Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Q.5 - Chương 35 - Mẫu Nữ Liên Tâm - Đau Lòng (Mẹ Con Liền Tâm - Đau Lòng)

/285


Linh Vị đại nhân hết thuốc chữa? !

Ngô Ba chỉ cảm thấy vừa nghe thế câu nói này thì máu cả người mình cuộn lên, cả người giống muốn té xỉu. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp còn ở đó liên tiếp nói kỳ lạ kỳ lạ, hắn một phen kéo nàng qua, đè hai vai của nàng lại quát: "Cái gì hết thuốc chữa, ngươi nói rõ ràng ra!"

"Ôi chao ôi chao ôi chao, dừng lại dừng lại, điện chủ dừng lại, đầu Bách Lý choáng váng quá." Độc Cô Thiên Diệp bị dọa choáng váng đầu, lớn tiếng nói.

"Ngô Ba, ngươi dừng lại, nghe xem hắn nói thế nào." Lục Viễn Sương nói. Tuy giọng nàng có vẻ nhỏ, nhưng vẫn thành công ngăn cản hành động của Ngô Ba. Nàng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Thương thế này của ta trị không hết ?"

Hai tay Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ đầu mình, miệng hơi chu lên, giả thành người si mê đan dược rất sống động .

"Không phải trị không hết, chỉ là..." Độc Cô Thiên Diệp muốn nói lại thôi.

"Chỉ là cái gì?" Ngô Ba hỏi.

"Bách Lý mạo muội hỏi một câu, thương thế của Linh Vị đại nhân có phải là vì phân thân bị người giết mà bị thương nặng, cộng thêm linh thú khế ước chết đi bị phản phệ lại?" Vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp nghiêm túc hỏi.

Lục Viễn Sương và Ngô Ba liếc mắt nhìn nhau, chuyện Lục Viễn Sương bị thương vẫn không nói ra ngoài, ngay cả mọi người trong Thần Điện cũng nghĩ rằng nàng đang bế quan chuẩn bị ngọc bình, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp chỉ bắt mạch kiểm tra một chút, đã biết nguyên nhân.

Bọn họ nào đâu biết rằng, đó là vì Độc Cô Thiên Diệp biết rõ chân tướng mọi chuyện!

"Bách Lý, ngươi có biện pháp chữa khỏi cho Linh Vị không?" Ngô Ba thấy Độc Cô Thiên Diệp lợi hại như thế, trong lòng dấy lên một phần hy vọng.

"Điện chủ, không phải ta đã nói sao, Linh Vị đại nhân hết cứu rồi." Độc Cô Thiên Diệp vẻ mặt đau lòng nói.

"Vì sao? Ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao?" Ngô Ba không tin, nếu ‘hắn’ có thể nhìn ra, chắc chắn sẽ có biện pháp .

"Biện pháp ta có, nhưng là..." Độc Cô Thiên Diệp lại không nói, làm Ngô Ba muốn dùng một chưởng chụp chết nàng.

"Bất kể cái gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi." Lục Viễn Sương nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ta có thể luyện chế đan dược tạm thời ngăn chận thương thế Linh Vị, nhưng nếu muốn chân chính phục hồi như cũ, thì phải, phải, phải..." Độc Cô Thiên Diệp lập tức đỏ mặt, phải cái gì cũng ấp úng nói không nên lời.

"Phải cái gì? !" Ngô Ba cảm thấy mình cũng bị Độc Cô Thiên Diệp làm gấp chết.

Độc Cô Thiên Diệp không dám nhìn hai người, cúi đầu, bị Ngô Ba truy vấn nóng nảy, lập tức nói lời nghẹn trong yết hầu ra: "Phải nam nữ ái ân!"

Ngô Ba và Lục Viễn Sương đều sững sờ ở đó.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn mũi chân mình nói tiếp: "Nhưng, không phải nói Linh Vị đại nhân phải bảo trì tấm thân xử nữ sao, biện pháp duy nhất này không thể dùng! Cho nên ta mới nói Linh Vị đại nhân hết thuốc chữa."

Trong mật thất lập tức im lặng ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy, Độc Cô Thiên Diệp cúi đầu, còn nghĩ rằng nàng đang thẹn thùng, thật ra nàng đã khống chế không được cong khóe miệng, trong lòng đã cười lăn lộn !

Không phải Linh Vị yêu thích lão cha nàng sao? Không phải vẫn chướng mắt Ngô Ba sao, giờ nàng [ĐCTD] sẽ phá thân mình nàng [LV], hừ hừ, xem nàng [LV] muốn mạng là muốn thân!

Hơn nữa nàng đã kết luận Linh Vị không dám tiết lộ thương thế mình cho người khác, mình vừa mới vào Thần Điện, chắc chắn sẽ không quyển quyển xoa xoa với nàng, cho nên biện pháp duy nhất này chỉ có một nam nhân duy nhất thực hiện.

"Hơn nữa, thương thế của Linh Vị đại nhân giống như đã kéo dài thật lâu, nếu lại tiếp tục kéo dài, chỉ sợ..." Độc Cô Thiên Diệp lại đổ thêm lửa.

Hồi lâu, Ngô Ba giả bộ ho khan một chút, nói: "Ngươi đi về trước, ở bên ngoài chờ ta. Ta và Linh Vị đại nhân thương nghị một chút."

Độc Cô Thiên Diệp thấy Linh Vị cũng không có phản đối, một mình đi ra ngoài, để lại hai người bí mật thương nghị thật lâu.

Đi ra bên ngoài, cuối cùng Độc Cô Thiên Diệp cười ra tiếng, Đằng Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nhịn không được nói: "Chủ nhân ngài cũng thật là hư hỏng! Rõ ràng đan dược trực tiếp có thể chữa khỏi nàng, không nên nghĩ ra biện pháp này, hắc hắc, nhưng bổn hoàng thích."

"Không cứu nàng, tra không ra chỗ của mẫu thân. Nhưng cứu nàng, trong lòng ta lại không thoải mái." Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống lương đình trong viện, miệng hừ hừ nói.

Vì diễn càng giống nhân vật đan si của mình, nàng lấy ra một quyển sách đan dược nghiên cứu, trong lòng thì tính toán làm thế nào mới có thể tra ra chỗ của mẫu thân từ miệng Linh Vị.

Ngồi rất lâu, Ngô Ba mới đi ra từ bên trong, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp cầm sách đan dược nghiên cứu trong lương đình, trong lòng vui vẻ một trận. Tiểu tử này được, mới đến thì giúp hắn hoàn thành tâm nguyện trăm năm nay.

"Bách Lý." Ngô Ba hô với Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Ngô Ba đi ra, chạy tới, hỏi: "Điện chủ, kết quả các ngươi thương nghị thế nào?"

"Khụ khụ, " Ngô Ba đặt nắm tay bên miệng, giả ý ho khan hai tiếng, nói: "Ngươi nói đan dược kia khi nào thì có thể luyện chế ra?"

"Đan dược ta đã có thể luyện chế, nhưng phải chuẩn bị dược liệu. Những dược liệu này đều rất quý giá, không dễ có được." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Phải chuẩn bị dược liệu xong, mới có thể luyện đan."

"Dược liệu không thành vấn đề, ngươi trực tiếp nói với điện đan dược là được." Ngô Ba nói. Thần Điện tài đại khí thô, không cần lo lắng chuyện này.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nếu đã nói không thành vấn đề, vậy nàng cũng không khách khí, nhìn trúng dược liệu quý giá nào, bảo người đưa tới cấp nàng, sau đó còn nói mấy thứ điện đan dược không có, để người Thần Điện tìm kiếm trên cả đại lục. Trong lúc nhất thời người trên đại lục nhìn thấy Thần Điện tìm dược liệu khắp nơi, có những dược liệu rất khó tìm, người Thần Điện phải dùng hết sức, thiếu chút nữa biến toàn bộ đại lục thành người ngã ngựa đổ.

Qua thời gian nửa tháng, cuối cùng dược liệu Độc Cô Thiên Diệp cần cũng có đủ, lúc này nàng mới bắt tay vào làm chuẩn bị luyện đan cho Lục Viễn Sương. Đương nhiên, những dược liệu này đều bị nàng nuốt hết. Dược liệu tốt như vậy, cho Thần Điện rất lãng phí đó !

Trong khoảng thời gian này Độc Cô Thiên Diệp cũng cho Linh Vị ăn chút đan dược, hiệu quả miễn cưỡng, nhưng Lục Viễn Sương đã bị thương thế tra tấn lâu lắm rồi, cho dù chỉ có một chút tác dụng, nàng cũng cảm thấy hiệu quả tốt lắm.

Khi Độc Cô Thiên Diệp luyện đan cho vào bên trong nhiều hơn một vị dược liệu, miệng lầu bầu nói: "Ta đã tận lực cho ngươi hưởng thụ, ngươi phải cảm tạ ta."

"Chủ nhân, ngài bỏ thêm cái gì vào bên trong?" Đằng Hoàng thò hoa nhỏ ra hỏi.

"Hắc hắc, thứ tốt." Độc Cô Thiên Diệp cười nói, "Ai, ta thật sự rất thiện lương !"

"Chủ nhân, ngài cười rất đáng khinh." Đằng Hoàng lập tức vạch trần bản chất tươi cười của Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp lấy tay chọc đóa hoa nhỏ một chút, nói: "Ta đây là giúp nàng hưởng thụ thoải mái, lần đầu tiên của người mấy trăm tuổi, sợ nàng có ám ảnh trong lòng, không tiếp thu được."

"Ngươi sợ nàng đổi ý thì có? !" Đằng Hoàng chọc thủng mục đích chân thật của nàng.

Độc Cô Thiên Diệp hắc hắc nở nụ cười, không nói nữa, đặt tinh lực vào việc luyện đan, trong này cũng có không ít dược liệu tốt, nếu hỏng, rất đáng tiếc.

Tiêu phí mười mấy giờ, cuối cùng Độc Cô Thiên Diệp luyện chế thành công đan dược ra. Nàng cầm bình ngọc đi tới chỗ ở của Ngô Ba, vừa vặn thấy Ngô Ba muốn đi gặp Lục Viễn Sương.

"Điện chủ, đan dược này ta đã luyện chế xong." Độc Cô Thiên Diệp đi đến trước mặt Ngô Ba, giao bình ngọc cho hắn.

"Nhanh như vậy?" Ngô Ba cầm bình ngọc, kinh ngạc nói.

"Đây là vì lực lượng Thần Điện mạnh mẽ, có thể trong thời gian ngắn như vậy chuẩn bị dược liệu xong, sao ta có thể không biết xấu hổ cản trở chứ. Hơn nữa bệnh của đại nhân tha càng lâu, thương tổn của nàng lại càng lớn." Độc Cô Thiên Diệp trả lời vô cùng khéo.

"Ừ, tốt lắm. Ngươi theo ta đi gặp Linh Vị đi, tranh thủ hôm nay trị thương của nàng." Ngô Ba nói xong xoay người đi trước.

Độc Cô Thiên Diệp đi theo phía sau, trong lòng hèn mọn nghĩ, cái gì hôm nay chữa khỏi thương của nàng, ta thấy ngươi là muốn sớm ăn nàng chứ gì!

Trong mật thất, Lục Viễn Sương nhìn đan dược trong tay mình, nhất thời còn hơi do dự.

Độc Cô Thiên Diệp tiến lên từng bước nói: "Linh Vị đại nhân, đan dược này có thể chữa khỏi thương thế của ngươi, hơn nữa sẽ cố gắng khôi phục thực lực ngươi đã mất. Nhưng, có một chuyện thuộc hạ phải nói rõ, trong đan dược này có một loại dược có tác dụng thúc tình, bởi vì là chủ dược, nên ta không thể bỏ. Thông qua, thông qua nam nữ ái ân, chân chính tác dụng của đan dược này mới phát huy ra, bằng không cũng chỉ có thể trị ngọn không trị gốc."

Cảnh giới lừa người cao nhất là ngươi nói cho người khác đây là một cái hố, nàng còn buộc lòng phải nhảy xuống!

"Thật sự phải như vậy mới có thể chữa khỏi thương của ta sao?" Lục Viễn Sương nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng hơi hoài nghi Độc Cô Thiên Diệp là cố ý chỉnh nàng.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Lục Viễn Sương tỏ vẻ mình bị tổn thương, nói: "Sao Linh Vị đại nhân có thể hoài nghi trung tâm của ta với Thần Điện, với ngài! Nếu Linh Vị đại nhân không tin ta, ta có thể thề !" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, đặt tay trên ngực, nói: "Quy tắc thiên địa làm chứng, đan dược này quả thật có thể cứu trị Linh Vị đại nhân, nếu không thể, ta nguyện ý bị đày xuống địa ngục Vô Gian vĩnh viễn!"

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, quy tắc thiên địa buông xuống, một ánh sáng bạn tiến vào ngực Độc Cô Thiên Diệp.

Lục Viễn Sương cũng không có muốn Độc Cô Thiên Diệp thề, nhưng thấy nàng không bị quy tắc thiên địa kéo vào địa ngục Vô Gian, hoài nghi trong lòng nàng cũng biến mất. Người trải qua lễ rửa tội, sao có thể không trung thành với nàng chứ? Mình đúng là suy nghĩ nhiều! Nhưng nàng cũng có thể yên tâm ăn đan dược này.

Nàng đổ đan dược ra, một viên đan dược đỏ như máu xuất hiện trong tay nàng. Khi nàng chuẩn bị ăn, Độc Cô Thiên Diệp lập tức gọi nàng lại.

"Linh Vị, ăn đan dược này thì không có giải dược đâu." Ý tứ chính là, ăn cũng chỉ có thế quyển quyển xoa xoa với Ngô Ba.

Lục Viễn Sương nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, do dự một chút, nhưng lại nghĩ đến mình đã kéo thương tích lâu như vậy, thân thể ngày càng sa sút, nàng quyết tâm, nuốt đan dược xuống.

Khi Ngô Ba nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp khuyên giải Lục Viễn Sương thì trong lòng hơi tức giận, sau khi nhìn thấy nàng nuốt đan dược vào, trong lòng buông lỏng.

"Khụ khụ, này, điện chủ, này, tác dụng phụ của đan dược này không phải rất rõ ràng, nhưng thời gian có vẻ dài, đương nhiên, càng dài, càng hữu dụng với viếc khôi phục thương thế của Linh Vị đại nhân. Khụ khụ, này, ngươi hiểu chưa?"

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, nhét một cái bình ngọc vào trong tay Ngô Ba, ánh mắt nói xong rồi chắc ngươi hiểu, sau đó xoay người ra khỏi mật thất.

"Ha ha, chủ nhân ngài thật là xấu!" Ra khỏi mật đạo, Đằng Hoàng cười nói.

"Có sao, ta cảm thấy ta tốt lắm mà? !" Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai.

Nàng thật sự đang cứu mệnh của nàng ta, chỉ là ở trong quá trình cứu trị động chân tay một chút thôi. Về phần thí nghiệm kia, nàng nói đan dược kia là đan dược cứu trị nàng, sự thật quả thật là như thế. Chỉ là nếu dược liệu nàng thêm vào kia, vẫn có thể trị tận gốc thương thế của nàng ta. Nhưng bọn họ không biết mà! Chuyện này cũng không thể trách nàng đúng không?

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp mang dáng vẻ mình là người tốt, Đằng Hoàng nhịn không được coi thường: "Khi ngươi đi cho điện chủ kia đan dược kia, hừ hừ, tưởng rằng ta không biết sao ."

"Cái kia, cái kia không phải vì tác dụng phụ của đan dược thời gian có vẻ dài, sợ thể lực và tinh lực của điện chủ chống đỡ không nổi, đến lúc đó không thể cứu Linh Vị, ngay cả điện chủ cũng phải đáp vào. Ta hoàn toàn muốn tốt cho bọn họ. Tiểu hài tử không hiểu thì đừng nói lung tung!" Độc Cô Thiên Diệp vừa nói chuyện với Đằng Hoàng vừa đi về viện của mình. Hoàn toàn không lo lắng bọn họ đi ra không tìm thấy nàng.

Bởi vì nếu không có ba ngày ba đêm, bọn họ ra không được ...

"Đại sư, chừng nào thì ngươi dạy bọn ta luyện đan vậy?" Trên đường trở về, đụng tới người của điện đan dược, nhiệt tình chào hỏi nàng.

Bởi vì Độc Cô Thiên Diệp vừa mới báo thù một chút, tâm tình không tệ, nhìn bọn họ cũng thuận mắt, nói: "Tốt, bây giờ cũng có thể."

"Thật sự? Thật tốt quá, các huynh đệ trong điện đều đang chờ!"

Vì thế, ba ngày tiếp theo, Độc Cô Thiên Diệp đều trong điện đan dược thảo luận đan dược với mọi người, còn mở lò luyện cho bọn họ xem. Đến ngày thứ tư mới quay lại viện của Lục Viễn Sương.

Nhưng khi nàng đi tới bên trong cư nhiên còn chưa dừng chiến đấu, tinh lực của người tu luyện thật là tràn đầy!

Đến buổi chiều ngày thứ tư, Ngô Ba mới ý do vị tẫn đi ra, nhìn thấy bốn phía không có người, đi lấy thủy dũng gì đó đi vào tẩy rửa cho Lục Viễn Sương.

Độc Cô Thiên Diệp cân nhắc hai người hẳn là đã xong, mới chậm chậm rì rì đi tới. Khi nàng đến, Linh Vị đã đi ra từ trong mật thất, Ngô Ba ở một bên hầu hạ nàng.

Người trong viện này cũng nhiều lên, thần vệ đội thị nữ gì đó, tới tới lui lui không ngừng, không vắng tanh như trước.

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Lục Viễn Sương không biết nên hận nàng hay là cảm tạ nàng. Nếu không có nàng, thương tích của mình đến bây giờ còn chưa khỏi. Nhưng cũng vì đan dược của nàng, trinh tiết mấy trăm năm của nàng đã không còn, đối tượng còn không phải người mình yêu!

"Linh Vị đại nhân, cảm giác của ngươi lúc này thế nào? Ngực có không thoải mái không?" Ánh mắt Độc Cô Thiên Diệp đơn thuần hỏi.

Mặt Lục Viễn Sương đỏ lên, nàng nghĩ nàng làm sao cũng không thoải mái! Nhưng——

"Đan dược của ngươi rất hữu dụng, giờ ngực của ta đã không đau ."

Độc Cô Thiên Diệp hiểu rõ gật gật đầu, nói: "Vậy thân thể có chỗ nào khác không thoải mái không? Tuy đan dược này trị liệu tốt thương thế của ngươi, nhưng sau đó còn cần điều tiết điều tiết. Để ta bắt mạch cho Linh Vị đại nhân đi."

Lục Viễn Sương vươn tay ra, Độc Cô Thiên Diệp tiến lên bắt mạch cho nàng, nhìn thấy trên tay nàng vươn ra đều là một đám dâu tây hồng trải rộng, trong lòng nhịn không được cảm thán, tình hình chiến đấu của hai người này kịch liệt cỡ nào vậy !

Độc Cô Thiên Diệp làm bộ làm tịch xem mạch, nói: "Thương thế đã thực tốt rồi, nhưng sau này còn cần tiếp tục dùng một ít đan dược."

Vừa nghe còn phải dùng đan dược, Lục Viễn Sương theo bản năng hỏi: "Vẫn là đan dược kia hả?"

"Ha ha, đan dược kia chỉ có một viên như vậy, đan dược sau này là điều bổ thân thể. Khụ khụ, cái kia gì, khụ khụ, thương thế Linh Vị đại nhân vừa mới khôi phục, sắp tới không nên có vận động quá khích." Độc Cô Thiên Diệp vẻ mặt ngượng ngùng nói.

Lục Viễn Sương bị Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, mặt xoát một cái đỏ như đít khỉ. Nàng nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, phát hiện nàng cũng là không cố ý trêu đùa, nói: "Vậy sau này phụ trách cơ thể của ta, đến khi hoàn toàn khôi phục mới thôi. Ngô Ba, ngươi đi về xử lý chuyện trong điện trước đi."

Tuy rằng nàng tận lực làm ra dáng vẻ cao quý như trước kia, nhưng người vừa mới mới nếm thử mây mưa, dù làm thế nào cũng mang theo một cỗ hương vị mị hoặc.

Ngô Ba nhìn Lục Viễn Sương, lại muốn đặt nàng dưới thân mình, những nghĩ Độc Cô Thiên Diệp nói không nên vận động kịch liệt, hắn liền buông tha, trả lời mình đi đại điện để ý chuyện Thần Điện.

"Khụ khụ, thuộc hạ cũng cáo lui trước, đi chuẩn bị đan dược cần dùng. Ngày mai ta sẽ tới bắt mạch cho Linh Vị đại nhân." Độc Cô Thiên Diệp muốn ở lại, nhưng Lục Viễn Sương cũng không cho nàng cơ hội.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi ở đây phụ trách cuộc sống của ta, cứ ở lại đây, đến khi khôi phục. Còn có, chuyện ta bị thương, ai cũng không được nói!"

Nghĩ cách nàng ta càng gần có thể thám thính càng nhiều tin tức, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp rất vui. Nhưng ngoài miệng cũng không thể nói như vậy.

"Viện của Linh Vị đại nhân sao thuộc hạ có thể đến ở chứ?"

"Ta nói được là được. Trước khi thương tích của ta khỏi hoàn toàn, ngươi không phải đi về." Lục Viễn Sương nói.

"Vậy được rồi, thuộc hạ tuân mệnh." Độc Cô Thiên Diệp khó xử đồng ý, hơn nữa chuyển đồ của mình lại đây rất nhanh, tuyển một gian phòng ở lại.

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Ngô Ba đều đến xem Lục Viễn Sương, trong mắt là lửa nóng càng ngày càng không ức chế được. Độc Cô Thiên Diệp nhìn, trong lòng cảm thán nói: “Nam nhân này chính là mèo ăn mãi không no! Có lần đầu tiên thì nghĩ vô số lần."

Sau đó từ miệng Độc Cô Thiên Diệp biết đã có thể vận động rất nhỏ, hắn trực tiếp đuổi tất cả thị nữ đi, sau đó ở trong phòng ăn Lục Viễn Sương.

Độc Cô Thiên Diệp xa xa nghe thấy động tĩnh trong phòng, trên mặt không có thoải mái dĩ vãng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status