Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Chương 93: Bánh màn thầu, không phải lừa đảo tức là kẻ trộm
/1403
|
Chương 93: Bánh màn thầu, không phải lừa đảo tức là kẻ trộm
Có đôi khi Thủy Miểu Miểu nghĩ, về sau Dạ Lăng Dật lãnh khốc bá đạo, tàn nhẫn khát máu, có thể có công lao của cô hay không.
Chẳng qua sự nghiệp phong quang như thế, để cho cô đáng giá có trí nhớ trước năm tuổi.
Sau năm tuổi, ngẫm lại đều là nước mắt chua xót, dứt khoát, không nghĩ nữa.
Thủy Miểu Miểu đang ngẩn người, điện thoại di động kêu lên.
Cô nhìn mã số xa lạ, nghi ngờ nghe.
"Thủy tiểu thư, chào cô, tôi ở baixing nhìn thấy tin cô muốn thuê phòng, vừa vặn chỗ tôi có phòng vội cho thuê, không biết cô có hứng thú tìm hiểu một chút hay không." Tiếng một người đàn ông tuổi trẻ từ trong điện thoại truyền tới.
Thủy Miểu Miểu nhìn trang web một chút, baixing tinh thế, còn chủ động gọi qua.
Chẳng qua càng chủ động, khả năng càng là bẫy rập, nếu không, nên chờ khách tự gọi tới, vì sao chủ động như vậy.
"Phòng thế nào?" Thủy Miểu Miểu cẩn thận hỏi.
"Ở Thanh Thiên Quốc Tế trên đường Thanh Thần, hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ cần sửa, xách túi vào ở. Một nghìn đồng một tháng." Thường Khải Văn nho nhã lễ độ nói.
Thủy Miểu Miểu cười xùy một tiếng, đặt chân lên bàn, rung chân, lười biếng dựa vào ghế, nói ra: "Đường Thanh Thiên là trung tâm thành phố, Lam Thiên Quốc Tế là tiểu khu cấp cao, cái khu vực đó hai phòng ngủ một phòng khách ít nhất phải 3000 một tháng, một tháng một nghìn đồng, anh đùa tôi à?"
"Tôi không phải đùa với cô." Thường Khải Văn nóng nảy nói, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần nhanh chóng viết chữ trên giấy.
"Tôi không phải từ nhỏ đã bị lừa nhá." Thủy Miểu Miểu nói xong, chuẩn bị cúp điện thoại.
Thẩm Mặc Thần viết xong, đưa cho Thường Khải Văn nhìn.
Thường Khải Văn dò xét ông chủ nhà mình một chút.
Cái này, động não, thật là nhanh.
Anh ta nhìn vào giấy đọc ra: "Kỳ thật bời vì họ tên Thủy tiểu thư, coi bói nói, ngũ hành tôi thiếu nước, cần họ Thủy trấn trạch, như thế gia đình bình an, tài nguyên tăng tiến."
Thủy Miểu Miểu nheo đôi mắt lại, nhgi ngờ hỏi: "Có chuyện tốt như thế sao?"
Chẳng qua tôi cũng có yêu cầu, cô phải ở nửa năm, nếu như cô đáp ứng ở đủ nửa năm, có thể không cần tiền, nếu như cô bất mãn, như vậy, tôi sẽ dựa theo theo lẽ thu 6000 một tháng, được chứ?" Thường Khải Văn nói.
Không cần tiền!
Người chết vì tiền chim chết vì ăn.
"Đáng giá cân nhắc, quý danh tiên sinh, ngày mai rảnh xem phòng lúc nào?" Thủy Miểu Miểu sáng tỏ hỏi.
Thường Khải Văn nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, Thẩm Mặc Thần đưa giấy qua.
Thường Khải Văn nho nhã lễ độ nói: "Lúc nào cũng rảnh."
Ngày thứ hai, Thủy Miểu Miểu đi tới nơi hẹn iểm.
Đoạn đất này, cái tiểu khu này, nhà này, công này, là cấp cao, xa hoa, không lời nói.
"Thủy tiểu thư có gì không hài lòng sao?" Thường Khải Văn vừa cười vừa nói.
Thủy Miểu Miểu dò xét Thường Khải Văn một chút.
Anh ta, hào hoa phong nhã, quần áo loè loẹt, trên thân lộ ra hơi thở chơi bời.
"Tôi còn phải suy nghĩ thêm hai ngày." Thủy Miểu Miểu nói ra.
"Vì sao? Chẳng lẽ nơi này có gì khiến cô không hài lòng?" Thường Khải Văn nóng nảy nói.
Trong mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên nghi ngờ.
Anh ta giống như rất hi vọng cô có thể ở lại.
Không phải lừa đảo tức là kẻ trộm.
Thủy Miểu Miểu hiện lên nụ cười, nói ra: "Trên thực tế, tôi rất hài lòng nơi này, chẳng qua, khi còn bé tôi có vận khí không tốt lắm, mỗi lần phát mía ngọt trong lớp, tôi luôn luôn được chia đoạn cuối, ăn bánh màn thầu, không ăn được nhân bánh, nói thật, tôi cũng không quá tin tưởng nhân phẩm của anh, sẽ có chuyện tốt miễn phí như vậy?"
/1403
|