Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 51 - Chương 51

/52


Hai năm sau, bệnh viện, khoa sản.

Trên hành lang bệnh viện mùi thuốc khử trùng rất nặng, nhưng không hề gay mũi, ngược lại mang đến cảm giác an tâm. Đây là bệnh viện tư nhân nhà họ Cố, bình thường đều là anh trai Cố Trầm Quang quản lý, lần này Cố Trầm Quang muốn tới, tự nhiên trực tiếp được đón vào phòng VIP lầu cuối.

Dù sao cũng là chuyện vui lớn nhất mấy năm gần đây của nhà họ Cố —— Con dâu nhà họ Cố hình như là mang thai.

Giờ phút này, Lộ Nam Tâm đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, mặc cho máy siêu âm lạnh như băng ma sát trên bụng. Cô gái nhỏ có chút khẩn trương, ngón tay nắm thật chặt ga giường màu trắng bên dưới, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang cũng đang khẩn trương bên cạnh.

Cô nghe thấy người đàn ông từ trước đến nay luôn bình tĩnh lại cực kỳ cẩn thận cùng khẩn trương hỏi nữ bác sĩ trung niên trong phòng: “Dì Vương…….. Như thế nào rồi?”

Nữ bác sĩ nghe vậy liếc mắt nhìn anh một cái, thuần thục thu hồi máy siêu âm, lấy ống nghe bệnh xuống.

Cố Trầm Quang lập tức đến gần từng bước đỡ Lộ Nam Tâm dậy.

Thai nhi rất khỏe mạnh, ba tuần rồi, tình trạng cơ thể của Tiểu Lộ cũng tốt, cộng thêm thai vị ổn định, an tâm dưỡng thai là được.” Bác sĩ Vương vừa nói vừa ghi gì đó trên giấy.

Cố Trầm Quang nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ôm Lộ Nam Tâm vẫn còn đang trong trạng thái mờ mịt vào lòng, bàn tay dán vào cánh tay cô, vuốt ve.

Có cử ăn cái gì không? Hoặc là cần đặc biệt chút ý cái gì?”

Bác sĩ Vương vừa viết vừa nói: “Có, măng, cua, trái vải, nấm mèo. Không thể ăn. Dì nói con cũng không nhớ được, trở về mua sách dưỡng thai mà xem kỹ.”

Vâng, còn có cái gì?

Bác sĩ Vương viết xong thì đậy nắp bút lại, dùng giọng nói đương nhiên nói: “Có, ba tháng đầu mang thai và ba tháng cuối thai kỳ không thể sinh hoạt vợ chồng. Khoảng thời gian giữa cũng không cần quá kiệt liệt, cần phải đặc biệt cẩn thận.”

Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . Cắn môi, không dám cười.

Cố Trầm Quang: . . . . . . . . A, vâng, đã nhớ.

Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn sắc mặt người bên cạnh —— rất tốt, không tức giận, nhưng mà rất đau khổ.

Cô buồn cười.

. . . . . .

Trên đường trở về, hai người xúm lại nhìn quyển sổ khám thai. Phía trên có một tấm hình trắng đen, bác sĩ nói là hình thai nhi, đen thùi lùi, cái gì cũng nhìn không ra, nhưng mà hai người xem lại thấy cực kỳ vui vẻ.

Lộ Nam Tâm chỉ vào cái chấm đen nhỏ xíu trên hình, nhỏ giọng hỏi: “…… Là cái này?”

Cố Trầm Quang nghiêm túc nhìn nhìn, nói: Chắc vậy, dì Vương mới vừa chỉ là cái này.”

. . . . . . Không giống lắm?

Mới vừa ba tuần, còn chưa lớn….. Nói không chừng lần sau chúng ta đến khám sẽ có thể thấy rõ.”

. . . . . . À.

Cố Trầm Quang nhẹ nhàng hôn bà xã nhỏ mình một cái, quay đầu nói với tài xế, “Đến thương xá.”

Vâng, Nhị thiếu gia.

Hôm nay lúc vừa có kết quả thử nghiệm, Cố Trầm Quang lập tức mang Lộ Nam Tâm tới bệnh viện kiểm ra, sợ có vấn đề gì. Hai người ngồi vào trong xe, anh mới phát hiện, tay mình run rẩy gay gắt, hoàn toàn không thể lái xe. Vì thế, gọi cho tài xế nhà họ Cố vạn năm không cần dùng đến.

Tài xế vừa dứt lời, điện thoại Cố Trầm Quang liền vang lên. Anh cầm lấy điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình, lộ ra biểu tình đúng như dự đoán.

“Alô, mẹ……. Được rồi, chúng con bây giờ đến bệnh viện, tài xế lái xe…… Rất tốt, thai vị ổn định, được rồi. Dì Vương khám, anh con trực tiếp gọi người tới, mẹ yên tâm….. A? không có, mới từ bệnh viện ra, còn đang ở trên xe….. Được, một chút con hỏi Nam Nam.”

Cố Trầm Quang xoay người, hỏi Lộ Nam Tâm: “Mẹ kêu buổi tối chúng ta trở về ăn cơm, có muốn đi hay không?”

Lộ Nam Tâm nghe vậy hai mắt sáng lên, liên tục không ngừng gật đầu: “Đi, nói dì Trịnh làm thịt kho cho em.”

Dì Trịnh là lão quản gia nhà họ Cố, nấu cơm đặc biệt giỏi, nhất là món thịt kho. Lộ Nam Tâm ăn một lần liền mê chết cái món thịt kho của bà.

Cố Trầm Quang nhìn đôi mắt lóe lên tia sáng chói lọi khi nhắc tới thịt kho của Lộ Nam Tâm, giơ tay khẽ búng cái trán của cô, không nhịn được cười ra tiếng: “Không có chút tiền đồ.”

Sau đó tiếp tục nói chuyện cùng Dịch Sở: “Trở về, nhưng mà đoán chừng phải trễ một chút. Chúng con bây giờ chuẩn bị đi mua một ít đồ…. Không được, không chờ được, chúng con phải đi bây giờ, mua xong liền về nhà.”

A đúng rồi, Nam Nam muốn ăn thịt kho, mẹ nói với dì Trịnh một tiếng.”

Khoảng 3 tiếng, trước giờ cơm tối khẳng định về đến…. Được.”

Cúp điện thoại.

Lộ Nam Tâm tựa đầu trên bả vai anh, duỗi thẳng cổ, tiến tới trước mặt nhìn anh: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Cố Trầm Quang mỉm cười, cúi đầu xuống, dùng môi cọ cọ môi cô, nói: “Mua đồ cho con gái của chúng ta.”

Làm sao anh biết là con gái?”

Cố Trầm Quang: “Anh muốn có con gái, giống bảo bối.”

. . . . . . Không phải đều nói con gái sẽ giống cha sao?”

Vậy cũng muốn con gái.” Cố Trầm Quang nói: “Con gái xinh đẹp, còn nghe lời. Mấu chốt là, tính tình sẽ giống bảo bối, như vậy mới có thể yêu . . . . .

Lộ Nam Tâm: . . . . . .

Cố Trầm Quang cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trên vai mình, trầm ngâm giây lát, “Ánh mắt cũng muốn giống bảo bối, miệng cũng muốn giống…..” Anh suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy không đúng. “Không đúng, cũng không thể rất giống, rất giống bảo bối đến lúc đó bị người khác cưới đi thì làm sao bây giờ?”

Lộ Nam Tâm: . . . . . . ?

Cố Trầm Quang cau mày, “Người khác không thể giống như bảo bối, con gái mình cũng không được….. Nghĩ




/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status