Tô Khuynh Thành nói: “Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt người đàn ông của tôi.”
“Ha ha ha.”
Diệp Phong cười trộm.
Giang Tuyết trừng mắt nói: “Này, cô lạ thật đó, anh ta có nhiều vị hôn thê như vậy, cô còn đi theo anh ta làm gì?”
“Khác gì bị bán còn đếm tiền giúp người ta?” Tô Khuynh Thành cười nói: “Tôi thích, ai bảo tôi thích anh Phong.” “Cô...
Một câu của Tô Khuynh Thành chặn họng Giang Tuyết.
Lúc này Giang Ly vội vàng giải hòa: “Diệp Phong, Khuynh Thành, sắp đến giữa trưa rồi, hai người ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Diệp Phong lắc đầu.
Giang Ly cười nói: “Vậy chúng ta đi ăn một bữa cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Có thể.” Diệp Phong gật đầu.
“Em cũng đi.” Giang Tuyết chủ động nói.
Giang Ly nói: “Em đi làm gì? Đợi ở nhà.”
Cô vốn muốn dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đi ra ngoài ăn cơm vì tránh mặt cô em gái không bớt lo của mình, cho nên khẳng định sẽ không mang theo con bé.
“Được rồi.” Giang Tuyết bĩu môi.
“Chú An, chú nói với cha cháu, bảo Diệp Phong đến nhà ta.”
Giang An gật đầu nói: “Tôi đã biết, tiểu thư.”
Sau đó Giang Ly, Diệp Phong và Tô Khuynh Thành cùng rời khỏi nhà họ Giang, lái xe đến trung tâm thành phố Đông Hải.
Hậu viện nhà họ Giang.
Một người đàn ông trung niên đeo kính râm đang nằm trên ghế nằm xem báo chí, trên đầu là chiếc dù lớn chống nắng, bên cạnh là bể bơi, ghế nằm lung lay, người đàn ông ngâm nga giai điệu, vẻ mặt thích ý.
Người này chính là cha của Giang Ly và Giang Tuyết, Giang Nhân.
Giang An vội vàng đi đến nói: “Gia chủ, cô gia đến!”
“Cô gia đến? Cô gia nào?” Giang Nhân hỏi.
“Còn có cô gia nào nữa, chẳng phải nhà họ Giang chúng ta chỉ có một cô gia thôi sao, chính là Diệp Phong thiếu gia.”
“Tiểu Phong? Tiểu Phong đến rồi?”
Giang Nhân nghe vậy lập tức ngồi dậy.
Ông cởi kính râm, vội vàng hỏi: “Người đang ở đâu?”
“Ha ha ha.”
Diệp Phong cười trộm.
Giang Tuyết trừng mắt nói: “Này, cô lạ thật đó, anh ta có nhiều vị hôn thê như vậy, cô còn đi theo anh ta làm gì?”
“Khác gì bị bán còn đếm tiền giúp người ta?” Tô Khuynh Thành cười nói: “Tôi thích, ai bảo tôi thích anh Phong.” “Cô...
Một câu của Tô Khuynh Thành chặn họng Giang Tuyết.
Lúc này Giang Ly vội vàng giải hòa: “Diệp Phong, Khuynh Thành, sắp đến giữa trưa rồi, hai người ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Diệp Phong lắc đầu.
Giang Ly cười nói: “Vậy chúng ta đi ăn một bữa cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Có thể.” Diệp Phong gật đầu.
“Em cũng đi.” Giang Tuyết chủ động nói.
Giang Ly nói: “Em đi làm gì? Đợi ở nhà.”
Cô vốn muốn dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đi ra ngoài ăn cơm vì tránh mặt cô em gái không bớt lo của mình, cho nên khẳng định sẽ không mang theo con bé.
“Được rồi.” Giang Tuyết bĩu môi.
“Chú An, chú nói với cha cháu, bảo Diệp Phong đến nhà ta.”
Giang An gật đầu nói: “Tôi đã biết, tiểu thư.”
Sau đó Giang Ly, Diệp Phong và Tô Khuynh Thành cùng rời khỏi nhà họ Giang, lái xe đến trung tâm thành phố Đông Hải.
Hậu viện nhà họ Giang.
Một người đàn ông trung niên đeo kính râm đang nằm trên ghế nằm xem báo chí, trên đầu là chiếc dù lớn chống nắng, bên cạnh là bể bơi, ghế nằm lung lay, người đàn ông ngâm nga giai điệu, vẻ mặt thích ý.
Người này chính là cha của Giang Ly và Giang Tuyết, Giang Nhân.
Giang An vội vàng đi đến nói: “Gia chủ, cô gia đến!”
“Cô gia đến? Cô gia nào?” Giang Nhân hỏi.
“Còn có cô gia nào nữa, chẳng phải nhà họ Giang chúng ta chỉ có một cô gia thôi sao, chính là Diệp Phong thiếu gia.”
“Tiểu Phong? Tiểu Phong đến rồi?”
Giang Nhân nghe vậy lập tức ngồi dậy.
Ông cởi kính râm, vội vàng hỏi: “Người đang ở đâu?”
/302
|