Cẩn du đưa tôi lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, dọc theo đường đi tôi không ngừng nhắc nhở anh rằng tầng cao nhất đã bị khóa rồi, chúng ta căn bản là không thể đi lên. Cẩn Du lại bảo tôi cứ yên tâm, nói là anh có biện pháp.
Tôi sợ Cẩn Du nói thế vì muốn thể hiện với tôi cho nên đành ôm tâm trạng xem kịch vui cùng anh đi lên.
Mà ngoài dự kiến của tôi là, Cẩn Du thật sự có chìa khóa của cánh cửa sắt tầng cao nhất.
Tôi kinh ngạc không thôi: “Trung tâm thương mại là do nhà cậu mở sao?”
Cẩn Du lắc đầu: “Là nhà bác tớ, cái chìa khóa cũng mượn từ chỗ bác ấy.”
Tôi hiểu rõ gật gật đầu. Có thể suy ra nhà anh không phú thì quý thôi.
Trên mái nhà gió rất to, gió lạnh thổi từng trận, thổi tan toàn bộ khô nóng trên người. Cẩn Du chạy đến lắp kính thiên văn, còn tôi thì quan sát biển quảng cáo trên mái nhà, ở trong lòng dự tính không biết mỗi tấm biển này cần bao nhiêu phí quảng cáo.
“Lại đây.” Cẩn Du ngoắc tôi.
Gió mạnh khiến mái tóc anh bị thổi đến lộn xộn, áo sơ mi trắng rộng thùng thình trên người cũng phần phật bay theo.
“Có thể nhìn chưa?”
Cẩn Du nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Nghe nói là 20 giờ 10 phút, còn kém 5 phút nữa.”
Tôi qua kính lọc nhìn về phía chân trời, chỉ cảm thấy ánh sáng như ngọc lấp lánh một phương, đẹp đẽ đến không thể diễn tả.
“Đẹp không?” Cẩn Du cúi thấp đầu, khoảng cách giữa tôi và anh trong khoảnh khắc trở nên thật gần. Hơi thở ấm áp của anh phả lên bên trái khuôn mặt tôi. Tôi cảm thấy mình sắp rối loạn trận tuyến rồi, đáy lòng nóng lên như nước được đun nóng, xì xì sôi trào.
“Cậu tới xem đi…” Tôi rời khỏi chỗ đứng, đem vị trí nhường cho Cẩn Du.
Cẩn Du ghé mắt vào, vẻ mặt chuyên chú. Qua một lát sau, anh vui vẻ chạy tới kéo tôi: “Bắt đầu rồi.”
Thực ra tôi đối với việc xem nguyệt thực cũng không có hứng thú gì lớn lao, không thể so với Cẩn Du là một kẻ say mê thiên văn học. Nhưng đến khi tôi trông thấy hình ảnh toàn bộ mặt trăng tròn trịa từ từ biến mất, nội tâm cũng tràn đầy kích động.
Mái nhà khá sạch sẽ, tôi và Cẩn Du ngồi trên chiếu, trăng tròn nhanh chóng hiện ra trở lại, cùng cái đầu và khuôn mặt của người nào đó ở một bên, hết sức hòa hợp.
“Tần Triều Ca.”
“Ừm.”
“Tần Triều Ca…”
“Đang ở đây mà.”
“Tần Triều Ca, mình muốn nói với cậu một việc.”
Tôi xoay đầu qua, trong lòng mơ hồ như có cái gì đang phá kén chui ra, tôi không dám nhìn vào đôi mắt Cẩn Du, cho nên tầm mắt chỉ chuyển đi chuyển lại từ trên cổ áo sơ mi anh xuống dưới.
“Tần Triều Ca, thực ra mình vẫn luôn thích cậu.”
“…”
Tôi chưa từng nhìn ngắm mấy vì sao quá ư là dư thừa trên trời, tôi nghĩ đêm nay tôi bị hocmôn làm cho hoa mắt rồi, cho nên mới thấy mọi thứ đều hỗn loạn.
“Tần Triều Ca, thực ra mình vẫn luôn thích cậu.” Rất nhiều năm sau, tôi thường nhớ tới buổi đêm mùa hè năm ấy, có một nam sinh nói cho tôi biết hắn vẫn luôn thích tôi.
Cũng không phải là lời tâm tình động lòng người lắm, có lẽ ngay cả lời tâm tình cũng không phải, chỉ là tôi cảm thấy lời nói đó chân thành tha thiết khiến người ta rung động. Tôi nghĩ, khi đó Cẩn Du là thật sự thật lòng.
Khi đó lòng của chúng tôi đều thực mềm mại, tín niệm cũng đơn giản, không muốn nhiều lắm, chỉ biết nhìn ngóng thứ mình trân trọng nhất. Sau đó em họ nói với tôi, đây không phải mềm mại, đây là lừa đảo, con bé hỏi tôi chị sẽ không chỉ vì câu này mà gật đầu đồng ý với anh ta chứ?
Tôi mỉm cười nói đúng.
Khi học trung học tôi và Cẩn Du đều xin trọ ở trường. Tần Bạch Liên rất vui vẻ khi tôi có thể ở lại ký túc xá. Bà cho rằng trọ ở trường có thể khiến tôi rèn luyện khả năng tự lập.
Ngày khai giảng hôm đó, Tần Bạch Liên đưa xe đi mua cho tôi một đống đồ dùng.
Tôi rất lo lắng tới cuộc sống cá nhân của Tần Bạch Liên: “Nếu cô đơn thì tìm một người bầu bạn, con không ngại đâu.”
Tần Bạch Liên tức giận không nhỏ, hùng hùng hổ hổ vứt tôi xuống xe: “Nuôi không con, thật sự là nuôi không con, lại còn chân ngoài dài hơn chân trong.”
Tôi thở dài xuống xe, nhìn Tần Bạch Liên lạnh lùng rời đi. Không rõ rốt cuộc bà còn chờ đợi cái gì, chờ đợi một người đàn ông còn có thể trở về bên bà, hay là chờ đợi một ngày tôi có thể nhận tổ quy tông?
Tần Bạch Liên nói cho tôi biết, thực ra họ của tôi không phải họ Tần mà là họ Tống, Tống Triều Ca.
Tần Bạch Liên còn nói cho tôi biết, tên của tôi là do người đàn ông đó đặt, vui vẻ triều khởi, kinh đào chụp ngạn (mình không hiểu ý câu này lắm nói chung là mong ước bạn trẻ Tần sẽ luôn vui vẻ)
Bà còn nói, nếu tôi có oán hận thì hãy oán hận bà, vì lúc trước là chính bà cố ý muốn sinh ra tôi.
Tần Bạch Liên một chút cũng không hề giấu diếm tôi, nhưng mà tôi không thích nghe. Bao nhiêu vở hí khúc như vậy, tôi ghét nhất chính là chuyện về Trần Thế Mỹ.
Mặc dù trong miêu tả của Tần Bạch Liên, ông ta rõ là một Trần Thế Mỹ có nỗi khổ riêng.
Tôi nghĩ, tôi không phải chúa Jesus, vì sao mẹ tôi lại là thánh mẫu?
Ký túc xá của trung học Z cũng khá tốt, giường tầng, một phòng có tám người ở, diện tích ban công cũng lớn, đứng ở ban công có thể nhìn thấy ban công ký túc xá nam sinh đối diện đang phơi quần lót, có màu trắng, xanh đen, có in chữ mà cũng có in họa tiết hoạt hình.
Hạ Chính Văn là bạn cùng phòng đầu tiên tôi quen. Cô ấy mới vào ký túc xá đã mắng chửi, sau đó chúng tôi từ nội dung mắng chửi của cô ấy mới biết được một tin tức cực kỳ quan trọng.
Bởi vì phòng ký túc của trường có hạn, số lượng nam sinh lại nhiều hơn nữ sinh nên để tiết kiệm và sử dụng hợp lí tài nguyên, phòng trống của nữ sinh sẽ được để lại cho nam sinh.
Đương nhiên, nhà trường vẫn phân chia ra, không thể để nam nữ cùng ở lộn xộn được mà là áp dụng một phương án. Ký túc xá có năm tầng, tầng 1,2 thuộc quyền nam sinh sử dụng, tầng ba bốn năm vẫn cho nữ sinh ở như trước.
Thực không may nhà trường chọn 2 phòng giao nhau của khu nữ sinh, mà tôi cũng ở một trong số đó.
Tôi đem việc này nói cho Cẩn Du, Cẩn Du còn tức giận hơn so với tôi, anh mắng trường học tới mức mắng chó chó chảy máu đầu, sau khi mắng xong, anh nói muốn xin để anh ở lầu này.
Tôi mắng: “Cậu muốn đi ra oai với người ta ư?”
Cẩn Du kéo tay tôi tránh ra chỗ không có người, “Mình là sợ bọn họ muốn chèn ép trước.”
Tôi: “Yên tâm đi, ở tầng này có nhiều phòng như vậy sao có thể chọn trúng mình a,mình không xui xẻo đến thế đâu.”
Cẩn Du vỗ gáy tôi: “Nói cái gì đâu.” Sau đó anh chạy đi xin thật.
Tôi không biết làm sao quản lý ký túc có thể đồng ý lời cầu xin vô lại này của anh nhưng mà Cẩn Du thật sự làm được. Anh đổi phòng ngủ, buổi chiều tôi chạy đi giúp đỡ, giúp anh mang chậu rửa mặt cũng mấy đồ vật nhẹ.
Nhóm bạn cùng phòng đều cảm thấy tôi và Cẩn Du quá mức thân thiết. Hạ Chính Văn còn hỏi tôi có phải là bạn gái của Cẩn Du không, tôi nói dối, nói với bọn họ là không phải, tôi với anh chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết.
Hạ Chính Văn nói khi đó tất cả bọn họ đều tin, bởi vì các cô ấy cho rằng học sinh gương mẫu giống như Cẩn Du sẽ không bao giờ yêu sớm.
Trước khi nhập học, tôi và Cẩn Du đã bàn bạc kỹ càng. Chúng tôi muốn duy trì mở mức tình cảm lưu luyến, tuy lá gan của tôi và anh đều không nhỏ nhưng để có thể đặt chuyện yêu sớm lên trên mặt bàn cho người ta nhìn, vẫn có một độ khó khăn nhất định.
Huống chi, Tần Bạch Liển hẳn cũng không thích tôi yêu sớm. Tôi một bên ôm áy náy với Tần Bạch Liên, một bên hưởng thụ ngọt ngào do tình yêu sớm mang lại. Tâm trạng lúc nào cũng mâu thuẫn, lo sợ bất an nhưng tôi vẫn không muốn vứt bỏ.
ở thời điểm đó, tôi với Cẩn Du đều là những kẻ tự phụ, đánh giá năng lực của mình quá cao. Chúng tôi cho rằng cái gọi là yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập, lời này thực vô nghĩa. Ít nhất đối với tôi và anh, chúng tôi đều cảm thấy năng lực không chế của mình tốt lắm, học tập cũng không phải giống như cuộc sống khổ hạnh của cao tăng, học tập là một chặng đường trong cuộc đời, tình yêu cũng vậy, nếu hai người trong lúc đó không có mâu thuẫn thì có thể cùng nhau đi.
Trung học Z là một nơi ngọa hổ tàng long, tỷ như nam sinh đứng trước tôi ngày đầu tiên xếp hàng đi ăn, ngày hôm sau Hạ Chính Văn chỉ cho tôi bảo đó chính là trạng nguyên kỳ thi tuyển vừa rồi.
“Trước kia học cùng một trường với tớ, kiêu căng đến đòi mạng.” Hạ Chính Văn cũng không thích bạn trạng nguyên này lắm, lúc giới thiệu còn cười mỉm.
Tôi nhìn vị trạng nguyên này kỹ vài lần, cậu ta quả thật có bản chất kiêu ngạo trong người.
Một nam sinh, dáng người cao ngất, khuôn mặt đẹp trai, hơn nữa còn nổi trội xuất sắc về mặt học tập, lúc ấy may mắn còn đậu trạng nguyên, có kiêu ngạo cũng là việc đương nhiên.
Nghĩ đến đây, tôi lại càng thêm vừa ý Cẩn Du. Cẩn Du không phải không kiêu ngạo nhưng cách anh kiêu không khiến người khác phản cảm, ít nhất sẽ không giống như bạn trạng nguyên này, để cho người ta ở sau lưng chỉ chỏ bàn tán.
Cẩn Du muốn giới thiệu với tôi một nam sinh, nói đó là bạn chơi từ nhỏ của anh. Hôm đó chúng tôi hẹn nhau ở một quán đối diện với cổng trường trung học Z gặp mặt.
Kết quả đi vào tôi liền hoảng sợ, người Cẩn Du muốn giới thiệu cho tôi đúng là Hạ Ngang.
“Đây là Hạ Ngang.” Cẩn Du nói với tôi.
“Xin chào.” Tôi mỉm cười.
Hạ Ngang gật đầu, xem như chào hỏi.
Trong lòng tôi buồn bực cảm giác Hạ Ngang mang lại cho tôi không giống như người sẽ viết bức thư đó. Khuôn mặt Hạ Ngang thuộc loại anh tuấn, không thể so với ngũ quan tuấn nhã của Cẩn Du. Thân hình Hạ Ngang cao to, hơn nữa sống mũi cao thẳng khiến ngũ quan của anh rất sắc bén, tôi cảm thấy trông anh rất giống con lai.
Sau Cẩn Du nói cho tôi biết, Hạ Ngang đúng là có một phần tư dòng máu nước ngoài, bà nội anh là người Bangkok Thái Lan.
Tôi nói: “Khó trách bạn ấy đen như vậy.”
Hạ Ngang mang lại cho người ta cảm giác quá mạnh mẽ, không thích nói chuyện. Nếu ba chúng tôi ở cùng một chỗ, trên cơ bản đều là Cẩn Du và tôi nói chuyện, anh ở bên cạnh nghe.
Tôi từng vụng trộm hỏi qua Cẩn Du: “Cậu có cảm thấy Hạ Ngang rất chán ghét mình?”
Cẩn Du khẳng định với tôi là không phải, còn nói lúc trước Hạ Ngang từng nói rằng tôi là một cô gái rất tốt.
Tôi thở dài nói: “Xong rồi, vậy khẳng định là cậu ấy thích cậu rồi.”
Cẩn Du: “Cũng không có khả năng.”
Tôi: “Đừng trả lời khẳng định như vậy, mọi việc đều có thể, chính cậu nên chú ý a.”
Cẩn Du cười, tiến lại gần nói nhỏ bên tai tôi: “Hạ Ngang thuộc phái hành động, nếu tên ấy thực sự đối với mình có tâm tư, đã sớm xuống tay rồi.”
Tôi sợ Cẩn Du nói thế vì muốn thể hiện với tôi cho nên đành ôm tâm trạng xem kịch vui cùng anh đi lên.
Mà ngoài dự kiến của tôi là, Cẩn Du thật sự có chìa khóa của cánh cửa sắt tầng cao nhất.
Tôi kinh ngạc không thôi: “Trung tâm thương mại là do nhà cậu mở sao?”
Cẩn Du lắc đầu: “Là nhà bác tớ, cái chìa khóa cũng mượn từ chỗ bác ấy.”
Tôi hiểu rõ gật gật đầu. Có thể suy ra nhà anh không phú thì quý thôi.
Trên mái nhà gió rất to, gió lạnh thổi từng trận, thổi tan toàn bộ khô nóng trên người. Cẩn Du chạy đến lắp kính thiên văn, còn tôi thì quan sát biển quảng cáo trên mái nhà, ở trong lòng dự tính không biết mỗi tấm biển này cần bao nhiêu phí quảng cáo.
“Lại đây.” Cẩn Du ngoắc tôi.
Gió mạnh khiến mái tóc anh bị thổi đến lộn xộn, áo sơ mi trắng rộng thùng thình trên người cũng phần phật bay theo.
“Có thể nhìn chưa?”
Cẩn Du nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Nghe nói là 20 giờ 10 phút, còn kém 5 phút nữa.”
Tôi qua kính lọc nhìn về phía chân trời, chỉ cảm thấy ánh sáng như ngọc lấp lánh một phương, đẹp đẽ đến không thể diễn tả.
“Đẹp không?” Cẩn Du cúi thấp đầu, khoảng cách giữa tôi và anh trong khoảnh khắc trở nên thật gần. Hơi thở ấm áp của anh phả lên bên trái khuôn mặt tôi. Tôi cảm thấy mình sắp rối loạn trận tuyến rồi, đáy lòng nóng lên như nước được đun nóng, xì xì sôi trào.
“Cậu tới xem đi…” Tôi rời khỏi chỗ đứng, đem vị trí nhường cho Cẩn Du.
Cẩn Du ghé mắt vào, vẻ mặt chuyên chú. Qua một lát sau, anh vui vẻ chạy tới kéo tôi: “Bắt đầu rồi.”
Thực ra tôi đối với việc xem nguyệt thực cũng không có hứng thú gì lớn lao, không thể so với Cẩn Du là một kẻ say mê thiên văn học. Nhưng đến khi tôi trông thấy hình ảnh toàn bộ mặt trăng tròn trịa từ từ biến mất, nội tâm cũng tràn đầy kích động.
Mái nhà khá sạch sẽ, tôi và Cẩn Du ngồi trên chiếu, trăng tròn nhanh chóng hiện ra trở lại, cùng cái đầu và khuôn mặt của người nào đó ở một bên, hết sức hòa hợp.
“Tần Triều Ca.”
“Ừm.”
“Tần Triều Ca…”
“Đang ở đây mà.”
“Tần Triều Ca, mình muốn nói với cậu một việc.”
Tôi xoay đầu qua, trong lòng mơ hồ như có cái gì đang phá kén chui ra, tôi không dám nhìn vào đôi mắt Cẩn Du, cho nên tầm mắt chỉ chuyển đi chuyển lại từ trên cổ áo sơ mi anh xuống dưới.
“Tần Triều Ca, thực ra mình vẫn luôn thích cậu.”
“…”
Tôi chưa từng nhìn ngắm mấy vì sao quá ư là dư thừa trên trời, tôi nghĩ đêm nay tôi bị hocmôn làm cho hoa mắt rồi, cho nên mới thấy mọi thứ đều hỗn loạn.
“Tần Triều Ca, thực ra mình vẫn luôn thích cậu.” Rất nhiều năm sau, tôi thường nhớ tới buổi đêm mùa hè năm ấy, có một nam sinh nói cho tôi biết hắn vẫn luôn thích tôi.
Cũng không phải là lời tâm tình động lòng người lắm, có lẽ ngay cả lời tâm tình cũng không phải, chỉ là tôi cảm thấy lời nói đó chân thành tha thiết khiến người ta rung động. Tôi nghĩ, khi đó Cẩn Du là thật sự thật lòng.
Khi đó lòng của chúng tôi đều thực mềm mại, tín niệm cũng đơn giản, không muốn nhiều lắm, chỉ biết nhìn ngóng thứ mình trân trọng nhất. Sau đó em họ nói với tôi, đây không phải mềm mại, đây là lừa đảo, con bé hỏi tôi chị sẽ không chỉ vì câu này mà gật đầu đồng ý với anh ta chứ?
Tôi mỉm cười nói đúng.
Khi học trung học tôi và Cẩn Du đều xin trọ ở trường. Tần Bạch Liên rất vui vẻ khi tôi có thể ở lại ký túc xá. Bà cho rằng trọ ở trường có thể khiến tôi rèn luyện khả năng tự lập.
Ngày khai giảng hôm đó, Tần Bạch Liên đưa xe đi mua cho tôi một đống đồ dùng.
Tôi rất lo lắng tới cuộc sống cá nhân của Tần Bạch Liên: “Nếu cô đơn thì tìm một người bầu bạn, con không ngại đâu.”
Tần Bạch Liên tức giận không nhỏ, hùng hùng hổ hổ vứt tôi xuống xe: “Nuôi không con, thật sự là nuôi không con, lại còn chân ngoài dài hơn chân trong.”
Tôi thở dài xuống xe, nhìn Tần Bạch Liên lạnh lùng rời đi. Không rõ rốt cuộc bà còn chờ đợi cái gì, chờ đợi một người đàn ông còn có thể trở về bên bà, hay là chờ đợi một ngày tôi có thể nhận tổ quy tông?
Tần Bạch Liên nói cho tôi biết, thực ra họ của tôi không phải họ Tần mà là họ Tống, Tống Triều Ca.
Tần Bạch Liên còn nói cho tôi biết, tên của tôi là do người đàn ông đó đặt, vui vẻ triều khởi, kinh đào chụp ngạn (mình không hiểu ý câu này lắm nói chung là mong ước bạn trẻ Tần sẽ luôn vui vẻ)
Bà còn nói, nếu tôi có oán hận thì hãy oán hận bà, vì lúc trước là chính bà cố ý muốn sinh ra tôi.
Tần Bạch Liên một chút cũng không hề giấu diếm tôi, nhưng mà tôi không thích nghe. Bao nhiêu vở hí khúc như vậy, tôi ghét nhất chính là chuyện về Trần Thế Mỹ.
Mặc dù trong miêu tả của Tần Bạch Liên, ông ta rõ là một Trần Thế Mỹ có nỗi khổ riêng.
Tôi nghĩ, tôi không phải chúa Jesus, vì sao mẹ tôi lại là thánh mẫu?
Ký túc xá của trung học Z cũng khá tốt, giường tầng, một phòng có tám người ở, diện tích ban công cũng lớn, đứng ở ban công có thể nhìn thấy ban công ký túc xá nam sinh đối diện đang phơi quần lót, có màu trắng, xanh đen, có in chữ mà cũng có in họa tiết hoạt hình.
Hạ Chính Văn là bạn cùng phòng đầu tiên tôi quen. Cô ấy mới vào ký túc xá đã mắng chửi, sau đó chúng tôi từ nội dung mắng chửi của cô ấy mới biết được một tin tức cực kỳ quan trọng.
Bởi vì phòng ký túc của trường có hạn, số lượng nam sinh lại nhiều hơn nữ sinh nên để tiết kiệm và sử dụng hợp lí tài nguyên, phòng trống của nữ sinh sẽ được để lại cho nam sinh.
Đương nhiên, nhà trường vẫn phân chia ra, không thể để nam nữ cùng ở lộn xộn được mà là áp dụng một phương án. Ký túc xá có năm tầng, tầng 1,2 thuộc quyền nam sinh sử dụng, tầng ba bốn năm vẫn cho nữ sinh ở như trước.
Thực không may nhà trường chọn 2 phòng giao nhau của khu nữ sinh, mà tôi cũng ở một trong số đó.
Tôi đem việc này nói cho Cẩn Du, Cẩn Du còn tức giận hơn so với tôi, anh mắng trường học tới mức mắng chó chó chảy máu đầu, sau khi mắng xong, anh nói muốn xin để anh ở lầu này.
Tôi mắng: “Cậu muốn đi ra oai với người ta ư?”
Cẩn Du kéo tay tôi tránh ra chỗ không có người, “Mình là sợ bọn họ muốn chèn ép trước.”
Tôi: “Yên tâm đi, ở tầng này có nhiều phòng như vậy sao có thể chọn trúng mình a,mình không xui xẻo đến thế đâu.”
Cẩn Du vỗ gáy tôi: “Nói cái gì đâu.” Sau đó anh chạy đi xin thật.
Tôi không biết làm sao quản lý ký túc có thể đồng ý lời cầu xin vô lại này của anh nhưng mà Cẩn Du thật sự làm được. Anh đổi phòng ngủ, buổi chiều tôi chạy đi giúp đỡ, giúp anh mang chậu rửa mặt cũng mấy đồ vật nhẹ.
Nhóm bạn cùng phòng đều cảm thấy tôi và Cẩn Du quá mức thân thiết. Hạ Chính Văn còn hỏi tôi có phải là bạn gái của Cẩn Du không, tôi nói dối, nói với bọn họ là không phải, tôi với anh chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết.
Hạ Chính Văn nói khi đó tất cả bọn họ đều tin, bởi vì các cô ấy cho rằng học sinh gương mẫu giống như Cẩn Du sẽ không bao giờ yêu sớm.
Trước khi nhập học, tôi và Cẩn Du đã bàn bạc kỹ càng. Chúng tôi muốn duy trì mở mức tình cảm lưu luyến, tuy lá gan của tôi và anh đều không nhỏ nhưng để có thể đặt chuyện yêu sớm lên trên mặt bàn cho người ta nhìn, vẫn có một độ khó khăn nhất định.
Huống chi, Tần Bạch Liển hẳn cũng không thích tôi yêu sớm. Tôi một bên ôm áy náy với Tần Bạch Liên, một bên hưởng thụ ngọt ngào do tình yêu sớm mang lại. Tâm trạng lúc nào cũng mâu thuẫn, lo sợ bất an nhưng tôi vẫn không muốn vứt bỏ.
ở thời điểm đó, tôi với Cẩn Du đều là những kẻ tự phụ, đánh giá năng lực của mình quá cao. Chúng tôi cho rằng cái gọi là yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập, lời này thực vô nghĩa. Ít nhất đối với tôi và anh, chúng tôi đều cảm thấy năng lực không chế của mình tốt lắm, học tập cũng không phải giống như cuộc sống khổ hạnh của cao tăng, học tập là một chặng đường trong cuộc đời, tình yêu cũng vậy, nếu hai người trong lúc đó không có mâu thuẫn thì có thể cùng nhau đi.
Trung học Z là một nơi ngọa hổ tàng long, tỷ như nam sinh đứng trước tôi ngày đầu tiên xếp hàng đi ăn, ngày hôm sau Hạ Chính Văn chỉ cho tôi bảo đó chính là trạng nguyên kỳ thi tuyển vừa rồi.
“Trước kia học cùng một trường với tớ, kiêu căng đến đòi mạng.” Hạ Chính Văn cũng không thích bạn trạng nguyên này lắm, lúc giới thiệu còn cười mỉm.
Tôi nhìn vị trạng nguyên này kỹ vài lần, cậu ta quả thật có bản chất kiêu ngạo trong người.
Một nam sinh, dáng người cao ngất, khuôn mặt đẹp trai, hơn nữa còn nổi trội xuất sắc về mặt học tập, lúc ấy may mắn còn đậu trạng nguyên, có kiêu ngạo cũng là việc đương nhiên.
Nghĩ đến đây, tôi lại càng thêm vừa ý Cẩn Du. Cẩn Du không phải không kiêu ngạo nhưng cách anh kiêu không khiến người khác phản cảm, ít nhất sẽ không giống như bạn trạng nguyên này, để cho người ta ở sau lưng chỉ chỏ bàn tán.
Cẩn Du muốn giới thiệu với tôi một nam sinh, nói đó là bạn chơi từ nhỏ của anh. Hôm đó chúng tôi hẹn nhau ở một quán đối diện với cổng trường trung học Z gặp mặt.
Kết quả đi vào tôi liền hoảng sợ, người Cẩn Du muốn giới thiệu cho tôi đúng là Hạ Ngang.
“Đây là Hạ Ngang.” Cẩn Du nói với tôi.
“Xin chào.” Tôi mỉm cười.
Hạ Ngang gật đầu, xem như chào hỏi.
Trong lòng tôi buồn bực cảm giác Hạ Ngang mang lại cho tôi không giống như người sẽ viết bức thư đó. Khuôn mặt Hạ Ngang thuộc loại anh tuấn, không thể so với ngũ quan tuấn nhã của Cẩn Du. Thân hình Hạ Ngang cao to, hơn nữa sống mũi cao thẳng khiến ngũ quan của anh rất sắc bén, tôi cảm thấy trông anh rất giống con lai.
Sau Cẩn Du nói cho tôi biết, Hạ Ngang đúng là có một phần tư dòng máu nước ngoài, bà nội anh là người Bangkok Thái Lan.
Tôi nói: “Khó trách bạn ấy đen như vậy.”
Hạ Ngang mang lại cho người ta cảm giác quá mạnh mẽ, không thích nói chuyện. Nếu ba chúng tôi ở cùng một chỗ, trên cơ bản đều là Cẩn Du và tôi nói chuyện, anh ở bên cạnh nghe.
Tôi từng vụng trộm hỏi qua Cẩn Du: “Cậu có cảm thấy Hạ Ngang rất chán ghét mình?”
Cẩn Du khẳng định với tôi là không phải, còn nói lúc trước Hạ Ngang từng nói rằng tôi là một cô gái rất tốt.
Tôi thở dài nói: “Xong rồi, vậy khẳng định là cậu ấy thích cậu rồi.”
Cẩn Du: “Cũng không có khả năng.”
Tôi: “Đừng trả lời khẳng định như vậy, mọi việc đều có thể, chính cậu nên chú ý a.”
Cẩn Du cười, tiến lại gần nói nhỏ bên tai tôi: “Hạ Ngang thuộc phái hành động, nếu tên ấy thực sự đối với mình có tâm tư, đã sớm xuống tay rồi.”
/53
|