Đồng Hiểu lúng túng cúi đầu, tiếp tục ăn
Tóc xõa xuống che mất mắt cổ, Hách Triết giơ tay ra, vén tóc ra sau tai cổ
Động tác của anh vẫn dịu dàng như vậy, ánh mắt nhìn cô vẫn ấm áp như vậy, dường như cô chính là tất cả của anh.
Mà tất cả những thứ này rơi vào trong mắt một người, khiến lòng người đó đau như cắt
Thẩm Thần Bằng không có cách nào hình dung tâm trạng của mình lúc này, giây phút đó, bảo anh dùng cả thế giới đổi lấy vị trí bên cạnh cô, anh cũng bằng lòng.
Thứ tốt đẹp nhất đã từng thuộc về mình, nhưng anh lại buông tay để cô rời khỏi3mình rồi, bây giờ giơ tay ra cũng không bắt được cô nữa.
Khoảng cách xa nhất không phải chân trời góc biển, mà là cô đang ở bên cạnh, nhưng trong mắt cô lại không thấy được bóng dáng mình
Anh đã quên mất bao lâu trước kia, một cái nhíu mày một tiếng cười của cô đều chỉ thuộc về anh
Anh đang nghĩ, nếu như thời gian có thể trở lại, tất cả làm lại một lần, giờ phút này người ngồi ở bên cạnh cô có phải là anh không? Quá khứ tốt đẹp như từng đợt nước lũ nhấn chìm cơ thể anh, anh cảm thấy sắp không thở nổi.
“Em có thể ăn một con tôm nữa không?”
Đồng Hiểu0ngây thơ hỏi Hách Triết, trước khi tới, anh đã quy định, chỉ cho phép ăn hai con
Hách Triết cảm thấy đáng yêu, gần như không nên nổi tình cảm, dịch tới hôn lên trán cô một cái
Tất cả sự ẩn nhẫn trong lòng Thẩm Thần Bằng đều bùng nổ, anh đập mạnh ly rượu trong tay xuống đất, đứng dậy rời đi
“Thẩm tổng, Thẩm tổng?”
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, hỏi trợ lý của anh, “Thẩm tổng làm sao thế?” Trợ lý của anh nhìn Đồng Hiểu, thở dài, “Không sao, gần đây tâm trạng Thẩm tổng không tốt lắm.”
Sau đó, Thẩm Thần Bằng không trở lại, tất cả mọi người đều nghĩ là anh đi rồi.
Lúc bữa5tối sắp kết thúc, Đồng Hiểu đã ăn no rồi, trừ một người làm mất hứng ra thì bữa ăn hôm nay rất vui vẻ.
“Ăn no rồi chứ?” Hách Triết dịu dàng hỏi cô.
Cô cười gật đầu, rất hài lòng với bữa tối nay, gần như đều là món cô thích ăn nhất
“Em đến phòng vệ sinh.”
Đi tới phòng vệ sinh, Đồng Hiểu thấy hóa ra Thẩm Thần Bằng chưa hề rời đi, bóng dáng cao lớn dựa vào bức tường bên ngoài phòng vệ sinh, ngậm điếu thuốc trong miệng
Dưới chân anh là vô số tàn thuốc
Cô dừng bước lại, do dự có nên đi qua đó không
Anh nhìn thấy cô, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy.
Đồng Hiểu đi4thẳng vào phòng vệ sinh, tâm trạng đột nhiên nặng nề, không nói rõ được là vì sao
Cho dù chia tay, cô cũng hy vọng bọn họ đều có thể thật tốt
Đi từ phòng vệ sinh ra, Thẩm Thần Bằng vẫn chưa rời đi.
Lúc đi qua bên cạnh anh, anh khàn giọng hỏi, “Hai người yêu nhau rồi à?”
Cô dừng bước lại, lắc đầu, “Không, chúng tôi là anh em.”
“Anh em có thể ôm ôm ấp ấp? Anh em có thể hôn nhau? Có phải ở nơi người khác không nhìn thấy, còn có thể lên giường không?”
Đồng Hiểu cau mày, cô biết không nên dài dòng với anh
Cô lười phản ứng với anh, chuẩn bị đi, anh lại đột nhiên9tiến lên dùng sức giữ lấy cổ tay cô, đẩy mạnh cô đập lưng vào tường
Anh đè cô lên tường, xung quanh toàn là mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh
“Đồng Hiểu, hai người đã lên giường chưa?”.
Cô cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại anh, “Anh và Cố Thu đã lên giường chưa?”
Anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc trả lời, “Chưa.”
Cô cảm thấy rất vô vị, “Buông tay.”
Anh không những không buông tay, ngón tay thon dài mạnh mẽ còn nắm chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, lạnh lùng chất vấn từng chữ, “Anh hỏi em đã lên giường với Hách Triết chưa?” Đồng Hiểu hung hăng trừng anh, không nói gì
Thời gian như dừng lại vào lúc này, không khí cũng ngừng trôi, hai người cứ hung dữ trừng đối phương như vậy.
Cuối cùng anh lấy lại bình tĩnh, nhìn vào mắt cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Anh yêu em.”
Cô cười lạnh, “Thẩm Thần Bằng, ba chữ tốt đẹp như vậy, ở trong miệng anh sao lại rẻ mạt thế?”
Anh cúi người xuống, dịu dàng ngậm lấy môi cô, không muốn nghe được bất cứ một lời đau lòng nào từ miệng cô nữa.
Đồng Hiểu như bị điện giật, dùng sức đẩy anh ra, nụ hôn của anh trở nên cấp thiết, anh dùng một tay giữ chặt hai tay không an phận của cô.
Cán bộ cao cấp của Thẩm thị vừa rồi ở trong phòng VIP nịnh bợ Hách Triết, nhìn thấy cảnh này bị dọa sợ mất mật, toàn thân như nhũn ra
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Thần Bằng mới buông cô ra
“Thẩm..
Thẩm tổng.” Người kia quay đi, chạy vào phòng vệ sinh
Đồng Hiểu khôi phục tự do, vung tay tát mạnh lên mặt anh
Cô gần như dùng toàn bộ sức lực, trên mặt anh lập tức hiện ra dấu tay, chân mày cũng cau chặt lại
“Thẩm Thần Bằng, tôi thật sự hối hận đã từng ở bên anh, hành động của anh thật sự làm người ta kinh tởm!”
Cô để lại một câu rồi đi thẳng.
Đêm đó, Thẩm Thần Bằng lái xe về nhà họ Thẩm
Người nhà họ Thẩm đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách, Đinh Đinh, Đông Đông học khiêu vũ trong ti vi, làm cả nhà cười đau cả bụng
Nhìn hai đứa bé đáng yêu như vậy, Hân Văn lại mang bầu, Tiết Ngọc Lan cảm thấy hơi mất mát
Bà vỗ tay Cố Thu ở bên cạnh, thấp giọng hỏi, “Cố Thu, gần đây Thần Bằng có gọi điện thoại cho cháu không?” Cố Thu mím môi, không nói gì
Cô rất muốn an ủi người phụ nữ trước mặt, nhưng từ nhỏ đã không biết nói dối.
“Có lẽ Thần Bằng đang bận
Nghe Noãn Noãn nói, nó đang hợp tác một hạng mục lớn với Thịnh Huy, cháu thông cảm chút
Đợi qua đợt này, hai đứa nhanh chóng kết hôn, không thể kéo dài được nữa.” Cố Thu gật đầu.
Thẩm Thần Bằng vừa vào nhà đã nhìn thấy cảnh tượng ấm áp hài hòa này
“Ồ, Bằng Bằng về rồi à?” Tiết Ngọc Lan lập tức đứng lên, tiến lên đón.
“Me!” Tiết Ngọc Lan cau mày, “Con uống rượu à? Mẹ nói con mà sao con không bao giờ nghe thế hả, uống rượu lái xe rất nguy hiểm, nếu như con làm sao, con bảo mẹ phải làm thế nào?” “Mẹ, mẹ đừng than phiền nữa, con không uống nhiều, con tỉnh lắm.”
Anh nói xong vòng qua Tiết Ngọc Lan, đi thẳng lên tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/136
|