Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Q.6 - Chương 99 - Luyện Đan Sư Tông Môn Chuyển Chỗ

/285


Độc Cô Thiên Diệp lại dùng hai ngày thời gian để dung hợp lĩnh vực Kim thuộc tính với lĩnh vực thuộc tính khác, hiện tại lĩnh vực này đã đầy đủ Ngũ Hành, giống như một cái thế giới nhỏ thông thường. Nàng đứng ở trong lĩnh vực, nhìn lĩnh vực của mình đã hoàn thiện, trong lòng vẫn là rất vui mừng, một đường đi tới đây đã nhận lấy không ít khó khăn, tất cả đều cảm thấy đáng giá.

Nghĩ đến Đản Đản nói, Kim Linh Châu có thể giải phong Hiên Viên Kiếm, thần thức nàng vừa động, Hiên Viên Kiếm liền xuất hiện trong tay nàng. Nếu là trước kia, nàng nhìn thấy Hiên Viên Kiếm, chắc chắn sẽ hưng phấn không thôi, nhưng hiện tại khôi phục trí nhớ của kiếp trước, nàng càng nhìn Hiên Viên Kiếm lại càng cảm khái nhiều hơn. Nếu không phải vì phong ấn những thần khí này, nàng cũng sẽ không bị Cùng Kỳ có cơ hội để có thể lợi dụng, hút lực lượng của mình.

Đương nhiên, thời điểm cuối cùng nàng cũng do dự. Nếu thời điểm cuối cùng nàng buông tha phong ấn, nàng cũng có thời gian để từ từ chữa thương. Cuối cùng nàng quyết định lựa chọn như vậy, nguyên nhân lớn nhất vẫn là nàng muốn học Mộng Thiên Quân, đi cảm thụ cuộc sống một chút, lĩnh hội một chút thất tình lục dục, cách đối nhân xử thế.

"Mọi việc thế gian, có nhân có quả." Nàng nhìn Hiên Viên Kiếm trong tay, lĩnh hội tâm tình lúc ấy khi nàng nói những lời này. Có lẽ là lúc ấy hiểu được cái gì đó, hiện tại nàng không lĩnh hội được tâm tình lúc đó, cũng nghĩ tới không ngờ vì sao nàng lại nhắc tới câu đó. Nhưng nàng hiểu được, chắc chắn những lời này có ý tứ của nàng.

Nàng thu hồi Hiên Viên Kiếm, hiện tại Đản Đản phong ấn thần khí trong thân thể đã giải phong toàn bộ, đều vây quanh bên người nó, giống như sao vây quanh trăng vậy. Cảm giác được Độc Cô Thiên Diệp nhìn chăm chú, Đản Đản ở trong đan điền của nàng xoay tròn vài cái, đáp lại nàng.

"Đản Đản, xin lỗi." Độc Cô Thiên Diệp áy náy nói.

Đản Đản đi ra từ trong thân thể nàng, vẫn là bộ dáng nhũ oa nhi như cũ, ánh mắt thâm trầm nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ngươi xin lỗi vì đã ném ta tới Vô Tận Hư Không sao?" (nhũ: mới sinh, oa nhi: em bé)

Độc Cô Thiên Diệp ôm Đản Đản qua, nói: "Lúc trước ở cùng một chỗ đều là ta tạo thành, cuối cùng lại nhờ ngươi gánh vác thay ta, để ngươi ở lại Vô Tận Hư Không lâu như vậy, ta thật sự rất xin lỗi."

Đản Đản cọ cọ ở trong lòng nàng, sau đó vùi mặt vào trong lòng nàng, nói: "Trước kia quả thật ta đã từng rất oán hận ngươi. Nếu không là ngươi, ta sẽ không bị tách ra, cũng sẽ không ở lại Vô Tận Hư Không cô độc trăm triệu năm. Nhưng nếu không có ngươi, đến bây giờ ta cũng chỉ là một viên đá không hiểu tình cảm. Cô đơn lạnh lẽo dài đằng đẵng làm cho ta càng thêm quý trọng thời gian hiện tại, mà ngươi cũng cho ta ấm ấp chưa từng có. Cho nên, ta quyết định tha thứ cho ngươi, không tính toán đến thương tổn ngươi gây ra cho ta! Nhưng sau này ngươi không thể vứt ta đi!"

Độc Cô Thiên Diệp vỗ vỗ lưng của Đản Đản, nói: "Sẽ không. Trước kia ta không biết gì về tình cảm, không hiểu thất tình lục dục của con người, hiện tại ta sống lại lần nữa, cảm nhận được tình thân, tình bằng hữu và tình yêu, đời người của ta không lại là không trọn vẹn nữa rồi!"

"Ngươi đáp ứng là tốt rồi." Đản Đản nằm im trong lòng nàng, nói. Sao trong lòng nàng lại ấm áp như thế, làm cho nó cảm thấy ngây người thế nào cũng không đủ?

"Ừm, ta đáp ứng!" Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Chờ chúng ta đi cứu Kỳ Lân và những người khác bị phong ấn ra, chúng ta liền đi Vô Gian Địa Ngục tìm Như Yên, để ngươi và nửa kia của ngươi dung hợp, thế nào?"

"Được!" Đản Đản gật gật đầu hồi đáp.

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi lĩnh vực, ôm Đản Đản rời khỏi mật thất. Lúc đi ra bên ngoài, Hạ Hầu Thuần đã thu thập xong toàn bộ Tông Môn từ trên xuống dưới, mọi người đều chờ ở quảng trường Tông Môn, Diễm Nhất mang theo vài người Diễm Tự Quân đứng ở một bên. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, mọi người cùng nhau hành lễ với nàng.

"Tông chủ, đây là?" Độc Cô Thiên Diệp thấy Hạ Hầu Thuần ở phía trước, đi tới bên cạnh hắn, hỏi.

"Hồi tiểu chủ, ta nói thân phận của người cho mọi người biết." Hạ Hầu Thuần đáp, "Xin tiểu chủ yên tâm, mọi người trong Tông Môn đều thề muốn đi theo chủ nhân của Thần Nông Đỉnh, không có dị tâm."

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ hiện tại bọn họ biết cũng không vấn đề gì, liền không nói gì nữa, xoay người đi lên phía trước, nói: "Tin rằng Tông chủ đã nói cho mọi người biết tình hình bây giờ, hiện tại các ngươi đi theo đám Diễm Nhất tới Cửu Thiên Huyền Giới, bọn họ sẽ phụ trách ngủ nghỉ của các ngươi, trợ giúp các ngươi ở bên kia có cuộc sống mới lần nữa. Nếu các ngươi có người không muốn, hiện tại đứng ra, ta và Hạ Hầu Tông chủ đều sẽ không nói gì, dù sao các ngươi cũng sống ở chỗ này lâu như vậy, vẫn còn có tình cảm."

"Cảm ơn tiểu chủ!" Có thể đi Cửu Thiên Huyền Giới, đó là chuyện biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ, hiện tại cơ hội này liền đặt ra trước mặt bọn họ, ai muốn buông tha thì đó chính là đầu óc có vấn đề.

Độc Cô Thiên Diệp chờ một lát, thấy không ai phản ứng, nàng hỏi Diễm Nhất: "Sao ngươi lại gọi bọn họ tới?"

"Chủ thượng gọi bọn họ tới an bài chuyện chuyển chỗ." Diễm Nhất hồi đáp.

"Một khi đã như vậy, mấy người các ngươi liền phụ trách dẫn bọn họ đi Cửu Thiên Huyền Giới." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Dạ, nữ chủ nhân!" Mấy người lĩnh mệnh, bắt đầu tiến hành sắp xếp.

Luyện Đan Sư Tông Môn biết bọn họ là Diễm Tự Quân, nghe được bọn họ gọi Độc Cô Thiên Diệp là nữ chủ nhân, trong lòng lại càng thêm tôn kính với tiểu chủ này.

"Hạ Hầu Tông chủ, ngươi nhớ kỹ nhiệm vụ ta giao cho ngươi, chờ ngươi luyện chế đan dược thật tốt thì giao cho người của Diễm Tự Quân là được. Bọn họ sẽ đưa tới cho ta."

"Dạ, tiểu chủ." Hạ Hầu Thuần ôm quyền, nói, "Ta đi an bài bọn họ rời khỏi trước."

"Đi đi. Phải nắm chặt thời gian, bất cứ lúc nào người của Ngu Hành cũng có thể đến." Độc Cô Thiên Diệp dặn dò.

"Dạ."

Hạ Hầu Thuần lui xuống đi an bài chuyện chuyển chỗ, Độc Cô Thiên Diệp nhìn Diễm Nhất, hỏi: "Bọn họ đều tới từ chỗ Tiêu sao?"

"Đúng vậy, nữ chủ nhân." Diễm Nhất hồi đáp. Nhìn huynh đệ của mình đi theo thu xếp những thứ phải chuyển của Luyện Đan Sư, trong lòng một trận cảm thán. Vừa nghe nói muốn chuyển Luyện Đan Sư Tông Môn đến Cửu Thiên Huyền Giới, Tử Tiêu lập tức liền phái người đến hỗ trợ, chỉ sợ làm chậm trễ chuyện của nàng có thể làm nàng mệt.

"Bên Tiêu thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Trước đó bọn họ nói, chủ thượng vẫn còn đang ở bên kia kéo Ngu Hành, sợ lúc Kim Linh Châu nhận chủ hắn cảm giác được sẽ tới đây." Diễm Nhất nói, "Nhưng chủ thượng nói để người nắm chặt thời gian, hắn không muốn chơi đùa với Ngu Hành."

"Phốc ——" Độc Cô Thiên Diệp có thể tưởng tượng ra biểu tình khi Tử Tiêu nói những lời này, nhịn không được bật cười. Nói với Diễm Nhất: "Ngươi đến Cửu Thiên Huyền Giới là có thể để hắn trở về, các ngươi vừa đi ta liền rời khỏi Thiên Linh Giới."

"Dạ." Diễm Nhất lĩnh mệnh.

Tuy Luyện Đan Sư Tông Môn rất lớn, nhưng vì đã chuẩn bị vài ngày, cho nên liền chuẩn bị sắp xếp xong rất nhanh. Diễm Tự Quân thấy Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, đi vào giữa quảng trường, hai tay kết quyết, thông đạo đi Cửu Thiên Huyền Giới liền mở ra, Luyện Đan Sư đi trước, tiếp theo là người của Diễm Tự Quân. Diễm Nhất là người cuối cùng, trước khi rời đi hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Cho dù Ngu Hành không ở đây, thuộc hạ của hắn vẫn rất lợi hại. Xin nữ chủ nhân sớm rời khỏi Thiên Linh Giới."

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói: "Lát nữa ta sẽ rời đi."

Thế này Diễm Nhất mới phi thân vào mặt biên thông đạo. Rất nhanh, thông đạo khép lại. Độc Cô Thiên Diệp dự định quay về sân nhỏ, xoay người liền nhìn thấy Giản Ước Chi đứng ở phía sau, cách nàng không xa.

"Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi không nói với ta." Giản Ước Chi mở miệng trước.

"Ta đáp ứng ngươi rồi, làm sao có thể nuốt lời." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi, cười cười, đi tới, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, muốn sờ hắn, bàn tay đến giữa không trung lại thu trở về.

"Làm sao vậy?" Giản Ước Chi không biết Độc Cô Thiên Diệp muốn làm cái gì, hỏi.

"Dung Tu..." Độc Cô Thiên Diệp nhẹ giọng gọi.

Giản Ước Chi xoay người nhìn nhìn phía sau, còn tưởng rằng phía sau mình có người. Thấy quảng trường trống trơn, quay sang hỏi: "Dung Tu là ai vậy?"

Tuy Độc Cô Thiên Diệp chưa khôi phục thực lực, nhưng phần lớn năng lực của nàng đều đã khôi phục lại, nàng vừa đi tới gần Giản Ước Chi liền cảm giác được linh hồn ở chỗ sâu trong hắn có liên hệ với mình. Khó trách ngay từ đầu mình và hắn liền có cảm giác khá thân thiết, trước đó còn tưởng rằng là vì quan hệ khế ước với tứ đại thần thú, hóa ra nguyên nhân thật sự là ở trong này.

Nghĩ tới bọn họ nói Dung Tu bị Ngu Hành giết, trong lòng nàng đau xót, nhìn Giản Ước Chi, cười cười, nói: "Dung Tu là một người bằng hữu của ta. Hiện tại ta phải rời khỏi Thiên Linh Giới, ngươi xác định muốn đi theo ta sao?"

Giản Ước Chi gật gật đầu, nói: "Ta đã hạ quyết tâm rồi. Ta muốn đi theo ngươi."

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp nói, hai tay kết quyết, mặt biên thông đạo liền xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cửu Thiên Huyền Giới là mặt biên khá đặc thù, thông đạo không cố định như mặt biên khác, cho nên mỗi lần đều phải tự mình mở ra. Mà mặt biên khác đều có thông đạo, nếu người bình thường muốn rời khỏi thì chỉ cần đi mặt biên thông đạo là có thể. Hiện tại nàng khôi phục một trong những năng lực, đó là tùy ý mở ra bất kỳ mặt biên thông đạo nào, tự do qua lại các mặt biên.

Giản Ước Chi nhìn Độc Cô Thiên Diệp mở ra mặt biên thông đạo, kinh ngạc tới mức ánh mắt cũng trừng lớn. Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nghĩ tới trước kia hắn uy phong cỡ nào, trong lòng cảm khái một lát, nói: "Chúng ta đi thôi."

"À..à..." Giản Ước Chi lấy lại tinh thần, bay theo Độc Cô Thiên Diệp vào thông đạo.

Lúc này chỗ xa xa trên bầu trời bay tới một đám người, người dẫn đầu nhìn thấy Giản Ước Chi đi theo Độc Cô Thiên Diệp, tức giận kêu to.

Giản Ước Chi nghe được tiếng kêu, ở trong thông đạo nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Giản Phong Hành tức giận dậm chân ở trong không trung, hắn áy náy lẩm bẩm: "Phụ thân, xin lỗi..."

Cửa vào thông đạo liền cứ khép lại như vậy, trước đám người Giản Phong Hành vừa muốn bay vào mấy giây.

"Thao Thiết đại nhân, chúng ta chậm một bước!" Giản Phong Hành nói.

Thao Thiết tát Giản Phong Hành một cái, nói: "Vì sao không báo lại sớm chút? Chuyện Kim Linh Châu bị mất lớn như vậy thế nhưng lại dám mưu toan giấu diếm! Ta thấy ngươi không muốn mạng sống rồi!"

"Thuộc hạ biết sai!" Giản Phong Hành không ngừng luôn mồm vâng dạ, cúi đầu khom lưng, nhận tội với Thao Thiết.

"Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Người phía sau hỏi Thao Thiết.

Thao Thiết đạp một cước, nói: "Còn có thể làm thế nào? ! Chúng ta còn có lựa chọn sao? Nhanh chóng báo tin cho Thiên Tôn! Mặt khác phái người đi thăm dò, người vừa mới ở cùng Giản Ước Chi là ai, bọn họ đi tới chỗ nào!" Nói xong hắn trừng mắt nhìn Giản Phong Hành một cái, nói: "Chờ đến lúc Thiên Tôn đại nhân biết được chuyện Kim Linh Châu bị cướp đi, ngươi liền rửa cổ chờ đi!"

"Dạ, đại nhân." Người vừa mới bị đạp lại đi trở về, yên lặng đứng ở phía sau.

Lưu lại mấy người tra xét nơi này, Thao Thiết nhìn chỗ vừa mới xuất hiện thông đạo. Có thể xuất hiện loại thông đạo này chỉ có hai nguyên nhân, một là đi Cửu Thiên Huyền Giới, thông đạo đi tới đó không cố định, mở ra ở chỗ nào đều được. Còn một khả năng, đó là nàng đã trở lại...

Có thể tự do qua lại các mặt biên, Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp mang Giản Ước Chi tới địa phương mình từng ở.

"Thiên Diệp, chúng ta tới nơi này làm gì?" Giản Ước Chi nhìn bốn phía đều là dấu vết hoang vu do chiến hỏa để lại, hỏi, đột nhiên nhìn về một góc phía bên phải, quát to: "Ai ở đó? !"

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status