Vừa mới xuống lầu, Nhan Như Y liền nhìn thấy ông Chu đang đứng với một người phụ nữ khá trẻ trung. Thoạt liếc mắt, người ta ai cũng biết hai người bọn họ có chút thân mật của vợ chồng nhưng tuyệt đối không phải nguyên phối. Ông Chu dáng dấp già xọm, còn người phụ nữ trẻ trung và tươi mới!
"Em gái, em có dáng dấp thật xinh đẹp!" Người phụ nữ đi cùng ông Chu thuần thục kéo tay Như Y, khôn khéo làm quen."Chị là người Thành Đô, em gái ở vùng nào ở Tứ Xuyên nhỉ?"
"A, tôi ở Nam Sơn - một huyện thành nhỏ!" Nhan Như Y vừa trả lời, vừa đưa mắt hỏi thăm bọn họ tìm mình có chuyện gì, đến bây giờ cô thật đúng không hiểu rõ ý tứ của hai người họ."Hai anh chị tìm tôi có chuyện gì không?"
Ông Chu lấy từ trong xe ra một phong bì dày, mặc dù không thấy rõ đồ vật bên trong, nhưng bất luận kẻ nào cũng biết bên trong đựng cái gì.
"Phụ tá Nhan, tôi biết cô là người quan trọng bên cạnh Hoắc tổng, cô chỉ cần nói một câu, Hoắc tổng nhất định sẽ nghe, phải hay không? Chuyện hôm nay, tôi đã có chút sơ sót trong công việc, về sau nhất định sẽ chú ý cẩn thận, cô xem chúng ta đều là đồng hương ra ngoài làm việc, cần giúp một tay ——"
Nói một hồi, ông Chu đem phong bì kín đáo đưa cho Nhan Như Y.
Nhan Như Y vừa chạm vào phong bì tựa như cầm củ khoai lang phỏng tay, vội vàng kín đáo trả lại cho ông Chu."Không, không, tôi đây thật sự không thể nhận. Hơn nữa tôi cũng không phải là người quan trọng gì bên cạnh Hoắc tổng, tôi chỉ là người phiên dịch phụ tá cho ngài ấy mà thôi!"
Ông Chu nhìn Nhan Như Y lấy lòng và nói ra vài ám hiệu."Phụ tá Nhan, cô không nên khiêm nhường, mọi người ai cũng biết Hoắc tổng đối với phụ tá Nhan không phải bình thường. Cô nhất định phải giúp một tay, ở trước mặt Hoắc tổng nói tốt vài câu cho công ty xây dựng Trường Sơn. Chúng ta đều là người trong nhà, tôi cũng không cùng cô nói suông. Nếu như Hoắc tổng không tiếp tục kiện cáo Trường Sơn, tiếp tục hợp tác, về sau chỉ cần là Hằng Viễn cùng Trường Sơn có hạng mục hợp tác, tôi liên ngay lập tức trích 2% cho cô!"
Ông Chu vừa nghe cô nói chuyện, âm thanh Đông Bắc, nói chuyện cũng suôn sẻ hơn!
2%, nghe thật đúng là không ít đấy. Mặc dù cô không biết công ty của ông Chu có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cô vẫn mấy ngày trước Hằng Viễn vừa chuyển khoản cho ông Chu năm ngàn vạn đồng. Đấy là cô biết lần này, còn nhiều lần khác trước đó!
Mỗi một lần nhận công trình, họ lời ít nhất là một trăm vạn? Cô đại khái đoán chừng!
Ai, chỉ là tiền này mặc dù tốt, nhưng cũng không phải do công sức cô làm ra, cô cũng không có bản lãnh này!
"Ông Chu, cảm ơn ông đã cất nhắc tôi. Tôi chỉ có thể nói với ông rằng, nếu ông ký thác hy vọng lên người tôi, ông chỉ có thất vọng mà thôi!" Nhan Như Y cương quyết trả lại phong bì. "Ông tìm những người khác đi!"
"Phụ tá Nhan, cô cứ nhận đi, tôi đã biếu cho cô, đời nào lấy lại. Coi như đây là món quà kết giao đồng hương, mặc kệ chuyện tình với Hoắc tổng, mặc kệ chuyện này kết thúc ra sao, hay không ——"
"Không được, thật không được!" Nhan Như Y cứng rắn đem phong bì ném vào ô cửa sổ đang mở của xe ô tô!
"Em gái, em làm sao lại khách khí quá vậy?" Người phụ nữ nói!
"Phụ tá Nhan, cô chẳng phải là ném tiền vào mặt tôi sao?" Ông Chu gấp gáp, mặt đỏ bừng. Con đường này không thông, công ty bọn họ chắc chắc sẽ xong đời, tài lộ không còn!
Đang lúc ông Chu tìm lại phong bì, cứng rắn ép buộc Như Y, một chiếc Hyundai lái tới, ‘chi’ một tiếng dừng lại!
"Như Y, chuyện gì xảy ra à?" Cao Hải từ trong xe vội vàng xuống, nhìn cặp nam nữ trước mặt, hỏi ——
Nhan Như Y thấy Cao Hải, mặc dù vẫn rất tức giận, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm."Hai người họ tìm em có chút việc, nhưng em thật sự không đủ năng lực!" Cô nháy mắt với Cao Hải, ra hiệu anh giúp một tay giải quyết chuyện trước mắt!
Cao Hải thấy đối phương hai người trước mặt kia, lại thấy trong tay bọn họ cầm phong bì, lập tức liền hiểu ý, nếu là người bình thường, anh nhất định sẽ trêu chọc Như Y để cho cô nhận lấy, dù sao tiền này có người đưa, ngu sao mà không thu. Nhưng vừa nhìn tặng lễ, cô tránh trái tránh phải, hơn nữa này lá thư cũng quá dầy, anh biết cái này cười giỡn vẫn không thể nhận loạn, nếu không Như Y nhất định sẽ nổi giận với anh!
"Ui, mới lên chức có mấy ngày, đã có người tặng quà cho em à? Dáng vẻ cũng không tệ, vậy anh làm bạn trai của em, áp lực càng lớn rồi!" Cao Hải một câu cười giỡn, sau đó tự nhiên đưa tay ôm ngang hông Như Y!
Ông Chu cùng người phụ nữ nhìn thấy tình huống có chút không suôn sẻ, bạn trai của Nhan phụ tá tự nhiên xuất hiện, sau khi bọn họ đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, cất tiền vào!
Cũng không dám quan tâm, nói lung tung, vội vàng chào tạm biệt Nhan phụ tá, vội vội vàng vàng lên xe rời đi.
Ông Chu gấp gáp nhấn chân ga, lái xe hòa vào dòng xe cộ, nhanh chóng biến mất!
Vừa lái xe, ông Chu vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, đầu óc mơ hồ hỏi."Em nói, chúng ta không phải nghe lầm tin tức, phụ tá Nhan với Hoắc tổng không có quan hệ gì à?"
Người phụ nữ ăn diện diêm dúa thật đúng mốt, xoay người lại chằm chằm nhìn, cũng cảm thấy không rõ ràng."Anh nói điều này cũng không sai, xem bộ dáng cô ta thật xinh đẹp, nhưng nếu quả thật là tiểu mật ngọt của Hoắc tổng, tiền này sao cô ta lại không dám nhận? Cô ta cũng không phải là cán bộ nhà nước, sợ gì nhận tiền hối lộ ——"
"Bây giờ làm sao đây? Nếu là em, chỗ tiền này sớm đã được việc!" Ông Chu lão hoài nghi tự hỏi, sau đó trong lúc lơ đãng móc người bên cạnh một câu!
Ngay lập tức, người phụ nữ nhăn mày không hài lòng, trừng mắt nhìn ông Chu."Ông chủ Chu, ông nói vậy có nghĩa gì? Em thế nào? Ông nói rõ một chút, trên phương diện làm ăn, mọi chuyện em đều chuẩn bị chu đáo cho ông? Mặt hàng này có phải do ông làm ăn với người ta không chú ý, nói chuyện không đề phòng, hiện tại xảy ra chuyện rồi, ông còn nhờ em giúp ông dọn dẹp cục diện rối rắm. Bây giờ còn châm chọc em, ô ô. . . . . Ông nói vậy có ý gì à?"
Người phụ nữ nói xong, nước mắt uất ức chảy xuống, thở dài thở ngắn ."Ô ô, ông nói tôi theo ông, đã trải qua ngày nào tốt lành chưa, hay vượt qua ngày nào biết ngày đó! Cả ngày, xấp ngửa theo ông——"
Ông Chu vội vàng dụ dỗ."Vợ à, em là vợ tốt của anh mà. Em xem, anh chỉ là muốn tìm niềm vui trong đau khổ, trêu đùa em một chút thôi. Đừng tưởng thật mà!"
"Ô ô…, ai cho anh nói em như vậy, giống như em theo anh vì tiền vậy." Người phụ nữ đẩy tay ông Chu ra, uốn éo khóc lóc!
"Không có, không có, em thiệt là người chuyên tiếng gió đoán trời mưa, anh thật sự không có ý này. Anh không phải cũng đang phiền lòng đây sao. Em thử nghĩ xem, Hằng Viễn thật muốn kiện chúng ta, thật muốn ngưng hẳn hợp tác với chúng ta, vậy sau này chúng ta đi nơi nào kiếm tiền a?"
Người phụ nữ nhanh chóng lau nước mắt, sau đó nói."Vậy anh phải hỏi thăm Cục trưởng Ngụy một chút, xem có phải hay không chúng ta nghĩ sai rồi? Có phải hay không tình nhân của Hoắc tổng là người khác? Có phải hay không nên tìm mọi cách đưa số tiền kia cho cô thư ký? Hoắc tổng mỗi lần đi đâu, chẳng phải đều đưa cô thư ký kia đi cùng sao? Hai người bọn họ xem ra cũng rất thân mật!"
Ông Chu vội tấp xe vào bên đường, cầm điện thoại lên gọi cho Cục trưởng Ngụy!
Lẳng lặng chờ đợi vài phút sau, Ông Chu nói chuyện."Cục trưởng Ngụy, tôi là ông Chu đây ạ! Dạ, bên này đã xảy ra chút phiền toái, dạ, chuyện này Cục trưởng không thể không nghe đề cập? Ai biết hắn chợt lại tới kiểm tra công trường, cho làm tôi ứng phó không kịp đấy!
Ừ, tôi chính là muốn hỏi một chút, cái đó … Phụ tá Nhan cùng Hoắc tổng rốt cuộc quan hệ như thế nào à? Ha ha, đúng, với quan hệ của chúng ta, tôi cũng không muốn nói láo. Tôi đúng là muốn tìm người thổi gió một chút bên gối Hoắc tổng. Chúng ta đều là nam nhân, điểm này còn không biết sao? Nữ nhân ở trên giường nói gì, nam nhân còn có thể không nghe à? Nhất là lời thì thầm của tiểu mật, nói gì nghe nấy a!"
Cục trưởng Ngụy bên này nói ra lời nói thấm thía."Ha ha, làm chính sự phải luôn có trăm phương ngàn kế, chút chuyện này ông làm thật tốt!"
"Vậy Cục trưởn Ngụy, tôi nhắm tới Phụ tá Nhan để xuống tay, có đúng hay không à?"
"Ông Chu a, ông xem lại cách hỏi của ông đi! Tôi là cục trưởng có trách nhiệm, không phải là tú bà đường phố. Chẳng lẽ ông còn để cho tôi dẫn ông đi đem bọn họ đè nhau vào giường sao?"
Ông Chu lúc này mới cảm thấy mình nói sai, vội vàng giải thích."Ngài phê bình rất đúng, rất đúng ạ. Cục trưởng Ngụy, ông nhưng ngàn vạn đừng nghi ngờ, ông cũng biết, tôi không học hành cao, là một người thô lậu. Tôi đây không phải gấp gáp, không có biện pháp sao? Nói chuyện thiếu suy xét. Mới vừa rồi chúng tôi đi tìm thư ký Nhan nhờ hỗ trợ, nhưng cô ta vẫn từ chối a, nói rằng không đủ năng lực, tôi muốn hỏi thăm một chút, có phải hay không tôi lầm rồi, tính sai người?"
"Ai ——" Cục trưởng Ngụy bên này than thở, thanh âm kéo thật dài, sau đó mới lên tiếng: "Ông Chu a, theo lý thuyết chuyện tình cảm của người ta, tôi không nên nói lung tung, nhất là chuyện như vậy, tôi là một cán bộ nhà nước đứng đắn, tại sao có thể đảo quanh cuộc sống riêng tư của Hoắc tổng ——"
Ông Chu càng không ngừng gật đầu."Dạ, Cục trưởng Ngụy nói đúng lắm, nhưng ——"
Lúc này, Cục trưởng Ngụy xoay chuyển."Nhưng là, dầu gì, Hoắc tổng cùng với ông Chu lão đây vốn đều là những người cống hiến to lớn cho ngành xây dựng của thành phố chúng ta. Các cơ quan chính phủ như chúng tôi cũng cần phải phù thực ngươi dân kinh doanh có thể phát triển tốt hơn. Đây là chỉ thị của Thị ủy thành phố cùng chủ trương của chính quyền, các ngành tận lực phối hợp công việc kinh doanh của người dân mới là trọng yếu. Từ điểm này, tôi thật không không hy vọng Hằng Viễn cùng công ty xây dựng Trường Sơn cuối cùng phải đối mặt với vụ kiện tụng, vô luận ai thắng ai thua đến cuối cùng vẫn là quốc gia bị tổn thất!"
"Đúng, đúng ——" Ông Chu luôn miệng đồng ý, Cục trưởng Ngụy nói qua, thật làm cho hắn nhướng mày vui mừng rồi.
"Cho nên, công ty xây dựng Trường Sơn về sau nhất định phải làm thật tốt, cũng không thể làm những chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, Hoắc tổng lần này cùng các ông ngưng hợp tác, muốn kiện lại là đúng, có biết hay không?" Cục trưởng Ngụy lên giọng dạy dỗ, nói xong đường hoàng, một chút xíu lỗi cũng tìm không ra!
"Dạ, nhất định nhất định!"
"Ừ, hôm nay ông nếu hỏi tôi, vậy tôi cho ông biết, Hoắc tổng đối với Phụ tá Nhan có chút khác biệt, ông tìm người không có sai! Tốt lắm, làm thế nào, tại sao có thể hoàn thành, ông liền tự mình làm đi. Trước hết như vậy đi!" Nói xong, Cục trưởng Ngụy trực tiếp cúp điện thoại!
"Em gái, em có dáng dấp thật xinh đẹp!" Người phụ nữ đi cùng ông Chu thuần thục kéo tay Như Y, khôn khéo làm quen."Chị là người Thành Đô, em gái ở vùng nào ở Tứ Xuyên nhỉ?"
"A, tôi ở Nam Sơn - một huyện thành nhỏ!" Nhan Như Y vừa trả lời, vừa đưa mắt hỏi thăm bọn họ tìm mình có chuyện gì, đến bây giờ cô thật đúng không hiểu rõ ý tứ của hai người họ."Hai anh chị tìm tôi có chuyện gì không?"
Ông Chu lấy từ trong xe ra một phong bì dày, mặc dù không thấy rõ đồ vật bên trong, nhưng bất luận kẻ nào cũng biết bên trong đựng cái gì.
"Phụ tá Nhan, tôi biết cô là người quan trọng bên cạnh Hoắc tổng, cô chỉ cần nói một câu, Hoắc tổng nhất định sẽ nghe, phải hay không? Chuyện hôm nay, tôi đã có chút sơ sót trong công việc, về sau nhất định sẽ chú ý cẩn thận, cô xem chúng ta đều là đồng hương ra ngoài làm việc, cần giúp một tay ——"
Nói một hồi, ông Chu đem phong bì kín đáo đưa cho Nhan Như Y.
Nhan Như Y vừa chạm vào phong bì tựa như cầm củ khoai lang phỏng tay, vội vàng kín đáo trả lại cho ông Chu."Không, không, tôi đây thật sự không thể nhận. Hơn nữa tôi cũng không phải là người quan trọng gì bên cạnh Hoắc tổng, tôi chỉ là người phiên dịch phụ tá cho ngài ấy mà thôi!"
Ông Chu nhìn Nhan Như Y lấy lòng và nói ra vài ám hiệu."Phụ tá Nhan, cô không nên khiêm nhường, mọi người ai cũng biết Hoắc tổng đối với phụ tá Nhan không phải bình thường. Cô nhất định phải giúp một tay, ở trước mặt Hoắc tổng nói tốt vài câu cho công ty xây dựng Trường Sơn. Chúng ta đều là người trong nhà, tôi cũng không cùng cô nói suông. Nếu như Hoắc tổng không tiếp tục kiện cáo Trường Sơn, tiếp tục hợp tác, về sau chỉ cần là Hằng Viễn cùng Trường Sơn có hạng mục hợp tác, tôi liên ngay lập tức trích 2% cho cô!"
Ông Chu vừa nghe cô nói chuyện, âm thanh Đông Bắc, nói chuyện cũng suôn sẻ hơn!
2%, nghe thật đúng là không ít đấy. Mặc dù cô không biết công ty của ông Chu có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cô vẫn mấy ngày trước Hằng Viễn vừa chuyển khoản cho ông Chu năm ngàn vạn đồng. Đấy là cô biết lần này, còn nhiều lần khác trước đó!
Mỗi một lần nhận công trình, họ lời ít nhất là một trăm vạn? Cô đại khái đoán chừng!
Ai, chỉ là tiền này mặc dù tốt, nhưng cũng không phải do công sức cô làm ra, cô cũng không có bản lãnh này!
"Ông Chu, cảm ơn ông đã cất nhắc tôi. Tôi chỉ có thể nói với ông rằng, nếu ông ký thác hy vọng lên người tôi, ông chỉ có thất vọng mà thôi!" Nhan Như Y cương quyết trả lại phong bì. "Ông tìm những người khác đi!"
"Phụ tá Nhan, cô cứ nhận đi, tôi đã biếu cho cô, đời nào lấy lại. Coi như đây là món quà kết giao đồng hương, mặc kệ chuyện tình với Hoắc tổng, mặc kệ chuyện này kết thúc ra sao, hay không ——"
"Không được, thật không được!" Nhan Như Y cứng rắn đem phong bì ném vào ô cửa sổ đang mở của xe ô tô!
"Em gái, em làm sao lại khách khí quá vậy?" Người phụ nữ nói!
"Phụ tá Nhan, cô chẳng phải là ném tiền vào mặt tôi sao?" Ông Chu gấp gáp, mặt đỏ bừng. Con đường này không thông, công ty bọn họ chắc chắc sẽ xong đời, tài lộ không còn!
Đang lúc ông Chu tìm lại phong bì, cứng rắn ép buộc Như Y, một chiếc Hyundai lái tới, ‘chi’ một tiếng dừng lại!
"Như Y, chuyện gì xảy ra à?" Cao Hải từ trong xe vội vàng xuống, nhìn cặp nam nữ trước mặt, hỏi ——
Nhan Như Y thấy Cao Hải, mặc dù vẫn rất tức giận, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm."Hai người họ tìm em có chút việc, nhưng em thật sự không đủ năng lực!" Cô nháy mắt với Cao Hải, ra hiệu anh giúp một tay giải quyết chuyện trước mắt!
Cao Hải thấy đối phương hai người trước mặt kia, lại thấy trong tay bọn họ cầm phong bì, lập tức liền hiểu ý, nếu là người bình thường, anh nhất định sẽ trêu chọc Như Y để cho cô nhận lấy, dù sao tiền này có người đưa, ngu sao mà không thu. Nhưng vừa nhìn tặng lễ, cô tránh trái tránh phải, hơn nữa này lá thư cũng quá dầy, anh biết cái này cười giỡn vẫn không thể nhận loạn, nếu không Như Y nhất định sẽ nổi giận với anh!
"Ui, mới lên chức có mấy ngày, đã có người tặng quà cho em à? Dáng vẻ cũng không tệ, vậy anh làm bạn trai của em, áp lực càng lớn rồi!" Cao Hải một câu cười giỡn, sau đó tự nhiên đưa tay ôm ngang hông Như Y!
Ông Chu cùng người phụ nữ nhìn thấy tình huống có chút không suôn sẻ, bạn trai của Nhan phụ tá tự nhiên xuất hiện, sau khi bọn họ đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, cất tiền vào!
Cũng không dám quan tâm, nói lung tung, vội vàng chào tạm biệt Nhan phụ tá, vội vội vàng vàng lên xe rời đi.
Ông Chu gấp gáp nhấn chân ga, lái xe hòa vào dòng xe cộ, nhanh chóng biến mất!
Vừa lái xe, ông Chu vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, đầu óc mơ hồ hỏi."Em nói, chúng ta không phải nghe lầm tin tức, phụ tá Nhan với Hoắc tổng không có quan hệ gì à?"
Người phụ nữ ăn diện diêm dúa thật đúng mốt, xoay người lại chằm chằm nhìn, cũng cảm thấy không rõ ràng."Anh nói điều này cũng không sai, xem bộ dáng cô ta thật xinh đẹp, nhưng nếu quả thật là tiểu mật ngọt của Hoắc tổng, tiền này sao cô ta lại không dám nhận? Cô ta cũng không phải là cán bộ nhà nước, sợ gì nhận tiền hối lộ ——"
"Bây giờ làm sao đây? Nếu là em, chỗ tiền này sớm đã được việc!" Ông Chu lão hoài nghi tự hỏi, sau đó trong lúc lơ đãng móc người bên cạnh một câu!
Ngay lập tức, người phụ nữ nhăn mày không hài lòng, trừng mắt nhìn ông Chu."Ông chủ Chu, ông nói vậy có nghĩa gì? Em thế nào? Ông nói rõ một chút, trên phương diện làm ăn, mọi chuyện em đều chuẩn bị chu đáo cho ông? Mặt hàng này có phải do ông làm ăn với người ta không chú ý, nói chuyện không đề phòng, hiện tại xảy ra chuyện rồi, ông còn nhờ em giúp ông dọn dẹp cục diện rối rắm. Bây giờ còn châm chọc em, ô ô. . . . . Ông nói vậy có ý gì à?"
Người phụ nữ nói xong, nước mắt uất ức chảy xuống, thở dài thở ngắn ."Ô ô, ông nói tôi theo ông, đã trải qua ngày nào tốt lành chưa, hay vượt qua ngày nào biết ngày đó! Cả ngày, xấp ngửa theo ông——"
Ông Chu vội vàng dụ dỗ."Vợ à, em là vợ tốt của anh mà. Em xem, anh chỉ là muốn tìm niềm vui trong đau khổ, trêu đùa em một chút thôi. Đừng tưởng thật mà!"
"Ô ô…, ai cho anh nói em như vậy, giống như em theo anh vì tiền vậy." Người phụ nữ đẩy tay ông Chu ra, uốn éo khóc lóc!
"Không có, không có, em thiệt là người chuyên tiếng gió đoán trời mưa, anh thật sự không có ý này. Anh không phải cũng đang phiền lòng đây sao. Em thử nghĩ xem, Hằng Viễn thật muốn kiện chúng ta, thật muốn ngưng hẳn hợp tác với chúng ta, vậy sau này chúng ta đi nơi nào kiếm tiền a?"
Người phụ nữ nhanh chóng lau nước mắt, sau đó nói."Vậy anh phải hỏi thăm Cục trưởng Ngụy một chút, xem có phải hay không chúng ta nghĩ sai rồi? Có phải hay không tình nhân của Hoắc tổng là người khác? Có phải hay không nên tìm mọi cách đưa số tiền kia cho cô thư ký? Hoắc tổng mỗi lần đi đâu, chẳng phải đều đưa cô thư ký kia đi cùng sao? Hai người bọn họ xem ra cũng rất thân mật!"
Ông Chu vội tấp xe vào bên đường, cầm điện thoại lên gọi cho Cục trưởng Ngụy!
Lẳng lặng chờ đợi vài phút sau, Ông Chu nói chuyện."Cục trưởng Ngụy, tôi là ông Chu đây ạ! Dạ, bên này đã xảy ra chút phiền toái, dạ, chuyện này Cục trưởng không thể không nghe đề cập? Ai biết hắn chợt lại tới kiểm tra công trường, cho làm tôi ứng phó không kịp đấy!
Ừ, tôi chính là muốn hỏi một chút, cái đó … Phụ tá Nhan cùng Hoắc tổng rốt cuộc quan hệ như thế nào à? Ha ha, đúng, với quan hệ của chúng ta, tôi cũng không muốn nói láo. Tôi đúng là muốn tìm người thổi gió một chút bên gối Hoắc tổng. Chúng ta đều là nam nhân, điểm này còn không biết sao? Nữ nhân ở trên giường nói gì, nam nhân còn có thể không nghe à? Nhất là lời thì thầm của tiểu mật, nói gì nghe nấy a!"
Cục trưởng Ngụy bên này nói ra lời nói thấm thía."Ha ha, làm chính sự phải luôn có trăm phương ngàn kế, chút chuyện này ông làm thật tốt!"
"Vậy Cục trưởn Ngụy, tôi nhắm tới Phụ tá Nhan để xuống tay, có đúng hay không à?"
"Ông Chu a, ông xem lại cách hỏi của ông đi! Tôi là cục trưởng có trách nhiệm, không phải là tú bà đường phố. Chẳng lẽ ông còn để cho tôi dẫn ông đi đem bọn họ đè nhau vào giường sao?"
Ông Chu lúc này mới cảm thấy mình nói sai, vội vàng giải thích."Ngài phê bình rất đúng, rất đúng ạ. Cục trưởng Ngụy, ông nhưng ngàn vạn đừng nghi ngờ, ông cũng biết, tôi không học hành cao, là một người thô lậu. Tôi đây không phải gấp gáp, không có biện pháp sao? Nói chuyện thiếu suy xét. Mới vừa rồi chúng tôi đi tìm thư ký Nhan nhờ hỗ trợ, nhưng cô ta vẫn từ chối a, nói rằng không đủ năng lực, tôi muốn hỏi thăm một chút, có phải hay không tôi lầm rồi, tính sai người?"
"Ai ——" Cục trưởng Ngụy bên này than thở, thanh âm kéo thật dài, sau đó mới lên tiếng: "Ông Chu a, theo lý thuyết chuyện tình cảm của người ta, tôi không nên nói lung tung, nhất là chuyện như vậy, tôi là một cán bộ nhà nước đứng đắn, tại sao có thể đảo quanh cuộc sống riêng tư của Hoắc tổng ——"
Ông Chu càng không ngừng gật đầu."Dạ, Cục trưởng Ngụy nói đúng lắm, nhưng ——"
Lúc này, Cục trưởng Ngụy xoay chuyển."Nhưng là, dầu gì, Hoắc tổng cùng với ông Chu lão đây vốn đều là những người cống hiến to lớn cho ngành xây dựng của thành phố chúng ta. Các cơ quan chính phủ như chúng tôi cũng cần phải phù thực ngươi dân kinh doanh có thể phát triển tốt hơn. Đây là chỉ thị của Thị ủy thành phố cùng chủ trương của chính quyền, các ngành tận lực phối hợp công việc kinh doanh của người dân mới là trọng yếu. Từ điểm này, tôi thật không không hy vọng Hằng Viễn cùng công ty xây dựng Trường Sơn cuối cùng phải đối mặt với vụ kiện tụng, vô luận ai thắng ai thua đến cuối cùng vẫn là quốc gia bị tổn thất!"
"Đúng, đúng ——" Ông Chu luôn miệng đồng ý, Cục trưởng Ngụy nói qua, thật làm cho hắn nhướng mày vui mừng rồi.
"Cho nên, công ty xây dựng Trường Sơn về sau nhất định phải làm thật tốt, cũng không thể làm những chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, Hoắc tổng lần này cùng các ông ngưng hợp tác, muốn kiện lại là đúng, có biết hay không?" Cục trưởng Ngụy lên giọng dạy dỗ, nói xong đường hoàng, một chút xíu lỗi cũng tìm không ra!
"Dạ, nhất định nhất định!"
"Ừ, hôm nay ông nếu hỏi tôi, vậy tôi cho ông biết, Hoắc tổng đối với Phụ tá Nhan có chút khác biệt, ông tìm người không có sai! Tốt lắm, làm thế nào, tại sao có thể hoàn thành, ông liền tự mình làm đi. Trước hết như vậy đi!" Nói xong, Cục trưởng Ngụy trực tiếp cúp điện thoại!
/163
|