Tà Thiếu Dược Vương

Chương 101: Một đám động dục

/844


Một lần, hai lần, ba lần...

[CHARGE=4.1]

Muốn chơi, con mẹ nó ngươi không phải chơi sao, vậy bổn gia chủ chơi chết ngươi.

Lần trước tuy rằng Cao Chiến Uyên bắt được kẻ theo cạnh Cao Phi xui giục, nhưng sau đó lại bị giết, mặc dù Cao gia cũng đoán ra có liên quan tới Phương Kỳ, nhưng không có chứng cớ nên không làm được gì.

Xong chuyện này, cho dù tạm thời không có cơ hội tốt như Cao Phi, có thể trực tiếp đánh chết Phương Kỳ, nhưng Nhậm Kiệt cũng phải chơi nàng một chút.

- Sảng khoái nha, thì ra đây mới là diễn, ha ha, Phương Kỳ thấy nhiều người như vậy xông tới chỗ nàng, không biết có cảm giác gì?

Mập mạp dọc đường cười không ngớt.

- Nếu những người kia cùng cùng đề nghị ả, nếu như ả không ra mặt, những người đó sẽ oán hận ả, đã nghiền, quá đã nghiền à. Mập mạp vừa cười, vừa vỗ tay khen ngợi.

- Vốn khi thấy bọn khốn kiếp kia, ta còn nghĩ muốn độc chết ả lầ nữa...

- Ừ, ừ, ừ! Mập mạp liên tục gật đầu, còn làm ra vẻ đồng cảm.

Nhậm Kiệt cười nói: - Nhưng sau đó ngẫm lại, lần trước sở dĩ chúng ta có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, là vì ả không nghĩ ở Ngọc Hoàng Học Viện lại có người dám hạ thủ, mà bây giờ chuyện đã náo loạn như vậy, Phương gia không thể không phòng bị, cho nên chúng ta tạm thời không cần mạo hiểm. Dùng những người này thí nghiệm một chút, tìm hiểu tình huống bên ả, hơn nữa ngươi không thấy đám người kia sắp không khống chế nổi sao. Hiện tại lại gặp một nữ nhân xinh đẹp như Phương Kỳ, ngươi xem đám người kia có khống chế nổi không...

- Xì... Mập mạp nghe vậy lập tức che miệng lại, nhưng mà cũng không giấu được vẻ đắc ý của hắn.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, hắn lại vui vẻ.

- Đương... Một tiếng đàn du dương kết thúc, Phương Kỳ hơi nhắm mắt cảm thụ ý vị bên trong. Đây là khúc nhạc Thiên ca dạy mình, mỗi lần đánh lên có thể để nàng ngừng thần, cho nàng có cảm giác đứng ở đỉnh cao nhìn xuống hết thảy.

Thiên ca thật là lợi hại, lại có thể sáng tác ra khúc nhạc giúp mình tu luyện, giúp mình ngưng thần.

Cũng chỉ có kỳ tài ngút trời như Thiên ca mới xứng với mình, cũng chỉ có mình mới có thể xứng đôi với Thiên ca.

Kẻ dám chửi bậy Thiên ca, đều là rác rưới, đều phải chết. Vừa mới nhận được tin tức, biết bên kia đã tụ tập mấy trăm người, trong lòng Phương Kỳ rất bình tĩnh, bất kể chuyện phát triển ra sao thì lần này nàng cũng có thể ngư ông đắc lợi.

Càng náo loạn càng tốt, nếu như nổi lên xung đột là tốt nhất.

- Tiểu... Tiểu thư... Không xong... Nhưng vào lúc này, một nha hoàn nhanh chóng vọt vào.

Phương Kỳ hai tay đặt lên dây dàn, vừa mới có cảm giác tốt bị nha hoàng phá vỡ ý cảnh liền nhíu mày không vui.

- Nhìn ngươi còn ra thể thống gì, ngươi vội vàng liền có thể giải quyết vấn đề sao, theo ta nhiều năm như vậy mà một chút định lực cũng không có. Phương Kỳ nhẹ giọng khiển trách.

- Vâng.. Vâng, tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi, có mấy trăm người đang điên cuồng chạy tới chỗ chúng ta, hơn nữa... Hơn nữa...

Nha hoàn sắc mặt ửng đỏ, nàng được phái đi giám thị, chẳng qua lúc này gấp gáp, nàng cũng không có biện pháp một lần nói rõ, hơn nữa cũng không biết có nên nói hay không.

Mấy trăm người chạy tới chỗ chúng ta?

- Đương... Phương Kỳ trong lòng khẽ run lên, sao lại xảy ra chuyện như vậy. Tay không khỏi gảy lên một cái, chỉ là tiếng đàn lúc này hoàn toàn khác trước.

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói! Phương Kỳ nghiêm giọng, lạnh lùng nhìn nha hoàn.

- Bọn họ... bọn họ dường như trúng thuốc gì, không ít người cởi cởi hết quần áo, cả người đỏ tươi, hơn nữa ánh mắt... Phía dưới đều... Là nam nhân phía dưới đều dựng lên, sau đó... Nhậm Kiệt bảo bọn họ tới đây, bọn họ liền chạy tới đây. Nha hoàn liều mạng chạy về, bởi vì nàng quen thuộc đường hơn, hơn nữa cũng khá tỉnh táo nên chạy tới trước.

- Tránh ra, chúng ta muốn gặp Phương Kỳ tiểu thư.

- Phương đại tiểu thư, là ta, ta muốn gặp ngươi.

- Phương đại tiểu thư cứu mạng a, ta sắp không chịu được rồi. ...

Nha hoàn còn chưa nói xong, bên này đã truyền tới tiếng huyên náo, mặt đất ầm ầm rung lên, hiển nhiên rất nhiều người vọt tới.

Phương Kỳ không còn bình tĩnh được như lúc trước nữa, bên ngoài có người cản lại, nhưng mà tình huống lúc này lại khác với của đại trách Nhậm Kiệt. Khi đó bọn họ dù rất muốn vọt vào, có chút kích động, nhưng không dám làm loạn.

Lúc này lại khác, từng người máu lên não, cả người khó chịu, cho nên bị người ngăn cản lập tức xung đột.

- Bịch bịch... Bên ngoài hỗn loạn, Phương Kỳ cũng không ngồi yên được nữa, chợt đứng lên đi ra ngoài.

- Phế vật, bảo ngươi làm chút chuyện cũng không xong.

Vừa chạy ra ngoài, Phương Kỳ vừa tức giận khiển trách nha hoàn, nha hoàn theo sau không dám hé răng, bởi vì thời gian ngắn như vậy, nhưng quan trọng nhất nàng không biết nên nói như thế nào. Tốt nhất tiểu thư ngươi đi xem đi.

- A... Này... Sau khi phòng bị đốt, Phương Kỳ hạ lệnh thuộc hạ không ngừng nghỉ dựng lại, hôm nay kiến tạo càng hoa lệ hơn trước, đồng thời cũng trồng rất nhiều loại cây, chẳng qua lần này nàng không dám bố trí lại trận pháp nữa, bởi vì vẫn còn khắc sâu chuyện lần trước. Vừa bước ra khỏi cửa, từ trên lầu Phương Kỳ đã thấy đám người kia, nhìn thấy có người trần truồng vọt tới, Phương Kỳ lập tức cả kinh.

Cục diện này ngay cả nàng cũng không nghĩ tới, đây, đây là thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phía dưới không ít người không khống chế được đánh nhau với thị vệ.

Tuy rằng điều thêm thị vệ, nhưng dù sao cũng không khoa trương như đội cận vệ trên trăm người như Nhậm Kiệt, trước mặt chỉ có mười mấy người, trực tiếp bị mấy trăm người vọt vào.

- Phương đại tiểu thư, ta sắp không chịu được rồi, xin thương xót, cho ta giải dược đi.

- Chúng ta cũng vì giúp ngươi, cho nên mới đi... Hiện tại không có biện pháp, ngươi giúp chúng ta một lần đi.

- Hiện tại con bà nó muốn phương thuốc thì có ích gì. Phương đại tiểu thư, ngươi giúp chúng ta nói một lời đi.

- Đúng vậy, giúp chúng ta nói một lời đi. ......

Đám người phía dưới hò hét loạn xạ, ngươi một câu ta một câu, Phương Kỳ nghe mà mơ mơ hồ hồ. Phương thuốc gì, nói giúp gì? Có liên quan tới mình, thế là thế nào?

Phương Kỳ cảm giác đầu không ngừng lớn lên, trong lòng vừa kỳ quái vừa buồn bực, vốn kế hoạch rất tốt, hiện tại sao biến thành thế này, sao lại quỷ dị tà môn như vậy?

Bây giờ nghĩ lại, chuyện gì phàm có liên quan tới Nhậm Kiệt đều tà môn, quá tà môn à.

- Đại tiểu thư là như vậy... Lúc này, nha hoàn ghé vào tai Phương Kỳ nói.

Cái gì?

Khốn kiếp, tên khốn này lại dám... Lại hèn hạ như vậy, vô sỉ như vậy, hạ lưu như vậy.

Phương Kỳ nghe nha hoàn nói xong, tức giận đến môi run run, kế hoạch thất bại, nhưng phiền toái lại dồn về phía mình.

Hơn nữa bây có có mấy trăm tên đực rựa, trừ đồng học, tùy tùng và người làm ra. Thần thức nàng còn nhận ra, những người này cũng không giống những bạn học kia, trong lúc những người đó tiến vào, không ít người nhìn về phía nàng với ánh mắt quỷ dị.

Thấp giọng mắng, còn có người muốn xông lên, chỉ là coi như có thể tạm khống chế, bởi vì dưới lầu có thị vệ cản lại, mà những người này cũng không dám quá càn rỡ.

Chẳng qua trong nhiều người như vậy, lại có một vài người trần trụi, chuyện này nếu truyền ra ngoài...

- Mọi người hãy nghe ta nói, các ngươi tuyệt đối không thể trúng gian kế của Nhậm Kiệt, hắn cố ý nói như thế, ta căn bản không có phương thuốc giải dược gì. Nhậm Kiệt hạ độc các ngươi, các ngươi nên tìm hắn tính sổ, các ngươi đến chỗ ta ta cũng không có biện pháp.

Chuyện đã thành như vậy, nàng không đối mặt không được, tuy rằng trong lòng mắng Nhậm Kiệt ngàn vạn lần, nhưng vẫn lên tiếng.

- Người nào nói không có cách nào, bọn họ vì Phương đại tiểu thư ngươi mà ra mặt, người ta vì người mà không tiếc liều mạng với ta, hiện tại có chút chuyện như vậy mà ngươi cũng không quản. Thật ra biện pháp rất đơn giản, chỉ cần tới trước mặt ta nói một câu: Nhậm gia chủ, van cầu ngươi. Chỉ một câu như vậy, bổn gia chủ sẽ giúp bọn họ.

Nhưng vào lúc này, thanh âm của Nhậm Kiệt truyền đến.

Nhậm Kiệt đứng trên linh thú tọa giá, đám người Đồng Cường lại võ trang đầy đủ cưỡi chiến mã, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng có thể đánh một trận.

Mập mạp vén rèm cố nén cười, chẳng qua mặt thịt hắn không ngừng run rẩy, thậm chí thịt trên ngừng cũng rung rung, có thể thấy hắn nhịn khổ cỡ nào.

- Nhậm Kiệt... ngươi... Hèn hạ vô sỉ. Thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, Phương Kỳ lập tức nghĩ tới đủ loại tình huống.

Trên thực tế, sau khi Phương Kỳ tỉnh lại không ngừng nghe được đủ loại tin tức về Nhậm Kiệt, chính nàng cũng có chút hoảng hốt, bởi vì Nhậm Kiệt này hoàn toàn khác với Nhậm Kiệt trong trí nhớ của nàng.

Trước kia Nhậm Kiệt luôn bám lấy mình, nghĩ cách gần gũi lấy lòng mình. Bởi vì thân phận của hắn, Phương Kỳ cũng không ngại đối đãi khác người, tiếp xúc với hắn, cũng là vì lợi dụng hắn làm một chút chuyện.

Nhưng sau đó tên hỗn đản này lại dám chửi Thiên ca, điều này làm cho Phương Kỳ tức giận, cho nên mới kêu Cao Phi đối phó Nhậm Kiệt.

Về sau lại xảy ra một số chuyện, Phương Viêm bị trói lại, Huyền Âm Kiếm được chữa trị, gõ trống trận...

Cho tới lúc này Phương Kỳ mới phát hiện, Nhậm Kiệt dường như đã không phải Nhậm Kiệt ả biết trước kia. Tuy rằng Phương Kỳ thấy hắn vẫn là quần áo lụa là, nhưng đã trở nên không biết kiêng kỵ, vô cùng tà môn rồi.

Không sai, làm việc tà, chuyện hắn làm cũng tà.

- - - - - oOo- - - - -

Quý vị vui lòng bấm nút Thanks để tiện theo dõi cho người đọc người dịch!

/844

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status