rơi, cô thật sự sợ muốn chết, rất sợ, rất sợ…

– Không có việc gì, không có việc gì!

Anh vẫn trấn an cô, một lần lại một lần cho đến khi cô bình tĩnh lại, khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi lần nữa.

Lý Phong cúi đầu nhìn cô, mày nhíu lại. Anh biết cơn ác mộng này vẫn có thể tái diễn khiến cô ngủ không yên.

Đáng giận. Tối qua phản ứng của anh nên nhanh hơn, không để mình bị thương nếu không đã không khiến mình bị thương mà dọa cô sợ hãi.

Đáng giận!

Vừa tỉnh lại, trong phòng chỉ có đèn ngủ chiếu sáng lờ mờ, Trạm Na trừng mắt nhìn, mơ hồ ngồi dậy. Trong thời gian ngắn đầu hỗn độn muốn làm rõ đây là nơi nào.

Vài giây sau cô mở to mắt nhanh chóng quay người nhìn vị trí bên cạnh, người đáng lẽ nên ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi lại chẳng thấy đâu. Cô vội vã nhảy xuống giường, lao ra cửa phòng kêu to:

– Lý Phong‼ Lý Phong‼

– Anh ở đây, em yêu.

Giọng anh truyền đến từ phòng khách.

Cô lập tức chạy ra phòng khách, thấy anh đang yên ổn ngồi trên sô pha xem TV.

– Anh làm cái gì thế? Bác sĩ đã dặn anh phải nghỉ ngơi cho tốt còn gì? Anh dậy làm gì? Muốn xem tivi trong phòng ngủ cũng có tivi? Anh lập tức trở về phòng nằm xuống nghỉ ngơi cho em.

Cô nổi giận đùng đùng chạy đến kéo anh, muốn lôi anh về giường.

– Thoải mái một chút đi, đừng quan trọng hóa như thế anh đã khỏe hơn nhiều rồi.

Anh ngồi vững như Thái Sơn không chút nhúc nhích nói với cô.

– Mới qua một ngày thôi, làm sao tốt lên được? Lý Phong, đừng để em giận, nhanh về giường nằm nghỉ đi.

Cô trừng mắt cảnh cáo anh.

– Được rồi.

Lý Phong thỏa hiệp nhưng vẫn cố cò kè: – nhưng cũng chờ anh ăn no rồi nghỉ chứ, anh sắp chết đói rồi.

Trạm Na tròn mắt vội xem đồng hồ

10 rưỡi? Thế mà đã 10 rưỡi rồi‼!

– Trời ạ, anh tỉnh lại lúc nào sao không gọi em dậy? Bây giờ làm thế nào đây, trong tủ lạnh không có gì cả, lại muộn thế này rồi, phải đi đâu mua đồ ăn để nấu….

– Thoải mái một chút. Đừng khẩn trương như thế, anh vừa mới nói còn gì?

Anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh:

– Anh đã gọi một số người mang đồ ăn đến cho chúng ta, tính thời gian thì chắc cũng sắp đến rồi.

Trạm Na hoài nghi nhìn anh, còn chưa hỏi lại thì tiếng chuông cửa đã vang lên.

– Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.

Lý Phong cười nói, chuẩn bị đứng dậy lại bị cô kéo lại sô pha.

– Anh ngồi đi, em đi mở cửa.

Anh cười cười, dù sao người đến đây cô cũng biết.

Trạm Na đi ra cửa chợt nghĩ đến lấy tiền lại quay vào phòng.

– Em làm gì thế. Lý Phong hỏi.

– Lấy tiền.

– Không cần đâu, chỉ cần mở cửa là được. Anh cười nói.

Cô hoài nghi liếc anh rồi lại quay người ra mở cửa. Ba khuôn mặt quen thuộc lập tức xuất hiện trước mặt cô: Đồ Thánh, Bạch Lăng và tiểu Nghiên Nghiên (cùng xem triện mới của Heo nhé)

– Mọi người sao lại đến đây?

Cô vui vẻ, ngạc nhiên hỏi rồi nhìn “Thánh Thủ” nâng lên túi lớn túi nhỏ đầy đồ ăn cô mới chợt hiểu vì sao Lý Phong nói không cần tiền.

Thấy cô, Đồ Thánh dù có chút kinh ngạc nhưng quan trọng là:

– Tên kia đâu? Anh hỏi.

Nửa giờ trước anh đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Phong muốn anh mang đồ ăn sang nhà, nói anh ta sắp chết đói vì hiện tại không thể động đậy. Hỏi anh ta sao lại không thể động đậy thì anh chỉ đáp tối qua không cẩn thận bị người đâm một đao rồi vội vàng cắt điện thoại. Đồ Thánh sợ đến mức lập tức cùng vợ và con gái chạy như bay đến, tất nhiên cũng không quên mua theo đúng yêu cầu của anh: hai bát mì thịt bò, một cay, một không.

Trạm Na lùi lại chỉ về sô pha trong phòng khách,

Đồ Thánh bế con gái, ôm eo vợ cùng đi vào nhà nhìn về phía sô pha.

– Hi. Lý Phong cười hì hì chào hỏi vợ chồng bọn họ, tuyệt đối không giống người bị thương.

– Cậu bị thương ở đâu? Đừng nói là đang đùa tôi đấy nhé?

Đồ Thánh đến gần nhíu mày nói.

Lý Phong kéo áo lên cho anh xem vết thương.

– Thật ra chỉ là vết thương nhỏ thôi, nhưng vợ tôi quản nghiêm lắm không cho phép tôi lộn xộn, đành phải phiền cậu Thánh thủ bác sĩ tự mình đi một chuyến, đảm bảo với vợ tôi rằng đây chỉ là vết thương nhỏ.

Anh thoải mái cười, vẻ mặt rỏ ra bất đắc dĩ.

– Bị dao đâm lên người mà kêu là vết thương nhỏ? Trạm Na mất hứng trừng mắt nhìn anh.

– Bác sĩ nói không quá nghiêm trọng.

– Lăng Nhi, em cùng Trạm Na vào bếp dọn mì ra đi.

Đồ Thánh quay đầu nói với vợ. Hình ảnh máu me không nên để cho phụ nữ và trẻ em thấy.

Hiểu ý anh, Bạch Lặng gật đầu, một tay nắm tay con gái Nghiên Nghiên, một tay nhận lấy túi có hai bát mì thịt bò quay lại hỏi Trạm Na:

– Phòng bếp ở đâu?

– Bên kia, mình dẫn cậu qua. Trạm Na nắm tay kia của Nghiên Nghiên, ba người giống như chữ M đi vào phòng bếp.

– Xảy ra chuyện gì?

Các cô vừa rời đi, Đồ Thánh đã tò mò hỏi, vừa hỏi vừa kiểm tra vết thương của Lý Phong.

– Gặp phải một phụ nữ điên. Lý Phong bất đắc dĩ nói.

– Là phụ nữ cậu từng ruồng bỏ? Đồ Thánh chế nhạo anh.

– Của cậu thì có. Lý Phong tức giận lườm anh nói: – là đối thủ trong công việc của vợ tôi, vì thành tích kém cô ấy mà tích thù thành hận)

– Cho nên đây là kết quả của việc cẩu hùng cứu mỹ nhân.

Xác định vết thương rất tốt, không bị nhiễm trùng, Đồ Thánh dán lại băng gạc như lúc đầu.

– Là anh hùng không phải cẩu hùng. Lý Phong sửa lại.

– Anh hùng sẽ không bị thương, bị thương chính là cẩu hùng. Anh mỉm cười.

– Lại đây… Lý Phong hung hăng đánh anh một quyền

Từ Thánh cười cười rồi tò mò nhìn về phía phòng bếp hỏi:

– Cậu và Trạm Na hợp lại khi nào, sao không nói cho tôi biết?

– Cậu và Tề Thác có vợ quên bạn bè thì làm sao biết được? Lý Phong bĩu môi.

– Trách tôi? Là vì ba chúng ta vô dụng không nhanh chóng đuổi theo vợ trước về, nếu không sao lại có cục diện chồng trước vợ trước thế nào

Lý Phong hừ nhẹ:

– Chúng ta vô dụng? Nếu Bạch Lăng không phải bất ngờ mất trí nhớ, tôi không tin bây giờ cậu có thể nói mình hữu dụng. Huống hồ, ai nói tôi vô dụng, cậu không thấy “vợ tôi” ở ngay trong nhà tôi sao?

Mặt anh đầy vẻ đắc ý.

– Chắc chắn là cô ấy thương hại cậu đang bị thương không có người chăm sóc nên mới đến đây.

Đồ Thánh cười như không cười phản pháo.

– Còn lâu, không phải thế. Lý Phong lại dùng sức đánh anh một quyền

– Không phải thì thôi, cậu việc gì phải thẹn quá hóa giận thế?

Đồ Thánh xoa xoa bả vai bị đánh.

Lý Phong đột nhiên nhếch mép cười:

– Vì muốn đánh nhau với cậu

– Tới đây. Đồ Thánh cười cũng đánh anh một quyền.

Khi Trạm Na và Bạch Lăng bưng hai bát mỳ thịt bò đến phòng khách đã thấy hai người đàn ông kia cậu một quyền tôi một quyền cười rất vui vẻ, cũng không biết cười cái gì nữa.

Hai cô không hẹn mà cùng nghĩ: Đàn ông, có lúc thực sự nhàm chán.


/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status