Bắt tay vào việc chế tạo, cả 3 cùng thực hiện một lúc, đồng thời tạo ra hai khôi lỗi cùng lúc, tiết kiệm chút thời gian mặc dù rủi ro thất bại sẽ cao nhưng Hạo Thiên nắm chắc được 5 phần, nên không quá lo.
Từng người với từng công việc và giai đoạn khác nhau, ví dụ như Hạo Thiên phụ trách nặn đầu, An Lam Nguyệt thì phần thân, còn tiểu Siêu là hai tay và hai chân. Ai cũng góp phần vào đó, không ít thì nhiều, không ai là không có phần. Ngoài ra, từng công đoạn cũng phải được làm một cách cẩn thận, nặn làm sao mà hai bên phải đồng đều, không khéo bên thấp bên cao, bên lệch sang trái bên lại lệch sai phải.... Tới lúc đó thì nguy to rồi.
Để hoàn thành từng phần, theo như trong quyển sách mà Tề Mặc Thiên tiền bối để lại thì muốn chế tạo ra một khôi lỗi cần dùng ít nhất 5 đến 7 ngày, đó là chưa tính khoảng thời gian chờ đợi dược liệu đạt hiệu quả tốt nhất. Còn hiện tại, nhóm Hạo Thiên đang cùng lúc chế tạo ra 2 khôi lỗi, vậy tính thời gian lâu hơn chút đi, khoảng 8 đến 12 ngày hoặc 11 ngày, đó là thời gian lâu nhất rồi.
Mỗi phần, mỗi một công đoạn đều phải hết sức khéo léo và làm một cách tinh vi. Nếu chỉ sơ xẩy một chút là hỏng hết tất cả mọi thứ, tất cả công sức và thời gian chờ đợi sẽ đi tông hết. Cứ thế, ai làm việc nấy, nhào nhào nặn nặn, chỉnh chỉnh sửa sửa hết lần này đến lần khác, không ai để ý tới ai để có thể chăm chú hết sức vào phần công việc của mình, để có thể tạo ra một khôi lỗi hoàn hảo nhất có thể...........
...................... Mười một ngày sau............................
Xì.... Xì... Xì....
Tiếng khói bốc ra mù mịt, làn khói trắng bay khắp lăng mộ, có 3 con người đứng bên ngoài với quần áo nhăn nheo, ướt đẫm mồ hồi, lấm lem bụi bẩn trên mặt và cả tay chân, nói chung toàn thân đều dơ. Đứng nhìn vào bên trong làn khói trắng với gương mặt vui vẻ, tươi cười, hứng khởi đón nhận sự thành công mĩ mãn của bản thân.
A... Áaaaaaa.....
An Lam Nguyệt hét lên, choàng qua ôm lấy Hạo Thiên và tiểu Siêu, vui mừng khôn xiết. Nhảy lên câng cẩng, Hạo Thiên cũng mỉm cười mặc cô ôm lấy, tiểu Siêu cười càng vui hơn khi thấy An Lam Nguyệt mừng rỡ như vậy.
Khi làn khói tan dần, dần để lộ ra cơ thể hai khôi lỗi đang nằm bên trong đó, Hạo Thiên chợt trừng mắt, đưa tay vào hư không, lập tức một vệt đen hiện lên, lôi từ bên trong ra 2 chiếc khăn lớn, đắp thẳng lên người hai khôi lỗi đó. Rồi thở phào một hơi, nói gì thì nói, dù sao khôi lỗi cũng có cơ thể giống con người, đương nhiên các bộ phận khác cũng y như vậy rồi. Che lại vẫn hơn a!
Làn khói trắng tan hết đi, bấy giờ, lộ ra bên trong là hai người nam nữ với đôi mắt đang nhắm nghiền lại. Dường như đang ngủ, khuôn mặt cả thanh thoát mỹ tục, đẹp đến rạng ngời. Làn da trắng toát, thân hình cân đối, nam vai rộng cao ráo, mái tóc xanh đen được tỉa ngắn vừa phải, cơ bắp vừa đủ dùng, không thô kệch khó coi, được xem như là một mỹ nam tử đi. Nữ da trắng như tuyết, thân hình thon gọn, chỗ nào nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, tóc đen dài thướt tha, mắt ngọc mày ngài, đẹp đến mê người, là một nữ tử đoan trang được tạo ra theo kiểu ôn nhu, đảm đang, chăm sóc các đệ đệ a.
An Lam Nguyệt lại phấn khởi hơn khi thấy trọn vẹn hai khôi lỗi, phấn khích nhảy cẩng lên
Thiên Thiên, Siêu Siêu, hai đệ mau xem, thật đẹp a!
Cả 2 gật đầu, mỉm cười thỏa mãn. Không uổng thời gian hơn nửa tháng ở trong đây, dày công chế luyện, nâng niu, tỉ mỉ mà nhào nặn thành hình. Lại tốn không ít máu của mình a. Tiểu Siêu lại nói
Chúng ta đã dùng máu của Thiên ca ca, không biết sẽ đem lại sức mạnh tuyệt thế như nào đây!?
Hạo Thiên hơi nhăn mày, nói
Sao nhất thiết phải là máu của ta. Chẳng phải tỷ tỷ mạnh hơn ta rất nhiều sao? Sao không dùng máu của tỷ tỷ đi?
An Lam Nguyệt lắc đầu cực nhanh, nói
Không! Mặc dù ta mạnh hơn đệ, nhưng xét về thiên phú và khả năng học hỏi lại không bằng đệ nha. Cho nên, dùng máu của đệ là tốt nhất rồi!
Tiểu Siêu cũng gật đầu cái rụp, lập tức cười nói
Đúng vậy, ca ca là nhất rồi!
Hạo Thiên khẽ thở ra, nói
Nghe hai người hết. Hai người lúc nào cũng đúng cả, được chưa!
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cười hì hì, An Lam Nguyệt lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hai khôi lỗi, lại hỏi
À đúng rồi, trong quyển sách nói làm cách nào để hai khôi lỗi hoạt động vậy?
Hạo Thiên nhớ lại, nói
Theo như trong sách ghi thì, chỉ cần dùng máu vẽ lên trán mỗi đứa vài kí hiệu được ghi vẽ như trong sách, rồi nêu tên chủ nhân là được!
Tiểu Siêu liền nói
Vậy ca mau làm đi!
Hạo Thiên gật đầu, tiến vào chính giữa khoảng cách hai khôi lỗi, khụy gối xuống, theo như quyển sách thì vẽ như này, rồi như này thì phải.
Hạo Thiên dùng máu của mình, vẽ vài đường ấn kí lên trán cả hai, loằng ngoằng phức tạp, nhìn khó hiểu vô cùng. Lại thủ thỉ đọc tên
Chúng ta, An Lam Nguyệt, Đường Hạo Thiên và Đường Siêu sẽ là chủ nhân của hai ngươi, phải trung thành tuyệt đối và không chút nghi ngờ mệnh lệnh do chủ nhân đưa ra
Xong thì đứng dậy, chờ đợi ấn kí ngấm vào và biến mất. Lúc mà cả 3 cùng tạo ra khôi lỗi, Hạo Thiên có thử dùng phương pháp ghi nhớ ngôn ngữ vào đầu óc hai khôi lỗi này, cái phương pháp này cậu đọc được từ một quyển sách ở thư viện của Phong lão sư, không biết có hiệu nghiệm hay không vì nhìn nó không đáng tin tý nào cả. Nhưng cậu vẫn thử, có bao nhiêu kiến thức cậu biết về thế giới này cậu đều nhồi nhét hết cho hai khôi lỗi, còn giúp chúng biết được cách nói chuyện và dùng ngôn ngữ ra sao luôn rồi. Nên thời gian dưi tính mới tận 11 ngày, chứ không là 10 ngày đã xong mất rồi. Hiện tại chỉ chờ chúng tỉnh dậy rồi xem xem cái thí nghiệm có thành công hay không mà thôi, không thành công thì đành bỏ công bỏ sức ra mà dạy lại từ đầu, cái này còn mệt dữ nữa nè, haizzzz.
Ấn kí trên trán sáng lên hồi lâu, khoảng tầm 10p sau đó, ấn kí tắt lịm đi rồi biến mất. Cả 3 cùng háo hức chờ đợi thành quả của bản thân, chờ rồi lại chờ, chờ hết phút này quá phút nọ, cho đến 15p sau.....
An Lam Nguyệt nhăn mặt lại, nói
Không lẽ chúng ta sai ở đâu rồi?
Hạo Thiên kế bên chợt mỉm cười, nói
Chúng ta không sai! Nhìn đi.
Hướng mắt nhìn hai khôi lỗi, một cử động nhẹ xuất hiện trên tay chúng, dù chỉ một chút thôi nhưng Hạo Thiên đã nhìn thấy được..... Hai phút sau đó, mắt hai khôi lỗi từ từ mở ra, một ánh sáng chói qua mắt chúng, lấp lánh như sao, vị nam tử một màu xanh thiên nhiên, ánh mắt có vẻ đờ đẫn, nữ thì màu xanh lam của trời, trong vắt.
Ánh mắt cả hai một vẻ đờ đẫn vô hồn, nhưng thoáng sau đó, chúng quay mặt nhìn quanh. Nhìn khắp mọi nơi, nhìn chân tay rồi cơ thể chúng, lại ngưng tầm nhìn trên người Hạo Thiên, nhìn thấy đôi mắt lạnh băng vô cảm như muốn ăn tươi nuốt sống chúng. Đôi mắt mở lớn, chân tay dường như mới tỉnh dậy nên chưa quen được, hơi luống cuống và loạng choạng muốn té, nhưng loay hoay một hồi cũng quỳ được, miệng a a chưa nói được. Đôi mắt lại ánh lên sự hoang mang, lo sợ. Ba người Hạo Thiên chỉ vươn đôi mắt lạnh mà nhìn, không hề lên tiếng để xem chúng làm gì.
Hai khôi lỗi miêng vẫn cứ a a không ra từ, rồi im bặt lại, mắt cứ lia qua lia lại liên tục, tay đặt trên đầu, giống như đang lục tìm kí ức. Sau khoảng 5p, chúng chợt nói
Kính... Kính... Kín trào... Chủ... Chủ nhơn..
Cả 3 kinh ngạc, nhưng ánh mắt lộ rõ sự vui mừng tột độ. Phương pháp của Hạo Thiên đã có tác dụng rồi, không cần dạy nhưng chúng đã nói được chứng tỏ phương pháp đó đã thành công mĩ mãn, hiện tại chỉ chờ chúng quen dần mà thôi.
Câu nói của hai khôi lỗi tuy nghe được nhưng ngắt quãng và sai nhiều từ, như vậy đã được rồi. Giọng chúng cũng đặt biệt êm tai, dễ nghe và thanh thoát. Chúng cuối gầm mặt xuống, thân thể run run hoảng sợ. An Lam Nguyệt tiến tới nơi hai chiếc khăn rơi ra, nhặt lên và che thân chúng lại, nói
Hai người các ngươi, có biết chúng ta là ai không?
Hai khôi lỗi nhận lấy khăn, luống cuống che thân lại, khẽ nhìn An Lam Nguyệt, Hạo Thiêm và tiểu Siêu, gật đầu, nói
Vân... Vâng.. Biết... Biết ạ. Chủ... Chủ nhơn An... An Lam Nguyệt... Chủ nhơn... Đường... Đường Hạo.. Thiên... Chủ nhơn.... Đường... Đường Siêu..
Chúng nói được, nhưng không quen. Sau này hảo hảo giúp chúng vậy. Hạo Thiên gật đầu, mỉm cười nói
Tốt lắm. Vậy các ngươi biết mình là gì không?
Hai khôi lỗi nhìn cả 3, lại đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt mông lung, cố gắng suy nghĩ, thật lâu, thật lâu....
Từng người với từng công việc và giai đoạn khác nhau, ví dụ như Hạo Thiên phụ trách nặn đầu, An Lam Nguyệt thì phần thân, còn tiểu Siêu là hai tay và hai chân. Ai cũng góp phần vào đó, không ít thì nhiều, không ai là không có phần. Ngoài ra, từng công đoạn cũng phải được làm một cách cẩn thận, nặn làm sao mà hai bên phải đồng đều, không khéo bên thấp bên cao, bên lệch sang trái bên lại lệch sai phải.... Tới lúc đó thì nguy to rồi.
Để hoàn thành từng phần, theo như trong quyển sách mà Tề Mặc Thiên tiền bối để lại thì muốn chế tạo ra một khôi lỗi cần dùng ít nhất 5 đến 7 ngày, đó là chưa tính khoảng thời gian chờ đợi dược liệu đạt hiệu quả tốt nhất. Còn hiện tại, nhóm Hạo Thiên đang cùng lúc chế tạo ra 2 khôi lỗi, vậy tính thời gian lâu hơn chút đi, khoảng 8 đến 12 ngày hoặc 11 ngày, đó là thời gian lâu nhất rồi.
Mỗi phần, mỗi một công đoạn đều phải hết sức khéo léo và làm một cách tinh vi. Nếu chỉ sơ xẩy một chút là hỏng hết tất cả mọi thứ, tất cả công sức và thời gian chờ đợi sẽ đi tông hết. Cứ thế, ai làm việc nấy, nhào nhào nặn nặn, chỉnh chỉnh sửa sửa hết lần này đến lần khác, không ai để ý tới ai để có thể chăm chú hết sức vào phần công việc của mình, để có thể tạo ra một khôi lỗi hoàn hảo nhất có thể...........
...................... Mười một ngày sau............................
Xì.... Xì... Xì....
Tiếng khói bốc ra mù mịt, làn khói trắng bay khắp lăng mộ, có 3 con người đứng bên ngoài với quần áo nhăn nheo, ướt đẫm mồ hồi, lấm lem bụi bẩn trên mặt và cả tay chân, nói chung toàn thân đều dơ. Đứng nhìn vào bên trong làn khói trắng với gương mặt vui vẻ, tươi cười, hứng khởi đón nhận sự thành công mĩ mãn của bản thân.
A... Áaaaaaa.....
An Lam Nguyệt hét lên, choàng qua ôm lấy Hạo Thiên và tiểu Siêu, vui mừng khôn xiết. Nhảy lên câng cẩng, Hạo Thiên cũng mỉm cười mặc cô ôm lấy, tiểu Siêu cười càng vui hơn khi thấy An Lam Nguyệt mừng rỡ như vậy.
Khi làn khói tan dần, dần để lộ ra cơ thể hai khôi lỗi đang nằm bên trong đó, Hạo Thiên chợt trừng mắt, đưa tay vào hư không, lập tức một vệt đen hiện lên, lôi từ bên trong ra 2 chiếc khăn lớn, đắp thẳng lên người hai khôi lỗi đó. Rồi thở phào một hơi, nói gì thì nói, dù sao khôi lỗi cũng có cơ thể giống con người, đương nhiên các bộ phận khác cũng y như vậy rồi. Che lại vẫn hơn a!
Làn khói trắng tan hết đi, bấy giờ, lộ ra bên trong là hai người nam nữ với đôi mắt đang nhắm nghiền lại. Dường như đang ngủ, khuôn mặt cả thanh thoát mỹ tục, đẹp đến rạng ngời. Làn da trắng toát, thân hình cân đối, nam vai rộng cao ráo, mái tóc xanh đen được tỉa ngắn vừa phải, cơ bắp vừa đủ dùng, không thô kệch khó coi, được xem như là một mỹ nam tử đi. Nữ da trắng như tuyết, thân hình thon gọn, chỗ nào nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, tóc đen dài thướt tha, mắt ngọc mày ngài, đẹp đến mê người, là một nữ tử đoan trang được tạo ra theo kiểu ôn nhu, đảm đang, chăm sóc các đệ đệ a.
An Lam Nguyệt lại phấn khởi hơn khi thấy trọn vẹn hai khôi lỗi, phấn khích nhảy cẩng lên
Thiên Thiên, Siêu Siêu, hai đệ mau xem, thật đẹp a!
Cả 2 gật đầu, mỉm cười thỏa mãn. Không uổng thời gian hơn nửa tháng ở trong đây, dày công chế luyện, nâng niu, tỉ mỉ mà nhào nặn thành hình. Lại tốn không ít máu của mình a. Tiểu Siêu lại nói
Chúng ta đã dùng máu của Thiên ca ca, không biết sẽ đem lại sức mạnh tuyệt thế như nào đây!?
Hạo Thiên hơi nhăn mày, nói
Sao nhất thiết phải là máu của ta. Chẳng phải tỷ tỷ mạnh hơn ta rất nhiều sao? Sao không dùng máu của tỷ tỷ đi?
An Lam Nguyệt lắc đầu cực nhanh, nói
Không! Mặc dù ta mạnh hơn đệ, nhưng xét về thiên phú và khả năng học hỏi lại không bằng đệ nha. Cho nên, dùng máu của đệ là tốt nhất rồi!
Tiểu Siêu cũng gật đầu cái rụp, lập tức cười nói
Đúng vậy, ca ca là nhất rồi!
Hạo Thiên khẽ thở ra, nói
Nghe hai người hết. Hai người lúc nào cũng đúng cả, được chưa!
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cười hì hì, An Lam Nguyệt lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hai khôi lỗi, lại hỏi
À đúng rồi, trong quyển sách nói làm cách nào để hai khôi lỗi hoạt động vậy?
Hạo Thiên nhớ lại, nói
Theo như trong sách ghi thì, chỉ cần dùng máu vẽ lên trán mỗi đứa vài kí hiệu được ghi vẽ như trong sách, rồi nêu tên chủ nhân là được!
Tiểu Siêu liền nói
Vậy ca mau làm đi!
Hạo Thiên gật đầu, tiến vào chính giữa khoảng cách hai khôi lỗi, khụy gối xuống, theo như quyển sách thì vẽ như này, rồi như này thì phải.
Hạo Thiên dùng máu của mình, vẽ vài đường ấn kí lên trán cả hai, loằng ngoằng phức tạp, nhìn khó hiểu vô cùng. Lại thủ thỉ đọc tên
Chúng ta, An Lam Nguyệt, Đường Hạo Thiên và Đường Siêu sẽ là chủ nhân của hai ngươi, phải trung thành tuyệt đối và không chút nghi ngờ mệnh lệnh do chủ nhân đưa ra
Xong thì đứng dậy, chờ đợi ấn kí ngấm vào và biến mất. Lúc mà cả 3 cùng tạo ra khôi lỗi, Hạo Thiên có thử dùng phương pháp ghi nhớ ngôn ngữ vào đầu óc hai khôi lỗi này, cái phương pháp này cậu đọc được từ một quyển sách ở thư viện của Phong lão sư, không biết có hiệu nghiệm hay không vì nhìn nó không đáng tin tý nào cả. Nhưng cậu vẫn thử, có bao nhiêu kiến thức cậu biết về thế giới này cậu đều nhồi nhét hết cho hai khôi lỗi, còn giúp chúng biết được cách nói chuyện và dùng ngôn ngữ ra sao luôn rồi. Nên thời gian dưi tính mới tận 11 ngày, chứ không là 10 ngày đã xong mất rồi. Hiện tại chỉ chờ chúng tỉnh dậy rồi xem xem cái thí nghiệm có thành công hay không mà thôi, không thành công thì đành bỏ công bỏ sức ra mà dạy lại từ đầu, cái này còn mệt dữ nữa nè, haizzzz.
Ấn kí trên trán sáng lên hồi lâu, khoảng tầm 10p sau đó, ấn kí tắt lịm đi rồi biến mất. Cả 3 cùng háo hức chờ đợi thành quả của bản thân, chờ rồi lại chờ, chờ hết phút này quá phút nọ, cho đến 15p sau.....
An Lam Nguyệt nhăn mặt lại, nói
Không lẽ chúng ta sai ở đâu rồi?
Hạo Thiên kế bên chợt mỉm cười, nói
Chúng ta không sai! Nhìn đi.
Hướng mắt nhìn hai khôi lỗi, một cử động nhẹ xuất hiện trên tay chúng, dù chỉ một chút thôi nhưng Hạo Thiên đã nhìn thấy được..... Hai phút sau đó, mắt hai khôi lỗi từ từ mở ra, một ánh sáng chói qua mắt chúng, lấp lánh như sao, vị nam tử một màu xanh thiên nhiên, ánh mắt có vẻ đờ đẫn, nữ thì màu xanh lam của trời, trong vắt.
Ánh mắt cả hai một vẻ đờ đẫn vô hồn, nhưng thoáng sau đó, chúng quay mặt nhìn quanh. Nhìn khắp mọi nơi, nhìn chân tay rồi cơ thể chúng, lại ngưng tầm nhìn trên người Hạo Thiên, nhìn thấy đôi mắt lạnh băng vô cảm như muốn ăn tươi nuốt sống chúng. Đôi mắt mở lớn, chân tay dường như mới tỉnh dậy nên chưa quen được, hơi luống cuống và loạng choạng muốn té, nhưng loay hoay một hồi cũng quỳ được, miệng a a chưa nói được. Đôi mắt lại ánh lên sự hoang mang, lo sợ. Ba người Hạo Thiên chỉ vươn đôi mắt lạnh mà nhìn, không hề lên tiếng để xem chúng làm gì.
Hai khôi lỗi miêng vẫn cứ a a không ra từ, rồi im bặt lại, mắt cứ lia qua lia lại liên tục, tay đặt trên đầu, giống như đang lục tìm kí ức. Sau khoảng 5p, chúng chợt nói
Kính... Kính... Kín trào... Chủ... Chủ nhơn..
Cả 3 kinh ngạc, nhưng ánh mắt lộ rõ sự vui mừng tột độ. Phương pháp của Hạo Thiên đã có tác dụng rồi, không cần dạy nhưng chúng đã nói được chứng tỏ phương pháp đó đã thành công mĩ mãn, hiện tại chỉ chờ chúng quen dần mà thôi.
Câu nói của hai khôi lỗi tuy nghe được nhưng ngắt quãng và sai nhiều từ, như vậy đã được rồi. Giọng chúng cũng đặt biệt êm tai, dễ nghe và thanh thoát. Chúng cuối gầm mặt xuống, thân thể run run hoảng sợ. An Lam Nguyệt tiến tới nơi hai chiếc khăn rơi ra, nhặt lên và che thân chúng lại, nói
Hai người các ngươi, có biết chúng ta là ai không?
Hai khôi lỗi nhận lấy khăn, luống cuống che thân lại, khẽ nhìn An Lam Nguyệt, Hạo Thiêm và tiểu Siêu, gật đầu, nói
Vân... Vâng.. Biết... Biết ạ. Chủ... Chủ nhơn An... An Lam Nguyệt... Chủ nhơn... Đường... Đường Hạo.. Thiên... Chủ nhơn.... Đường... Đường Siêu..
Chúng nói được, nhưng không quen. Sau này hảo hảo giúp chúng vậy. Hạo Thiên gật đầu, mỉm cười nói
Tốt lắm. Vậy các ngươi biết mình là gì không?
Hai khôi lỗi nhìn cả 3, lại đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt mông lung, cố gắng suy nghĩ, thật lâu, thật lâu....
/403
|