"Hắc Bồ Đề thiên mẫu..."
Hắc Bồ Đề thiên mẫu đuổi theo là Ngụy Tác cảm tri được.
Thi triển thuật pháp nào cũng cần thần thức điều động chân nguyên, hiện tại gã mỗi lần thi triển Động Hư bộ pháp thì thần thức tổn thương càng nặng, như chân bị thương nhưng không cầm máu mà vẫn chạy tiếp, mỗi bước càng chảy nhiều máu hơn.
Thần thức thụ thương đến mức nào đó sẽ ảnh hưởng đến căn bản, nhưng gã không còn lựa chọn, cái bình màu cũng cùng Nguyên Âm lão tổ bị hút vào Đại chư thiên tạo hóa bình, thần thức gã thụ thương nên tốc độ thi pháp bị ảnh hưởng, thậm chí Đăng tiên pháp vực cũng không hóa ra nổi, không thể là đối thủ của Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Gã mặc kệ vết thương, liều mạng bỏ chạy ra man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung.
Chạy thế này còn vất vẻ hơn lúc đối diện Tứ tí hoang tộc đại năng, Hắc Bồ Đề thiên mẫu mọt mình thì độn tốc đạt cực trí, Ngụy Tác mỗi lần thi triển Động Hư bộ pháp đều chỉ kéo giãn thêm hơn mười dặm, vốn hai người cách nhau gần hai nghìn dặm, thi triển liên tục hơn một trăm lần Động Hư bộ pháp thì Ngụy Tác mới cắt đuôi được Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Ngụy Tác lúc đó mỗi lần phát động nhất thứ Động Hư bộ pháp là co rút người, liêu xiêu chực ngã nhưng vẫn nghiến răng thi triển.
Với bí thuật của Vũ Hóa Ứng có thể cảm ứng được khí tức của đối thủ trong bốn nghìn dặm, phía sau không chỉ có mình Hắc Bồ Đề thiên mẫu mà cả bọn Vương Vô Nhất, Thánh Vương tông tông chủ nên trong vòng vạn dặm mà dừng lại là không có cơ hội thoát thân.
Lại thi triển Động Hư bộ pháp, vượt hơn năm nghìn dặm, gã không chịu nổi nữa mới đáp xuống, dùng nhục thân lao đi, đồng thời phun mảnh tinh kim của Linh Lung Thiên khắc ra. Đoạn lấy đơn dược ôn dưỡng thần thức ra.
"Ta cùng lắm giữ được hơn năm mươi ngày, Đại chư thiên tạo hóa bình không có cách mở trừ dùng cường lực, đừng có tham hôi sắc thủ trạc."
Tận giờ gã mới có thời gian đọc chữ trên tinh kim và luyện hóa linh đơn.
Ban nãy thi triển Động Hư bộ pháp, dù nuốt linh đơn thì cũng không có dư lực dốc chân nguyên luyện hóa dược lực. Trên tấm tinh kim Linh Lung Thiên cho gã chỉ có mấy chữ đó.
Hàng chữ này, đổi lại người khác tất không hiểu ý Linh Lung Thiên nhưng gã từng cùng nó vào sinh ra tử thì dù đang lúc đau như nứt đầu, vẫn nhìn là hiểu ngay.
Đại chư thiên tạo hóa bình, sau khi đốt tinh hạch khu động thì dù Trung thiên tử lôi tông tông chủ cũng không thả được người ra, trừ phi đánh vỡ bình, không thì những ai ở trong sẽ bị luyện hóa!
Pháp y của nó tối đa chống được hơn năm mươi ngày, cũng là tính toán của Linh Lung Thiên chứ thật ra có lẽ ít ngày hơn.
Câu sau cùng, nếu là bình thường, Ngụy Tác khẳng định sẽ cho là Linh Lung Thiên nhỏ nhenm sợ gã làm hỏng hôi sắc thủ trạc nhưng giờ thì không mà gã hiểu rõ mình không thể điều khiển hôi sắc thủ trạc, nên tìm thủ đoạn khác đoạt giá Đại chư thiên tạo hóa bình, không nên lãng phí thời gian tìm hiểu bí mật của hôi sắc thủ trạc.
Đọc xong, Ngụy Tác vò mảnh tinh kim rồi vỗ lên mình.
Ngay cả răng và xương cốt gã cũng rung lên canh cách.
Từ khi có Dưỡng quỷ quán, Ngụy Tác chưa từng thảm bại thế này.
Gã vỗ loạn lên người, không dùng thần thức, xem mình còn bao nhiêu thì, vì đột nhiên trúng đòn của Đại chư thiên tạo hóa bình nên gã cũng không rõ mình có những gì. Giờ thì gã hiểu trừ nạp bảo cổ trạc và nạp bảo giới chỉ và nô thú đại đựng Phệ tâm trùng, còn nạp bảo nang đều không có.
Những thứ gom từ các tông môn, đơn dược và điển tịch đều được kiểm kê rồi phân loại chỉnh lý, gã không mang theo.
Chỉ có Sinh tử thư và hơn nghìn phi kiếm ở trong nạp bảo cổ trạc, trong nạp bảo giới chỉ toàn những thứ chuyên để chống lại thiên kiếp cùng thủy hệ yêu đơn.
Lượng thủy hệ yêu đơn lấy được của Vũ Hóa thế gia không để trong nạp bảo giới chỉ nên trong đó hiện thời tuy còn nhiều nhưng chưa đủ để đạt tới Thần huyền tứ trọng điên phong.
Trong tiếng canh cách rùng rợn, gã chỉ dựa vào nhục thân lao đi, cổ đồng sắc quang hoa lóe lên, lấy pháp y đầy thần điểu phù văn của Đông Hoang tông tổ sư thu được tại động phủ Đại Thí Thiên ra.
Lấy ra rồi, Ngụy Tác không hiểu nghĩ gì mà thu lại.
Liên tục sử dụng linh dược ôn dưỡng thần thức và luyện hóa, đồng thời chạy theo một hướng.
Lao đi không đầy hai trăm dặm, thiên linh Ngụy Tác chợ tê dại, như hư không có đôi mắt quan sát gã.
"Đến nhanh thật!"
Ngụy Tác hít sâu một hơi, tuyết quanh đó hơn mười trượng bay lên, băng lãnh khí tức lan khắp lồng ngực.
Gã biết mình như Hoang cổ cự thú, tại thụ thương, gặp nguy hiểm cực độ sẽ có phản ứng trực giác, cảm ứng kiểu này hơn xa cảm tri, lại không sai lầm, không phải Hắc Bồ Đề thiên mẫu cũng là đại năng khác đuổi tới, dùng thuật pháp hoặc pháp khí nào đó phong tỏa mình.
Liên mấy chục lần lao đi, gã ngoái phắt lại, thấy bên trái có quang hoa hiển hiện.
Gã tuy chưa nhìn rõ thân ảnh trong đạo độn quang nhưng qua màu sắc và khí thì đã biết là Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Ngụy Tác không đổi sắc, hoàn toàn dự liệu được.
Gã vung tay, lấy cả Sinh tử và cổ đồng sắc pháp y ra mặc lên, đồng thời thân ảnh không hề dừng lại, vẫn dựa vào nhục thân lao đi.
“Chát!” Thiên địa sau lưng gã rung lên.
Đồng thời, gã vốn không ngừng điều tức, luyện hóa linh dược ôn dưỡng thần thức, đột nhiên quay lại bước tới, tử quang mang theo vô số quang phù hiện ra, sau lưng là dải sáng đen do vô lượng thần quang ngưng thành thay đổi quỹ tích, lướt qua gã.
"Oành!"
Hắc sắc thần quang sau lưng bị đánh đứt, thủn một lỗ.
"Đây là Hồng mông tử kinh?" Ngụy Tác quay lại đối diện Hắc Bồ Đề thiên mẫu đứng trên kim sắc long quy không đầy tám trăm dặm, nhìn gã với vẻ cợt nhả, "Bất quá thần thức ngươi tổn thương mà định đấu với ta? Nếu ngoan ngoãn hàng phục thì ta sẽ chừa cho đường sống."
"Oành!"
Ngụy Tác lại vượt hư không, áp sát Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
"Xoẹt!!" Cùng lúc, gã phát Liệt khuyết tàn nguyệt và uy năng Sinh tử thư, không nhằm vào Hắc Bồ Đề thiên mẫu mà vào phía sau để chặn đường rút của ả.
Lòng tay phải Hắc Bồ Đề thiên mẫu bắn ra một đạo tử kim sắc phật quang, như dấy lên thần phật ngập trời ngâm xướng xô tới nhưng bị Ngụy Tác tránh được.
"À! Lại tránh được còn của ta, xem ra lời đồn không ngoa, ngươi có vô thượng cường pháp dự cảm quỹ tích của uy năng thuật pháp diễn hóa." Hắc Bồ Đề kinh ngạc nhưng thấy Ngụy Tác định xáp lá cà thì dừng lại, hắc sắc thần quang không ngừng lan ra, hình thành một hắc sắc liên đài bảy mươi hai cánh lớn, trên lá lấp lánh thần quang, kín đất kín trời.
Vô lượng quang từ Hắc Bồ Đề thiên mẫu phát ra, tuyệt cường thần vực chấn động, tích tắc đó ả như biến thành thần phật.
"Oành!" "Oành!"
Đây là hoàn toàn là kinh thiên đối quyết không ai chứng kiến, hai làn khí tức hùng hậu từ Ngụy Tác phun lên núi lửa, Đăng tiên pháp vực và Tru tà kiếm trận đồng thời hiển hóa, va vào hắc sắc liên đài thần vực ngút trời của Hắc Bồ Đề thiên mẫu diễn hóa.
"Chát!"
Mấy nghìn trượng hư không sầm lại, Đăng tiên pháp vực và Tru tà kiếm trận tan vỡ cùng thần vực của Hắc Bồ Đề thiên mẫu, nghìn thanh phi kiếm rên lên, tuy không hề tổn hại nhưng văng đi như thác đổ.
"Oành!"
Ngụy Tác đến sau lưng Hắc Bồ Đề thiên mẫu, bổ mạnh tới.
Hắc Bồ Đề thiên mẫu đuổi theo là Ngụy Tác cảm tri được.
Thi triển thuật pháp nào cũng cần thần thức điều động chân nguyên, hiện tại gã mỗi lần thi triển Động Hư bộ pháp thì thần thức tổn thương càng nặng, như chân bị thương nhưng không cầm máu mà vẫn chạy tiếp, mỗi bước càng chảy nhiều máu hơn.
Thần thức thụ thương đến mức nào đó sẽ ảnh hưởng đến căn bản, nhưng gã không còn lựa chọn, cái bình màu cũng cùng Nguyên Âm lão tổ bị hút vào Đại chư thiên tạo hóa bình, thần thức gã thụ thương nên tốc độ thi pháp bị ảnh hưởng, thậm chí Đăng tiên pháp vực cũng không hóa ra nổi, không thể là đối thủ của Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Gã mặc kệ vết thương, liều mạng bỏ chạy ra man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung.
Chạy thế này còn vất vẻ hơn lúc đối diện Tứ tí hoang tộc đại năng, Hắc Bồ Đề thiên mẫu mọt mình thì độn tốc đạt cực trí, Ngụy Tác mỗi lần thi triển Động Hư bộ pháp đều chỉ kéo giãn thêm hơn mười dặm, vốn hai người cách nhau gần hai nghìn dặm, thi triển liên tục hơn một trăm lần Động Hư bộ pháp thì Ngụy Tác mới cắt đuôi được Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Ngụy Tác lúc đó mỗi lần phát động nhất thứ Động Hư bộ pháp là co rút người, liêu xiêu chực ngã nhưng vẫn nghiến răng thi triển.
Với bí thuật của Vũ Hóa Ứng có thể cảm ứng được khí tức của đối thủ trong bốn nghìn dặm, phía sau không chỉ có mình Hắc Bồ Đề thiên mẫu mà cả bọn Vương Vô Nhất, Thánh Vương tông tông chủ nên trong vòng vạn dặm mà dừng lại là không có cơ hội thoát thân.
Lại thi triển Động Hư bộ pháp, vượt hơn năm nghìn dặm, gã không chịu nổi nữa mới đáp xuống, dùng nhục thân lao đi, đồng thời phun mảnh tinh kim của Linh Lung Thiên khắc ra. Đoạn lấy đơn dược ôn dưỡng thần thức ra.
"Ta cùng lắm giữ được hơn năm mươi ngày, Đại chư thiên tạo hóa bình không có cách mở trừ dùng cường lực, đừng có tham hôi sắc thủ trạc."
Tận giờ gã mới có thời gian đọc chữ trên tinh kim và luyện hóa linh đơn.
Ban nãy thi triển Động Hư bộ pháp, dù nuốt linh đơn thì cũng không có dư lực dốc chân nguyên luyện hóa dược lực. Trên tấm tinh kim Linh Lung Thiên cho gã chỉ có mấy chữ đó.
Hàng chữ này, đổi lại người khác tất không hiểu ý Linh Lung Thiên nhưng gã từng cùng nó vào sinh ra tử thì dù đang lúc đau như nứt đầu, vẫn nhìn là hiểu ngay.
Đại chư thiên tạo hóa bình, sau khi đốt tinh hạch khu động thì dù Trung thiên tử lôi tông tông chủ cũng không thả được người ra, trừ phi đánh vỡ bình, không thì những ai ở trong sẽ bị luyện hóa!
Pháp y của nó tối đa chống được hơn năm mươi ngày, cũng là tính toán của Linh Lung Thiên chứ thật ra có lẽ ít ngày hơn.
Câu sau cùng, nếu là bình thường, Ngụy Tác khẳng định sẽ cho là Linh Lung Thiên nhỏ nhenm sợ gã làm hỏng hôi sắc thủ trạc nhưng giờ thì không mà gã hiểu rõ mình không thể điều khiển hôi sắc thủ trạc, nên tìm thủ đoạn khác đoạt giá Đại chư thiên tạo hóa bình, không nên lãng phí thời gian tìm hiểu bí mật của hôi sắc thủ trạc.
Đọc xong, Ngụy Tác vò mảnh tinh kim rồi vỗ lên mình.
Ngay cả răng và xương cốt gã cũng rung lên canh cách.
Từ khi có Dưỡng quỷ quán, Ngụy Tác chưa từng thảm bại thế này.
Gã vỗ loạn lên người, không dùng thần thức, xem mình còn bao nhiêu thì, vì đột nhiên trúng đòn của Đại chư thiên tạo hóa bình nên gã cũng không rõ mình có những gì. Giờ thì gã hiểu trừ nạp bảo cổ trạc và nạp bảo giới chỉ và nô thú đại đựng Phệ tâm trùng, còn nạp bảo nang đều không có.
Những thứ gom từ các tông môn, đơn dược và điển tịch đều được kiểm kê rồi phân loại chỉnh lý, gã không mang theo.
Chỉ có Sinh tử thư và hơn nghìn phi kiếm ở trong nạp bảo cổ trạc, trong nạp bảo giới chỉ toàn những thứ chuyên để chống lại thiên kiếp cùng thủy hệ yêu đơn.
Lượng thủy hệ yêu đơn lấy được của Vũ Hóa thế gia không để trong nạp bảo giới chỉ nên trong đó hiện thời tuy còn nhiều nhưng chưa đủ để đạt tới Thần huyền tứ trọng điên phong.
Trong tiếng canh cách rùng rợn, gã chỉ dựa vào nhục thân lao đi, cổ đồng sắc quang hoa lóe lên, lấy pháp y đầy thần điểu phù văn của Đông Hoang tông tổ sư thu được tại động phủ Đại Thí Thiên ra.
Lấy ra rồi, Ngụy Tác không hiểu nghĩ gì mà thu lại.
Liên tục sử dụng linh dược ôn dưỡng thần thức và luyện hóa, đồng thời chạy theo một hướng.
Lao đi không đầy hai trăm dặm, thiên linh Ngụy Tác chợ tê dại, như hư không có đôi mắt quan sát gã.
"Đến nhanh thật!"
Ngụy Tác hít sâu một hơi, tuyết quanh đó hơn mười trượng bay lên, băng lãnh khí tức lan khắp lồng ngực.
Gã biết mình như Hoang cổ cự thú, tại thụ thương, gặp nguy hiểm cực độ sẽ có phản ứng trực giác, cảm ứng kiểu này hơn xa cảm tri, lại không sai lầm, không phải Hắc Bồ Đề thiên mẫu cũng là đại năng khác đuổi tới, dùng thuật pháp hoặc pháp khí nào đó phong tỏa mình.
Liên mấy chục lần lao đi, gã ngoái phắt lại, thấy bên trái có quang hoa hiển hiện.
Gã tuy chưa nhìn rõ thân ảnh trong đạo độn quang nhưng qua màu sắc và khí thì đã biết là Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Ngụy Tác không đổi sắc, hoàn toàn dự liệu được.
Gã vung tay, lấy cả Sinh tử và cổ đồng sắc pháp y ra mặc lên, đồng thời thân ảnh không hề dừng lại, vẫn dựa vào nhục thân lao đi.
“Chát!” Thiên địa sau lưng gã rung lên.
Đồng thời, gã vốn không ngừng điều tức, luyện hóa linh dược ôn dưỡng thần thức, đột nhiên quay lại bước tới, tử quang mang theo vô số quang phù hiện ra, sau lưng là dải sáng đen do vô lượng thần quang ngưng thành thay đổi quỹ tích, lướt qua gã.
"Oành!"
Hắc sắc thần quang sau lưng bị đánh đứt, thủn một lỗ.
"Đây là Hồng mông tử kinh?" Ngụy Tác quay lại đối diện Hắc Bồ Đề thiên mẫu đứng trên kim sắc long quy không đầy tám trăm dặm, nhìn gã với vẻ cợt nhả, "Bất quá thần thức ngươi tổn thương mà định đấu với ta? Nếu ngoan ngoãn hàng phục thì ta sẽ chừa cho đường sống."
"Oành!"
Ngụy Tác lại vượt hư không, áp sát Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
"Xoẹt!!" Cùng lúc, gã phát Liệt khuyết tàn nguyệt và uy năng Sinh tử thư, không nhằm vào Hắc Bồ Đề thiên mẫu mà vào phía sau để chặn đường rút của ả.
Lòng tay phải Hắc Bồ Đề thiên mẫu bắn ra một đạo tử kim sắc phật quang, như dấy lên thần phật ngập trời ngâm xướng xô tới nhưng bị Ngụy Tác tránh được.
"À! Lại tránh được còn của ta, xem ra lời đồn không ngoa, ngươi có vô thượng cường pháp dự cảm quỹ tích của uy năng thuật pháp diễn hóa." Hắc Bồ Đề kinh ngạc nhưng thấy Ngụy Tác định xáp lá cà thì dừng lại, hắc sắc thần quang không ngừng lan ra, hình thành một hắc sắc liên đài bảy mươi hai cánh lớn, trên lá lấp lánh thần quang, kín đất kín trời.
Vô lượng quang từ Hắc Bồ Đề thiên mẫu phát ra, tuyệt cường thần vực chấn động, tích tắc đó ả như biến thành thần phật.
"Oành!" "Oành!"
Đây là hoàn toàn là kinh thiên đối quyết không ai chứng kiến, hai làn khí tức hùng hậu từ Ngụy Tác phun lên núi lửa, Đăng tiên pháp vực và Tru tà kiếm trận đồng thời hiển hóa, va vào hắc sắc liên đài thần vực ngút trời của Hắc Bồ Đề thiên mẫu diễn hóa.
"Chát!"
Mấy nghìn trượng hư không sầm lại, Đăng tiên pháp vực và Tru tà kiếm trận tan vỡ cùng thần vực của Hắc Bồ Đề thiên mẫu, nghìn thanh phi kiếm rên lên, tuy không hề tổn hại nhưng văng đi như thác đổ.
"Oành!"
Ngụy Tác đến sau lưng Hắc Bồ Đề thiên mẫu, bổ mạnh tới.
/1284
|