Hạo Thiên trêu trọc Doãn Bằng một chút, lại nhìn về phía cha mẹ mình, ánh mắt ngưng lại, hỏi
Cha mẹ còn để tâm chuyện lúc nãy sao?
Đường Thiên Long vội nói
Nào có. Con nghĩ nhiều rồi
Vương Thiên Nhi lại trái ngược với Đường Thiên Long, giân Hạo Thiên, nói
Mẹ giận con vì con dám ra tay đánh a di và di trượng của mình!
Hạo Thiên khuôn mặt thoáng cái hơi hoảng, đối mặt mẹ mình thì không biết dùng biểu cảm nào mới đúng, định nói lúc đó con nào biết 2 người đó là a di và di trượng đâu? lại chợt nhớ ra lúc đó mình đã phát hiện ra rồi, suy nghĩ vòng qua vòng lại một hồi cũng không biết phải làm sao, đành nói
Họ gián tiếp khiến cha mẹ bị thương, suýt chút mất mạng. Con cũng làm điều tương tự, vậy sao mẹ lại giận con mà không giận họ? Mẹ không thể một lần nghe con sao?
Vương Thiên Nhi khuôn mặt nghiêm túc, nói
Vì đó là bổn phận của chúng ta đối với đất nước, chúng ta có nhiệm vụ chinh chiến sa trường bảo vệ đất nước này. Và chúng ta cũng không thể chống lại mệnh lệnh của Thiên đế và Thiên nữ được
Hạo Thiên không hề yếu thế, khuôn mặt cũng thập phần nghiêm túc, phản bác lại
Con cũng có bổn phận bảo vệ cha mẹ vậy! Con không muốn hai người phải chịu bất kỳ tổn thương nào, con không muốn mình lại giống như kiếp....
Hạo Thiên nói tới đây liền dừng lại, dừng đúng lúc đúng thời điểm, mắt trợn trừng lên, im bặt môi mình lại, quay mặt đi chỗ khác, trấn định hơi thở bản thân lại, không để mình quá kích động mà làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, khẽ thở ra một hơi, nói
được rồi, mẹ cứ việc giận con đi, dù sao đối với cha mẹ thì đất nước này vẫn là trên hết mà
Vương Thiên Nhi nghe câu nói của Hạo Thiên, khuôn mặt thoáng vẻ hoảng loạn, rất muốn nói cha mẹ không như vậy nhưng không hiểu sao câu nói bật ra khỏi miệng lại là.....
Con nói không muốn giống như cái gì?
Hạo Thiên lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng bước khỏi vị trí đang đứng, vừa đi vừa nói
tiểu Siêu, chúng ta ra ngoài một chút đi
Đường Thiên Long suốt nãy giờ vẫn để ý nét mặt của con trai mình cứ thay đổi liên tục, bây giờ thì cực kì nghiêm trọng rồi, ông không muốn thấy con mình giống như lần trước, phát điên lên rồi gọi ra hàng nghìn quái vật ghê ghớm mà vật nhau với chúng tới nỗi thương tích đầy mình, ông không muốn phải chứng kiến cái cảnh ấy một lần nào nữa, vội đưa tay ra chặn lại
Con định đi đâu?
Hạo Thiên lách mình né khỏi cánh tay đang chặn cậu, không thèm quay lại, vẫn cứ tiếp tục đi, vừa đi vừa nói
Dù sao cha mẹ cũng không bao giờ chịu nghe thỉnh cầu của con. Vậy thì cứ thế mãi đi, đừng bận tâm đến con làm gì
Nói xong liền đi, kéo tay tiểu Siêu đi theo cậu. Tiểu Siêu trước giờ vẫn nghe lời Hạo Thiên, Hạo Thiên nói đi đâu liền đi đó, không cãi lại, nhưng lần này cậu lại đứng yên tại chỗ, Hạo Thiên kinh ngạc quay phắt đầu lại, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang, lo lắng, lộ rõ sự nghi ngờ. Nghi ngờ có phải tiểu Siêu không bắt kịp nhịp độ của cậu hay không? Hay nghi ngờ có phải cậu đã làm tiểu Siêu giận chuyện gì? Hay nghi ngờ tiểu Siêu không muốn đi với cậu nữa? Hạo Thiên kinh ngạc tột độ, biểu cảm thay đổi liên tục từ hoang mang đến lo lắng, lại đến sự nghi ngờ và kinh ngạc, hơi lắp bắp nói
Đệ... Sao vậy?
Tiểu Siêu ánh mắt thoáng buồn, nhìn Hạo Thiên rồi lại nhìn cha mẹ cả 2, thấy rõ họ đang lo lắng cho Hạo Thiên. Từ ánh mắt đến khuôn mặt, họ lo lắng, sợ Hạo Thiên làm điều như lần trước, làm điều khinh khủng đó. Tiểu Siêu cũng không muốn như vậy, nắm lấy tay Hạo Thiên mà nói
Ca ca.... Ca ca đừng như lần trước nữa
Hạo Thiên mắt hơi mở to ra, đoán ra lí do tiểu Siêu đứng lại, mới thoáng lấy lại biểu cảm bình thường, nói
Ta sẽ không! Đệ yên tâm, có muốn ra ngoài với ta không?
Tiểu Siêu nhận lấy câu trả lời, vui vẻ không thôi. Liền gật đầu đi theo Hạo Thiên, cả 2 cứ thế rời đi trước sự im lặng của tất cả mọi người. Doãn Bằng biết lúc nãy ý tiểu Siêu là gì, cũng thể hiện sự lo lắng, nhưng nhận câu trả lời của Hạo Thiên liền mừng thầm. Đám nhóc cũng không đi theo hai người Hạo Thiên làm gì, ở lại tiếp tục ăn thôi, dù sao đi theo quấy rầy càng khiến Hạo Thiên tức giânh thêm. Còn Hải Lão, Hứa Huyền Khang, gia đình Hoa Xuân Long không biết chuyện mà họ đang nói là gì, nhưng thấy bầu không khí nghiêm trọng như vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng mà quan sát. Cha mẹ Hạo Thiên xụi lơ rồi, lại nhận lấy câu nói đả kích từ Hạo Thiên, nhưng đó thực sự là câu nói đả kích họ sao? Hay họ đã khiến Hạo Thiên thất vọng?
An Lam Nguyệt đợi Hạo Thiên và tiểu Siêu đi rồi, khuôn mặt mười phần tức giận, chỉ Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi quát
Hai người nghĩ gì vậy?
Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi bị quát một tiếng, giật mình nhìn An Lam Nguyệt, kinh ngạc không thôi. An Lam Nguyệt lại mắng
cứ tưởng lần trước hai người đã rút ra một bài học rồi. Lần này lại tiếp tục, sao không chịu suy nghĩ vậy. Tiểu Thiên đệ ấy cố gắng biết bao nhiêu để đạt được như hôm nay, để bảo vệ hai người, không để hai người phải chịu thiệt thòi, nhưng hai người thì sao? Sao cứ để nó trở nên như thế hoài vậy. Có lần nào nghe lời thỉnh cầu của tiểu Thiên chưa? Có chịu hiểu cho cảm nhận của nó không, có hiểu cho cảm giác của nó mỗi khi các người bị thương không? Không lẽ bao nhiêu công sức của tiểu Thiên lại bị các người đổ sông đổ biển sao?......
An Lam Nguyệt dừng một chút, lấy hơi lại mắng
.....một lần nghe lời thỉnh cầu của nó các người sẽ chết sao? Nó muốn đòi lại công bằng cho các người, còn các người thì sao? Quăng cho nó một câu là bổn phận, nhiệm vụ của các người! Nó là con các người đấy, các ngườ nghe theo nó một lần cũng có sao đâu, sao không lần nào chịu nghe theo lời nó vậy?......
Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi bị quát cho một trận, ngây ngẩn cả người, mọi người xung quanh cũng chỉ biết im lặng mà nghe. Dù sao họ cũng không biết chuyện gì xảy ra trước đó và cũng không có quyền gì mà xen vào. An Lam Nguyệt lại nói
Tôi cho nói 2 người biết, nhiệm vụ là nhiệm vụ, nhưng hãy cố mà giữ thân mình, đừng để tiểu Thiên phải lo lắng nữa, và hãy nghe theo nó đi, dù chỉ một lần thôi cũng được....
Lại quay sang Hoa Xuân Long, ánh mắt lạnh băng, khí thế bắt đầu tỏa ra, sát khí lại dày lên, nói
Còn ông! Thiên đế sao? Một Thiên đế nhỏ nhoi mà thôi, cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của ông đi, để tiểu Thiên biết ông lại mệnh lệnh cho cha mẹ nó đi vào chỗ nguy hiểm một lần nữa, thì đừng trách tại sao nước Gone tới ngày tận diệt!
Sát khí dày đặc, tản ra khắp nơi. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng run lên bần bật, hoảng sợ trước An Lam Nguyệt. Run sợ trước một người con gái mới nãy đây còn rất im lặng, lặng lẽ đứng một chỗ như chưa từng tồn tại, mà giờ đây lại như một vị thần giáng xuống, khiến họ cảm thấy mình như con kiến nhỏ nhoi chỉ biết run rẩy trước sự hiện diện to lớn này.
Nguyệt đại tỷ a....
Đám nhóc từ phía sau chạy đến, kéo tay An Lam Nguyệt, Minh Kỳ vội nói
Nguyệt đại tỷ, tỷ còn thả ra sát khí nữa sẽ khiến họ bất tỉnh hết đấy. Còn có cha mẹ của Boss....
An Lam Nguyệt dần bình tĩnh lại, khí thế tỏa ra dần tan biến, mọi người bớt run lại, mồ hôi lại theo đó mà tuôn ra khá nhiều, ánh mắt hoảng sợ nhìn An Lam Nguyệt, cô nói
Biết điều đi!
Nói xong cũng liền rời đi, đám nhóc hơi cúi chào tất cả, bỏ theo sau An Lam Nguyệt. Mọi người nơi này chờ khi An Lam Nguyệt đi khỏi, thở phào ra một hơi, té khụy xuống đất, lau mồ hôi còn vươn trên trán, Doãn Bằng miệng lắp bắp nói
đây là tỷ tỷ của Hạo Thiên sao? cô gái đó sao lại mạnh đến như vậy?
Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi lâm vào suy nghĩ. Rốt cuộc chúng ta vẫn như khi trước, vẫn không suy nghĩ đến cảm nhận của nó, vẫn không chịu nghe nó một lần. Vẫn cứ áp đặt nó, ngộ nhỡ nó lại giống như lần trước thì sao? Chúng ta phải làm sao đây? Sao chúng ta cứ mãi xem trọng nhiệm vụ mà không chịu ngồi lại nghe nó, nghe lời thỉnh cầu của nó, nghe nó khuyên bảo, nhắn nhủ với chúng ta ra sao? Tiểu Thiên cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi, còn chúng ta thì sao? Đã đối tốt với nó chưa, từ khi nó đi học viện thì đã không còn nghe nó nữa, không chịu hiểu cho nó. Vẫn là chúng ta sai, vẫn là chúng ta đã quá đề cao nhiệm vụ, không giữ tốt bản thân mình để nó mãi lo lắng, chúng ta hẳn là người cha người mẹ tệ rồi, cứ để con mình lo lắng suốt.
Vương Thiên Nhi ánh mắt hoảng loạn, chân bủn rủn ra, ngồi sạp xuống đất, hai tay che mặt mình, khóc hu hu, tiếng hức hức mỗi lúc một to lên. Đường Thiên Long đỡ vợ mình dậy, khuôn mặt cũng trầm lắng xuống, buồn bã tột độ. Đỡ vợ mình ngồi lên ghế, lấy thân mình che lại khuôn mặt khóc nức nở của Vương Thiên Nhi, còn ông thì cố mà kiềm nén lại.
Hứa Huyền Khang, Hải Lão và Doãn Bằng chui ra một góc, cách xa họ một chút. Gia đình Hoa Xuân Long cũng không làm phiền, kiếm một chỗ ngồi xuống, suy nghĩ về hành động, lời nói của bản thân...
Cha mẹ còn để tâm chuyện lúc nãy sao?
Đường Thiên Long vội nói
Nào có. Con nghĩ nhiều rồi
Vương Thiên Nhi lại trái ngược với Đường Thiên Long, giân Hạo Thiên, nói
Mẹ giận con vì con dám ra tay đánh a di và di trượng của mình!
Hạo Thiên khuôn mặt thoáng cái hơi hoảng, đối mặt mẹ mình thì không biết dùng biểu cảm nào mới đúng, định nói lúc đó con nào biết 2 người đó là a di và di trượng đâu? lại chợt nhớ ra lúc đó mình đã phát hiện ra rồi, suy nghĩ vòng qua vòng lại một hồi cũng không biết phải làm sao, đành nói
Họ gián tiếp khiến cha mẹ bị thương, suýt chút mất mạng. Con cũng làm điều tương tự, vậy sao mẹ lại giận con mà không giận họ? Mẹ không thể một lần nghe con sao?
Vương Thiên Nhi khuôn mặt nghiêm túc, nói
Vì đó là bổn phận của chúng ta đối với đất nước, chúng ta có nhiệm vụ chinh chiến sa trường bảo vệ đất nước này. Và chúng ta cũng không thể chống lại mệnh lệnh của Thiên đế và Thiên nữ được
Hạo Thiên không hề yếu thế, khuôn mặt cũng thập phần nghiêm túc, phản bác lại
Con cũng có bổn phận bảo vệ cha mẹ vậy! Con không muốn hai người phải chịu bất kỳ tổn thương nào, con không muốn mình lại giống như kiếp....
Hạo Thiên nói tới đây liền dừng lại, dừng đúng lúc đúng thời điểm, mắt trợn trừng lên, im bặt môi mình lại, quay mặt đi chỗ khác, trấn định hơi thở bản thân lại, không để mình quá kích động mà làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, khẽ thở ra một hơi, nói
được rồi, mẹ cứ việc giận con đi, dù sao đối với cha mẹ thì đất nước này vẫn là trên hết mà
Vương Thiên Nhi nghe câu nói của Hạo Thiên, khuôn mặt thoáng vẻ hoảng loạn, rất muốn nói cha mẹ không như vậy nhưng không hiểu sao câu nói bật ra khỏi miệng lại là.....
Con nói không muốn giống như cái gì?
Hạo Thiên lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng bước khỏi vị trí đang đứng, vừa đi vừa nói
tiểu Siêu, chúng ta ra ngoài một chút đi
Đường Thiên Long suốt nãy giờ vẫn để ý nét mặt của con trai mình cứ thay đổi liên tục, bây giờ thì cực kì nghiêm trọng rồi, ông không muốn thấy con mình giống như lần trước, phát điên lên rồi gọi ra hàng nghìn quái vật ghê ghớm mà vật nhau với chúng tới nỗi thương tích đầy mình, ông không muốn phải chứng kiến cái cảnh ấy một lần nào nữa, vội đưa tay ra chặn lại
Con định đi đâu?
Hạo Thiên lách mình né khỏi cánh tay đang chặn cậu, không thèm quay lại, vẫn cứ tiếp tục đi, vừa đi vừa nói
Dù sao cha mẹ cũng không bao giờ chịu nghe thỉnh cầu của con. Vậy thì cứ thế mãi đi, đừng bận tâm đến con làm gì
Nói xong liền đi, kéo tay tiểu Siêu đi theo cậu. Tiểu Siêu trước giờ vẫn nghe lời Hạo Thiên, Hạo Thiên nói đi đâu liền đi đó, không cãi lại, nhưng lần này cậu lại đứng yên tại chỗ, Hạo Thiên kinh ngạc quay phắt đầu lại, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang, lo lắng, lộ rõ sự nghi ngờ. Nghi ngờ có phải tiểu Siêu không bắt kịp nhịp độ của cậu hay không? Hay nghi ngờ có phải cậu đã làm tiểu Siêu giận chuyện gì? Hay nghi ngờ tiểu Siêu không muốn đi với cậu nữa? Hạo Thiên kinh ngạc tột độ, biểu cảm thay đổi liên tục từ hoang mang đến lo lắng, lại đến sự nghi ngờ và kinh ngạc, hơi lắp bắp nói
Đệ... Sao vậy?
Tiểu Siêu ánh mắt thoáng buồn, nhìn Hạo Thiên rồi lại nhìn cha mẹ cả 2, thấy rõ họ đang lo lắng cho Hạo Thiên. Từ ánh mắt đến khuôn mặt, họ lo lắng, sợ Hạo Thiên làm điều như lần trước, làm điều khinh khủng đó. Tiểu Siêu cũng không muốn như vậy, nắm lấy tay Hạo Thiên mà nói
Ca ca.... Ca ca đừng như lần trước nữa
Hạo Thiên mắt hơi mở to ra, đoán ra lí do tiểu Siêu đứng lại, mới thoáng lấy lại biểu cảm bình thường, nói
Ta sẽ không! Đệ yên tâm, có muốn ra ngoài với ta không?
Tiểu Siêu nhận lấy câu trả lời, vui vẻ không thôi. Liền gật đầu đi theo Hạo Thiên, cả 2 cứ thế rời đi trước sự im lặng của tất cả mọi người. Doãn Bằng biết lúc nãy ý tiểu Siêu là gì, cũng thể hiện sự lo lắng, nhưng nhận câu trả lời của Hạo Thiên liền mừng thầm. Đám nhóc cũng không đi theo hai người Hạo Thiên làm gì, ở lại tiếp tục ăn thôi, dù sao đi theo quấy rầy càng khiến Hạo Thiên tức giânh thêm. Còn Hải Lão, Hứa Huyền Khang, gia đình Hoa Xuân Long không biết chuyện mà họ đang nói là gì, nhưng thấy bầu không khí nghiêm trọng như vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng mà quan sát. Cha mẹ Hạo Thiên xụi lơ rồi, lại nhận lấy câu nói đả kích từ Hạo Thiên, nhưng đó thực sự là câu nói đả kích họ sao? Hay họ đã khiến Hạo Thiên thất vọng?
An Lam Nguyệt đợi Hạo Thiên và tiểu Siêu đi rồi, khuôn mặt mười phần tức giận, chỉ Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi quát
Hai người nghĩ gì vậy?
Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi bị quát một tiếng, giật mình nhìn An Lam Nguyệt, kinh ngạc không thôi. An Lam Nguyệt lại mắng
cứ tưởng lần trước hai người đã rút ra một bài học rồi. Lần này lại tiếp tục, sao không chịu suy nghĩ vậy. Tiểu Thiên đệ ấy cố gắng biết bao nhiêu để đạt được như hôm nay, để bảo vệ hai người, không để hai người phải chịu thiệt thòi, nhưng hai người thì sao? Sao cứ để nó trở nên như thế hoài vậy. Có lần nào nghe lời thỉnh cầu của tiểu Thiên chưa? Có chịu hiểu cho cảm nhận của nó không, có hiểu cho cảm giác của nó mỗi khi các người bị thương không? Không lẽ bao nhiêu công sức của tiểu Thiên lại bị các người đổ sông đổ biển sao?......
An Lam Nguyệt dừng một chút, lấy hơi lại mắng
.....một lần nghe lời thỉnh cầu của nó các người sẽ chết sao? Nó muốn đòi lại công bằng cho các người, còn các người thì sao? Quăng cho nó một câu là bổn phận, nhiệm vụ của các người! Nó là con các người đấy, các ngườ nghe theo nó một lần cũng có sao đâu, sao không lần nào chịu nghe theo lời nó vậy?......
Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi bị quát cho một trận, ngây ngẩn cả người, mọi người xung quanh cũng chỉ biết im lặng mà nghe. Dù sao họ cũng không biết chuyện gì xảy ra trước đó và cũng không có quyền gì mà xen vào. An Lam Nguyệt lại nói
Tôi cho nói 2 người biết, nhiệm vụ là nhiệm vụ, nhưng hãy cố mà giữ thân mình, đừng để tiểu Thiên phải lo lắng nữa, và hãy nghe theo nó đi, dù chỉ một lần thôi cũng được....
Lại quay sang Hoa Xuân Long, ánh mắt lạnh băng, khí thế bắt đầu tỏa ra, sát khí lại dày lên, nói
Còn ông! Thiên đế sao? Một Thiên đế nhỏ nhoi mà thôi, cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của ông đi, để tiểu Thiên biết ông lại mệnh lệnh cho cha mẹ nó đi vào chỗ nguy hiểm một lần nữa, thì đừng trách tại sao nước Gone tới ngày tận diệt!
Sát khí dày đặc, tản ra khắp nơi. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng run lên bần bật, hoảng sợ trước An Lam Nguyệt. Run sợ trước một người con gái mới nãy đây còn rất im lặng, lặng lẽ đứng một chỗ như chưa từng tồn tại, mà giờ đây lại như một vị thần giáng xuống, khiến họ cảm thấy mình như con kiến nhỏ nhoi chỉ biết run rẩy trước sự hiện diện to lớn này.
Nguyệt đại tỷ a....
Đám nhóc từ phía sau chạy đến, kéo tay An Lam Nguyệt, Minh Kỳ vội nói
Nguyệt đại tỷ, tỷ còn thả ra sát khí nữa sẽ khiến họ bất tỉnh hết đấy. Còn có cha mẹ của Boss....
An Lam Nguyệt dần bình tĩnh lại, khí thế tỏa ra dần tan biến, mọi người bớt run lại, mồ hôi lại theo đó mà tuôn ra khá nhiều, ánh mắt hoảng sợ nhìn An Lam Nguyệt, cô nói
Biết điều đi!
Nói xong cũng liền rời đi, đám nhóc hơi cúi chào tất cả, bỏ theo sau An Lam Nguyệt. Mọi người nơi này chờ khi An Lam Nguyệt đi khỏi, thở phào ra một hơi, té khụy xuống đất, lau mồ hôi còn vươn trên trán, Doãn Bằng miệng lắp bắp nói
đây là tỷ tỷ của Hạo Thiên sao? cô gái đó sao lại mạnh đến như vậy?
Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi lâm vào suy nghĩ. Rốt cuộc chúng ta vẫn như khi trước, vẫn không suy nghĩ đến cảm nhận của nó, vẫn không chịu nghe nó một lần. Vẫn cứ áp đặt nó, ngộ nhỡ nó lại giống như lần trước thì sao? Chúng ta phải làm sao đây? Sao chúng ta cứ mãi xem trọng nhiệm vụ mà không chịu ngồi lại nghe nó, nghe lời thỉnh cầu của nó, nghe nó khuyên bảo, nhắn nhủ với chúng ta ra sao? Tiểu Thiên cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi, còn chúng ta thì sao? Đã đối tốt với nó chưa, từ khi nó đi học viện thì đã không còn nghe nó nữa, không chịu hiểu cho nó. Vẫn là chúng ta sai, vẫn là chúng ta đã quá đề cao nhiệm vụ, không giữ tốt bản thân mình để nó mãi lo lắng, chúng ta hẳn là người cha người mẹ tệ rồi, cứ để con mình lo lắng suốt.
Vương Thiên Nhi ánh mắt hoảng loạn, chân bủn rủn ra, ngồi sạp xuống đất, hai tay che mặt mình, khóc hu hu, tiếng hức hức mỗi lúc một to lên. Đường Thiên Long đỡ vợ mình dậy, khuôn mặt cũng trầm lắng xuống, buồn bã tột độ. Đỡ vợ mình ngồi lên ghế, lấy thân mình che lại khuôn mặt khóc nức nở của Vương Thiên Nhi, còn ông thì cố mà kiềm nén lại.
Hứa Huyền Khang, Hải Lão và Doãn Bằng chui ra một góc, cách xa họ một chút. Gia đình Hoa Xuân Long cũng không làm phiền, kiếm một chỗ ngồi xuống, suy nghĩ về hành động, lời nói của bản thân...
/403
|