"Anh không biết vừa rồi em đang nói gì? Dù sao, ngày mai anh vẫn sẽ tiếp tục đến tìm em, hôm nay em nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi nhé."
Lần này giọng điệu của Triệu Dương rất nhanh, vì vậy Thịnh Thảo An không có cơ hội phản bác.
Thịnh Thảo An vẫn muốn tiếp tục nói chuyện với anh, vì cô muốn cắt đứt mối quan hệ hỗn loạn này, muốn ngay lập tức xóa sạch sẽ.
Nhưng, Triệu Dương đã nhanh chóng đóng cửa lại.
Có phải người đàn ông này đang chạy trốn vấn đề hay không? Có phải anh ta thực sự sợ hãi mình sẽ không để ý đến anh ta nữa? Nếu như bây giờ mình làm như vậy, thực sự có chút tàn nhẫn với anh không? Nhưng, bây giờ cô cũng chẳng thể nào làm khác được.
Triệu Dương, em xin lỗi.
Thịnh Thảo An ngay lập tức lấy chăn che kín đầu, bật khóc nức nở. Bởi vì cô không thể tìm thấy bất cứ điều gì khác để giải tỏa cảm xúc hiện tại. Cô sợ rằng nếu bản thân anh tiếp tục kìm nén như vậy, cô thực sự có thể chết.
Có điều, lúc này nghĩ kỹ hơn một chút, dường như cái chết không phải là một điều khủng khiếp và đáng sợ cho lắm.
Chỉ là, nếu như cứ chết như vậy, thực ra là vẫn có chút không cam tâm.
Nghĩ đến đây, cô càng khóc to hơn.
Vào ngày thứ hai, Thịnh Thảo An ngủ dậy rất muộn. Cô cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi không thể nào tả nổi. Nhưng thứ mệt mỏi nhất vẫn là trái tim cô.
Ngay khi cô muốn đi bộ đến phòng bệnh của Thịnh Thắng để xem tình hình của Âu Liên như thế nào, thì cô lại nhìn thấy Trịnh Dương đang cầm hộp cơm trưa một cách chu đáo mang đến, Âu Liên cũng đang ở đó ăn một cách rất thích thú.
Anh ta thực sự rất thần thông quảng đại, việc mà bản thân mình không thể làm được. Anh ta chỉ cần nói ra vài ba câu thôi đã làm được rồi, cô thực sự ngưỡng mộ và có chút khâm phục anh.
Đôi khi cô thực sự ghét việc mình làm cái gì cũng tồi tệ. Bởi vì cô thực sự không thể làm được gì cả. Ngay cả việc chăm sóc mẹ, cho mẹ ăn vài miếng cơm rồi nghỉ ngơi, việc đơn giản như thế, cô cũng không thể giúp được.
Nhưng đây là những điều thuộc bổn phận của cô. Cô không thể để Triệu Dương quan tâm những việc này. Nếu không, cả đời này cô thực sự không có cách nào để thoát khỏi nữa. Triệu Dương xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
"Triệu Dương, anh ra ngoài một chút, em có chuyện muốn nói với anh." Sau khi bình tĩnh, Thịnh Thảo An đã không chịu đựng nổi, liền mở cửa gọi Triệu Dương ra ngoài.
"Dì ơi, Dì nhớ ăn hết cơm nhé, lát nữa cháu sẽ quay lại." Triệu Dương nói vài lời xin phép với Âu Liên rồi ngay lập tức đi đến bên cạnh Thịnh Thảo An. Trong tay còn cầm theo một hộp cơm trưa khác trong tay, cố tình vỗ nhẹ nó trước mắt của cô. Cuối cùng, muốn nói với cô rằng, đây là phần được chuẩn bị đặc biệt dành cho cô.
Làm thế nào mà Thịnh Thảo An có thể không nhận thấy chi tiết nhỏ này chứ?
Triệu dương dường như đã thay đổi bản thân rất nhiều. Dường như trước kia chưa bao giờ nghe nói anh tự mình vào bếp nấu ăn.
"Anh nghe em nói này..." Lời của Thịnh Thảo An còn chưa dứt, nhưng Triệu Dương cố tình lắc hộp cơm trước mặt cô một lần nữa.
"Em có thể ăn cơm do anh chuẩn bị cho em trước không, ăn xong rồi, chúng mình sẽ cùng thảo luận." Triệu Dương dường như đã đoán được những gì cô ấy muốn nói, vì thế nên anh đã cố tình lên tiếng trước.
Thịnh Thảo An cảm thấy rằng hiện tại bản thân không lay chuyển được anh, vì vậy đã quyết định chấp nhận món quà của anh lần cuối cùng. Nhưng để chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên.
Không ngờ rằng hai người họ, còn chưa kịp bắt đầu, lại lập tức kết thúc rồi. Thịnh Thảo An cảm nhận được sự đau thương trong chuyện tình yêu của họ. Tại sao hai người họ lại khổ như vậy chứ?
"Thế thì chúng ta vừa ăn vừa nói vậy" Thịnh Thảo An giờ đây chỉ có thể lùi lại một bước rồi.
Triệu Dương không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Thịnh Thảo An vừa mở hộp cơm trưa mà Triệu Dương chuẩn bị cho cô, cả người ngay lập tức sững sờ. Bởi vì bên trên có một miếng bít tết rất lớn, còn xếp hình trái tim bằng hạt ngô lên trên. Đối với thức ăn trong cơm hộp cũng rất đầy đủ, có cả tôm hùm đất, v.v.v Có thể nói rằng hộp cơm trưa này rất phong phú, lại vừa bổ dưỡng, đồng thời cũng được sắp xếp rất tinh tế. Có thể nhìn ra được rằng người làm hộp cơm trưa này đã thực sự tốn rất nhiều công sức và tâm tư.
"Cái này là anh làm sao?" Thịnh Thảo An vẫn không dám tin rằng một người đàn ông bình thường có chút tùy tiện như Triệu Dương, lại có thể làm một hộp cơm trưa tâm huyết đến như vậy. Mà chính xác hơn, đây nên được gọi là hộp cơm yêu thương. Điều này không giống phong cách của Triệu Dương chút nào.
Cô vừa mừng lại vừa lo nhìn Triệu Dương. Tại sao bây giờ anh ấy lại đối xử tốt với mình như vậy? Anh ấy có biết rằng mình đã quyết định đoạn tuyệt, muốn tách khỏi anh ấy không? Nếu anh ấy cứ tiếp tục như thế này, Thịnh Thảo An thực sự sợ bản thân sẽ không muốn buông tay nữa.
Thịnh Thảo An đột nhiên nghẹn ngào, không nói nên lời.
Thấy Thịnh Thảo An thất thần như vậy, Triệu Dương lập tức lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Hộp cơm trưa này vẫn còn nóng, vì thế em hay tranh thủ ăn khi nó còn nóng đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu."
Vừa nói anh vừa nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Thịnh Thảo An đột nhiên cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Làm sao anh ấy có thể đối xử với mình như thế này? Bởi vì anh rất thực sự tốt, cô thực sự sẽ không muốn buông tay.
Không được, nếu hai người họ vẫn như vậy, sẽ thực sự không thể dứt ra được, vì vậy lần này cô phải làm mọi thứ một cách tàn nhẫn hơn, không thể để Triệu Dương hy vọng bất kỳ điều gì.
Thịnh Thảo An hít một hơi thật sâu và đưa ra một quyết định lớn.
"Hôm qua chẳng phải em đã nói rõ với anh rồi sao? Em đã nói với anh rằng đừng đến tìm em nữa. Em thực sự ghét anh như thế này, đừng có luẩn quẩn ở đây không rời như thế!" Thịnh Thảo An nói rõ từng chữ một.
Triệu Dương dường như không nghe thấy cô nói gì cả, trên khuôn mặt vẫn mang một nụ cười dịu dàng ấm áp.
"Anh biết bây giờ em vẫn đang rất tức giận, nhưng em ăn cơm trước đi rồi tiếp tục nói nhé." Triệu Dương mỉm cười nói.
"Em không ăn?" Thịnh Thảo An cố tình quay mặt ra phía khác, lạnh lùng nói. Cô phải lạnh lùng và thờ ơ với người đàn ông này. Cho đến khi anh ấy nổi giận mà rời đi. Bởi vì cô không thể làm liên lụy đến anh thêm nữa. Chỉ khi rời xa cô, anh sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Vì vậy, Triệu Dương, xin anh hãy biến mất trước mặt em, theo đuổi những gì thuộc về anh. Em đã hoàn toàn không xứng đáng với anh nữa rồi.
"Em có biết, anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tâm tư để làm hộp cơm trưa này cho em hay không vậy?" Triệu Dương vẫn phớt lờ lời nói của Thịnh Thảo An, tiếp tục không trả lời câu hỏi. Mà còn chuyển hướng chú ý một cách rất thành công.
Mặc dù Thịnh Thảo An một lòng muốn đuôi Triệu Dương đi, nhưng nghe thấy anh cố tình nói điều gì đó bí ẩn. Trong lòng vẫn còn có một chút tò mò. Vì vậy, cuối cùng thì cô cũng không thể nhịn được mà mở miệng hỏi.
"Tốn bao nhiêu tâm tư vậy?"
Lần này giọng điệu của Triệu Dương rất nhanh, vì vậy Thịnh Thảo An không có cơ hội phản bác.
Thịnh Thảo An vẫn muốn tiếp tục nói chuyện với anh, vì cô muốn cắt đứt mối quan hệ hỗn loạn này, muốn ngay lập tức xóa sạch sẽ.
Nhưng, Triệu Dương đã nhanh chóng đóng cửa lại.
Có phải người đàn ông này đang chạy trốn vấn đề hay không? Có phải anh ta thực sự sợ hãi mình sẽ không để ý đến anh ta nữa? Nếu như bây giờ mình làm như vậy, thực sự có chút tàn nhẫn với anh không? Nhưng, bây giờ cô cũng chẳng thể nào làm khác được.
Triệu Dương, em xin lỗi.
Thịnh Thảo An ngay lập tức lấy chăn che kín đầu, bật khóc nức nở. Bởi vì cô không thể tìm thấy bất cứ điều gì khác để giải tỏa cảm xúc hiện tại. Cô sợ rằng nếu bản thân anh tiếp tục kìm nén như vậy, cô thực sự có thể chết.
Có điều, lúc này nghĩ kỹ hơn một chút, dường như cái chết không phải là một điều khủng khiếp và đáng sợ cho lắm.
Chỉ là, nếu như cứ chết như vậy, thực ra là vẫn có chút không cam tâm.
Nghĩ đến đây, cô càng khóc to hơn.
Vào ngày thứ hai, Thịnh Thảo An ngủ dậy rất muộn. Cô cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi không thể nào tả nổi. Nhưng thứ mệt mỏi nhất vẫn là trái tim cô.
Ngay khi cô muốn đi bộ đến phòng bệnh của Thịnh Thắng để xem tình hình của Âu Liên như thế nào, thì cô lại nhìn thấy Trịnh Dương đang cầm hộp cơm trưa một cách chu đáo mang đến, Âu Liên cũng đang ở đó ăn một cách rất thích thú.
Anh ta thực sự rất thần thông quảng đại, việc mà bản thân mình không thể làm được. Anh ta chỉ cần nói ra vài ba câu thôi đã làm được rồi, cô thực sự ngưỡng mộ và có chút khâm phục anh.
Đôi khi cô thực sự ghét việc mình làm cái gì cũng tồi tệ. Bởi vì cô thực sự không thể làm được gì cả. Ngay cả việc chăm sóc mẹ, cho mẹ ăn vài miếng cơm rồi nghỉ ngơi, việc đơn giản như thế, cô cũng không thể giúp được.
Nhưng đây là những điều thuộc bổn phận của cô. Cô không thể để Triệu Dương quan tâm những việc này. Nếu không, cả đời này cô thực sự không có cách nào để thoát khỏi nữa. Triệu Dương xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
"Triệu Dương, anh ra ngoài một chút, em có chuyện muốn nói với anh." Sau khi bình tĩnh, Thịnh Thảo An đã không chịu đựng nổi, liền mở cửa gọi Triệu Dương ra ngoài.
"Dì ơi, Dì nhớ ăn hết cơm nhé, lát nữa cháu sẽ quay lại." Triệu Dương nói vài lời xin phép với Âu Liên rồi ngay lập tức đi đến bên cạnh Thịnh Thảo An. Trong tay còn cầm theo một hộp cơm trưa khác trong tay, cố tình vỗ nhẹ nó trước mắt của cô. Cuối cùng, muốn nói với cô rằng, đây là phần được chuẩn bị đặc biệt dành cho cô.
Làm thế nào mà Thịnh Thảo An có thể không nhận thấy chi tiết nhỏ này chứ?
Triệu dương dường như đã thay đổi bản thân rất nhiều. Dường như trước kia chưa bao giờ nghe nói anh tự mình vào bếp nấu ăn.
"Anh nghe em nói này..." Lời của Thịnh Thảo An còn chưa dứt, nhưng Triệu Dương cố tình lắc hộp cơm trước mặt cô một lần nữa.
"Em có thể ăn cơm do anh chuẩn bị cho em trước không, ăn xong rồi, chúng mình sẽ cùng thảo luận." Triệu Dương dường như đã đoán được những gì cô ấy muốn nói, vì thế nên anh đã cố tình lên tiếng trước.
Thịnh Thảo An cảm thấy rằng hiện tại bản thân không lay chuyển được anh, vì vậy đã quyết định chấp nhận món quà của anh lần cuối cùng. Nhưng để chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên.
Không ngờ rằng hai người họ, còn chưa kịp bắt đầu, lại lập tức kết thúc rồi. Thịnh Thảo An cảm nhận được sự đau thương trong chuyện tình yêu của họ. Tại sao hai người họ lại khổ như vậy chứ?
"Thế thì chúng ta vừa ăn vừa nói vậy" Thịnh Thảo An giờ đây chỉ có thể lùi lại một bước rồi.
Triệu Dương không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Thịnh Thảo An vừa mở hộp cơm trưa mà Triệu Dương chuẩn bị cho cô, cả người ngay lập tức sững sờ. Bởi vì bên trên có một miếng bít tết rất lớn, còn xếp hình trái tim bằng hạt ngô lên trên. Đối với thức ăn trong cơm hộp cũng rất đầy đủ, có cả tôm hùm đất, v.v.v Có thể nói rằng hộp cơm trưa này rất phong phú, lại vừa bổ dưỡng, đồng thời cũng được sắp xếp rất tinh tế. Có thể nhìn ra được rằng người làm hộp cơm trưa này đã thực sự tốn rất nhiều công sức và tâm tư.
"Cái này là anh làm sao?" Thịnh Thảo An vẫn không dám tin rằng một người đàn ông bình thường có chút tùy tiện như Triệu Dương, lại có thể làm một hộp cơm trưa tâm huyết đến như vậy. Mà chính xác hơn, đây nên được gọi là hộp cơm yêu thương. Điều này không giống phong cách của Triệu Dương chút nào.
Cô vừa mừng lại vừa lo nhìn Triệu Dương. Tại sao bây giờ anh ấy lại đối xử tốt với mình như vậy? Anh ấy có biết rằng mình đã quyết định đoạn tuyệt, muốn tách khỏi anh ấy không? Nếu anh ấy cứ tiếp tục như thế này, Thịnh Thảo An thực sự sợ bản thân sẽ không muốn buông tay nữa.
Thịnh Thảo An đột nhiên nghẹn ngào, không nói nên lời.
Thấy Thịnh Thảo An thất thần như vậy, Triệu Dương lập tức lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Hộp cơm trưa này vẫn còn nóng, vì thế em hay tranh thủ ăn khi nó còn nóng đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu."
Vừa nói anh vừa nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Thịnh Thảo An đột nhiên cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Làm sao anh ấy có thể đối xử với mình như thế này? Bởi vì anh rất thực sự tốt, cô thực sự sẽ không muốn buông tay.
Không được, nếu hai người họ vẫn như vậy, sẽ thực sự không thể dứt ra được, vì vậy lần này cô phải làm mọi thứ một cách tàn nhẫn hơn, không thể để Triệu Dương hy vọng bất kỳ điều gì.
Thịnh Thảo An hít một hơi thật sâu và đưa ra một quyết định lớn.
"Hôm qua chẳng phải em đã nói rõ với anh rồi sao? Em đã nói với anh rằng đừng đến tìm em nữa. Em thực sự ghét anh như thế này, đừng có luẩn quẩn ở đây không rời như thế!" Thịnh Thảo An nói rõ từng chữ một.
Triệu Dương dường như không nghe thấy cô nói gì cả, trên khuôn mặt vẫn mang một nụ cười dịu dàng ấm áp.
"Anh biết bây giờ em vẫn đang rất tức giận, nhưng em ăn cơm trước đi rồi tiếp tục nói nhé." Triệu Dương mỉm cười nói.
"Em không ăn?" Thịnh Thảo An cố tình quay mặt ra phía khác, lạnh lùng nói. Cô phải lạnh lùng và thờ ơ với người đàn ông này. Cho đến khi anh ấy nổi giận mà rời đi. Bởi vì cô không thể làm liên lụy đến anh thêm nữa. Chỉ khi rời xa cô, anh sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Vì vậy, Triệu Dương, xin anh hãy biến mất trước mặt em, theo đuổi những gì thuộc về anh. Em đã hoàn toàn không xứng đáng với anh nữa rồi.
"Em có biết, anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tâm tư để làm hộp cơm trưa này cho em hay không vậy?" Triệu Dương vẫn phớt lờ lời nói của Thịnh Thảo An, tiếp tục không trả lời câu hỏi. Mà còn chuyển hướng chú ý một cách rất thành công.
Mặc dù Thịnh Thảo An một lòng muốn đuôi Triệu Dương đi, nhưng nghe thấy anh cố tình nói điều gì đó bí ẩn. Trong lòng vẫn còn có một chút tò mò. Vì vậy, cuối cùng thì cô cũng không thể nhịn được mà mở miệng hỏi.
"Tốn bao nhiêu tâm tư vậy?"
/848
|