Ta trầm ổn quát:
-Mọi người chuẩn bị, thần vương ban cho ta quang minh kiếm, quang mang vạn trượng chiếu trời cao. Công kích.
Thân kiếm của thánh kiếm màu bạc phóng xuống phía dưới, bốn người Tu Ti cũng thúc giục thần khí phát ra thần lực, Gia Tư Khắc Lý Đa phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, huy vũ yêu minh đao liều mạng ngăn cản chúng ta tiến công, nhưng ta biết, hắn không chống đỡ được bao lâu, dù sao hắn chỉ có thể dùng một ít năng lượng trước kia, đối kháng với ngũ đại thần khí của chúng ta tuyệt đối không có hy vọng chạy thoát. Vụ khí màu xám đen trên người hắn dần dần mờ nhạt, chất lỏng màu xám không ngừng chảy ra từ miệng hắn.
Đúng lúc này thì lại có một thân ảnh bay lên, ta vội vàng nhìn lại, thì ra là Tu Vũ ma vương.
Tu Vũ cầu khẩn nói:
-Các vị thần sứ hạ thủ lưu tình, ngàn vạn lần đừng giết ca ca ta.
Ta nghe vậy nhất thời im lặng, đúng vậy, bây giờ Gia Tư Khắc Lý Đa đang ở trên người Tát Đạt ma vương, nếu chúng ta giết hắn, Tát Đạt cũng sẽ bị hủy diệt, như vậy làm sao Tu Vũ hợp tác với chúng ta được. Trong lúc ta đang suy tư, thần lực trên tay tự nhiên yếu đi vài phần.
Gia Tư Khắc Lý Đa nhân cơ hội này, đột nhiên phun khí xám ra đầy trời, tạm thời ngăn cản chúng ta, thân thể hóa thành một làn khói xám lao nhanh xuống phía dưới.
Ta thầm hô bất hảo, bởi vì không có Chiến Hổ đại ca bảo vệ phía dưới, trận hình có một tia sơ hở, hơn nữa vừa rồi Tu Vũ cũng đã cấp cho Gia Tư Khắc Lý Đa một cơ hội để chạy trốn. Sau khi tiếp lấy một kích của năm đạo thần lực, khí xám chỉ còn lại một phần ba lúc trước, Gia Tư Khắc Lý Đa phát ra một tiếng kêu thê lương, nhanh chóng bay về phía tây.
-Mễ Già Lặc ngươi chờ đó, đợi Đại vương phản hồi nhân gian, năng lượng của ta khôi phục lại, sẽ lấy mạng ngươi ……
Tâm tình ta trầm trọng nhìn Tu Vũ ma vương, nhất thời không nói ra lời.
Tu Ti bay đến bên người ta, hoảng sợ nói:
-Người nầy thật sự là lợi hại, hợp lực năm người chúng ta cũng không tiêu diệt được hắn, lần sau trở lại sợ là sẽ không dễ dàng đối phó như vậy.
Ta trầm giọng nói:
-Hắn chỉ là một trong tam đại yêu chủ trong tay yêu vương, nếu yêu vương tới thì sẽ có kết quả gì.
Tu Vũ không có ý tứ nói:
-Xin lỗi, hắn là thân ca ca ta, ta thật sự không đành lòng nhìn hắn chết đi như vậy!
Người nầy, một chút cũng không chú trọng đại cục, vốn định trách hắn vài câu, nhưng vì phải hòa đàm với liên quân ma thú, ta đành phải ẩn nhẩn, an ủi nói:
-Quên đi, sau này sẽ có cơ hội, lần tới gặp lại hắn, ta nhất định sẽ tranh thủ cứu Tát Đạt ma vương trước. Chúng ta đi xuống đi.
Thần lực lúc nãy mọi người rót vào cho ta bây giờ đã tiêu hao gần hết, một cảm giác suy yếu kéo tới, thân thể ta không khỏi choáng váng một chút. Tu Ti một tay đỡ lấy ta, dùng năng lượng của hào giác trị liệu kinh mạch bị hao tổn cho ta.
Ta phân phó Tiểu Kim về trước báo tin cho Thiểm Vân đại ca, sau đó cùng với mọi người bay xuống mặt đất. Mộc Tử và Khách Luân Đa đang bảo vệ Chiến Hổ đại ca, Mộc Tử cả giận nói với Tu Vũ nói:
-Thúc thúc, ngươi …
Tu Vũ xấu hổ cúi đầu, từ trong lòng móc ra một khối lệnh bài đưa cho Mộc Tử, nói:
-Đây là binh phù của đại quân ma tộc, ta bây giờ giao cho ngươi, Mộc Tử a, ngươi phải thông cảm cho tâm tình của thúc thúc, Tát Đạt bị yêu tộc điều khiển, ta ……
Ta đi qua, nắm lấy bả vai Mộc Tử, nói:
-Quên đi, không thể trách Tu Vũ điện hạ, điện hạ, bây giờ ngươi hẳn là tin tưởng yêu tộc thật sự tồn tại chứ.
Trải qua tình huống lúc nãy, Tu không dám không tin, hắn yên lặng gật đầu.
Ta nói với Mộc Tử:
-Mộc Tử, ngươi đem lệnh bài trả lại cho điện hạ đi, bên này còn phải nhờ điện hạ chỉ huy đại cuộc.
Tu Vũ giơ tay lên đầu nói:
-Các ngươi còn tín nhiệm ta sao?
Khách Luân Đa cười nói:
-Điện hạ đối với bệ hạ rất trung thành, chúng ta sao lại không tin ngài chứ, chưởng quản ma tộc đại quân, không ai thích hợp hơn ngài cả.
Nói xong, Khách Luân Đa còn hướng về phía ta lộ ra ánh mắt khâm phục.
Tu Vũ tiếp nhận lệnh bài trong tay Mộc Tử, cảm thán nói:
-Thế giới bây giờ chính là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi, ta già rồi, sau khi kết thúc chuyện lần này, ta muốn đi gặp bệ hạ xin cáo quan dưỡng lão, hòa hay chiến do các ngươi quyết định. Chúng ta đến đại trướng bàn luận nào.
Khách Luân Đa nhìn đống hỗn loạn phía sau Tu Vũ, cười nói:
-Đại trướng đã sớm thành đất trống rồi, hay là đổi sang chỗ khác?
Tu Vũ lúc này mới phản ứng kịp, lão đỏ mặt lên, quát:
-Người đâu, thu thập hiện trường, tìm một cái trướng bồng khác, đến thú nhân bên kia mời Bỉ mông vương lại đây.
Một thanh âm mười phần khách khí vang lên:
-Không cần mời đâu, các ngươi bên này náo nhiệt như vậy, ta có thể không đến sao?
Một bóng đen thật lớn che mất cả bầu trời. Ta vừa quay đầu lại, thật sự là giật cả mình. Người trước mắt này, a, không thể nói là người, hẳn là thú nhân, thân cao hơn năm thước, toàn thân đều là trọng giáp, chỉ có đầu và cánh tay lộ ra bên ngoài, cánh tay có một ít lông xanh, trên đầu chỉ có một con mắt vĩ đại, không ngừng lóe ra hung quang, nửa trước trên đầu hoàn toàn trọc lóc, mặt sau tóc dài màu vàng kết thành một cái dải nhỏ, da thịt màu đồng lộ bóng bẩy như kim chúc, ta dám nói, ngón tay hắn cũng to bằng cánh tay ta. Trong tay hắn là một thanh lang nha bổng dài hơn ba thước, nơi to nhất đường kính hơn năm mươi thước, không biết món đồ này nặng bao nhiêu, nhưng trong tay hắn cảm giác nhẹ nhàng như không, một chút cũng không nhìn ra cảm giác khó khăn.
Tu Vũ vội vàng nghênh đón nói:
-A, bỉ mông lão đệ, ngươi cũng tới, vừa kịp lúc, đi, chúng ta đến trướng bồng luận đàm.
Độc nhãn bỉ mông vương nháy mắt, nói:
-Quên đi, trướng bồng của các ngươi quá chật, cứ ở chỗ này nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa rồi bầu trời giống như có pháo hoa, ta còn tưởng các ngươi ở đây tổ chức tiệc mừng chứ.
Tu Vũ cười khổ nói:
-Cái gì tiệc mừng chứ, một lời khó nói hết a.
Nói xong, hắn nhìn về phía ta, thấy ta gật đầu, nói tiếp:
-Vậy thì ở chỗ này, người đâu, đem bàn ghế lại đây, truyền lệnh cho binh lính hồi trướng nghỉ ngơi, chung quanh đại trướng năm trăm thước không có sự phân phó của ta không ai được phép lại gần.
Mọi người tự kiếm lấy một chỗ trên mặt đất, không khí ban đêm rất mát mẻ, ba loại năng lượng trong cơ thể ta đã khôi phục một ít, kinh mạch bị tổn hại cũng đã được Tu Ti trị liệu rồi, Chiến Hổ đại ca có chút mệt mỏi tựa ở trên ghế, Bỉ mông vương bởi vì quá cao lớn, đành ngồi trên.
Tu Vũ chỉ chúng ta nói:
-Bỉ mông lão đệ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là công chúa của thánh quang đế quốc chúng ta, là người thừa kế của bệ hạ. Vị này chính là thú nhân đệ nhất dũng sĩ, tộc trưởng Bỉ mông tộc Sâm Ti - Bỉ mông.
-Mọi người chuẩn bị, thần vương ban cho ta quang minh kiếm, quang mang vạn trượng chiếu trời cao. Công kích.
Thân kiếm của thánh kiếm màu bạc phóng xuống phía dưới, bốn người Tu Ti cũng thúc giục thần khí phát ra thần lực, Gia Tư Khắc Lý Đa phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, huy vũ yêu minh đao liều mạng ngăn cản chúng ta tiến công, nhưng ta biết, hắn không chống đỡ được bao lâu, dù sao hắn chỉ có thể dùng một ít năng lượng trước kia, đối kháng với ngũ đại thần khí của chúng ta tuyệt đối không có hy vọng chạy thoát. Vụ khí màu xám đen trên người hắn dần dần mờ nhạt, chất lỏng màu xám không ngừng chảy ra từ miệng hắn.
Đúng lúc này thì lại có một thân ảnh bay lên, ta vội vàng nhìn lại, thì ra là Tu Vũ ma vương.
Tu Vũ cầu khẩn nói:
-Các vị thần sứ hạ thủ lưu tình, ngàn vạn lần đừng giết ca ca ta.
Ta nghe vậy nhất thời im lặng, đúng vậy, bây giờ Gia Tư Khắc Lý Đa đang ở trên người Tát Đạt ma vương, nếu chúng ta giết hắn, Tát Đạt cũng sẽ bị hủy diệt, như vậy làm sao Tu Vũ hợp tác với chúng ta được. Trong lúc ta đang suy tư, thần lực trên tay tự nhiên yếu đi vài phần.
Gia Tư Khắc Lý Đa nhân cơ hội này, đột nhiên phun khí xám ra đầy trời, tạm thời ngăn cản chúng ta, thân thể hóa thành một làn khói xám lao nhanh xuống phía dưới.
Ta thầm hô bất hảo, bởi vì không có Chiến Hổ đại ca bảo vệ phía dưới, trận hình có một tia sơ hở, hơn nữa vừa rồi Tu Vũ cũng đã cấp cho Gia Tư Khắc Lý Đa một cơ hội để chạy trốn. Sau khi tiếp lấy một kích của năm đạo thần lực, khí xám chỉ còn lại một phần ba lúc trước, Gia Tư Khắc Lý Đa phát ra một tiếng kêu thê lương, nhanh chóng bay về phía tây.
-Mễ Già Lặc ngươi chờ đó, đợi Đại vương phản hồi nhân gian, năng lượng của ta khôi phục lại, sẽ lấy mạng ngươi ……
Tâm tình ta trầm trọng nhìn Tu Vũ ma vương, nhất thời không nói ra lời.
Tu Ti bay đến bên người ta, hoảng sợ nói:
-Người nầy thật sự là lợi hại, hợp lực năm người chúng ta cũng không tiêu diệt được hắn, lần sau trở lại sợ là sẽ không dễ dàng đối phó như vậy.
Ta trầm giọng nói:
-Hắn chỉ là một trong tam đại yêu chủ trong tay yêu vương, nếu yêu vương tới thì sẽ có kết quả gì.
Tu Vũ không có ý tứ nói:
-Xin lỗi, hắn là thân ca ca ta, ta thật sự không đành lòng nhìn hắn chết đi như vậy!
Người nầy, một chút cũng không chú trọng đại cục, vốn định trách hắn vài câu, nhưng vì phải hòa đàm với liên quân ma thú, ta đành phải ẩn nhẩn, an ủi nói:
-Quên đi, sau này sẽ có cơ hội, lần tới gặp lại hắn, ta nhất định sẽ tranh thủ cứu Tát Đạt ma vương trước. Chúng ta đi xuống đi.
Thần lực lúc nãy mọi người rót vào cho ta bây giờ đã tiêu hao gần hết, một cảm giác suy yếu kéo tới, thân thể ta không khỏi choáng váng một chút. Tu Ti một tay đỡ lấy ta, dùng năng lượng của hào giác trị liệu kinh mạch bị hao tổn cho ta.
Ta phân phó Tiểu Kim về trước báo tin cho Thiểm Vân đại ca, sau đó cùng với mọi người bay xuống mặt đất. Mộc Tử và Khách Luân Đa đang bảo vệ Chiến Hổ đại ca, Mộc Tử cả giận nói với Tu Vũ nói:
-Thúc thúc, ngươi …
Tu Vũ xấu hổ cúi đầu, từ trong lòng móc ra một khối lệnh bài đưa cho Mộc Tử, nói:
-Đây là binh phù của đại quân ma tộc, ta bây giờ giao cho ngươi, Mộc Tử a, ngươi phải thông cảm cho tâm tình của thúc thúc, Tát Đạt bị yêu tộc điều khiển, ta ……
Ta đi qua, nắm lấy bả vai Mộc Tử, nói:
-Quên đi, không thể trách Tu Vũ điện hạ, điện hạ, bây giờ ngươi hẳn là tin tưởng yêu tộc thật sự tồn tại chứ.
Trải qua tình huống lúc nãy, Tu không dám không tin, hắn yên lặng gật đầu.
Ta nói với Mộc Tử:
-Mộc Tử, ngươi đem lệnh bài trả lại cho điện hạ đi, bên này còn phải nhờ điện hạ chỉ huy đại cuộc.
Tu Vũ giơ tay lên đầu nói:
-Các ngươi còn tín nhiệm ta sao?
Khách Luân Đa cười nói:
-Điện hạ đối với bệ hạ rất trung thành, chúng ta sao lại không tin ngài chứ, chưởng quản ma tộc đại quân, không ai thích hợp hơn ngài cả.
Nói xong, Khách Luân Đa còn hướng về phía ta lộ ra ánh mắt khâm phục.
Tu Vũ tiếp nhận lệnh bài trong tay Mộc Tử, cảm thán nói:
-Thế giới bây giờ chính là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi, ta già rồi, sau khi kết thúc chuyện lần này, ta muốn đi gặp bệ hạ xin cáo quan dưỡng lão, hòa hay chiến do các ngươi quyết định. Chúng ta đến đại trướng bàn luận nào.
Khách Luân Đa nhìn đống hỗn loạn phía sau Tu Vũ, cười nói:
-Đại trướng đã sớm thành đất trống rồi, hay là đổi sang chỗ khác?
Tu Vũ lúc này mới phản ứng kịp, lão đỏ mặt lên, quát:
-Người đâu, thu thập hiện trường, tìm một cái trướng bồng khác, đến thú nhân bên kia mời Bỉ mông vương lại đây.
Một thanh âm mười phần khách khí vang lên:
-Không cần mời đâu, các ngươi bên này náo nhiệt như vậy, ta có thể không đến sao?
Một bóng đen thật lớn che mất cả bầu trời. Ta vừa quay đầu lại, thật sự là giật cả mình. Người trước mắt này, a, không thể nói là người, hẳn là thú nhân, thân cao hơn năm thước, toàn thân đều là trọng giáp, chỉ có đầu và cánh tay lộ ra bên ngoài, cánh tay có một ít lông xanh, trên đầu chỉ có một con mắt vĩ đại, không ngừng lóe ra hung quang, nửa trước trên đầu hoàn toàn trọc lóc, mặt sau tóc dài màu vàng kết thành một cái dải nhỏ, da thịt màu đồng lộ bóng bẩy như kim chúc, ta dám nói, ngón tay hắn cũng to bằng cánh tay ta. Trong tay hắn là một thanh lang nha bổng dài hơn ba thước, nơi to nhất đường kính hơn năm mươi thước, không biết món đồ này nặng bao nhiêu, nhưng trong tay hắn cảm giác nhẹ nhàng như không, một chút cũng không nhìn ra cảm giác khó khăn.
Tu Vũ vội vàng nghênh đón nói:
-A, bỉ mông lão đệ, ngươi cũng tới, vừa kịp lúc, đi, chúng ta đến trướng bồng luận đàm.
Độc nhãn bỉ mông vương nháy mắt, nói:
-Quên đi, trướng bồng của các ngươi quá chật, cứ ở chỗ này nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa rồi bầu trời giống như có pháo hoa, ta còn tưởng các ngươi ở đây tổ chức tiệc mừng chứ.
Tu Vũ cười khổ nói:
-Cái gì tiệc mừng chứ, một lời khó nói hết a.
Nói xong, hắn nhìn về phía ta, thấy ta gật đầu, nói tiếp:
-Vậy thì ở chỗ này, người đâu, đem bàn ghế lại đây, truyền lệnh cho binh lính hồi trướng nghỉ ngơi, chung quanh đại trướng năm trăm thước không có sự phân phó của ta không ai được phép lại gần.
Mọi người tự kiếm lấy một chỗ trên mặt đất, không khí ban đêm rất mát mẻ, ba loại năng lượng trong cơ thể ta đã khôi phục một ít, kinh mạch bị tổn hại cũng đã được Tu Ti trị liệu rồi, Chiến Hổ đại ca có chút mệt mỏi tựa ở trên ghế, Bỉ mông vương bởi vì quá cao lớn, đành ngồi trên.
Tu Vũ chỉ chúng ta nói:
-Bỉ mông lão đệ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là công chúa của thánh quang đế quốc chúng ta, là người thừa kế của bệ hạ. Vị này chính là thú nhân đệ nhất dũng sĩ, tộc trưởng Bỉ mông tộc Sâm Ti - Bỉ mông.
/320
|