Đông đi xuân tới, băng tuyết tan dần, cành lá cũng trút đi màn sương lạnh lẽo, cả vùng đất như thay một chiếc áo mới. Tam hoàng tử bị trọng thương, dưỡng thương ở Vân Phong, yên lặng một thời gian sau mới hồi phục như cũ, Tam hoàng phủ gần đây bắt đầu nhộn nhịp trở lại, hàng đêm đều treo đèn dầu lên sáng rỡ, tiệc tùng phồn hoa, hoàng tộc quyền quý và quan viên không ngừng đến chúc mừng. Trừ việc Chu Dục đã hồi phục ra, quan trọng nhất là, hắn chính thức nhận hai thị nữ thiếp thân Vô Ưu, Vô Sầu làm con gái nuôi, một số quan viên cũng theo đó mà nịnh nọt, chạy đến Tam hoàng phủ chúc mừng một phen. Hoàng đế, hoàng hậu có phê bình kín đáo với việc hắn nhận con nuôi này, ngay cả Thái tử cũng đứng ở trung lập, không tỏ thái độ gì, cuối cùng, Chu Dục đành lén nói chuyện cùng Hoàng hậu, vẻn vẹn trong một ngày, thái độ phản đối của Hoàng hậu đột ngột thay đổi, xin phép Hoàng đế cho hai cô bé một thân phận, một địa vị, dưới sự kiên trì của Hoàng hậu, Vô Ưu, Vô Sầu cũng được ban phong hào Quận chúa, từ đó, dưới trướng Chu Dục có hai cô con gái: “Tam hoàng tử, sao gần đây không thấy vị kiếm giả tùy thân của người nữa vậy?”
Mấy ngày nay tham dự yến hội, đều không thấy Phong Ngôn đi theo bên cạnh bảo vệ cho Chu Dục như trước nữa: “Bổn hoàng tử đã giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng khác.”
Chu Dục đung đưa trên giường, trang sức màu vàng đính lên người, bảo thạch trên ngón tay tỏa sáng chói lọi, một thân tươi đẹp không hề thay đổi, duy chỉ có chuỗi khuyên tai dường như ngắn đi một chút, nhưng vẫn không hề gì, vẫn uống rượu vui vẻ như bình thường: “Có thể làm cho người bên cạnh Tam hoàng tử tự thân xuất mã, nhất định là có chuyện nghiêm trọng!”
Chu Dục chỉ cười không nói” “Tam hoàng tử, gần đây hạ quan tìm được một vũ cơ rất xinh đẹp, tài nghệ song toàn, hôm nào hạ quan đưa đến Tam hoàng phủ, an ủi cho khoảng thời gian trống vắng lúc trước Tam hoàng tử dưỡng thương.” Dư thượng thư nịnh nọt nói với vị hoàng tử đang ngồi ở vị trí chủ tọa nói: “Dư đại nhân đúng là cố tình nha!” Chu Dục tiếp nhận chén rượu mà thị nữ đưa đến, nói: “Được Dư đại nhân đích thân tiến cử, bổn hoàng tử không đánh giá một phen thì đúng là cô phụ tâm ý của Dư đại nhân rồi.”
“Được Tam hoàng tử người tiếp nhận, hạ quan bảo đảm vũ cơ này tuyệt đối có thê hầu hạ cho Tam hoàng tử vui vẻ cả người.” Dư thượng thư cười nịnh nọt nói, hy vọng mỹ nhân mà hắn đề cử có thể được giữ lại trong Tam hoàng phủ: “Vậy thì thật sự phải gặp rồi.” Chu Dục dặn dò người bên cạnh. “Bình Phi, giao cho ngươi.”
“Vâng, Tam hoàng tử.” Yến Bình Phi ngồi bên cạnh gật đầu. Mỗi lần mở tiệc, các quan viên đều đưa mỹ nữ, mỹ nam, hoặc kỳ trân dị bảo lên nịnh nọt hắn, kỳ trân có thể giữ lại, “mỹ nhân” thì phải tùy theo tâm trạng của Tam hoàng tử, trong một tháng không được hắn sủng ái thì phần lớn là dùng tiền bạc đuổi đi, cho dù có được sủng ái cũng không quá một tháng, một là đuổi đi, hai là chuyển đến bộ phận ca múa góp vui. Ngoài thích “sắc đẹp” ra, Tam hoàng tử còn có một nguyên tắc, chính là bất kỳ mỹ nữ, mỹ nam nào cũng đều được bố trí ở một dinh thự khác, ngay cả đoàn vũ cơ riêng cho Tam hoàng phủ cũng ở một nơi khác, bên trong Tam hoàng phủ không có nuôi dưỡng bất kỳ tỳ thiếp nào, đó cũng là quy củ chưa từng thay đổi của Tam Hoàng phủ: “Nói đến ca múa, danh kỹ Vu Tử Yên ở Ngọc Quỳnh lâu đúng là có tài năng hơn người, nhưng lại là đạo tặc! Tiếc thay cho hồng nhan bạc mệnh.”
Tên trộm Tử Phi Song Nguyệt là danh kỹ Vu Tử Yên, cuối cùng chết thảm, là chủ đề mà đế đô vẫn đàm luận không ngừng nghỉ: “Nhưng tội nghiệp nhất cũng là Tô Tứ thiếu, thế nhưng lại yêu vị danh kỹ này, không ngờ đó lại là đạo tặc, tin tức này làm cho hắn đau thương vô cùng.”
“Cũng đúng! Nghe nói hắn vì chuyện Vu Tử Yên mà bệnh nặng một trận, khi xuất hiện ở hoàng cung cũng tiều tụy gầy gò đi nhiều.”
“Đổng cung nữ còn nói, Tứ thiếu bình thường thân thiết ôn hòa, sau khi Vu Tử Yên xảy ra chuyện, hắn không thường cười nữa! Không ngờ lần trước gặp mặt, hắn chỉ lạnh lùng chào hỏi một tiếng rồi bỏ đi, Tô gia Lão đại phải giải thích là do hắn bị bệnh nặng.”
“Xem ra bệnh không nhẹ thật, sau khi Đổng cung nữ gặp mặt hắn liền truyền ra tin tức này, sau đó, Tô tứ thiếu cũng được Tô gia đưa ra khỏi Trung Nguyên dưỡng bệnh.”
“Nghiêm trọng đến thế sao.”
Tô gia trước giờ luôn làm điều tốt cho mọi người, Tô Thiếu Sơ lại là người hiệp trợ bên cạnh Thái tử, dĩ nhiên được rất nhiều quan viên nịnh bợ, nhưng chủ yếu cũng là tính cách ôn nhã hóm hỉnh của hắn, làm cho người ta muốn đến gần. Mọi người không ngừng bàn tán, có người còn len lén nhìn vị hoàng tử đang ngồi nơi chủ tọa, bởi vì trong cung còn có lời đồn, Tam hoàng tử và Tô Tứ thiếu có tình nghĩa “bất bình thường”, cảnh hai người hôn nhau trong hoa viên cũng được không ít thị vệ, cung nữ nhìn thấy. Nhưng người chủ tọa không hề tỏ ra điều gì, chỉ cười nhạt lắng nghe, không có bất kỳ nét mặt bất bình thường nào. Xem ra lời đồn đều là giả, mọi người thích xem náo nhiệt lại tiếp tục nhiệt tình thảo luận, lấy những gì bọn họ nghe được, thấy được ra nói hết: “Trên thực tế, Tô Tứ thiếu đã trở về Trung Nguyên rồi.” Một vị quan viên gần đây vừa đến thăm Tô phủ lên tiếng nói: “Thật sao? Là tận mắt thấy sao?” Cả mùa đông này, Tô Thiếu Sơ cứ như là biến mất không thấy tăm hơi vậy!
“Không có tận mắt nhìn thấy, nhưng là chính miệng Tô Đông Lăng nói, mấy ngày nữa, Tô Tứ thiếu sẽ đến tiếp kiến Hoàng thái tử, cáo lỗi vì đoạn thời gian trước biến mất, đồng thời cũng đến bái kiến Trưởg công chúa.”
“Tiểu tử tuấn mỹ này, đúng là biết cách làm cho người ta chú ý.”
Rượu vào lời ra, mọi người bàn tán xem ra rất thích thú, vừa yêu thích, vừa ngưỡng mộ cho nhân duyên của Tô Thiếu Sơ.
“Tam hoàng tử.”
Lúc này, Yến Bình Phi nhận được một mẩu giấy nhắn tin do thị nữ đưa lên, đi đến cạnh bên hắn nhỏ giọng bẩm báo: “PhongNgôn đã mang về thứ bổn hoàng tử muốn?”
Chu Dục chống cằm cười, nụ cười thâm ý khó lường: “Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi hy vọng những chuyện đó như chưa từng tồn tại, bổn hoàng tử sẽ làm cho chúng hiện rõ ngay trước mắt, ngay cả tuyệt tích băng thiền cũng thế.”
*** *** ***
Một khúc tiêu vang lên, gương mặt đầy cơ trí nhăn lại, khoác chiếc áo ngoài đạm màu, cột tóc giản dị, dù thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không lấp đi vẻ tuấn tú ngày thường, dường như chìm vào trong khúc Tiêu, một lát sau mới để một cây tiêu dài xuống: “Người đang ở Nam Nguyên, biên giới với Đông Vực.” Âm thanh đầy vẻ bất đắc dĩ, sau đó, nàng rút cây tiêu dài ra nói. “Sau này, nếu ngươi gặp được hắn, nhất định phải giao cây tiêu này cho hắn.”
Nhìn cây tiêu lại nhớ đến cố hương, Tô Thiếu Sơ thở dài: “Quân nhi, chuyện ngươi phó thác cho ta, không làm cũng khó, mà làm cũng khó.”
Thưởng thức nhìn thỏi tiêu dài, nghĩ đến chuyến dưỡng thương lần này ở Nam Nguyên, thật phải cảm ơn tiểu đệ thân yêu của nàng, một câu “Thiếu Sơ ca ca sẽ cho ngươi đáp án” làm cho Phong Xước Nhi suốt ngày quấn lấy nàng. Cô bé này, nhất định truy hỏi nàng đến cùng về mấy cái chuyện suốt đời suốt kiếp đó, làm cho Tô Thiếu Sơ không muốn làm tổn thương lòng của thiếu nữ mới lớn, đành phải nói ra, nàng là nữ nhân, không thể là chân mệnh thiên tử của nàng ta được!
Phong Xước Nhi nghe vậy, chỉ nhíu mày một chút, Tô Thiếu Sơ cảm thấy vui mừng, vốn sợ khi biết chân tướng sẽ làm cho nàng khóc suốt mấy ngày, mà nàng, sợ nhất là thấy nữ nhân khóc, không ngờ, câu tiếp theo nàng ta nói suýt nữa làm nàng ngã lăn xuống đất!
“Tại sao nữ nhân lại không thể sống đời đời kiếp kiếp với nhau chứ!”
“Ặc!”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì... Đều là nữ nhân!”
“Nhưng mà người sống đời đời kiếp kiếp với Nhị sư huynh cũng là nam mà!”
Chết tiệt, nhưng mà Nhị sư huynh của nàng có sở thích đoạn tụ!
*đoạn tụ: yêu nam nhân
“Nhưng phải cùng người mình thật sự yêu thương mới được.”
“Ngươi không thích Xước Nhi sao?!” Hốc mắt của Phong Xước Nhi ửng hồng, lã chã chực khóc hỏi: “Hả... Này... Này...” Tiểu cô nương nước mắt ngắn nước mắt dài ép hỏi, làm cho nàng luống cuống tay chân. “Khụ, vậy ngươi có thích Tuyết Sơ không?”
Tô Thiếu Sơ đành phải ngồi uống từng ngụm trà gật gừ, rõ ràng người kia mới là người khởi xướng, nhưng bây giờ lại không thèm quan tâm đến: “Thích.” Phong Xước Nhi gật đầu: “Vậy ngươi có muốn cùng hắn đời đời kiếp kiếp không?”
“Muốn.”
“Không được, chỉ có thể cùng một người.” Tô Thiếu Sơ khoát tay với nàng: “Nhưng hai người ta đều thích hết! Không thể nào ở cùng hai người sao?” Thiếu Sơ dịu dàng và Tuyết Sơ lạnh lùng, hai người nàng đều thích, nàng gấp gáp đến mức suýt nữa lại khóc lên, “Tại sao không thể ở cùng hai người?”
“Bởi vì nếu có hai người, thì sau này sẽ bị người ta nói là một chồng hai vợ.” Nàng khoa trương nói: “Còn bị gọi là gian phu dâm phụ.”
“Ai dám nói vậy ta liền giết hắn!” Hừ! Luận kiếm thuật, nàng rất mạnh “Nếu là Minh tông Kiếm Sư nói, ngươi cũng muốn giết sao?”
Phong Xước Nhi lộ vẻ khó xử. “Xước Nhi sẽ không đánh hắn, nhưng sao hắn lại nói vậy?”
“Ngươi có thể đi hỏi hắn mà!”
“Ta, ta không dám.” Kiếm Sư rất hiền lành, nhưng đôi khi rất nghiêm túc. Cho nên, Tô Thiếu Sơ yên lặng vỗ vỗ đầu nàng. “Ngươi hiểu rất rõ, lựa chọn cho kỹ, chọn người sống đời đời kiếp kiếp cùng mình là một vấn đề rất nghiêm trọng, ba năm sau mới trả lời cho ta, được không?” Ba năm sau, nàng mười tám tuổi, chắc hẳn cũng đã có ý trung nhân rồi: “Vâng!” Phải suy nghĩ ba năm, quả nhiên rất là nghiêm trọng, nàng nghiêm túc gật đầu: “Xước Nhi quả là biết nghe lời.” Tô Thiếu Sơ hài lòng cười: “Thiếu Sơ ca ca, ngươi thích Xước Nhi không?”
“Bây giờ ta rất thích ngươi, ba năm sau, ngươi đừng chọn ta, ta càng thích ngươi hơn.” “Đừng chọn ngươi, ngươi lại càng thích ta hơn, vì sao?”
“Bởi vì ông trời thường thích thử nghiệm những người sống một đời một kiếp với nhau, cố ý không cho bọn họ ở cùng nhau, phải xem xem, bọn họ có chịu nổi thử nghiệm hay không, dù không ở cùng nhau nhưng trong lòng vẫn có nhau.” Phát huy tài ăn nói vượt bậc, lừa tiểu cô nương này, “Ngươi chịu nổi thử nghiệm không?”
“Ta có thể, ta có thể.” Nhưng nàng thật sự không hiểu nữa. “Trong lòng có nhau rồi, vậy chừng nào mới có thể ở cùng một chỗ?”
“Kiếp sau.” Véo hai gò má đáng yêu của nàng, Tô Thiếu Sơ nói: “Ông trời cảm động, kiếp sau sẽ cho chúng ta ở cùng nhau!”
“Kiếp sau thì lâu quá.”
“Suỵt.” Lập tức dùng ngón trỏ ra hiệu cho nàng không được nói nữa, không thể nói lung tung. “Dám nói vậy, sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra đó.”
“Có thật không?” Nàng kinh hoảng, lập tức che môi lại, không dám nói lung tung nữa, “Ngoan, thời gian tuy hơi lâu nhưng cứ từ từ chờ là được.”
“Ừ.” Nàng liên tục gật đầuXinh đẹp nhe răng cười, nụ cười trên mặt Tô Thiếu rạng rỡ, may mà Xước Nhi ngây thơ đơn thuần, kinh nghiệm dụ dỗ tiểu cô nương đầy mình như nàng, Tô Thiếu Sơ lúc cần lấy ra sử dụng cũng không tồi. Tô Tuyết Sơ ngồi bên cạnh yên lặng cầm lấy chén trà, xoay người, có đôi khi, nhìn thấy lão lục nhà mình nói chuyện cùng Xước Nhi, cảm giác thật áy náy tựa như mình đang nói dối vậy: “Kiếp sau, aiz!” Tô Thiếu Sơ cười khổ. “Kiếp này còn chưa qua hết, kiếp sau đành dành cho tiểu nha đầu ngươi vậy.”
Chọc cho hoa đào nở khắp nơi, tự làm tự chịu! Đây là câu đầu tiên sau khi trở về Trung Nguyên, Nhan San San nói với nàng. Còn cảnh cáo nàng, đừng tưởng rằng Chu Dục sẽ để yên, tự cẩn thận thì tốt hơn: “Hai người các ngươi, đều cho rằng mình đang tính kế đối phương, mọi chuyện đều nằm trong khống chế của mình, thử hỏi, chuyện này làm sao mà ngừng đây?”
Nhan San San kết luận, nghiêm chỉnh nhìn nàng: “Người tự do tự tại sợ nhất là gặp người cố chấp khăng khăng một mực, đây chính là hình dung tốt nhất về Chu Dục và ngươi, Chu Dục có quyền thế, lại cố chấp như thế, chẳng phải đúng kiểu khắc tinh của ngươi hay sao?”
“San, ta vừa dưỡng thương xong, vừa mới bước được vào cửa, ngươi đừng đe dọa ta như thế được không.”
“Ngươi rảnh rỗi quá, cũng nên bị đe dọa đi, ta còn chưa nói xong, ngươi tự chủ trương, tự tạo ra chuyện này làm gì, làm cho quan hệ giữa ngươi và Chu Dục càng thêm phức tạp!” Nhan San San không ngừng mắng nàng, mắng mãi vẫn chưa hết giận, “Từ một ân oán, kéo thành thiên tân vạn lũ, ngươi muốn học nhả tơ tạo phức tạp thì thôi đi, chọn ai không chọn, sao ngươi lại chọn Chu Dục chứ? Hắn không dễ chơi đâu!”
Trời ạ! Nàng đâu phải con nhện tu luyện thành tinh đâu, nhả tơ làm gì, San San mắng người đúng là độc miệng mà!
“Tô công tử, trưởng công chúa nói người đợi một chút, lát nữa nàng sẽ về ngay.” Một cung nữ đi đến, cúi người nói với nàng: “Nói với trưởng công chúa đừng vội, ta có thể đợi mà.” Sư phụ đi dùng bữa cùng Hoàng thượng, nhất định là Hoàng thượng lại kéo lấy vị Hoàng tỷ này tán gẫu, “Trưởng công chúa lệnh cho nô tỳ mời người đến Nhã Hà đình, kính xin Tứ thiếu di giá.”
“Nhã hà đình?” Hai hàng lông mày của nàng chau lại, sau đó cười. “Trưởng công chúa thật là tỉ mỉ, vậy nhờ cung nữ tỷ tỷ dẫn đường vậy!”
“Vâng, thỉnh.”
Tiểu cung nữ mỉm cười dẫn đường phía trước: “Không biết tên gọi của cung nữ tỷ tỷ là gì? Hình như ta chưa từng thấy người đứng ở bên cạnh Trưởng công chúa?”
Cầm tiêu bước chậm trong hoa viên, cành lá vươn cao, cánh hoa chờ đợi ngày được trổ bông, khắp nơi đều có thể thấy được cảnh xuân sắc phồn thịnh: “Nô tỳ là Tiểu Liên! Mấy ngày trước mới được cử đến hầu hạ Trưởng công chúa.”
“Hôm nay làm phiền Liên tỷ tỷ rồi, tại hạ tự mình đi là được.”
Nhã nhặn từ chối ý tốt của cung nữ tỷ tỷ, Tô Thiếu Sơ tự đi lên tiểu đình nhỏ trên ngọn núi: “Đã đến rồi, để xem ngươi còn trốn được không?”
Giống như tự mình nói, bước chậm vào bên trong đình, bàn đá dựng sẵn nghênh đón nàng, bên trên bày rượu nhạt và một vài thứ khác.
“Chao ôi! Còn đón chào nồng nhiệt như vậy, thật làm cho người ta cảnh giác không ngừng nha!”
Tô Thiếu Sơ vén rèm lên, bên trong là một cây đàn!
“Đàn cổ... Minh Lan!” Sợi dây đàn đầy đủ không sứt mẻ, làm cho nàng không khỏi giật mình!
VĨ THANH
“Minh Lan... dây đàn...” Nàng thử khảy dây đàn, tất cả đều đầy đủ, cảm xúc phức tạp nháy mắt trào dâng trong lòng nàng: “Minh Lan không thất truyền, dây ngọc vẫn còn ở đó sao?”
Thanh âm của Chu Dục chậm rãi truyền đến từ phía sau: “Dùng tình cảm và thân thể để hy sinh, Thiếu Sơ yêu đệ ra tay, quả nhiên còn ngoan độc hơn bổn hoàng tử vài phần!”
“Tình cảm?” Tô Thiếu Sơ không có xoay người, chỉ vén môi lên. “Đó là thứ ta chưa hề nghĩ đến, chỉ tiếc, tình cảm, thân thể, đối với Thiếu Sơ đều như nhau, nhưng với Tam hoàng tử người lại khác hẳn!”
Đối với nàng mà nói, ban đầu lấy thân thể của mình ra để hy sinh, cuối cùng nhận kết quả như mong muốn, vậy hy sinh có đáng là bao? Chỉ cần có thể nếm được cảm giác đùa bỡn tên yêu ma này, có thể chiến thắng hắn, cảm giác hy sinh gì cũng đáng. “Yêu đệ, làm cho bổn hoàng tử giao tình cảm ra, nhưng không được đáp lại, thậm chí còn bị đùa bỡn, kết quả rất chi là đáng sợ.” Chu Dục đi tới trước mắt nàng, đôi mắt cười như chế nhạo nàng, làm cho trong lòng nàng có một chút xao động nho nhỏ, “Từ chính miệng Tam hoàng tử nói ra, ta làm sao dám không tin.” Tô Thiếu Sơ tương đối tán thành, ngẩng đầu ngênh nhìn. “Chỉ là, kết cục đó dành cho người đùa bỡn và người bị đùa bỡn, Tam hoàng tử, ta không có đùa bỡn người, trừ phi người cam nguyện bị đùa bỡn, như vậy thì không thể trách ta!”
“Trinh tiết của nữ nhân, trinh tiết với Thiếu Sơ yêu đệ ngươi, chỉ tồn tại như vậy thôi sao?”
“Từ một tên dâm dục, thủ đoạn không thiếu như ngươi, lại nói ra từ trinh tiết này, thật buồn cười.” Nàng rót rượu trên bàn, thản nhiên nói: “Nhưng chuyện này cũng đâu có tổn hại gì với người, ngươi có thể nhận được dục vọng của Tô Thiếu Sơ, chuyện của Thánh nữ, hầu gái cũng đã kết thúc, còn nhận lại con gái ruột của mình, hai bên chúng ta coi như hòa bình vậy.”
Chu Dục bỗng nhiên quắp lấy cằm nàng: “Nếu bổn hoàng tử không muốn để yên như vậy thì sao?”
Hắn cúi đầu xuống, lại nhận thấy một nét mặt lạnh lùng đập vào mặt, “Tam hoàng tử, đây là hoàng cung, xin tự trọng.” Tô Thiếu Sơ mỉm cười có lễ nhắc nhở hắn, như giội một gáo nước lạnh lên người hắn: “Ngươi định xem như chưa từng xảy ra điều gì sao.” Thái độ của nàng rất rõ ràng, xem như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì. “Bổn hoàng tử ôm ngươi là sự thật, thân thể của ngươi vẫn còn khắc dấu của ta, tình cảm của ngươi có thể thay đổi, nhưng thân thể của ngươi cũng có thể thay đổi sao?”
“Tình cảm là dành cho người mà ta nhận định, ngươi chưa từng nằm trong nhận định của ta.” Nàng nhún vai cười cười. “Thân thể sao? Cứ coi như nó không tồn tại đi, đối với Thiếu Sơ mà nói, miễn sao mục đích đạt thành, thì mọi thứ đã trôi qua cứ xem như một giấc mộng, một lần say đi!”
“Đúng là quả quyết, đúng là quyết tuyệt, xứng đáng là người làm cho bổn hoàng tử động tâm, động tình chí cực! Thiếu Sơ yêu đệ.” Chu Dục vỗ tay, bội phục cười to “Thiếu Sơ đã sớm cảnh cáo, giấc mộng của Tam hoàng tử người rất khó đạt tới, bởi vì giấc mộng người muốn có Tô Thiếu Sơ.” Nàng lại rót một chén rượu, kính hắn một cái rồi uống cạn, “Chỉ tiếc, thứ bổn hoàng tử đã giao ra, chắc chắn phải nhận về.” Chu Dục cầm lấy cái ly trong tay nàng, tự rót một chén cho mình: “Chưa từng có được ngươi, mới cảm thấy mới mẻ hứng thú, có được rồi, bổn hoàng tử lại xác định được một chuyện, ta muốn tình cảm và cả thân thể của Tô Thiếu Sơ ngươi, một lần say ư? Vậy bổn hoàng tử sẽ say cả đời.”
“Khiêu chiến mới sao?” Nàng hứng thú nhíu mày“Yêu đệ, băng thiền xuất hiện, dây cung lại nối với đàn, ngươi có nguyện ý tiếp chiến không?” Hắn khẽ chạm vào dây đàn, âm sắc ưu mỹ trở về bên tai, “Thiếu Sơ yêu đệ, một khúc giữa ta và ngươi, khó mà kết thúc được.”
Nàng nhìn hắn, lại nhìn đàn cổ Minh Lan, một nụ cười xuất hiện trên môi, hắn lại muốn khiêu chiến với nàng sao? Mà mục tiêu còn là tình cảm của Tô Thiếu Sơ này?
“Chén rượu này, nên say cùng người tri âm.”
Chu Dục uống một hơi cạn sạch, lại rót đầy một chén rượu, cúi người xuống hôn môi nàng, lần này, nàng không hề đẩy hắn ra, tiếp nhận rượu đưa đến từ môi hắn: “Thiếu Sơ nên đàn một khúc để tạ ơn Tam hoàng tử người.” Không cho hắn được voi đòi tiên, rượu vừa chảy xuống yết hầu, cánh tay lập tức ngăn lại ý đồ của hắn: “Yêu đệ, ngươi cố ý kéo khoảng cách ra, bắt đầu cẩn thận rồi sao?” Hắn cười, tràn đầy cảnh cáo, “Chỉ cần ngươi lại rơi vào tay bổn hoàng tử, tuyệt sẽ không có cơ hội thoát thân nữa, đến lúc đó, đừng trách bổn hoàng tử ra tay tuyệt tình.” Những gì nàng đã làm, Chu Dục hắn nhất định sẽ đòi lại đầy đủ. Tiếp đón nồng nhiệt rồi mới ra chiêu, xem ra cuộc sống sau này của nàng tương đối gian khổ rồi!
“Tam hoàng tử, xin nhớ kỹ một chuyện, Thiếu Sơ đã nói, dù người vừa đấm vừa xoa, Thiếu Sơ không muốn nuốt, lại càng nuốt không trôi.”
“Tính cách và miệng lưỡi của ngươi vĩnh viễn cũng đều mê hoặc người ta, khiến cho ta muốn ăn sạch ngươi nha.”
“Aiz! Thật sự nên để cho tiếng đàn của Thiếu Sơ bao phủ lên nội tâm tàn bạo của người mới được.” Động một chút là muốn ăn người ta, đúng là tập tính bết bát. Hai người vén áo ngồi xuống, Tô Thiếu Sơ thử âm sắc trước, sau đó hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn nhận lại Vô Ưu, Vô Sầu, cho chúng một thân phận?”
[Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]
“Coi như là qua một trận sinh tử kia, làm cho ta thay đổi ý nghĩ đi.” Trong giây phút đó, hắn cảm giác được, nếu hắn thật sự chết đi, thì sẽ không còn ai bảo vệ các nàng nữa. “Vậy ngươi làm sao để Hoàng hậu thay đổi tâm ý vậy?” Chẳng lẽ hắn thật sự nói ra mẹ đẻ của Vô Ưu, Vô Sầu sao?
“Ta chỉ nói với Hoàng hậu, mẹ của chúng nó là một danh môn khuê các, đã gả cho người khác, bởi vì ta sắc tâm nổi lên nên làm nhục đối phương, sau đó thì sinh ra Vô Ưu, Vô Sầu, bây giờ nữ nhân kia cũng chết rồi, trước khi đối phương lâm chung, muốn ta đáp ứng phải chăm sóc cho chúng nó thật tốt.”
Hoàng hậu từ trước đến giờ luôn tôn sùng đạo Phật, rất thận trọng với những lời hứa hẹn trước khi lâm chung thế này, nhất mực nghĩ rằng, không tuân thủ lời hứa sẽ bị báo ứng, “Hơn nữa cũng là cốt nhục của ta, Hoàng hậu cũng không phản đối.”
“Ngươi thật sự... dám nói sao?”
Nói thẳng với Hoàng hậu là hắn cường bạo một nữ nhân, còn là thê tử của người khác, kết quả còn có con, nhất định làm cho Hoàng hậu vốn yêu thương hắn hết mực bị chấn động mạnh: “Nàng quả thật bị kinh sợ không ít.”
Nhớ lúc đó, Hoàng hậu nghe hắn nói xong, mở to hai mắt, sợ đến nỗi cung nữ hai bên phải đỡ nàng ngồi lên ghế, không biết nên đáp lại như thế nào, vừa muốn mắng hắn, vừa không biết nên nói gì, không ngừng thốt lên: “Hoang đường, hoang đường! Cũng chỉ có ngươi mới có thể nói được.”
“Yêu đệ không thích sao?”
Tô Thiếu Sơ không đáp lại, chỉ cười kéo giãn dây cung ra. Giữa cảnh tượng xuân sắc phồn hoa thế này, theo tiếng đàn vang lên, hai người nhìn lẫn nhau, là tạm thời hòa bình? Hay là nhạc dạo cho một cuộc chiến mới? Đều sẽ có đáp án trong tương lai.
Hết!
Mấy ngày nay tham dự yến hội, đều không thấy Phong Ngôn đi theo bên cạnh bảo vệ cho Chu Dục như trước nữa: “Bổn hoàng tử đã giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng khác.”
Chu Dục đung đưa trên giường, trang sức màu vàng đính lên người, bảo thạch trên ngón tay tỏa sáng chói lọi, một thân tươi đẹp không hề thay đổi, duy chỉ có chuỗi khuyên tai dường như ngắn đi một chút, nhưng vẫn không hề gì, vẫn uống rượu vui vẻ như bình thường: “Có thể làm cho người bên cạnh Tam hoàng tử tự thân xuất mã, nhất định là có chuyện nghiêm trọng!”
Chu Dục chỉ cười không nói” “Tam hoàng tử, gần đây hạ quan tìm được một vũ cơ rất xinh đẹp, tài nghệ song toàn, hôm nào hạ quan đưa đến Tam hoàng phủ, an ủi cho khoảng thời gian trống vắng lúc trước Tam hoàng tử dưỡng thương.” Dư thượng thư nịnh nọt nói với vị hoàng tử đang ngồi ở vị trí chủ tọa nói: “Dư đại nhân đúng là cố tình nha!” Chu Dục tiếp nhận chén rượu mà thị nữ đưa đến, nói: “Được Dư đại nhân đích thân tiến cử, bổn hoàng tử không đánh giá một phen thì đúng là cô phụ tâm ý của Dư đại nhân rồi.”
“Được Tam hoàng tử người tiếp nhận, hạ quan bảo đảm vũ cơ này tuyệt đối có thê hầu hạ cho Tam hoàng tử vui vẻ cả người.” Dư thượng thư cười nịnh nọt nói, hy vọng mỹ nhân mà hắn đề cử có thể được giữ lại trong Tam hoàng phủ: “Vậy thì thật sự phải gặp rồi.” Chu Dục dặn dò người bên cạnh. “Bình Phi, giao cho ngươi.”
“Vâng, Tam hoàng tử.” Yến Bình Phi ngồi bên cạnh gật đầu. Mỗi lần mở tiệc, các quan viên đều đưa mỹ nữ, mỹ nam, hoặc kỳ trân dị bảo lên nịnh nọt hắn, kỳ trân có thể giữ lại, “mỹ nhân” thì phải tùy theo tâm trạng của Tam hoàng tử, trong một tháng không được hắn sủng ái thì phần lớn là dùng tiền bạc đuổi đi, cho dù có được sủng ái cũng không quá một tháng, một là đuổi đi, hai là chuyển đến bộ phận ca múa góp vui. Ngoài thích “sắc đẹp” ra, Tam hoàng tử còn có một nguyên tắc, chính là bất kỳ mỹ nữ, mỹ nam nào cũng đều được bố trí ở một dinh thự khác, ngay cả đoàn vũ cơ riêng cho Tam hoàng phủ cũng ở một nơi khác, bên trong Tam hoàng phủ không có nuôi dưỡng bất kỳ tỳ thiếp nào, đó cũng là quy củ chưa từng thay đổi của Tam Hoàng phủ: “Nói đến ca múa, danh kỹ Vu Tử Yên ở Ngọc Quỳnh lâu đúng là có tài năng hơn người, nhưng lại là đạo tặc! Tiếc thay cho hồng nhan bạc mệnh.”
Tên trộm Tử Phi Song Nguyệt là danh kỹ Vu Tử Yên, cuối cùng chết thảm, là chủ đề mà đế đô vẫn đàm luận không ngừng nghỉ: “Nhưng tội nghiệp nhất cũng là Tô Tứ thiếu, thế nhưng lại yêu vị danh kỹ này, không ngờ đó lại là đạo tặc, tin tức này làm cho hắn đau thương vô cùng.”
“Cũng đúng! Nghe nói hắn vì chuyện Vu Tử Yên mà bệnh nặng một trận, khi xuất hiện ở hoàng cung cũng tiều tụy gầy gò đi nhiều.”
“Đổng cung nữ còn nói, Tứ thiếu bình thường thân thiết ôn hòa, sau khi Vu Tử Yên xảy ra chuyện, hắn không thường cười nữa! Không ngờ lần trước gặp mặt, hắn chỉ lạnh lùng chào hỏi một tiếng rồi bỏ đi, Tô gia Lão đại phải giải thích là do hắn bị bệnh nặng.”
“Xem ra bệnh không nhẹ thật, sau khi Đổng cung nữ gặp mặt hắn liền truyền ra tin tức này, sau đó, Tô tứ thiếu cũng được Tô gia đưa ra khỏi Trung Nguyên dưỡng bệnh.”
“Nghiêm trọng đến thế sao.”
Tô gia trước giờ luôn làm điều tốt cho mọi người, Tô Thiếu Sơ lại là người hiệp trợ bên cạnh Thái tử, dĩ nhiên được rất nhiều quan viên nịnh bợ, nhưng chủ yếu cũng là tính cách ôn nhã hóm hỉnh của hắn, làm cho người ta muốn đến gần. Mọi người không ngừng bàn tán, có người còn len lén nhìn vị hoàng tử đang ngồi nơi chủ tọa, bởi vì trong cung còn có lời đồn, Tam hoàng tử và Tô Tứ thiếu có tình nghĩa “bất bình thường”, cảnh hai người hôn nhau trong hoa viên cũng được không ít thị vệ, cung nữ nhìn thấy. Nhưng người chủ tọa không hề tỏ ra điều gì, chỉ cười nhạt lắng nghe, không có bất kỳ nét mặt bất bình thường nào. Xem ra lời đồn đều là giả, mọi người thích xem náo nhiệt lại tiếp tục nhiệt tình thảo luận, lấy những gì bọn họ nghe được, thấy được ra nói hết: “Trên thực tế, Tô Tứ thiếu đã trở về Trung Nguyên rồi.” Một vị quan viên gần đây vừa đến thăm Tô phủ lên tiếng nói: “Thật sao? Là tận mắt thấy sao?” Cả mùa đông này, Tô Thiếu Sơ cứ như là biến mất không thấy tăm hơi vậy!
“Không có tận mắt nhìn thấy, nhưng là chính miệng Tô Đông Lăng nói, mấy ngày nữa, Tô Tứ thiếu sẽ đến tiếp kiến Hoàng thái tử, cáo lỗi vì đoạn thời gian trước biến mất, đồng thời cũng đến bái kiến Trưởg công chúa.”
“Tiểu tử tuấn mỹ này, đúng là biết cách làm cho người ta chú ý.”
Rượu vào lời ra, mọi người bàn tán xem ra rất thích thú, vừa yêu thích, vừa ngưỡng mộ cho nhân duyên của Tô Thiếu Sơ.
“Tam hoàng tử.”
Lúc này, Yến Bình Phi nhận được một mẩu giấy nhắn tin do thị nữ đưa lên, đi đến cạnh bên hắn nhỏ giọng bẩm báo: “PhongNgôn đã mang về thứ bổn hoàng tử muốn?”
Chu Dục chống cằm cười, nụ cười thâm ý khó lường: “Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi hy vọng những chuyện đó như chưa từng tồn tại, bổn hoàng tử sẽ làm cho chúng hiện rõ ngay trước mắt, ngay cả tuyệt tích băng thiền cũng thế.”
*** *** ***
Một khúc tiêu vang lên, gương mặt đầy cơ trí nhăn lại, khoác chiếc áo ngoài đạm màu, cột tóc giản dị, dù thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không lấp đi vẻ tuấn tú ngày thường, dường như chìm vào trong khúc Tiêu, một lát sau mới để một cây tiêu dài xuống: “Người đang ở Nam Nguyên, biên giới với Đông Vực.” Âm thanh đầy vẻ bất đắc dĩ, sau đó, nàng rút cây tiêu dài ra nói. “Sau này, nếu ngươi gặp được hắn, nhất định phải giao cây tiêu này cho hắn.”
Nhìn cây tiêu lại nhớ đến cố hương, Tô Thiếu Sơ thở dài: “Quân nhi, chuyện ngươi phó thác cho ta, không làm cũng khó, mà làm cũng khó.”
Thưởng thức nhìn thỏi tiêu dài, nghĩ đến chuyến dưỡng thương lần này ở Nam Nguyên, thật phải cảm ơn tiểu đệ thân yêu của nàng, một câu “Thiếu Sơ ca ca sẽ cho ngươi đáp án” làm cho Phong Xước Nhi suốt ngày quấn lấy nàng. Cô bé này, nhất định truy hỏi nàng đến cùng về mấy cái chuyện suốt đời suốt kiếp đó, làm cho Tô Thiếu Sơ không muốn làm tổn thương lòng của thiếu nữ mới lớn, đành phải nói ra, nàng là nữ nhân, không thể là chân mệnh thiên tử của nàng ta được!
Phong Xước Nhi nghe vậy, chỉ nhíu mày một chút, Tô Thiếu Sơ cảm thấy vui mừng, vốn sợ khi biết chân tướng sẽ làm cho nàng khóc suốt mấy ngày, mà nàng, sợ nhất là thấy nữ nhân khóc, không ngờ, câu tiếp theo nàng ta nói suýt nữa làm nàng ngã lăn xuống đất!
“Tại sao nữ nhân lại không thể sống đời đời kiếp kiếp với nhau chứ!”
“Ặc!”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì... Đều là nữ nhân!”
“Nhưng mà người sống đời đời kiếp kiếp với Nhị sư huynh cũng là nam mà!”
Chết tiệt, nhưng mà Nhị sư huynh của nàng có sở thích đoạn tụ!
*đoạn tụ: yêu nam nhân
“Nhưng phải cùng người mình thật sự yêu thương mới được.”
“Ngươi không thích Xước Nhi sao?!” Hốc mắt của Phong Xước Nhi ửng hồng, lã chã chực khóc hỏi: “Hả... Này... Này...” Tiểu cô nương nước mắt ngắn nước mắt dài ép hỏi, làm cho nàng luống cuống tay chân. “Khụ, vậy ngươi có thích Tuyết Sơ không?”
Tô Thiếu Sơ đành phải ngồi uống từng ngụm trà gật gừ, rõ ràng người kia mới là người khởi xướng, nhưng bây giờ lại không thèm quan tâm đến: “Thích.” Phong Xước Nhi gật đầu: “Vậy ngươi có muốn cùng hắn đời đời kiếp kiếp không?”
“Muốn.”
“Không được, chỉ có thể cùng một người.” Tô Thiếu Sơ khoát tay với nàng: “Nhưng hai người ta đều thích hết! Không thể nào ở cùng hai người sao?” Thiếu Sơ dịu dàng và Tuyết Sơ lạnh lùng, hai người nàng đều thích, nàng gấp gáp đến mức suýt nữa lại khóc lên, “Tại sao không thể ở cùng hai người?”
“Bởi vì nếu có hai người, thì sau này sẽ bị người ta nói là một chồng hai vợ.” Nàng khoa trương nói: “Còn bị gọi là gian phu dâm phụ.”
“Ai dám nói vậy ta liền giết hắn!” Hừ! Luận kiếm thuật, nàng rất mạnh “Nếu là Minh tông Kiếm Sư nói, ngươi cũng muốn giết sao?”
Phong Xước Nhi lộ vẻ khó xử. “Xước Nhi sẽ không đánh hắn, nhưng sao hắn lại nói vậy?”
“Ngươi có thể đi hỏi hắn mà!”
“Ta, ta không dám.” Kiếm Sư rất hiền lành, nhưng đôi khi rất nghiêm túc. Cho nên, Tô Thiếu Sơ yên lặng vỗ vỗ đầu nàng. “Ngươi hiểu rất rõ, lựa chọn cho kỹ, chọn người sống đời đời kiếp kiếp cùng mình là một vấn đề rất nghiêm trọng, ba năm sau mới trả lời cho ta, được không?” Ba năm sau, nàng mười tám tuổi, chắc hẳn cũng đã có ý trung nhân rồi: “Vâng!” Phải suy nghĩ ba năm, quả nhiên rất là nghiêm trọng, nàng nghiêm túc gật đầu: “Xước Nhi quả là biết nghe lời.” Tô Thiếu Sơ hài lòng cười: “Thiếu Sơ ca ca, ngươi thích Xước Nhi không?”
“Bây giờ ta rất thích ngươi, ba năm sau, ngươi đừng chọn ta, ta càng thích ngươi hơn.” “Đừng chọn ngươi, ngươi lại càng thích ta hơn, vì sao?”
“Bởi vì ông trời thường thích thử nghiệm những người sống một đời một kiếp với nhau, cố ý không cho bọn họ ở cùng nhau, phải xem xem, bọn họ có chịu nổi thử nghiệm hay không, dù không ở cùng nhau nhưng trong lòng vẫn có nhau.” Phát huy tài ăn nói vượt bậc, lừa tiểu cô nương này, “Ngươi chịu nổi thử nghiệm không?”
“Ta có thể, ta có thể.” Nhưng nàng thật sự không hiểu nữa. “Trong lòng có nhau rồi, vậy chừng nào mới có thể ở cùng một chỗ?”
“Kiếp sau.” Véo hai gò má đáng yêu của nàng, Tô Thiếu Sơ nói: “Ông trời cảm động, kiếp sau sẽ cho chúng ta ở cùng nhau!”
“Kiếp sau thì lâu quá.”
“Suỵt.” Lập tức dùng ngón trỏ ra hiệu cho nàng không được nói nữa, không thể nói lung tung. “Dám nói vậy, sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra đó.”
“Có thật không?” Nàng kinh hoảng, lập tức che môi lại, không dám nói lung tung nữa, “Ngoan, thời gian tuy hơi lâu nhưng cứ từ từ chờ là được.”
“Ừ.” Nàng liên tục gật đầuXinh đẹp nhe răng cười, nụ cười trên mặt Tô Thiếu rạng rỡ, may mà Xước Nhi ngây thơ đơn thuần, kinh nghiệm dụ dỗ tiểu cô nương đầy mình như nàng, Tô Thiếu Sơ lúc cần lấy ra sử dụng cũng không tồi. Tô Tuyết Sơ ngồi bên cạnh yên lặng cầm lấy chén trà, xoay người, có đôi khi, nhìn thấy lão lục nhà mình nói chuyện cùng Xước Nhi, cảm giác thật áy náy tựa như mình đang nói dối vậy: “Kiếp sau, aiz!” Tô Thiếu Sơ cười khổ. “Kiếp này còn chưa qua hết, kiếp sau đành dành cho tiểu nha đầu ngươi vậy.”
Chọc cho hoa đào nở khắp nơi, tự làm tự chịu! Đây là câu đầu tiên sau khi trở về Trung Nguyên, Nhan San San nói với nàng. Còn cảnh cáo nàng, đừng tưởng rằng Chu Dục sẽ để yên, tự cẩn thận thì tốt hơn: “Hai người các ngươi, đều cho rằng mình đang tính kế đối phương, mọi chuyện đều nằm trong khống chế của mình, thử hỏi, chuyện này làm sao mà ngừng đây?”
Nhan San San kết luận, nghiêm chỉnh nhìn nàng: “Người tự do tự tại sợ nhất là gặp người cố chấp khăng khăng một mực, đây chính là hình dung tốt nhất về Chu Dục và ngươi, Chu Dục có quyền thế, lại cố chấp như thế, chẳng phải đúng kiểu khắc tinh của ngươi hay sao?”
“San, ta vừa dưỡng thương xong, vừa mới bước được vào cửa, ngươi đừng đe dọa ta như thế được không.”
“Ngươi rảnh rỗi quá, cũng nên bị đe dọa đi, ta còn chưa nói xong, ngươi tự chủ trương, tự tạo ra chuyện này làm gì, làm cho quan hệ giữa ngươi và Chu Dục càng thêm phức tạp!” Nhan San San không ngừng mắng nàng, mắng mãi vẫn chưa hết giận, “Từ một ân oán, kéo thành thiên tân vạn lũ, ngươi muốn học nhả tơ tạo phức tạp thì thôi đi, chọn ai không chọn, sao ngươi lại chọn Chu Dục chứ? Hắn không dễ chơi đâu!”
Trời ạ! Nàng đâu phải con nhện tu luyện thành tinh đâu, nhả tơ làm gì, San San mắng người đúng là độc miệng mà!
“Tô công tử, trưởng công chúa nói người đợi một chút, lát nữa nàng sẽ về ngay.” Một cung nữ đi đến, cúi người nói với nàng: “Nói với trưởng công chúa đừng vội, ta có thể đợi mà.” Sư phụ đi dùng bữa cùng Hoàng thượng, nhất định là Hoàng thượng lại kéo lấy vị Hoàng tỷ này tán gẫu, “Trưởng công chúa lệnh cho nô tỳ mời người đến Nhã Hà đình, kính xin Tứ thiếu di giá.”
“Nhã hà đình?” Hai hàng lông mày của nàng chau lại, sau đó cười. “Trưởng công chúa thật là tỉ mỉ, vậy nhờ cung nữ tỷ tỷ dẫn đường vậy!”
“Vâng, thỉnh.”
Tiểu cung nữ mỉm cười dẫn đường phía trước: “Không biết tên gọi của cung nữ tỷ tỷ là gì? Hình như ta chưa từng thấy người đứng ở bên cạnh Trưởng công chúa?”
Cầm tiêu bước chậm trong hoa viên, cành lá vươn cao, cánh hoa chờ đợi ngày được trổ bông, khắp nơi đều có thể thấy được cảnh xuân sắc phồn thịnh: “Nô tỳ là Tiểu Liên! Mấy ngày trước mới được cử đến hầu hạ Trưởng công chúa.”
“Hôm nay làm phiền Liên tỷ tỷ rồi, tại hạ tự mình đi là được.”
Nhã nhặn từ chối ý tốt của cung nữ tỷ tỷ, Tô Thiếu Sơ tự đi lên tiểu đình nhỏ trên ngọn núi: “Đã đến rồi, để xem ngươi còn trốn được không?”
Giống như tự mình nói, bước chậm vào bên trong đình, bàn đá dựng sẵn nghênh đón nàng, bên trên bày rượu nhạt và một vài thứ khác.
“Chao ôi! Còn đón chào nồng nhiệt như vậy, thật làm cho người ta cảnh giác không ngừng nha!”
Tô Thiếu Sơ vén rèm lên, bên trong là một cây đàn!
“Đàn cổ... Minh Lan!” Sợi dây đàn đầy đủ không sứt mẻ, làm cho nàng không khỏi giật mình!
VĨ THANH
“Minh Lan... dây đàn...” Nàng thử khảy dây đàn, tất cả đều đầy đủ, cảm xúc phức tạp nháy mắt trào dâng trong lòng nàng: “Minh Lan không thất truyền, dây ngọc vẫn còn ở đó sao?”
Thanh âm của Chu Dục chậm rãi truyền đến từ phía sau: “Dùng tình cảm và thân thể để hy sinh, Thiếu Sơ yêu đệ ra tay, quả nhiên còn ngoan độc hơn bổn hoàng tử vài phần!”
“Tình cảm?” Tô Thiếu Sơ không có xoay người, chỉ vén môi lên. “Đó là thứ ta chưa hề nghĩ đến, chỉ tiếc, tình cảm, thân thể, đối với Thiếu Sơ đều như nhau, nhưng với Tam hoàng tử người lại khác hẳn!”
Đối với nàng mà nói, ban đầu lấy thân thể của mình ra để hy sinh, cuối cùng nhận kết quả như mong muốn, vậy hy sinh có đáng là bao? Chỉ cần có thể nếm được cảm giác đùa bỡn tên yêu ma này, có thể chiến thắng hắn, cảm giác hy sinh gì cũng đáng. “Yêu đệ, làm cho bổn hoàng tử giao tình cảm ra, nhưng không được đáp lại, thậm chí còn bị đùa bỡn, kết quả rất chi là đáng sợ.” Chu Dục đi tới trước mắt nàng, đôi mắt cười như chế nhạo nàng, làm cho trong lòng nàng có một chút xao động nho nhỏ, “Từ chính miệng Tam hoàng tử nói ra, ta làm sao dám không tin.” Tô Thiếu Sơ tương đối tán thành, ngẩng đầu ngênh nhìn. “Chỉ là, kết cục đó dành cho người đùa bỡn và người bị đùa bỡn, Tam hoàng tử, ta không có đùa bỡn người, trừ phi người cam nguyện bị đùa bỡn, như vậy thì không thể trách ta!”
“Trinh tiết của nữ nhân, trinh tiết với Thiếu Sơ yêu đệ ngươi, chỉ tồn tại như vậy thôi sao?”
“Từ một tên dâm dục, thủ đoạn không thiếu như ngươi, lại nói ra từ trinh tiết này, thật buồn cười.” Nàng rót rượu trên bàn, thản nhiên nói: “Nhưng chuyện này cũng đâu có tổn hại gì với người, ngươi có thể nhận được dục vọng của Tô Thiếu Sơ, chuyện của Thánh nữ, hầu gái cũng đã kết thúc, còn nhận lại con gái ruột của mình, hai bên chúng ta coi như hòa bình vậy.”
Chu Dục bỗng nhiên quắp lấy cằm nàng: “Nếu bổn hoàng tử không muốn để yên như vậy thì sao?”
Hắn cúi đầu xuống, lại nhận thấy một nét mặt lạnh lùng đập vào mặt, “Tam hoàng tử, đây là hoàng cung, xin tự trọng.” Tô Thiếu Sơ mỉm cười có lễ nhắc nhở hắn, như giội một gáo nước lạnh lên người hắn: “Ngươi định xem như chưa từng xảy ra điều gì sao.” Thái độ của nàng rất rõ ràng, xem như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì. “Bổn hoàng tử ôm ngươi là sự thật, thân thể của ngươi vẫn còn khắc dấu của ta, tình cảm của ngươi có thể thay đổi, nhưng thân thể của ngươi cũng có thể thay đổi sao?”
“Tình cảm là dành cho người mà ta nhận định, ngươi chưa từng nằm trong nhận định của ta.” Nàng nhún vai cười cười. “Thân thể sao? Cứ coi như nó không tồn tại đi, đối với Thiếu Sơ mà nói, miễn sao mục đích đạt thành, thì mọi thứ đã trôi qua cứ xem như một giấc mộng, một lần say đi!”
“Đúng là quả quyết, đúng là quyết tuyệt, xứng đáng là người làm cho bổn hoàng tử động tâm, động tình chí cực! Thiếu Sơ yêu đệ.” Chu Dục vỗ tay, bội phục cười to “Thiếu Sơ đã sớm cảnh cáo, giấc mộng của Tam hoàng tử người rất khó đạt tới, bởi vì giấc mộng người muốn có Tô Thiếu Sơ.” Nàng lại rót một chén rượu, kính hắn một cái rồi uống cạn, “Chỉ tiếc, thứ bổn hoàng tử đã giao ra, chắc chắn phải nhận về.” Chu Dục cầm lấy cái ly trong tay nàng, tự rót một chén cho mình: “Chưa từng có được ngươi, mới cảm thấy mới mẻ hứng thú, có được rồi, bổn hoàng tử lại xác định được một chuyện, ta muốn tình cảm và cả thân thể của Tô Thiếu Sơ ngươi, một lần say ư? Vậy bổn hoàng tử sẽ say cả đời.”
“Khiêu chiến mới sao?” Nàng hứng thú nhíu mày“Yêu đệ, băng thiền xuất hiện, dây cung lại nối với đàn, ngươi có nguyện ý tiếp chiến không?” Hắn khẽ chạm vào dây đàn, âm sắc ưu mỹ trở về bên tai, “Thiếu Sơ yêu đệ, một khúc giữa ta và ngươi, khó mà kết thúc được.”
Nàng nhìn hắn, lại nhìn đàn cổ Minh Lan, một nụ cười xuất hiện trên môi, hắn lại muốn khiêu chiến với nàng sao? Mà mục tiêu còn là tình cảm của Tô Thiếu Sơ này?
“Chén rượu này, nên say cùng người tri âm.”
Chu Dục uống một hơi cạn sạch, lại rót đầy một chén rượu, cúi người xuống hôn môi nàng, lần này, nàng không hề đẩy hắn ra, tiếp nhận rượu đưa đến từ môi hắn: “Thiếu Sơ nên đàn một khúc để tạ ơn Tam hoàng tử người.” Không cho hắn được voi đòi tiên, rượu vừa chảy xuống yết hầu, cánh tay lập tức ngăn lại ý đồ của hắn: “Yêu đệ, ngươi cố ý kéo khoảng cách ra, bắt đầu cẩn thận rồi sao?” Hắn cười, tràn đầy cảnh cáo, “Chỉ cần ngươi lại rơi vào tay bổn hoàng tử, tuyệt sẽ không có cơ hội thoát thân nữa, đến lúc đó, đừng trách bổn hoàng tử ra tay tuyệt tình.” Những gì nàng đã làm, Chu Dục hắn nhất định sẽ đòi lại đầy đủ. Tiếp đón nồng nhiệt rồi mới ra chiêu, xem ra cuộc sống sau này của nàng tương đối gian khổ rồi!
“Tam hoàng tử, xin nhớ kỹ một chuyện, Thiếu Sơ đã nói, dù người vừa đấm vừa xoa, Thiếu Sơ không muốn nuốt, lại càng nuốt không trôi.”
“Tính cách và miệng lưỡi của ngươi vĩnh viễn cũng đều mê hoặc người ta, khiến cho ta muốn ăn sạch ngươi nha.”
“Aiz! Thật sự nên để cho tiếng đàn của Thiếu Sơ bao phủ lên nội tâm tàn bạo của người mới được.” Động một chút là muốn ăn người ta, đúng là tập tính bết bát. Hai người vén áo ngồi xuống, Tô Thiếu Sơ thử âm sắc trước, sau đó hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn nhận lại Vô Ưu, Vô Sầu, cho chúng một thân phận?”
[Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]
“Coi như là qua một trận sinh tử kia, làm cho ta thay đổi ý nghĩ đi.” Trong giây phút đó, hắn cảm giác được, nếu hắn thật sự chết đi, thì sẽ không còn ai bảo vệ các nàng nữa. “Vậy ngươi làm sao để Hoàng hậu thay đổi tâm ý vậy?” Chẳng lẽ hắn thật sự nói ra mẹ đẻ của Vô Ưu, Vô Sầu sao?
“Ta chỉ nói với Hoàng hậu, mẹ của chúng nó là một danh môn khuê các, đã gả cho người khác, bởi vì ta sắc tâm nổi lên nên làm nhục đối phương, sau đó thì sinh ra Vô Ưu, Vô Sầu, bây giờ nữ nhân kia cũng chết rồi, trước khi đối phương lâm chung, muốn ta đáp ứng phải chăm sóc cho chúng nó thật tốt.”
Hoàng hậu từ trước đến giờ luôn tôn sùng đạo Phật, rất thận trọng với những lời hứa hẹn trước khi lâm chung thế này, nhất mực nghĩ rằng, không tuân thủ lời hứa sẽ bị báo ứng, “Hơn nữa cũng là cốt nhục của ta, Hoàng hậu cũng không phản đối.”
“Ngươi thật sự... dám nói sao?”
Nói thẳng với Hoàng hậu là hắn cường bạo một nữ nhân, còn là thê tử của người khác, kết quả còn có con, nhất định làm cho Hoàng hậu vốn yêu thương hắn hết mực bị chấn động mạnh: “Nàng quả thật bị kinh sợ không ít.”
Nhớ lúc đó, Hoàng hậu nghe hắn nói xong, mở to hai mắt, sợ đến nỗi cung nữ hai bên phải đỡ nàng ngồi lên ghế, không biết nên đáp lại như thế nào, vừa muốn mắng hắn, vừa không biết nên nói gì, không ngừng thốt lên: “Hoang đường, hoang đường! Cũng chỉ có ngươi mới có thể nói được.”
“Yêu đệ không thích sao?”
Tô Thiếu Sơ không đáp lại, chỉ cười kéo giãn dây cung ra. Giữa cảnh tượng xuân sắc phồn hoa thế này, theo tiếng đàn vang lên, hai người nhìn lẫn nhau, là tạm thời hòa bình? Hay là nhạc dạo cho một cuộc chiến mới? Đều sẽ có đáp án trong tương lai.
Hết!
/11
|