Tuấn tú bạch y, khuôn mặt tuyệt mỹ, bình tĩnh kiềm chế, tay nam tử thon dài mạnh mẽ, đủ để chống đỡ cả trời đất .
Vân Tâm Nhược cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Thanh Hàn lúc này ,đột nhiên trên tay truyền đến một trận đau đớn, nàng cắn môi, nhắm con ngươi trong suốt thủy quang lại, nhìn không tới tim của hắn, nhưng nàng biết , hắn đang lo lắng cho nàng.
nam tử này trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật ra thì tâm hắn so với người khác càng mềm mại. . . . . .
Đi đến chỗ mới nghỉ ngơi vừa rồi, trên đất rơi đầy hoa quả, trong lòng Vân Tâm Nhược lại một trận đau xót , vừa rồi. . . . . . Hắn?
Quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, môi kia mím lại thật chặt, đường môi kéo dài lắm lắm, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này lạnh thấu. Hắn lúc này , xa cách đạm mạc, giống như một tảng băng.
Vân Tâm Nhược cúi người nhặt quả dại trên đất lên, đi đến trước mặt Tiêu Thanh Hàn , ngẩng đầu nhìn lên nam tử cao hơn mình gần nửa đầu , đưa quả dại trong tay đến bên miệng hắn, không phải trước mặt, mà là khóe miệng.
Tiêu Thanh Hàn đưa mắt xuống thấy quả dại kia , lại nhìn về phía tay trắng mịn nhỏ bé đang cầm quả dại, tay nhỏ bé khẽ run, lại nhìn khuôn mặt thanh tú, tròng mắt cô gái trong suốt như nước lúc này tràn đầy khẩn trương, mà trong mắt nàng hiện lên hình ảnh một nam tử tuấn tú.
Thì ra, nàng cũng biết sợ hãi. . . . . .
Vừa rồi không thể hết được tức giận, lo lắng, dường như kỳ tích, lúc này toàn bộ trong ánh mắt đều biến mất không thấy, hắn cúi đầu cắn quả dại trong tay nàng , lông mày hơi nhăn lại.
Đắng. . . . . .
Nhìn lông mày hắn nhăn lại , Vân Tâm Nhược ngón tay run rẩy một chút. Phát hiện nàng bất an, Tiêu Thanh Hàn giương mắt, đưa tay tiếp nhận quả dại, lại cắn một cái, mặc cho đầu lưỡi hắn đều đắng nghét.
Nhìn trong tay còn lại vài cái quả dại , Vân Tâm Nhược cũng cầm lấy một cái, nhưng vừa đặt ở miệng, đã bị Tiêu Thanh Hàn đoạt đi.
“Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
“Đắng.” Tiêu Thanh Hàn hừ nhẹ một tiếng.
“Đắng?” Kia vừa rồi hắn còn ăn xong một trái .
Trong tay còn có một cái, hắn vẫn chưa lấy đi, Vân Tâm Nhược nhanh chóng cắn một miếng.
Ăn vào miệng, vừa đắng vừa chát
Đắng đến nước mắt đều chảy ra .
Bắt chước bộ dáng của hắn, Vân Tâm Nhược chịu đựng đắng đem cái quả dại ăn hết.
Không có ngăn cản nàng, giữa lông mày Tiêu Thanh Hàn,chậm rãi nâng lên một mảnh yên lặng. nhưng nhìn ánh mắt của nàng, lại thêm một chút đau lòng . . . . . .
Mặt trời mọc phía Đông, lặn phía Tây, màn đêm lại lặng yên kéo đến, hai người một trước một sau, bóng đêm như nước, lạnh lẽo như trăng, trong rừng cây yên tĩnh , dòng sông nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, nước sông trong veo có thể thấy được đáy, có không ít cá nhỏ vui vẻ bơi lội.
Dưới ánh trăng, nước sông mênh mông dao động,trăng được phản chiếu với những làn nước lăn tăn, Tiêu Thanh Hàn đứng nơi bờ sông, đôi mắt híp lại, ném lá cây trong tay xuống, giữa sông đột nhiên văng lên trên bờ một con cá dài hơn thước, nó không ngừng giãy, muốn trở lại chỗ cũ….
Vân Tâm Nhược cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Thanh Hàn lúc này ,đột nhiên trên tay truyền đến một trận đau đớn, nàng cắn môi, nhắm con ngươi trong suốt thủy quang lại, nhìn không tới tim của hắn, nhưng nàng biết , hắn đang lo lắng cho nàng.
nam tử này trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật ra thì tâm hắn so với người khác càng mềm mại. . . . . .
Đi đến chỗ mới nghỉ ngơi vừa rồi, trên đất rơi đầy hoa quả, trong lòng Vân Tâm Nhược lại một trận đau xót , vừa rồi. . . . . . Hắn?
Quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, môi kia mím lại thật chặt, đường môi kéo dài lắm lắm, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này lạnh thấu. Hắn lúc này , xa cách đạm mạc, giống như một tảng băng.
Vân Tâm Nhược cúi người nhặt quả dại trên đất lên, đi đến trước mặt Tiêu Thanh Hàn , ngẩng đầu nhìn lên nam tử cao hơn mình gần nửa đầu , đưa quả dại trong tay đến bên miệng hắn, không phải trước mặt, mà là khóe miệng.
Tiêu Thanh Hàn đưa mắt xuống thấy quả dại kia , lại nhìn về phía tay trắng mịn nhỏ bé đang cầm quả dại, tay nhỏ bé khẽ run, lại nhìn khuôn mặt thanh tú, tròng mắt cô gái trong suốt như nước lúc này tràn đầy khẩn trương, mà trong mắt nàng hiện lên hình ảnh một nam tử tuấn tú.
Thì ra, nàng cũng biết sợ hãi. . . . . .
Vừa rồi không thể hết được tức giận, lo lắng, dường như kỳ tích, lúc này toàn bộ trong ánh mắt đều biến mất không thấy, hắn cúi đầu cắn quả dại trong tay nàng , lông mày hơi nhăn lại.
Đắng. . . . . .
Nhìn lông mày hắn nhăn lại , Vân Tâm Nhược ngón tay run rẩy một chút. Phát hiện nàng bất an, Tiêu Thanh Hàn giương mắt, đưa tay tiếp nhận quả dại, lại cắn một cái, mặc cho đầu lưỡi hắn đều đắng nghét.
Nhìn trong tay còn lại vài cái quả dại , Vân Tâm Nhược cũng cầm lấy một cái, nhưng vừa đặt ở miệng, đã bị Tiêu Thanh Hàn đoạt đi.
“Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
“Đắng.” Tiêu Thanh Hàn hừ nhẹ một tiếng.
“Đắng?” Kia vừa rồi hắn còn ăn xong một trái .
Trong tay còn có một cái, hắn vẫn chưa lấy đi, Vân Tâm Nhược nhanh chóng cắn một miếng.
Ăn vào miệng, vừa đắng vừa chát
Đắng đến nước mắt đều chảy ra .
Bắt chước bộ dáng của hắn, Vân Tâm Nhược chịu đựng đắng đem cái quả dại ăn hết.
Không có ngăn cản nàng, giữa lông mày Tiêu Thanh Hàn,chậm rãi nâng lên một mảnh yên lặng. nhưng nhìn ánh mắt của nàng, lại thêm một chút đau lòng . . . . . .
Mặt trời mọc phía Đông, lặn phía Tây, màn đêm lại lặng yên kéo đến, hai người một trước một sau, bóng đêm như nước, lạnh lẽo như trăng, trong rừng cây yên tĩnh , dòng sông nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, nước sông trong veo có thể thấy được đáy, có không ít cá nhỏ vui vẻ bơi lội.
Dưới ánh trăng, nước sông mênh mông dao động,trăng được phản chiếu với những làn nước lăn tăn, Tiêu Thanh Hàn đứng nơi bờ sông, đôi mắt híp lại, ném lá cây trong tay xuống, giữa sông đột nhiên văng lên trên bờ một con cá dài hơn thước, nó không ngừng giãy, muốn trở lại chỗ cũ….
/324
|