Năm thứ ba kết hôn, Tiễn Phiêu Phiêu bắt đầu rục rịch viết tiểu thuyết ngôn tình trên mạng, sau đó tác phẩm của cô được xuất bản, Tiễn Phiêu Phiêu chính thức trở thành một cây bút nghiệp dư.
Ban đầu, Lý Miêu cũng không để ý tới chuyện Tiễn Phiêu Phiêu viết tiểu thuyết ngôn tình, rất coi nhẹ sở thích bên lề này của Tiễn Phiêu Phiêu. Cho tới khi sách của Tiễn Phiêu Phiêu liên tục được xuất bản, Lý Miêu vẫn coi nhẹ như cũ, nhưng dần dần cũng quan tâm hơn một chút.
Một hôm hai người đi dạo, Lý Miêu cực kỳ hạ mình hỏi đến chuyện viết tiểu thuyết của Tiễn Phiêu Phiêu, sau đó chậm rãi nói: “Nam chính trong tiểu thuyết của em…có phải đều lấy hình mẫu từ anh không?”
Tiễn Phiêu Phiêu đứng giữa trời gió rét, sững sờ ba giây đồng hồ, sau đó nói: “Cút! Đừng sỉ nhục các nam chính của em!”
Trong đầu Tiễn Phiêu Phiêu như có chín mươi chín con thần thú thảo nguyên chạy qua: Trời ơi! Đất hỡi! Nếu như nam chính của tôi đều là dạng vô liêm sỉ thiếu đạo đứa như anh…thì còn có người thèm đọc sao?
Đến mùa hè, Lý Miêu cởi trần, chỉ mặc quần sóc đi tới đi tui quanh nhà.
Tiễn Phiêu Phiêu: “Dáng người đẹp lắm ấy mà khoe ra…mau mặc áo vào!”
Lý Miêu: “Anh thích thế…em đừng để ý là được.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Em đang viết hình ảnh nam chính ngọc thụ lâm phong (1), anh cứ lượn qua lượn lại như thế làm em có chướng ngại tâm lý đấy!”
(1)Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió
Lý Miêu: “Là do trí tưởng tượng của em quá kém thôi.”
Thường thường, Tiễn Phiêu Phiêu không thích để Lý Miêu biết nội dung tiểu thuyết mình viết gì, mỗi lần đánh máy, nếu Lý Miêu lượn lờở sau lưng, Tiễn Phiêu Phiêu sẽ “mời” Lý Miêu: “Tránh ra chỗ khác đi!”
Thế nhưng có một lần nọ, Tiễn Phiêu Phiêu vừa viết vừa sửa liên tục, mãi mà không thông, cô đành cầu viện Lý Miêu, coi như có còn hơn không.
Cô kể lại một vài tình tiết mấu chốt, sau đó hỏi Lý Miêu: “Này, nếu như anh là nam chính, vậy anh sẽ làm thế nào?”
Lý Miêu: “Thôi đi, anh làm sao có thể ngu như vậy được!”
Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Giả sử, chỉ đang giả sửấy mà.”
Lý Miêu nhấn mạnh: “Không có giả sử, anh không bao giờ ngu như thế!”
Haizz, thật là hết cách!
Viết mãi mới coi như tạm ổn, lại gặp một tình huống phức tạp khác, Tiễn Phiêu Phiêu lại trưng cầu ý kiến của Lý Miêu: “Anh cảm thấy trường hợp này, nữ chính nên đối xử với nam chính như thế nào?”
Lý Miêu nói: “Anh làm sao biết được, anh có phải nữ chính đâu.”
Tiễn Phiêu Phiêu thay đổi phương pháp hỏi: “Vậy nếu như anh là nam chính, anh hi vọng nữ chính sẽ làm gì?”
Lý Miêu suy nghĩ một chút, nói: “Anh hi vọng nữ chính chăm chỉ làm việc, ít nói thôi, phụ nữ ít nói đỡ phiền phức người khác, chăm chỉ làm việc, ít đọc sách thôi, phụ nữ đọc sách nhiều suy nghĩ cũng nhiều, chăm chỉ làm việc, ít suy nghĩ thôi, phụ nữ suy nghĩ nhiều thường có nhiều tật xấu, chăm chỉ làm việc, ít lo chuyện của người khác…”
“Dừng! Ngài đang làm gì thì làm tiếp đi thôi, cảm ơn ngài nhiều…” Để dòng suy nghĩ không bị quấy nhiễu rối tinh rối mù, Tiễn Phiêu Phiêu buộc phải tiễn vị tôn đại thần này ra chỗ khác…
Ban đầu, Lý Miêu cũng không để ý tới chuyện Tiễn Phiêu Phiêu viết tiểu thuyết ngôn tình, rất coi nhẹ sở thích bên lề này của Tiễn Phiêu Phiêu. Cho tới khi sách của Tiễn Phiêu Phiêu liên tục được xuất bản, Lý Miêu vẫn coi nhẹ như cũ, nhưng dần dần cũng quan tâm hơn một chút.
Một hôm hai người đi dạo, Lý Miêu cực kỳ hạ mình hỏi đến chuyện viết tiểu thuyết của Tiễn Phiêu Phiêu, sau đó chậm rãi nói: “Nam chính trong tiểu thuyết của em…có phải đều lấy hình mẫu từ anh không?”
Tiễn Phiêu Phiêu đứng giữa trời gió rét, sững sờ ba giây đồng hồ, sau đó nói: “Cút! Đừng sỉ nhục các nam chính của em!”
Trong đầu Tiễn Phiêu Phiêu như có chín mươi chín con thần thú thảo nguyên chạy qua: Trời ơi! Đất hỡi! Nếu như nam chính của tôi đều là dạng vô liêm sỉ thiếu đạo đứa như anh…thì còn có người thèm đọc sao?
Đến mùa hè, Lý Miêu cởi trần, chỉ mặc quần sóc đi tới đi tui quanh nhà.
Tiễn Phiêu Phiêu: “Dáng người đẹp lắm ấy mà khoe ra…mau mặc áo vào!”
Lý Miêu: “Anh thích thế…em đừng để ý là được.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Em đang viết hình ảnh nam chính ngọc thụ lâm phong (1), anh cứ lượn qua lượn lại như thế làm em có chướng ngại tâm lý đấy!”
(1)Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió
Lý Miêu: “Là do trí tưởng tượng của em quá kém thôi.”
Thường thường, Tiễn Phiêu Phiêu không thích để Lý Miêu biết nội dung tiểu thuyết mình viết gì, mỗi lần đánh máy, nếu Lý Miêu lượn lờở sau lưng, Tiễn Phiêu Phiêu sẽ “mời” Lý Miêu: “Tránh ra chỗ khác đi!”
Thế nhưng có một lần nọ, Tiễn Phiêu Phiêu vừa viết vừa sửa liên tục, mãi mà không thông, cô đành cầu viện Lý Miêu, coi như có còn hơn không.
Cô kể lại một vài tình tiết mấu chốt, sau đó hỏi Lý Miêu: “Này, nếu như anh là nam chính, vậy anh sẽ làm thế nào?”
Lý Miêu: “Thôi đi, anh làm sao có thể ngu như vậy được!”
Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Giả sử, chỉ đang giả sửấy mà.”
Lý Miêu nhấn mạnh: “Không có giả sử, anh không bao giờ ngu như thế!”
Haizz, thật là hết cách!
Viết mãi mới coi như tạm ổn, lại gặp một tình huống phức tạp khác, Tiễn Phiêu Phiêu lại trưng cầu ý kiến của Lý Miêu: “Anh cảm thấy trường hợp này, nữ chính nên đối xử với nam chính như thế nào?”
Lý Miêu nói: “Anh làm sao biết được, anh có phải nữ chính đâu.”
Tiễn Phiêu Phiêu thay đổi phương pháp hỏi: “Vậy nếu như anh là nam chính, anh hi vọng nữ chính sẽ làm gì?”
Lý Miêu suy nghĩ một chút, nói: “Anh hi vọng nữ chính chăm chỉ làm việc, ít nói thôi, phụ nữ ít nói đỡ phiền phức người khác, chăm chỉ làm việc, ít đọc sách thôi, phụ nữ đọc sách nhiều suy nghĩ cũng nhiều, chăm chỉ làm việc, ít suy nghĩ thôi, phụ nữ suy nghĩ nhiều thường có nhiều tật xấu, chăm chỉ làm việc, ít lo chuyện của người khác…”
“Dừng! Ngài đang làm gì thì làm tiếp đi thôi, cảm ơn ngài nhiều…” Để dòng suy nghĩ không bị quấy nhiễu rối tinh rối mù, Tiễn Phiêu Phiêu buộc phải tiễn vị tôn đại thần này ra chỗ khác…
/38
|