"Ta không có nữ nhi mất hết thể diện như vậy, Hàn Liễu ta tình nguyện không muốn có dạng nữ nhi ấy."
Hàn Mạch Như khóc lóc than thở, quỳ gối trên mặt đất, dùng hết sức đập cửa vừa khóc vừa nói. "Cha, mẹ, hài nhi biết sai rồi, hài nhi biết sai rồi. Hài nhi sẽ không gả cho Ngô gia nữa, cha mẹ hãy tha thứ cho hài nhi đi ạ."
"Lão gia, người nghe thấy không, Như nhi vừa bảo sẽ không gả đến Ngô Gia nữa." Hàn mẫu kích động nói.
Không lâu sau, hai cánh cửa đóng chặt rốt cuộc cũng mở ra, vẻ mặt của Hàn phụ cùng Hàn mẫu khiếp sợ nhìn nữ nhi đang quỳ trên mặt đất.
Người đầu tiên mở miệng chính là Hàn mẫu. Bà từng bước tiến tới, quỳ xuống đỡ Hàn Mạch Như đứng lên. "Như nhi, vừa rồi lời con nói là thật phải không, con sẽ không gả đến Ngô gia sao? Con không nên gạt ta đấy."
"Mẹ, Như nhi nói thật. Hài nhi sẽ không gả đến Ngô gia nữa, hài nhi đã quyết định đáp ứng hôn sự mà cha nói lúc trước." Hàn Mạch Như ngẩng đầu lên, nước mắt rơi đầy hai má mà cất tiếng.
Hàn mẫu vui mừng, hướng Hàn phụ đứng phía sau nói. "Lão gia, người có nghe không, Như nhi bảo sẽ không gả đến Ngô gia nữa. Người hãy tha thứ cho con bé đi."
"Cha, đó là lỗi của hài nhi, hài nhi quá hồ đồ rồi." Hàn Mạch Như nhìn cha mẹ đang đứng trước mặt và nhớ lại thời điểm nàng nhất quyết gả tới Ngô gia, cha mẹ liền không để ý đến mình nữa. Ngày thứ ba về nhà lại mặt, cha mẹ cũng chặn cửa không cho nàng vào.
"Đứng lên đi." Sắc mặt của Hàn phụ đã trở nên khá hơn, ông thở dài rồi đi vào trong phòng.
Hàn mẫu đỡ Hàn Mạch Như đứng dậy, sau đó hai mẹ con cùng vào bên trong.
"Như nhi, con nói thật sao? Con đã quyết định không gả cho Ngô gia công tử đúng không?" Hàn phụ vẫn còn chưa tin. Mới tối nay, nữ nhi này còn lấy cái chết để ép buộc ông đồng ý hôn sự của nó với Ngô gia, thế nào mới chỉ qua một canh giờ, nữ nhi lại tự nhiên thay đổi ý kiến. Điều này làm cho ông không khỏi hoài nghi.
Hàn Mạch Như biết phụ thân vẫn còn hoài nghi lời nói của mình. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chẳng tin. Thời điểm trước cố sống chết gả tới Ngô gia, làm sao mới một hai canh giờ đã thay đổi chủ ý được.
Để loại bỏ sự hoài nghi của phụ thân, Hàn Mạch Như nghiêm túc gật đầu khẳng định nói với Hàn phụ. "Đúng vậy ạ. Lần này hài nhi thật sự nghiêm túc. Người hãy tin tưởng hài nhi đi, nhân lúc trời còn mờ tối, xin phụ thân hãy thay hài nhi trả lại sính lễ cho Ngô gia."
Hàn phụ nghe được những lời này của nàng, rốt cuộc cũng tin và cảm thấy rất phấn khởi. "Tốt, tốt, thật quá tốt, đúng là nữ nhi ngoan của ta. Như nhi, con thật chịu nghe lời ta với mẫu thân của con. Con yên tâm, cứ xem như tối nay ta có không ngủ cũng sẽ giải quyết chuyện này giúp con."
Nói xong, Hàn phụ có vẻ sợ Hàn mạch đổi ý, ông vội vàng đứng dậy ra ngoài lớn tiếng hô lên. "Người đâu, người đâu, mau tới đây."
Hàn Mạch Như nhìn dáng vẻ này của phụ thân, trong lòng có cảm giác ấm áp. Kiếp trước, cha mẹ liều chết ngăn cản không để mình gả đến Ngô gia, có thể họ đã sống từng ấy năm nên nhìn thấy rõ Ngô Thiên Hạo là dạng người gì, biết rằng nếu nữ nhi gả cho Ngô gia cũng chỉ tìm lấy cái chết mà thôi.
Hàn Mạch Như khóc lóc than thở, quỳ gối trên mặt đất, dùng hết sức đập cửa vừa khóc vừa nói. "Cha, mẹ, hài nhi biết sai rồi, hài nhi biết sai rồi. Hài nhi sẽ không gả cho Ngô gia nữa, cha mẹ hãy tha thứ cho hài nhi đi ạ."
"Lão gia, người nghe thấy không, Như nhi vừa bảo sẽ không gả đến Ngô Gia nữa." Hàn mẫu kích động nói.
Không lâu sau, hai cánh cửa đóng chặt rốt cuộc cũng mở ra, vẻ mặt của Hàn phụ cùng Hàn mẫu khiếp sợ nhìn nữ nhi đang quỳ trên mặt đất.
Người đầu tiên mở miệng chính là Hàn mẫu. Bà từng bước tiến tới, quỳ xuống đỡ Hàn Mạch Như đứng lên. "Như nhi, vừa rồi lời con nói là thật phải không, con sẽ không gả đến Ngô gia sao? Con không nên gạt ta đấy."
"Mẹ, Như nhi nói thật. Hài nhi sẽ không gả đến Ngô gia nữa, hài nhi đã quyết định đáp ứng hôn sự mà cha nói lúc trước." Hàn Mạch Như ngẩng đầu lên, nước mắt rơi đầy hai má mà cất tiếng.
Hàn mẫu vui mừng, hướng Hàn phụ đứng phía sau nói. "Lão gia, người có nghe không, Như nhi bảo sẽ không gả đến Ngô gia nữa. Người hãy tha thứ cho con bé đi."
"Cha, đó là lỗi của hài nhi, hài nhi quá hồ đồ rồi." Hàn Mạch Như nhìn cha mẹ đang đứng trước mặt và nhớ lại thời điểm nàng nhất quyết gả tới Ngô gia, cha mẹ liền không để ý đến mình nữa. Ngày thứ ba về nhà lại mặt, cha mẹ cũng chặn cửa không cho nàng vào.
"Đứng lên đi." Sắc mặt của Hàn phụ đã trở nên khá hơn, ông thở dài rồi đi vào trong phòng.
Hàn mẫu đỡ Hàn Mạch Như đứng dậy, sau đó hai mẹ con cùng vào bên trong.
"Như nhi, con nói thật sao? Con đã quyết định không gả cho Ngô gia công tử đúng không?" Hàn phụ vẫn còn chưa tin. Mới tối nay, nữ nhi này còn lấy cái chết để ép buộc ông đồng ý hôn sự của nó với Ngô gia, thế nào mới chỉ qua một canh giờ, nữ nhi lại tự nhiên thay đổi ý kiến. Điều này làm cho ông không khỏi hoài nghi.
Hàn Mạch Như biết phụ thân vẫn còn hoài nghi lời nói của mình. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chẳng tin. Thời điểm trước cố sống chết gả tới Ngô gia, làm sao mới một hai canh giờ đã thay đổi chủ ý được.
Để loại bỏ sự hoài nghi của phụ thân, Hàn Mạch Như nghiêm túc gật đầu khẳng định nói với Hàn phụ. "Đúng vậy ạ. Lần này hài nhi thật sự nghiêm túc. Người hãy tin tưởng hài nhi đi, nhân lúc trời còn mờ tối, xin phụ thân hãy thay hài nhi trả lại sính lễ cho Ngô gia."
Hàn phụ nghe được những lời này của nàng, rốt cuộc cũng tin và cảm thấy rất phấn khởi. "Tốt, tốt, thật quá tốt, đúng là nữ nhi ngoan của ta. Như nhi, con thật chịu nghe lời ta với mẫu thân của con. Con yên tâm, cứ xem như tối nay ta có không ngủ cũng sẽ giải quyết chuyện này giúp con."
Nói xong, Hàn phụ có vẻ sợ Hàn mạch đổi ý, ông vội vàng đứng dậy ra ngoài lớn tiếng hô lên. "Người đâu, người đâu, mau tới đây."
Hàn Mạch Như nhìn dáng vẻ này của phụ thân, trong lòng có cảm giác ấm áp. Kiếp trước, cha mẹ liều chết ngăn cản không để mình gả đến Ngô gia, có thể họ đã sống từng ấy năm nên nhìn thấy rõ Ngô Thiên Hạo là dạng người gì, biết rằng nếu nữ nhi gả cho Ngô gia cũng chỉ tìm lấy cái chết mà thôi.
/74
|