Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 40 - Chương 40

/172


Edit: Đào Sindy

Tỷ, tỷ đưa gì cho Dung Bá gia vậy? Ban Hằng đi theo sau lưng Ban Họa: Ta thấy sắc mặt của hắn giống như có chút không đúng.

Người đọc sách mà, quý nhất là sách. Ban Họa nói: Chính là bản chép tay 《 Trung Thành Luận 》, trong đó trừ hành binh chiến tranh ra còn lại đều vô vị, những thứ khác ta cũng xem không hiểu. Xài cho đúng tác dụng, hợp ý nha, dù sao bản độc nhất lại ở nhà chúng ta.

Ban gia là võ tướng thế gia, năm đó đi theo Hoàng Đế Tưởng gia khai quốc giành chính quyền có không ít đồ tốt. Nghe nói tổ tiên Ban gia hành binh giỏi nhất, nhưng vận may không tốt lắm, mỗi lần mọi người bốc thăm phân đồ tốt, người khác luôn được vàng bạc châu báu, tiên tổ Ban gia chỉ có thể có sách vở tranh chữ mà mọi người không cần. Có lẽ bởi vì tài trận không như ý, quan trường đắc ý, gia tộc của những tướng lĩnh giúp Hoàng Đế Tưởng gia khai quốc giành chính quyền dần dần xuống dốc, chỉ còn lại Ban gia duy trì vinh quang năm đó.

Nhưng phần vinh quang này đại khái cũng phải biến mất, cuối cùng Ban gia cũng sẽ giống những tướng lĩnh khai quốc kia, thời gian dần qua sẽ xuống dốc, trở thành bản ghi chép lịch sử rải rác.

Vậy cũng đúng, dù sao giữ lại nhà chúng ta cũng vô dụng, lỡ như thật sự... Ban Hằng ho khan vài tiếng: Đồ vật nên đưa cho người thuận mắt, dù sao không bị người ta đoạt đi thì tốt rồi.

Đúng. Ban Họa vỗ nhẹ bàn tay: Từ xưa đã có U Vương phong hỏa hí chư hầu* vì dỗ dành sủng phi cười một tiếng, hôm nay ta dùng bản chép tay dụ mỹ nhân vui vẻ, cũng là việc nho nhã.

*nói về một ông vua háo sắc, hôn quân. Trên gg rất dài và cặn kẽ ai muốn hiểu bấm là ra nhé ^^

Ban Hằng sửng sốt nửa ngày, mới cảm khái nói: Tỷ, may mà tỷ không phải nam nhi.

Ban Họa không hiểu quay đầu nhìn hắn.

Nếu như ngươi là nam tử, nhất định là người phong lưu khắp nơi. Ban Hằng lắc đầu: Vậy cũng không tốt, không tốt.

May mắn Dung Bá gia không nghe được tỷ hắn nói những điều này, nếu như nghe thấy được, đúng thật là chuyện tốt biến thành xấu.

《 Trung Thành Luận là sau khi danh tướng tiền triều cáo lão hồi hương, cùng danh sĩ thiên hạ viết nên, bên trong ghi lại đạo vi thần, đạo làm vua, đạo làm tướng, là tổng hợp vô số kiến thức chi sĩ tiền triều. Nghe nói sau khi tiền triều hủy diệt, quyển sách này cũng vì chiến loạn mà mất đi, nếu có người có thể đọc hết quyển, đa số đều là người được giúp đỡ, yêu như trân bảo, không nghĩ tới... Quyển sách này vậy mà ở Ban gia.

Năm đó tổ tiên Ban gia đến cùng đã làm gì, vì sao vô thanh vô tức để dành nhiều sách vở trân quý như vậy?

Dung Hà rửa sạch sẽ tay, cẩn thận từng li từng tí lật quyển sách này ra, vẻn vẹn nhìn một đoạn nội dung, liền nhịn không được vỗ tay xưng diệu, thật sự mỗi một câu đều là tinh hoa, lời nói mỗi đoạn đều hàm ẩn triết lý nhân sinh xử sự bên ngoài, không hổ là tập hợp vô số người mới thành, khiến lòng người say vì nó.

Đạo vi thần, đạo làm vua, đạo làm tướng...

Mỗi một đời Ban gia đều có một danh tướng, không biết phải chăng cùng quyển sách này có quan hệ? Song khi y phát hiện trong quyển sách này lại có ít vụn điểm tâm, thậm chí còn có một con rùa đen ngang bướng, bản này được vô số người truyền tụng là thần tác 《 Trung Thành Luận trong nháy mắt trở nên không thần bí như vậy.

Làm cho y không hiểu nhất là, vậy mà Ban Họa nhẹ nhàng tặng quyển sách này cho y như vậy, giống như thuận tay cho y một cục đá, một đóa hoa, thái độ tùy tiện đến làm y có chút hoài nghi cuộc đời, đây quả thật là 《 Trung Thành Luận ?

Trong nhà Dung Hà cất giữ mấy quyển sách dạng này, cho nên thái độ Ban gia làm cho người cảm thấy đây không phải bản thật, nhưng mà y lại không thể không thừa nhận, đây là sự thực.

Trong góc tấm bìa của bản chép tay vẽ một con rùa đen xấu xí!

Dung Hà ở trong phòng chờ đợi ròng rã một ngày, ăn cơm luôn trong thư phòng, chuyện này khiến mấy hộ vệ thiếp thân phục vụ và gã sai vặt lo lắng vô cùng.

Đỗ công tử, Bá gia làm sao thế? Gã sai vặt gặp bưng đồ ăn không được động tới ra, lo lắng tìm tới Đỗ Cửu: Cơm canh hôm nay còn chưa từng dùng tới.

Đỗ Cửu nhớ tới lúc Bá gia chia tay Phúc Nhạc Quận Chúa, Phúc Nhạc Quận Chúa hình như cho Bá gia thứ gì, chẳng lẽ hai người nảy sinh tình cảm, cho nên viết thư bày tỏ tâm ý lẫn nhau? Nhưng người toàn bộ Kinh Thành ai không biết, Phúc Nhạc Quận Chúa không tốt thi từ, nàng có thể viết ra gì đây?

Bá gia tự có chủ ý, ngươi không cần phải lo lắng. Đỗ Cửu suy nghĩ: Yên tâm đi.

Gã sai vặt thấy Đỗ Cửu nói như vậy, kiềm chế lại lo lắng từ đáy lòng, bưng đồ ăn lui xuống.

Ban đêm, đèn trong thư phòng sáng lên thật lâu, thẳng cho đến




/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status