Quan Thanh

Chương 486: Thí tốt giữ xe, tình trạng đột phát

/498


Tiền Nhất Bình không về nhà mà trực tiếp đến nhà của chị y, cũng là nhà của Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Cổ Vạn Tài.

Y tâm thần bất an, khi về nhà của mình cũng là hoang mang lo sợ, đứng ngồi không yên, chi bằng trực tiếp đến nhà chị để biết thêm tin tức từ Cổ Vạn Tài.

Tiền Nhất Bình trong lòng hiểu rất rõ. Xảy ra chuyện như vậy, Cổ Vạn Tài không thể không đếm xỉa đến. Ông ta chỉ có thể liều mạng đem hết khả năng của mình để làm chuyện này êm xuôi. Nếu không thì khi Tiền Nhất Bình xảy ra chuyện, ông ta sớm muộn gì cũng bị liên lụy.

Chị của Tiền Nhất Bình, Tiền Lệ khi đậu xe vào trong nhà thì thấy đứa em trai duy nhất của mình đang từ xa bước đến thì hô lên:

- Nhất Bình, sao em lại đến đây?

Tiền Nhất Bình cười khổ một tiếng:

- Chị, chúng ta vào nhà rồi nói sau. Một lời khó nói hết được.

Tiền Lệ nhíu mày, tưởng rằng em trai của mình đến đây là để tìm Cổ Vạn Tài bàn công việc hoặc vay tiền, nên cũng không để trong lòng, liền cùng với Tiền Nhất Bình bước vào trong nhà.

Nhìn thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của em trai mình khi ngồi trong phòng khách, Tiền Lệ trong lòng nghi hoặc, nhíu mày hỏi:

- Nhất Bình, hôm nay em làm sao vậy? Có việc gì khó khăn à? Hay là cãi nhau với vợ? Hãy nói cho chị nghe đi.

Tiền Nhất Bình lắc đầu, liền vội vàng đem chuyện xảy ra nói cho Tiền Lệ biết. Tiền Lệ giật mình kinh hãi, khẩn trương gọi điện thoại cho Cổ Vạn Tài, nhưng mãi mà Cổ Vạn Tài vẫn không nghe điện thoại của cô.

- Sao lại thế này?

Tiền Lệ và Tiền Nhất Bình ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng Tiền Nhất Bình dâng lên một dự cảm không tốt.

Tiền Lệ liền gọi điện thoại đến văn phòng Cổ Vạn Tài, cũng không có ai nghe máy. Tiếp đó Tiền Lệ lại gọi điện thoại cho lái xe của Cổ Vạn Tài. Nhưng lái xe lại nói là sau khi tan tầm, Cổ Vạn Tài nói với y rằng tối nay ông ta có việc, sẽ tự mình lái xe. Cho nên lái xe cũng không biết Cổ Vạn Tài đi nơi nào.

Hai chị em trong lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không có cách nào khác. Tiền Lệ không gọi được cho Cổ Vạn Tài, còn Tiền Nhất Bình thì trong phòng khách cứ đi tới đi lui, hút thuốc không ngừng.

Trong phòng khách khói thuốc lập lờ khiến cho Tiền Lệ ho khan liên tục:

- Nhất Bình, em đừng hút thuốc nữa, sặc chết đây này. Em kiên nhẫn chút được không? Anh rể em chắc là có việc cần làm với người khác.

Vì sự việc chiều nay, Tiền Nhất Bình trong lòng cũng không thể nào tín nhiệm Cổ Vạn Tài. Y cười lạnh một tiếng:

- Em cũng mong như chị đã nói. Nhưng chị, chuyện này hoàn toàn là do Cổ Vạn Tài, nếu anh ấy mặc kệ em thì mọi người cũng đừng trách em trở mặt.

Tiền Lệ căm tức nhìn Tiền Nhất Bình:

- Em đúng là không có lượng tâm. Nếu như không có anh rể em thì em làm sao mà có ngày hôm nay? Mua nhà lớn, mua xe xịn, lại còn vào cơ quan ngôn luận Tỉnh ủy làm việc, em còn muốn gì nữa?

Hơn 7h tối, Cổ Vạn Tài mới về nhà, cả người say khướt. Ngửi thấy mùi rượu, Tiền Lệ vừa tiếp nhận cặp xách của ông ta, vừa bất mãn nói:

- Lão Cổ, anh đi đâu vậy? Sao gọi điện thoại chỗ nào cũng không tìm thấy anh?

Cổ Vạn Tài cảm giác thật bực bội. Sau khi rời khỏi văn phòng của An Tại Đào thì liền tìm một quán rượu làm vài ly. Nhưng khi trong lòng có tâm sự thì càng uống rượu lại càng khó giải tỏa.

Ông ta trừng mắt nhìn vợ:

- Tôi còn có thể đi chỗ nào? Còn không phải vì em trai của cô sao? Tôi dường như chỉ ăn rồi lo giải trừ phiền toái mà họ Tiền các người gây ra mà thôi.

Cổ Vạn Tài ở cửa cởi giày, cũng không chú ý đến Tiền Nhất Bình đang ngồi trên ghế sofa, tiếp tục hùng hùng hổ hổ nói:

- Chó chết thật! Em trai của cô Tiền Nhất Bình thật là một tên không ra gì. Cần bản lĩnh thì lại không bản lĩnh. Nếu không phải có tôi che chở cho nó thì nó có thể lăn lộn trong Nhật báo Đông Sơn sao? Sớm đã bị người tra khai trừ rồi. Hai năm nay, dưới danh nghĩa của tôi cũng kiếm không ít tiền rồi.

Tiền Lệ có chút bực bội, trầm giọng nói:

- Anh đang nói mù quáng cái gì vậy? Rượu làm cho anh điên loạn à? Chỉ biết uống rượu, sớm muộn gì thì rượu cũng sẽ giết anh thôi.

Cổ Vạn Tài mượn men rượu, đang muốn phát hỏa với Tiền Lệ, giải phóng cảm xúc ở trong lòng thì đã thấy Tiền Nhất Bình sắc mặt âm trầm bước từ trong phòng khách ra, run run chỉ vào ông ta, giọng nói khàn khàn:

- Cổ Vạn Tài, anh có còn là người không? Không phải anh bảo tôi làm vậy sao? Nếu không phải anh sai khiến tôi, thì một phóng viên tiểu tốt như tôi có dám đắc tội với Chủ nhiệm An hay không?

- Cổ Vạn Tài, anh thật giống như một người đàn bà, không đáng là một người đàn ông. Có làm mà không dám thừa nhận.

Tiền Nhất Bình trong lòng lửa giận ngút trời. Đợi suốt cả buổi trưa và chiều, nghĩ muốn tìm Cổ Vạn Tài thương lượng một chút, nhưng không ngờ người này lại ra ngoài uống rượu. Y căn bản cũng không để chuyện này trong lòng. Nhưng nghe Cổ Vạn Tài nói như vậy, thì cơn giận không kềm chế được, phẫn nộ đến cực điểm, nhảy bật lên, cùng Cổ Vạn Tài xé vỡ da mặt, chỉ vào mặt Cổ Vạn Tài chửi ầm lên.

Cổ Vạn Tài cũng không phải chén đèn cạn dầu. Hơn nữa, lại là cán bộ lãnh đạo luôn tác oai tác quái, đột nhiên lại có một đứa em vợ đứng trước mặt mình mà chửi bới thì làm sao chịu được. Ông ta liền chỉ thẳng vào mặt Tiền Nhất Bình, dùng giọng điệu cao ngạo khinh thường mà quở trách lại Tiền Nhất Bình.

Ông ta đem toàn bộ chuyện của Tiền Nhất Bình mấy năm nay nói hết ra ngoài, từ thời điểm Tiền Nhất Bình còn nghèo túng, được Cổ gia đùm bọc như thế nào, khiến cho Tiền Nhất Bình đuối lý và giận giữ không chịu được.

- Ở trước mặt tôi ồn ào, cậu tính làm cái gì vậy?

Cổ Vạn Tài khoát tay, thản nhiên cười:

- Không có lão Cổ tôi thì Tiền gia của các người có được như ngày hôm nay không? Các người so với tôi phải hiểu rõ hơn chứ.

Khi nói đến đây, Cổ Vạn Tài nhớ đến những năm gần đây, cô dì chú bác Tiền gia liên tiếp tìm đến cửa, Cổ Vạn Tài trong cơn tức giận đã giơ ngón tay lên chỉ vào Tiền Nhất Bình với vẻ châm biếm.

- Được rồi, hai người đừng ầm ĩ nữa.

Nhìn thấy chồng và em trai đấu khẩu với nhau, thậm chí còn muốn xông vào nhau, Tiền Lệ cảm thấy khó thở, tức giận ném tách trà xuống đất phát ra một tiếng kêu. Nước trà văng khắp nơi, lá trà dính lên cả vách tường.

- Lão Cổ, anh đừng tức giận. Hiện tại giải quyết vấn đề là quan trọng nhất, nên nói xem chuyện này phải làm như thế nào? Không cần nói, việc này dù sao cũng là anh bảo Nhất Bình đi làm. Cho dù là Nhất Bình tự chủ trương thì cũng vì muốn tốt cho anh, anh có thể để mặc một mình nó chịu khổ sao?

Tiền Lệ nhỏ giọng nói, thở phì phì ngồi trên ghế sofa, trầm giọng nói với Cổ Vạn Tài.

- Còn cậu nữa, khi nói chuyện với anh rể lại không biết lễ phép.

Tiền Lệ quắc mắt nhìn Tiền Nhất Bình.

Tiền Nhất Bình lúc này mới chịu yên lặng ngồi xuống ghế.

Cổ Vạn Tài thì cũng vậy.

- Chiều nay, tôi đi tìm cái tên tiểu tử kia, thậm chí chủ động hướng hắn cúi đầu chỉ cần hắn nhượng bộ. Tôi có mất mặt chút cũng được. Nhưng vấn đề là ở chỗ, tên họ An kia rốt cuộc muốn đấu với tôi, chút cũng không nhượng bộ.

Cổ Vạn Tài nhớ đến thần thái “vênh váo tự đắc” của An Tại Đào thì trong lòng tức giận vô cùng.

Cổ Vạn Tài thở dài:

- Bị người ta nắm lấy nhược điểm, hiện tại chỉ có một biện pháp duy nhất, cũng chỉ là thí tốt giữ xe. Chỉ cần tôi còn ngồi ở chức Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, thì Nhất Bình có mất công việc cũng không sao.

Cổ Vạn Tài lời còn chưa nói xong thì Tiền Nhất Bình mặt đỏ lên, bỗng nhiên đứng dậy cười lạnh nói:

- Cho dù là tôi bị bắt vào trong tù cũng không sao, dù sao cũng còn người anh rể làm đại quan như anh, có phải vậy hay không? Thí tốt giữ xe? Muốn tôi chịu tội thay à? Cổ Vạn Tài, anh thật sự là bỉ ổi đến cực điểm đấy.

Cổ Vạn Tài khinh thường nhìn Tiền Nhất Bình:

- Cậu chỉ là một tiểu phóng viên, xảy ra chuyện, nhiều lắm là khai trừ, có cái gì to tát lắm đâu? Tiền Nhất Bình, Tiền Lệ, các người nên nhớ rằng, có họ Cổ tôi thì họ Tiền nhà các người mới có ngày hôm nay. Nếu không có họ Cổ tôi, thì họ Tiền các người rắm cũng chẳng là cái gì. Tình huống trước mắt không thể lưỡng toàn đôi bên, chỉ có thể khiến Nhất Bình chịu thiệt một chút. Sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.

Cổ Vạn Tài đứng dậy, lấy từ trong bóp ra một quyển sổ tiết kiệm màu đỏ, ném lên trên bàn:

- Đây là quyển số tiết kiệm, mật mã là….Cậu hãy cầm lấy mà sắp xếp. Nếu cậu bị Nhật báo Đông Sơn khai trừ hoặc là chịu sự ủy khuất nào đó thì đây xem như là tiền bồi thường tôi dành cho cậu.

Nói xong, Cổ Vạn Tài quay đầu bước vào phòng sách.

Tiền Nhất Bình sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, đứng chôn chân một chỗ. Tiền Lệ do dự một chút rồi cầm lấy quyển sổ tiết kiệm đưa cho em trai:

- Nhất Bình, em nghĩ xem, anh rể của em không phải là không muốn giải quyết chuyện này, nhưng lần trở lại này quả thật là không còn cách nào khác. Hiện tại sự việc là như thế, em chịu oan uổng cũng là thiệt thòi cho em. Em an tâm, chỉ cần anh rể em còn tại chức thì cái chức phóng viên tại một tòa soạn có đáng gì đâu. Đơn vị nào mà chúng ta không vào được? Đơn vị sự nghiệp hay cơ quan còn không do em chọn lựa sao? Trong tương lai, nếu như em mở công ty, chị và anh rể em cũng sẽ giúp đỡ em một tay.

Tiền Lệ nhỏ giọng khuyên bảo em trai của mình. Tuy rằng thái độ của Cổ Vạn Tài không tốt, nhưng thí tốt giữ xe quả thật là biện pháp tốt nhất trước mắt.

Chỉ cần Tiền Nhất Bình chịu thiệt một chút, tuy rằng sẽ chịu bị xử phạt, thậm chí có thể bị bắt vào tù nhưng chỉ cần Cổ Vạn Tài còn tại vị thì Tiền Nhất Bình chung quy sẽ có cơ hội quay trở lại Đông Sơn. Nếu Cổ Vạn Tài bị rơi ngựa thì tất cả mọi người cũng sẽ không còn gì.

Hơn nữa, em trai tuy là ruột thịt nhưng cũng không thể bằng tình nghĩa vợ chồng. Tuy Tiền Lệ không thừa nhận, nhưng trong tiềm thức của cô, tiền đồ chính trị của chồng chung quy vẫn quan trọng hơn tiền đồ của em trai.

Kỳ thật, đây cũng chỉ là nhân tính bình thường của con người, cũng không có gì là khó hiểu.

- Nhất Bình, hãy suy nghĩ lại thật kỹ, xem chị nói có đúng hay không?

Tiền Lệ kiên trì khuyên nhủ, rồi đặt quyển sổ tiết kiệm vào trong tay Tiền Nhất Bình.

Tiền Nhất Bình thở dài một hơi, lạnh lùng nhìn chị mình, cầm lấy quyển sổ tiết kiệm, không nói một lời nào rời khỏi Cổ gia. Anh ta vừa mới đi thì Cổ Vạn Tài từ trong phòng sách bước ra, hỏi:

- Nó đi chưa? Tiền có mang theo không?

Tiền Lệ lườm ông ta một cái, rồi bỏ về phòng ngủ, cũng không phản ứng lại. Tuy trong lòng là nghiêng về Cổ Vạn Tài, nhưng Cổ Vạn Tài lại nửa thật nửa giả quở trách gia đình nhà cô, nên trong lòng cũng không thoải mái lắm. Mặc dù là những gì Cổ Vạn Tài nói đều là sự thật.

Không nói đến ai khác, chỉ với Tiền Nhất Bình, nhờ đi theo Cổ Vạn Tài nên mới có được chỗ tốt. Mà cũng vì nguyên nhân như vậy, Tiền Lệ mới cảm thấy em trai của mình vì Cổ Vạn Tài mà chịu ủy khuất cũng là theo lý phải làm.

Cổ Vạn Tài nhìn thấy mặt bàn trống rỗng, không còn quyển sổ tiết kiệm nữa thì khóe miệng hiện lên nụ cười như trút đi gánh nặng.

Ông ta rất hiểu gã em vợ của mình, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng làm. Cho dù là không tình nguyện, nhưng khi có tiền thì y sẽ nhận làm mà thôi.

Chỉ cần Tiền Nhất Bình chủ động thừa nhận hành vi bịa đặt là do mình, chỉ cần không quá ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của ông ta, ngay cả có người biết mối quan hệ giữa Tiền Nhất Bình và ông thì cũng chỉ là ngờ vực sau lưng mà thôi, sẽ không chân chính mà tạo thành ảnh hưởng đối với Cổ Vạn Tài.

Nếu như Tiền Nhất Bình chịu thiệt, Cổ Vạn Tài trên cơ bản không liên quan đến, nhưng vấn đề là ở chỗ, quan trường luôn có sự thay đổi, làm sao có chuyện được như ý của mình? Cổ Vạn Tài tính kế thì chẳng lẽ không bị người khác tính kế lại?

Hơn nữa, An Tại Đào đã quyết định sẽ đánh gục Cổ Vạn Tài.

Một buổi tối nhưng đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.

Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào đầu tiên là chở Mạnh Cúc ra sân bay, sau đó mới trở về nhà khách Nam Giao. Hôm nay, hắn muốn dẫn người của văn phòng Giám sát đi kiểm tra công tác phòng chống dịch Sars ở Phòng Sơn. Từ khi nhận chức đến nay, hắn là lần đầu tiên xuống cơ sở kiểm tra công tác.

Sáng sớm, Dương Hoa đã liên hệ với Phòng Sơn. Khi đang cùng với người của tổ lãnh đạo văn phòng phòng chống dịch Sars Phòng Sơn nói chuyện điện thoại thì đã thấy An Tại Đào bước nhanh đến, thì liền khẩn trương đuổi theo:

- Chủ nhiệm An, anh đã đến rồi à?

An Tại Đào cười:

- Ừ, Phó chủ nhiệm Dương đã liên lạc với Phòng Sơn sao rồi? Mấy giờ nữa thì chúng ta sẽ xuất phát?

Dương Hoa nhoẻn miệng cười:

- Chủ nhiệm An, tôi đã thông báo với người của Phòng Sơn, lập tức sẽ báo cáo lên lãnh đạo thành phố. Khi nào lãnh đạo họ sắp xếp thời gian gặp mặt thì sẽ liên hệ với chúng ta. Về phần chúng ta thì tôi cảm thấy giờ xuất phát như đã ấn định ngày hôm qua với mọi người, anh xem có được không?

An Tại Đào gật đầu:

- Không thành vấn đề. À, Phó chủ nhiệm Dương, cô gọi Lâm Lâm đến gặp tôi một chút. Tôi có tài liệu cần nhờ đến cô ấy.

An Tại Đào bước nhanh về phía phòng mình, nhưng lại nghe giọng Dương Hoa từ sau vọng đến:

- Thật ngại quá, Chủ nhiệm An, Lâm Lâm hôm qua đã đến nhà bạn trai cô ấy dùng cơm. Nghe nói là tổ chức tiệc sinh nhật. Có thể là sáng nay bị kẹt xe nên chưa đi làm kịp. Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy.

An Tại Đào ồ lên một tiếng:

- Được, khi nào cô ấy đến thì bảo cô ấy sang.

Mãi đến trưa Trương Lâm Lâm cũng vẫn chưa đi làm. Dương Hoa cũng không thể gọi được điện thoại cho cô ấy. Dương Hoa gọi điện thoại đến nhà của Trương Lâm Lâm. Mẹ của Trương Lâm Lâm cũng đang sốt ruột, nói là Trương Lâm Lâm tối qua đã đến nhà của Lãnh Lực, không có về nhà. Sáng nay mẹ của Trương Lâm Lâm có gọi điện thoại nhưng cũng không được.

Nghe Dương Hoa nói như vậy, An Tại Đào trong lòng đột nhiên có một sự cảm không tốt. Hắn nhíu mày rồi nhẹ nhàng nói:

- Phó chủ nhiệm Dương, lập tức liên lạc với Lãnh Lực, xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

An Tại Đào vội vàng trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa lại rồi gọi điện thoại cho Lãnh Mai. Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai bắt máy. An Tại Đào lo lắng chờ đợi, ngay khi hắn chuẩn bị cúp máy thì lại nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc:

- Là em, Lãnh Mai!

Tối hôm qua là sinh nhật của mẹ Lãnh Mai. Tuy rằng vô cùng chán ghét gã đàn ông mà mẹ tái hôn, nhưng Lãnh Mai và Lãnh Lực cùng với Trương Lâm Lâm vẫn đến nhà của mẹ để chúc mừng sinh nhật.

Nhưng khi cơm còn chưa ăn xong thì phát hiện cạnh nhà của cô có một nữ sinh mới từ nơi nhiễm bệnh về phải đi bệnh viện. Sau đó không bao lâu thì Cục Y tế thành phố Thiên Nam cùng với người của tổ lãnh đạo đều chạy đến.

Bận rộn suốt một buổi tối, căn chung cư bị tạm thời cách ly, bất cứ người nào cũng không thể ra ngoài. Cảnh sát nhân dân và cảnh sát có vũ tranh đều thiết lập phòng trực ban và trạm gác, người của Cục Y tế đã tiến hành đo nhiệt độ cơ thể, và các bộ môn khác thì làm nhiệm vụ cung ứng vật tư cần thiết.

Biết được Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn Lãnh Mai cũng đang ở đây, Phó chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Hiệu Xuyên đã gọi điện thoại di động cho cô, nhờ cô làm công tác tư tưởng với quần chúng ở bên trong.

Sự việc đột phát, Lãnh Mai và Trương Lâm Lâm bận suốt cả một buổi tối, lầu trên lầu dưới chạy đến từng nhà làm công tác tư tưởng, gần như cả đêm không có chợp mắt. Cho đến gần sáng, Trương Lâm Lâm mới phát hiện di động của mình đã hết pin.

Lãnh Mai mệt mỏi đi vệ sinh trong toa lét thì nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, vội vàng chạy đến xem, nhìn thấy dãy số của An Tại Đào thì lập tức nghe máy.

- Tiểu Mai, em đừng lo lắng.

Nghe nói Lãnh Mai cũng đang bị cách ly trên lầu, An Tại Đào hít sâu một hơi, giọng nói trở nên có chút khác thường.

Lãnh Mai cười dịu dàng:

- Em không sao, anh cũng đừng lo lắng.

Lãnh Mai mặc dù có rất nhiều chuyện muốn nói với An Tại Đào nhưng trong này có quá nhiều người, cô chung quy nói chuyện không tiện.

Nghe An Tại Đào dặn dò một số việc trong điện thoại, Lãnh Mai yên lặng gật đầu. Sau đó nhìn thấy Trương Lâm Lâm đứng một nơi, đang nhìn mình thì liền cười nói:

- Lâm Lâm có chuyện muốn nói với anh.

Trương Lâm Lâm nhẹ nhàng tiếp điện thoại, giọng nói có chút nghẹn ngào:

- Chủ nhiệm An, thành thật xin lỗi. Tôi đang bị cách ly nên tạm thời không thể về làm việc, cũng như xin phép lãnh đạo.

An Tại Đào cười an ủi nói:

- Đồng chí Lâm Lâm, cô phải kiên cường lên chứ. Chống lại dịch Sars thì nơi nào cũng vậy thôi. Cứ cầm điện thoại, bất cứ lúc nào cũng phải liên lạc với chúng tôi. Đồng chí Lâm Lâm, tôi hy vọng cô có thể phát huy được tác phong của một cán bộ làm công tác xử lý giám sát.

- Được rồi, hãy chú ý đến sức khỏe, chú ý nghỉ ngơi. Bất cứ lúc nào cũng phải duy trì liên lạc. Lâm Lâm, lấy lại tinh thần mau, hỗ trợ Phó chủ tịch Lãnh làm tốt công tác tư tưởng quần chúng. Yên tâm đi, chỉ thoáng cái là xong thôi mà. Khi nào mọi người rời khỏi cách ly, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc mừng công cho cô.

- Vâng, cám ơn lãnh đạo, tôi nhất định sẽ cố gắng. Lãnh đạo, Mai tỷ có chuyện muốn nói với anh.

Trương Lâm Lâm đưa điện thoại cho Lãnh Mai. Lãnh Mai dùng giọng điệu như không có việc gì nói:

- Lâm Lâm có em ở đây, lãnh đạo anh cứ yên tâm nhé.

- Tiểu Mai, em nhất định phải bảo toàn sức khỏe. Bất cứ lúc nào cũng phải coi trọng thân thể của mình. Có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, cho anh, biết chưa?

Do dự một chút, An Tại Đào mới vội vàng hỏi:

- Nơi phát hiện người bệnh có cách nhà em xa lắm không?

- Nhà đó ở lầu sáu, còn nhà em ở lầu ba. Lầu sáu đã di tản hết rồi, trước mắt không còn ai ở. Em nghĩ hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Lãnh Mai nghe thấy trong giọng nói An Tại Đào có chút hoảng loạn, lo lắng thì cảm thấy trong lòng rất ấm áp:

- Em sẽ chú ý mà, anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.

An Tại Đào thở dài:

- Anh đang chuẩn bị đi Phòng Sơn. Nếu em cần gì thì anh sẽ mua cho em.

Những người đi Phòng Sơn đều đã tập trung dưới lầu. Nguyên là có năm người đi, An Tại Đào, Dương Hoa, Trương Lâm Lâm, Diêu Khải và Hoàng Hiểu Minh. Nhưng hiện tại Trương Lâm Lâm không thể đi được nên chỉ còn có bốn người.

An Tại Đào bước xuống lầu, nhìn mọi người rồi trầm giọng nói:

- Các đồng chí, đồng chí Trương Lâm Lâm vì bị đột ngột cách ly tại một khu chung cư, nên không thể trở về công tác với chúng ta. Đồng chí của chúng ta cũng đang phải đấu tranh chống lại căn bệnh dịch đang hoành hành, chúng ta ở đây cũng phải cố gắng công tác.

- Được rồi, mọi người lên xe, chúng ta đến Phòng Sơn

An Tại Đào ngồi ở vị trí lái xe, ba người Dương Hoa bước lên đằng sau.

An Tại Đào quay đầu lại nhìn Dương Hoa cười nói:

- Phó chủ nhiệm Dương, người của Phòng Sơn sẽ gặp chúng ta vào buổi chiều, Sáng nay chúng ta hãy đến nhà máy gia công khẩu trang mà quần chúng tố cáo đi.

Dương Hoa gật đầu, thở dài nói:

- Chủ nhiệm An, về việc nhà máy gia công khẩu trang, lần trước chúng ta cũng đã đưa cho người của văn phòng xử lý phòng Giám sát chất lượng và phòng Công thương Phòng Sơn manh mối. Phòng Công thương đã nói rằng đã có xét xử, nhưng hiện tại xem ra thì bọn họ chỉ làm cho có lệ.

An Tại Đào sắc mặt hơi có chút âm trầm, khoát tay nói:

- Chúng ta cứ đi rồi hãy nói.


/498

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status