Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 204 - Chương 111

/232


Editor: ChieuNinh

Minh Nguyệt. Quân Khuynh Diệu nhích tới gần nàng, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào trong ngực, Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, nhưng lại không có đẩy hắn ra, nàng dựa vào lồng ngực Quân Khuynh Diệu, nghe được hắn thở dài thật thấp: Thì ra là, người năm đó là nàng.

Gia Cát Minh Nguyệt nghe lời này thì ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Khuynh Diệu: Cái này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Chuyện mới vừa rồi, là chân thực? Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng mơ hồ.

Hình như là thời không thác loạn. Quân Khuynh Diệu cau mày: Đây là một loại chú thuật cao thâm, chúng ta trong chú thuật này. Nếu như lúc ấy chúng ta không có gắng gượng vượt qua . . . . . .

Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, đúng, lúc ấy nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, căn bản là không nghĩ ra chuyện sau này mình lại chuyển kiếp, chỉ cảm thấy toàn thế giới cũng từ bỏ mình, cảm thấy sống không có quyến luyến. Nếu không phải Quân Khuynh Diệu kêu tỉnh nàng, vậy nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Có phải Quân Khuynh Diệu cũng giống như mình hay không? Lúc ấy muốn vọt vào đám cháy, vì vậy mà đi theo phụ mẫu?

Là ai, trong lúc không thể nhận biết mà thi triển chú thuật đối với bọn họ như vậy? Lại có thể để cho bọn họ trở lại quá khứ. Chính là bộ tộc bị lưu đài sao? Trừ bọn họ ra, còn ai có thể có chú thuật cao thâm như vậy, dùng để đối phó bọn họ?

Quân Khuynh Diệu mắt sắc lạnh lẽo, cắn đứt ngón tay của mình, nhanh chóng vẽ ra hoa văn rườm rà ở giữa không trung, khẽ quát một tiếng: PHÁ...!

Hỗn độn chung quanh biến mất trong nháy mắt, tất cả đều sáng sủa.

Trước mắt, là rừng cây nhỏ trước kia bọn họ ngủ dã ngoại, đống lửa vẫn còn đang đốt cháy.

Lại trở về rồi.

Quân Khuynh Diệu cúi đầu đang muốn nói chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt trong ngực, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi, bởi vì vào giờ khắc này bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt thay đổi trong suốt, còn chưa chờ hắn có phản ứng, Gia Cát Minh Nguyệt đã biến mất rồi.

Sắc mặt của Quân Khuynh Diệu đen tối gần như sắp muốn chảy ra nước.

Rốt cuộc là ai, lại có thể sử dụng chú thuật cao cấp thời không thác loạn như vậy đi đối phó bọn họ. Tại sao Minh Nguyệt lại bị kéo vào thời không thác loạn.

Lúc này trước mắt Gia Cát Minh Nguyệt là một cảnh tượng khác.

Trước mặt nàng, là một đôi phu thê bề ngoài xuất chúng. Đặc biệt là nữ tử kia, xinh đẹp khiến người ta run sợ. Khóe mắt phong tình càng làm cho người ta thần hồn điên đảo. Chỉ là, giữa lông mày nàng đều là đau đớn. Mà bụng của nàng nhô ra thật cao.

Là mang thai? Hơn nữa, nhìn vào cỡ bụng, cũng sắp lâm bồn.

Phu nhân, kiên trì mấy ngày nữa, đợi đứa nhỏ này ra đời, là tốt rồi. Nam tử tuấn mỹ an ủi thê tử của mình.

Ừ, kiên trì mấy ngày nữa, độc này mà có thể chuyển qua trên người đứa nhỏ trong bụng, ta lại cũng không cần chịu sự khổ sở này rồi. Cô gái tuyệt sắc cười lên như được giải thoát.

Chờ nó nhận hết độc của nàng, chúng ta lại giết chết nó là được. Đứa bé có thể tạo lại, phu nhân cũng chỉ có một. Nam tử tuấn mỹ ôm bả vai nữ tử tuyệt sắc, bộ mặt thâm tình an ủi.

Hai người không thèm để ý chút nào đứa nhỏ trong bụng của nữ tử tuyệt sắc, lúc nói chuyện, căn bản cũng không có coi nó như là con của mình mà nhìn, khẩu khí kia, chỉ là một món công cụ.

Tới đây Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu, đôi phu thê này, nữ nhân thân trúng kịch độc, không có cách nào giải trừ, nhưng mà có thể chuyển đến trên người mấy đứa bé. Bọn họ tính toán dẫn độc tới trên người đứa bé, lại giết đi. Trong thiên hạ lại có phụ mẫu nhẫn tâm như vậy.

Gia Cát Minh Nguyệt lại không thể động đậy không thể nói chuyện được rồi. Nàng nhìn nữ nhân mỗi ngày độc phát bị đau khổ, nam nhân ở bên cạnh dịu dàng an ủi. Ánh mắt càng thêm nóng rực nhìn người bụng nổi lên cao cao của nữ tử, hắn ngóng nhìn con của mình ra đời nhanh lên, sau đó, chuyển độc trong thân thể thê tử qua.

Rốt cuộc, đến ngày nữ nhân chuyển dạ.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đứa bé kia ra đời, nhìn lại hai phu thê kia chuyển toàn bộ độc trên người nữ tử tuyệt sắc đến trên người đứa bé. Đứa bé chịu đựng khổ sở, liều mạng khóc. Nàng lại không thể ra sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Đây là thời không thác loạn? Như vậy, đây là về ai? Mình và Quân Khuynh Diệu đều đã trải qua, chẳng lẽ là. . . . . .

Nam Cung Cẩn!

Đây là quá khứ của Nam Cung Cẩn sao?

Lòng Gia Cát Minh Nguyệt đang run rẩy. Thì ra là, đây là quá khứ của Nam Cung Cẩn. Đứa bé mới sinh ra chịu đựng khổ sở, bởi vì tâm tư của phụ mẫu như vậy, lại là Nam Cung Cẩn!

Nam tử tuấn mỹ rút kiếm ra, mặt lạnh lùng, giơ kiếm đâm về phía đứa bé đang khóc.

Dừng tay! Dừng tay! Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đã phẫn nộ đến cực điểm.

Lại có phụ mẫu như vậy, lại có phụ mẫu nhẫn tâm như vậy!

Gia Cát Minh Nguyệt tức giận chuyển động, một kích mà thôi, liền đánh bay nam tử tuấn mỹ, đánh hắn hộc máu liên tiếp. Gia Cát Minh Nguyệt ôm lấy đứa trẻ khóc lóc không ngừng, lạnh lùng nhìn đối với phụ mẫu ngoan tâm.

Ngươi là ai? Nam tử tuấn mỹ hoảng sợ hỏi.

Ta. . . . . . Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện, không gian trước mắt bắt đầu vặn vẹo. Thân thể của nàng tại bắt đầu thay đổi trong suốt. Chú thuật bị phá lần nữa? Là Quân Khuynh Diệu sao? Như vậy nàng phải rời đi, đứa bé trong tay thì sao? Nam Cung Cẩn phải làm sao bây giờ? Gia Cát Minh Nguyệt có chút nóng nảy.

Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ để đứa bé dưới đất, cuối cùng chỉ có thể hô to với đôi phu thê kia: Không được giết hắn, không cần giết hắn, về sau hắn sẽ có thành tựu rất lớn, thật!

Cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy đều là ánh mắt kinh nghi của đôi phu thê kia, tiếp theo trước mặt bỗng nhiên tối sầm. Lần nữa mở mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Quân Khuynh Diệu, nàng lại xuất hiện ở rừng cây nhỏ mới vừa rồi.

Chú thuật đã phá, người nọ đã bị ta giết. Hẳn là bộ tộc bị lưu đày đó, hẳn là bọn họ cảm ứng được Tinh Huyễn thủ hộ trên người nàng. Chúng ta phải mau chóng trở về Thánh điện sớm. Giờ phút này trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Khuynh Diệu lại có chút sát khí.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người trước mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ tới, người cứu nàng khi còn bé, là Quân Khuynh Diệu! Đoạn trí nhớ bị quên kia, giờ phút này lại hiện ra rõ ràng như thế.

Quân Khuynh Diệu chậm rãi vươn tay, liền muốn ôm Gia Cát Minh Nguyệt, sau một khắc, trước mắt không gian xuất hiện vặn vẹo. Nam Cung Cẩn mặt lệ khí xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Lúc này Nam Cung Cẩn không còn lấy dáng vẻ tà mị lười biếng trước kia, cả người hình như cũng tản ra khí lạnh, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Hắn nhìn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, con mắt sắc đen tối không rõ, quay đầu nhanh chóng rời đi, không có cho Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cơ hội mở miệng.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng rất rõ ràng nguyên nhân lúc này Nam Cung Cẩn phản ứng như vậy. Ai có thể nghĩ tới, Nam Cung Cẩn cường đại tùy tâm sở dục, quá khứ lại là như vậy. Đôi phu thê kia không có giết Nam Cung Cẩn, con đường sau đó của Nam Cung Cẩn, chỉ tưởng tượng thì cũng biết là cực kì gian nan. Đôi phu thê kia, cuối cùng thế nào rồi?

Minh Nguyệt, thế nào? Tay Quân Khuynh Diệu nhẹ nhàng che ở trên trán Gia Cát Minh Nguyệt: Có không thoải mái hay không?

Không, không có. Gia Cát Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Quân Khuynh Diệu, nở nụ cười, nụ cười kia giống như Bạch Liên trong ao trống: Cám ơn ngươi.

Nên nói cám ơn là ta. Quân Khuynh Diệu thu tay về, cũng mỉm cười: Minh Nguyệt, thì ra là, chúng ta đã sớm quen biết.

Số mạng, đã sớm ràng buộc ở chung một chỗ.

. . . . . .

Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu lên đường lần nữa, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về Thánh điện.

So sánh với quá khứ, bỗng nhiên Thánh điện trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, chung quanh có thể thấy được những gương mặt lạ hoắc trước kia không có gặp qua, vượt qua Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu, thành viên khác thi hành nhiệm vụ và lịch luyện ở bên ngoài cũng đều trước




/232

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status