Ngày hôm sau Tùy Ức vẫn đến chỗ hẹn, chỉ có điều thời gian đổi từ buổi sáng thành buổi tối.
Ở cổng trường, Tùy Ức bước lên xe, Tùy Cảnh Nghiêu ở trong xe cười nhìn cô, sau đó nhìn về phía tài xế, “Đây là chú Trương của con, con còn nhớ không?” Tùy Ức mỉm cười lễ phép chào, “Chào chú Trương.”
Lão Trương đã theo Tùy Cảnh Nghiêu làm tài xế mấy năm rồi, tính tình thật thà chất phác, Tùy Ức còn nhớ khi còn bé chú Trương thường hay trêu đùa cô.
Lão Trương ngồi ở ghế lái kính cẩn chào cô qua gương chiếu hậu, “Đại tiểu thư.”
Nét cười của Tùy Ức ngưng lại, cô nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường, sửa lại, “Chú gọi Tùy Ức là được rồi.” Lão Trương cười, tập trung lái xe. Bầu không khí trong xe lại chìm vào yên lặng.
Tùy Ức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Tùy Cảnh Nghiêu nhìn cạnh mặt Tùy Ức trầm tư. Ông ở Thượng Hải bôn ba nhiều năm như thế, chuyện gì cũng từng trải qua, thế nhưng hết lần này đến lần khác ông luôn không biết làm thế nào trước cô con gái này.
Nhiều năm qua ông không qua lại thường xuyên với phụ nữ, muốn tán gẫu một chút, ông lại không tìm được chủ đề, muốn bù đắp chút gì đó nhưng cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nơi ăn tối là ở một nhà hàng Tây, trang hoàng tinh tế, bầu không khí khá tốt.
Tuy rằng Tùy Cảnh Nghiêu đã trung niên, nhưng trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, khuôn mặt ưa nhìn, mỗi động tác đều toát ra vẻ nam tính, thỉnh thoảng lại có mấy người phụ nữ độc thân liếc nhìn.
Tùy Ức tập trung ăn uống, như là Tùy Cảnh Nghiêu trước mặt không hề tồn tại, Tùy Cảnh Nghiêu ăn được vài miếng thì không động đũa tiếp, đắn đo giây lát bèn mở miệng
“Em trai con…Mấy năm nay đều học ở nước ngoài, tết năm nay mới về, con có muốn gặp nó một lần không?”
Tùy Ức ngừng ăn ” Ngài đã bao giờ nói với em ấy chưa?”
Tùy Cảnh Nghiêu nhấp một ngụm rượu, “Chưa, vốn nó và dì Lâm của con rất thân thiết, trước đây ba nghĩ nó còn nhỏ, nhưng bây giờ đến lúc rồi.”
Tùy Ức vẫn ăn từ tốn như trước, đáp hời hợt, “Đừng nói cho em ấy biết…. Nếu trước chưa nói, vậy sau này cũng đừng nói. Nếu ngài muốn tốt cho em ấy, vậy thì vĩnh viễn đừng nói chuyện này cho em biết. Năm đó lúc tôi và mẹ rời khỏi Tùy gia là đã quyết định không bao giờ gặp lại em ấy, cũng không muốn gặp lại ngài. Năm đó tôi và mẹ lựa chọn từ bỏ em ấy, thì cũng đã ra một quyết định áy náy nhất cả cuộc đời này rồi, dù có khổ sở ra sao chúng tôi cũng chỉ có thể chịu đựng, bởi đây là chính tôi và mẹ lựa chọn, cũng như lựa chọn của ngài năm đó vậy…” Tùy Ức không nói tiếp nhưng ý tứ thì đã vô cùng rõ ràng.
Tùy Ức vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Tùy Cảnh Nghiêu phía đối diện, ánh mắt bình tĩnh, dường như đang trách cứ Tùy Cảnh Nghiêu phá vỡ lời giao hẹn, quấy nhiễu cuộc sống bình yên của cô.
Tùy Cảnh Nghiêu kinh ngạc, cô con gái trước mặt này càng lớn càng giống mẹ, tuy rằng khuôn mặt có nét giống ông, thế nhưng khí chất ung dung, tĩnh tại này sao có thể có ở tuổi cô như vậy được?
Ông cười khổ, “Phải, là sự lựa chọn của ba, hậu quả tự ba gánh chịu. Xem ra mấy năm nay mẹ con dạy dỗ con rất khá.”
“Cảm ơn.”
Tùy Ức không hề bối rối mà khách khí đáp lại, Tùy Cảnh Nghiêu lại có chút khổ sở, do dự nửa ngày, mới đi vào chủ đề chính, chần chờ tìm từ ngữ thích hợp, “Ba biết con sẽ không nhận tiền của ba, chỉ có điều… Ba là ba của con, con có cần ba làm cho con điều gì không?”
Tùy Ức lắc đầu, “Tùy tiên sinh, lúc trước không phải chúng ta đã sớm thanh toán sòng phẳng rồi sao?”
Ngài có sự lựa chọn của ngài, tôi và mẹ có sự lựa chọn của mình, ông không cần như vậy, không cần thiết.”
Tùy Cảnh Nghiêu biết sẽ có kết quả này, cho nên trước nay ông mới không dám tới tìm Tùy Ức, nhưng dù sao cô cũng là con gái ông, ông làm sao có thể coi như cô không tồn tại? “Việc năm đó, ba cũng chẳng còn cách nào.”Nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên hai cha con đề cập tới chuyện này.
Tùy Ức trả lời, dường như có chút khinh thường, “Xưa nay trung hiếu thường khó vẹn đôi đường, tôi tôn trọng lựa chọn của ngài, cũng mong ngài tôn trọng lựa chọn của tôi. Huống hồ chẳng phải gia đình ông bây giờ rất hòa thuận sao.”Lời Tùy Ức “trong bông có kim”, khiến Tùy Cảnh Nghiêu chỉ có thể thở dài.
“Mẹ con…” Tùy Cảnh Nghiêu im lặng phút chốc, lời vẫn ra khỏi miệng, “Bà ấy…”
Tùy Ức nhanh chóng cắt lời Tùy Cảnh Nghiêu, “Mẹ tôi sống rất tốt, mong rằng ông đừng đến làm phiền bà ấy. Không còn sớm nữa, tôi về trước.” Tùy Cảnh Nghiêu cười khổ, cô cần gì phải sợ như vậy, cô không nói ông cũng sẽ không tới tìm mẹ cô, ông còn mặt mũi nào mà đi tìm bà ấy? “Để ba đưa con về.”
Tùy Ức biết không thể từ chối được, liền đồng ý, “Cảm ơn.”
Tùy Cảnh Nghiêu đi sau Tùy Ức, cảm thấy mình là một người cha đáng thương hại, cô rõ ràng không muốn ông đi tiễn, nhưng vì để bớt phải nói thêm vài câu với ông nên mới miễn cưỡng bản thân.
Tới cổng trường, Tùy Ức liền xuống xe, khi đóng cửa xe Tùy Cảnh Nghiêu gọi với theo cô, “Tùy Ức, ba có một hạng mục đầu tư mới ở đây, chắc sẽ ở lại một thời gian dài, nếu con có việc gì, tới tìm ba bất cứ lúc nào cũng được.”
Tùy Ức lễ phép gật đầu, không hề lưu luyến xoay người đi thẳng. Tùy Cảnh Nghiêu ngồi ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, ông biết dù Tùy Ức gặp khó khăn cũng không bao giờ tới tìm ông.
Tính quật cường giống người đó. Lão Trương thấy sắc mặt của Tùy Cảnh Nghiêu không tốt liền an ủi, “Tiểu thư càng lớn càng xinh.”
Phải, lần đầu tiên ông gặp mẹ cô, lúc đó bà cũng xấp xỉ tuổi cô bây giờ, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, quyết định năm đó rốt cuộc ông đã từng hối hận?
Từng hối hận, vì thế nên nhiều năm như vậy rồi ông không dám đi gặp bà, không dám gặp mặt đứa con gái này, ngay cả nghĩ cũng ép bản thân phải quên đi.
Tùy Ức đi được mấy bước thì thấy Tiêu Tử Uyên đứng ở bên đường, giống như chờ đợi ai đó, thỉnh thoảng có người đi ngang qua lên tiếng chào anh.
Đường về ký túc xá của Tùy Ức nhất định phải đi qua bên đó, Tùy Ức chỉ có thể đi qua chào, “Tiêu sư huynh.” Tiêu Tử Uyên mỉm cười đến gần cô, nét mặt ung dung tự tại, “Đi ăn khuya không?”
Tùy Ức mờ mịt, “Dạ?” Tiêu Tử Uyên không đợi cô phản ứng lại đã nhanh chóng đi về phía trước, “Anh còn chưa ăn tối nữa.”
Tùy Ức còn chưa biết làm thế nào đã bị Tiêu Tử Uyên kéo đến quán ăn đằng sau trường , chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì cô và Tiêu Tử Uyên đã ngồi ở trong một quán ăn khá sạch sẽ.
Bấy giờ có rất nhiều sinh viên đến ăn khuya, quán ăn rất đông khách, Tiêu Tử Uyên ngồi giữa một đám người chật ních, chăm chú nhìn thực đơn, ngoảnh lại hỏi Tùy Ức, “Muốn ăn gì?”
Nói thật là, Tùy Ức rất đói bụng, buổi trưa cô không ăn nhiều , còn nơi như vừa rồi căn bản không thích hợp ăn uống, hơn nữa phải gặp người không muốn gặp lại càng không muốn ăn, lúc này trong quán mùi thơm của thức ăn bay ra ngào ngạt, Tùy Ức đói đến mức bụng sôi òng ọc, vội mở miệng, “Em muốn ăn một bát mì xào với một phần cơm thịt bò.” Tiêu Tử Uyên nhíu mày, “Mình em á? Trong chúng ta ai mới là người chưa ăn tối?”
Tùy Ức rầu rĩ, lấy ví tiền ra để trên bàn, “Em mời.” Cô tạo ra tiếng động hơi lớn, tất cả mọi người xung quanh đều quay sang nhìn, thoáng cái mặt Tùy Ức đỏ bừng.
Tiêu Tử Uyên không hề để ý mọi người xung quanh, cầm lấy bút trên bàn đánh dấu trên thực đơn một bát mì và một phần cơm thịt bò, sau đó thêm một phần mì sợi, sau đó cầm thực đơn đứng xếp hàng gọi món.
Tùy Ức đang cúi gằm mặt buồn rầu, liền cảm giác có bóng người trên đỉnh đầu , cô tưởng rằng Tiêu Tử Uyên đã quay lại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một người khiến cô càng bực hơn. Tần Minh vui vẻ nhìn Tùy Ức, “Cậu đi một mình à?” Tùy Ức hờ hững trả lời, “Không phải.”
Tần Minh thấy Tùy Ức trả lời qua loa, liền quay lại nói với người bên cạnh, “Các cậu về trước đi.” Nói xong bèn cứ thế ngồi xuống bên cạnh Tùy Ức, cô nhắc nhở cậu ta, “Chỗ này có người rồi.”Tần Minh không trả lời mà tiếp tục, “Ăn gì, tớ mời, tùy ý gọi.”
Tùy Ức cau mày, bây giờ tí tinh thần đoàn kết bác ái nào cô cũng chả có, bèn hít sâu vài cái kìm nén cơn giận ở trong lòng, “Tôi ăn không nổi đâu, sao phải để cậu mời?”
Tần Minh vẫn còn cợt nhả, “Đừng khách sáo, chúng ta là bạn bè mà.”
“Tôi và cậu không thân.” Tùy Ức cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã tới giới hạn.
Lúc này, Tiêu Tử Uyên lặng lẽ tới bên cạnh Tần Minh, Tần Minh cảm giác được áp lực nên lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Tiêu Tử Uyên mặt lạnh tanh nhìn lại cậu ta.
“Tiêu sư huynh, khéo thật, cùng ăn nhé?”
Tiêu Tử Uyên không tiếp lời, Tần Minh lại cảm thấy một áp lực vô hình, sau một lúc cậu ta sợ sệt hỏi một câu, “Đây là chỗ của anh?”
Tiêu Tử Uyên híp mắt hỏi, “Cậu thấy sao?” Tần Minh vội đứng dậy, nhìn Tiêu Tử Uyên lại nhìn Tùy Ức, nói một câu cảm phiền rồi vắt chân lên cổ chạy.
Sau khi Tiêu Tử Uyên ngồi xuống, vừa cầm khăn ướt lau tay vừa ngắm Tùy Ức đang giận phừng phừng, anh cực kỳ muốn giơ tay ra chọc cô một cái, nhưng cũng không hỏi gì.
Mì nhanh chóng được mang lên, ngay cả việc cầm thìa gạt mấy miếng ớt ra Tùy Ức cũng bỏ, hùng dũng ăn một miếng to rồi vội tìm nước, Tiêu Tử Uyên đưa cốc nước của mình cho cô, Tùy Ức không quan tâm là của ai liền cầm lấy uống ừng ực.
Uống nước xong lại ho khan, sau cùng hai mắt và mũi đều đỏ.
Tiêu Tử Uyên nhìn cô cười, đưa khăn lau cho cô, “Hỏa khí lớn như vậy mà còn ăn ớt.”
Tùy Ức cầm khăn lau nước mũi, giọng khàn cả đi, “Đây là lấy độc trị độc.”
Sau đó Tiêu Tử Uyên lấy bát mì của Tùy Ức, đẩy bát mì của mình đến trước mặt cô, “Ăn đi.”
Tùy Ức cầm đũa lặng lẽ ăn được hai miếng mới nhớ ra, hai người đây là đang làm gì thế?
Bát mì này lúc trước Tiêu Tử Uyên đã đụng đũa, bát kia của cô cô cũng ăn một miếng rồi …
Nghĩ như vậy cô tiện tay cầm cốc nước lên uống, uống được một ngụm cô lại phát hiện ra cốc nước này là của Tiêu Tử Uyên….
Tiêu Tử Uyên nhìn cô đang bị đứng hình, nhíu mày mở miệng, “Hàng năm anh đều vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe của trường, không có bệnh.”
Tùy Ức ngượng ngùng, cô không có ý đó, liền tìm một cái cớ vớ vận, “Không phải… Là em sợ mình có bệnh.” Tiêu Tử Uyên mỉm cười khoan dung, “Anh không chê đâu.”
Thấy vẻ tươi cười của Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức liền gục đầu lặng lẽ ăn tiếp, tâm phục khẩu phục rồi, ngày hôm nay lại được dự một tiết hậu hắc học, thật tốt.
Ăn xong Tiêu Tử Uyên đưa Tùy Ức về, Tùy Ức ăn no rồi cũng bình tĩnh lại, muốn giải thích hành vi quái lạ ngày hôm nay, nhưng mà Tiêu Tử Uyên cũng chẳng hề hỏi câu nào, hai tay đút vào túi cả đường vẫn im lặng. Bỗng Tùy Ức dừng bước, “Tiêu sư huynh…” Tiêu Tử Uyên nghiêng người chờ đợi câu nói tiếp theo của Tùy Ức.
“Anh không có gì muốn hỏi em à?”
Tiêu Tử Uyên xoa cằm nhìn Tùy Ức chăm chú một lúc, gật đầu nghiêm nghị, “Có.”
“Cái gì?”
“Mấy ngày hôm trước anh thu dọn hành lý, phát hiện ra là khăn quàng vẫn ở chỗ em, em đã thích nó như vậy thì tặng em luôn, trước khi anh đi em mua cái khác tặng anh nhé.”
Tùy Ức nhăn mặt, “Còn gì nữa không?”
Lần này Tiêu Tử Uyên ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ một hồi, lúc Tùy Ức tưởng anh sắp hỏi chuyện kia thì, Tiêu Tử Uyên chỉ chiếc cúc bình an trên cổ do người nào đó tặng, “Anh đeo có đẹp không?”
Tùy Ức ấm ức nhìn Tiêu Tử Uyên, trong lòng thầm mắng, anh thích trêu em đến vậy sao?
Tiêu Tử Uyên cúi đầu cười khẽ, tiếng cười trầm ấm dễ nghe, vừa cười vừa nói với Tùy Ức, “Mau đi thôi.”
Ở cổng trường, Tùy Ức bước lên xe, Tùy Cảnh Nghiêu ở trong xe cười nhìn cô, sau đó nhìn về phía tài xế, “Đây là chú Trương của con, con còn nhớ không?” Tùy Ức mỉm cười lễ phép chào, “Chào chú Trương.”
Lão Trương đã theo Tùy Cảnh Nghiêu làm tài xế mấy năm rồi, tính tình thật thà chất phác, Tùy Ức còn nhớ khi còn bé chú Trương thường hay trêu đùa cô.
Lão Trương ngồi ở ghế lái kính cẩn chào cô qua gương chiếu hậu, “Đại tiểu thư.”
Nét cười của Tùy Ức ngưng lại, cô nhanh chóng lấy lại thái độ bình thường, sửa lại, “Chú gọi Tùy Ức là được rồi.” Lão Trương cười, tập trung lái xe. Bầu không khí trong xe lại chìm vào yên lặng.
Tùy Ức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Tùy Cảnh Nghiêu nhìn cạnh mặt Tùy Ức trầm tư. Ông ở Thượng Hải bôn ba nhiều năm như thế, chuyện gì cũng từng trải qua, thế nhưng hết lần này đến lần khác ông luôn không biết làm thế nào trước cô con gái này.
Nhiều năm qua ông không qua lại thường xuyên với phụ nữ, muốn tán gẫu một chút, ông lại không tìm được chủ đề, muốn bù đắp chút gì đó nhưng cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nơi ăn tối là ở một nhà hàng Tây, trang hoàng tinh tế, bầu không khí khá tốt.
Tuy rằng Tùy Cảnh Nghiêu đã trung niên, nhưng trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, khuôn mặt ưa nhìn, mỗi động tác đều toát ra vẻ nam tính, thỉnh thoảng lại có mấy người phụ nữ độc thân liếc nhìn.
Tùy Ức tập trung ăn uống, như là Tùy Cảnh Nghiêu trước mặt không hề tồn tại, Tùy Cảnh Nghiêu ăn được vài miếng thì không động đũa tiếp, đắn đo giây lát bèn mở miệng
“Em trai con…Mấy năm nay đều học ở nước ngoài, tết năm nay mới về, con có muốn gặp nó một lần không?”
Tùy Ức ngừng ăn ” Ngài đã bao giờ nói với em ấy chưa?”
Tùy Cảnh Nghiêu nhấp một ngụm rượu, “Chưa, vốn nó và dì Lâm của con rất thân thiết, trước đây ba nghĩ nó còn nhỏ, nhưng bây giờ đến lúc rồi.”
Tùy Ức vẫn ăn từ tốn như trước, đáp hời hợt, “Đừng nói cho em ấy biết…. Nếu trước chưa nói, vậy sau này cũng đừng nói. Nếu ngài muốn tốt cho em ấy, vậy thì vĩnh viễn đừng nói chuyện này cho em biết. Năm đó lúc tôi và mẹ rời khỏi Tùy gia là đã quyết định không bao giờ gặp lại em ấy, cũng không muốn gặp lại ngài. Năm đó tôi và mẹ lựa chọn từ bỏ em ấy, thì cũng đã ra một quyết định áy náy nhất cả cuộc đời này rồi, dù có khổ sở ra sao chúng tôi cũng chỉ có thể chịu đựng, bởi đây là chính tôi và mẹ lựa chọn, cũng như lựa chọn của ngài năm đó vậy…” Tùy Ức không nói tiếp nhưng ý tứ thì đã vô cùng rõ ràng.
Tùy Ức vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Tùy Cảnh Nghiêu phía đối diện, ánh mắt bình tĩnh, dường như đang trách cứ Tùy Cảnh Nghiêu phá vỡ lời giao hẹn, quấy nhiễu cuộc sống bình yên của cô.
Tùy Cảnh Nghiêu kinh ngạc, cô con gái trước mặt này càng lớn càng giống mẹ, tuy rằng khuôn mặt có nét giống ông, thế nhưng khí chất ung dung, tĩnh tại này sao có thể có ở tuổi cô như vậy được?
Ông cười khổ, “Phải, là sự lựa chọn của ba, hậu quả tự ba gánh chịu. Xem ra mấy năm nay mẹ con dạy dỗ con rất khá.”
“Cảm ơn.”
Tùy Ức không hề bối rối mà khách khí đáp lại, Tùy Cảnh Nghiêu lại có chút khổ sở, do dự nửa ngày, mới đi vào chủ đề chính, chần chờ tìm từ ngữ thích hợp, “Ba biết con sẽ không nhận tiền của ba, chỉ có điều… Ba là ba của con, con có cần ba làm cho con điều gì không?”
Tùy Ức lắc đầu, “Tùy tiên sinh, lúc trước không phải chúng ta đã sớm thanh toán sòng phẳng rồi sao?”
Ngài có sự lựa chọn của ngài, tôi và mẹ có sự lựa chọn của mình, ông không cần như vậy, không cần thiết.”
Tùy Cảnh Nghiêu biết sẽ có kết quả này, cho nên trước nay ông mới không dám tới tìm Tùy Ức, nhưng dù sao cô cũng là con gái ông, ông làm sao có thể coi như cô không tồn tại? “Việc năm đó, ba cũng chẳng còn cách nào.”Nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên hai cha con đề cập tới chuyện này.
Tùy Ức trả lời, dường như có chút khinh thường, “Xưa nay trung hiếu thường khó vẹn đôi đường, tôi tôn trọng lựa chọn của ngài, cũng mong ngài tôn trọng lựa chọn của tôi. Huống hồ chẳng phải gia đình ông bây giờ rất hòa thuận sao.”Lời Tùy Ức “trong bông có kim”, khiến Tùy Cảnh Nghiêu chỉ có thể thở dài.
“Mẹ con…” Tùy Cảnh Nghiêu im lặng phút chốc, lời vẫn ra khỏi miệng, “Bà ấy…”
Tùy Ức nhanh chóng cắt lời Tùy Cảnh Nghiêu, “Mẹ tôi sống rất tốt, mong rằng ông đừng đến làm phiền bà ấy. Không còn sớm nữa, tôi về trước.” Tùy Cảnh Nghiêu cười khổ, cô cần gì phải sợ như vậy, cô không nói ông cũng sẽ không tới tìm mẹ cô, ông còn mặt mũi nào mà đi tìm bà ấy? “Để ba đưa con về.”
Tùy Ức biết không thể từ chối được, liền đồng ý, “Cảm ơn.”
Tùy Cảnh Nghiêu đi sau Tùy Ức, cảm thấy mình là một người cha đáng thương hại, cô rõ ràng không muốn ông đi tiễn, nhưng vì để bớt phải nói thêm vài câu với ông nên mới miễn cưỡng bản thân.
Tới cổng trường, Tùy Ức liền xuống xe, khi đóng cửa xe Tùy Cảnh Nghiêu gọi với theo cô, “Tùy Ức, ba có một hạng mục đầu tư mới ở đây, chắc sẽ ở lại một thời gian dài, nếu con có việc gì, tới tìm ba bất cứ lúc nào cũng được.”
Tùy Ức lễ phép gật đầu, không hề lưu luyến xoay người đi thẳng. Tùy Cảnh Nghiêu ngồi ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, ông biết dù Tùy Ức gặp khó khăn cũng không bao giờ tới tìm ông.
Tính quật cường giống người đó. Lão Trương thấy sắc mặt của Tùy Cảnh Nghiêu không tốt liền an ủi, “Tiểu thư càng lớn càng xinh.”
Phải, lần đầu tiên ông gặp mẹ cô, lúc đó bà cũng xấp xỉ tuổi cô bây giờ, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, quyết định năm đó rốt cuộc ông đã từng hối hận?
Từng hối hận, vì thế nên nhiều năm như vậy rồi ông không dám đi gặp bà, không dám gặp mặt đứa con gái này, ngay cả nghĩ cũng ép bản thân phải quên đi.
Tùy Ức đi được mấy bước thì thấy Tiêu Tử Uyên đứng ở bên đường, giống như chờ đợi ai đó, thỉnh thoảng có người đi ngang qua lên tiếng chào anh.
Đường về ký túc xá của Tùy Ức nhất định phải đi qua bên đó, Tùy Ức chỉ có thể đi qua chào, “Tiêu sư huynh.” Tiêu Tử Uyên mỉm cười đến gần cô, nét mặt ung dung tự tại, “Đi ăn khuya không?”
Tùy Ức mờ mịt, “Dạ?” Tiêu Tử Uyên không đợi cô phản ứng lại đã nhanh chóng đi về phía trước, “Anh còn chưa ăn tối nữa.”
Tùy Ức còn chưa biết làm thế nào đã bị Tiêu Tử Uyên kéo đến quán ăn đằng sau trường , chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì cô và Tiêu Tử Uyên đã ngồi ở trong một quán ăn khá sạch sẽ.
Bấy giờ có rất nhiều sinh viên đến ăn khuya, quán ăn rất đông khách, Tiêu Tử Uyên ngồi giữa một đám người chật ních, chăm chú nhìn thực đơn, ngoảnh lại hỏi Tùy Ức, “Muốn ăn gì?”
Nói thật là, Tùy Ức rất đói bụng, buổi trưa cô không ăn nhiều , còn nơi như vừa rồi căn bản không thích hợp ăn uống, hơn nữa phải gặp người không muốn gặp lại càng không muốn ăn, lúc này trong quán mùi thơm của thức ăn bay ra ngào ngạt, Tùy Ức đói đến mức bụng sôi òng ọc, vội mở miệng, “Em muốn ăn một bát mì xào với một phần cơm thịt bò.” Tiêu Tử Uyên nhíu mày, “Mình em á? Trong chúng ta ai mới là người chưa ăn tối?”
Tùy Ức rầu rĩ, lấy ví tiền ra để trên bàn, “Em mời.” Cô tạo ra tiếng động hơi lớn, tất cả mọi người xung quanh đều quay sang nhìn, thoáng cái mặt Tùy Ức đỏ bừng.
Tiêu Tử Uyên không hề để ý mọi người xung quanh, cầm lấy bút trên bàn đánh dấu trên thực đơn một bát mì và một phần cơm thịt bò, sau đó thêm một phần mì sợi, sau đó cầm thực đơn đứng xếp hàng gọi món.
Tùy Ức đang cúi gằm mặt buồn rầu, liền cảm giác có bóng người trên đỉnh đầu , cô tưởng rằng Tiêu Tử Uyên đã quay lại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một người khiến cô càng bực hơn. Tần Minh vui vẻ nhìn Tùy Ức, “Cậu đi một mình à?” Tùy Ức hờ hững trả lời, “Không phải.”
Tần Minh thấy Tùy Ức trả lời qua loa, liền quay lại nói với người bên cạnh, “Các cậu về trước đi.” Nói xong bèn cứ thế ngồi xuống bên cạnh Tùy Ức, cô nhắc nhở cậu ta, “Chỗ này có người rồi.”Tần Minh không trả lời mà tiếp tục, “Ăn gì, tớ mời, tùy ý gọi.”
Tùy Ức cau mày, bây giờ tí tinh thần đoàn kết bác ái nào cô cũng chả có, bèn hít sâu vài cái kìm nén cơn giận ở trong lòng, “Tôi ăn không nổi đâu, sao phải để cậu mời?”
Tần Minh vẫn còn cợt nhả, “Đừng khách sáo, chúng ta là bạn bè mà.”
“Tôi và cậu không thân.” Tùy Ức cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã tới giới hạn.
Lúc này, Tiêu Tử Uyên lặng lẽ tới bên cạnh Tần Minh, Tần Minh cảm giác được áp lực nên lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Tiêu Tử Uyên mặt lạnh tanh nhìn lại cậu ta.
“Tiêu sư huynh, khéo thật, cùng ăn nhé?”
Tiêu Tử Uyên không tiếp lời, Tần Minh lại cảm thấy một áp lực vô hình, sau một lúc cậu ta sợ sệt hỏi một câu, “Đây là chỗ của anh?”
Tiêu Tử Uyên híp mắt hỏi, “Cậu thấy sao?” Tần Minh vội đứng dậy, nhìn Tiêu Tử Uyên lại nhìn Tùy Ức, nói một câu cảm phiền rồi vắt chân lên cổ chạy.
Sau khi Tiêu Tử Uyên ngồi xuống, vừa cầm khăn ướt lau tay vừa ngắm Tùy Ức đang giận phừng phừng, anh cực kỳ muốn giơ tay ra chọc cô một cái, nhưng cũng không hỏi gì.
Mì nhanh chóng được mang lên, ngay cả việc cầm thìa gạt mấy miếng ớt ra Tùy Ức cũng bỏ, hùng dũng ăn một miếng to rồi vội tìm nước, Tiêu Tử Uyên đưa cốc nước của mình cho cô, Tùy Ức không quan tâm là của ai liền cầm lấy uống ừng ực.
Uống nước xong lại ho khan, sau cùng hai mắt và mũi đều đỏ.
Tiêu Tử Uyên nhìn cô cười, đưa khăn lau cho cô, “Hỏa khí lớn như vậy mà còn ăn ớt.”
Tùy Ức cầm khăn lau nước mũi, giọng khàn cả đi, “Đây là lấy độc trị độc.”
Sau đó Tiêu Tử Uyên lấy bát mì của Tùy Ức, đẩy bát mì của mình đến trước mặt cô, “Ăn đi.”
Tùy Ức cầm đũa lặng lẽ ăn được hai miếng mới nhớ ra, hai người đây là đang làm gì thế?
Bát mì này lúc trước Tiêu Tử Uyên đã đụng đũa, bát kia của cô cô cũng ăn một miếng rồi …
Nghĩ như vậy cô tiện tay cầm cốc nước lên uống, uống được một ngụm cô lại phát hiện ra cốc nước này là của Tiêu Tử Uyên….
Tiêu Tử Uyên nhìn cô đang bị đứng hình, nhíu mày mở miệng, “Hàng năm anh đều vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe của trường, không có bệnh.”
Tùy Ức ngượng ngùng, cô không có ý đó, liền tìm một cái cớ vớ vận, “Không phải… Là em sợ mình có bệnh.” Tiêu Tử Uyên mỉm cười khoan dung, “Anh không chê đâu.”
Thấy vẻ tươi cười của Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức liền gục đầu lặng lẽ ăn tiếp, tâm phục khẩu phục rồi, ngày hôm nay lại được dự một tiết hậu hắc học, thật tốt.
Ăn xong Tiêu Tử Uyên đưa Tùy Ức về, Tùy Ức ăn no rồi cũng bình tĩnh lại, muốn giải thích hành vi quái lạ ngày hôm nay, nhưng mà Tiêu Tử Uyên cũng chẳng hề hỏi câu nào, hai tay đút vào túi cả đường vẫn im lặng. Bỗng Tùy Ức dừng bước, “Tiêu sư huynh…” Tiêu Tử Uyên nghiêng người chờ đợi câu nói tiếp theo của Tùy Ức.
“Anh không có gì muốn hỏi em à?”
Tiêu Tử Uyên xoa cằm nhìn Tùy Ức chăm chú một lúc, gật đầu nghiêm nghị, “Có.”
“Cái gì?”
“Mấy ngày hôm trước anh thu dọn hành lý, phát hiện ra là khăn quàng vẫn ở chỗ em, em đã thích nó như vậy thì tặng em luôn, trước khi anh đi em mua cái khác tặng anh nhé.”
Tùy Ức nhăn mặt, “Còn gì nữa không?”
Lần này Tiêu Tử Uyên ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ một hồi, lúc Tùy Ức tưởng anh sắp hỏi chuyện kia thì, Tiêu Tử Uyên chỉ chiếc cúc bình an trên cổ do người nào đó tặng, “Anh đeo có đẹp không?”
Tùy Ức ấm ức nhìn Tiêu Tử Uyên, trong lòng thầm mắng, anh thích trêu em đến vậy sao?
Tiêu Tử Uyên cúi đầu cười khẽ, tiếng cười trầm ấm dễ nghe, vừa cười vừa nói với Tùy Ức, “Mau đi thôi.”
/82
|