Nàng cố sức nắm chặt cánh tay Chu Tiểu Điệp, cánh tay Chu Tiểu Điệp dường như bị xanh mét trực tiếp vang lên một ít âm thanh.
- Sư tỷ giáo huấn phải lắm, sư muội không dám nữa.
Chu Tiểu Điệp đột nhiên cười cười, dùng một loại thanh âm ôn nhu bình tĩnh đáp lại.
Hạ Tử sửng sốt một chút, tuy rằng Chu Tiểu Điệp nhập môn mới có vài ngày nhưng mà tính cách quật cường của nàng mình đã lĩnh giáo qua, làm sao hôm nay lại nhu thuận như vậy?
- Làm cái gì?
Hạ Tử căm giận trừng mắt nhìn Chu Tiểu Điệp, tuy hai hàng nước mắt chảy ròng rỏng nhưng vẻ mặt tươi cười lại căn bản không phải làm bộ mà giống như thực sự cười, đang cười một cách vô cùng hài lòng.
Thấy vẻ tươi cười này Đường Phong cũng vội vã ngăn chặn sát khí trong lòng, dáng cười của Chu Tiểu Điệp nói cho hắn biết không nên đánh rắn động cỏ.
Cuối cùng Phương Kiệt cũng tỉnh ngộ lại, vội vàng nói:
- Hạ sư tỷ muốn lấy dược liệu gì? Chỉ cần nói tên ra thì tiểu sư đệ sẽ đi hái giúp người.
- Không cần thiết.
Hạ Tử khoát tay:
- Chúng ta tự mình đi là được rồi, cùng lúc tiểu sư muội mới nhập môn, đối với công việc trong tông môn không có lý giải nhiều, trước tiên để nàng quen thuộc dược viên cái đã.
- Nhưng mà dược liệu trong vườn xảy ra vấn đề, tuy rằng Đường sư huynh đã xuất thủ nhổ đi nhưng có thể….
Phương Kiệt nói lời này đầu tiên cũng vì suy nghĩ chọc Tiểu Điệp và Hạ Tử, thứ hai cũng là suy nghĩ cho chính mình. Dù sao vài ngày trước đó các dược liệu hỗn tạp trong dược viên sản sinh ra độc vật, lại còn là độc vật hại chết người, nếu hai vị trước mặt này cũng bị nhiễm chút độc tố nào trên người thì chính mình làm đệ tử dược viên cũng không thoát khỏi quan hệ.
- Không có chuyện gì.
Hạ Tử trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi sợ tiểu sư muội như làn thu thủy của ngươi bị độc hại sao?
- Sư đệ không dám nghĩ vậy.
Phương Kiệt sợ hãi không ngớt.
Hạ Tử che miệng cười nói
- Ngươi chưa từng bị độc hại chết, sư muội của ta thiên tư ngút trời, lại được sư phụ phù hộ, làm sao bị độc chết được đây?
- Vâng, vâng.
- Vậy cứ như thế đi, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, tiểu sư muội đi theo ta.
Hạ Tử thỏa mãn vô cùng, quay sang nói với Chu Tiểu Điệp một tiếng rồi xoay người đi vào trong dược viên.
Trải qua thời gian này Chu Tiểu Điệp nhìn Đường Phong ở bên cạnh một cái, đôi mắt đẹp đẽ như làn thu thủy nhấp nháy một chút.
- Sư huynh, chuyện này phải làm sao bây giờ?
Đôi mắt Phương Kiệt chờ mong hỏi Đường Phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cái gì làm sao bây giờ?
- Chúng ta cứ đứng nhìn như vậy sao?
- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Nếu ngươi thích bị nữ nhân kia mắng nhiếc thì cứ việc đi theo sau thử xem.
- Hay là thôi đi.
Phương Kiệt nghiêng đầu suy nghĩ.
Trở lại vào căn nhà, hai người Đường Phong và Phương Kiệt ngồi xuống, về hai nữ nhân đang hái dược liệu ở trong dược viên, Phương Kiệt lo lắng về an toàn của các nàng còn trong lòng Đường Phong lại cười nhạt không ngớt.
Quả nhiên nữ tử Hạ Tử này thâm độc vô cùng.
Vừa rồi nàng chặn ngang Chu Tiểu Điệp, Đường Phong còn có thể cho rằng nàng tranh giành tình nhân, dựa vào một ít thực lực cùng địa vị sư tỷ mà khi dễ Chu Tiểu Điệp một chút nhưng hiện giờ Đường Phong cũng không nghĩ như thế, Hạ Tử là đang muốn dồn Chu Tiểu Điệp vào chỗ chết a. Nàng biết rõ dược viên không an toàn mà còn mang theo Chu Tiểu Điệp tới đây hái dược liệu thể hiện rõ nàng đang muốn Chu Tiểu Điệp giống như đệ tử trông coi dược viên bị trúng độc bỏ mạng.
Mặc dù đây chỉ là suy đoán trong lòng Đường Phong nhưng cách làm của Hạ Tử đã hoàn toàn biểu lộ ra điều này. Nàng tránh né các dược liệu nhưng lại sai bảo Chu Tiểu Điệp đi hái chúng, điều này chính là muốn cho Chu Tiểu Điệp bị trúng độc.
Nữ tử này, đáng chết! Đường Phong cũng không phải là người rộng lượng, nhất là bằng hữu bên người mình bị một nữ nhân khác khi dễ ngay trước mắt, một khi lửa giận nổi lên thì bất cứ điều gì cũng có thể làm được. Chẳng qua nữ tử Hạ Tử này vô cùng ghê tởm nhưng cũng ngu dốt đến cực điểm, cũng không hỏi rõ ràng tình huống liền giờ trò ngay được, còn tự cho là mình có chút thủ đoạn nhỏ, quả thực vô cùng buồn cười.
Hơn nữa trong quá trình Chu Tiểu Điệp hái thảo dược thì Hạ Tử cũng thóa mạ không ngừng.
Tuy rằng các nàng cách gian nhà khá xa nhưng với thính lực của Đường Phong làm sao không thể nghe rõ ràng?
- Tiểu sư muội, sư phụ nói ngươi trời sinh có một đôi tay tốt có thể luyện được Tróc Ảnh Thủ, tại sao động tác của ngươi lại chậm như thế? Nhanh hái thêm vài cọng dược liệu, còn có chỗ bên này nữa, nhanh lên một chút không được sao? Đại sư huynh còn đang chờ ngươi mang thuốc về đây, nếu làm lỡ thời gian thì khi sư phụ trách phạt ai sẽ nhận trách nhiệm?
Hạ Tử hất hàm sai khiến, lời nói vô cùng xúc phạm tới Chu Tiểu Điệp.
Nếu như trước đây mấy ngày lấy tính tình của Chu Tiểu Điệp sớm đã mặc kệ, cho dù bị ngươi mắng thế nào thì bản cô nương cũng mặc kệ, không thèm quan tâm trong lòng.
Nhưng mà hôm nay khi nàng nhìn thấy Đường Phong thì trong lòng vô cùng mừng rõ và vui vẻ, ngay cả sư tỷ Hạ Tử này cố ý tìm phiến phức cho chính mình Chu Tiểu Điệp cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Có sư phụ ở đây, cho dù trời sập xuống đều không cần phải sợ!
- Ngươi cười cái gì? Không lẽ đúng là ngươi coi trọng tên quản sự dược viên kia.
Hạ Tử lơ đãng chú ý tới khóe miệng đang nhếch cười của Chu Tiểu Điệp, tròng mắt xoay chuyển nói:
- Có muốn sư tỷ cầu tình sư phụ giúp ngươi hay không? Nếu như ngươi thực sự coi trọng quản sư kia thì sư phụ sẽ giúp ngươi toại nguyện, chà chà, quản sự dược viên, rất có tiền đồ a.
- Không cần.
Chu Tiểu Điệp lắc đầu.
- Câm miệng! Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại câu dẫn nhị sư huynh?
- Không có.
- Không có?
Hạ Tử căm tức nói:
- Từ sau khi ngươi nhập môn, cả ngày nhị sư huỵnh chỉ vây quanh ngươi, cũng không còn đối đãi với ta như trước nữa.
- Tại ngươi không quản được nam nhân của mình, còn muốn trách người khác sao?
Chu Tiểu Điệp bị nàng nói liên tục vô cùng phiền muốn, từ khi tiến vào tông muôn này chuyện gì cũng không được hài lòng, nhất là Hạ Tử này cả ngày chỉ tìm tới mình gây phiền phức, hết lần này tới lần khác cũng chỉ vì tên nam nhân chó má Diệp Lạc Hàn, nếu không phải thực lực của mình còn không bằng nàng thì sớm đã đập nát mặt nữ nhân này rồi, làm sao còn để cho nàng làm càn trước mặt mãi như thế.
Tuy rằng mình cũng không có chủ tâm đôi phó nàng nhưng dù sao đối phương cũng là một Linh Giai, chính mình chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, căn bản không đánh lại người ta.
- Sư tỷ giáo huấn phải lắm, sư muội không dám nữa.
Chu Tiểu Điệp đột nhiên cười cười, dùng một loại thanh âm ôn nhu bình tĩnh đáp lại.
Hạ Tử sửng sốt một chút, tuy rằng Chu Tiểu Điệp nhập môn mới có vài ngày nhưng mà tính cách quật cường của nàng mình đã lĩnh giáo qua, làm sao hôm nay lại nhu thuận như vậy?
- Làm cái gì?
Hạ Tử căm giận trừng mắt nhìn Chu Tiểu Điệp, tuy hai hàng nước mắt chảy ròng rỏng nhưng vẻ mặt tươi cười lại căn bản không phải làm bộ mà giống như thực sự cười, đang cười một cách vô cùng hài lòng.
Thấy vẻ tươi cười này Đường Phong cũng vội vã ngăn chặn sát khí trong lòng, dáng cười của Chu Tiểu Điệp nói cho hắn biết không nên đánh rắn động cỏ.
Cuối cùng Phương Kiệt cũng tỉnh ngộ lại, vội vàng nói:
- Hạ sư tỷ muốn lấy dược liệu gì? Chỉ cần nói tên ra thì tiểu sư đệ sẽ đi hái giúp người.
- Không cần thiết.
Hạ Tử khoát tay:
- Chúng ta tự mình đi là được rồi, cùng lúc tiểu sư muội mới nhập môn, đối với công việc trong tông môn không có lý giải nhiều, trước tiên để nàng quen thuộc dược viên cái đã.
- Nhưng mà dược liệu trong vườn xảy ra vấn đề, tuy rằng Đường sư huynh đã xuất thủ nhổ đi nhưng có thể….
Phương Kiệt nói lời này đầu tiên cũng vì suy nghĩ chọc Tiểu Điệp và Hạ Tử, thứ hai cũng là suy nghĩ cho chính mình. Dù sao vài ngày trước đó các dược liệu hỗn tạp trong dược viên sản sinh ra độc vật, lại còn là độc vật hại chết người, nếu hai vị trước mặt này cũng bị nhiễm chút độc tố nào trên người thì chính mình làm đệ tử dược viên cũng không thoát khỏi quan hệ.
- Không có chuyện gì.
Hạ Tử trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi sợ tiểu sư muội như làn thu thủy của ngươi bị độc hại sao?
- Sư đệ không dám nghĩ vậy.
Phương Kiệt sợ hãi không ngớt.
Hạ Tử che miệng cười nói
- Ngươi chưa từng bị độc hại chết, sư muội của ta thiên tư ngút trời, lại được sư phụ phù hộ, làm sao bị độc chết được đây?
- Vâng, vâng.
- Vậy cứ như thế đi, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, tiểu sư muội đi theo ta.
Hạ Tử thỏa mãn vô cùng, quay sang nói với Chu Tiểu Điệp một tiếng rồi xoay người đi vào trong dược viên.
Trải qua thời gian này Chu Tiểu Điệp nhìn Đường Phong ở bên cạnh một cái, đôi mắt đẹp đẽ như làn thu thủy nhấp nháy một chút.
- Sư huynh, chuyện này phải làm sao bây giờ?
Đôi mắt Phương Kiệt chờ mong hỏi Đường Phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cái gì làm sao bây giờ?
- Chúng ta cứ đứng nhìn như vậy sao?
- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Nếu ngươi thích bị nữ nhân kia mắng nhiếc thì cứ việc đi theo sau thử xem.
- Hay là thôi đi.
Phương Kiệt nghiêng đầu suy nghĩ.
Trở lại vào căn nhà, hai người Đường Phong và Phương Kiệt ngồi xuống, về hai nữ nhân đang hái dược liệu ở trong dược viên, Phương Kiệt lo lắng về an toàn của các nàng còn trong lòng Đường Phong lại cười nhạt không ngớt.
Quả nhiên nữ tử Hạ Tử này thâm độc vô cùng.
Vừa rồi nàng chặn ngang Chu Tiểu Điệp, Đường Phong còn có thể cho rằng nàng tranh giành tình nhân, dựa vào một ít thực lực cùng địa vị sư tỷ mà khi dễ Chu Tiểu Điệp một chút nhưng hiện giờ Đường Phong cũng không nghĩ như thế, Hạ Tử là đang muốn dồn Chu Tiểu Điệp vào chỗ chết a. Nàng biết rõ dược viên không an toàn mà còn mang theo Chu Tiểu Điệp tới đây hái dược liệu thể hiện rõ nàng đang muốn Chu Tiểu Điệp giống như đệ tử trông coi dược viên bị trúng độc bỏ mạng.
Mặc dù đây chỉ là suy đoán trong lòng Đường Phong nhưng cách làm của Hạ Tử đã hoàn toàn biểu lộ ra điều này. Nàng tránh né các dược liệu nhưng lại sai bảo Chu Tiểu Điệp đi hái chúng, điều này chính là muốn cho Chu Tiểu Điệp bị trúng độc.
Nữ tử này, đáng chết! Đường Phong cũng không phải là người rộng lượng, nhất là bằng hữu bên người mình bị một nữ nhân khác khi dễ ngay trước mắt, một khi lửa giận nổi lên thì bất cứ điều gì cũng có thể làm được. Chẳng qua nữ tử Hạ Tử này vô cùng ghê tởm nhưng cũng ngu dốt đến cực điểm, cũng không hỏi rõ ràng tình huống liền giờ trò ngay được, còn tự cho là mình có chút thủ đoạn nhỏ, quả thực vô cùng buồn cười.
Hơn nữa trong quá trình Chu Tiểu Điệp hái thảo dược thì Hạ Tử cũng thóa mạ không ngừng.
Tuy rằng các nàng cách gian nhà khá xa nhưng với thính lực của Đường Phong làm sao không thể nghe rõ ràng?
- Tiểu sư muội, sư phụ nói ngươi trời sinh có một đôi tay tốt có thể luyện được Tróc Ảnh Thủ, tại sao động tác của ngươi lại chậm như thế? Nhanh hái thêm vài cọng dược liệu, còn có chỗ bên này nữa, nhanh lên một chút không được sao? Đại sư huynh còn đang chờ ngươi mang thuốc về đây, nếu làm lỡ thời gian thì khi sư phụ trách phạt ai sẽ nhận trách nhiệm?
Hạ Tử hất hàm sai khiến, lời nói vô cùng xúc phạm tới Chu Tiểu Điệp.
Nếu như trước đây mấy ngày lấy tính tình của Chu Tiểu Điệp sớm đã mặc kệ, cho dù bị ngươi mắng thế nào thì bản cô nương cũng mặc kệ, không thèm quan tâm trong lòng.
Nhưng mà hôm nay khi nàng nhìn thấy Đường Phong thì trong lòng vô cùng mừng rõ và vui vẻ, ngay cả sư tỷ Hạ Tử này cố ý tìm phiến phức cho chính mình Chu Tiểu Điệp cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Có sư phụ ở đây, cho dù trời sập xuống đều không cần phải sợ!
- Ngươi cười cái gì? Không lẽ đúng là ngươi coi trọng tên quản sự dược viên kia.
Hạ Tử lơ đãng chú ý tới khóe miệng đang nhếch cười của Chu Tiểu Điệp, tròng mắt xoay chuyển nói:
- Có muốn sư tỷ cầu tình sư phụ giúp ngươi hay không? Nếu như ngươi thực sự coi trọng quản sư kia thì sư phụ sẽ giúp ngươi toại nguyện, chà chà, quản sự dược viên, rất có tiền đồ a.
- Không cần.
Chu Tiểu Điệp lắc đầu.
- Câm miệng! Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại câu dẫn nhị sư huynh?
- Không có.
- Không có?
Hạ Tử căm tức nói:
- Từ sau khi ngươi nhập môn, cả ngày nhị sư huỵnh chỉ vây quanh ngươi, cũng không còn đối đãi với ta như trước nữa.
- Tại ngươi không quản được nam nhân của mình, còn muốn trách người khác sao?
Chu Tiểu Điệp bị nàng nói liên tục vô cùng phiền muốn, từ khi tiến vào tông muôn này chuyện gì cũng không được hài lòng, nhất là Hạ Tử này cả ngày chỉ tìm tới mình gây phiền phức, hết lần này tới lần khác cũng chỉ vì tên nam nhân chó má Diệp Lạc Hàn, nếu không phải thực lực của mình còn không bằng nàng thì sớm đã đập nát mặt nữ nhân này rồi, làm sao còn để cho nàng làm càn trước mặt mãi như thế.
Tuy rằng mình cũng không có chủ tâm đôi phó nàng nhưng dù sao đối phương cũng là một Linh Giai, chính mình chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, căn bản không đánh lại người ta.
/1679
|