Không biết Thỏ ngốc không biết nghe phong phanh lời của ai, suốt mấy ngày qua đều cự tuyệt anh không cho anh vọng động, chỉ cần anh quá phận sẽ bĩu môi, nước mắt lưng tròng, hại anh nhìn thấy bóng dáng yểu điệu đi qua đi lại mà không ngoạn được, tà khí đã tích tụ dưới bụng một phen.
Trong lòng cũng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nếu tra ra được người nào, chắn chắn anh sẽ không bỏ qua dễ dàng cho người đó. Tính bụng để tháng sau sẽ làm đám cưới, nhưng ngặc nối bản thân anh lại không nhịn được rục rịch, liền đẩy nhanh một nửa quá trình. Để sớm ngày chung giường chung gối danh chính ngôn thuận làm người đàn ông của cô.
Mãi đến hai tuần sau, hai người mới bước vào lễ đường, tuyên thệ ước nguyền sống cùng nhau tới răng long đầu bạc, lại trải qua một phen đám tiệc, anh tranh thủ chuốc Thỏ ngốc say túy lúy, tối nay về sẽ khiến cô thoải mái một phen.
Nửa chừng hai người Hoắc Tổng một nhà lại đột nhiên về vội, nói là Vân cảm thấy không ổn, sau đó ngay tại đám cưới của hai người họ, Tề tiên sinh bên kia liền chẩn đoán ra Vân có thai, nhất thời Hoắc Đại cao hứng, anh đương nhiên cũng cao hứng, trong lễ cưới lại có được tin mừng như vậy không phải là nói anh và cô cũng sớm ngày có em bé.
Nhưng suy đi tính lại cho cùng, người tính không bằng trời tính...
A Lăng? Hức... Chúng ta về rồi sao? Đường Tịch Mai cọ đầu vào hõm vai anh ngắc ngư hỏi. Cánh tay yếu ớt vô lực vòng qua cổ anh, mặc cho anh bế một đường từ trong xe lên tới trên nhà, vào đến phòng tắm.
Bảo bối, em tỉnh? Về đến nhà rồi, một chút nữa tắm cho mát mát thơm thơm được không? Anh vuốt ve gương mặt non mịn của cô, bàn tay thuần thục đem dây kéo áo cưới kéo xuống, thoát đi kiện váy áo nặng nề, trên người cô chỉ mặc mỗi bộ bra ren trắng sữa ôm lấy cơ thể xinh đẹp, che chắn không hết da thịt non mịn, khiến anh nhìn đến, thú tính nổi lên. Nhưng dù sao phương diện này vẫn là nên thong thả một chút đêm vẫn còn dài.
Đem cô ôm vào bể tắm, thoát bỏ mấy món trở ngại, trằn trọc qua lại, mấy bận khiến dục vọng ngày càng dâng lên, ấy vậy mà thỏ ngốc nhà anh, ngoại trừ gương mặt đỏ bừng, miệng rên ư ử ra, vẫn tùy ý để anh trêu chọc, nửa ý thức phản kháng cũng không có.
Tắm rửa sạch sẽ xong anh liền quấn cô trong khăn tắm, ôm ra ngoài, đặt lên giường lớn trãi đầy cánh hoa hồng, nhịn không được nổi, ấn môi lên hôn lấy cô, gặm cắn, đậu hủ trên người cô bị anh ăn sạch sẽ, ấy vậy mà đến lúc thịt thỏ, thì ai đó lại phản kháng.
Ưm... A Lăng... không được... Lời nói chưa dứt, bản thân cô vốn không còn sức lực, đột nhiên ngồi phắt dậy, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của anh, chạy ù ù vào phòng tắm, nôn khan từng ngụm.
Thấy vậy, anh vội theo vào, vừa xoa lưng giúp cô thuận khí, vừa đỡ lấy cơ thể chực ngã của cô. Bảo bối? Lòng anh tràn đầy nghi vấn hỏi. Loaiu rượu mà anh cho cô uống hôm nay hoàn toàn không ảnh hưởng đến dạ dày, cũng sẽ không khiến cô bị khó chịu bụng, nhưng sao bây giờ lại nôn. Trong lòng cơ hồ nổi lên dự cảm, hình như có liên quan đến chuyện mấy ngày qua cô lạnh nhạt với anh.
Không nôn ra được gì, nhưng cũng làm mặt cô đỏ gay, ánh mắt sủng nước, gò má hây hây đỏ, rửa sạch miệng, cô mới tràn đầy áy náy ngẩn mặt lên nói với anh. A Lăng, em có con của chúng ta rồi. Nói đoạn, lấy từ sau chiếc gương soi nơi rửa mặt ra một chiếc que thử thai, cẩn thận đưa đến trước mắt anh.
Nhìn rõ số vạch trên đó, lòng anh không khỏi chùng xuống, tức giận là không đủ, còn dám dấu anh, hại anh lâm trận đại bại, bên dưới còn chưa chịu thu binh, gương mặt nhất thời cứng lại, nhưng nhiều hết vẫn là vui mừng, vui chết đi được ấy chứ, cố tình lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng, tràn đầy phẩn nộ, giọng nói cũng đanh lại. Sao lại không nói cho anh biết?!!!
Thấy anh vậy, cô liền dâng lên sợ hãi, nước mắt lã chã. Hu hu... Tiểu Cần nói, anh trước đây phong lưu, thay phụ nữ như thay áo... ô ô... ghét nhất là dùng đứa trẻ để uy hiếp hay đeo bám anh... hu hu... cho nên em không dám nói... nói xong, Thỏ ngốc quẹt mũi, quẹt nước mắt, đáng thương tiếp. Em sẽ ngoan ngoãn... em sẽ không vướng chân anh... hức hức... chỉ cần anh còn nhớ có em và vợ anh, chúng ta có một đứa con... vậy là em vui rồi... Giọng điệu chân thực, còn rất ngoan cường nhịn nước mắt lại, nhưng bờ vai run rẫy lại tố cáo sự kinh sợ của cô lúc này.
Anh nhịn không được ôm chầm lấy cô, vừa mắng vừa yêu chiều. Đồ ngốc!!! Sau này anh có mình em được không! Không tìm phụ nữ nữa, cũng sẽ bên cạnh em như vậy mãi. Anh lấy danh dự bản thân ra hứa. Ngoan, đừng khóc, chúng ta sẽ cùng chăm sóc dạy dỗ bảo bảo được không? Giọng nói ôn nhu đến mức chảy ra nước. Anh thấy trái tim đang rỉ máu, người con gái trong ngực là người anh yêu, là hơn hết thảy những người phụ nữ khác trên đời, có thể anh phong lưu, có thể anh đa tình, nhưng hết thảy đều là trước khi gặp cô. Bây giờ anh tâm tâm niệm niệm chỉ có cô và sau này cũng vậy.
Thấy thiên hạ trong ngực đã thôi nức nở, anh mới nâng mặt cô lên, cẩn thận dùng nước rửa sạch gương mặt non mịn xinh đẹp, trong ánh mắt vừa kinh vừa sợ của cô. Cô nhìn anh, mấp máy môi hỏi. Thật chứ? Vẫn còn vài phần e dè.
Tất nhiên, nếu không anh cũng sẽ không qua lại với nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng lại có mình em là vợ của anh. Nói xong, nhấc bổng cô bước ra ngoài.
Tấm lưng đặt lên giường rồi, cô mới nhận ra cả hai đều không mặc thứ gì trên người, tay chân đầy vết bầm tím, lại nhìn xuống bên dưới người anh, thứ đó lại đang giương cao, nhất thời tràn đầy phòng bị nhìn anh. ...
Thấy cô như vậy, anh biết cô sợ anh lại làm chuyện đó, bây giờ còn không phải lúc, sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Nhưng bản thân tên đã lên dây, không bắn không được đành phải bắn chệch vậy, anh đem chăn đắp lên người cô, hạ một nụ hôn lên trán cô, thủ thỉ vài lời bảo cô ngủ trước, rồi bước vào phòng tắm.
Lúc bước ra, nhóc con nào đấy đã thở phì phò ngủ, bộ dáng đáng yêu, anh cũng vén chăn, nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay tranh thủ vòng qua người cô, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô vào trong ngực. Cứ như vậy nhắm mắt lại, thiếp đi.
Ngươig trong ngực anh nghe được nhịp thở đều đều của anh, mới rung rung mi khóe môi kéo lên nụ cười. Trong bụng thỏ ngốc thầm nghĩ, không ngờ Vân tỷ thực sự không lừa mình, cũng khiến cô hiểu được thì ra anh thực sự xem trọng cô, cũng không phải như mấy người phụ nữ kia, còn nhớ cái câu cuối cùng tỷ ấy nói. Nếu Mộ Lăng dám phản bội em, em cứ báo cho chị, chị sẽ dấu em lên, để coi anh ta làm sao tìm được. Bộ dáng lúc đó của Vân tỷ rất hùng hổ, nhưng lại khiến cô không nhịn được cười, nhưng cô có dự cảm, ngày đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra...
/20
|