Chương 220: Đáng ghét đừng ồn ào
Tần Lạc tức giận đấm anh một quyền, gắt giọng: "Đáng ghét! Đừng ồn ào!"
Hoắc Kỷ Thành mới không nghe lời như vậy, hai tròng mắt như hai ngọn lửa thiêu đốt sáng ngời:"Lạc Lạc, anh thật sự rất nhớ em..."
Giọng anh trầm thấp từ tính như là lên dây cót, gợi cảm hết thuốc chữa, toàn thân Tần Lạc nổi da gà như dâng lên kích thích, chỉ cảm thấy thân thể tê dại không ngừng...
Giống như không khống chế nổi.
"Đừng, thân thể anh..."
Giọng Tần Lạc mềm nhũn, giống như phát ra lời mời mọc.
Hoắc Kỷ Thành quấn cô quá chặt, thấp giọng ở bên tai cô nỉ non: "Lạc Lạc, anh... muốn em."
Mặt Tần Lạc lúc này liền đỏ rực, hận không thể lập tức thoát đi, nhưng cánh tay trái mạnh mẽ của Hoắc Kỷ Thành ôm chặt cô, nghiêng người phủ trên môi cô...
Sau tiếp xúc thân mật này cuối cùng không dừng lại được...
Thời khắc mấu chốt, đúng lúc Tần Lạc tỉnh táo lại, đấm ở trên lưng người đàn ông một cái: "Bây giờ anh là người bệnh!"
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành không cam lòng: "Bảo bối, anh chỉ bị bị thương ở tay, vị trí khác đều lành lặn."
Tần Lạc bị anh gọi "Bảo bối" khiến tim đập nhanh, nhưng lý trí nói cho cô biết bây giờ tuyệt đối không phải lúc! Mặc kệ nói thế nào, anh cũng là người bệnh!
"Mau đứng lên!"
Tần Lạc vội vàng thúc giục, sợ Hoắc Kỷ Thành thật sự sẽ không quan tâm mà làm bậy.
Hoắc Kỷ Thành khàn tiếng mở miệng nói: "Tên đã lên dây làm sao có thể nhịn không phát bắn?"
Vẻ mặt Tần Lạc chảy vạch đen, người đàn ông thối rất biết vận dụng ví dụ!
Lập tức đen mặt nói: "Cũng phải nhịn xuống!"
Nói xong, liền ra sức đẩy anh đứng dậy xuống giường.
Ban ngày ban mặt ở trong phòng bệnh làm loại chuyện kia nếu như bị y tá qua kiểm tra phòng phát hiện chẳng phải là toi sao?
Anh có thể không cần, còn cô không làm được.
Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể bất đắc dĩ nằm ở trên giường nhìn giai nhân rời đi, trong lòng thở dài, xem ra chỉ có thể nhịn...
Sau khi Tần Lạc bưng hoa quả vào phòng bếp rửa sạch lấy ra cho anh ăn: "Này!"
Hoắc Kỷ Thành nâng mắt tha thiết mong chờ cô, một lúc lâu mới nói ra ba chữ: "Em đút cho anh ăn."
Tần Lạc: "..."
Quả thực cũng bị ánh mắt vô tội của anh làm cho sợ!
Không ngờ lạnh lùng như anh, cũng sẽ có một mặt giống như trẻ con, xem ra con người ai cũng có hai mặt, chỉ là chưa bị phát hiện ra mà thôi...
"Tự anh ăn đi!"
"Anh là người bệnh."
"... Anh chỉ bị thương tay phải mà thôi."
Tần Lạc không nhịn được dùng lời vừa rồi của anh phản kích lại anh.
Hoắc Kỷ Thành tiếp tục dùng vô tội ánh mắt kia nhìn người phụ nữ trước mặt: "Em cũng biết là tay phải bị thương, muốn anh ăn thế nào?"
Tần Lạc tức giận trợn trừng mắt: "Không phải còn có tay trái sao?"
Hoắc Kỷ Thành đúng lý hợp tình nhìn cô: "Tay trái là dùng để cầm đồ ăn sao? Hơn nữa, tay phải bị thương đương nhiên tay trái sẽ không thoải mái."
Một câu bổ sung phía sau chỉ là ngụy biện, lại bị anh nói ra đúng lý hợp tình, giống như là chuyện vòng quanh.
Tần Lạc quả thực giơ ngón tay cái lên với anh, thằng nhãi này có thể bình tĩnh nói lời này như vậy!
Thôi!
Đút thì đút, nếu không chẳng biết anh còn muốn chỉnh người ra cái gì...
"Dưa này không ngọt, không thể ăn, anh muốn ăn nho đen."
"..."
Anh ăn trái cây cũng bới móc như vậy?
Tần Lạc hoàn toàn "Phục" anh, đại thiếu gia nhà giàu quả nhiên rất khó hầu hạ!
Khi đút nho, nhìn chằm chằm người phụ nữ gần trong gang tấc, rõ ràng là ăn nho, nhưng Tần Lạc có cảm giác anh đang ăn tay mình...
Hơn nữa, ánh mắt anh cũng quá khiếp người!
Làm hại cô thiếu chút nữa đút nho vào trong lỗ mũi anh...
Hoắc Kỷ Thành
/282
|