Quyển sách cổ này, là trưởng lão đời đầu tiên của Mạc tộc để lại, nghe nói đây là cảnh báo cho tất cả các thế hệ sau, bên trong có ghi, đấy đều là chuyện mà thế gian sắp sửa xảy ra, cho nên câu phía trên này, chỉ có một mình tộc trưởng mới có thể biết được, kể từ khi cha nàng nhận chức tộc trưởng, nàng đã nắm được một chút căn bản để dịch và hiểu chúng, vừa rồi thấy ánh mắt Tiêu Thanh lạnh lùng, ngẫu nhiên lóe lên sắc đỏ, mới phát hiện có chút ấn tượng.
Bây giờ nàng cái gì cũng không dám nghĩ, chỉ muốn cầu nguyện rằng hắn không phải là người kia. . . .
…..
Cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra. Tiêu Thanh Hàn ngồi trước bàn đạm bạc nhìn lướt qua Mạc Trân, tầm mắt lại trở về ly trà trong tay, đối với hắn mà nói, trà trong tay so với ả nữ nhân vừa vào cửa còn dễ nhìn hơn nhiều.
Mạc Trân đứng ở cửa, không vào cũng không đi, chẳng qua là dò xét cẩn thận nam tử trước mắt, tựa như lần đầu tiên gặp mặt
đôi mắt Nam tử đen hơn nhiều so với người thường, giống như trân châu màu đen vậy, rất thâm thúy, không nhìn thấu được. Không có tia màu đỏ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, có thể là mình nhìn lầm rồi.
làm sao người nam tử này có thể là người kia được?
Đóng cửa lại, nàng đứng trước thềm, lúc lâu sau mới rời đi.
Tiêu Thanh Hàn đem ly trà đặt lên bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn, khuôn mặt nam tử lạnh lùng mà đẹp, lúc này lại tràn ngập suy nghĩ sâu xa.
Hắn đứng lên, mở cửa, đi ra bên phòng, gió nhẹ thổi, màn đêm như nước, trên bầu trời đầy sao, không khí bình yên, mang theo mùi thơm của cây cối, Mạc tộc ngăn cách với thế giới bên ngoài, người trong tộc sống chung với nhau hết sức hòa bình, nam cày ruộng nữ dệt vải, ít ra ngoài phân tranh. Giống như một vùng đất yên bình.
Chỉ là không muốn nhắc tới, Mạc tộc lại có một tộc trưởng như thế, xem ra bộ tộc này sẽ có một ngày bị hủy trong tay của nàng ta.
“Này, ngươi gặp qua nam tử mà tộc trưởng mang về chưa?” giọng nói thanh thúy mang theo hơi thở thanh xuân. Xem ra, người nói chuyện cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi.
“Gặp qua rồi, tên nam tử kia thật sự rất dễ nhìn.” Một cô gái khác trả lời, giọng nói một mảng hâm mộ cùng sợ hãi than lên.
“Đúng vậy, dáng dấp hắn rất đẹp mắt, cực kỳ. . . . . .” Mang theo một hồi len lén, dáng vẻ thần bí, thanh âm của nàng ít đi một chút, còn có chút lén lút, “Ngươi biết không? Thật ra thì tên nam tử kia vì một cô nương mới nguyện ý lấy tộc trưởng của chúng ta đấy.”
“Ngươi nói cái gì?” Một hồi kinh ngạc.”Ngươi nói nam tử kia không phải là cam tâm tình nguyện, điều này sao có thể, tộc trưởng có khuôn mặt đẹp như thế, hơn nữa còn đứng đầu một tộc, bên trong tộc có bao nhiêu nam tử muốn cưới nàng hả?”
“Ta nói đương nhiên là thật!” cô gái gật đầu một cái. “Ta nghe Mạc Sơn nói đấy, không thể nào là giả được.”
“Thế nữ nhân kia đâu?”
“Suỵt!” Đem ngón tay đặt ở khóe miệng, nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy không ai, mới lặng lẽ nói: “Nữ nhân kia hả, ngày đầu tiên đã bị tộc trưởng ném vào Thánh ẩn, khi đó cái đó nam nhân đẹp mắt kia còn hôn mê bất tỉnh đấy. Thật đáng thương.”
“Này!” thấy một cô gái khác, sắc mặt đột nhiên thay đổi đến kỳ quái, trắng bệch phờ phạc, giống như gặp phải quỷ, cô gái đang nói chuyện duỗi ngón tay khẽ ấn ấn vào bả vai của nàng. “Ngươi bị sao vậy? Gặp quỷ à?”
Bây giờ nàng cái gì cũng không dám nghĩ, chỉ muốn cầu nguyện rằng hắn không phải là người kia. . . .
…..
Cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra. Tiêu Thanh Hàn ngồi trước bàn đạm bạc nhìn lướt qua Mạc Trân, tầm mắt lại trở về ly trà trong tay, đối với hắn mà nói, trà trong tay so với ả nữ nhân vừa vào cửa còn dễ nhìn hơn nhiều.
Mạc Trân đứng ở cửa, không vào cũng không đi, chẳng qua là dò xét cẩn thận nam tử trước mắt, tựa như lần đầu tiên gặp mặt
đôi mắt Nam tử đen hơn nhiều so với người thường, giống như trân châu màu đen vậy, rất thâm thúy, không nhìn thấu được. Không có tia màu đỏ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, có thể là mình nhìn lầm rồi.
làm sao người nam tử này có thể là người kia được?
Đóng cửa lại, nàng đứng trước thềm, lúc lâu sau mới rời đi.
Tiêu Thanh Hàn đem ly trà đặt lên bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn, khuôn mặt nam tử lạnh lùng mà đẹp, lúc này lại tràn ngập suy nghĩ sâu xa.
Hắn đứng lên, mở cửa, đi ra bên phòng, gió nhẹ thổi, màn đêm như nước, trên bầu trời đầy sao, không khí bình yên, mang theo mùi thơm của cây cối, Mạc tộc ngăn cách với thế giới bên ngoài, người trong tộc sống chung với nhau hết sức hòa bình, nam cày ruộng nữ dệt vải, ít ra ngoài phân tranh. Giống như một vùng đất yên bình.
Chỉ là không muốn nhắc tới, Mạc tộc lại có một tộc trưởng như thế, xem ra bộ tộc này sẽ có một ngày bị hủy trong tay của nàng ta.
“Này, ngươi gặp qua nam tử mà tộc trưởng mang về chưa?” giọng nói thanh thúy mang theo hơi thở thanh xuân. Xem ra, người nói chuyện cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi.
“Gặp qua rồi, tên nam tử kia thật sự rất dễ nhìn.” Một cô gái khác trả lời, giọng nói một mảng hâm mộ cùng sợ hãi than lên.
“Đúng vậy, dáng dấp hắn rất đẹp mắt, cực kỳ. . . . . .” Mang theo một hồi len lén, dáng vẻ thần bí, thanh âm của nàng ít đi một chút, còn có chút lén lút, “Ngươi biết không? Thật ra thì tên nam tử kia vì một cô nương mới nguyện ý lấy tộc trưởng của chúng ta đấy.”
“Ngươi nói cái gì?” Một hồi kinh ngạc.”Ngươi nói nam tử kia không phải là cam tâm tình nguyện, điều này sao có thể, tộc trưởng có khuôn mặt đẹp như thế, hơn nữa còn đứng đầu một tộc, bên trong tộc có bao nhiêu nam tử muốn cưới nàng hả?”
“Ta nói đương nhiên là thật!” cô gái gật đầu một cái. “Ta nghe Mạc Sơn nói đấy, không thể nào là giả được.”
“Thế nữ nhân kia đâu?”
“Suỵt!” Đem ngón tay đặt ở khóe miệng, nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy không ai, mới lặng lẽ nói: “Nữ nhân kia hả, ngày đầu tiên đã bị tộc trưởng ném vào Thánh ẩn, khi đó cái đó nam nhân đẹp mắt kia còn hôn mê bất tỉnh đấy. Thật đáng thương.”
“Này!” thấy một cô gái khác, sắc mặt đột nhiên thay đổi đến kỳ quái, trắng bệch phờ phạc, giống như gặp phải quỷ, cô gái đang nói chuyện duỗi ngón tay khẽ ấn ấn vào bả vai của nàng. “Ngươi bị sao vậy? Gặp quỷ à?”
/324
|