Giờ nghỉ trưa vẫn đang diễn ra, đám đệ tử được người hầu đưa thức ăn tới. Một bữa ăn thịnh soạn dinh dưỡng đầy đủ, nhóm Hạo Thiên không ăn gì cả, chỉ ngồi dưới gốc cây mà cười nói với nhau. Hạo Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt ngưng lại ở một gốc cây nhỏ, cao không quá 3 mét, có một cậu nhóc 6 tuổi, đôi mắt ngây thơ, khuôn mặt lấm lem bụi đất, quần áo đơn sơ, đôi chỗ chấp vá, không giống đám còn lại ở đây, quần áo đẹp, thẳng thóm, như đi ăn tiệc chứ không phải đi huấn luyện, trên người cậu nhóc còn có vài vết bầm nhỏ trên tay, đang cậm cụi ngồi ăn hộp cơm nhỏ chỉ bằng nắm tay người lớn. Xung quanh không một đứa nhóc nào đến gần cả, khuôn mặt Hạo Thiên khẽ nhăn lại.
Cậu tiếp tục quan sát, một hồi sau, một cô bé tầm 10 tuổi, mái tóc vàng óng ánh, ăn mặc thì đẹp, nhưng đồ hợp với việc huấn luyện, cười vui vẻ chạy đến cạnh cậu nhóc, nhiều ánh mắt thù ghét ngay lập tức tụ lại trên người cậu nhóc kia. Cô bé cười vui vẻ đưa cho cậu một quả táo đỏ mọng, rồi lại vui vẻ bỏ đi. Cậu nhóc đó chưa ăn xong đã đứng dậy, lao nhanh ra ngoài, ngay sau đó 5, 6 tên khác tầm 10, 11 tuổi đuổi theo sau. Hạo Thiên nói
Tiểu Siêu, đệ đi theo đám đó đi
Tiểu Siêu gật đầu, biến mất ngay tại chỗ. Lại nhìn Đường Chiến đang đứng đằng xa, Hạo Thiên nói
Đường Chiến lão sư, phiền ngài lại đây một chút
Đường Chiến nhanh chân bước lại, khom người nói
Thiếu gia có gì dặn dò?
Hạo Thiên nói
Cậu nhóc ngồi một mình dưới gốc cây lúc nãy, hình như không phải thuộc gia tộc ta?
Đường Chiến gật đầu, nói
Vâng ạ. Em ấy là con của người hầu chúng ta mới tuyển vào, cho mang họ của gia tộc ta và lão gia chủ muốn cho em ấy đi học đàng hoàng nên đã gửi vài đây, còn mẹ em ấy thì giao cho công việc giúp việc dưới bếp ạ
Hạo Thiên sau khi nghe xong lời nói của Đường Chiến, khẽ gật đầu. Lại nói
Thế tại sao đệ tử nơi này không thích em ấy vậy? Nhìn xung quanh mà xem, khi cô bé tóc vàng kia tiến lại gần thì xung quanh lại bắt đầu phát ra tia thù ghét. Đưa cho quả táo không ăn, bỏ lại quả táo rồi bỏ chạy đi, lại có người đuổi theo sau. Hình như nơi này không hoan nghênh em ấy?
Đường Chiến giật mình, vội nói
Thứ cho thuộc hạ ngu dốt không nhận ra điều này. Chỉ nghĩ rằng các em ấy đùa giỡn với nhau nên mới chạy như vậy sau mỗi giờ trưa. Bây giờ thuộc hạ ngay lập tức đi tìm....
Không cần đâu!
Hạo Thiên ngắt lời. Đường Chiến cụp đầu, lo sợ nói
Nhưng...
Hạo Thiên đưa mắt nhìn, tiểu Siêu tay bế đứa nhóc mặt đầy bụi đất, lấm lem khắp nơi. Kéo theo phía sau là 5 tên khoảng 10, 15 tuổi bị đánh cho bất tỉnh. Về đến chỗ Hạo Thiên, đặt đứa bé đang sợ hãi xuống, đối mặt với Hạo Thiên. Đứa bé ngay người ra, nhìn một cách say mê khuôn mặt đang mỉm cười trước mặt mình, một khuôn mặt đẹp đến ngay người, khiến người ta nhìn mãi không thôi. Hạo Thiên đưa tay xoa đầu đứa bé nói
Đệ tên gì?
Cậu nhóc rụt rè, nói
Đệ... Đệ là Đường Ngọc Lam...
Hạo Thiên cười nói
Được, Lam đệ đệ, đệ làm sau lại chạy vậy?
Đường Ngọc Lam rụt rè, nhìn tiểu Siêu lại nhìn đám phía sau, nghĩ nghĩ gì đó, lại sợ hãi nói
Không... Không có gì đâu ạ. Các huynh ấy không có làm gì đệ hết!
Hạo Thiên cười cười, a, ngây thơ thật. Chưa đánh đã khai hết rồi. Tiểu đệ đệ a, đệ quá ngây thơ rồi. Hạo Thiên lấy một chiếc khăn ra, lau mặt cho Ngọc Lam, nói
Không sao. Từ nay không ai làm gì đệ được nữa đâu!
Ngọc Lam xua tay, nói
Không có, không có ai ăn hiếp đệ hết, là đệ tự té thôi
Hạo Thiên cười nói
Ta đã nói gì đâu. Sao đệ lại nói như vậy
Ngọc Lam chợt ngưng lại, a một tiếng. Nhận ra mình bị lừa rồi. Đường Chiến kế bên nói
Không sao. Nói ta biết, ai đánh con hả, Ngọc Lam?
Ngọc Lam vội nói
Không có, không có ạ.....
Có ạ. Chính là đám đó đã đánh tiểu Lam ạ, từ khi tiểu Lam vào đây, đám đó đã đánh cậu ấy đấy ạ
Cô bé tóc vàng xuất hiện một cách hùng hổ, chống nạnh chỉ vào phía 5 tên bị đánh cho bất tỉnh kia. Đường Chiến nhăn mặt nói
Vô Song, con biết con đang đứng trước mặt ai không vậy?
Cô bé tên Vô Song ấy lên một tiếng, cúi đầu nói
Xin lỗi đại thiếu gia!
Hạo Thiên cười như không cười, nói Không sao. Vậy, Tiểu Lam đệ vào đây bao lâu rồi?
Ngọc Lam nghĩ nghĩ, giơ 5 ngón tay lên, nói
Đệ vào đây được 5 tháng rồi
Hạo Thiên sau khi chùi xong mặt cho Ngọc Lam, liền cất đi, nói
Đệ hiện tại đã theo học bao lâu?
Ngọc Lam liền nói
2 tháng ạ
Hạo Thiên lại cười nói
Được rồi. Đệ đi ăn tiếp đi, lát nữa chúng ta lại nói chuyện với nhau. Được không?
Ngọc Lam gật đầu, nói
Ca ca.... Ca ca tên gì vậy? Mà ca ca là ai vậy?
Hạo Thiên nói
Ca tên Hạo Thiên, đại thiếu gia ở đây. Từ nay đệ cứ vui vẻ mà làm điều đệ thích, sẽ không ai bắt nạt đệ nữa đâu
Ngọc Lam gật đầu, liền bỏ chạy đi lại gốc cây ban nãy. Ánh mắt vẫn lưu luyến mà nhìn về phía Hạo Thiên, chạm phải ánh mắt Hạo Thiên liền quay đi chỗ khác. Hạo Thiên cười với cậu bé một cái, liền quay lưng đi, khuôn mặt lúc này thay đổi 180°, lạnh đến rợn người, cậu nói
Ngọc Lam ở nơi này 5 tháng, theo học 2 tháng. 2 tháng bị đánh mà ngươi không biết sao, thân làm lão sư mà không quan tâm đến học trò của mình sao?
Đường Chiến vội cúi đầu, nói
Thuộc hạ biết tội. Xin đại thiếu gia nhẹ tay cho
Hạo Thiên hừ một tiếng, lại nói
Chuyện này ta tạm thời không truy cứu nữa. Nhưng ngươi phải ra tay làm sao mà cho mấy tên học trò ở đây không ai dám giở thói ức hiếp người nữa. Ỷ mình con cháu Đường gia nên lên mặt sao? Tiểu Siêu!
Vâng?
Làm cho chúng tỉnh dậy đi
Tiểu Siêu gật đầu, tay quơ nhẹ lần lượt qua 5 tên. 5 tên liền từ từ tỉnh dậy, khuôn mặt ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn đến chỗ Hạo Thiên liền bật dậy, quỳ gối nói
Kính chào đại thiếu gia!
Hạo Thiên lạnh lùng nói
Các ngươi con cháu của ai?
Chúng tôi đều là con của thất trưởng lão ạ!
Một tên nói
Hạo Thiên nghĩ nghĩ, Thất trưởng lão? Hình như là người trẻ nhất trong các trưởng lão, thực lực tương đối tốt, 45 tuổi lv 290, theo tiêu chuẩn thì đã có thể coi là thiên tài, nhưng đối với Hạo Thiên chỉ là rác rưởi! Còn mấy đứa con của hắn, hừm, dù sao của chỉ là đám tiều bối, nhẹ tay một chút vậy. Hạo Thiên lia cặp mắt sắc lạnh nhìn 5 tên này, nói
5 tên các ngươi, là bạn học với nhau nhưng lại giở thói ức hiếp người, mà lại người trong gia tộc nữa chứ. Phạt các ngươi 100 roi, hít đất 100 lần, chạy quanh sân tập 100 vòng!
Cả 5 tên trố mắt nhìn, hét lên
Cái gì!!!
Đường Chiến một bên nói
Thiếu gia, như vậy có hơi quá với bọn nhóc rồi
Hạo Thiên cười nhìn Đường Chiến, nói
Được, nếu không làm mấy cái đó vậy để lũ nhóc của ta đánh chúng mỗi đứa 50 cái, thế nào?
Lời Hạo Thiên vừa nói, đám nhóc hiểu ý ngay. Mỗi đứa quơ ngay một thanh sắt gần đó, tiện tay bóp nát rồi vò lại thành viên, ném qua ném lại. Cả 5 tên đệ tử rùng mình, sợ hãi đứng dậy, nói
Chúng..... Chúng tôi chịu phạt!
Nói xong liền chạy mất. Đùa sao, để lũ đó đánh có nước mà nhừ xương ra. Thanh sắt dày như thế mà cầm bóp rồi vò lại như giấy thế kia, chúng ta mà để chúng đánh chắc có nước mà chết.
Hạo Thiên cười lạnh, nói
Giờ nghỉ trưa cũng hết rồi nhỉ. Chúng ta bắt đầu buổi tập thực chiến thôi!
(p/s: vậy là chương của tuần này đã lên sàn. Và chương bạo vân chưa có.....vẫn chưa có thời gian rảnh nhiều nên vẫn chưa có chương bạo nha (○゚ε゚○))
Cậu tiếp tục quan sát, một hồi sau, một cô bé tầm 10 tuổi, mái tóc vàng óng ánh, ăn mặc thì đẹp, nhưng đồ hợp với việc huấn luyện, cười vui vẻ chạy đến cạnh cậu nhóc, nhiều ánh mắt thù ghét ngay lập tức tụ lại trên người cậu nhóc kia. Cô bé cười vui vẻ đưa cho cậu một quả táo đỏ mọng, rồi lại vui vẻ bỏ đi. Cậu nhóc đó chưa ăn xong đã đứng dậy, lao nhanh ra ngoài, ngay sau đó 5, 6 tên khác tầm 10, 11 tuổi đuổi theo sau. Hạo Thiên nói
Tiểu Siêu, đệ đi theo đám đó đi
Tiểu Siêu gật đầu, biến mất ngay tại chỗ. Lại nhìn Đường Chiến đang đứng đằng xa, Hạo Thiên nói
Đường Chiến lão sư, phiền ngài lại đây một chút
Đường Chiến nhanh chân bước lại, khom người nói
Thiếu gia có gì dặn dò?
Hạo Thiên nói
Cậu nhóc ngồi một mình dưới gốc cây lúc nãy, hình như không phải thuộc gia tộc ta?
Đường Chiến gật đầu, nói
Vâng ạ. Em ấy là con của người hầu chúng ta mới tuyển vào, cho mang họ của gia tộc ta và lão gia chủ muốn cho em ấy đi học đàng hoàng nên đã gửi vài đây, còn mẹ em ấy thì giao cho công việc giúp việc dưới bếp ạ
Hạo Thiên sau khi nghe xong lời nói của Đường Chiến, khẽ gật đầu. Lại nói
Thế tại sao đệ tử nơi này không thích em ấy vậy? Nhìn xung quanh mà xem, khi cô bé tóc vàng kia tiến lại gần thì xung quanh lại bắt đầu phát ra tia thù ghét. Đưa cho quả táo không ăn, bỏ lại quả táo rồi bỏ chạy đi, lại có người đuổi theo sau. Hình như nơi này không hoan nghênh em ấy?
Đường Chiến giật mình, vội nói
Thứ cho thuộc hạ ngu dốt không nhận ra điều này. Chỉ nghĩ rằng các em ấy đùa giỡn với nhau nên mới chạy như vậy sau mỗi giờ trưa. Bây giờ thuộc hạ ngay lập tức đi tìm....
Không cần đâu!
Hạo Thiên ngắt lời. Đường Chiến cụp đầu, lo sợ nói
Nhưng...
Hạo Thiên đưa mắt nhìn, tiểu Siêu tay bế đứa nhóc mặt đầy bụi đất, lấm lem khắp nơi. Kéo theo phía sau là 5 tên khoảng 10, 15 tuổi bị đánh cho bất tỉnh. Về đến chỗ Hạo Thiên, đặt đứa bé đang sợ hãi xuống, đối mặt với Hạo Thiên. Đứa bé ngay người ra, nhìn một cách say mê khuôn mặt đang mỉm cười trước mặt mình, một khuôn mặt đẹp đến ngay người, khiến người ta nhìn mãi không thôi. Hạo Thiên đưa tay xoa đầu đứa bé nói
Đệ tên gì?
Cậu nhóc rụt rè, nói
Đệ... Đệ là Đường Ngọc Lam...
Hạo Thiên cười nói
Được, Lam đệ đệ, đệ làm sau lại chạy vậy?
Đường Ngọc Lam rụt rè, nhìn tiểu Siêu lại nhìn đám phía sau, nghĩ nghĩ gì đó, lại sợ hãi nói
Không... Không có gì đâu ạ. Các huynh ấy không có làm gì đệ hết!
Hạo Thiên cười cười, a, ngây thơ thật. Chưa đánh đã khai hết rồi. Tiểu đệ đệ a, đệ quá ngây thơ rồi. Hạo Thiên lấy một chiếc khăn ra, lau mặt cho Ngọc Lam, nói
Không sao. Từ nay không ai làm gì đệ được nữa đâu!
Ngọc Lam xua tay, nói
Không có, không có ai ăn hiếp đệ hết, là đệ tự té thôi
Hạo Thiên cười nói
Ta đã nói gì đâu. Sao đệ lại nói như vậy
Ngọc Lam chợt ngưng lại, a một tiếng. Nhận ra mình bị lừa rồi. Đường Chiến kế bên nói
Không sao. Nói ta biết, ai đánh con hả, Ngọc Lam?
Ngọc Lam vội nói
Không có, không có ạ.....
Có ạ. Chính là đám đó đã đánh tiểu Lam ạ, từ khi tiểu Lam vào đây, đám đó đã đánh cậu ấy đấy ạ
Cô bé tóc vàng xuất hiện một cách hùng hổ, chống nạnh chỉ vào phía 5 tên bị đánh cho bất tỉnh kia. Đường Chiến nhăn mặt nói
Vô Song, con biết con đang đứng trước mặt ai không vậy?
Cô bé tên Vô Song ấy lên một tiếng, cúi đầu nói
Xin lỗi đại thiếu gia!
Hạo Thiên cười như không cười, nói Không sao. Vậy, Tiểu Lam đệ vào đây bao lâu rồi?
Ngọc Lam nghĩ nghĩ, giơ 5 ngón tay lên, nói
Đệ vào đây được 5 tháng rồi
Hạo Thiên sau khi chùi xong mặt cho Ngọc Lam, liền cất đi, nói
Đệ hiện tại đã theo học bao lâu?
Ngọc Lam liền nói
2 tháng ạ
Hạo Thiên lại cười nói
Được rồi. Đệ đi ăn tiếp đi, lát nữa chúng ta lại nói chuyện với nhau. Được không?
Ngọc Lam gật đầu, nói
Ca ca.... Ca ca tên gì vậy? Mà ca ca là ai vậy?
Hạo Thiên nói
Ca tên Hạo Thiên, đại thiếu gia ở đây. Từ nay đệ cứ vui vẻ mà làm điều đệ thích, sẽ không ai bắt nạt đệ nữa đâu
Ngọc Lam gật đầu, liền bỏ chạy đi lại gốc cây ban nãy. Ánh mắt vẫn lưu luyến mà nhìn về phía Hạo Thiên, chạm phải ánh mắt Hạo Thiên liền quay đi chỗ khác. Hạo Thiên cười với cậu bé một cái, liền quay lưng đi, khuôn mặt lúc này thay đổi 180°, lạnh đến rợn người, cậu nói
Ngọc Lam ở nơi này 5 tháng, theo học 2 tháng. 2 tháng bị đánh mà ngươi không biết sao, thân làm lão sư mà không quan tâm đến học trò của mình sao?
Đường Chiến vội cúi đầu, nói
Thuộc hạ biết tội. Xin đại thiếu gia nhẹ tay cho
Hạo Thiên hừ một tiếng, lại nói
Chuyện này ta tạm thời không truy cứu nữa. Nhưng ngươi phải ra tay làm sao mà cho mấy tên học trò ở đây không ai dám giở thói ức hiếp người nữa. Ỷ mình con cháu Đường gia nên lên mặt sao? Tiểu Siêu!
Vâng?
Làm cho chúng tỉnh dậy đi
Tiểu Siêu gật đầu, tay quơ nhẹ lần lượt qua 5 tên. 5 tên liền từ từ tỉnh dậy, khuôn mặt ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn đến chỗ Hạo Thiên liền bật dậy, quỳ gối nói
Kính chào đại thiếu gia!
Hạo Thiên lạnh lùng nói
Các ngươi con cháu của ai?
Chúng tôi đều là con của thất trưởng lão ạ!
Một tên nói
Hạo Thiên nghĩ nghĩ, Thất trưởng lão? Hình như là người trẻ nhất trong các trưởng lão, thực lực tương đối tốt, 45 tuổi lv 290, theo tiêu chuẩn thì đã có thể coi là thiên tài, nhưng đối với Hạo Thiên chỉ là rác rưởi! Còn mấy đứa con của hắn, hừm, dù sao của chỉ là đám tiều bối, nhẹ tay một chút vậy. Hạo Thiên lia cặp mắt sắc lạnh nhìn 5 tên này, nói
5 tên các ngươi, là bạn học với nhau nhưng lại giở thói ức hiếp người, mà lại người trong gia tộc nữa chứ. Phạt các ngươi 100 roi, hít đất 100 lần, chạy quanh sân tập 100 vòng!
Cả 5 tên trố mắt nhìn, hét lên
Cái gì!!!
Đường Chiến một bên nói
Thiếu gia, như vậy có hơi quá với bọn nhóc rồi
Hạo Thiên cười nhìn Đường Chiến, nói
Được, nếu không làm mấy cái đó vậy để lũ nhóc của ta đánh chúng mỗi đứa 50 cái, thế nào?
Lời Hạo Thiên vừa nói, đám nhóc hiểu ý ngay. Mỗi đứa quơ ngay một thanh sắt gần đó, tiện tay bóp nát rồi vò lại thành viên, ném qua ném lại. Cả 5 tên đệ tử rùng mình, sợ hãi đứng dậy, nói
Chúng..... Chúng tôi chịu phạt!
Nói xong liền chạy mất. Đùa sao, để lũ đó đánh có nước mà nhừ xương ra. Thanh sắt dày như thế mà cầm bóp rồi vò lại như giấy thế kia, chúng ta mà để chúng đánh chắc có nước mà chết.
Hạo Thiên cười lạnh, nói
Giờ nghỉ trưa cũng hết rồi nhỉ. Chúng ta bắt đầu buổi tập thực chiến thôi!
(p/s: vậy là chương của tuần này đã lên sàn. Và chương bạo vân chưa có.....vẫn chưa có thời gian rảnh nhiều nên vẫn chưa có chương bạo nha (○゚ε゚○))
/403
|