- Việc đã tới nước này nói cho Đường huynh nghe cũng không sao. Chẳng qua Đường huynh cũng đừng ôm lấy kỳ vọng gì.
Đoạn Tây Lâu chỉnh lại thần sắc, lộ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Trong điển tịch của tổ tiên có ghi chép một câu, trọng bảo trong tuyệt thất chỉ có thể tiến vào chứ không thể ra, nếu không có Hư Thiên Lệnh thì chắc chắn phải chết!
- Hư Thiên Lệnh?
Đường Phong nghe được sáng mắt lên.
- Phải.
Đoạn Tây Lâu gật đầu.
- Xem ra Đường huynh cũng biết sự tồn tại của Hư Thiên Lệnh,
Đường Phong nghĩ thầm ta đâu chỉ biết, trên người ta còn có năm khối Hư Thiên Lệnh đây, chỉ là hắn vẫn không rõ tấm lệnh bài này rốt cuộc để làm gì, vì sao người người không tiếc tranh đoạt nó như vậy, thậm chí không màng sinh tử của chính mình.
- Rất nhiều người biết tới Hư Thiên Lệnh nhưng tám chín phần những người biết đến Hư Thiên Lệnh lại không biết công dụng của nó.
- Xin Đoàn huynh chỉ giáo.
Đường Phong cũng là một trong đám tám chín phần không biết.
- Không dám không dám.
Đoạn Tây Lâu khoát khoát tay.
- Thực chất Hư Thiên Lệnh tồn tại là vì để phá giải cục diện thập tử nhất sinh trong tuyệt thất!
Dùng lại một chút, Đoạn Tây Lâu lại nói:
- Xác thực tuyệt thất chỉ có thể tiến vào mà không ra được, nhưng Hư Thiên Lệnh lại có thể mở được của của tuyệt thất. Trong Hư Thiên Điện cũng không có cục diện chắc chắn chết, chỉ nhìn xem người đi vào có đủ thủ đoạn để phá giải không thôi. Hơn nữa ở trong Hư Thiên Điện, càng là địa phương nguy hiểm thì càng cất dấu nhiều bảo bối, tính chất cũng càng tốt. Nhất là loại tồn tại giống như tuyệt thất, hầu như trong mỗi gian phòng đều có trọng bảo, có thể nói loại tuyệt thất này tồn tại chính là chờ người có Hư Thiên Lệnh tới, giống như là ân của trời ban, nhưng mà đối với chúng ta thì nó chính là cạm bẫy không thể bài trừ.
Đường Phong quay đầu nhìn xung quanh:
- Nhưng mà ta vẫn chưa thấy có trọng bảo a?
Đoạn Tây Lâu cười nói:
- Bởi vì Đường huynh không có Hư Thiên Lệnh, nếu đã có Hư Thiên Lệnh thì liền sẽ được đi vào một nơi riêng biệt, cũng sẽ gặp được trọng bảo ở trong đó, cho nên điển tịch của tổ tiên mới ghi chép lại điều này, ai, đáng tiếc tìm kiếm Hư Thiên Lệnh vô cùng khó khăn, muốn đắc thủ lại càng thêm khó, mỗi một khối Hư Thiên Lệnh xuất hiện đều nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ, thực lực của tiểu đệ thấp, cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy được nó...
- Nếu chúng ta có một khối Hư Thiên Lệnh thì cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ là tại sao lại có dị bảo điện xuất hiện trong tuyệt thất đây? Chẳng phải dị bảo điện ở bên ngoài tuyệt thất mới gặp được sao? Thật kỳ quái, Đường huynh đang cầm thứ gì trên tay đó... Sao ta cảm thấy có chút quen mắt?
Đoạn Tây Lâu đang lẩm bẩm chợt thấy Đường Phong sờ tay vào trong ngực lấy ra một vật, vẻ cười thoáng vụt qua trên khuôn mặt hắn, vô cùng thần bí quỷ dị.
Sau một lát run sợ, tròng mắt của Đoạn Tây Lâu đột nhiên trừng lớn, thần tình vô cùng kích động:
- Đường huynh, thứ ở trên tay ngươi... Không phải là... Không phải là...
- Ta nghĩ có lẽ thứ này chính là Hư Thiên Lệnh.
Đường Phong cười cười.
Yết hầu của Đoạn Tây Lâu giật giật, hắn nuốt khan một ngụm nước bọt nhìn Đường Phong chăm chút:
- Có thể để tiểu đệ xem qua được không?
- Tất nhiên là được.
Đường Phong đưa Hư Thiên Lệnh qua.
Đoạn Tây Lâu phảng phất như đang cầm bài vị tổ tiên, vẻ mặt thành kính tiếp nhận, tiến tới gần nhìn tỉ mỉ, thấy được đồ án ở trên tấm lệnh bài, sau một lát mới nói:
- Quả thật là Hư Thiên Lệnh, quả thật là Hư Thiên Lệnh! Đường huynh, loại bảo vật này dĩ nhiên Đường huynh lại có!
- Ta cũng có được trong lúc vô ý thôi.
Đường Phong cười ha hả, ở chung với Đoạn Tây Lâu một đoạn thời gian, tuy rằng Đường Phong nhìn ra hắn là người ôn hòa hiền hậu nhưng quan hệ của hai người còn chưa đủ để nói thật lòng với nhau, tự nhiên Đường Phong sẽ không đi nói gốc gác của tấm Hư Thiên Lệnh này.
Năm khối Hư Thiên Lệnh trên người, một khối lấy được từ đào nguyên, đó là của để lại của Tư Đồ thế gia. Khối thứ hai lấy được trong thời gian còn ở Bái Nguyệt Thành đoạt được từ tay Khấu Cửu, khối thứ ba đạt được trong Loa Thành do Linh Khiếp Nhan thu mua, còn hai khối còn lại do đệ tử của Liễu Như Yên cống hiến.
Trước đây không biết tác dụng của Hư Thiên Lệnh, Đường Phong thấy nhiều người đi đoạt như vậy nhưng cũng không lưu ý, lại không ngờ tới loanh quanh một hồi có liền năm khối. Hiện giờ biết được tác dụng của Hư Thiên Lệnh tự nhiên biết nó quý giá ở chỗ nào.
Có nó, liền có thể phá giải được cục diện khó khăn của tuyệt thất, có nó, có thể kiếm được trọng bảo từ trong tuyệt thất.
- Thật tốt quá, chúng ta có thể đi ra rồi.
Đoạn Tây Lâu hưng phấn dị thường, cho dù là ai được hồi sinh trong tuyệt cảnh, tự cho đã hẳn phải chết không còn nghi ngờ mà lại thấy được ánh mặt trời thì không thể bình tĩnh được.
- Không chỉ có thể ra ngoài mà còn có thể thu hoạch được trọng bảo tại đây.
Ánh mắt Đoạn Tây Lâu sáng quắc nhìn Đường Phong, chợt thần sắc tối sầm lại nói:
- Chẳng qua dù sao đây cũng là thủy điện, bảo bối được cất trong gian tuyệt thất này cũng không phải quá tốt, Đường huynh ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.
- Có thể còn sống đi ra ngoài đã vô cùng sung sướng, bảo vật cùng các thứ khác chỉ là thứ hai.
Đường Phong nở một nụ cười.
- Đường huynh quả thực rộng rãi, tiểu đệ bái phục!
Đoạn Tây Lâu vô cùng thành khẩn nói.
- Hiện giờ nên làm thế nào?
- Để ta xem.
Đoạn Tây Lâu cầm Hư Thiên Lệnh đi ra ngoài, một mặt tìm tòi trong gian phòng một mặt nói:
- Chỉ cần tìm được nơi đặt Hư Thiên Lệnh liền có thể phá được tuyệt cảnh trong tuyệt thất, trước tiên Đường huynh cần phải chuẩn bị thật tốt để thu bảo vật về, bảo vật ở trong tuyệt thất hơn rất nhiều so với các bảo vật trong gian phòng khác, nếu nó là binh khí thì nhất định sẽ ngoài thiên binh có thể là thứ thần binh hoặc hồn binh. Nếu là đan dược thì cũng phải là đan dược tuyệt đỉnh, nếu là linh thạch thì kém cỏi nhất cũng phải là linh thạch đỉnh cấp, thậm chí có thể thu hoạch được linh tinh!
Thần sắc Đường Phong khẽ động:
- Linh tinh?
- Phải, thứ này so với linh thạch đỉnh cấp còn tốt hơn rất nhiều...
Đoạn Tây Lâu còn chưa kịp giải thích xong đã hưng phấn hô lớn:
- Ở chỗ này.
Đường Phong vội vã bước tới nhìn, quả nhiên thấy sàn nhà ở trước mặt Đoạn Tây Lâu có chút dị dạng, sàn nhà bị hắn dẫm lên chậm rãi lún sâu xuống, chợt một chỗ lõm liền xuất hiện trong mi mắt của Đường Phong.
Vết lõm này cho dù là hình dạng hay kích cỡ đều giống với Hư Thiên Lệnh, có thể nghĩ đây chính là dịa phương để đặt Hư Thiên Lệnh vào.
Đoạn Tây Lâu hưng phấn liền đưa tay định đặt Hư Thiên Lệnh vào trong chỗ lõm, nhưng chưa kịp bỏ vào đã vội rụt trở về, hắn cười khan một tiếng nói:
- Đường huynh tới đi.
Vừa nói hắn vừa đưa khối Hư Thiên Lệnh về phía Đường Phong.
Vừa rồi hắn quá hưng phấn cho nên hồn nhiên quên mất chủ nhân của Hư Thiên Lệnh là ai, nếu không lấy tính cách của hắn sẽ không bao giờ bao biện để làm hành động này.
Đường Phong cũng không từ chối, nhẹ nhàng tiếp nhận Hư Thiên Lệnh rồi đặt xuống phía dưới.
Vừa như in, khi Hư Thiên Lệnh được đặt vào trong chỗ lõm thì khối Hư Thiên Lệnh không biết được làm từ loại tài liệu nào đột nhiên tỏa ra quang mang trong suốt, quang mang nhàn nhạt trông rất đẹp mắt, chợt con ngũ trảo kim long bên trên dĩ nhiên cử động.
Nó phảng phất như là vật sống, đang cử động bên trong lệnh bài, chỉ trong thời gian chốc lát liền ly khai lệnh bài, dùng một loại tốc độ không nhanh không chậm đặt chân xuống sàn nhà.
Hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu lẳng lặng đợi trong chốt lát, cho tới khi con kim long chạy quanh gian nhà một vòng thì đột nhiên Đường Phong cảm giác động tĩnh răng rắc truyền tới từ dưới chân.
Cùng lúc đó, kim long đang chạy cũng kêu lên một tiếng long ngâm vô cùng điếc tai, to rõ vô cùng.
Xoạt xoạt.
Một âm thanh nhỏ vang lên, kim long vỡ vụn biến thành bột phấn rơi đầy trên sàn nhà, một âm thanh ầm ầm truyền tới từ dưới chân, một khối đá mọc lên nhanh chóng, khối đá này dâng cao ngang người mới dừng lại, lập tức một đóa liên hoa chậm rãi buông ra từ trên bãi đá.
Tràng cảnh ly kỳ bậc này không chỉ khiến cho Đoạn Tây Lâu ngây người mà ngay cả Đường Phong cũng vô cùng khẩn trương, không thể thoải mái, hắn rất sợ xuất hiện sai lầm nào trong đó.
Cuối cùng khối đá cũng thả ra hình dạng của liên hoa, ở chính giữa đóa liên hoa truyền ra ba động của cương khí nhưng lại có một mùi thơm kỳ dị đập vào mặt.
Loại hương vị này không nồng nhưng lưu lại thật lâu, điều này khiến cho mùi hôi trong căn phòng cũng bị trừ khử không còn sót lại chút gì.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy trung tâm của đóa liên hoa bằng đá có một viên linh đan to chừng bằng ngón tay cái, linh đan có một màu trắng nõn, sáng loáng thuần chấn, nhìn qua có cảm giác thèm thuồng trong miêng.
Một tiếng rầm nhỏ truyền tới bên tai, Đường Phong quay đầu nhìn lại chỉ thấy Đoạn Tây Lâu đang đứng bên kia nuốt nước bọt liên tục.
- Một viên linh đan, không tồi, không tồi!
Đoạn Tây Lâu nhận thầy dị trạng của chính mình, vội vàng chuyển dời lực chú ý đi.
Trái ngược lại Đường Phong thoáng có chút thất vọng, vừa rồi nghe Đoạn Tây Lâu nói cái gì linh tinh hắn còn đang muốn kiến thức một chút, lại không nghĩ rằng thứ cất dấu ở trong phòng chỉ là môt viên linh đan, tuy rằng linh đan này nhìn qua có vẻ bất phàm nhưng Đường Phong làm sao biết được tác dụng của viên linh đan này?
- Đường huynh? Linh đan xuất thế, phải thu lại thật nhanh miễn cho linh khí bị tiết ra ngoài.
Đoạn Tây Lâu thấy Đường Phong đờ đẫn không khỏi mở miệng nhắc nhở:
- Đường huynh có bình ngọc không? Nếu không có thì thì cũng không sao, tiểu đệ có mang theo.
- Không cần, ta có.
Đường Phong gật đầu, sờ tay vào trong ngực móc ra cái chai đỏ như máu.
Đoạn Tây Lâu ngưng mắt nhìn lại kinh hô:
- Bình ngọc huyết tủy? Bảo bối của Đường huynh cũng không hề ít nha? Nếu cái chai này dùng để đựng đan được thì quá tốt rồi, đan dược được đặt trong đó, cho dù thời gian trôi qua bao lâu thì dược hiệu cũng sẽ không bị trôi đi.
Trên người Đường Phong có vô số bảo bối, bình ngọc huyết tủy chẳng qua chỉ là một trong những cái chai hắn dùng để đựng máu niết bàn của Hỏa Phượng mà thôi, sau khí máu niết bàn dùng hết thì không có chỗ nào để dùng tới, đến lúc này mới lấy ra để đựng linh đan.
Linh đan có linh, tất nhiên Đường Phong không dám dễ dàng đưa tay chạm vào, hắn phất tay một cái liền có một cỗ kình khí xảo diệu cuốn lấy linh đang đưa vào trong bình.
Nếu linh đan được giấu ở trong tuyệt thất thì tuyệt đối nó không phải là mặt hàng bình thường.
- Đường huynh nhìn ở đây, trên đóa thạch liên này có nói rõ công dụng của linh đan.
Ánh mắt Đoạn Tây Lâu rất sắc bén, chỏ trong chốc lát liền nhìn thấy một loạt chữ nhở khắc trên thạch liên.
Đường Phong liếc mắt nhìn tới chỉ thấy trên thạch liên có khắc mấy chữ:
- Kiền Nguyên Sinh Linh Đan, Thiên Giai đỉnh phong phục dụng vào liền có thể tấn chức Linh Giai.
Cho có mấy chữ đơn giản như vậy nhưng cũng khiến cho Đoạn Tây Lâu say mê không ngớt. Thực lực của hắn cũng vừa lúc tới Thiên Giai đỉnh phong, nếu viên linh đan này được hắn ăn vào thì liền có thể trực tiếp tấn chức Linh Giai, đây chẳng khác nào bớt đi được nhiều năm khổ tu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Chúc mừng Đường huynh, chúc mừng Đường huynh thu hoạch được linh đan! Đoạn Tây Lâu thu lại sắc mặt, dáng vẻ tươi cười nói lời chúc mừng, mặc dù linh đan này có chỗ rất tốt đối với hắn nhưng Đoạn Tây Lâu cũng biết do Đường Phong cung cấp Hư Thiên Lệnh thì mới có thể thu được, cho nên chuyện này không có phần của mình, huống chỉ khối Hư Thiên Lệnh quý giá kia còn cứu mình đi ra khỏi căn tuyệt thất, chính mình còn nợ Đường Phong một cái mạng, làm sao có thể dám mơ ước tơi linh đan gì đó?
- Cùng vui cùng vui!
Đường Phong lên tiếng, hắn vô cùng muốn biết tác dụng của viên linh đan, dù sao cũng là thứ tốt đi ra từ tuyệt thất, nhưng đến khi biết được tác dụng của linh đan thì kém.
Chẳng qua chỉ khiến cho người ta từ Thiên Giai đỉnh phong tấn chức lên Linh Giai, xác thực không phải đồ quá tốt nhưng nếu so với các loại đan dược khác thì nó cũng vô cùng quý trọng.
Vừa lúc đưa cho Chu Tiểu Điệp sử dụng, hiện giờ Chu Tiểu Điệp chính là Thiên Giai thượng phẩm, lấy tư chất và tốc độ tu luyện của nàng ít nhất cũng phải hai ba năm nữa mới có thể tấn chức lên Linh Giai, đấy còn là phải có một ít cơ duyên mới thành nếu không thời gian có thể lâu hơn không tí, phục dụng một viên linh đan này vào chẳng khác nào giúp nàng bớt được hai năm khổ tu hoặc nhiều hơn.
Lại nói tiếp quả Kiền Nguyên Sinh Linh Đan mới thu được và Tinh Thần Thiên Nguyên Đan trước đây cũng có hiệu quả tương tự nhau, chẳng qua cái sau có tác dụng trực tiếp rõ ràng lớn hơn cái trước một chút.
Tinh Thần Thiên Nguyên Đan chỉ là để cho người dùng đạt được cảnh giới Thiên nhân hợp nhất trong thời gian ngắn nhất, dùng cảnh giới mới có để cảm ngộ linh khí trong thiên địa dẫn tới việc đột phá gông cùm Thiên Giai mà tấn chức Linh Giai. Nhưng mà Kiền Nguyên Sinh Linh Đan lại không giống như vậy, nếu như giới thiệu về nó trên thạch liên không sai thì bất kỳ một ai có cảnh giới Thiên Giai đỉnh phong dùng nó đều có thể lập tức tiến lên Linh Giai.
Đoạn Tây Lâu chỉnh lại thần sắc, lộ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Trong điển tịch của tổ tiên có ghi chép một câu, trọng bảo trong tuyệt thất chỉ có thể tiến vào chứ không thể ra, nếu không có Hư Thiên Lệnh thì chắc chắn phải chết!
- Hư Thiên Lệnh?
Đường Phong nghe được sáng mắt lên.
- Phải.
Đoạn Tây Lâu gật đầu.
- Xem ra Đường huynh cũng biết sự tồn tại của Hư Thiên Lệnh,
Đường Phong nghĩ thầm ta đâu chỉ biết, trên người ta còn có năm khối Hư Thiên Lệnh đây, chỉ là hắn vẫn không rõ tấm lệnh bài này rốt cuộc để làm gì, vì sao người người không tiếc tranh đoạt nó như vậy, thậm chí không màng sinh tử của chính mình.
- Rất nhiều người biết tới Hư Thiên Lệnh nhưng tám chín phần những người biết đến Hư Thiên Lệnh lại không biết công dụng của nó.
- Xin Đoàn huynh chỉ giáo.
Đường Phong cũng là một trong đám tám chín phần không biết.
- Không dám không dám.
Đoạn Tây Lâu khoát khoát tay.
- Thực chất Hư Thiên Lệnh tồn tại là vì để phá giải cục diện thập tử nhất sinh trong tuyệt thất!
Dùng lại một chút, Đoạn Tây Lâu lại nói:
- Xác thực tuyệt thất chỉ có thể tiến vào mà không ra được, nhưng Hư Thiên Lệnh lại có thể mở được của của tuyệt thất. Trong Hư Thiên Điện cũng không có cục diện chắc chắn chết, chỉ nhìn xem người đi vào có đủ thủ đoạn để phá giải không thôi. Hơn nữa ở trong Hư Thiên Điện, càng là địa phương nguy hiểm thì càng cất dấu nhiều bảo bối, tính chất cũng càng tốt. Nhất là loại tồn tại giống như tuyệt thất, hầu như trong mỗi gian phòng đều có trọng bảo, có thể nói loại tuyệt thất này tồn tại chính là chờ người có Hư Thiên Lệnh tới, giống như là ân của trời ban, nhưng mà đối với chúng ta thì nó chính là cạm bẫy không thể bài trừ.
Đường Phong quay đầu nhìn xung quanh:
- Nhưng mà ta vẫn chưa thấy có trọng bảo a?
Đoạn Tây Lâu cười nói:
- Bởi vì Đường huynh không có Hư Thiên Lệnh, nếu đã có Hư Thiên Lệnh thì liền sẽ được đi vào một nơi riêng biệt, cũng sẽ gặp được trọng bảo ở trong đó, cho nên điển tịch của tổ tiên mới ghi chép lại điều này, ai, đáng tiếc tìm kiếm Hư Thiên Lệnh vô cùng khó khăn, muốn đắc thủ lại càng thêm khó, mỗi một khối Hư Thiên Lệnh xuất hiện đều nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ, thực lực của tiểu đệ thấp, cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy được nó...
- Nếu chúng ta có một khối Hư Thiên Lệnh thì cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ là tại sao lại có dị bảo điện xuất hiện trong tuyệt thất đây? Chẳng phải dị bảo điện ở bên ngoài tuyệt thất mới gặp được sao? Thật kỳ quái, Đường huynh đang cầm thứ gì trên tay đó... Sao ta cảm thấy có chút quen mắt?
Đoạn Tây Lâu đang lẩm bẩm chợt thấy Đường Phong sờ tay vào trong ngực lấy ra một vật, vẻ cười thoáng vụt qua trên khuôn mặt hắn, vô cùng thần bí quỷ dị.
Sau một lát run sợ, tròng mắt của Đoạn Tây Lâu đột nhiên trừng lớn, thần tình vô cùng kích động:
- Đường huynh, thứ ở trên tay ngươi... Không phải là... Không phải là...
- Ta nghĩ có lẽ thứ này chính là Hư Thiên Lệnh.
Đường Phong cười cười.
Yết hầu của Đoạn Tây Lâu giật giật, hắn nuốt khan một ngụm nước bọt nhìn Đường Phong chăm chút:
- Có thể để tiểu đệ xem qua được không?
- Tất nhiên là được.
Đường Phong đưa Hư Thiên Lệnh qua.
Đoạn Tây Lâu phảng phất như đang cầm bài vị tổ tiên, vẻ mặt thành kính tiếp nhận, tiến tới gần nhìn tỉ mỉ, thấy được đồ án ở trên tấm lệnh bài, sau một lát mới nói:
- Quả thật là Hư Thiên Lệnh, quả thật là Hư Thiên Lệnh! Đường huynh, loại bảo vật này dĩ nhiên Đường huynh lại có!
- Ta cũng có được trong lúc vô ý thôi.
Đường Phong cười ha hả, ở chung với Đoạn Tây Lâu một đoạn thời gian, tuy rằng Đường Phong nhìn ra hắn là người ôn hòa hiền hậu nhưng quan hệ của hai người còn chưa đủ để nói thật lòng với nhau, tự nhiên Đường Phong sẽ không đi nói gốc gác của tấm Hư Thiên Lệnh này.
Năm khối Hư Thiên Lệnh trên người, một khối lấy được từ đào nguyên, đó là của để lại của Tư Đồ thế gia. Khối thứ hai lấy được trong thời gian còn ở Bái Nguyệt Thành đoạt được từ tay Khấu Cửu, khối thứ ba đạt được trong Loa Thành do Linh Khiếp Nhan thu mua, còn hai khối còn lại do đệ tử của Liễu Như Yên cống hiến.
Trước đây không biết tác dụng của Hư Thiên Lệnh, Đường Phong thấy nhiều người đi đoạt như vậy nhưng cũng không lưu ý, lại không ngờ tới loanh quanh một hồi có liền năm khối. Hiện giờ biết được tác dụng của Hư Thiên Lệnh tự nhiên biết nó quý giá ở chỗ nào.
Có nó, liền có thể phá giải được cục diện khó khăn của tuyệt thất, có nó, có thể kiếm được trọng bảo từ trong tuyệt thất.
- Thật tốt quá, chúng ta có thể đi ra rồi.
Đoạn Tây Lâu hưng phấn dị thường, cho dù là ai được hồi sinh trong tuyệt cảnh, tự cho đã hẳn phải chết không còn nghi ngờ mà lại thấy được ánh mặt trời thì không thể bình tĩnh được.
- Không chỉ có thể ra ngoài mà còn có thể thu hoạch được trọng bảo tại đây.
Ánh mắt Đoạn Tây Lâu sáng quắc nhìn Đường Phong, chợt thần sắc tối sầm lại nói:
- Chẳng qua dù sao đây cũng là thủy điện, bảo bối được cất trong gian tuyệt thất này cũng không phải quá tốt, Đường huynh ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.
- Có thể còn sống đi ra ngoài đã vô cùng sung sướng, bảo vật cùng các thứ khác chỉ là thứ hai.
Đường Phong nở một nụ cười.
- Đường huynh quả thực rộng rãi, tiểu đệ bái phục!
Đoạn Tây Lâu vô cùng thành khẩn nói.
- Hiện giờ nên làm thế nào?
- Để ta xem.
Đoạn Tây Lâu cầm Hư Thiên Lệnh đi ra ngoài, một mặt tìm tòi trong gian phòng một mặt nói:
- Chỉ cần tìm được nơi đặt Hư Thiên Lệnh liền có thể phá được tuyệt cảnh trong tuyệt thất, trước tiên Đường huynh cần phải chuẩn bị thật tốt để thu bảo vật về, bảo vật ở trong tuyệt thất hơn rất nhiều so với các bảo vật trong gian phòng khác, nếu nó là binh khí thì nhất định sẽ ngoài thiên binh có thể là thứ thần binh hoặc hồn binh. Nếu là đan dược thì cũng phải là đan dược tuyệt đỉnh, nếu là linh thạch thì kém cỏi nhất cũng phải là linh thạch đỉnh cấp, thậm chí có thể thu hoạch được linh tinh!
Thần sắc Đường Phong khẽ động:
- Linh tinh?
- Phải, thứ này so với linh thạch đỉnh cấp còn tốt hơn rất nhiều...
Đoạn Tây Lâu còn chưa kịp giải thích xong đã hưng phấn hô lớn:
- Ở chỗ này.
Đường Phong vội vã bước tới nhìn, quả nhiên thấy sàn nhà ở trước mặt Đoạn Tây Lâu có chút dị dạng, sàn nhà bị hắn dẫm lên chậm rãi lún sâu xuống, chợt một chỗ lõm liền xuất hiện trong mi mắt của Đường Phong.
Vết lõm này cho dù là hình dạng hay kích cỡ đều giống với Hư Thiên Lệnh, có thể nghĩ đây chính là dịa phương để đặt Hư Thiên Lệnh vào.
Đoạn Tây Lâu hưng phấn liền đưa tay định đặt Hư Thiên Lệnh vào trong chỗ lõm, nhưng chưa kịp bỏ vào đã vội rụt trở về, hắn cười khan một tiếng nói:
- Đường huynh tới đi.
Vừa nói hắn vừa đưa khối Hư Thiên Lệnh về phía Đường Phong.
Vừa rồi hắn quá hưng phấn cho nên hồn nhiên quên mất chủ nhân của Hư Thiên Lệnh là ai, nếu không lấy tính cách của hắn sẽ không bao giờ bao biện để làm hành động này.
Đường Phong cũng không từ chối, nhẹ nhàng tiếp nhận Hư Thiên Lệnh rồi đặt xuống phía dưới.
Vừa như in, khi Hư Thiên Lệnh được đặt vào trong chỗ lõm thì khối Hư Thiên Lệnh không biết được làm từ loại tài liệu nào đột nhiên tỏa ra quang mang trong suốt, quang mang nhàn nhạt trông rất đẹp mắt, chợt con ngũ trảo kim long bên trên dĩ nhiên cử động.
Nó phảng phất như là vật sống, đang cử động bên trong lệnh bài, chỉ trong thời gian chốc lát liền ly khai lệnh bài, dùng một loại tốc độ không nhanh không chậm đặt chân xuống sàn nhà.
Hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu lẳng lặng đợi trong chốt lát, cho tới khi con kim long chạy quanh gian nhà một vòng thì đột nhiên Đường Phong cảm giác động tĩnh răng rắc truyền tới từ dưới chân.
Cùng lúc đó, kim long đang chạy cũng kêu lên một tiếng long ngâm vô cùng điếc tai, to rõ vô cùng.
Xoạt xoạt.
Một âm thanh nhỏ vang lên, kim long vỡ vụn biến thành bột phấn rơi đầy trên sàn nhà, một âm thanh ầm ầm truyền tới từ dưới chân, một khối đá mọc lên nhanh chóng, khối đá này dâng cao ngang người mới dừng lại, lập tức một đóa liên hoa chậm rãi buông ra từ trên bãi đá.
Tràng cảnh ly kỳ bậc này không chỉ khiến cho Đoạn Tây Lâu ngây người mà ngay cả Đường Phong cũng vô cùng khẩn trương, không thể thoải mái, hắn rất sợ xuất hiện sai lầm nào trong đó.
Cuối cùng khối đá cũng thả ra hình dạng của liên hoa, ở chính giữa đóa liên hoa truyền ra ba động của cương khí nhưng lại có một mùi thơm kỳ dị đập vào mặt.
Loại hương vị này không nồng nhưng lưu lại thật lâu, điều này khiến cho mùi hôi trong căn phòng cũng bị trừ khử không còn sót lại chút gì.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy trung tâm của đóa liên hoa bằng đá có một viên linh đan to chừng bằng ngón tay cái, linh đan có một màu trắng nõn, sáng loáng thuần chấn, nhìn qua có cảm giác thèm thuồng trong miêng.
Một tiếng rầm nhỏ truyền tới bên tai, Đường Phong quay đầu nhìn lại chỉ thấy Đoạn Tây Lâu đang đứng bên kia nuốt nước bọt liên tục.
- Một viên linh đan, không tồi, không tồi!
Đoạn Tây Lâu nhận thầy dị trạng của chính mình, vội vàng chuyển dời lực chú ý đi.
Trái ngược lại Đường Phong thoáng có chút thất vọng, vừa rồi nghe Đoạn Tây Lâu nói cái gì linh tinh hắn còn đang muốn kiến thức một chút, lại không nghĩ rằng thứ cất dấu ở trong phòng chỉ là môt viên linh đan, tuy rằng linh đan này nhìn qua có vẻ bất phàm nhưng Đường Phong làm sao biết được tác dụng của viên linh đan này?
- Đường huynh? Linh đan xuất thế, phải thu lại thật nhanh miễn cho linh khí bị tiết ra ngoài.
Đoạn Tây Lâu thấy Đường Phong đờ đẫn không khỏi mở miệng nhắc nhở:
- Đường huynh có bình ngọc không? Nếu không có thì thì cũng không sao, tiểu đệ có mang theo.
- Không cần, ta có.
Đường Phong gật đầu, sờ tay vào trong ngực móc ra cái chai đỏ như máu.
Đoạn Tây Lâu ngưng mắt nhìn lại kinh hô:
- Bình ngọc huyết tủy? Bảo bối của Đường huynh cũng không hề ít nha? Nếu cái chai này dùng để đựng đan được thì quá tốt rồi, đan dược được đặt trong đó, cho dù thời gian trôi qua bao lâu thì dược hiệu cũng sẽ không bị trôi đi.
Trên người Đường Phong có vô số bảo bối, bình ngọc huyết tủy chẳng qua chỉ là một trong những cái chai hắn dùng để đựng máu niết bàn của Hỏa Phượng mà thôi, sau khí máu niết bàn dùng hết thì không có chỗ nào để dùng tới, đến lúc này mới lấy ra để đựng linh đan.
Linh đan có linh, tất nhiên Đường Phong không dám dễ dàng đưa tay chạm vào, hắn phất tay một cái liền có một cỗ kình khí xảo diệu cuốn lấy linh đang đưa vào trong bình.
Nếu linh đan được giấu ở trong tuyệt thất thì tuyệt đối nó không phải là mặt hàng bình thường.
- Đường huynh nhìn ở đây, trên đóa thạch liên này có nói rõ công dụng của linh đan.
Ánh mắt Đoạn Tây Lâu rất sắc bén, chỏ trong chốc lát liền nhìn thấy một loạt chữ nhở khắc trên thạch liên.
Đường Phong liếc mắt nhìn tới chỉ thấy trên thạch liên có khắc mấy chữ:
- Kiền Nguyên Sinh Linh Đan, Thiên Giai đỉnh phong phục dụng vào liền có thể tấn chức Linh Giai.
Cho có mấy chữ đơn giản như vậy nhưng cũng khiến cho Đoạn Tây Lâu say mê không ngớt. Thực lực của hắn cũng vừa lúc tới Thiên Giai đỉnh phong, nếu viên linh đan này được hắn ăn vào thì liền có thể trực tiếp tấn chức Linh Giai, đây chẳng khác nào bớt đi được nhiều năm khổ tu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Chúc mừng Đường huynh, chúc mừng Đường huynh thu hoạch được linh đan! Đoạn Tây Lâu thu lại sắc mặt, dáng vẻ tươi cười nói lời chúc mừng, mặc dù linh đan này có chỗ rất tốt đối với hắn nhưng Đoạn Tây Lâu cũng biết do Đường Phong cung cấp Hư Thiên Lệnh thì mới có thể thu được, cho nên chuyện này không có phần của mình, huống chỉ khối Hư Thiên Lệnh quý giá kia còn cứu mình đi ra khỏi căn tuyệt thất, chính mình còn nợ Đường Phong một cái mạng, làm sao có thể dám mơ ước tơi linh đan gì đó?
- Cùng vui cùng vui!
Đường Phong lên tiếng, hắn vô cùng muốn biết tác dụng của viên linh đan, dù sao cũng là thứ tốt đi ra từ tuyệt thất, nhưng đến khi biết được tác dụng của linh đan thì kém.
Chẳng qua chỉ khiến cho người ta từ Thiên Giai đỉnh phong tấn chức lên Linh Giai, xác thực không phải đồ quá tốt nhưng nếu so với các loại đan dược khác thì nó cũng vô cùng quý trọng.
Vừa lúc đưa cho Chu Tiểu Điệp sử dụng, hiện giờ Chu Tiểu Điệp chính là Thiên Giai thượng phẩm, lấy tư chất và tốc độ tu luyện của nàng ít nhất cũng phải hai ba năm nữa mới có thể tấn chức lên Linh Giai, đấy còn là phải có một ít cơ duyên mới thành nếu không thời gian có thể lâu hơn không tí, phục dụng một viên linh đan này vào chẳng khác nào giúp nàng bớt được hai năm khổ tu hoặc nhiều hơn.
Lại nói tiếp quả Kiền Nguyên Sinh Linh Đan mới thu được và Tinh Thần Thiên Nguyên Đan trước đây cũng có hiệu quả tương tự nhau, chẳng qua cái sau có tác dụng trực tiếp rõ ràng lớn hơn cái trước một chút.
Tinh Thần Thiên Nguyên Đan chỉ là để cho người dùng đạt được cảnh giới Thiên nhân hợp nhất trong thời gian ngắn nhất, dùng cảnh giới mới có để cảm ngộ linh khí trong thiên địa dẫn tới việc đột phá gông cùm Thiên Giai mà tấn chức Linh Giai. Nhưng mà Kiền Nguyên Sinh Linh Đan lại không giống như vậy, nếu như giới thiệu về nó trên thạch liên không sai thì bất kỳ một ai có cảnh giới Thiên Giai đỉnh phong dùng nó đều có thể lập tức tiến lên Linh Giai.
/1679
|