Không biết đã bao nhiêu lâu, trôi qua bao nhiêu mùa rồi. Yêu Tử vẫn ngồi đó, ngồi trong không gian tối mịt này nhìn về phía xa. Từ khi nàng nhìn thấy hình ảnh sau khi chết đó, ánh sáng cũng đã không còn đến với nàng nữa. Không gian này toàn là màu đen, đến nỗi không thể nhìn thấy được cả bàn tay của mình.
Yêu Tử vùng vẫy trong không gian đó không biết bao lâu rồi. Nhiều lúc nàng đã cố gắng, cố gắng đi hướng về phía trước tìm một chút ánh sáng nào đó. Nhưng có lẽ trong thế giới này, dù một bóng đen nhỏ của con đom đóm cũng đã quá sa sỉ. Đôi chân đã bị cỏ, đất đá cào sướt, rỉ máu đến đáng sợ, bộ váy trên người cũng đã rách nát. Nàng cũng chẳng biết nó có màu gì nữa, huống chi là quan tâm đến nó. Cho đến khi kiệt sức, khi ngồi lại thì mới biết, từ trước đến giờ mình chính là đi vòng tròn nơi này. Nơi này không có lối thoát cho mình, mảnh vải bị xé rách từ mép váy được cột gần gốc cây làm kí hiệu, bây giờ lại trở về lại tay nàng.
Nơi này là địa ngục hay thiên đường?
Chẳng có ai trả lời cho nàng hay, cũng chẳng có ai ở đây ở trả lời cho nàng. Và có lẽ, nàng mãi ngồi nơi này ngẩn người cho đến khi linh hồn có thể tan biến.
Dưới gốc cây lớn, tản lá cổ thụ trải rộng và xum xuê, rợm cả một vùng bóng tối không cho bất cứ ánh sáng nào lọt vào. Nhìn bên ngoài nhìn vào, con người không thấy được nơi kia có một luồng khí đen luôn bao quanh lấy thân cây này, một luồn khi rất nhạt bao phủ lấy cả tán cây, như được sinh ra từ cây này. Một linh hồn cứ ngẩn người, ánh mắt xinh đẹp, nhưng vô hồn nhìn về phía trước. Chẳng ai biết linh hồn kia đang nhìn gì, chỉ có thể cảm giác sâu trong con ngư kia thật sự là đau thương.
Về chạng vạng, một xóm làng nọ có ba nam nhân lạ mặt đi qua, ba người vào quán trọ để thuê phòng, rất nhanh sau đó liền theo thủ tục lên phòng mà nghỉ ngơi. Vì nơi này là vùng thôn giả, cũng có khá nhiều người giang hồ đi qua lại, cũng ít người để ý đến trang phục bụi bặm của ba người, thực ra đã nhìn quá quen mà không lưu tâm. Ba người kia, một nam nhân dẫn đầu, tóc dài buộc một nửa trên đầu cố định bằng cây châm ngọc, phần còn lại thả ngang vai. Trang phục cũng khá bình thường, giống một thư sinh nho nhả, lam áo, quần dày trắng, tay cầm cây quạt đề thơ, ăn nói nhả nhặn, khối ngọc bên eo tinh sảo chứng tỏ con nhà quyền quý không dễ đụng vào. Hai người theo sau tất cả đều đưa bộ mặt người ta thiếu nợ mình mười năm mà nhìn đời, khí lạnh quanh thân họ cũng tức khiến người khác cảm thấy nên tránh né vị công tử đầu tiên ra.
Sử Đồng Vi cư xử khôn khéo với chủ quán, hơi liếc mắt một cái sang hai người sau.
Đi cả ngày trời nên nghĩ đi, ngày mai lên đường
Rõ
Hai người kia cung kính, cúi đầu rồi theo chủ tử lên lầu mỗi người chia nhau ra các phòng nghỉ ngơi, nhanh chóng lấy lại sức ngày mai đến kinh thành. Nhưng mọi chuyện dường như là không dễ dàng như vậy, chỉ sau vài canh giờ, đến bữa ăn cơm. Dưới khách điếm có một đoàn người che mạng kêu thức ăn ở dưới lầu, một bàn đồ ăn được dọn sẵn, đám người kia còn cố ý gây thương tích cho chủ quán. Kim Tuệ xuống dưới nhà trước, đúng hơn hắn kị chỗ ngủ lạ nên nơi này dù thế nào hắn vẫn không ngủ được. Kim Tuệ nhìn tới mấy người dưới lầu liền nhíu mày, quay lại phòng.
Công tử, bọn chúng đến
Hiện tại nên thế nào?
Kim Khuyết ngồi trên bàn uống trà, nhìn sang chủ tử nhà mình. Sử Đồng Vi ngồi tựa người trên giường, thở dài, ôm thanh kiếm vừa mới lau sạch.
Tối hãy tính, bây giờ nơi này gần đất kinh thành bọn chúng cơ bản không dám manh động
Rõ
'Trở về làm nhiệm vụ như thường ngày đi!
Rõ
Sau hai người kia ra ngoài. Sở Đông Vi đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ngắm một chút liền đẩy cây chống cửa sau đó lên giường cởi bỏ áo ra mà ngủ. Không ai để ý thấy khuôn ngọc bôi kia đã bắt đầu sáng lên đến kì lạ.
Màn đêm che phủ một vùng trời, lúc này trong ngọc bôi ngày càng sáng tỏa hơn. Sử Đồng Vi tỉnh lại cũng chỉ vì ánh sáng của nó quá nóng bức người, nhìn chiếc ngọc bội hắn mang theo từ nhỏ đến lớn, hiện tại lại nhìn sang một điều kì lạ. Sử Đồng Vi thắc mắc khó hiểu, xoay người kiểm tra tài liệu về chúng, đáng tiếc chẳng có một chút kiến thức, hay trí nhớ nào về nó khi hắn nhớ đến nó. Nó cũng chỉ là cái ngọc bồi thường, nương tặng hắn khi còn nhỏ. Lúc lễ hội hoa đăng cùng phụ hoàng xuất cung xem dân tình, nương tặng hắn khi đến nhà luyện ngọc quen đường.
Lúc này ngoài cửa Kim Tuệ cùng Kim Khuyến cũng đi vào, nhìn chủ nhân mình nhìn khuôn ngọc. Liền không hiểu, đến thắc mắc, bất quá bọn họ không muốn hỏi, chủ nhân họ không muốn nói.
Kim Tuệ, Kim Khuyến. Các ngươi biết tại sao khối ngọc này phát sáng?
Công tử, khối ngọc này không có phát sáng
Kim Khuyến nhìn lại một lần rồi khẳng định lắc đầu, ngay cả ánh trăng soi vào nó cũng chẳng phải được gọi là phát sáng. Chủ nhân hắn không biết lần này là bị sao, nhưng tình hình đang có nguy hiểm trước mắt, làm ơn đừng giỡn nữa.
Sử Đồng Vi nhìn nô tài của mình, lại nhìn về phía ngọc. Hắn chớp động mắt nhìn kĩ một lần. Khối ngọc trong mắt hắn đang sáng lên, còn nói không phải. Hai tên này không thấy. Chỉ có một mình hắn nhìn thấy sao? Nhưng chuyện này là sao hắn cũng không biết, tạm gác sang một bên. Đặt khối ngọc xuống nệm, nhìn sang ngoài cửa.
Tình hình
Bọn chúng đều mai phục xung quanh nơi này
Không đường thoát?
Cơ bản là không có
Sử Đồng Vi cau mày, bọn chúng cơ bản là muốn đuổi cùng giết tận.
Công tử
Đêm nay phá vòng vây
Như thế nguy hiểm, hay đợi tam hoàng tử đến...
Đợi huynh ấy đến chỉ sợ bên ngoài còn có bẫy
Sẽ không, bên ngoài còn có vương gia...
Là đến khi đó đã bỏ mạng
Trong phòng đều im lặng, cả ba võ công sẽ không đáng ngại chỉ là bọn giáo Tà này rất nhiều mưu kế, đánh trực diện thì ít, núp trong bóng đêm đánh lén thì nhiều. Lần này đi lên cốc xin lấy dược về cứu bệnh dịch, lại bị bọn này phục kích, còn lại bị giết chết. Tất cả huynh đê dường như là bị đánh lén mà chết, lúc không để ý vào mà trúng độc mà chết tức tưởi...
Yêu Tử dần mở mắt nhìn xung quanh, lần này nàng có thể thấy ánh sáng, lại có thể nhìn mọi vậy xung quanh, hướng ra ngoài nhưng dường như nàng bị mắc kẹt vào một thứ gì đó, tầm nhìn của nàng rất hạng chế, còn không thể cử động được. Nhưng nhìn quan cảnh xung quanh hình như là một quán trọ.
Nàng làm gì nơi này?
Tử phòng mở ra, trước mắt là một nam tử lục y, đến gần nàng cởi đồ. Yêu Tử ngơ ngác, giống như vị trí này là một vật đặt trên giường vậy. Quanh nơi này trời cũng tối, chỉ có ánh nến. Yêu Tử nhìn chăm chú vào nó, hướng đến ánh sáng. Không biết ảo giác hay thực tại, ánh sáng kia ngày càng rõ hơn, nàng đứng càng gần với ngọn lửa đèn. Lập tức nàng bị một lực giữ lại.
Sử Đồng Vi nhìn thấy chiếc ngọc bội đang lơ lửng đến gần ngọn đèn. Hắn không biết làm gì, đành đưa tay giữ lấy nó. Đặt nó trên tay ngắm nghía.
Thực chất ngươi là cái gì?
Này này, ta là người không phải cái gì
Yêu Tử nói xong liền giật mình, đem tay che lấy miệng mình. Cô có thể nói và nghe người khác nói sao? Nghe được không?
Ngươi biết nói chuyện sao? Ngươi tên gì?
Yêu Tử. Ngươi nghe ta nói sao?
Từ một khối ngọc, ta đang tự kỉ một mình nói chuyện với khối ngọc đấy!
Sử Đồng Vi cười giễu, nếu người kia không nói chắc chắng hắn cũng sẽ không ngồi nói nhảm với một khối ngọc đâu.
Yêu Tử, ngươi là gì? Khối ngọc hay linh hồn? Lúc nãy ngươi nói là người. Ngươi làm sao vào trong được?
Ta không biết... (dù sao ta cũng chỉ là một linh hồn chết)....Ngươi có thể cho ta ra ngoài không?
.....Làm sao được?
Yêu Tử nghiên đầu nghĩ ngợi đúng là không được...Nếu là kí khuế ước chẳng lẽ là được?
Ngươi trích chút máu lên mặt ngọc thử đi, biết đâu được
Tại sao?
Ta không biết
Sử Đồng Vi không nói, cắt ngón tay trích giọt lên tay nàng, nhìn một chút. Thời gian trôi đi cũng không có gì xảy ra, cả hai đều thở dài. Riêng hắn tự giễu mình ngu ngốc đi tin lời nói của nàng. Thật là.
Công tử, đi mau, bọn chúng đến!
Bên ngoài Kim Tuệ xông cửa chạy vào, nhanh chóng kéo hắn rời đi, gói đồ bị bỏ quên, nàng cũng rơi ngay dưới đất. Yêu Tử khóc ròng, tại sao nàng lại là viên ngọc. Khối ngọc này tại sao lại chứa hồn nàng chứ. Còn có nếu tên kia không đưa nàng đi thì nàng sẽ mãi ở đây, rồi sẽ đến khi người ta thấy rồi bán ra. May mắn không mài dủa, mà nếu mài dũa thì nàng chết chắc.
Nè, nè. Cho ta theo với
Đương nhiên, ngươi từ đầu là của ta rồi!
Công tử mau!
Kim Khuyến nhìn công tử nhà mình nói gì đó với khối ngọc lại giục. Hôm nay công tử nhà hắn rất kì dị.
Yêu Tử vùng vẫy trong không gian đó không biết bao lâu rồi. Nhiều lúc nàng đã cố gắng, cố gắng đi hướng về phía trước tìm một chút ánh sáng nào đó. Nhưng có lẽ trong thế giới này, dù một bóng đen nhỏ của con đom đóm cũng đã quá sa sỉ. Đôi chân đã bị cỏ, đất đá cào sướt, rỉ máu đến đáng sợ, bộ váy trên người cũng đã rách nát. Nàng cũng chẳng biết nó có màu gì nữa, huống chi là quan tâm đến nó. Cho đến khi kiệt sức, khi ngồi lại thì mới biết, từ trước đến giờ mình chính là đi vòng tròn nơi này. Nơi này không có lối thoát cho mình, mảnh vải bị xé rách từ mép váy được cột gần gốc cây làm kí hiệu, bây giờ lại trở về lại tay nàng.
Nơi này là địa ngục hay thiên đường?
Chẳng có ai trả lời cho nàng hay, cũng chẳng có ai ở đây ở trả lời cho nàng. Và có lẽ, nàng mãi ngồi nơi này ngẩn người cho đến khi linh hồn có thể tan biến.
Dưới gốc cây lớn, tản lá cổ thụ trải rộng và xum xuê, rợm cả một vùng bóng tối không cho bất cứ ánh sáng nào lọt vào. Nhìn bên ngoài nhìn vào, con người không thấy được nơi kia có một luồng khí đen luôn bao quanh lấy thân cây này, một luồn khi rất nhạt bao phủ lấy cả tán cây, như được sinh ra từ cây này. Một linh hồn cứ ngẩn người, ánh mắt xinh đẹp, nhưng vô hồn nhìn về phía trước. Chẳng ai biết linh hồn kia đang nhìn gì, chỉ có thể cảm giác sâu trong con ngư kia thật sự là đau thương.
Về chạng vạng, một xóm làng nọ có ba nam nhân lạ mặt đi qua, ba người vào quán trọ để thuê phòng, rất nhanh sau đó liền theo thủ tục lên phòng mà nghỉ ngơi. Vì nơi này là vùng thôn giả, cũng có khá nhiều người giang hồ đi qua lại, cũng ít người để ý đến trang phục bụi bặm của ba người, thực ra đã nhìn quá quen mà không lưu tâm. Ba người kia, một nam nhân dẫn đầu, tóc dài buộc một nửa trên đầu cố định bằng cây châm ngọc, phần còn lại thả ngang vai. Trang phục cũng khá bình thường, giống một thư sinh nho nhả, lam áo, quần dày trắng, tay cầm cây quạt đề thơ, ăn nói nhả nhặn, khối ngọc bên eo tinh sảo chứng tỏ con nhà quyền quý không dễ đụng vào. Hai người theo sau tất cả đều đưa bộ mặt người ta thiếu nợ mình mười năm mà nhìn đời, khí lạnh quanh thân họ cũng tức khiến người khác cảm thấy nên tránh né vị công tử đầu tiên ra.
Sử Đồng Vi cư xử khôn khéo với chủ quán, hơi liếc mắt một cái sang hai người sau.
Đi cả ngày trời nên nghĩ đi, ngày mai lên đường
Rõ
Hai người kia cung kính, cúi đầu rồi theo chủ tử lên lầu mỗi người chia nhau ra các phòng nghỉ ngơi, nhanh chóng lấy lại sức ngày mai đến kinh thành. Nhưng mọi chuyện dường như là không dễ dàng như vậy, chỉ sau vài canh giờ, đến bữa ăn cơm. Dưới khách điếm có một đoàn người che mạng kêu thức ăn ở dưới lầu, một bàn đồ ăn được dọn sẵn, đám người kia còn cố ý gây thương tích cho chủ quán. Kim Tuệ xuống dưới nhà trước, đúng hơn hắn kị chỗ ngủ lạ nên nơi này dù thế nào hắn vẫn không ngủ được. Kim Tuệ nhìn tới mấy người dưới lầu liền nhíu mày, quay lại phòng.
Công tử, bọn chúng đến
Hiện tại nên thế nào?
Kim Khuyết ngồi trên bàn uống trà, nhìn sang chủ tử nhà mình. Sử Đồng Vi ngồi tựa người trên giường, thở dài, ôm thanh kiếm vừa mới lau sạch.
Tối hãy tính, bây giờ nơi này gần đất kinh thành bọn chúng cơ bản không dám manh động
Rõ
'Trở về làm nhiệm vụ như thường ngày đi!
Rõ
Sau hai người kia ra ngoài. Sở Đông Vi đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ngắm một chút liền đẩy cây chống cửa sau đó lên giường cởi bỏ áo ra mà ngủ. Không ai để ý thấy khuôn ngọc bôi kia đã bắt đầu sáng lên đến kì lạ.
Màn đêm che phủ một vùng trời, lúc này trong ngọc bôi ngày càng sáng tỏa hơn. Sử Đồng Vi tỉnh lại cũng chỉ vì ánh sáng của nó quá nóng bức người, nhìn chiếc ngọc bội hắn mang theo từ nhỏ đến lớn, hiện tại lại nhìn sang một điều kì lạ. Sử Đồng Vi thắc mắc khó hiểu, xoay người kiểm tra tài liệu về chúng, đáng tiếc chẳng có một chút kiến thức, hay trí nhớ nào về nó khi hắn nhớ đến nó. Nó cũng chỉ là cái ngọc bồi thường, nương tặng hắn khi còn nhỏ. Lúc lễ hội hoa đăng cùng phụ hoàng xuất cung xem dân tình, nương tặng hắn khi đến nhà luyện ngọc quen đường.
Lúc này ngoài cửa Kim Tuệ cùng Kim Khuyến cũng đi vào, nhìn chủ nhân mình nhìn khuôn ngọc. Liền không hiểu, đến thắc mắc, bất quá bọn họ không muốn hỏi, chủ nhân họ không muốn nói.
Kim Tuệ, Kim Khuyến. Các ngươi biết tại sao khối ngọc này phát sáng?
Công tử, khối ngọc này không có phát sáng
Kim Khuyến nhìn lại một lần rồi khẳng định lắc đầu, ngay cả ánh trăng soi vào nó cũng chẳng phải được gọi là phát sáng. Chủ nhân hắn không biết lần này là bị sao, nhưng tình hình đang có nguy hiểm trước mắt, làm ơn đừng giỡn nữa.
Sử Đồng Vi nhìn nô tài của mình, lại nhìn về phía ngọc. Hắn chớp động mắt nhìn kĩ một lần. Khối ngọc trong mắt hắn đang sáng lên, còn nói không phải. Hai tên này không thấy. Chỉ có một mình hắn nhìn thấy sao? Nhưng chuyện này là sao hắn cũng không biết, tạm gác sang một bên. Đặt khối ngọc xuống nệm, nhìn sang ngoài cửa.
Tình hình
Bọn chúng đều mai phục xung quanh nơi này
Không đường thoát?
Cơ bản là không có
Sử Đồng Vi cau mày, bọn chúng cơ bản là muốn đuổi cùng giết tận.
Công tử
Đêm nay phá vòng vây
Như thế nguy hiểm, hay đợi tam hoàng tử đến...
Đợi huynh ấy đến chỉ sợ bên ngoài còn có bẫy
Sẽ không, bên ngoài còn có vương gia...
Là đến khi đó đã bỏ mạng
Trong phòng đều im lặng, cả ba võ công sẽ không đáng ngại chỉ là bọn giáo Tà này rất nhiều mưu kế, đánh trực diện thì ít, núp trong bóng đêm đánh lén thì nhiều. Lần này đi lên cốc xin lấy dược về cứu bệnh dịch, lại bị bọn này phục kích, còn lại bị giết chết. Tất cả huynh đê dường như là bị đánh lén mà chết, lúc không để ý vào mà trúng độc mà chết tức tưởi...
Yêu Tử dần mở mắt nhìn xung quanh, lần này nàng có thể thấy ánh sáng, lại có thể nhìn mọi vậy xung quanh, hướng ra ngoài nhưng dường như nàng bị mắc kẹt vào một thứ gì đó, tầm nhìn của nàng rất hạng chế, còn không thể cử động được. Nhưng nhìn quan cảnh xung quanh hình như là một quán trọ.
Nàng làm gì nơi này?
Tử phòng mở ra, trước mắt là một nam tử lục y, đến gần nàng cởi đồ. Yêu Tử ngơ ngác, giống như vị trí này là một vật đặt trên giường vậy. Quanh nơi này trời cũng tối, chỉ có ánh nến. Yêu Tử nhìn chăm chú vào nó, hướng đến ánh sáng. Không biết ảo giác hay thực tại, ánh sáng kia ngày càng rõ hơn, nàng đứng càng gần với ngọn lửa đèn. Lập tức nàng bị một lực giữ lại.
Sử Đồng Vi nhìn thấy chiếc ngọc bội đang lơ lửng đến gần ngọn đèn. Hắn không biết làm gì, đành đưa tay giữ lấy nó. Đặt nó trên tay ngắm nghía.
Thực chất ngươi là cái gì?
Này này, ta là người không phải cái gì
Yêu Tử nói xong liền giật mình, đem tay che lấy miệng mình. Cô có thể nói và nghe người khác nói sao? Nghe được không?
Ngươi biết nói chuyện sao? Ngươi tên gì?
Yêu Tử. Ngươi nghe ta nói sao?
Từ một khối ngọc, ta đang tự kỉ một mình nói chuyện với khối ngọc đấy!
Sử Đồng Vi cười giễu, nếu người kia không nói chắc chắng hắn cũng sẽ không ngồi nói nhảm với một khối ngọc đâu.
Yêu Tử, ngươi là gì? Khối ngọc hay linh hồn? Lúc nãy ngươi nói là người. Ngươi làm sao vào trong được?
Ta không biết... (dù sao ta cũng chỉ là một linh hồn chết)....Ngươi có thể cho ta ra ngoài không?
.....Làm sao được?
Yêu Tử nghiên đầu nghĩ ngợi đúng là không được...Nếu là kí khuế ước chẳng lẽ là được?
Ngươi trích chút máu lên mặt ngọc thử đi, biết đâu được
Tại sao?
Ta không biết
Sử Đồng Vi không nói, cắt ngón tay trích giọt lên tay nàng, nhìn một chút. Thời gian trôi đi cũng không có gì xảy ra, cả hai đều thở dài. Riêng hắn tự giễu mình ngu ngốc đi tin lời nói của nàng. Thật là.
Công tử, đi mau, bọn chúng đến!
Bên ngoài Kim Tuệ xông cửa chạy vào, nhanh chóng kéo hắn rời đi, gói đồ bị bỏ quên, nàng cũng rơi ngay dưới đất. Yêu Tử khóc ròng, tại sao nàng lại là viên ngọc. Khối ngọc này tại sao lại chứa hồn nàng chứ. Còn có nếu tên kia không đưa nàng đi thì nàng sẽ mãi ở đây, rồi sẽ đến khi người ta thấy rồi bán ra. May mắn không mài dủa, mà nếu mài dũa thì nàng chết chắc.
Nè, nè. Cho ta theo với
Đương nhiên, ngươi từ đầu là của ta rồi!
Công tử mau!
Kim Khuyến nhìn công tử nhà mình nói gì đó với khối ngọc lại giục. Hôm nay công tử nhà hắn rất kì dị.
/21
|