"Thạch Chân!" Một người mắng,"Ngươi dám nói bậy! Còn dám sát hại sứ giả Thổ Phồn, đây là đất của tộc Ba Lợi, há lại để cho ngươi càn rỡ!"
"Thạch Chân không giết hắn, đất của tộc Ba Lợi sẽ không bảo vệ được." Giọng nói tức giận của Ba Lợi Cát Thiện truyền đến, mọi người nhìn ra thì thấy hắn xanh mặt đang lôi một người tiến vào.
Người đó cả người bẩn thỉu, mặt xám như tro tàn.
"Đây là. . . . . ." Ba Lợi Bồ Chân đang muốn hỏi lại thấy một thanh niên tộc Kỳ Tức theo vào vô cùng ngạc nhiên.
"Đây là kẻ mà người Thổ Phồn phái đi chờ tin tức của Sứ giả." Ba Lợi Cát Thiện tiến lên hành lễ với Ba Lợi Bồ Chân, "Phụ thân, người Thổ Phồn đem đất của tộc Ba Lợi ta hứa cho tộc Kỳ Tức để đổi sự phản bội của họ! Nếu không phải Thạch Chân cả đêm bôn ba, tra rõ chân tướng, chúng ta đã bị người Thổ Phồn lừa gạt rồi!"
Ba Lợi Bồ Chân vô cùng giận dữ, "Thương" một tiếng rút đao ra, đi tới trước mặt người kia: "Đó là sự thực phải không? !"
Người nọ nhìn ánh đao sáng loáng, mặt mũi vặn vẹo, lớn giọng gào thét: "Các ngươi không thể giết ta! Ta là sứ giả của Lộc Lâm Tán, ngài sẽ vì ta. . . . . ." Còn chưa nói xong, Ba Lợi Bồ Chân đã vung đao bổ xuống, cái đầu Sứ giả vẫn còn há hốc miệng, lăn xuống đất.
"Phi!" Ba Lợi Bồ Chân nhổ một ngụm nước bọt vào thi thể kia, mắt hổ nhìn chung quanh.
Trong trướng im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, người người đều nhìn Ba Lợi Bồ Chân, vẻ mặt khác nhau.
Ba Lợi Bồ Chân đẩy người bên cạnh ra, đi tới trước mặt Thiệu Chẩn, nhìn hắn.
Thiệu Chẩn cũng nhìn lại ông, ánh mắt trấn định mà ngời sáng.
"Các dũng sĩ Ba Lợi!" Ba Lợi Bồ Chân đằng đằng sát khí, tiếng nói như sấm, "Theo ta đến núi đá! Giết sạch bọn Thổ Phồn dám nhục nhã tộc Ba Lợi ta!"
Nhất hô bá ứng, mọi người có mặt đều sôi sục dâng trào, lập tức lao ra ngoài trướng.
Tiếng kèn hiệu vang lên, trong vùng đất của tộc Ba Lợi dấy lên vô số ánh lửa đốt sáng đêm tối. Nam tử trưởng thành từ bốn mươi tuổi trở xuống đều tập trung lại có đến chừng hai vạn kỵ binh.
"Người của tộc Kỳ Tức đã trở về báo tin rồi." Ba Lợi Cát Thiện nói với Ba Lợi Bồ Chân.
"Chúng ta mau một chút, phải đến trước bọn họ." Ba Lợi Bồ Chân nói, xoay người lên ngựa.
Mễ Bồ Nguyên chạy đến cảm thấy thật hưng phấn nhưng người tộc Ba Lợi không để cho hắn đi.
"Mẹ ngươi nổi giận lên thật giống như sư tử, chúng ta không dám mang theo ngươi đâu!" Những người đó nói xong, cười ha ha.
Mễ Bồ Nguyên đang muốn biện bạch, sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi: "Mễ quân."
Hắn quay đầu lại thấy Thiệu Chẩn đang đi tới.
Thiệu Chẩn nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: "Ngươi còn đi Trung Nguyên nữa không?"
Mễ Bồ Nguyên không hiểu, gật đầu: "Còn đi chứ."
Thiệu Chẩn trầm ngâm: "Mỗ có một chuyện muốn nhờ, không biết Mễ quân có nguyện ý hay không."
Mễ Bồ Nguyên quái lạ, nghi ngờ nhìn hắn: "Chuyện gì?"
"Từ đây đi về phía tây hai mươi dặm có một Thổ bảo bỏ không, Mễ quân có biết không?"
"Biết."
"Nàng đang ở đó."
Mễ Bồ Nguyên sửng sốt một chút, lập tức hiểu "Nàng" ở đây là ai, thất kinh: "Làm sao ngươi. . . . . ."
Không đợi hắn nói xong, Thiệu Chẩn ngắt lời, giọng nói có chút gấp gáp, nhưng từng chữ rõ ràng: "Biểu huynh nàng hiện giờ đang mắc kẹt trên núi đá, ta cũng muốn tới đó. Nếu chúng ta không thể trở về, kính xin Mễ quân vì tình cảm cố nhân mang nàng trở về Trường An, cậu nàng sẽ vô cùng cảm tạ."
Mễ Bồ Nguyên mở to mắt, Thiệu Chẩn đang vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt thành khẩn.
"Chuyện này. . . . . . Ừ, được." Mễ Bồ Nguyên có chút cà lăm.
"Đa tạ Mễ quân." Thiệu Chẩn trịnh trọng làm lễ vái chào, dứt lời, xoay người lên ngựa. Mới vừa lên ngựa, Mễ Bồ Nguyên bất chợt lớn tiếng gọi: "Ngươi chờ một chút!"
Thiệu Chẩn quay đầu lại thấy Mễ Bồ Nguyên nhìn hắn cười cười: "Ngươi tốt nhất nên quay lại, đừng quên, ngươi còn nợ ta đánh một trận. Đây là địa bàn của ta, ngươi chưa chắc đã có được may mắn giống lần trước!"
Thiệu Chẩn sửng sốt một chút, cũng cười, giục ngựa "Đi", bóng dáng biến mất trong dòng người như nước lũ.
***
Gió lạnh rít gào, trên trời có một lớp mây mỏng lộ ra vầng trăng tròn. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống ngọn núi đá dốc đứng có vẻ âm u, sắc bén mà dữ tợn.
Nơi này có một cứ điểm nghe nói được xây từ khi người Hán mới tới Tây vực. Cứ điểm được dựng từ những tảng đá lớn, chắc chắn vô cùng. Nhưng là nơi này ở bình thường chỉ có mấy chục quân sĩ đóng, hôm nay lại đột nhiên có tới mấy trăm người, trở nên chật chội rất nhiều.
Tiết Đình vì lạnh mà tỉnh lại, hắn nhìn đống lửa trước mặt đã sắp tàn hết. Bên cạnh, các quân sĩ đã chiến đấu cả một ngày đang nằm chen chúc ngủ say, không có chăn nệm, họ dựa sát vào nhau để sưởi ấm.
Bọn họ bị người Thổ Phồn đánh lén, tổn thất hơn một nửa nhân số mới khó khăn phá được vòng vây chạy tới nơi này, trừ người và ngựa không đem theo được gì.
Không có ai còn rảnh rỗi thương tiếc cho những người đã chết, bởi vì dưới chân núi lính Thổ Phồn đang bao vây tứ phía. Bọn chúng có chừng hai vạn, gấp mấy chục lần nhân số quân Đường. Mặc dù, cứ điểm hiểm trở nhưng bọn họ cũng chỉ là nỗ lực duy trì. Quân Thổ Phồn tiến công hung mãnh, người bị thương càng ngày càng nhiều, vũ khí càng ngày càng ít, hơn nữa thức ăn lại thiếu thốn.
Khói báo động vẫn duy trì đốt nhưng nơi này cách các quân trấn xung quanh đến năm ba ngày đường, không ai dám khẳng định, đợi đến khi viện quân tới thì bọn họ có còn sống hay không.
Đáng sợ hơn chính là thời tiết rét lạnh.
Bởi vì không kịp mang vật dụng chống lạnh, khi những bụi cây lơ thơ xung quanh bị đốt sạch thì làm thế nào để sống được trong những đêm rét mướt là chuyện hết sức nghiêm trọng. Cho nên, bọn họ không dám đốt lửa lớn, duy trì ngọn lửa nhỏ để tiết kiệm củi đốt.
Dù sao cũng không ngủ được, Tiết Đình đứng lên, hoạt động một chút cho người bớt cứng ngắc, xoa xoa tay, cẩn thận tránh qua các quân sĩ đang ngủ đi về phía tường thành.
Cứ điểm dựng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, trong ánh trăng như thấy được trời đất tiếp giáp, hoang mạc, dòng sông uốn quanh, dĩ nhiên, còn có cả lều trại của người Thổ Phồn giăng đầy, lờ mờ trong ánh lửa.
Tướng quân trên thành thấy Tiết Đình tới, vội vàng tiến lên hành lễ.
"Bọn Thổ Phồn không tới tấn công nữa à?" Tiết Đình hỏi.
"Không có." Tướng quân nói.
Tiết Đình nhìn vẻ mặt tiều tụy hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: "Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta thay ngươi."
Tướng quân vội nói: "Không làm phiền Quan Sát Sứ, hạ quan còn có thể chịu được."
Tiết Đình lắc đầu: "Ngươi quên sao, hôm qua Đại Đô Hộ phân công hơn mười người thủ vệ, ta cũng có phần. Đi đi, hiện giờ bọn chúng càng an tĩnh, ngày mai sẽ càng hung hiểm."
Tướng quân biết hắn đúng, suy nghĩ một chút cũng không kiên trì nữa, hành lễ cáo lui.
Gió thổi vù vù, quân sĩ thủ vệ trên tường thành phần lớn đã mệt mỏi, trừ người giám thị quân Thổ Phồn, còn lại có người có núp ở góc lim dim ngủ, có người vừa dậm chân vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Tiết Đình đi tới, các quân sĩ đứng dậy, im lặng hành lễ.
Tiết Đình khoát khoát tay, để cho bọn họ tự nhiên, đi tới sát tường ngoài nhìn xuống phía dưới.
"Đặc biệt quan sát kỹ đường lên, " hắn giao phó nói: "không chỉ đường ngay cả vách đá, sườn núi cũng phải quan sát kỹ, đề phòng đánh lén."
Bọn quân sĩ đồng ý.
Một người cười nói: "Ta xem người Thổ Phồn giằng co một ngày cũng mệt mỏi cực kì."
Người khác nói: "Đó là đương nhiên, may mà cứ điểm này chắc chắn hữu dụng. Nghe nói Quan Sát Sứ có thể gặp Hoàng thượng, phiền ngài bẩm Hoàng thượng, xây thêm nhiều cứ điểm ở Tây Vực, huynh đệ bọn ta lúc hữu sự cũng có chỗ dựa a!"
Mọi người đều cười. Coi như tìm niềm vui trong đau khổ, ở nơi này loại thời điểm này cũng là khó có được.
Tiết Đình cũng cười cười, nói: "Đúng vậy a, khi ta gặp Thánh thượng nhất định phải nói một chút." Tiếng nói ra ngoài, lại cảm thấy trong miệng khô khốc.
Nhìn về bầu trời đêm mịt mờ, Tiết Đình không khỏi nhìn phương hướng bọn họ chạy tới nhiều mấy lần, hình như muốn tìm kiếm thứ gì, nhưng ngoại trừ đêm đen lại chẳng có cái gì cả.
Hắn không phải quá mẫn cán mà là không ngủ được.
Mặc dù buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến lúc lạc mất Ninh Nhi, trong lòng liền phát đau.
Ninh Nhi. . . . . . Hắn thầm gọi tên nàng, đầy bụng hối tiếc. Ban đầu, hắn không nên mang nàng đến Tây Vực. Nếu không phải hắn vọng tưởng Ninh Nhi sẽ giống như đối với Thiệu Chẩn, nảy sinh tình cảm với mình, nàng sẽ không gặp phải tình cảnh này, đến giờ sống chết không biết.
Nghĩ đến nàng, Tiết Đình vô cùng sợ hãi nhưng trong tuyệt vọng cũng còn một chút hi vọng.
Hắn hi vọng Thiệu Chẩn không chết, cứu được nàng.
Nếu là như vậy, Tiết Đình cảm giác cho dù mình chết ở nơi này, cũng an tâm. . . . . .
"Nguyên Quân?" Lúc này, bên cạnh truyền tới một tiếng gọi.
Tiết Đình nhìn thấy là Tôn Khang.
"Bá Kiến ." Hắn vuốt cằm nói.
Tôn Khang cầm một thanh kiếm, y phục trên người có chút dơ bẩn, vẻ mặt mệt mỏi, hình như vừa tuần tra tới đây. Nhân số có hạn, trong lúc hiểm yếu không có người nào được rảnh rỗi, quan văn như Pháp Tào cũng phải gánh vác nhiệm vụ tuần phòng.
Hắn đi tới bên tường, cũng nhìn xuống phía dưới một chút, nhíu mày.
"Quân Thổ Phồn dưỡng sức, ngày mai chỉ sợ là ác chiến." Hắn nói.
"Ừ." Tiết Đình gật đầu, "Chỉ là cứ điểm chắc chắn, đã từng trải qua nhiều lần ác chiến. Lần này, Thổ Phồn tuy nhiều nhưng nếu chúng ta giữ vững, cũng có thể bảo tồn."
Giọng nói của hắn thoáng vang dội, Tôn Khang biết hắn là nói cho mọi người cùng nghe; nhìn Tiết Đình, hắn mặc dù cũng mặc áo bào dơ bẩn nhưng không có một tia ảo não, thần thái vẫn sáng láng như cũ.
Tôn Khang trong lòng không khỏi than thở. Năm đó Tiết Đình được phong Tả Thiên Ngưu, giống như cá vượt long môn, không ít bạn bè cùng lứa tuổi vì ham muốn mà sinh đố kỵ. Tôn Khang lúc đó cũng cảm thấy Thiên tử chính là coi trọng tình cảm xưa của phụ thân Tiết Đình. Nhưng hiện giờ, hắn thành tâm bội phục. Lúc phá vòng vây, Tiết Đình làm gương cho binh sĩ, ra sức chém giết, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi; bây giờ trong tuyệt cảnh khốn đốn, bốn bề quân địch, hắn cũng không suy sụp một chút, thử nghĩ xem bạn bè cùng lứa tuổi có mấy người làm được như thế?
Tôn Khang cùng Tiết Đình hàn huyên đôi câu, đang muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi Tiết Đình: "Vị Thạch Kỵ Tào dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ kia, ta trước đây chưa từng nhìn thấy hắn, ngươi từng gặp rồi phải không?"
Tiết Đình ngẩn ra.
"Chưa từng." Hắn nói, giọng có chút không quả quyết.
Tôn Khang gật đầu, không nói chuyện nữa, rời đi.
Trời dần dần sáng, một tiếng kèn từ hoang nguyên truyền đến, tiếp theo là tiếng trống, từng tiếng từng tiếng xuyên qua tường đá chắc chắn, đánh vào lòng mọi người.
Trên cứ điểm cũng vang lên tiếng khèn, quân lính khẩn trương, rối rít chạy tới tường thành quan sát.
Lâu Vũ Triệt mặc khôi giáp, đeo kiếm ngang hông, gương mặt nghiêm trang trong gió rét buổi sớm càng có vẻ tang thương.
Tiếng hô hét từ dưới chân núi truyền đến, hồi sau lại to hơn hồi trước.
Lâu Vũ Triệt nhìn đám người phía dưới, trầm giọng nói: "Bọn Thổ Phồn thật muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."
Bùi Hành Kiệm đứng bên cạnh ông, nhìn đám lính Thổ Phồn đông đúc kia cũng biết được thế công của chúng, chỉ sợ lúc nữa tường đá cứng rắn cũng khó có thể ngăn cản được.
"Đúng vậy." Ông nói.
Lâu Vũ Triệt nhìn sang khói báo động đang bay lên trời: "Chỉ sợ viện quân đến cũng không kịp." Dứt lời, thở dài nói: "Lão phu thật tội lỗi. Nếu không phải ban đầu lão phu khư khư cố chấp, nào đến nỗi bị vây, đến nỗi quân sĩ chết trận, lại còn bị dồn vào đường cùng!"
Bùi Hành Kiệm nhìn ông, nói: "Đại Đô Hộ, hạ quan cho là chúng ta thay vì ngồi chờ chết, không bằng xông ra."
"Xông ra?" Lâu Vũ Triệt kinh ngạc.
"Đúng vậy." Bùi Hành Kiệm nói: "Trên núi này có nhiều khối đá khá lớn, là do khi đó xây dựng còn thừa lại. Đường lên ở phía Bắc gập ghềnh, kẻ địch ít, nếu dùng đá lăn xuống mở đường, chúng ta hợp lực đánh ra, ắt có cơ hội sống sót."
Lâu Vũ Triệt ánh mắt ngưng lại, lập tức ra phía phía bắc tra xét.
Quả nhiên, đúng như Bùi Hành Kiệm nói, bên này quân Thổ Phồn ít, chính là nơi có thể phá vòng vây. Ông lập tức triệu tập các tướng quân, định ra sách lược.
An bài xong, mọi người vội vàng vào vị trí, đâu vào đấy.
"Sống hay chết là ở hành động này." Hai mắt Lâu Vũ Triệt sáng lấp lánh nhìn Bùi Hành Kiệm.
Bùi Hành Kiệm hướng Lâu Vũ Triệt thi lễ: "Có thể cùng Đại Đô Hộ sóng vai chiến đấu, Kiệm dù chết cũng không tiếc."
Lâu Vũ Triệt quay đầu, nhìn về phía mấy trăm tướng sĩ trên núi, rút kiếm ra, tiếng nói vang dội: "Các huynh đệ! Theo lão phu xuống núi, cùng Thổ Phồn quyết một trận tử chiến!"
"Quyết tử chiến!" Chúng binh sĩ cùng hô, hy vọng sinh tồn dấy lên, ý chí chiến đấu hừng hực, quên hết cái đói cùng cái rét, sỹ khí sục sôi.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao tác giả đặt tên chương là Cát vàng. Tác giả tả chiến trận ở trên sa mạc cát vàng, lúc tả quân Ba Lợi tiến đến có 1 câu là "bụi cát bay mù trời" nhưng ta thấy không hợp lý lắm vì lúc trước toàn thấy tả tuyết bao phủ nên thay bằng "bụi tuyết bay mù trời". Mọi người thấy có ổn không? Nếu không ổn ta lại thay về nguyên tác của tác giả nhé.
Trong khoảnh khắc, các tảng đá lớn lăn xuống giống như nước lũ. Binh lính Thổ Phồn bất ngờ nhiều tên bị đá xô ngã, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Còn chưa kịp phục hồi tinh thần, tiếng la giết lại xông tới, quân Đường từ trên xông xuống, thế như mãnh hổ.
Tiết Đình xông lên đầu tiên, chém một tên, xoay người lại, lại đâm một tên.
Mùi máu xen lẫn mùi thân thể người bốc lên trong gió lạnh, Tiết Đình cảm thấy giống như trong người được rót vào một sức lực vô cùng lớn, có cái gì đó khích lệ hắn khiến mỗi một tấc xương cũng khát máu, tàn nhẫn, nhào về phía trước chém, giết, chém nữa. . . . . .
Quân Thổ Phồn lúc đầu bị khí thế bị quân Đường đầu áp đảo, rất mau đã lấy lại tinh thần. Tiên phong của quân Đường còn chưa tới được chân núi, đã có không ít lính Thổ Phồn từ các phía khác chạy lại.
Một người bên cạnh Tiết Đình ngã xuống, hắn nhìn thấy một kỵ binh bắn tên xông lại. Mắt thấy tên đó xông tới trước mặt, Tiết Đình nghiêng người tránh, đồng thời, đao lia ngang chém tên kỵ binh. Tên đó gào khóc rơi khỏi ngựa. Tiết Đình thừa thế xoay người lên ngựa, đang định tiếp tục đánh về phía trước thì đột nhiên, một hồi tiếng khèn vang dội từ phía xa truyền đến.
Tiết Đình nhìn ra chỉ thấy bụi tuyết bay đầy trời, lòng không khỏi trầm xuống.
Viện quân. Nhưng quân Đường lại ở xa chưa thể tới kịp, chỉ có thể là Thổ Phồn.
Thế nhưng qua một lúc, hắn lại phát hiện người Thổ Phồn hình như đang rối loạn, trong tiếng khèn truyền tới dường như còn có âm thanh giao chiến.
"Đó là viện quân của chúng ta!" Có người vui mừng hô to.
Viện quân? Tiết Đình đột nhiên phấn chấn rồi lại nghi ngờ, viện quân ở đâu ra? Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, thừa dịp quân Thổ Phồn rối loạn dẫn quân sĩ tạo thành một mũi tiến công đánh về phía trước.
Đột nhiên, phía trước có tiếng quát to, Tiết Đình không kịp nhìn rõ, con ngựa hắn đang cưỡi đột nhiên ngã xuống, hắn chỉ kịp bảo vệ chỗ hiểm yếu, thân thể đập mạnh xuống mặt đất.
Hắn không để ý đau đớn, đang muốn bò dậy, lại phát hiện một vệt ánh đao đang bổ tới.
Tiết Đình cả kinh, biết mình khó có thể tránh thoát nhưng sát khí chỉ kia chỉ sượt qua bên mặt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mùi máu tràn ngập. Tên cưỡi ngựa cầm đao bổ hắn đầu thân đã hai nơi. Tiết Đình mở to mắt nhìn, thi thể kia ngã xuống, lộ ra ở phía sau một người cưỡi ngựa.
"Là ngươi!" Tiết Đình thấy Thiệu Chẩn, trợn to hai mắt, tâm tư khó tả.
Thiệu Chẩn nhìn thấy hắn, trong lòng buông lỏng, cũng không dám trì hoãn, vội hỏi: "Phó Đô Hộ đâu? !"
"Ở phía sau!" Tiết Đình lớn tiếng nói, nhanh nhẹn lên ngựa. Lúc này lại có binh lính Thổ Phồn từ hai mặt đánh tới, hai người vội ứng chiến, quay lưng lại nhau phối hợp, không tên Thổ Phồn nào có thể vượt qua được.
Lúc này, Bùi Hành Kiệm che chở Lâu Vũ Triệt chạy tới, nhìn thấy Thiệu Chẩn thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Viện quân ở đâu đấy?" Ông hỏi.
"Bộ tộc Ba Lợi bên bờ sông Đạm!" Thiệu Chẩn nói.
Một người kinh ngạc nói: "Đó chẳng phải là người Đột Quyết sao?"
"Đã vì chúng ta mang quân tới thì là người phe ta!" Lâu Vũ Triệt thâm thúy nhìn Bùi Hành Kiệm, "Những lời Phó Đô Hộ từng nói, hôm nay lại là thượng sách cứu mạng."
Bùi Hành Kiệm mỉm cười: "Đây là công lao của Thạch Kỵ Tào, hạ quan đâu dám tranh công."
Quân Thổ Phồn dần dần bại lui, Đường quân thu được không ít ngựa, lập lại đội kỵ binh. Quân của bộ tộc Ba Lợi cũng rất dũng mãnh, quân Thổ Phồn không chống đỡ được rối rít chạy trốn.
Thiệu Chẩn thống lĩnh đội tiên phong, một lần nữa quay lại chiến trường. Đang muốn chạy đi chợt nghe Tiết Đình hô to một tiếng: "Thiệu Chẩn!"
Thiệu Chẩn quay đầu lại.
Tiết Đình vẻ mặt lo lắng: "Nàng. . . . . . Ninh Nhi. . . . . ."
"Nàng mạnh khỏe." Thiệu Chẩn mỉm cười nói.
Tiết Đình sững sờ đúng nguyên tại chỗ nhìn hắn rời đi, cảm thấy trong lòng trăm thứ cảm xúc hỗn loạn.
Mạnh khỏe. . . . . . Mắt chát chát, hắn dùng tay áo hung hăng quệt quệt, bất chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn, cũng xoay người lên ngựa.
Thiệu Chẩn dẫn đầu đội kỵ binh cùng hộ vệ Đô Hộ Phủ trong loạn quân một mạch tiến lên, muốn hội hợp với quân của Ba Lợi Bồ Chân từ phía bên kia. Bất chợt gặp phải một đội binh lính Thổ Phồn, Thiệu Chẩn thấy sắc cờ khác biệt, trong lòng cảm giác nặng nề. Hắn cùng với quân Thổ Phồn giao thủ nhiều lần liền nhận ra, đó là cờ xí thống soái.
Lộc Lâm Tán. Hắn nhớ tới cái tên này.
Lộc Lâm Tán bị người Đột Quyết đánh thẳng vào, thất lạc quân lính, hộ vệ bên cạnh chỉ có khoảng 100 kỵ binh.
Hai tướng gặp gỡ, Thiệu Chẩn bình tĩnh đối phó, chỉ huy quân lính. Kẻ thù gặp nhau hai bên cùng đỏ mắt, binh sĩ tiên phong hăng hái tinh thần đánh cho đội hộ vệ của Lộc Lâm Tán tan tác.
Thiệu Chẩn tả xung hữu đột, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không bao lâu đã đối mặt với Lộc Lâm Tán.
Lộc Lâm Tán thấy người trẻ tuổi này cả người đầy máu, sát khí lạnh lẽo giống như ác quỷ, thì lấy làm kinh hãi, mặc kệ quân lính, quay đầu ngựa chạy.
Thiệu Chẩn sử đao đâm thủng cổ họng một tên hộ vệ, đoạt lấy trường mâu của hắn, dùng hết sức ném ra!
Trường mâu ở trên chiến trường làm ra một đường vòng cung đẹp đẽ, xuyên qua thân thể béo tốt của Lộc Lâm Tán. Lộc Lâm Tán rơi khỏi mình ngựa.
"Thiệu Chẩn!" Sau lưng, bất chợt có tiếng Tiết Đình kêu lên.
Thiệu Chẩn chưa kịp quay đầu lại, trên lưng đã cảm thấy đau nhói.
Một tên hộ vệ của Lộc Lâm Tán hai mắt trợn tròn, trên khuôn mặt là vẻ không cam lòng.
Tên hộ vệ kia còn muốn đâm tiếp đao nữa nhưng đầu hắn đã lăn xuống.
"Thiệu Chẩn!" gương mặt kinh hoàng của Tiết Đình mờ ảo trước mắt, Thiệu Chẩn nhìn hắn, cảm thấy sức lực trên người đang từ từ biến mất.
Chết, là như thế này sao?
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không khó chịu nhưng mà trong lòng còn có cái gì chưa từng bỏ xuống.
Là cái gì?
Hắn nhìn bầu trời phủ đầy mây trắng, dường như hiện lên một khuôn mặt dịu dàng tươi cười.
Ninh Nhi. . . . . .
Thiệu Chẩn cười khổ. Trong lòng, hình như truyền đến một tiếng thở dài thật thấp.
Ta, rốt cuộc lại lừa nàng .
"Thạch Chân không giết hắn, đất của tộc Ba Lợi sẽ không bảo vệ được." Giọng nói tức giận của Ba Lợi Cát Thiện truyền đến, mọi người nhìn ra thì thấy hắn xanh mặt đang lôi một người tiến vào.
Người đó cả người bẩn thỉu, mặt xám như tro tàn.
"Đây là. . . . . ." Ba Lợi Bồ Chân đang muốn hỏi lại thấy một thanh niên tộc Kỳ Tức theo vào vô cùng ngạc nhiên.
"Đây là kẻ mà người Thổ Phồn phái đi chờ tin tức của Sứ giả." Ba Lợi Cát Thiện tiến lên hành lễ với Ba Lợi Bồ Chân, "Phụ thân, người Thổ Phồn đem đất của tộc Ba Lợi ta hứa cho tộc Kỳ Tức để đổi sự phản bội của họ! Nếu không phải Thạch Chân cả đêm bôn ba, tra rõ chân tướng, chúng ta đã bị người Thổ Phồn lừa gạt rồi!"
Ba Lợi Bồ Chân vô cùng giận dữ, "Thương" một tiếng rút đao ra, đi tới trước mặt người kia: "Đó là sự thực phải không? !"
Người nọ nhìn ánh đao sáng loáng, mặt mũi vặn vẹo, lớn giọng gào thét: "Các ngươi không thể giết ta! Ta là sứ giả của Lộc Lâm Tán, ngài sẽ vì ta. . . . . ." Còn chưa nói xong, Ba Lợi Bồ Chân đã vung đao bổ xuống, cái đầu Sứ giả vẫn còn há hốc miệng, lăn xuống đất.
"Phi!" Ba Lợi Bồ Chân nhổ một ngụm nước bọt vào thi thể kia, mắt hổ nhìn chung quanh.
Trong trướng im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, người người đều nhìn Ba Lợi Bồ Chân, vẻ mặt khác nhau.
Ba Lợi Bồ Chân đẩy người bên cạnh ra, đi tới trước mặt Thiệu Chẩn, nhìn hắn.
Thiệu Chẩn cũng nhìn lại ông, ánh mắt trấn định mà ngời sáng.
"Các dũng sĩ Ba Lợi!" Ba Lợi Bồ Chân đằng đằng sát khí, tiếng nói như sấm, "Theo ta đến núi đá! Giết sạch bọn Thổ Phồn dám nhục nhã tộc Ba Lợi ta!"
Nhất hô bá ứng, mọi người có mặt đều sôi sục dâng trào, lập tức lao ra ngoài trướng.
Tiếng kèn hiệu vang lên, trong vùng đất của tộc Ba Lợi dấy lên vô số ánh lửa đốt sáng đêm tối. Nam tử trưởng thành từ bốn mươi tuổi trở xuống đều tập trung lại có đến chừng hai vạn kỵ binh.
"Người của tộc Kỳ Tức đã trở về báo tin rồi." Ba Lợi Cát Thiện nói với Ba Lợi Bồ Chân.
"Chúng ta mau một chút, phải đến trước bọn họ." Ba Lợi Bồ Chân nói, xoay người lên ngựa.
Mễ Bồ Nguyên chạy đến cảm thấy thật hưng phấn nhưng người tộc Ba Lợi không để cho hắn đi.
"Mẹ ngươi nổi giận lên thật giống như sư tử, chúng ta không dám mang theo ngươi đâu!" Những người đó nói xong, cười ha ha.
Mễ Bồ Nguyên đang muốn biện bạch, sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi: "Mễ quân."
Hắn quay đầu lại thấy Thiệu Chẩn đang đi tới.
Thiệu Chẩn nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: "Ngươi còn đi Trung Nguyên nữa không?"
Mễ Bồ Nguyên không hiểu, gật đầu: "Còn đi chứ."
Thiệu Chẩn trầm ngâm: "Mỗ có một chuyện muốn nhờ, không biết Mễ quân có nguyện ý hay không."
Mễ Bồ Nguyên quái lạ, nghi ngờ nhìn hắn: "Chuyện gì?"
"Từ đây đi về phía tây hai mươi dặm có một Thổ bảo bỏ không, Mễ quân có biết không?"
"Biết."
"Nàng đang ở đó."
Mễ Bồ Nguyên sửng sốt một chút, lập tức hiểu "Nàng" ở đây là ai, thất kinh: "Làm sao ngươi. . . . . ."
Không đợi hắn nói xong, Thiệu Chẩn ngắt lời, giọng nói có chút gấp gáp, nhưng từng chữ rõ ràng: "Biểu huynh nàng hiện giờ đang mắc kẹt trên núi đá, ta cũng muốn tới đó. Nếu chúng ta không thể trở về, kính xin Mễ quân vì tình cảm cố nhân mang nàng trở về Trường An, cậu nàng sẽ vô cùng cảm tạ."
Mễ Bồ Nguyên mở to mắt, Thiệu Chẩn đang vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt thành khẩn.
"Chuyện này. . . . . . Ừ, được." Mễ Bồ Nguyên có chút cà lăm.
"Đa tạ Mễ quân." Thiệu Chẩn trịnh trọng làm lễ vái chào, dứt lời, xoay người lên ngựa. Mới vừa lên ngựa, Mễ Bồ Nguyên bất chợt lớn tiếng gọi: "Ngươi chờ một chút!"
Thiệu Chẩn quay đầu lại thấy Mễ Bồ Nguyên nhìn hắn cười cười: "Ngươi tốt nhất nên quay lại, đừng quên, ngươi còn nợ ta đánh một trận. Đây là địa bàn của ta, ngươi chưa chắc đã có được may mắn giống lần trước!"
Thiệu Chẩn sửng sốt một chút, cũng cười, giục ngựa "Đi", bóng dáng biến mất trong dòng người như nước lũ.
***
Gió lạnh rít gào, trên trời có một lớp mây mỏng lộ ra vầng trăng tròn. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống ngọn núi đá dốc đứng có vẻ âm u, sắc bén mà dữ tợn.
Nơi này có một cứ điểm nghe nói được xây từ khi người Hán mới tới Tây vực. Cứ điểm được dựng từ những tảng đá lớn, chắc chắn vô cùng. Nhưng là nơi này ở bình thường chỉ có mấy chục quân sĩ đóng, hôm nay lại đột nhiên có tới mấy trăm người, trở nên chật chội rất nhiều.
Tiết Đình vì lạnh mà tỉnh lại, hắn nhìn đống lửa trước mặt đã sắp tàn hết. Bên cạnh, các quân sĩ đã chiến đấu cả một ngày đang nằm chen chúc ngủ say, không có chăn nệm, họ dựa sát vào nhau để sưởi ấm.
Bọn họ bị người Thổ Phồn đánh lén, tổn thất hơn một nửa nhân số mới khó khăn phá được vòng vây chạy tới nơi này, trừ người và ngựa không đem theo được gì.
Không có ai còn rảnh rỗi thương tiếc cho những người đã chết, bởi vì dưới chân núi lính Thổ Phồn đang bao vây tứ phía. Bọn chúng có chừng hai vạn, gấp mấy chục lần nhân số quân Đường. Mặc dù, cứ điểm hiểm trở nhưng bọn họ cũng chỉ là nỗ lực duy trì. Quân Thổ Phồn tiến công hung mãnh, người bị thương càng ngày càng nhiều, vũ khí càng ngày càng ít, hơn nữa thức ăn lại thiếu thốn.
Khói báo động vẫn duy trì đốt nhưng nơi này cách các quân trấn xung quanh đến năm ba ngày đường, không ai dám khẳng định, đợi đến khi viện quân tới thì bọn họ có còn sống hay không.
Đáng sợ hơn chính là thời tiết rét lạnh.
Bởi vì không kịp mang vật dụng chống lạnh, khi những bụi cây lơ thơ xung quanh bị đốt sạch thì làm thế nào để sống được trong những đêm rét mướt là chuyện hết sức nghiêm trọng. Cho nên, bọn họ không dám đốt lửa lớn, duy trì ngọn lửa nhỏ để tiết kiệm củi đốt.
Dù sao cũng không ngủ được, Tiết Đình đứng lên, hoạt động một chút cho người bớt cứng ngắc, xoa xoa tay, cẩn thận tránh qua các quân sĩ đang ngủ đi về phía tường thành.
Cứ điểm dựng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, trong ánh trăng như thấy được trời đất tiếp giáp, hoang mạc, dòng sông uốn quanh, dĩ nhiên, còn có cả lều trại của người Thổ Phồn giăng đầy, lờ mờ trong ánh lửa.
Tướng quân trên thành thấy Tiết Đình tới, vội vàng tiến lên hành lễ.
"Bọn Thổ Phồn không tới tấn công nữa à?" Tiết Đình hỏi.
"Không có." Tướng quân nói.
Tiết Đình nhìn vẻ mặt tiều tụy hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: "Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta thay ngươi."
Tướng quân vội nói: "Không làm phiền Quan Sát Sứ, hạ quan còn có thể chịu được."
Tiết Đình lắc đầu: "Ngươi quên sao, hôm qua Đại Đô Hộ phân công hơn mười người thủ vệ, ta cũng có phần. Đi đi, hiện giờ bọn chúng càng an tĩnh, ngày mai sẽ càng hung hiểm."
Tướng quân biết hắn đúng, suy nghĩ một chút cũng không kiên trì nữa, hành lễ cáo lui.
Gió thổi vù vù, quân sĩ thủ vệ trên tường thành phần lớn đã mệt mỏi, trừ người giám thị quân Thổ Phồn, còn lại có người có núp ở góc lim dim ngủ, có người vừa dậm chân vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Tiết Đình đi tới, các quân sĩ đứng dậy, im lặng hành lễ.
Tiết Đình khoát khoát tay, để cho bọn họ tự nhiên, đi tới sát tường ngoài nhìn xuống phía dưới.
"Đặc biệt quan sát kỹ đường lên, " hắn giao phó nói: "không chỉ đường ngay cả vách đá, sườn núi cũng phải quan sát kỹ, đề phòng đánh lén."
Bọn quân sĩ đồng ý.
Một người cười nói: "Ta xem người Thổ Phồn giằng co một ngày cũng mệt mỏi cực kì."
Người khác nói: "Đó là đương nhiên, may mà cứ điểm này chắc chắn hữu dụng. Nghe nói Quan Sát Sứ có thể gặp Hoàng thượng, phiền ngài bẩm Hoàng thượng, xây thêm nhiều cứ điểm ở Tây Vực, huynh đệ bọn ta lúc hữu sự cũng có chỗ dựa a!"
Mọi người đều cười. Coi như tìm niềm vui trong đau khổ, ở nơi này loại thời điểm này cũng là khó có được.
Tiết Đình cũng cười cười, nói: "Đúng vậy a, khi ta gặp Thánh thượng nhất định phải nói một chút." Tiếng nói ra ngoài, lại cảm thấy trong miệng khô khốc.
Nhìn về bầu trời đêm mịt mờ, Tiết Đình không khỏi nhìn phương hướng bọn họ chạy tới nhiều mấy lần, hình như muốn tìm kiếm thứ gì, nhưng ngoại trừ đêm đen lại chẳng có cái gì cả.
Hắn không phải quá mẫn cán mà là không ngủ được.
Mặc dù buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến lúc lạc mất Ninh Nhi, trong lòng liền phát đau.
Ninh Nhi. . . . . . Hắn thầm gọi tên nàng, đầy bụng hối tiếc. Ban đầu, hắn không nên mang nàng đến Tây Vực. Nếu không phải hắn vọng tưởng Ninh Nhi sẽ giống như đối với Thiệu Chẩn, nảy sinh tình cảm với mình, nàng sẽ không gặp phải tình cảnh này, đến giờ sống chết không biết.
Nghĩ đến nàng, Tiết Đình vô cùng sợ hãi nhưng trong tuyệt vọng cũng còn một chút hi vọng.
Hắn hi vọng Thiệu Chẩn không chết, cứu được nàng.
Nếu là như vậy, Tiết Đình cảm giác cho dù mình chết ở nơi này, cũng an tâm. . . . . .
"Nguyên Quân?" Lúc này, bên cạnh truyền tới một tiếng gọi.
Tiết Đình nhìn thấy là Tôn Khang.
"Bá Kiến ." Hắn vuốt cằm nói.
Tôn Khang cầm một thanh kiếm, y phục trên người có chút dơ bẩn, vẻ mặt mệt mỏi, hình như vừa tuần tra tới đây. Nhân số có hạn, trong lúc hiểm yếu không có người nào được rảnh rỗi, quan văn như Pháp Tào cũng phải gánh vác nhiệm vụ tuần phòng.
Hắn đi tới bên tường, cũng nhìn xuống phía dưới một chút, nhíu mày.
"Quân Thổ Phồn dưỡng sức, ngày mai chỉ sợ là ác chiến." Hắn nói.
"Ừ." Tiết Đình gật đầu, "Chỉ là cứ điểm chắc chắn, đã từng trải qua nhiều lần ác chiến. Lần này, Thổ Phồn tuy nhiều nhưng nếu chúng ta giữ vững, cũng có thể bảo tồn."
Giọng nói của hắn thoáng vang dội, Tôn Khang biết hắn là nói cho mọi người cùng nghe; nhìn Tiết Đình, hắn mặc dù cũng mặc áo bào dơ bẩn nhưng không có một tia ảo não, thần thái vẫn sáng láng như cũ.
Tôn Khang trong lòng không khỏi than thở. Năm đó Tiết Đình được phong Tả Thiên Ngưu, giống như cá vượt long môn, không ít bạn bè cùng lứa tuổi vì ham muốn mà sinh đố kỵ. Tôn Khang lúc đó cũng cảm thấy Thiên tử chính là coi trọng tình cảm xưa của phụ thân Tiết Đình. Nhưng hiện giờ, hắn thành tâm bội phục. Lúc phá vòng vây, Tiết Đình làm gương cho binh sĩ, ra sức chém giết, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi; bây giờ trong tuyệt cảnh khốn đốn, bốn bề quân địch, hắn cũng không suy sụp một chút, thử nghĩ xem bạn bè cùng lứa tuổi có mấy người làm được như thế?
Tôn Khang cùng Tiết Đình hàn huyên đôi câu, đang muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi Tiết Đình: "Vị Thạch Kỵ Tào dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ kia, ta trước đây chưa từng nhìn thấy hắn, ngươi từng gặp rồi phải không?"
Tiết Đình ngẩn ra.
"Chưa từng." Hắn nói, giọng có chút không quả quyết.
Tôn Khang gật đầu, không nói chuyện nữa, rời đi.
Trời dần dần sáng, một tiếng kèn từ hoang nguyên truyền đến, tiếp theo là tiếng trống, từng tiếng từng tiếng xuyên qua tường đá chắc chắn, đánh vào lòng mọi người.
Trên cứ điểm cũng vang lên tiếng khèn, quân lính khẩn trương, rối rít chạy tới tường thành quan sát.
Lâu Vũ Triệt mặc khôi giáp, đeo kiếm ngang hông, gương mặt nghiêm trang trong gió rét buổi sớm càng có vẻ tang thương.
Tiếng hô hét từ dưới chân núi truyền đến, hồi sau lại to hơn hồi trước.
Lâu Vũ Triệt nhìn đám người phía dưới, trầm giọng nói: "Bọn Thổ Phồn thật muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."
Bùi Hành Kiệm đứng bên cạnh ông, nhìn đám lính Thổ Phồn đông đúc kia cũng biết được thế công của chúng, chỉ sợ lúc nữa tường đá cứng rắn cũng khó có thể ngăn cản được.
"Đúng vậy." Ông nói.
Lâu Vũ Triệt nhìn sang khói báo động đang bay lên trời: "Chỉ sợ viện quân đến cũng không kịp." Dứt lời, thở dài nói: "Lão phu thật tội lỗi. Nếu không phải ban đầu lão phu khư khư cố chấp, nào đến nỗi bị vây, đến nỗi quân sĩ chết trận, lại còn bị dồn vào đường cùng!"
Bùi Hành Kiệm nhìn ông, nói: "Đại Đô Hộ, hạ quan cho là chúng ta thay vì ngồi chờ chết, không bằng xông ra."
"Xông ra?" Lâu Vũ Triệt kinh ngạc.
"Đúng vậy." Bùi Hành Kiệm nói: "Trên núi này có nhiều khối đá khá lớn, là do khi đó xây dựng còn thừa lại. Đường lên ở phía Bắc gập ghềnh, kẻ địch ít, nếu dùng đá lăn xuống mở đường, chúng ta hợp lực đánh ra, ắt có cơ hội sống sót."
Lâu Vũ Triệt ánh mắt ngưng lại, lập tức ra phía phía bắc tra xét.
Quả nhiên, đúng như Bùi Hành Kiệm nói, bên này quân Thổ Phồn ít, chính là nơi có thể phá vòng vây. Ông lập tức triệu tập các tướng quân, định ra sách lược.
An bài xong, mọi người vội vàng vào vị trí, đâu vào đấy.
"Sống hay chết là ở hành động này." Hai mắt Lâu Vũ Triệt sáng lấp lánh nhìn Bùi Hành Kiệm.
Bùi Hành Kiệm hướng Lâu Vũ Triệt thi lễ: "Có thể cùng Đại Đô Hộ sóng vai chiến đấu, Kiệm dù chết cũng không tiếc."
Lâu Vũ Triệt quay đầu, nhìn về phía mấy trăm tướng sĩ trên núi, rút kiếm ra, tiếng nói vang dội: "Các huynh đệ! Theo lão phu xuống núi, cùng Thổ Phồn quyết một trận tử chiến!"
"Quyết tử chiến!" Chúng binh sĩ cùng hô, hy vọng sinh tồn dấy lên, ý chí chiến đấu hừng hực, quên hết cái đói cùng cái rét, sỹ khí sục sôi.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao tác giả đặt tên chương là Cát vàng. Tác giả tả chiến trận ở trên sa mạc cát vàng, lúc tả quân Ba Lợi tiến đến có 1 câu là "bụi cát bay mù trời" nhưng ta thấy không hợp lý lắm vì lúc trước toàn thấy tả tuyết bao phủ nên thay bằng "bụi tuyết bay mù trời". Mọi người thấy có ổn không? Nếu không ổn ta lại thay về nguyên tác của tác giả nhé.
Trong khoảnh khắc, các tảng đá lớn lăn xuống giống như nước lũ. Binh lính Thổ Phồn bất ngờ nhiều tên bị đá xô ngã, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Còn chưa kịp phục hồi tinh thần, tiếng la giết lại xông tới, quân Đường từ trên xông xuống, thế như mãnh hổ.
Tiết Đình xông lên đầu tiên, chém một tên, xoay người lại, lại đâm một tên.
Mùi máu xen lẫn mùi thân thể người bốc lên trong gió lạnh, Tiết Đình cảm thấy giống như trong người được rót vào một sức lực vô cùng lớn, có cái gì đó khích lệ hắn khiến mỗi một tấc xương cũng khát máu, tàn nhẫn, nhào về phía trước chém, giết, chém nữa. . . . . .
Quân Thổ Phồn lúc đầu bị khí thế bị quân Đường đầu áp đảo, rất mau đã lấy lại tinh thần. Tiên phong của quân Đường còn chưa tới được chân núi, đã có không ít lính Thổ Phồn từ các phía khác chạy lại.
Một người bên cạnh Tiết Đình ngã xuống, hắn nhìn thấy một kỵ binh bắn tên xông lại. Mắt thấy tên đó xông tới trước mặt, Tiết Đình nghiêng người tránh, đồng thời, đao lia ngang chém tên kỵ binh. Tên đó gào khóc rơi khỏi ngựa. Tiết Đình thừa thế xoay người lên ngựa, đang định tiếp tục đánh về phía trước thì đột nhiên, một hồi tiếng khèn vang dội từ phía xa truyền đến.
Tiết Đình nhìn ra chỉ thấy bụi tuyết bay đầy trời, lòng không khỏi trầm xuống.
Viện quân. Nhưng quân Đường lại ở xa chưa thể tới kịp, chỉ có thể là Thổ Phồn.
Thế nhưng qua một lúc, hắn lại phát hiện người Thổ Phồn hình như đang rối loạn, trong tiếng khèn truyền tới dường như còn có âm thanh giao chiến.
"Đó là viện quân của chúng ta!" Có người vui mừng hô to.
Viện quân? Tiết Đình đột nhiên phấn chấn rồi lại nghi ngờ, viện quân ở đâu ra? Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, thừa dịp quân Thổ Phồn rối loạn dẫn quân sĩ tạo thành một mũi tiến công đánh về phía trước.
Đột nhiên, phía trước có tiếng quát to, Tiết Đình không kịp nhìn rõ, con ngựa hắn đang cưỡi đột nhiên ngã xuống, hắn chỉ kịp bảo vệ chỗ hiểm yếu, thân thể đập mạnh xuống mặt đất.
Hắn không để ý đau đớn, đang muốn bò dậy, lại phát hiện một vệt ánh đao đang bổ tới.
Tiết Đình cả kinh, biết mình khó có thể tránh thoát nhưng sát khí chỉ kia chỉ sượt qua bên mặt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mùi máu tràn ngập. Tên cưỡi ngựa cầm đao bổ hắn đầu thân đã hai nơi. Tiết Đình mở to mắt nhìn, thi thể kia ngã xuống, lộ ra ở phía sau một người cưỡi ngựa.
"Là ngươi!" Tiết Đình thấy Thiệu Chẩn, trợn to hai mắt, tâm tư khó tả.
Thiệu Chẩn nhìn thấy hắn, trong lòng buông lỏng, cũng không dám trì hoãn, vội hỏi: "Phó Đô Hộ đâu? !"
"Ở phía sau!" Tiết Đình lớn tiếng nói, nhanh nhẹn lên ngựa. Lúc này lại có binh lính Thổ Phồn từ hai mặt đánh tới, hai người vội ứng chiến, quay lưng lại nhau phối hợp, không tên Thổ Phồn nào có thể vượt qua được.
Lúc này, Bùi Hành Kiệm che chở Lâu Vũ Triệt chạy tới, nhìn thấy Thiệu Chẩn thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Viện quân ở đâu đấy?" Ông hỏi.
"Bộ tộc Ba Lợi bên bờ sông Đạm!" Thiệu Chẩn nói.
Một người kinh ngạc nói: "Đó chẳng phải là người Đột Quyết sao?"
"Đã vì chúng ta mang quân tới thì là người phe ta!" Lâu Vũ Triệt thâm thúy nhìn Bùi Hành Kiệm, "Những lời Phó Đô Hộ từng nói, hôm nay lại là thượng sách cứu mạng."
Bùi Hành Kiệm mỉm cười: "Đây là công lao của Thạch Kỵ Tào, hạ quan đâu dám tranh công."
Quân Thổ Phồn dần dần bại lui, Đường quân thu được không ít ngựa, lập lại đội kỵ binh. Quân của bộ tộc Ba Lợi cũng rất dũng mãnh, quân Thổ Phồn không chống đỡ được rối rít chạy trốn.
Thiệu Chẩn thống lĩnh đội tiên phong, một lần nữa quay lại chiến trường. Đang muốn chạy đi chợt nghe Tiết Đình hô to một tiếng: "Thiệu Chẩn!"
Thiệu Chẩn quay đầu lại.
Tiết Đình vẻ mặt lo lắng: "Nàng. . . . . . Ninh Nhi. . . . . ."
"Nàng mạnh khỏe." Thiệu Chẩn mỉm cười nói.
Tiết Đình sững sờ đúng nguyên tại chỗ nhìn hắn rời đi, cảm thấy trong lòng trăm thứ cảm xúc hỗn loạn.
Mạnh khỏe. . . . . . Mắt chát chát, hắn dùng tay áo hung hăng quệt quệt, bất chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn, cũng xoay người lên ngựa.
Thiệu Chẩn dẫn đầu đội kỵ binh cùng hộ vệ Đô Hộ Phủ trong loạn quân một mạch tiến lên, muốn hội hợp với quân của Ba Lợi Bồ Chân từ phía bên kia. Bất chợt gặp phải một đội binh lính Thổ Phồn, Thiệu Chẩn thấy sắc cờ khác biệt, trong lòng cảm giác nặng nề. Hắn cùng với quân Thổ Phồn giao thủ nhiều lần liền nhận ra, đó là cờ xí thống soái.
Lộc Lâm Tán. Hắn nhớ tới cái tên này.
Lộc Lâm Tán bị người Đột Quyết đánh thẳng vào, thất lạc quân lính, hộ vệ bên cạnh chỉ có khoảng 100 kỵ binh.
Hai tướng gặp gỡ, Thiệu Chẩn bình tĩnh đối phó, chỉ huy quân lính. Kẻ thù gặp nhau hai bên cùng đỏ mắt, binh sĩ tiên phong hăng hái tinh thần đánh cho đội hộ vệ của Lộc Lâm Tán tan tác.
Thiệu Chẩn tả xung hữu đột, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không bao lâu đã đối mặt với Lộc Lâm Tán.
Lộc Lâm Tán thấy người trẻ tuổi này cả người đầy máu, sát khí lạnh lẽo giống như ác quỷ, thì lấy làm kinh hãi, mặc kệ quân lính, quay đầu ngựa chạy.
Thiệu Chẩn sử đao đâm thủng cổ họng một tên hộ vệ, đoạt lấy trường mâu của hắn, dùng hết sức ném ra!
Trường mâu ở trên chiến trường làm ra một đường vòng cung đẹp đẽ, xuyên qua thân thể béo tốt của Lộc Lâm Tán. Lộc Lâm Tán rơi khỏi mình ngựa.
"Thiệu Chẩn!" Sau lưng, bất chợt có tiếng Tiết Đình kêu lên.
Thiệu Chẩn chưa kịp quay đầu lại, trên lưng đã cảm thấy đau nhói.
Một tên hộ vệ của Lộc Lâm Tán hai mắt trợn tròn, trên khuôn mặt là vẻ không cam lòng.
Tên hộ vệ kia còn muốn đâm tiếp đao nữa nhưng đầu hắn đã lăn xuống.
"Thiệu Chẩn!" gương mặt kinh hoàng của Tiết Đình mờ ảo trước mắt, Thiệu Chẩn nhìn hắn, cảm thấy sức lực trên người đang từ từ biến mất.
Chết, là như thế này sao?
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không khó chịu nhưng mà trong lòng còn có cái gì chưa từng bỏ xuống.
Là cái gì?
Hắn nhìn bầu trời phủ đầy mây trắng, dường như hiện lên một khuôn mặt dịu dàng tươi cười.
Ninh Nhi. . . . . .
Thiệu Chẩn cười khổ. Trong lòng, hình như truyền đến một tiếng thở dài thật thấp.
Ta, rốt cuộc lại lừa nàng .
/64
|