"Nếu bọn nhỏ đều ngã bệnh thì làm thế nào?" Diệp Dĩ Mạt cũng nghe nói chuyện xảy ra lúc huấn luyện rồi, thủ đoạn của Tử Thần làm cho cô chắc lưỡi một hồi. Người này, thật đúng là không suy tính hậu quả, mưa lớn như thế, ngộ nhỡ bọn nhỏ trở về sinh bệnh thì sao? Phụ huynh không tìm tới cửa à?
"Đây là quân huấn, không phải tới chơi. Có thưởng có phạt, không đúng chỗ nào rồi hả ?" Tất Tử Thần nằm lỳ ở trên giường, mặc cho vợ mình nắn vai, tay nghề xoa bóp của vợ anh càng ngày càng tốt, ai yêu rất thoải mái!
Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường, muốn phản bác lại không tìm được lời nói. Lời này của Tử Thần cũng không sai, là bọn nhỏ không nghe quân lệnh trước, anh theo lý trừng phạt sau, huống chi ngay cả Tả Tả Hữu Hữu nhỏ nhất cũng đi theo phạt, người khác nghĩ có lời gì cũng khó nói rồi? Chỉ là --"Anh không sợ con trai ngã bệnh à?" Diệp Dĩ Mạt đấm anh.
" Hai tiểu tử này da dày sao có thể dễ dàng ngã bệnh như vậy được?" Tất Tử Thần nắm tay vợ mình, "Hai người bọn nó bình thường thì có chạy bộ rèn luyện thân thể, điểm này không coi vào đâu. Loại thời tiết này, mùa hè nóng, tắm cũng như vậy. Hơn nữa sau đó anh lại để cho mỗi người đều uống hai chén canh gừng lớn, tất cả đều chạy trở về tắm nước nóng, không thành vấn đề." Biết vợ mình đau lòng cho con trai, Tất Tử Thần cũng dùng nời nói tốt lại. Nếu đưa đến bộ đội huấn luyện, vậy sẽ phải có dáng vẻ huấn luyện, không nghe chỉ huy, đây là đại kỵ.
"Tháng Chín sẽ đưa bọn trẻ đi nhà trẻ rồi, em nghĩ muốn đưa đi đâu chưa?" Tất Tử Thần hỏi. Mặc dù ý tứ của anh là đưa đến vườn trẻ của thân nhân bộ đội đi, nhưng là rời nhà quá xa, mỗi ngày Tiểu Mạt không có phương tiện đưa đón, cho nên vẫn là để Tiểu Mạt quyết định, cô cảm thấy đưa nơi nào dễ dàng thì sẽ đưa đến đó.
Tiểu Mạt đã hỏi anh, chờ sau này Tả Tả Hữu Hữu đi học, cũng không cần mỗi ngày phiền toái thím Lục rồi, cô tính toán cho thím Lục ba tháng tiền lương, coi như là cảm ơn khoảng thời gian này bà ấy giúp một tay. Công việc của Tiểu Mạt cũng tìm xong rồi, không phải công ty văn hóa của Hướng Dương, mà một tòa soạn phái nữ khác, đặc biệt mở ra một chuyên mục cho cô, viết về vấn đề tình cảm trong hôn nhân của phụ nữ.
Diệp Dĩ Mạt lựa chọn phần công tác này, chủ yếu cũng là nhìn trúng thời gian tự do, phần lớn thời gian cô đều chỉ cần ở nhà sáng tác là được, như vậy cũng có thể chăm sóc trong nhà, đứa bé cũng không có không ai mang.
Nói cho cùng, nghề chính của cô còn là bà chủ nhà, viết chuyên mục, ngược lại thành nghề phụ."Tử Thần, anh cảm thấy là vườn trẻ song ngữ trong nội thành tốt hay là vườn trẻ nghệ thuật cách chung cư chúng ta gần nhất?" Diệp Dĩ Mạt đeo mắt kính, mở tấm quảng cáo chiêu sinh.
Tất Tử Thần tiện tay rút ra qua, người tốt, hiện tại vườn trẻ cũng hút hàng như vậy, chẳng những tiến hành cuộc thi cho những đứa bé muốn vào vườn trẻ còn phải khảo nghiệm phụ huynh? Đây tột cùng là học vườn trẻ hay là học đại học chứ?
"Vậy làm sao còn có cuộc thi của phụ huynh chứ?" Tất Tử Thần không nói chỉ vào quảng cáo thu nhận học sinh, phía trên chữ phàm viết Thanh Thanh, cha mẹ cùng nhau tham gia khảo nghiệm.
"Cái này thì có cái gì? Không phải là khảo nghiệm độ ăn ý phụ huynh và đứa bé một chút sao?" Diệp Dĩ Mạt chuyên tâm đọc các loại quảng cáo vườn trẻ thu nhận học sinh, cũng không ngẩng đầu lên đáp."Anh là đối với chính mình không tin tưởng hay là đối với Tả Tả Hữu Hữu không tin hả?"
Tất Tử Thần ưỡn ngực: " Con em quân đội nhân dân, không sợ khảo nghiệm!"
"Đức hạnh ~" Diệp Dĩ Mạt giận anh, người này sao ở trước mặt cô sẽ không đứng đắn chứ? Ban đầu làm sao cô lại coi trọng anh? Còn tưởng rằng là một thân sĩ, ai biết là ngụy trang chứ? Ra vẻ đạo mạo chỉ số lưu manh có thừa, chỉ cao hơn chớ không thấp hơn!
"Vợ à ~" Tất Tử Thần ném quảng cáo thu nhận học sinh xuống, cợt nhã ôm eo vợ mình không thả: "Khó được khi hai đứa nhỏ này không có nhà, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa chứ?"
Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt nhẹ nhàng từ chối , nói là giãy giụa, Tất Tử Thần xem ra, cũng là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào hấp dẫn. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Diệp Dĩ Mạt cắn môi quay lưng lại, người này, ban ngày mà nổi ý xấu! Cái eo của cô!
"Vợ à. . . . ." Người bên trên hô hấp lay động, cũng không biết là trong mộng hay tỉnh.
Diệp Dĩ Mt xoay người, tựa vào trên mép giường thật chặt, cách cự ly ngắn nhìn anh. Năm tháng đối đãi anh không tệ, mặc dù gần bốn mươi tuổi,khóe mắt cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, nhưng mà sức quyến rũ của người đàn ông này, chỉ theo thời gian trôi qua càng làm cho người ta lưu luyến. Màu da cánh tay phân tầng rõ ràng vẫn có lực như cũ, dễ dàng có thể đem hai đứa con trai đồng thời giơ quá đỉnh đầu. Lúc con trai không ở nhà, cô cũng thích để cho anh ôm cô đi về phòng. Anh luôn nói cô quá gầy, cô lại biết, anh cũng chỉ là yêu thương cô không phát triển.
Đều nói đàn ông vừa đến bốn mươi liền dễ dàng phát phì, thế nhưng anh lại không có cái lo lắng này. Mỗi ngày lượng huấn luyện đủ cho anh giữ vững vóc người cơ bụng sáu múi của mình, bình thường về nhà còn thích mang theo con trai chạy vòng ở trong khu, mỗi lần đều làm cho các cô dì vây xem. . . . . .
Cách khuôn mặt góc cạnh như vẽ của anh, Diệp Dĩ Mạt chợt ngây ngốc nở nụ cười. Anh hoàn toàn đúng của một mình cô. Về Lý Tưởng chính là hiểu lầm, sau đó anh cũng thừa nhận với cô rồi, anh nói lúc ấy anh thật rất muốn đem tiểu tử kia đánh một trận, cho dù cậu ta không mơ ước cô, hiểu lầm cũng không được.
Anh giống như là muốn tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay ra hướng bên cạnh bao quát, nhưng không có ôm đến người kia theo dự liệu, chợt mở mắt, chân mày nhíu chặt, mãi cho đến thấy khi thấy cô, lúc này mới dịch hai cái, đem lấy cả người cô ôm vào trong ngực, mới từ từ nhắm mắt lại.
Đáy mắt Diệp Dĩ Mạt chợt liền xông lên ghen tuông vô tận. Có một người đàn ông, dù là ngủ thiếp đi, cũng sẽ không quên đưa tay chân lạnh lẽo của cô bưng bít vào trong ngực, có chồng như thế, còn có gì đòi hỏi?
"A, Tất Tử Thần, đời em nhất định là nhận định anh, chờ chúng ta bảy mươi tám mươi rồi, anh phải cùng em đi xem mặt trời mọc, biết không?" Diệp Dĩ Mạt gối dựa vào cánh tay của anh, nhẹ nhàng thì thầm.
Người đàn ông vẻ mặt yên tĩnh, cằm chống đỡ trê đầu vợ mình, cũng không biết có nghe thấy vợ mình lầm bầm hay không.
————– Hoàn chính văn ————–
"Đây là quân huấn, không phải tới chơi. Có thưởng có phạt, không đúng chỗ nào rồi hả ?" Tất Tử Thần nằm lỳ ở trên giường, mặc cho vợ mình nắn vai, tay nghề xoa bóp của vợ anh càng ngày càng tốt, ai yêu rất thoải mái!
Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường, muốn phản bác lại không tìm được lời nói. Lời này của Tử Thần cũng không sai, là bọn nhỏ không nghe quân lệnh trước, anh theo lý trừng phạt sau, huống chi ngay cả Tả Tả Hữu Hữu nhỏ nhất cũng đi theo phạt, người khác nghĩ có lời gì cũng khó nói rồi? Chỉ là --"Anh không sợ con trai ngã bệnh à?" Diệp Dĩ Mạt đấm anh.
" Hai tiểu tử này da dày sao có thể dễ dàng ngã bệnh như vậy được?" Tất Tử Thần nắm tay vợ mình, "Hai người bọn nó bình thường thì có chạy bộ rèn luyện thân thể, điểm này không coi vào đâu. Loại thời tiết này, mùa hè nóng, tắm cũng như vậy. Hơn nữa sau đó anh lại để cho mỗi người đều uống hai chén canh gừng lớn, tất cả đều chạy trở về tắm nước nóng, không thành vấn đề." Biết vợ mình đau lòng cho con trai, Tất Tử Thần cũng dùng nời nói tốt lại. Nếu đưa đến bộ đội huấn luyện, vậy sẽ phải có dáng vẻ huấn luyện, không nghe chỉ huy, đây là đại kỵ.
"Tháng Chín sẽ đưa bọn trẻ đi nhà trẻ rồi, em nghĩ muốn đưa đi đâu chưa?" Tất Tử Thần hỏi. Mặc dù ý tứ của anh là đưa đến vườn trẻ của thân nhân bộ đội đi, nhưng là rời nhà quá xa, mỗi ngày Tiểu Mạt không có phương tiện đưa đón, cho nên vẫn là để Tiểu Mạt quyết định, cô cảm thấy đưa nơi nào dễ dàng thì sẽ đưa đến đó.
Tiểu Mạt đã hỏi anh, chờ sau này Tả Tả Hữu Hữu đi học, cũng không cần mỗi ngày phiền toái thím Lục rồi, cô tính toán cho thím Lục ba tháng tiền lương, coi như là cảm ơn khoảng thời gian này bà ấy giúp một tay. Công việc của Tiểu Mạt cũng tìm xong rồi, không phải công ty văn hóa của Hướng Dương, mà một tòa soạn phái nữ khác, đặc biệt mở ra một chuyên mục cho cô, viết về vấn đề tình cảm trong hôn nhân của phụ nữ.
Diệp Dĩ Mạt lựa chọn phần công tác này, chủ yếu cũng là nhìn trúng thời gian tự do, phần lớn thời gian cô đều chỉ cần ở nhà sáng tác là được, như vậy cũng có thể chăm sóc trong nhà, đứa bé cũng không có không ai mang.
Nói cho cùng, nghề chính của cô còn là bà chủ nhà, viết chuyên mục, ngược lại thành nghề phụ."Tử Thần, anh cảm thấy là vườn trẻ song ngữ trong nội thành tốt hay là vườn trẻ nghệ thuật cách chung cư chúng ta gần nhất?" Diệp Dĩ Mạt đeo mắt kính, mở tấm quảng cáo chiêu sinh.
Tất Tử Thần tiện tay rút ra qua, người tốt, hiện tại vườn trẻ cũng hút hàng như vậy, chẳng những tiến hành cuộc thi cho những đứa bé muốn vào vườn trẻ còn phải khảo nghiệm phụ huynh? Đây tột cùng là học vườn trẻ hay là học đại học chứ?
"Vậy làm sao còn có cuộc thi của phụ huynh chứ?" Tất Tử Thần không nói chỉ vào quảng cáo thu nhận học sinh, phía trên chữ phàm viết Thanh Thanh, cha mẹ cùng nhau tham gia khảo nghiệm.
"Cái này thì có cái gì? Không phải là khảo nghiệm độ ăn ý phụ huynh và đứa bé một chút sao?" Diệp Dĩ Mạt chuyên tâm đọc các loại quảng cáo vườn trẻ thu nhận học sinh, cũng không ngẩng đầu lên đáp."Anh là đối với chính mình không tin tưởng hay là đối với Tả Tả Hữu Hữu không tin hả?"
Tất Tử Thần ưỡn ngực: " Con em quân đội nhân dân, không sợ khảo nghiệm!"
"Đức hạnh ~" Diệp Dĩ Mạt giận anh, người này sao ở trước mặt cô sẽ không đứng đắn chứ? Ban đầu làm sao cô lại coi trọng anh? Còn tưởng rằng là một thân sĩ, ai biết là ngụy trang chứ? Ra vẻ đạo mạo chỉ số lưu manh có thừa, chỉ cao hơn chớ không thấp hơn!
"Vợ à ~" Tất Tử Thần ném quảng cáo thu nhận học sinh xuống, cợt nhã ôm eo vợ mình không thả: "Khó được khi hai đứa nhỏ này không có nhà, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa chứ?"
Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt nhẹ nhàng từ chối , nói là giãy giụa, Tất Tử Thần xem ra, cũng là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào hấp dẫn. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Diệp Dĩ Mạt cắn môi quay lưng lại, người này, ban ngày mà nổi ý xấu! Cái eo của cô!
"Vợ à. . . . ." Người bên trên hô hấp lay động, cũng không biết là trong mộng hay tỉnh.
Diệp Dĩ Mt xoay người, tựa vào trên mép giường thật chặt, cách cự ly ngắn nhìn anh. Năm tháng đối đãi anh không tệ, mặc dù gần bốn mươi tuổi,khóe mắt cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, nhưng mà sức quyến rũ của người đàn ông này, chỉ theo thời gian trôi qua càng làm cho người ta lưu luyến. Màu da cánh tay phân tầng rõ ràng vẫn có lực như cũ, dễ dàng có thể đem hai đứa con trai đồng thời giơ quá đỉnh đầu. Lúc con trai không ở nhà, cô cũng thích để cho anh ôm cô đi về phòng. Anh luôn nói cô quá gầy, cô lại biết, anh cũng chỉ là yêu thương cô không phát triển.
Đều nói đàn ông vừa đến bốn mươi liền dễ dàng phát phì, thế nhưng anh lại không có cái lo lắng này. Mỗi ngày lượng huấn luyện đủ cho anh giữ vững vóc người cơ bụng sáu múi của mình, bình thường về nhà còn thích mang theo con trai chạy vòng ở trong khu, mỗi lần đều làm cho các cô dì vây xem. . . . . .
Cách khuôn mặt góc cạnh như vẽ của anh, Diệp Dĩ Mạt chợt ngây ngốc nở nụ cười. Anh hoàn toàn đúng của một mình cô. Về Lý Tưởng chính là hiểu lầm, sau đó anh cũng thừa nhận với cô rồi, anh nói lúc ấy anh thật rất muốn đem tiểu tử kia đánh một trận, cho dù cậu ta không mơ ước cô, hiểu lầm cũng không được.
Anh giống như là muốn tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay ra hướng bên cạnh bao quát, nhưng không có ôm đến người kia theo dự liệu, chợt mở mắt, chân mày nhíu chặt, mãi cho đến thấy khi thấy cô, lúc này mới dịch hai cái, đem lấy cả người cô ôm vào trong ngực, mới từ từ nhắm mắt lại.
Đáy mắt Diệp Dĩ Mạt chợt liền xông lên ghen tuông vô tận. Có một người đàn ông, dù là ngủ thiếp đi, cũng sẽ không quên đưa tay chân lạnh lẽo của cô bưng bít vào trong ngực, có chồng như thế, còn có gì đòi hỏi?
"A, Tất Tử Thần, đời em nhất định là nhận định anh, chờ chúng ta bảy mươi tám mươi rồi, anh phải cùng em đi xem mặt trời mọc, biết không?" Diệp Dĩ Mạt gối dựa vào cánh tay của anh, nhẹ nhàng thì thầm.
Người đàn ông vẻ mặt yên tĩnh, cằm chống đỡ trê đầu vợ mình, cũng không biết có nghe thấy vợ mình lầm bầm hay không.
————– Hoàn chính văn ————–
/68
|