- --o0o---
Một màu đen kỳ dị nồng đậm chậm rãi chảy ra và trào dâng như cơn lũ, khiến cho vùng đất vốn vẫn còn chút màu sắc và sức sống hoàn toàn bị hắc ám khống chế.
Sắc mặt Minh Duyệt thay đổi đột ngột chỉ sau một cái nhìn, cô bé quay đầu lại nắm lấy cổ tay Minh Kiều: “Chị mau xuống núi đi!”
Đây là lần đầu tiên Minh Kiều nhìn thấy cô bé có phản ứng cảm xúc dữ dội như vậy, thế nên ngơ ngác để cô bé kéo đi vài bước, nói: “Những kẻ bắt cóc kia thì sao?”
Thành thật mà nói, nàng không quan tâm đến tính mạng của mấy cái bánh chưng kia lắm, nhưng nhìn phản ứng của Minh Duyệt, những năng lượng đen này chắc chắn không phải thứ gì tốt, lỡ đâu để mấy tên kia dính phải lại thành tai họa gì nữa thì hỏng.
Sau câu nói của nàng, Minh Duyệt cũng ổn định lại, buông tay nàng ra: “Cũng không thể vứt chúng ở đây được, chị xuống núi trước đi.”
Vừa nói, cô bé vừa định chạy đến chỗ kho trống.
Minh Kiều vội vàng túm lấy cổ áo sau lưng cô bé, giống như đang xách gáy mèo: “Lúc này đừng có nói câu kiểu như ưu tiên người bình thường nữa. Nhiều lợn chết thế kia, em là lực sĩ cũng không gánh nổi đâu, hay là em có dị năng hệ không gian?”
Nàng nới lỏng cổ áo của Minh Duyệt, vỗ vai cô bé: “Tôi sẽ giúp em đánh thức bọn họ dậy, đuổi hết một lượt xuống núi.”
[Chữ đuổi này dùng rất hay.] Hệ thống nói: [Nhưng cô phải nhanh lên, ký chủ, năng lượng này rất nguy hiểm và sẽ ảnh hưởng đến bản tính sinh vật. Có tôi ở đây cô sẽ không bị ô nhiễm, nhưng người khác thì khó mà nói, em gái cô chắc có thể chống đỡ lâu hơn một chút.]
Lần này đổi thành Minh Kiều kéo cô gái nhỏ vào nhà kho trống, khi nghe thấy lời này, nàng vội vàng hỏi: [Nếu nói như vậy, ngoài con người ra, động vật và thực vật cũng không thể trốn thoát. Nếu chúng bị ô nhiễm, chúng sẽ tấn công ta phải không?]
[Có lẽ vậy, nhưng cây cối thì không thể di chuyển, nên nó chỉ có thể nuốt chửng cô khi cô đến gần thôi. Cũng có những sinh vật quá yếu dễ bị ô nhiễm, chẳng hạn như côn trùng, cây cỏ đã bị năng lượng này hấp thu, không thì cũng là nhanh chân.]
***
Trên đường xuống núi, Minh Kiều và Minh Duyệt gặp điều tra viên. Đó là hai người đàn ông mặc thường phục khoảng hai mươi tuổi, đang đi cùng họ là Tiểu Ảnh, làn váy đỏ tung bay như con búp bê tinh xảo dưới ánh trăng.
Sắc mặt họ rất kém, không chỉ vì tâm trạng thấp mà còn vì sự mệt mỏi của cơ thể.
Lúc đó, Minh Kiều và Minh Duyệt đang vội vã dùng dây thừng xâu chuỗi bọn bắt cóc đang ngơ ngác thành một hàng.
Hai bên thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhau, nhưng biểu cảm của họ lại rất lạ, đặc biệt là khi thấy Minh Kiều đang cầm một cây gậy tạm thời dùng làm roi trong tay.
Ngay cả đôi mắt màu xám bạc dường như không bị vật ngoài lay động của Tiểu Ảnh đều lướt quanh Minh Kiều.
Minh Kiều không phục: [Tại sao nàng ta chỉ nhìn mỗi ta thế?]
[Chắc là ghen tị với vẻ đẹp của cô thôi.] Hệ thống nói.
[Mi tưởng ta không biết mi đang lừa ta hả?]
[Sao cô cứ phải ép Thống nói thật thế. Cô xem lại cô bây giờ xem, hành động thiếu đứng đắn này chắc chắn em gái trong sáng trung thực kia của cô không nghĩ đến đâu.]
[Có cái gì mà thiếu đứng đắn, chẳng phải đây là hành động bình thường thôi sao?]
Thôi bỏ đi, giờ không phải là lúc để thảo luận với hệ thống xem hành động của mình có bình thường hay không. Minh Kiều quan tâm hơn đến một chuyện khác: “Dạ Oanh không đi cùng mấy người à?”
“Ở trên núi.” Tiểu Ảnh là người trả lời câu hỏi, Minh Kiều còn tưởng rằng nàng ta là mỹ nhân băng giá, chữ quý như vàng. Có người nói chuyện với nàng ta, nàng ta còn chưa chắc đã để ý chứ đừng nói là chủ động trả lời.
Sự thật chứng minh, Minh Kiều không hiểu lầm cô. Tiểu Ảnh lại biến thành con rối lạnh lùng sau khi nói ra ba chữ kia, không còn câu sau nữa.
Đã trả lời rồi sao còn keo kiệt thế, chi tiết hơn tí cũng không được, ít ra cũng phải nói vì sao Đường Hiểu Ngư lại ở trên núi chứ.
Minh Duyệt dường như đã hiểu hết mọi chuyện, nhẹ nhàng kéo tay áo Minh Kiều: “Đi thôi, nếu chúng ta ở lại đây sẽ cản trở Dạ Oanh.”
Hai điều tra viên tự giác đảm nhận công việc chăn lợn, không, là tiếp nhận mấy tên kẻ bắt cóc.
Ở dưới chân núi, chiếc xe do các điều tra viên điều khiển đang lặng lẽ đậu cách đó không xa. Trước khi nhóm người đến gần hơn, họ nhìn thấy một chùm ánh sáng chiếu đến từ xa, kèm theo tiếng còi xe, một nhóm điều tra viên và nhân viên cảnh sát khác đã đến.
Họ túm tụm lại thảo luận, Minh Kiều nửa hiểu nửa không.
“Thông báo cho Trung tâm Chỉ huy Thiên Châu nhanh chóng đến và kích hoạt mức độ bảo vệ cao nhất.”
“Đã thông báo.”
“Nếu có một vết nứt không gian khác đêm nay...”
“Đưa người từ nhóm A và nhóm B trở về để tăng cường tuần tra, còn người nhóm C...”
“Họ đang trên đường đến đây.”
“Đây là khu vực của công hội tư nhân nào, mời họ đến hỗ trợ điều tra đi.”
Đám người thảo luận rất nhanh và dứt khoát, chẳng mấy chốc đã giải tán, ai làm việc nấy.
Tiểu Ảnh, Minh Duyệt và hai điều tra viên lúc đầu là những người đầu tiên rời khỏi tầm mắt của Minh Kiều, tiếp theo là người đàn ông trung niên được xưng là chỉ huy và các điều tra viên khác, cuối cùng chỉ còn cảnh sát ở lại để trông chừng mấy kẻ bắt cóc và con tin duy nhất còn lại là nàng.
Nghĩ đến đây, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào của Minh Kiều trở nên nhập nhoạng, nhưng tất cả suy nghĩ đều quy về một mối, cuối cùng thành hai chữ: bỏ đi.
Một tay chống cằm, nàng nhìn chằm chằm vào màu xanh lam đẹp đến lóa mắt tràn ra lấn át đêm tối hiển hiện ngoài cửa sổ xe.
Đương nhiên nàng nhận ra đó là năng lực của Đường Hiểu Ngư, nhưng nàng không ngờ khi hoàn toàn trổ hết sức nó lại hoành tráng và lộng lẫy đến vậy, giống như màn pháo hoa màu lam thuần khiết, như màn sương bao phủ ngọn núi, mọi thứ dường như được nhuộm đẫm trong màu sắc của bầu trời.
Tuy nhiên, cảnh tượng vĩ đại thế này có thể không phải là điều Đường Hiểu Ngư muốn.
Minh Kiều muốn vươn tay ra chạm vào xung lực màu xanh thuần khiết trong không trung, nhưng nàng biết rằng đó chỉ là một loại năng lượng, như trăng trong nước không thể bắt được.
[Không biết đã ra chuyện gì rồi, lại còn để xổng mất Thợ săn. Ta thấy ai ai cũng nghẹn một cục tức trong người cả.]
Đặc biệt là Minh Duyệt, lúc đi sắc mặt cô bé rất xấu.
[Đúng rồi.] Lúc đó, hệ thống đang tập trung tóm những kẻ bắt cóc cùng nàng. Trăm nghìn volt cuối cùng cũng hữu dụng, nó rất phấn khích, thế nên không chú ý đến tình hình chiến đấu bên phía Đường Hiểu Ngư.
[Biết vậy thì chúng ta cứ đến đó, lỡ đâu chặn được Thợ săn thì sao.]
Hệ thống “ghét ác như thù” cũng không kém phần bực bội so với những người khác vì không bắt được Thợ săn. Nếu có thực thể, có lẽ nó sẽ lao ra ngoài tìm người càng sớm càng tốt rồi.
[Đường Hiểu Ngư và Tiểu Ảnh đều là cao thủ, bọn họ hiệp lực còn không bắt được Thợ săn thì chứng tỏ gã quả thực không phải là người đơn giản.]
Minh Kiều ngẫm nghĩ, nàng không biết cấp độ dị năng của ba người này, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra từ khoảnh khắc đối đầu ngắn ngủi của họ. Ai cũng không thấp.
Chiến đấu không xem trọng sức mạnh thuần túy như lý thuyết trên giấy, nếu lực lượng không chênh lệch đến mức nghiền ép thì chuyện thấp thắng cao, yếu thắng mạnh cũng không hiếm thấy.
Tuy nhiên, trông Đường Hiểu Ngư và Tiểu Ảnh đều không phải là người mới không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào. Thợ săn có thể trốn thoát ngay trong tình thế hai chọi một như vậy thì gã cũng không hề đơn giản.
Minh Kiều vốn rất tin vào họ, nhưng Thợ săn thực sự đã trốn thoát, nàng thấy rằng mình không quá ngạc nhiên, thậm chí không thấy sốc.
Nghĩ cũng phải. Bản chất Thợ săn xảo quyệt khó lường, mà thân là kẻ phạm tội bị truy nã, gã ta chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm chạy trốn. Quan trọng hơn, đêm nay gã ta mới là chim sẻ*, tính hết từ nàng, Tạ Sở và nhà họ Tạ sau lưng anh ta, Đường Hiểu Ngư và tổ chức Phi Điểu của nàng. Không sót một ai.
* Lấy từ câu “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng”, ý chỉ khi ta săn con mồi thì cũng vô tình trở thành con mồi của kẻ khác nếu không đủ năng lực và trí tuệ, lòng cảnh giác.
Nếu gã ta không có chuẩn bị sẵn, bị người ta giết ngược một cách dễ dàng, ấy mới thành trò cười cho thiên hạ.
Loại người này, một khi có cơ hội, gã ta có thể giống như một con chuột trong khe cống ngầm, sẽ không bao giờ từ bỏ trốn thoát.
Minh Kiều không nản lòng, nàng nghĩ rất thoáng nhưng nàng cảm thấy mình nghĩ thoáng cũng vô dụng. Đêm nay rất nhiều người sẽ không thể nghĩ thoáng được.
Nàng nghĩ đến sắc mặt tối tăm của Minh Duyệt trước khi rời đi, rồi nghĩ đến Đường Hiểu Ngư lúc này còn chưa ra khỏi núi, lắc đầu có chút bất lực.
[Thống à, bây giờ Thợ săn đã chạy đi rất xa rồi đúng chứ.]
Hệ thống khẳng định: [Gã chắc chắn không còn ở vùng núi hoang nữa.]
Phàm là người còn đang trên núi hoang, nó sẽ có thể tìm thấy mà không tốn bao nhiêu năng lượng, nhưng nếu không tìm được thì chứng tỏ người đó đã chạy trốn từ lâu.
Vị chỉ huy của Hiệp hội Dị năng kia là một cao thủ, dù hệ thống tự tin rằng nó sẽ không bị phát hiện, nhưng nó cảm thấy rằng cẩn thận vẫn ổn hơn, nên đã không phóng năng lượng quy mô lớn để thăm dò tình hình kể từ khi người đó đến.
Minh Kiều không bảo nó làm gì cả, chỉ nghĩ rằng sau này những người khác sẽ còn sầu hơn nữa, bởi kẻ trốn tội nào có bộ não bình thường cũng sẽ hiểu phải tránh đầu sóng ngọn gió. Trong biển người mênh mông, nếu hắn bất động, họ sẽ bị động.
Xét cho cùng, từ sự kiện tối nay thì chứng minh Thợ săn không đơn độc, phía sau có người hoặc có một thế lực khổng lồ, nếu không gã ta sẽ không hoành hành được bên ngoài nhiều năm như vậy mà không bị bắt. Nhưng lần này, người đứng sau gã ta đã chính thức bị chính phủ chú ý đến.
Phần còn lại dường như không liên quan nhiều đến nàng. Minh Kiều nghĩ, suy cho cùng, nàng chỉ là nạn nhân của một vụ án mưu sát và bắt cóc mà thôi.
Tạ Sở đã chết, nửa câu chuyện đã đi đến hồi kết.
Mà Thợ săn chỉ là một sát thủ lấy tiền làm việc, cố chủ còn bị gã giết mất rồi, liệu gã ta có còn đạo đức nghề nghiệp để hoàn thành nhiệm vụ ư?
Bệnh chung của người thông minh là họ suy nghĩ quá nhiều. Thợ săn tính tình xảo quyệt, chắc chắn không phải kẻ ngốc, nếu không biết nàng bất thường ở đâu thì kiểu gì gã ta cũng sẽ phỏng đoán linh tinh, tự mình dọa lui mình.
Nói vậy thì ngay cả khi nàng chuyển về lại Tường Vi Viên, khả năng rất lớn là Thợ săn sẽ không đến tìm nàng, chí ít là trong một thời gian dài.
Trong những chuyện này, nàng vẫn luôn chỉ làm đồ trang trí mà thôi. Đường Hiểu Ngư bọn họ bận rộn điều tra, đến bây giờ cả giá trị mồi nhử là nàng cũng đã mất, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn trở thành người ngoài.
Một sự không cam lòng chưa tắt nhen nhóm và đốt sáng đôi mắt nàng.
Đã như vậy, tiếp theo cần tập trung vào việc củng cố bản thân. Khi sức mạnh đạt đến điểm thực sự đủ điều kiện để tham gia trò chơi thì mới vào khuấy động gió mưa được.
Nhưng cho đến lúc đó: [Thống à, có lẽ Thợ săn sẽ không đến giết ta nữa đâu.]
Hệ thống: [Ừ.]
Xét cho cùng, ra ngoài bây giờ chẳng khác nào mang vạ vào mình. Theo quan điểm của Thợ săn, giết ký chủ cũng chỉ hại người không lợi mình. Mặc dù Thợ săn có thể thích làm những việc hại người không lợi mình thật, nhưng không lợi thì không lợi, chứ không thể quay ngược lại hại mình được.
Minh Kiều thở dài: [Thế gian không đáng, gã thật đúng là phế vật, là đồ nhát gan sợ phiền phức, không có chữ tín, làm việc thì đầu voi đuôi chuột.]
Chẳng có tí tố chất của kẻ liều nào cả.
Kẻ liều thực sự là người vô pháp vô thiên, có bẫy hay không cũng kệ cha nó, cứ liều là được.
Kẻ liều hư danh thì thận trọng như Thợ săn, lén lút, giấu đầu lòi đuôi.
Hệ thống chỉ vào emoji hỏi chấm trên đầu, hóa ra cô đang tiếc nuối chứ không phải may mắn vì thoát nạn à. Không hổ là cô.
Minh Kiều: [Thôi, đừng nhắc tới gã nữa, chỉ tổ bực mình.]
Nàng bắt đầu nhìn chằm chằm vào màu xanh trong vắt khắp đồi núi một lần nữa. Đôi mắt đẹp vốn đã mang đến cho người ta ảo giác thâm tình, khi đã mở to còn nhìn chăm chú nữa lại càng như chứa đựng tình ý dạt dào.
Hệ thống: [Ký chủ, cô lo lắng cho nhân vật chính hả?]
[Hơi hơi.] Minh Kiều nhìn về phía trước không chớp mắt: [Ta chỉ nghĩ rằng cứ đến trường hợp thế này, ta lại trở thành người ngoài cuộc.]
Hệ thống nói: [Người ngoài cũng có cái lợi của người ngoài, luôn làm người trong cuộc sẽ mệt mỏi lắm.]
Câu trả lời max điểm EQ, ai nghe mà lại không nỡ khen hoàn hảo cơ chứ, dù sao thì Minh Kiều không thể không khen.
Nàng khẽ nói: [Thống, cảm ơn mi, ta chỉ thấy hơi tiếc chút thôi.]
Hệ thống có thể hiểu được sự nuối tiếc của nàng, cũng biết rằng với tính cách của kí chủ nhà mình, nàng sẽ không cam tâm lúc nào cũng là người ngoài. Vừa định khuyên thêm hai câu nữa, lại nghe thấy nàng nói: [Ngay cả khi ta khôi phục thực lực của quá khứ, hoặc thậm chí leo lên đỉnh cao võ thuật, ta cũng không thể khoát tay phát là hiện ra hào quang chói lọi, hiệu ứng lập lòe như trên show diễn giống họ được.]
Nàng thở dài: [Vừa bảnh vừa ngầu thế, ta rất muốn có được. Thống ơi, mi có thể...]
[Tôi không thể, kí chủ, đồ vô tâm nhà cô.]
Lãng phí tình cảm của hệ thống thật thà chất phác.
Giọng điệu của hệ thống lạnh lùng: [Đừng nghĩ đến hiệu ứng sân khấu nữa, hiệu ứng hài hước có khi còn được.]
Minh Kiều đang chuẩn bị dỗ dành hệ thống bị nàng trêu chọc thì thoáng thấy một màu đen tuyền.
Đó là Đường Hiểu Ngư, cô vẫn mặc chiếc áo choàng đen rộng và đội mũ trùm đầu như trước. Khuôn mặt và biểu cảm của cô bị che khuất trong bóng tối, chỉ có cây trâm hồng ngọc ghim vào cổ áo giống như ánh lửa nhảy nhót, thật bắt mắt trong màn đêm mờ ảo này.
Một màu đen kỳ dị nồng đậm chậm rãi chảy ra và trào dâng như cơn lũ, khiến cho vùng đất vốn vẫn còn chút màu sắc và sức sống hoàn toàn bị hắc ám khống chế.
Sắc mặt Minh Duyệt thay đổi đột ngột chỉ sau một cái nhìn, cô bé quay đầu lại nắm lấy cổ tay Minh Kiều: “Chị mau xuống núi đi!”
Đây là lần đầu tiên Minh Kiều nhìn thấy cô bé có phản ứng cảm xúc dữ dội như vậy, thế nên ngơ ngác để cô bé kéo đi vài bước, nói: “Những kẻ bắt cóc kia thì sao?”
Thành thật mà nói, nàng không quan tâm đến tính mạng của mấy cái bánh chưng kia lắm, nhưng nhìn phản ứng của Minh Duyệt, những năng lượng đen này chắc chắn không phải thứ gì tốt, lỡ đâu để mấy tên kia dính phải lại thành tai họa gì nữa thì hỏng.
Sau câu nói của nàng, Minh Duyệt cũng ổn định lại, buông tay nàng ra: “Cũng không thể vứt chúng ở đây được, chị xuống núi trước đi.”
Vừa nói, cô bé vừa định chạy đến chỗ kho trống.
Minh Kiều vội vàng túm lấy cổ áo sau lưng cô bé, giống như đang xách gáy mèo: “Lúc này đừng có nói câu kiểu như ưu tiên người bình thường nữa. Nhiều lợn chết thế kia, em là lực sĩ cũng không gánh nổi đâu, hay là em có dị năng hệ không gian?”
Nàng nới lỏng cổ áo của Minh Duyệt, vỗ vai cô bé: “Tôi sẽ giúp em đánh thức bọn họ dậy, đuổi hết một lượt xuống núi.”
[Chữ đuổi này dùng rất hay.] Hệ thống nói: [Nhưng cô phải nhanh lên, ký chủ, năng lượng này rất nguy hiểm và sẽ ảnh hưởng đến bản tính sinh vật. Có tôi ở đây cô sẽ không bị ô nhiễm, nhưng người khác thì khó mà nói, em gái cô chắc có thể chống đỡ lâu hơn một chút.]
Lần này đổi thành Minh Kiều kéo cô gái nhỏ vào nhà kho trống, khi nghe thấy lời này, nàng vội vàng hỏi: [Nếu nói như vậy, ngoài con người ra, động vật và thực vật cũng không thể trốn thoát. Nếu chúng bị ô nhiễm, chúng sẽ tấn công ta phải không?]
[Có lẽ vậy, nhưng cây cối thì không thể di chuyển, nên nó chỉ có thể nuốt chửng cô khi cô đến gần thôi. Cũng có những sinh vật quá yếu dễ bị ô nhiễm, chẳng hạn như côn trùng, cây cỏ đã bị năng lượng này hấp thu, không thì cũng là nhanh chân.]
***
Trên đường xuống núi, Minh Kiều và Minh Duyệt gặp điều tra viên. Đó là hai người đàn ông mặc thường phục khoảng hai mươi tuổi, đang đi cùng họ là Tiểu Ảnh, làn váy đỏ tung bay như con búp bê tinh xảo dưới ánh trăng.
Sắc mặt họ rất kém, không chỉ vì tâm trạng thấp mà còn vì sự mệt mỏi của cơ thể.
Lúc đó, Minh Kiều và Minh Duyệt đang vội vã dùng dây thừng xâu chuỗi bọn bắt cóc đang ngơ ngác thành một hàng.
Hai bên thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhau, nhưng biểu cảm của họ lại rất lạ, đặc biệt là khi thấy Minh Kiều đang cầm một cây gậy tạm thời dùng làm roi trong tay.
Ngay cả đôi mắt màu xám bạc dường như không bị vật ngoài lay động của Tiểu Ảnh đều lướt quanh Minh Kiều.
Minh Kiều không phục: [Tại sao nàng ta chỉ nhìn mỗi ta thế?]
[Chắc là ghen tị với vẻ đẹp của cô thôi.] Hệ thống nói.
[Mi tưởng ta không biết mi đang lừa ta hả?]
[Sao cô cứ phải ép Thống nói thật thế. Cô xem lại cô bây giờ xem, hành động thiếu đứng đắn này chắc chắn em gái trong sáng trung thực kia của cô không nghĩ đến đâu.]
[Có cái gì mà thiếu đứng đắn, chẳng phải đây là hành động bình thường thôi sao?]
Thôi bỏ đi, giờ không phải là lúc để thảo luận với hệ thống xem hành động của mình có bình thường hay không. Minh Kiều quan tâm hơn đến một chuyện khác: “Dạ Oanh không đi cùng mấy người à?”
“Ở trên núi.” Tiểu Ảnh là người trả lời câu hỏi, Minh Kiều còn tưởng rằng nàng ta là mỹ nhân băng giá, chữ quý như vàng. Có người nói chuyện với nàng ta, nàng ta còn chưa chắc đã để ý chứ đừng nói là chủ động trả lời.
Sự thật chứng minh, Minh Kiều không hiểu lầm cô. Tiểu Ảnh lại biến thành con rối lạnh lùng sau khi nói ra ba chữ kia, không còn câu sau nữa.
Đã trả lời rồi sao còn keo kiệt thế, chi tiết hơn tí cũng không được, ít ra cũng phải nói vì sao Đường Hiểu Ngư lại ở trên núi chứ.
Minh Duyệt dường như đã hiểu hết mọi chuyện, nhẹ nhàng kéo tay áo Minh Kiều: “Đi thôi, nếu chúng ta ở lại đây sẽ cản trở Dạ Oanh.”
Hai điều tra viên tự giác đảm nhận công việc chăn lợn, không, là tiếp nhận mấy tên kẻ bắt cóc.
Ở dưới chân núi, chiếc xe do các điều tra viên điều khiển đang lặng lẽ đậu cách đó không xa. Trước khi nhóm người đến gần hơn, họ nhìn thấy một chùm ánh sáng chiếu đến từ xa, kèm theo tiếng còi xe, một nhóm điều tra viên và nhân viên cảnh sát khác đã đến.
Họ túm tụm lại thảo luận, Minh Kiều nửa hiểu nửa không.
“Thông báo cho Trung tâm Chỉ huy Thiên Châu nhanh chóng đến và kích hoạt mức độ bảo vệ cao nhất.”
“Đã thông báo.”
“Nếu có một vết nứt không gian khác đêm nay...”
“Đưa người từ nhóm A và nhóm B trở về để tăng cường tuần tra, còn người nhóm C...”
“Họ đang trên đường đến đây.”
“Đây là khu vực của công hội tư nhân nào, mời họ đến hỗ trợ điều tra đi.”
Đám người thảo luận rất nhanh và dứt khoát, chẳng mấy chốc đã giải tán, ai làm việc nấy.
Tiểu Ảnh, Minh Duyệt và hai điều tra viên lúc đầu là những người đầu tiên rời khỏi tầm mắt của Minh Kiều, tiếp theo là người đàn ông trung niên được xưng là chỉ huy và các điều tra viên khác, cuối cùng chỉ còn cảnh sát ở lại để trông chừng mấy kẻ bắt cóc và con tin duy nhất còn lại là nàng.
Nghĩ đến đây, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào của Minh Kiều trở nên nhập nhoạng, nhưng tất cả suy nghĩ đều quy về một mối, cuối cùng thành hai chữ: bỏ đi.
Một tay chống cằm, nàng nhìn chằm chằm vào màu xanh lam đẹp đến lóa mắt tràn ra lấn át đêm tối hiển hiện ngoài cửa sổ xe.
Đương nhiên nàng nhận ra đó là năng lực của Đường Hiểu Ngư, nhưng nàng không ngờ khi hoàn toàn trổ hết sức nó lại hoành tráng và lộng lẫy đến vậy, giống như màn pháo hoa màu lam thuần khiết, như màn sương bao phủ ngọn núi, mọi thứ dường như được nhuộm đẫm trong màu sắc của bầu trời.
Tuy nhiên, cảnh tượng vĩ đại thế này có thể không phải là điều Đường Hiểu Ngư muốn.
Minh Kiều muốn vươn tay ra chạm vào xung lực màu xanh thuần khiết trong không trung, nhưng nàng biết rằng đó chỉ là một loại năng lượng, như trăng trong nước không thể bắt được.
[Không biết đã ra chuyện gì rồi, lại còn để xổng mất Thợ săn. Ta thấy ai ai cũng nghẹn một cục tức trong người cả.]
Đặc biệt là Minh Duyệt, lúc đi sắc mặt cô bé rất xấu.
[Đúng rồi.] Lúc đó, hệ thống đang tập trung tóm những kẻ bắt cóc cùng nàng. Trăm nghìn volt cuối cùng cũng hữu dụng, nó rất phấn khích, thế nên không chú ý đến tình hình chiến đấu bên phía Đường Hiểu Ngư.
[Biết vậy thì chúng ta cứ đến đó, lỡ đâu chặn được Thợ săn thì sao.]
Hệ thống “ghét ác như thù” cũng không kém phần bực bội so với những người khác vì không bắt được Thợ săn. Nếu có thực thể, có lẽ nó sẽ lao ra ngoài tìm người càng sớm càng tốt rồi.
[Đường Hiểu Ngư và Tiểu Ảnh đều là cao thủ, bọn họ hiệp lực còn không bắt được Thợ săn thì chứng tỏ gã quả thực không phải là người đơn giản.]
Minh Kiều ngẫm nghĩ, nàng không biết cấp độ dị năng của ba người này, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra từ khoảnh khắc đối đầu ngắn ngủi của họ. Ai cũng không thấp.
Chiến đấu không xem trọng sức mạnh thuần túy như lý thuyết trên giấy, nếu lực lượng không chênh lệch đến mức nghiền ép thì chuyện thấp thắng cao, yếu thắng mạnh cũng không hiếm thấy.
Tuy nhiên, trông Đường Hiểu Ngư và Tiểu Ảnh đều không phải là người mới không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào. Thợ săn có thể trốn thoát ngay trong tình thế hai chọi một như vậy thì gã cũng không hề đơn giản.
Minh Kiều vốn rất tin vào họ, nhưng Thợ săn thực sự đã trốn thoát, nàng thấy rằng mình không quá ngạc nhiên, thậm chí không thấy sốc.
Nghĩ cũng phải. Bản chất Thợ săn xảo quyệt khó lường, mà thân là kẻ phạm tội bị truy nã, gã ta chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm chạy trốn. Quan trọng hơn, đêm nay gã ta mới là chim sẻ*, tính hết từ nàng, Tạ Sở và nhà họ Tạ sau lưng anh ta, Đường Hiểu Ngư và tổ chức Phi Điểu của nàng. Không sót một ai.
* Lấy từ câu “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng”, ý chỉ khi ta săn con mồi thì cũng vô tình trở thành con mồi của kẻ khác nếu không đủ năng lực và trí tuệ, lòng cảnh giác.
Nếu gã ta không có chuẩn bị sẵn, bị người ta giết ngược một cách dễ dàng, ấy mới thành trò cười cho thiên hạ.
Loại người này, một khi có cơ hội, gã ta có thể giống như một con chuột trong khe cống ngầm, sẽ không bao giờ từ bỏ trốn thoát.
Minh Kiều không nản lòng, nàng nghĩ rất thoáng nhưng nàng cảm thấy mình nghĩ thoáng cũng vô dụng. Đêm nay rất nhiều người sẽ không thể nghĩ thoáng được.
Nàng nghĩ đến sắc mặt tối tăm của Minh Duyệt trước khi rời đi, rồi nghĩ đến Đường Hiểu Ngư lúc này còn chưa ra khỏi núi, lắc đầu có chút bất lực.
[Thống à, bây giờ Thợ săn đã chạy đi rất xa rồi đúng chứ.]
Hệ thống khẳng định: [Gã chắc chắn không còn ở vùng núi hoang nữa.]
Phàm là người còn đang trên núi hoang, nó sẽ có thể tìm thấy mà không tốn bao nhiêu năng lượng, nhưng nếu không tìm được thì chứng tỏ người đó đã chạy trốn từ lâu.
Vị chỉ huy của Hiệp hội Dị năng kia là một cao thủ, dù hệ thống tự tin rằng nó sẽ không bị phát hiện, nhưng nó cảm thấy rằng cẩn thận vẫn ổn hơn, nên đã không phóng năng lượng quy mô lớn để thăm dò tình hình kể từ khi người đó đến.
Minh Kiều không bảo nó làm gì cả, chỉ nghĩ rằng sau này những người khác sẽ còn sầu hơn nữa, bởi kẻ trốn tội nào có bộ não bình thường cũng sẽ hiểu phải tránh đầu sóng ngọn gió. Trong biển người mênh mông, nếu hắn bất động, họ sẽ bị động.
Xét cho cùng, từ sự kiện tối nay thì chứng minh Thợ săn không đơn độc, phía sau có người hoặc có một thế lực khổng lồ, nếu không gã ta sẽ không hoành hành được bên ngoài nhiều năm như vậy mà không bị bắt. Nhưng lần này, người đứng sau gã ta đã chính thức bị chính phủ chú ý đến.
Phần còn lại dường như không liên quan nhiều đến nàng. Minh Kiều nghĩ, suy cho cùng, nàng chỉ là nạn nhân của một vụ án mưu sát và bắt cóc mà thôi.
Tạ Sở đã chết, nửa câu chuyện đã đi đến hồi kết.
Mà Thợ săn chỉ là một sát thủ lấy tiền làm việc, cố chủ còn bị gã giết mất rồi, liệu gã ta có còn đạo đức nghề nghiệp để hoàn thành nhiệm vụ ư?
Bệnh chung của người thông minh là họ suy nghĩ quá nhiều. Thợ săn tính tình xảo quyệt, chắc chắn không phải kẻ ngốc, nếu không biết nàng bất thường ở đâu thì kiểu gì gã ta cũng sẽ phỏng đoán linh tinh, tự mình dọa lui mình.
Nói vậy thì ngay cả khi nàng chuyển về lại Tường Vi Viên, khả năng rất lớn là Thợ săn sẽ không đến tìm nàng, chí ít là trong một thời gian dài.
Trong những chuyện này, nàng vẫn luôn chỉ làm đồ trang trí mà thôi. Đường Hiểu Ngư bọn họ bận rộn điều tra, đến bây giờ cả giá trị mồi nhử là nàng cũng đã mất, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn trở thành người ngoài.
Một sự không cam lòng chưa tắt nhen nhóm và đốt sáng đôi mắt nàng.
Đã như vậy, tiếp theo cần tập trung vào việc củng cố bản thân. Khi sức mạnh đạt đến điểm thực sự đủ điều kiện để tham gia trò chơi thì mới vào khuấy động gió mưa được.
Nhưng cho đến lúc đó: [Thống à, có lẽ Thợ săn sẽ không đến giết ta nữa đâu.]
Hệ thống: [Ừ.]
Xét cho cùng, ra ngoài bây giờ chẳng khác nào mang vạ vào mình. Theo quan điểm của Thợ săn, giết ký chủ cũng chỉ hại người không lợi mình. Mặc dù Thợ săn có thể thích làm những việc hại người không lợi mình thật, nhưng không lợi thì không lợi, chứ không thể quay ngược lại hại mình được.
Minh Kiều thở dài: [Thế gian không đáng, gã thật đúng là phế vật, là đồ nhát gan sợ phiền phức, không có chữ tín, làm việc thì đầu voi đuôi chuột.]
Chẳng có tí tố chất của kẻ liều nào cả.
Kẻ liều thực sự là người vô pháp vô thiên, có bẫy hay không cũng kệ cha nó, cứ liều là được.
Kẻ liều hư danh thì thận trọng như Thợ săn, lén lút, giấu đầu lòi đuôi.
Hệ thống chỉ vào emoji hỏi chấm trên đầu, hóa ra cô đang tiếc nuối chứ không phải may mắn vì thoát nạn à. Không hổ là cô.
Minh Kiều: [Thôi, đừng nhắc tới gã nữa, chỉ tổ bực mình.]
Nàng bắt đầu nhìn chằm chằm vào màu xanh trong vắt khắp đồi núi một lần nữa. Đôi mắt đẹp vốn đã mang đến cho người ta ảo giác thâm tình, khi đã mở to còn nhìn chăm chú nữa lại càng như chứa đựng tình ý dạt dào.
Hệ thống: [Ký chủ, cô lo lắng cho nhân vật chính hả?]
[Hơi hơi.] Minh Kiều nhìn về phía trước không chớp mắt: [Ta chỉ nghĩ rằng cứ đến trường hợp thế này, ta lại trở thành người ngoài cuộc.]
Hệ thống nói: [Người ngoài cũng có cái lợi của người ngoài, luôn làm người trong cuộc sẽ mệt mỏi lắm.]
Câu trả lời max điểm EQ, ai nghe mà lại không nỡ khen hoàn hảo cơ chứ, dù sao thì Minh Kiều không thể không khen.
Nàng khẽ nói: [Thống, cảm ơn mi, ta chỉ thấy hơi tiếc chút thôi.]
Hệ thống có thể hiểu được sự nuối tiếc của nàng, cũng biết rằng với tính cách của kí chủ nhà mình, nàng sẽ không cam tâm lúc nào cũng là người ngoài. Vừa định khuyên thêm hai câu nữa, lại nghe thấy nàng nói: [Ngay cả khi ta khôi phục thực lực của quá khứ, hoặc thậm chí leo lên đỉnh cao võ thuật, ta cũng không thể khoát tay phát là hiện ra hào quang chói lọi, hiệu ứng lập lòe như trên show diễn giống họ được.]
Nàng thở dài: [Vừa bảnh vừa ngầu thế, ta rất muốn có được. Thống ơi, mi có thể...]
[Tôi không thể, kí chủ, đồ vô tâm nhà cô.]
Lãng phí tình cảm của hệ thống thật thà chất phác.
Giọng điệu của hệ thống lạnh lùng: [Đừng nghĩ đến hiệu ứng sân khấu nữa, hiệu ứng hài hước có khi còn được.]
Minh Kiều đang chuẩn bị dỗ dành hệ thống bị nàng trêu chọc thì thoáng thấy một màu đen tuyền.
Đó là Đường Hiểu Ngư, cô vẫn mặc chiếc áo choàng đen rộng và đội mũ trùm đầu như trước. Khuôn mặt và biểu cảm của cô bị che khuất trong bóng tối, chỉ có cây trâm hồng ngọc ghim vào cổ áo giống như ánh lửa nhảy nhót, thật bắt mắt trong màn đêm mờ ảo này.
/61
|