Thái tử căn bản nằm mơ cũng không thể tưởng được, Hoàng Nguyệt Ly có thể tiến vào phòng khách quý, không có quan hệ gì với nam nhân kia.
Mà là bởi vì, nàng chính là người đã rèn ra bộ huyền giáp mà hắn đang tâm tâm niệm niệm, một vị luyện khí sư cấp 3 có tài nghệ kinh người và thủ đoạn trác tuyệt!
Thái tử chỉ biết, mình đàng phải nhịn khẩu khí này, không thể không hạ thấp đầu.
"Nếu...... nếu là vị đại nhân kia đã muốn phòng khách quý, vậy đó cũng là vinh hạnh của ta, phiền toái ngươi truyền giúp một lời, nói rằng sự tình phát sinh vừa rồi đều là một hồi hiểu lầm, thỉnh hắn không cần phải so đo......"
Thủ vệ bất động thanh sắc nói: "Ghi nhớ Thái Tử điện hạ đã dặn dò, thỉnh đi!"
Lời này nói ra không chút khách khí, nhưng Thái tử cũng không có cách nào, chỉ có thể xoay người, đi đến cửa hông ở lối vào hàng ghế bình thường.
Cũng may, đang xếp hàng ở cửa hông, đều là một số phú thương và quý tộc bình thường, nhìn thấy Thái tử đi qua, cũng biết hắn đang nổi nóng, căn bản không ai dám chọc hắn, sôi nổi tránh đường, để hắn chen ngang là kẻ thứ nhất đi vào.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Vào thời điểm đó, Hoàng Nguyệt Ly và Các chủ đại nhân đang ngồi ở trong một gian phòng xa hoa nhất trên lầu ba của Thiên Trân Các.
Căn phòng này, không chỉ là nơi thoải mái nhất, mà còn là nơi có tầm nhìn tốt nhất.
Ngồi ở chỗ này, liền có thể thoải mái nhìn xuống toàn bộ hiện trường của hội đấu giá.
Trên bàn, đã dọn sẵn trà Đan Minh Thảo vừa mới pha xong cùng với mấy thứ điểm tâm nhỏ, đều là những loại mà Hoàng Nguyệt Ly thích ăn.
Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày liếc mắt nhìn nam nhân một cái, "Xem ra...... trong phòng bếp nhà ta, giống như có gian tế khả nghi trà trộn vào?"
Nam nhân tùy ý cười tinh nghịch, "Phu nhân bổn tọa thích ăn gì, bổn tọa sao có thể không biết? Nếu như ủy khuất phu nhân, bổn tọa sẽ rất đau lòng......"
Chà, ba câu nói không thể phun ra ngà voi!
Hoàng Nguyệt Ly trừng mắt nhìn hắn, lười biếng để phản bác hắn, dù sao nam nhân này có da mặt dày như tường thành, nàng thật sự là lười lãng phí nước bọt!
Nam nhân vừa thấy nàng như vậy, khóe miệng nổi lên một nụ cười, càng thêm thân mật tiến sát vào bên người nàng, ngón tay thon dài nắm lấy một khối bánh mứt táo trong như thủy tinh, đưa đến bên miệng nàng.
"Tiểu nha đầu, vừa rồi lăn lộn một buổi sáng, chắc đã đói bụng đi? Ăn chút điểm tâm?"
Một giây không lưu ý, nam nhân này lại dán vào nàng lần nữa.
Hoàng Nguyệt Ly tức giận nói: "Cách xa ta ra một chút, ta không có thói quen cùng người...... ngô!"
Lời nàng nói còn chưa dứt, miệng đã bị nhét đầy điểm tâm, thiếu chút nữa là đã bị nghẹn. Nàng phồng quai hàm lên, hung hăng cắn miếng điểm tâm trong miệng, một đôi mắt sáng ngời lộ ra ánh sáng khốc liệt, trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt.
Đúng lúc này, truyền đến một loạt âm thanh ồn ào từ chỗ ghế ngồi bình thường ở tầng dưới cùng.
Nam nhân nhanh chóng chỉ chỉ sau lưng nàng, nói: "Mau xem! Vị tiện hôn phu của ngươi đã tới!"
Hoàng Nguyệt Ly vốn dĩ đã sờ soạng ngân châm một phen, tính toán bất ngờ giáo huấn cho nam nhân được một tấc lại tiến một thước này một chút, vừa nghe lời này, động tác trên tay dừng lại, chuyển người qua.
Dưới lầu, Thái tử mặt đầy âm trầm ngồi xuống trên ghế bình thường, quanh thân phát ra áp suất thấp, quả thực có thể đông chết mọi người!
Mà Bạch Nhược Kỳ mới vừa rồi còn tự cho mình là thái tử phi tương lai, kiêu căng ngạo mạn, lúc này lại mặt xám mày tro, quần áo dơ loạn, nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Thái tử, sợ bị hắn giận chó đánh mèo.
"Tắc tắc, quả nhiên là trời đất tạo nên một đôi!" Hoàng Nguyệt Ly chống cằm, cười tủm tỉm với lời nhận xét.
Các chủ khẽ cười, dùng ngón tay lau bánh dư thừa dính trên khóe miệng nàng.
Sau đó ở trong nháy mắt nàng biến sắc mặt, thu hồi ngón tay, nói: "Bổn tọa thật không rõ, nếu ngươi ghê tởm bọn họ như vậy, hà tất còn để cho bọn họ tiến vào phòng đấu giá, trực tiếp khiến bọn họ cút đi, mắt không thấy tâm không phiền, sẽ tốt hơn!"
"Cắt!" Hoàng Nguyệt Ly liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Sao có thể thuận tiện như vậy! Dám khi dễ đến trên đầu ta, không khiến tất cả tiền trên người bọn họ đều đổ lại đây, ta sẽ đổi họ* với ngươi!" (*姓: họ trong tên họ; danh tính)
Mà là bởi vì, nàng chính là người đã rèn ra bộ huyền giáp mà hắn đang tâm tâm niệm niệm, một vị luyện khí sư cấp 3 có tài nghệ kinh người và thủ đoạn trác tuyệt!
Thái tử chỉ biết, mình đàng phải nhịn khẩu khí này, không thể không hạ thấp đầu.
"Nếu...... nếu là vị đại nhân kia đã muốn phòng khách quý, vậy đó cũng là vinh hạnh của ta, phiền toái ngươi truyền giúp một lời, nói rằng sự tình phát sinh vừa rồi đều là một hồi hiểu lầm, thỉnh hắn không cần phải so đo......"
Thủ vệ bất động thanh sắc nói: "Ghi nhớ Thái Tử điện hạ đã dặn dò, thỉnh đi!"
Lời này nói ra không chút khách khí, nhưng Thái tử cũng không có cách nào, chỉ có thể xoay người, đi đến cửa hông ở lối vào hàng ghế bình thường.
Cũng may, đang xếp hàng ở cửa hông, đều là một số phú thương và quý tộc bình thường, nhìn thấy Thái tử đi qua, cũng biết hắn đang nổi nóng, căn bản không ai dám chọc hắn, sôi nổi tránh đường, để hắn chen ngang là kẻ thứ nhất đi vào.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Vào thời điểm đó, Hoàng Nguyệt Ly và Các chủ đại nhân đang ngồi ở trong một gian phòng xa hoa nhất trên lầu ba của Thiên Trân Các.
Căn phòng này, không chỉ là nơi thoải mái nhất, mà còn là nơi có tầm nhìn tốt nhất.
Ngồi ở chỗ này, liền có thể thoải mái nhìn xuống toàn bộ hiện trường của hội đấu giá.
Trên bàn, đã dọn sẵn trà Đan Minh Thảo vừa mới pha xong cùng với mấy thứ điểm tâm nhỏ, đều là những loại mà Hoàng Nguyệt Ly thích ăn.
Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày liếc mắt nhìn nam nhân một cái, "Xem ra...... trong phòng bếp nhà ta, giống như có gian tế khả nghi trà trộn vào?"
Nam nhân tùy ý cười tinh nghịch, "Phu nhân bổn tọa thích ăn gì, bổn tọa sao có thể không biết? Nếu như ủy khuất phu nhân, bổn tọa sẽ rất đau lòng......"
Chà, ba câu nói không thể phun ra ngà voi!
Hoàng Nguyệt Ly trừng mắt nhìn hắn, lười biếng để phản bác hắn, dù sao nam nhân này có da mặt dày như tường thành, nàng thật sự là lười lãng phí nước bọt!
Nam nhân vừa thấy nàng như vậy, khóe miệng nổi lên một nụ cười, càng thêm thân mật tiến sát vào bên người nàng, ngón tay thon dài nắm lấy một khối bánh mứt táo trong như thủy tinh, đưa đến bên miệng nàng.
"Tiểu nha đầu, vừa rồi lăn lộn một buổi sáng, chắc đã đói bụng đi? Ăn chút điểm tâm?"
Một giây không lưu ý, nam nhân này lại dán vào nàng lần nữa.
Hoàng Nguyệt Ly tức giận nói: "Cách xa ta ra một chút, ta không có thói quen cùng người...... ngô!"
Lời nàng nói còn chưa dứt, miệng đã bị nhét đầy điểm tâm, thiếu chút nữa là đã bị nghẹn. Nàng phồng quai hàm lên, hung hăng cắn miếng điểm tâm trong miệng, một đôi mắt sáng ngời lộ ra ánh sáng khốc liệt, trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt.
Đúng lúc này, truyền đến một loạt âm thanh ồn ào từ chỗ ghế ngồi bình thường ở tầng dưới cùng.
Nam nhân nhanh chóng chỉ chỉ sau lưng nàng, nói: "Mau xem! Vị tiện hôn phu của ngươi đã tới!"
Hoàng Nguyệt Ly vốn dĩ đã sờ soạng ngân châm một phen, tính toán bất ngờ giáo huấn cho nam nhân được một tấc lại tiến một thước này một chút, vừa nghe lời này, động tác trên tay dừng lại, chuyển người qua.
Dưới lầu, Thái tử mặt đầy âm trầm ngồi xuống trên ghế bình thường, quanh thân phát ra áp suất thấp, quả thực có thể đông chết mọi người!
Mà Bạch Nhược Kỳ mới vừa rồi còn tự cho mình là thái tử phi tương lai, kiêu căng ngạo mạn, lúc này lại mặt xám mày tro, quần áo dơ loạn, nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Thái tử, sợ bị hắn giận chó đánh mèo.
"Tắc tắc, quả nhiên là trời đất tạo nên một đôi!" Hoàng Nguyệt Ly chống cằm, cười tủm tỉm với lời nhận xét.
Các chủ khẽ cười, dùng ngón tay lau bánh dư thừa dính trên khóe miệng nàng.
Sau đó ở trong nháy mắt nàng biến sắc mặt, thu hồi ngón tay, nói: "Bổn tọa thật không rõ, nếu ngươi ghê tởm bọn họ như vậy, hà tất còn để cho bọn họ tiến vào phòng đấu giá, trực tiếp khiến bọn họ cút đi, mắt không thấy tâm không phiền, sẽ tốt hơn!"
"Cắt!" Hoàng Nguyệt Ly liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Sao có thể thuận tiện như vậy! Dám khi dễ đến trên đầu ta, không khiến tất cả tiền trên người bọn họ đều đổ lại đây, ta sẽ đổi họ* với ngươi!" (*姓: họ trong tên họ; danh tính)
/548
|