Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 99: Tôn Nhạc mười lăm tuổi

/230


Thời gian qua nhanh như điện.

Trong nháy mắt, đã hai năm trôi qua, tính toán một chút, Tôn Nhạc xuyên qua đến thế giới này đã gần ba năm rưỡi rồi, nàng cũng từ tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, trưởng thành một cô gái mười bốn mười lăm tuổi, có thể xuất giá.

Ngũ công tử rời đi hai năm qua , Tôn Nhạc vẫn lẳng lặng ở trong nhà gỗ của nàng, luyện Thái Cực quyền, đến thư phòng Ngũ công tử xem thẻ tre. Những thẻ tre đó, có non nửa là hai năm trước từ trong thành mang đến, hơn phân nửa khác, là bọn người Cơ thành chủ trong hai năm qua thu được.

Cơ thành chủ thấy, nhà mình xuất hiện một đứa con đứng hàng Chư Tử, thư phòng của hắn tự nhiên không thể keo kiệt. Bởi vậy, tàng thư có giá trị trong Cơ phủ, cơ hồ đều đã đưa tới thư phòng Ngũ công tử.

Mà Tôn Nhạc không biết an trí như thế nào, cũng tự nhiên mà vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức thị tỳ thư phòng của nàng. Trong hai năm này, nàng vẫn duy trì thói quen khi Ngũ công tử còn ở đây, mỗi ngày bỏ hai canh giờ ở thư phòng, xem sách, quét tước sửa sang. Thời gian còn lại, nàng dùng để luyện tập Thái Cực quyền.

Thành tích luyện tập thập phần rõ rệt, Tôn Nhạc hiện tại, trên mặt không hề có gồ ghề, màu da tím ám xanh đen cũng đã đánh tan, tóc khô vàng thưa thớt biến thành đen không ít, cũng dày lên rất nhiều. Mà thân hình của nàng càng giống cái cây không ngừng vươn lên, đã đạt đến chiều cao giống các thiếu nữ cùng tuổi khác.

Giống như trải qua hai năm, độc tố trong cơ thể nàng toàn bộ đã thanh đi.

Nhưng Tôn Nhạc vẫn chỉ là một cô gái diện mạo bình thường, bởi vì sắc mặt nàng tuy rằng không hề xanh đen, lại vẫn héo vàng như cũ, mặc kệ bổ bao nhiêu thịt để ăn, môi vẫn không có huyết sắc, tóc cũng như thế, tuy rằng đen không ít, nhưng không có sáng bóng.

Về phần thân hình của nàng, giống như cây trúc, thường thường thẳng thẳng, hoàn toàn không có phát dục. Giống như độc tố của nàng tuy rằng thanh đi, nhưng cảm giác dinh dưỡng không đầy đủ vẫn tồn tại như cũ.

Thời gian hai năm, trong Tây viện đã xảy ra rất nhiều chuyện, Thập Cửu cơ sau khi Ngũ công tử rời đi một năm tự động hiến thân ột quý nhân đến Cơ phủ làm khách, bị quý nhân mang đi làm cơ thiếp. Thất cơ cùng Trần phó quản gia tư thông, đồng thời bị xử tử. Bát cơ xinh đẹp thì trở thành lễ vật bị Tam công tử đưa cho người khác.

Cơ thiếp còn lại vẫn trước sau như một ở trong Tây viện, đếm từng ngày mặt trời lên, mặt trời lặn, không rõ tương lại. Đương nhiên, từ hai năm qua người đến Tề Cơ phủ bái phỏng càng ngày càng nhiều, danh tiếng của Cơ Ngũ công tử càng ngày càng vang dội. Chuyện này làm cho chúng nữ thấy được một mảnh kim quang sáng lạn.

Về phần biểu muội Tuyết Xu của Ngũ công tử, vào năm ngoái được mười lăm liền lập gia đình. Nàng một mực chờ đợi Ngũ công tử trở về, nhưng vẫn không đợi được. Thẳng đến đêm trước ngày lập gia đình, nàng còn cố ý chạy đến Cơ phủ đi vào trong sân Ngũ công tử khóc lớn một hồi.

Hôm nay, Tôn Nhạc đang đối diện với thân ảnh tiểu cô nương trong nước giếng nhộn nhạo xem xét. Gương đồng kia quá nhỏ, chỉ có thể nhìn đến gương mặt, muốn xem toàn thân chỉ có thể chiếu nước giếng. Nàng nhìn thập phần chuyên chú. Chỗ cách nàng không xa, thỉnh thoảng vươn ra một cái đầu nhìn về hướng nàng , một đám che miệng cười trộm không ngớt.

Bất quá các nàng cũng chỉ dám cười trộm. Tôn Nhạc bây giờ là người ngay cả Cơ thành chủ cũng không dám khinh thị, không dám tùy ý xử trí. Huống chi là các nàng?

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Tôn Nhạc ngẩng đầu. Đối diện với A Phúc chạy đến đầu đầy mồ hôi, mặt lại tươi cười rạng rỡ. A Phúc vừa xông vào Tây viện liền nhìn đến Tôn Nhạc. Hắn vội vàng vẫy tay kêu lên: “Tôn Nhạc, Tôn Nhạc. Có chuyện đáng mừng nha!”

Chuyện đáng mừng?

Tôn Nhạc khó hiểu nhìn hắn.

A Phúc vẫn vọt tới trước mặt Tôn Nhạc mới dừng lại, hắn chạy quá mau rồi, vừa dừng lại liền ôm lấy thắt lưng thở dốc không thôi. Thẳng một lát sau mới ngẩng đầu hướng Tôn Nhạc cười nói: “Tôn Nhạc, ngươi đoán là việc vui gì?”

Tim Tôn Nhạc bang bang rạo rực, chính là lần này trong lòng đập rộn thêm một phần mờ mịt.

Nàng cắn cắn môi dưới, chống lại khuôn mặt tươi cười của A Phúc, cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Có phải Ngũ công tử đã trở lại hay không?”

A Phúc mở to mắt nhìn Tôn Nhạc từ trên xuống dưới, thở dài nói: “Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ngươi nha!”

Ngũ công tử sao đã trở lại thật sao?

Hai mắt Tôn Nhạc có điểm đăm đăm.

Hai năm rồi, hắn đã trở lại.

Tôn Nhạc không có thực kích động, thời gian hai năm quá mức dài lâu, nàng cảm giác được lòng mình đã không có kích động vội vã như hai năm trước. Có lẽ, rốt cục đã trưởng thành chăng? Cái loại cảm tình mông lung, cực kỳ khát vọng này ở trong thời gian nhưnước lũ, rốt cục trầm tĩnh hơn phân nửa.

Tôn Nhạc cúi đầu thở ra một hơi.

A Phúc cười đến tít mắt, hắn vui sướng hài lòng nói: “Chuyện này tốt lắm, Ngũ công tử đã trở lại. Cũng không biết hai năm qua, hắn biến thành bộ dáng gì rồi?”

Hắn thật sự có điểm hưng phấn, cứ thế sau một lúc cười ngây ngô, lại thì thào nói: “Ngũ công tử cũng gần mười tám rồi, lúc này đây trở về sợ là lập tức sẽ thành thân.”

Thành thân? Ngũ công tử muốn thành hôn?

Đúng rồi, hắn sắp được mười tám rồi, ở thời đại này, tuổi của hắn thực tại không coi là nhỏ. Tôn Nhạc thầm nghĩ, quả nhiên, như nàng nghĩ, lúc này, trong lòng tuy rằng buồn bực không chịu nổi, nhưng cũng không có bao nhiêu khổ sở đau thương.

Cứ như vậy, hai người một cái ngây ngô cười lầm bầm lầu bầu, một cái cúi đầu trầm tư. Thẳng qua một trận, A Phúc mới nhìn Tôn Nhạc kêu lên: “Ai nha, quên chính sự mất tiêu. Tôn Nhạc, ngươi muốn đi nghênh đón công tử với ta không?”

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn A Phúc, nhẹ giọng hỏi: “Là thành chủ phân phó?”

A Phúc lắc lắc đầu, nói: “Thành chủ không có nói tới ngươi.”

Tôn Nhạc rũ mắt xuống, lẳng lặng nói: “Nếu thành chủ không có phân phó, tôi đây sẽ không đi.”

“Tốt lắm.” A Phúc cười hớ hớ nói.

“ Vậy ta đi đây. Thời gian không còn sớm, còn muốn đón Ngũ công tử quay về cùng nhau dùng cơm tối. “ Dứt lời, hắn cười hớ hớ chạy ra ngoài.

Tôn Nhạc nhìn thân ảnh A Phúc biến mất nhanh như chớp, suy nghĩ một hồi, lại nhìn về thân ảnh của mình trong nước giếng. Nàng vừa nhìn, vừa bối rối nghĩ nghĩ: nhớ kiếp trước xem phim 《 Trương Tam Phong 》 thì thấy hắn dùng nước luyện Thái Cực quyền, cũng không biết thật sự có thể làm thế không.

Nàng sau một lúc xem xét thất thần, bên tai nghe được một trận tiếng cười nhẹ, “Nhìn kìa, Tôn Nhạc lại đang soi nước giếng.”

“Hì hì, nàng dù soi thế nào, cũng không đẹp bằng tỷ tỷ.”

“Đó là đương nhiên.”

“Bất quá Tôn Nhạc này thật sự biến hóa rất lớn, nàng hiện tại tuyệt đối không xấu rồi.”

“Đúng nha đúng nha.”

“Tam Cơ tỷ tỷ, vừa rồi A Phúc nói, Ngũ công tử đã trở lại, có phải là thật hay không?” Thanh âm này có điểm hưng phấn.

Tôn Nhạc nghe đến đó, khóe miệng giương giương lên, xoay người đi vào trong phòng gỗ.

Mấy canh giờ này, Tôn Nhạc vẫn có chút đứng ngồi không yên, có nhiều lần hướng ra ngoài nhìn nhìn, nghiêng tai lắng nghe có tiếng cười vui truyền đến hay không.

Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua thật chậm, chậm đến làm cho Tôn Nhạc đối với bản thân lắc đầu, có điểm bất đắc dĩ thầm nghĩ: cuối cùng cũng không thể hoàn toàn buông ra nha.

Rốt cục, một trận ồn ào náo động từ bên ngoài truyền đến. Tôn Nhạc từ trong phòng gỗ đi ra thì thấy nữ nhân Tây viện đều đi ra, một đám gom lại lo lắng nhìn hướng cửa ngoại viện ngoài cổng vòm.

Chúng nữ châu đầu ghé tai, đều là vẻ mặt cấp bách, hận không thể lập tức đi đến Tiền viện nghênh đón Ngũ công tử. Nhưng là nghĩ đến thân phận của mình, cuối cùng lại không dám.

Các nàng nhìn đến Tôn Nhạc đi tới, một đám đều tránh ra. Để nàng xuyên qua đám người, đi hướng sân Ngũ công tử.

Đi ngang qua bóng rừng, đi vào một mảnh rừng cây thưa thớt, Tôn Nhạc đứng lại.

Nơi này nàng trong hai năm qua mỗi ngày đều đến báo cáo, nhưng hôm nay chủ nhân của nó đã trở về rồi, có phải hết thảy đều đã đổi thay không?

Đội ngũ của Ngũ công tử, hiển nhiên còn ở trong chủ viện. Trong sân của hắn người đến người đi, nhưng chỉ là một ít người hầu đang bận rộn: vội vàng thay bộ đồ trà mới, trải chăn mới.

Tôn Nhạc vừa đi vào cổng vòm, liền nhìn đến trong sân Song Xu giống như nàng, đứng ngây ngốc, nhìn mọi người đến đến đi đi .

Tôn Nhạc có điểm kỳ quái, Song Xu là thị tỳ thiếp thân của Ngũ công tử, tại sao cũng rãnh rỗi như mình?

Song Xu nghe được tiếng bước chân, đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy là Tôn Nhạc, hai nàng đồng thời nhoẻn miệng cười. Tả Xu kêu lên: “Tôn Nhạc, ngươi cũng tới?”

Tôn Nhạc cười lại nói: “Các ngươi tại sao không đến Tiền viện?”

Nụ cười trên mặt Tả Xu chậm rãi mất đi, nàng cùng Hữu Xu đồng thời cúi đầu xuống. Tả Xu bĩu môi, buồn buồn nói: “Ngũ công tử đã không cần chúng ta nữa.”

Tôn Nhạc kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Tả Xu bĩu miệng, trong thanh âm dẫn theo một chút khóc nức nở, ” Bên người hắn lần này có một Đại Kiếm Sư bảo hộ.”

Hữu Xu cũng đỏ hồng mắt nhìn Tôn Nhạc, bất lực nói: “Ngày hôm qua thành chủ bảo chúng ta đến, nói Ngũ công tử gởi thư rồi, lần này sẽ đem chúng ta gả cho người khác.”

Tôn Nhạc ngẩn ra.

Song Xu đồng thời nhìn về phía nàng, vẻ mặt chờ mong. Tả Xu sau một lát do dự, cúi đầu nói: “Tôn Nhạc, ngươi thông minh như vậy, có thể có biện pháp làm Ngũ công tử thay đổi chủ ý không?”

Tôn Nhạc cười khổ một tiếng.

Hữu Xu khéo hiểu lòng người chút, nàng ở một bên giáo huấn muội muội: “Tôn Nhạc cũng giống như chúng ta, hai năm rồi cũng không gặp công tử mà.” Miệng nàng mấp máy hai cái, đang chuẩn bị nói: có lẽ công tử đã không hề coi trọng nàng nữa. Nhưng mà nàng nghĩ đến tài trí Tôn Nhạc biểu hiện ra, lại cảm thấy điều đó không có khả năng, liền đem lời còn lại nuốt trở về.

Tôn Nhạc nhìn Song Xu lã chã chực khóc, nhưng trong lòng ẩn ẩn biết Ngũ công tử suy nghĩ cái gì: Song Xu tuổi không nhỏ rồi, thoáng một cái qua hai năm, chỉ sợ cũng mười bảy rồi? Ở thời đại này, các nàng cũng sắp thành gái lỡ thì. Ngũ công tử nếu không muốn thu nhận các nàng, đương nhiên phải vì nàng an bài một hôn sự.

Kỳ thật, Song Xu cũng biết ý Ngũ công tử, chính là các nàng gần gũi với hắn thời gian dài, càng phát hiện nam nhân ôn lương tinh khiết như Ngũ công tử vậy không thể có, một lòng chỉ mong Ngũ công tử có thể thu nhận mình. Rốt cuộc phẩm tính phu quân của các nàng như thế nào còn không biết, trong lòng rất thấp thỏm lo âu.

Tôn Nhạc ôn nhu nhìn Song Xu, nhẹ giọng nói : “Ngũ công tử không phải đã trở về sao? Lấy tính cách của hắn, tất sẽ giúp các ngươi an bài thỏa đáng. Cho dù gả các ngươi đi, phu quân của các ngươi cũng hẳn là người tinh khiết thiện lương đáng tin cậy mà hắn lựa ra. Cần gì phải lo lắng?”

Hai nàng còn đang luyến tiếc Ngũ công tử, rơi lệ hết sức thê lương, Tôn Nhạc lại trực tiếp nói ra sự bất an các nàng che dấu. Trong lòng Song Xu đồng thời bình tĩnh lại, nhưng là đảo mắt lại cảm thấy biểu hiện chính mình có vẻ không đủ trung trinh.

Khuôn mặt nhỏ của Hữu Xu đỏ lên, Tả Xu lén lút liếc Tôn Nhạc một cái, bĩu môi rầu rĩ nói: “Tôn Nhạc, ngươi chính là quá thông minh, vừa nói đã nói đến đáy lòng người khác.”

Tôn Nhạc nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Song Xu, mỉm cười. Đúng lúc này, một trận ồn ào náo động truyền đến. Xa xa truyền đến thanh âm vui mừng của A Phúc: “Công tử, lần này cuối cùng người đã trở lại.”

/230

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status