Sống Chung Với Sếp Tổng

Chương 38 - Chương 27 - 1

/55


Hai người tới cửa nhà, ông Dư đã đang chờ ở cửa, thấy hai người, ông cúi người chào, sau đó vẻ mặt quái dị nói: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, phu nhân đã ở trong phòng đợi lâu rồi.” Dứt lời, ông dẫn bọn họ đi đến phòng khách.

Liêm Tuấn đi phía trước, không nhanh không chậm đi theo, Đỗ Lôi Ty chỉ giống như chim cút đi theo phía sau.

Lúc đến phòng khách, Liêm Tuấn bỗng nhiên dừng bước lại, vươn tay cầm lấy tay Đỗ Lôi Ty đang hơi run run.Taycủa anh bởi vì mới phải truyền nước, rất lạnh.

“Không có việc gì.” Anh nói.

“Ừ.” Đỗ Lôi Ty gật đầu, cố gắng lấy vài phần dũng khí.

Bị sếp tổng đại nhân nắm tay dẫn vào phòng khách, Đỗ Lôi Ty nhìn thấy Liêm phu nhân yên lặng ngồi ở ghế sô pha, đầu tiên là cô ngẩn người, sau đó không khỏi đau buồn.

Vì sao mẹ chồng lại có dáng người chuẩn hơn cô? Thật đáng buồn a! T_____T

Không sai, Liêm phu nhân mặc một bộ quần áo màu đen nhìn qua rất nhã nhặn mà không mất đi vẻ thướt tha thùy mị. Trên cổ đeo một chiếc dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, làm Đỗ Lôi Ty bị chói mắt.

Mẹ ơi! Đây chính là điển hình mẫu phu nhân nhà giàu có a!

Nghe thấy tiếng động, Liêm phu nhân quay đầu nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt của cô được bảo dưỡng rất tốt, chỉ thấy được dấu vết do năm tháng lưu lại ở đáy mắt, với khuôn mặt này, cô có thể tưởng tượng được, khi còn trẻ, mẹ chồng của cô phải rất xinh đẹp.

Nhưng những thứ này đối với Đỗ Lôi Ty mà nói cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm chình là cặp mắt của bà, thâm thúy, sắc bén, không đoán ra được bà đang nghĩ gì. Quả thực giống hệt lần đầu tiên cô gặp sếp tổng đại nhân! Nhìn thấy ánh mắt đó, Đỗ Lôi Ty nhút nhát, nắm tay Liêm Tuấn thật chặt.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Liêm phu nhân cũng rơi xuống tay của hai người, đột nhiên dâng lên một tia ý tứ hàm xúc không rõ.

“Mẹ.” Liêm Tuấn đi tới phía trước, hỏi, “Sao mẹ lại từ Italy về đây?”

Liêm phu nhân thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Mấy ngày nữa là ngày giỗ ông ngoại con, mẹ trở về để xem một chút.”

Liêm Tuấn hỏi: “Gần đây mẹ thế nào?”

“Vẫn như vậy, tình hình công ty gần đây như thế nào?”

“Rất tốt, vừa mới ký mấy hợp đồng…”

Hai mẹ con mỗi người một câu, trò chuyện, Đỗ Lôi Ty ở bên cạnh nghe được có chút mơ màng.

Vì sao hai mẹ con đã lâu không gặp, lại đi nói những chuyện này? Nghe thấy… giống như là đang nói chuyện công việc phải không?

Cho nên Đỗ Lôi Ty nhớ đến Vương mẫu nương nương ở nhà cô, nếu bọn họ lâu lắm không gặp, nhất định câu đầu tiên của nương nương sẽ là: “Nha đầu xấu xa, có nhớ mẹ hay không? Không nhớ mẹ thì không cần trở về nhà!”

Rất khí thế! Rất hào hùng nha! Nhưng dáng vẻ của mẹ sếp tổng đại nhân, nhìn thấy con cũng không cười lấy một cái, giống như …

Đỗ Lôi Ty đang rối rắm, hai mẹ con sếp tổng đã nói chuyện xong!

Liêm Tuấn đứng lên khỏi ghế sô pha, muốn đi.

Đỗ Lôi Ty nóng nảy, sếp tổng đại nhân làm sao có thể quên chuyện quan trọng nhất chứ? Cô còn chưa nói chuyện với mẹ chồng đại nhân mà!

“Dạ…” Đỗ Lôi Ty yếu ớt mở miệng, “Con tên là Đỗ Lôi Ty.”

Sau khi nói xong những lời này, Đỗ Lôi Ty quẫn đến mức muốn tát vào mồm mình, làm gì có con dâu nào lần đầu tiên nhìn thấy mẹ chồng lại giới thiệu tên của mình chứ? Đầu tiên cũng phải hỏi mẹ có khỏe không chứ? Hơn nữa, mẹ chồng biết tên cô là Đỗ Lôi Ty, mẹ chồng có cảm thấy đó là một chuyện cười đồi trụy…

Đang lúc Đỗ Lôi Ty quẫn không biết phải làm gì cho phải, sắc mặt của Liêm phu nhân không thay đổi, hỏi Liêm Tuấn: “Sắc mặt của con nhìn qua không tốt lắm, con bị bệnh à?”

“Không có gì, là ăn lung tung nên bị đau bụng.”

Liêm phu nhân biến sắc: “Dạ dày của con không thể ăn lung tung, chẳng lẽ con không biết sao?”

Đỗ Lôi Ty bị câu hỏi bất thình lình làm cho sợ hết hồn, đến lúc phục hồi tinh thần, mới phát hiện ý tứ của Liêm phu nhân là hỏi cô, rất rõ ràng, ý tứ trong câu hỏi là : Làm vợ người ta, sao cô không chăm sóc tốt đến bữa ăn của chồng mình?

Đỗ Lôi Ty nhất thời ngu ngơ, lắp bắp: “Cái kia… Con…”

Đang lúc cô không biết nên trả lời như thế nào, Liêm Tuấn bỗng nhiên mở miệng đỡ lời thay cô: “Không biết.” Dừng một chút, anh lại nói, “Nếu trước đây mẹ nói cho con, con sẽ biết .”

Sắc mặt của Liêm phu nhân bỗng dưng trầm xuống, liếc nhìn Đỗ Lôi Ty với ý vị sâu xa, không nói thêm một câu nào.

Theo sếp tổng đại nhân trở lại gian phòng, Đỗ Lôi Ty vẫn lo sợ bất an, cộng thêm thấy Liêm Tuấn một bộ không sao cả, cô không nhịn được: “Chúng ta cứ như vậy đi lên, không tốt lắm đâu?”

“Có gì không tốt ?”

“Đó là…” Đỗ Lôi Ty không biết nên biểu đạt như thế nào, “Bà ấy… Bà ấy là mẹ của anh, vì… vì sao nhìn qua giống như hai người có hận thù với nhau vậy?” Nói xong, cô len lén liếc mắt nhìn Liêm Tuấn, anh nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Anh yên lặng một lúc rồi mới nói: “Không có chuyện đó, em đừng suy nghĩ nhiều.” Vừa nói, vừa đi vào phòng tắm.

Đỗ Lôi Ty nhảy lên bắt lấy anh, thốt lên: “Anh nói dối!”

Liêm Tuấn dừng bước, ánh mắt hơi kinh ngạc.

Đỗ Lôi Ty bị anh nhìn có chút khiếp đảm, nhưng đã nói, cô phải kiên trì nói đến cùng: “Dù sao đó cũng là mẹ của anh, dù bà có làm sai chuyện gì, anh cũng không thể đối xử như thế với bà! Trên đời này làm gì có cha mẹ nào không thương con cái? Em cảm thấy hai người nên nói chuyện với nhau nhiều một chút, nói không chừng hiểu lầm sẽ được hóa giải…” Đỗ Lôi Ty càng nói càng nhỏ, bởi vì ánh mắt của Liêm Tuấn nhìn cô càng ngày càng nặng nề.

Đỗ Lôi Ty cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, là anh thấy cô đã tham gia vào quá nhiều chuyện ư? Anh là sếp tổng đại nhân cao cao tại thượng, khi nào thì đến phiên cô phải dạy anh chứ? Nhưng nói thế nào thì cô cũng là vợ của anh, vợ lo chuyện của chồng có gì sai chứ… Được rồi, mặc dù anh chồng này có chút cường thế một chút chút >___<

Đỗ Lôi Ty đang vô cùng rối rắm, vẻ mặt của Liêm Tuấn trở nên dịu xuống.

“Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.” Anh kiên nhẫn giải thích.

Còn định lừa cô sao, rõ ràng là không định nói cho cô biết! Đỗ Lôi Ty buồn bực, nắm chặt tay áo của anh.

Liêm Tuấn có chút bất đắc dĩ: “Ngoan, buông tay ra, anh muốn đi tắm.”

Cô hiểu, nhưng không thể buông!

“Đỗ Đỗ.” Liêm Tuấn thở dài, “Em cứ như vậy là muốn tắm cùng anh sao?”

“…” Đỗ Lôi Ty nhanh chóng buông móng vuốt.

“Anh không ngại đâu.” Anh mỉm cười nói.

Sếp tổng đại nhân, anh không nên khinh người quá đáng. T____T

Cuối cùng, hai người tất nhiên là không cùng nhau tắm, bởi vì nếu tắm uyên ương, thật sự rất khó làm cho người ta nhịn được, hôm nay anh cũng không còn khí lực để ăn hiếp người khác. Nhưng, điều này cũng không có nghĩa là anh không thể đùa giỡn cô, sau khi khiến Đỗ Lôi Ty mặt đỏ tới mang tai, Liêm Tuấn hài lòng bước vào phòng tắm.

Sau khi đóng cửa lại, ý cười trong mắt anh chìm xuống.

Có lẽ, nên tìm một cơ hội, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện…Hôm sau, cuối tuần.

Bởi vì cả đêm hôm qua bị Liêm Anna kích thích, Đỗ Lôi Ty ngủ không ngon, lăn lộn khó ngủ, cho đến tận rạng sáng mới chợp mắt. Khi tỉnh lại lần nữa, đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.

Vuốt vuốt mắt cho tỉnh táo, cô theo thói quen nhìn sang bên trái, quả nhiên sếp tổng đại nhân đã đi mất.

Chắc hẳn anh lại đến thư phòng đọc giấy tờ rồi? Đỗ Lôi Ty nghĩ vậy, rời giường, rửa mặt, đánh răng, sau đó xuống lầu.

Trên bàn lầu dưới đã để điểm tâm, dì Ngô ở một bên.

“Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.” Dì Ngô cười chào cô.

“Buổi sáng tốt lành.” Đỗ Lôi Ty gật đầu, đột nhiên cảm giác đầu đau đau, chắc là do tối hôm qua ngủ không ngon đây.

“Thiếu gia để điểm tâm cho cô, còn đang nóng, cô mau ăn đi.” Dì Ngô vừa nói vừa bưng một chén cháo đậu đỏ nóng hổi đến trước mặt cô.

Đỗ Lôi Ty ăn một miếng cháo, chợt nhớ tới bệnh của Liêm Tuấn, hỏi: “Dì Ngô, thiếu gia, hôm nay anh ấy có ăn điểm tâm hay không?”

Dì Ngô gật đầu: “Có ăn, nhưng ăn rất ít.”

Ăn rất ít? Xem ra thân thể anh nhất định còn rất yếu, Đỗ Lôi Ty không khỏi đau lòng, muốn đi thăm anh, bèn nói: “Vậy dì có biết anh ấy đang ở đâu không?”

“Thiếu gia đang ở trong thư phòng với phu nhân.”

Sếp lớn đang trong thư phòng với mẹ? Đỗ Lôi Ty có chút kinh ngạc, dù sao cuộc va chạm hôm qua của Liêm Tuấn với mẹ không phải là quá tốt, giống như có cái gì ngăn cách hai người… Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta không chịu nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho cô cũng không biết gì hết.

Đỗ Lôi Ty xoắn xuýt một hồi, bỗng nhiên quét mắt sang dì Ngô đứng ở một bên.

Đúng rồi, tại sao lại không hỏi người của sếp lớn cơ chứ? Hỏi dì Ngô là tốt nhất!

Cho nên cô thần bí vẫy tay với dì Ngô, hạ thấp giọng hỏi: “Dì Ngô, con muốn hỏi dì một chuyện.”

Dì Ngô vốn có tính bà tám, thấy vẻ mặt Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên trở nên thần bí, cũng không để ý quan hệ chủ tớ, vội vàng chạy qua: “Thiếu phu nhân, cô muốn hỏi chuyện gì?”

“Thiếu gia và phu nhân… có phải quan hệ không tốt lắm hay không?”

“Thiếu gia cùng phu nhân ư?” Dì Ngô suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, “Thiếu phu nhân, vấn đề này cô phải hỏi lão Dư, lúc tôi vào cái nhà này, phu nhân đã sống ở nước ngoài rồi.”

“Lão Dư?” Đỗ Lôi Ty nhớ tới sắc mặt vừa nhìn đã biết là không có tính bà tám của lão Dư, lắc đầu, “Con cảm thấy người ngay thẳng lão Dư chắc sẽ không kể chuyện cho con đâu.”

Dì Ngô 囧 và 囧: “Thiếu phu nhân, vậy tôi nhìn thì không ngay thẳng sao?”

“… Không phải, con là thấy dì thì là mà… rất không câu nệ tiểu tiết!”

“Thật không?” Dì Ngô được khích lệ, không khỏi dương dương tự đắc, lời nói ra khỏi miệng cũng chẳng câu nệ: “Thiếu phu nhân, nếu như cô thật sự muốn biết giữa thiếu gia và phu nhân xảy ra chuyện gì, có thể len lén lên lầu nghe xem họ đang nói gì.”

Đỗ Lôi Ty bị tinh thần bà tám của Dì Ngô khiến cho 囧: “Vậy có được không?”

“Có gì mà không được chứ? Đây cũng là nhà của cô, thiếu gia là chồng của cô, phu nhân là mẹ chồng của cô. Nếu đều là của cô thì thỉnh thoảng nghe xem chồng và mẹ chồng nói gì là chuyện đúng đắn, có liên quan gì đâu?” Đỗ Lôi Ty bị cái lý luận toàn “cô” này của dì Ngô khiến cho quay cuồng, sửng sốt hồi lâu, phát hiện ra dì ấy nói cũng đúng.

“Nhưng mà…” Cô còn có chút do dự, “Nhỡ đâu họ đột nhiên đi ra thì làm sao bây giờ?”

Dì Ngô suy nghĩ một chút: “Nếu mà đột nhiên đi ra thì cô cứ giả vờ không cẩn thận đi ngang qua là được.”

“Nhỡ đâu mẹ không vui thì làm sao?”

“Nếu phu nhân không vui thì cô hãy vuốt đuôi bà ấy! Khen bà xinh đẹp, có khí chất!”

“…” Đỗ Lôi Ty vẫn không yên lòng, “Vậy nếu như…”

“Thiếu phu nhân, cô đừng sợ, cùng lắm thì tôi đi với cô được không!” Dì Ngô vỗ ngực, có vài phần là khí thế nữ hiệp.

“Thật không?” Hai mắt Đỗ Lôi Ty tỏa sáng, đột nhiên cảm giác có núi để dựa.

Cứ như vậy, được sự cổ vũ của dì Ngô, Đỗ Lôi Ty rốt cục thực hiện bước đầu của kế hoạch tà ác này. Một già một trẻ hai người đi như trộm lên lầu, lén lén lút lút mò tới cửa thư phòng.

Lúc này, Liêm Tuấn đang nói chuyện với Liêm Anna.

“Con cũng đã trưởng thành rồi, mẹ không nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con, nhưng mẹ còn muốn khuyên con một câu — mẹ cảm thấy người phụ nữ kia không thích hợp với Liêm gia chúng ta.”

“Có thích hợp với Liêm gia hay không con không cần biết, con chỉ biết là cô ấy thích hợp với con.”

“Con biết rõ mình là đại diện cho cả cả Liêm thị, một người bình thường như cô ta, một ngày nào đó con chán cô ta, hay là cô ta chán con, như vậy cuộc hôn nhân này lại càng không công bằng!” Ngữ khí của Liêm Anna có chút nặng nề, giống như cất giấu đièu ẩn mật gì khó nói.

“Xin mẹ đừng đặt tình cảm của mình lên con.”

Liêm Anna ngẩn ra, không ngờ con mình sẽ nói nói như vậy, ánh mắt bà lắng xuống: “Con sẽ hối hận.” Bà nói.

“Con chưa bao giờ làm chuyện gì mà phải hối hận.”

Liêm Anna cười khổ: “Lời này của con và lời mà năm đó mẹ nói với ông ngoại con, giống nhau như đúc…” Bà nói vậy, dường như chìm trong yên lặng, đôi mắt bắt đầu đỏ hồng.

Đó là một mùa đông rét lạnh bất thường.

Liêm Anna mãi mãi không thể quên, cô đã quỳ trước xe của cha, xin cha cho phép cho cô được sống bên Tiếu Lễ Thạch. Gió lạnh cứ đập vào mặt, lạnh đến thấu xương. Cô quỳ trong gió, quỳ trước xe suốt ba giờ, cho đến khi gió có còn thổi vào mặt nữa hay không cô không hề hay biết, cô vẫn không chảy một giọt nước mắt nào.

Sau đó, cha không thể lay chuyển được ý chí kiên quyết của con gái nên đã đồng ý hôn lễ của bọn họ, nhưng có một điều kiện, Tiếu Lễ Thạch phải ở rể Liêm gia.

Cô không thể quên ngày đó, sau khi Tiếu Lễ Thạch nghe được của cha cô, trong mắt thoáng qua một chút do dự. Tuổi trẻ lông bông khiến cô không để ý, từ nhỏ đã tự ình hơn hẳn người khác khiến cô cảm thấy, bằng tình yêu của mình sẽ có thể bắt được trái tim người đàn ông này, lại không ngờ chỉ ba năm sau, hôn nhân của bọn họ đã đi đến điểm cuối.

Liêm Anna là một người phụ nữ thông minh, từ khi bên nhau càng ngày càng lâu, cô càng ngày càng có thể phát hiện sau nụ cười của Tiếu Lễ Thạch còn ẩn giấu khổ sở. Cô thừa nhận mình luôn thủy chung yêu người đàn ông này, cho nên cô không muốn thấy anh sống mệt mỏi như vậy.

Thay vì chờ người ta buông tay, không bằng mình buông tay trước, đây là tôn nghiêm của một người phụ nữ Liêm gia. Cho nên, cô đề nghị ly hôn.

Liêm Anna không ngờ, mặc dù lúc quỳ xuống cầu xin cha đồng ý, cô cũng không rơi lệ, mà lại sau khi nhìn thấy anh kí tên đồng ý vào đơn ly hôn, nhìn anh bóng lưng rời đi, cô đã rơi những giọt nước mắt hối hận.

Yêu người đàn ông này vốn là một sai lầm, kết hôn với anh chính là sai càng thêm sai. Kinh nghiệm tình cảm tràn đầy bi thương ấy nói cho cô biết, hôn nhân bất bình đẳng không thể đi xa, cô đã chịu tổn thương nặng nề, cho nên không muốn để con của mình cũng dẫm vào vết xe đổ như vậy.

Liêm Anna nghĩ tới đây, thở dài, nói: “Mẹ biết, con hận mẹ đã bỏ con đi nước ngoài từ nhỏ.” Giọng nói của bà rất nhẹ, mất đi khí thế thường ngày, không còn là Liêm Anna cao cao tại thượng kia nữa.

“Con chưa bao giờ hận mẹ.”

“Con không cần an ủi mẹ.” Liêm Anna cười khổ, “Chuyện mẹ làm thì mẹ rõ nhất. Có đứa bé nào mà không hy vọng có cả bố cả mẹ chứ, nhưng tại mẹ…” Bà nói đến đây, bắt đầu nghẹn ngào.

Liêm Tuấn nhìn chăm chú vào đôi mắt hồng hồng của mẹ, muốn nói cái gì, nhưng chợt nhớ tới lời nói tối hôm qua của Đỗ Lôi Ty – “Thiên hạ này nào có cha mẹ nào mà không yêu thương con cái chứ? Em cảm thấy giữa hai người còn nhiều điều cần phải khơi thông, nói không chừng hiểu lầm sẽ được giải trừ…”

Liêm Tuấn nói: “Con không hận mẹ, nhưng nếu mẹ muốn giải thích, con sẽ nghe.”

Liêm Anna lấy làm kinh hãi, bà không ngờ đứa con trai vốn chẳng muốn nhiều lời với mình lại có thể nói như vậy, “Con đồng ý nghe mẹ nói?”

“Vâng, con đồng ý.”

Liêm Anna lấy lại bình tĩnh, rốt cục mới có dũng khí bắt đầu kể lại cho con câu chuyện mà bà đã chôn sâu trong đáy lòng mấy thập niên trước…

Chúng ta hãy tạm thời gác cuộc đối thoại của mẹ con họ sang một bên, bây giờ hãy xem thử xem tình huống của hai con chuột đằng sau bức tường cách ngoài cửa thư phòng.

“Thiếu phu nhân, cô có nghe được cái gì không?” Dì Ngô ở phía sau dùng đầu ngón tay chọc chọc vào Đỗ Lôi Ty đang chú tâm nghe lén.

Đỗ Lôi Ty nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt như đưa đám: “Dì Ngô, tại sao hiệu quả cách âm của thư phòng tốt thế?”

Dì Ngô 囧: “Chuyện này… Đây là khu nhà cấp cao, không thể xây dựng kiểu bã đậu được?”

“Nhưng chất lượng này cũng hơi tốt quá thì phải?” Đỗ Lôi Ty oán trách, cô đứng nghe lén ở đây lâu như vậy, eo mỏi đến muốn gãy rồi, vậy mà ngay cả tiếng rắm cũng chẳng nghe được được, thậm chí cô còn đang hoài nghi không biết sếp lớn có ở bên trong hay không.

“Thiếu phu nhân, cô đừng nản chí, thời gian không phụ lòng người, tôi tin rằng nhất định cô có thể nghe lén!” Dì Ngô ở một bên cổ vũ khơi dậy cố gắng cho cô.

“…”

Thấy vẻ mặt Đỗ Lôi Ty ủ rũ, hai mắt dì Ngô bỗng nhiên tỏa sáng, “Thiếu phu nhân, hay là tôi lấy ống nghe tới?”

Đỗ Lôi Ty 囧, dì Ngô, dì cho rằng con là 007 sao?

Đang lúc hai người đang nói chuyện thầm thì nên làm thế nào để nghe lén dễ dàng hơn, giọng nói vô cùng vang dội vang lên: “Bà nội! Hai người đang làm gì ở đây?”

Đỗ Lôi Ty bị dọa cho sợ hết cả hồn, chợt nghiêng về phía trước, đập vào cửa chính xác không sai.

Rầm — sau khi tiếng vang khổng lồ vang lên, Đỗ Lôi Ty, dì Ngô, Lượng Lượng, bao gồm cả hai người trong thư phòng, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người (giận): Vì mao chị dừng lại đúng chỗ mấu chốt như vậy? Vì mao! Vì mao!!!

Mỗ hồi tưởng (phất tay): Hết cách rồi, bởi vì tôi đây đến từ hành tinh kể chuyện.

Mọi người (mù mờ): Hành tinh kể chuyện? Đây là hành tinh gì?

Mỗ nhớ lại (đắc ý): Hành tinh kể chuyện cổ tích tinh là một tinh cầu nhỏ bên cạnh Namếc, hành tinh này có giăng biển quảng cáo — “Muốn biết chuyện sau ra sao, xin nghe hạ hồi phân giải!” Ha ha ha ha ha

~

Mọi người (bộc phát): Mọi người ném cái đứa đến từ hành tinh kể chuyện này ra ngoài Địa Cầu đi!

“Đỗ Đỗ, chúng ta chuồn thôi?”

Đỗ Lôi Ty sống hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ tiếp xúc với một cánh cửa nào mà nóng như vậy, cho tới khi tiếng vang kia vang lên, ngay cả từ đâu cô cũng không cảm giác được, chỉ cảm thấy cả người cũng lâng lâng, trên đỉnh đầu giống như có sao bay quanh.


/55

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status