Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 131: Thuyết phục Nghĩa Gỉai

/230


Nhược nhi thấp giọng nói: “Tỷ tỷ định làm thuyết khách ư?”

Tôn Nhạc cười nhợt nhạt, bộ dạng phục tùng liễm mục ~ nói : “Tỷ tỷ chính là thuyết khách.”

Nhược nhi ngẩng đầu nhìn nàng.

Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Việc này rất mạo hiểm!”

Tôn Nhạc nhìn về phía Nhược nhi, “Theo Nhược nhi, người nào thích hợp hơn tỷ tỷ?”

Nhược nhi trầm mặc.

Bất kể là Tôn Nhạc, hay là Nhược nhi, đều hiểu được, xét về tài tranh biện cùng ứng biến mà nói, ở phương diện này Tôn Nhạc quả thực là hơn xa người thường.

Mày Nhược nhi nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm.

Tôn Nhạc biết, Mặc gia thật ra là những người khắc khổ thủ lễ, cho dù trong Mặc hiệp có không ít thích khách đã nhiều lần làm những việc rất kiêu ngạo, nhưng so với quyền quý đương thời mà nói, nhân phẩm của bọn hắn còn đáng tin cậy chút. Chính mình đi làm thuyết khách, sự mạo hiểm nói lớn cũng không lớn.

Tôn Nhạc tiếp tục gắp một khối thức ăn lên đưa đến miệng Nhược nhi.

Nhược nhi một ngụm ngậm xuống, chậm rãi nhai.

Sau khi hắn ăn năm sáu miếng cơm, mày đột nhiên buông lỏng. Vẻ lo lắng trong ánh mắt nhìn về phía Tôn Nhạc cũng tan biến hết: tỷ tỷ cùng ta vốn là một thể. Tương lai ta thành thiên hạ cộng chủ cũng là cùng tỷ tỷ cùng hưởng thụ! Nay ta có nguy nan do nàng xử lý cũng là chuyện thường.

Hắn nghĩ đến đây, liền buông tha việc này, nghiêm túc ăn.

Tôn Nhạc đút Nhược nhi ăn ba chén cơm, chính mình mới cầm lấy đồ ăn, từ từ ăn thức ăn lúc này đã nguội lạnh.

Mặc dù là đồ ăn nguội nhưng Tôn Nhạc đã vài năm cũng không có ăn qua loại mỹ vị này.

Tôn Nhạc sau khi ăn cơm xong, một thủ hạ Mặc gia của Nhược nhi cũng chạy đến. Tôn Nhạc sau khi hỏi một ít chuyện mình muốn biết, vẫy tay bảo hắn đi ra ngoài.

Chỗ ở của Nghĩa Giải cùng Chu Cầu cũng không bí ẩn, người của Nhược nhi tìm tòi một lát liền tra được. Tôn Nhạc chuẩn bị sơ liền đi ra.

Đinh mộc đình viện.

Đình viện này nằm ở một cái ngõ nhỏ cuối phía tây Đông phố, lúc này, chỗ cửa hông đình viện xuất hiện một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, gầy yếu mà làn da khô vàng.

Cô gái mặc áo tang giầy rơm, gương mặt thong dong đi về phía một vệ sĩ canh gác tại cửa hông.

Vệ sĩ kia chừng ba mươi tuổi, cũng vận áo tang giầy rơm, trên khuôn mặt có thần sắc tang thương của hắn, thường xuyên lộ ra một chút tươi cười.

Lúc này, ánh mắt của hắn đang thường thường quét về phía cô gái đi tới hướng mình. Người thiếu nữ trước mặt này, khuôn mặt bình thường, quần áo bình thường, ngoại trừ một đôi mắt trong trẻo lấp lánh, toàn thân đều không có chỗ nào làm cho người ta chú ý. Nhưng một cô gái như vậy, cư nhiên lại đi tới hướng hắn.

Cô gái lập tức đi đến trước mặt vệ sĩ, nàng đứng lại cách vệ sĩ năm thước, hai tay đưa lên, mỉm cười trong trẻo nói: “Tôn hạ, tiểu nữ muốn cầu kiến Nghĩa Gỉai Nghĩa đại ca!”

Cố gái này chính là Tôn Nhạc .

Ngay khi Tôn Nhạc kêu tên của nghĩa Gỉai lên, mi tâm vệ sĩ nhảy dựng, trong nháy mắt lộ ra một chút khí lạnh! Nghĩa Giải ở đây, trong thiên hạ không ai biết được, cô gái nho nhỏ trước mắt này làm sao mà biết được?

Vệ sĩ gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, ánh mắt băng hàn mà hồ nghi, nếu hắn không nghe được Tôn Nhạc gọi ba chữ ‘ Nghĩa đại ca ’, hắn lúc này đã động sát cơ rồi!

Ánh mắt vệ sĩ tuy rằng băng hàn, khi cao thấp đánh giá Tôn Nhạc lại càng rét đến tận xương. Bất quá Tôn Nhạc vẫn mỉm cười, nàng hướng vệ sĩ thản nhiên nói: “Tôn hạ sao không tiến vào bẩm báo một tiếng? Nói, nữ tử hắn thiếu hai lần nhân tình kia, hiện tại đã tới cửa đòi rồi!”

Vệ sĩ nghe vậy ngẩn ra.

Hắn lại nhìn chằm chằm Tôn Nhạc đánh giá vài lần, rốt cục chắp tay trước ngực nói: “Dạ. Kính xin cô nương đợi một lát.”

Dứt lời, hắn xoay người đi vào trong đình viện.

Tôn Nhạc lẳng lặng đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn vệ sĩ kia rời đi. Nàng có thể cảm giác được, trong đình viện, các góc, chí ít có năm ánh mắt chăm chú vào trên người mình!

Tôn Nhạc đánh giá tiểu đình viện từ hai tràng nhà đá tạo thành trước mắt này không chớp mắt, thầm suy nghĩ: Người Mặc gia quả thật là không thích hưởng thụ, lấy thân phận Nghĩa Gỉai đại ca, chỗ ở cũng đơn giản như thế.

Nàng mỉm cười, sau khi bình tĩnh đánh giá đình viện một hồi, liền cúi đầu ngẫm nghĩ. Năm ánh mắt kia, khi nàng cúi đầu xuống, rốt cục cũng không sáng quắc chăm chú nhìn nàng nữa.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến.

Tôn Nhạc ngẩng đầu, chỉ thấy kia vệ sĩ đi băng băng về hướng nàng. Hắn đi đến trước mặt Tôn Nhạc, tò mò đánh giá nàng, vươn tay chỉ vào trong viện, “Cô nương, Nghĩa Gỉai đại ca đã đồng ý gặp cô, mời!”

“Đa tạ.”

Tôn Nhạc lại chắp tay trước ngực, đi nhanh vào bên trong.

Vệ sĩ kia đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, thầm suy nghĩ: cũng không biết cô nương này là ai, thân là nữ tử, cư nhiên học động tác chắp tay trước ngực hành lễ của trượng phu như vậy, hơn nữa Nghĩa Gỉai đại ca còn coi trọng nàng như thế.

Đình viện rất nhỏ, Tôn Nhạc đi đến giữa hai tràng nhà đá, quay đầu quan sát một hồi, cất bước liền hướng tràng nhà đá thứ nhất đi đến. Nàng đi đoạn đường này, toàn bộ đình viện đúng là không một bóng người. Bất quá, chuyên này tất nhiên đều là giả! Tôn Nhạc có thể tinh tường cảm giác được, ánh mắt từ bốn phía quăng lên người mình, ít nhất cũng hơn mười cái.

Nhà đá ước chừng được tạo thành từ mười một gian phòng, nóc nhà cao tới năm thước. Tôn Nhạc nhanh chóng bước vào nhà giữa, trong nhà giữa không có ai. Nàng liếc mắt nhìn chung quanh một cái, liền cất bước rẽ qua phía bên trái.

Khi nàng đi vào gian sương phòng thứ nhất bên trái thì Tôn Nhạc vươn tay đẩy cửa sương phòng.

Nàng vừa đẩy cửa phòng, “Ba ba ba” một trận tiếng vỗ tay thanh thúy truyền đến, trong tiếng vỗ tay, tiếng cười hào sảng của Nghĩa Gỉai truyền vào trong tai nàng, “Tôn Nhạc, sao cô nương biết ta ở trong phòng này chờ cô?”

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, trong phòng, Nghĩa Gỉai ngồi chồm hỗm trên sập chính giữa, trong tay bưng chén rượu, mỉm cười nhìn nàng. Ở phía sau Nghĩa Gỉai, đứng sáu đại hán áo tang chân trần, mà một người trong đó, đúng là đại hán cỡi lừa từng thức tỉnh nàng, nói Trĩ đại gia sai người gây bất lợi cho nàng. Lúc này, đại hán cỡi lừa cùng Nghĩa Gỉai, đang cười hì hì nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng.

Tôn Nhạc chống lại ánh mắt Nghĩa Gỉai, cao giọng nói: “Nghĩa Gỉai đại ca anh hùng cái thế! Gian phòng thứ nhất bên trái, chính là quý phòng, thích hợp với thân phận địa vị của Nghĩa Gỉai đại ca!”

Bọn người Nghĩa Gỉai sửng sốt.

Sửng sốt một hồi, Nghĩa Gỉai cười lên ha hả.

Chính là lúc này đây, trong tiếng cười của hắn có chút gì đó ngập ngừng, hắn nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, thầm suy nghĩ: sức quan sát của tiểu cô nương Tôn Nhạc này rất đáng sợ! Nàng mới gặp qua ta hai lần, liền biết ta không cam lòng ở thấp hơn người khác, trong lúc vô ý chọn lựa chỗ ở cũng sẽ chọn gian phòng nổi bật nhất!

Lúc này lấy bên trái làm bên quý, gian phòng thứ nhất bên trái , chính là căn phòng tôn quý nhất.

Nghĩa Giải sau khi ha ha cười vài tiếng, vỗ cái sập trước mặt nói: “Tôn Nhạc, ngồi đi!”

“Vâng.”

Tôn Nhạc đến gần, ngồi xuống đối diện sập của Nghĩa Gỉai, nàng thẳng lưng, đối mặt cùng hắn.

Hành động này của nàng, tất cả mọi người đều biết, tiểu cô nương trước mắt này chính là có chuẩn bị mà đến, có việc mà đến.

Nghĩa Gỉai cười cười, hắn rót đầy chén rượu trước mặt Tôn Nhạc, thản nhiên nói: “Tôn Nhạc, hai năm trước Nghĩa Gỉai thiếu cô ân tình một lời nói một bữa cơm, nhưng lần trước Nghĩa Gỉai cũng từng một câu nói cứu giúp cô. Coi như đã huề nhau, vừa rồi vì sao cô nương còn nói Nghĩa Gỉai thiếu cô hai nhân tình?”

Thanh âm Nghĩa Gỉai thản nhiên, lạnh lùng, giống như quan hệ với Tôn Nhạc hoàn toàn chỉ là người dưng. Hơn nữa, trong những lời lạnh lùng này mang theo nghiêm khắc, rõ ràng là đang chất vấn.

Tôn Nhạc vẫn bình thản như cũ.

Ánh mắt nàng trong trẻo nhìn về phía Nghĩa Gỉai, tay bưng chén rượu trước mặt lên uống một hớp, cười nói: ” Người giữ cửa Nghĩa Gỉai đại ca phái tới đều là cao thủ cấp Kiếm Sư, Tôn Nhạc không nói như thế , Nghĩa Giải đại ca làm sao chịu gặp?”

Nghĩa Gỉai ha ha cười.

Cười cười, hắn chợt im bặt, rót ình một chén rượu, trong tiếng rượu chảy ùng ục, Nghĩa Giải bỗng nhiên nói: “Tôn Nhạc đến lần này, là vì chuyện của Sở Nhược Vương?”

Thanh âm hắn hùng hậu, nói đến đây đột nhiên từ trong mũi ra một tiếng hừ lạnh, ” Tiểu tử Sở Nhược Vương này cực kỳ buồn cười, hắn cho rằng hắn giả chết là có thể dấu diếm được Nghĩa Gỉai ta?”

Tôn Nhạc thầm nghĩ: quả nhiên không thể gạt được.

Tôn Nhạc biết, Nghĩa Gỉai đã sớm biết quan hệ của mình cùng Nhược nhi , lúc này chính mình một tiểu cô nương không quyền không thế làm sao có năng lực tìm được chỗ hắn ẩn thân. Chỉ từ điểmnày, hắn liền có thể suy ra mục đích mình tiến đến! Bởi vậy, hắn vừa rồi mới quả quyết nói rõ hắn đã không nợ nhân tình của mình. Hắn là sợ mình lấy nhân tình ra, buộc hắn đáp ứng một ít chuyện không dễ trả lời a.

Trong tiếng hừ lạnh của Nghĩa Gỉai, Tôn Nhạc tự nhiên mà cười.

Nụ cười này của nàng, đặc biệt như mây bay gió nhẹ, ẩn mang ý đùa cợt.

Nghĩa Gỉai không khỏi ngẩn ra, hắn buông chén rượu, ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía Tôn Nhạc, hỏi: “Cô nương cười cái gì?”

Tôn Nhạc cười nói: “Tôn Nhạc cười, là cười đại ca!”

Mấy người phía sau Nghĩa Gỉai nhất tề biến sắc mặt.

Tôn Nhạc giả như không thấy, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Nghĩa Gỉai, thanh giọng nói : “Tôn Nhạc đến đây, không phải là vì Sở Nhược Vương, mà là vì tương trợ đại ca mà đến!”

“Tương trợ ta?”

Nghĩa Giải dở khóc dở cười, hắn buồn cười nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, thân mình hơi ngưỡng về phía sau, hai tay ôm ngực, mỉm cười nói “Ta đây muốn nghe xem. Nói thử coi, cô nương tương trợ ta chuyện gì?”

Tôn Nhạc giương mắt yên lặng nhìn Nghĩa Gỉai, cao giọng nói: “Đại ca cũng biết, ba tháng trước Thúc tử đã nhìn đến Phá Quân Tinh phạm Tử Vi Tinh, thiên hạ sắp sửa đại loạn?”

Nghĩa Giải gật đầu, “Có biết.”

Môi Tôn Nhạc khẽ cong, cao giọng nói: “Ngày hôm nay, Thiên Tử suy thoái, chư hầu là thế lực chính.

Gần trăm năm nay, vạn dân dần dần ăn không đủ no, áo không đủ che thân. Trong lúc này, Phá Quân Tinh lại nổi dậy, vì sao vậy?? Là thuận thiên mệnh mà đến, trước loạn thế cục sau đó lại phá cục vậy!”

Tôn Nhạc nhìn chằm chằm Nghĩa Gỉai, từ từ nói: “Đại ca thân là người đứng đầu thiên hạ Mặc hiệp, vạn chúng quy tâm, vì sao lại nghịch thiên hành sự? Đại ca có nghĩ tới hay không, nếu tru sát Sở Nhược Vương như vậy, có thể sẽ phải thừa nhận dân Sở quốc hung hãn liều chết không ngừng trả thù? Vả lại, Sở nhược Vương là Phá Quân Tinh, nếu hắn thuận thiên mệnh mà đến, sẽ không dễ dàng bị hạ, lấy lực lượng Kiếm khách của Sở Nhược Vương, nếu cùng đại ca liều chết đánh cuộc mà nói…, đại ca có mấy phần thắng?”

Tôn Nhạc nói đến đây, Nghĩa Gỉai nhướng mày.

Lúc này, Tôn Nhạc tiếp tục nói: “Đại ca chính diện thừa nhận sát khí ngút trời của Phá Quân Tinh, còn nhận hết mười vạn Sở nhân liều chết không ngừng trả thù, nếu thất bại sẽ chết không có chỗ chôn, cũng không biết để đạt được mục đích gì?”

Nghĩa Gỉai ngẩn ra!

Không chỉ là hắn, sáu người phía sau hắn cũng hai mặt nhìn nhau.

Mục đích gì? Chẳng phải là mưu đồ một cái thanh danh? Một cái thanh danh giết Sở Nhược đại nghịch bất đạo thôi sao?

Nhưng mà, Tôn Nhạc nói đúng nha, cho dù thành công giết chết Sở Nhược Vương, cái bọn họ gặp phải cũng là mười vạn người Sở liều chết không ngừng trả thù! Điểm này bọn họ không chút nghi ngờ, Sở Nhược Vương tuy rằng vẻn vẹn mới xuất hiện mấy năm, nhưng hắn trong mấy năm ngắn ngủi này đã thu phục hết lòng của người Sở! Cũng không biết hắn dùng cái thủ đoạn gì, nay uy vọng của hắn ở Sở quốc vô cùng cao, địa vị tôn sư quả thực nghe rợn cả người!

Mà nếu bọn họ không thành công, không giết chết được Sở Nhược Vương, chuyện gặp phải đó là trở mặt cùng Sở Nhược Vương. Lấy mười vạn lính tinh nhuệ, ba ngàn kiếm khách của Sở Nhược Vương, Nghĩa Gỉai thật đúng là không có vài phần nắm chắc có thể ở dưới sự toàn lực trả thù của hắn mà toàn thân trở ra!

Lại nói, việc Sở Nhược Vương là Phá Quân Tinh, không người nào không tin. Tôn Nhạc nói đúng nha, Phá Quân Tinh là thuận thiên mệnh mà đến, bọn họ đáng nghịch thiên mà hành sự sao?

Hổ thẹn, đạo lý rõ ràng như thế, bọn họ lại phải cần tới tiểu cô nương Tôn Nhạc này thức tỉnh mới rõ ràng được.

Nghĩa Gỉai hết sức trầm ngâm, Tôn Nhạc khôi phục bộ dạng phục tùng liễm mục im lặng, cái miệng nhỏ uống rượu trong chén.

Cũng không biết qua bao lâu, Nghĩa Giải mở miệng, “Việc này chính là do Chu Cầu đưa ra, Nghĩa Gỉai dĩ nhiên đồng ý, không thể lui bước.”

Hắn đây là đang dao động!

Tôn Nhạc mừng rỡ!

Khóe miệng nàng cong cong, biểu tình vẫn bình tĩnh như nước như cũ, hai tròng mắt trong trẻo nhìn Nghĩa Gỉai, quả quyết nói: “Việc này đại ca không cần lo lắng, Tôn Nhạc có thể xin gặp Chu Cầu, thuyết phục hắn thay đổi ý kiến.”

Đầu Nghĩa Giải nhấc lên nhìn Tôn Nhạc.

Nhìn nhìn, hắn cười cười, “Chu Cầu tính cách cực kỳ bảo thủ, lời cô nương vừa mới nói, không thể lay động hắn!”

Tôn Nhạc cười nhẹ, một bộ dạng tự tin, “Đại ca không cần quá lo, Tôn Nhạc có biện pháp làm hắn không thể không đáp ứng!”

Nghĩa Gỉai nhìn Tôn Nhạc, sau một lúc nhìn chằm chằm, bỗng nhiên cất tiếng cười to. Trong tiếng cười lớn, hắn cao giọng nói: “Được! Nếu như Tôn Nhạc có thể thuyết phục Chu Cầu buông tha cho việc này, đại ca tất nhiên sẽ không nói hai lời!”

“Vậy nhé!”

Tôn Nhạc sang sảng đáp. Nàng mỉm cười nhìn Nghĩa Gỉai, giơ chén ngọc nho nhỏ lên cụng cùng bát rượu lớn của hắn, âm thầm đắc ý: hắn tự xưng đại ca với ta rồi, xem ra! Chỉ cần thuyết phục Chu Cầu, ta còn có thể để cho hắn tiếp tục thiếu ta nhân tình một lời nói một bữa cơm.

/230

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status