Chương 640:
Editor: May
Mặc dù cô tận lực muốn chính mình bình tĩnh nói ra, nhưng vào lúc nói xong lời cuối cùng, vẫn không thể khống chế cảm xúc kích động như cũ, trong giọng nói có run rẩy rất nhỏ.
Quý Quảng Nguyên nói không ra lời giải thích, hắn cúi đầu, khóe mắt hàm chứa nước mắt, trong suốt như trân châu chảy xuống. Tương Tư muốn đi, hắn liền ngăn cản, nhưng lại không nói lời nào, ba lần bảy lượt, rốt cuộc Tương Tư không có tính nhẫn nại, cô ném mạnh sách trong ngực xuống mặt đất: "Quý Quảng Nguyên, rốt cuộc anh muốn làm gì!"
Quý Quảng Nguyên không quan tâm ôm chặt lấy cô, khóc cầu khẩn: "Tương Tư, đây không phải là chủ ý của anh, là mẹ anh bức anh, bức anh chia tay với em, bức anh ở cùng một chỗ với Lâm Ngữ Thiến, cho tới bây giờ anh đều chưa từng muốn chia tay với em, cho tới bây giờ người anh yêu đều là em. Tương Tư, em cho anh một cơ hội đi, để anh bồi thường cho em có được không, Tương Tư, van cầu em, đừng đối với anh như vậy. Từ nhỏ chúng ta đã ở cùng một chỗ, anh muốn cưới em, cho tới bây giờ đều chỉ có em..."
Tương Tư nghe đến đó bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, cô không có tránh khỏi hắn, cúi đầu ôn nhu hỏi một câu: "Quảng Nguyên, tôi hỏi anh một vấn đề được không? Nếu như anh trả lời làm cho tôi hài lòng, tôi liền cho anh một cơ hội."
Quý Quảng Nguyên nghe vậy liền mừng rỡ, lập tức không có nước mắt, hắn dùng sức gật đầu, khuôn mặt tuấn tú dán lại rất gần cô, hơi thở nhợt nhạt ngay chóp mũi, Tương Tư bỗng nhiên có chút không thích ứng, hơi quay đầu đi, tránh khỏi thân mật của hắn.
Quý Quảng Nguyên sửng sốt, chợt trong lòng nổi lên chua xót khổ sở nho nhỏ. Tương Tư cô, đã bắt đầu chống cự sự thân mật của hắn.
"Quảng Nguyên, nếu như anh muốn ở một chỗ với tôi, nhưng mẹ anh vẫn bởi vì chuyện nhà của tôi ngăn cản anh, như vậy, anh sẽ làm sao?"
Tương Tư nhẹ giọng hỏi, thậm chí còn mang theo một chút ý cười, ánh sáng nơi đáy mắt Quý Quảng Nguyê lại dần dần biến mất. Hắn không phải là một người đàn ông sắc bén, sát phạt quyết đoán, nếu là ở cổ đại, hắn chính là một văn nhân mặc khách(1) chỉ biết ngâm thơ đối đáp, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, mà một khi gặp phải chuyện gì, hắn có thể làm, hắn sẽ làm, cũng chỉ là nghe theo an bài của trưởng bối trong nhà.
Đúng vậy, trong nhà Tương Tư xảy ra chuyện như vậy, người người tránh không kịp, sợ hãi rước họa vào thân, ngay cả hai nhà bọn họ qua lại thân thiết mấy chục năm, cũng hoàn toàn phủi sạch sẽ. Lúc trước mẹ hắn muốn trèo cao kết thân với nhà họ Văn, hiện tại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi thu hồi lời nói năm đó, nếu hắn thật muốn nối lại tình xưa với Tương Tư, phải vượt qua một cửa ải trong nhà như thế nào?
"Anh..." Quý Quảng Nguyên nhẹ nhàng cắn hàm răng, vừa nhấc mắt, nhìn thấy bộ dáng Tương Tư cười như không cười, trong ngực không khỏi lộp bộp một tiếng, âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào, hắn không rời khỏi Tương Tư, vậy trước tiên ổn định cô, khiến cô đáp ứng hòa hảo rồi nói tiếp. Chuyện trong nhà, hắn chậm rãi nghĩ biện pháp, hắn là đứa con trai duy nhất, nếu như quả thật liều mạng, mẹ hắn cũng sẽ không thực sự mặc kệ được, cùng lắm thì bọn họ ra nước ngoài thôi...
"Tương Tư, lần này dù là mẹ bức anh, anh cũng sẽ không rút lui nữa, anh muốn cùng một chỗ với em, chúng ta ra nước ngoài đi! Rời khỏi đây, có được không?"
Tương Tư nhẹ nhàng gật đầu; "Nghe rất tốt, vậy tôi lại hỏi anh, nếu như mẹ anh lấy cái chết uy hiếp, anh lại sẽ làm sao?"
Tương Tư quen biết người nhà họ Quý mười mấy năm, sớm đã biết mẹ Quảng Nguyên là hạng người gì, lúc trước bởi vì cô thích Quý Quảng Nguyên, cũng không để tính tình bà Quý ở trong lòng, mà giờ phút này cô trải qua biến cố, lại sẽ không ngu ngốc giống như lúc trước vậy.
"Tương Tư!" Quý Quảng Nguyên nóng nảy, hắn tiến một bước lên nắm chặt tay Tương Tư, gấp gáp nói: "Chúng ta trước mặc kệ những chuyện này có được không? Anh giúp em ra nước ngoài trước, chúng ta đi du học, rời khỏi đây, chờ thêm mấy năm, chúng ta tốt nghiệp, kết hôn có đứa nhỏ, mẹ anh dĩ nhiên là chậm rãi hồi tâm chuyển ý tiếp nhận em..."
"A, tiên trảm hậu tấu phải không? Gạo sống nấu thành cơm chín ư? Nghe thật là một ý kiến hay." Tương Tư nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, chậm rãi lắc đầu: "Quảng Nguyên, chừng nào thì anh mới có thể trưởng thành, chín chắn, lúc gặp chuyện, không phải nghĩ trốn tránh, mà là đi dũng cảm đối mặt hả?"
Cô cười ảm đạm, đây là người đàn ông mà mình yêu từ nhỏ đến lớn, đây là người đàn ông mà cô đã từng ôm giấu mộng tưởng thiếu nữ một lòng muốn gả cho sao.
"Nếu như anh nói, Tương Tư không phải sợ, tất cả đều có anh ở đây, chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng nhau cố gắng, có lẽ tôi sẽ hết sức bội phục anh, ít nhất coi như anh có dũng khí. Thế nhưng hiện tại, Quý Quảng Nguyên, tôi chỉ cảm thấy anh quá ích kỷ, nếu như tôi đáp ứng ra nước ngoài với anh, chờ mong trở thành Quý phu nhân thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh thật muốn nhìn bà ấy lấy cái chết uy hiếp cũng bất vi sở động ư? Bên này của anh chính là một đoàn loạn như ma, anh lại không có một ý kiến hay, đã nghĩ cao bay xa chạy với tôi, anh ném lại cục diện rối rắm này, anh muốn ai tới thu dọn đây? Nhà họ Lâm phải làm sao bây giờ? Nhà họ Quý ngẩng đầu như thế nào? Ai sẽ tới chủ trì công đạo cho oan khuất của cha mẹ tôi? Tôi không thể giống như anh vậy, làm như không có gì phát sinh. Quý Quảng Nguyên, Văn Tương Tư tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không quay đầu lại."
"Tương Tư, vì sao em cứ cố chấp như vậy? Bác Văn, ông ấy phạm vào sai lầm lớn, rơi vào một kết cục như vậy, cũng là trừng phạt đúng tội, sao em lại vẫn luôn muốn giải oan giải oan..." Dưới cơn tuyệt vọng, Quý Quảng Nguyên liền nói bừa, cả người Tương Tư lại lập tức sững sờ ngây tại chỗ, cô như là không nhận ra hắn, dùng một loại ánh mắt băng lãnh như nhìn người xa lạ nhìn thẳng hắn, không nhúc nhích.
Chú thích:
(1) Văn nhân mặc khách: ý nói đến những người sáng tác văn thơ
/849
|