Sau khi đi siêu thị về, tôi mang hết trái cây và rau dưa ra phân loại rồi bỏ vào tủ lạnh sau đó ngồi ôm máy tính tán chuyện trên MSN với Trần Tử Minh. Sau khi Trần Tử Minh tốt nghiệp đại học cũng không tệ lắm, tốt nghiệp đại học hệ chính quy sau đó được nhận vào công ty lập trình tốt nhất thành phố Z, mới qua một hai năm mà đã thành nhân viên IT cao cấp rồi.
“Đại minh tinh, làm sao mà lại bỏ về nước vậy?” Trần Tử Minh vừa log in đã châm chọc tôi luôn.
Tôi gõ một biểu tượng mặt cười, sau đó hỏi cậu ta: “Gần đây chú Trần có khỏe không?”
Trần Tử Minh: “Mỗi ngày đều trồng hoa, chơi cờ, dắt chó đi dạo…”
Tôi nhắn lại: “Mấy hôm nữa sẽ đến thăm chú ấy.”
Trần Tử Minh: “Quả là vinh hạnh cho kẻ hèn này.” Một lát sau, nick của cậu ta tối lại, tôi nghĩ cậu ta có lẽ đã log out rồi, chợt có một tin nhắn được gửi đến.
“Đã gặp cậu ta chưa?”
Tôi: “Chưa.”
Trần Tử Minh: “Tháng trước tớ có gặp cậu ta.”
Tôi: “Thế à?”
Trần Tử Minh: “Cậu ta rất bận, không những phải tiếp quản trung tâm thương mại cho bác mà còn cùng người ta hợp tác mở một văn phòng kiến trúc.”
Tôi: “Bác?”
Trần Tử Minh: “Trung tâm thương mại Diệp Mậu vốn là gia sản nhà họ Diệp, bởi vì bố mẹ Diệp Cẩn Du đều làm chính trị cho nên vẫn để bác gái cậu ta tiếp quản, bây giờ đầu óc bác gái cậu ta có vấn đề, cậu ta tiếp quản Diệp Mậu cũng là phải thôi.”
Tôi: “Ừm.”
Trần Tử Minh: “Không có suy nghĩ gì sao?”
Tôi: “Tớ phải có suy nghĩ gì sao?”
Trần Tử Minh: “Giờ lòng lặng như mặt nước rồi à?” Sau đó còn chưa kịp đợi tôi đáp lại, Trần Tử Minh lại gõ thêm một dòng tin nhắn nữa: “Cũng tốt a, trên đời này chỉ thiếu nhất mấy người có thể quên được người yêu, còn nhiều nhất chính là những kẻ quên luôn ân nhân cứu giúp trong lúc hoạn nạn mà.”
Tôi: “Được rồi, cậu cũng đừng có sỉ nhục tớ nữa.”
~
Đỗ Mĩ Mĩ với đầu bếp Triệu Hải yêu nhau sáu năm cuối cùng cũng kết hôn vào tháng 3 năm ngoái. Hai người sinh ra ngay một bé gái đáng yêu trong cùng năm đó, mập mạp vô cùng, đôi mắt tròn to trong suốt lúc cười lên trông chẳng khác nào Đỗ Mĩ Mĩ. Có lần Đỗ Mĩ Mĩ nói chuyện qua video với tôi, cô nhóc này cũng có thể a a ô ô gọi tôi là “Dì nhỏ”.
6 giờ tối ngày hôm sau Hạ Ngang mới đáp chuyến bay về thành phố Z. Tôi đi đến sớm hơn nên chỉ đành an vị ngồi ở phòng chờ khách VIP đọc báo. Trong chuyên mục giải trí của tờ báo cũng có một ít tin tức về tôi, tôi nhìn bức ảnh bên dưới tiêu đề màu đen, vô cùng bất mãn vì cảm thấy họ chụp ảnh tôi thật xấu.
Sau khi Hạ Ngang xuống máy bay liền trực tiếp đi thẳng xuống lối ra màu xanh, đang lúc tôi chăm chú “nghiên cứu” bức ảnh của mình trên báo, anh đã bước lại gần.
Tôi ngẩng đầu nhìn trang phục nghiêm chỉnh anh mặc trên người, không cần nghĩ cũng biết là hội nghị vừa chấm dứt anh đã lập tức bay về nước, vô cùng cảm khái cảm thấy đây thực sự là một người chuyên ở trên không trung.
“Xem gì vậy?” Hạ Ngang hỏi tôi.
Tôi mở đúng trang báo đang xem ra cho anh nhìn, cười hỏi: “Cậu có cảm thấy má trái với má phải của tớ lệch nhau không?” Nói xong tôi liền nghiêng mặt cho Hạ Ngang nhìn má trái tôi, để anh so sánh với bức ảnh này.
Hạ Ngang liếc mắt nhìn qua tờ báo, sau đó còn thật sự chăm chú nhìn má trái của tôi, nói: “Đúng là má phải tròn hơn má trái.”
Tôi cười “xì” một tiếng. Hạ Ngang rõ ràng là một người vô cùng nghiêm túc đứng đắn, vậy mà lại phối hợp với hành động nhàm chán này của tôi, có đôi khi tôi còn hoài nghi thực ra anh là một người hài hước giả trang lạnh lùng.
“Lần này về nước ở mấy ngày?” Tôi hỏi Hạ Ngang.
“Một hai tháng.” Lúc đi ra Hạ Ngang tự nhiên đi ở bên phải tôi, nghiêng người che tôi ở bên trong.
Tôi ngẩng đầu xuyên qua mắt kính đen nhìn anh, chợt phát hiện ra cổ anh lộ ra mảnh vải băng màu trắng.
Đến khi đóng cửa xe rồi, tôi nghiêng người giữ lấy vai anh, chỉ vào vải băng trên cổ hỏi: “Sao lại thế này?”
Hạ Ngang bắt lấy tay tôi: “Không nghiêm trọng.”
Tôi: “Bị đâm hay là bị ngã?”
Hạ Ngang đáp: “Bị đâm.”
“Lừa ai hả.” Tôi trừng mắt liếc anh một cái, “Bằng trình độ của cậu mà cũng để người ta đâm cho một
dao à?”
Hạ Ngang bất đắc dĩ mỉm cười với tôi, sau đó giải thích: “Lúc giao hàng xảy ra biến.”
Tôi không để ý Hạ Ngang nữa, cúi đầu khởi động xe sau đó đánh tay lái đi vào đường cao tốc.
Đến khi xe đi trên đường cao tốc, Hạ Ngang mở miệng nói: “Lúc đó đang vận chuyển một ít hàng cao
cấp, vì chủ hàng lần này trước đây là anh em của tớ, hơn nữa trạm kiểm soát cảng Bordeaux có chút vấn đề khó giải quyết, nên phải phối hợp tạo thêm mấy con đường khác.”
Tôi: “Tạo đường? Tạo đường thế nào mà họng bị thương?”
Hạ Ngang dở khóc dở cười liếc tôi một cái sau đó hỏi tôi một ít sự việc xảy ra bên này.
“Sáu tháng cuối năm AC định làm một bộ phim cổ trang võ hiệp, tớ là nữ 2.”
Đầu tiên Hạ Ngang “à” một tiếng, sau đó lại nhíu mày hỏi: “Vì sao lại là nữ 2?”
Tôi vừa lái xe vừa cười nói: “Bỏi vì nữ 2 thì không đẹp bằng nữ chính đó mà.”
Hạ Ngang không nói lời nào, khóe môi cong lên, trong mắt hiện lên từng mảnh nhỏ vui vẻ.
Trở về nhà trọ tôi liền đeo tạp dề rồi bận bịu nấu nướng trong phòng bếp, vất vả hơn 1 giờ mới nấu xong cơm tối, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả chân trời đều đã nhuộm một màu tối đen, đứng ở tầng hai mươi của tòa nhà còn có thể nhìn thấy ánh đèn tỏa ra từ hàng vạn gia đình bên ngoài.
“Đợi canh sôi là có thể ăn rồi, chờ lâu như vậy có đói bụng lắm không?” Tôi hé ra ngoài cửa phòng bếp nói với Hạ Ngang.
“Không.” Hạ Ngang đi tới giúp tôi lấy một cái bát tô, đến khi canh trứng sôi, anh chủ động đổ canh vào bát sau đó đặt lên bàn cơm.
Tôi vừa cởi tạp dề vừa đi theo Hạ Ngang ra khỏi phòng bếp, lúc ngồi xuống ăn cơm, tôi hỏi anh: “Thời gian về nước định ở đâu, nhà cũ sao?” Nhà cũ của Hạ Ngang là căn biệt thự ở ngoại ô phía đông thành phố, chính là nơi mà hồi trung học tôi với Cẩn Du có qua đó tiễn Hạ Ngang.
“Không, ở khách sạn là được rồi.” Hạ Ngang nói.
Lúc này chợt tiếng chông điện thoại vang lên, tinh tinh tang tang, chính là bài hát chủ đề trong album của tôi.
Hạ Ngang đi đến bên bàn trà cạnh sô pha cầm điện thoại lên, cách một cánh cửa bằng thủy tinh, tôi không nghe rõ Hạ Ngang nói gì trong điện thoại nhưng số riêng của anh vốn cũng chỉ có vài người biết, cho nên không cần nghĩ cũng biết người gọi đến là ai.
Qua một lát, Hạ Ngang đi tới đưa điện thoại cho tôi: “Lâm Tương có chuyện muốn nói với cậu.”
Trong lúc nhất thời tôi không nhớ nổi Lâm Tương là ai, cầm điện thoại đặt lên ngang tai, giọng nam sang sảng liền truyền tới.
“Triều Ca à, buổi tối đến đây đi, Hiểu Tình rất muốn gặp cậu xin chữ kí đấy, mỗi ngày đều réo bên tai tớ mấy lần, cậu đến giúp đỡ ký cho cô ấy mấy chữ đi.”
Tôi: “…”
Tôi có biết cả Lâm Tương với Chung Hiểu Tình. Lâm Tương thì cũng tiếp xúc không nhiều lắm, quen biết với cậu ta vì cậu ta là bạn của Cẩn Du nhưng bạn gái Chung Hiểu Tình của cậu ta thì trước đây chúng tôi có cùng dạo phố mấy lần với nhau. Trong đám bạn học thời trung học của Cẩn Du có hai cặp đôi, một cặp là tôi với Cẩn Du, cặp kia chính là Lâm Tương và Chung Hiểu Tình. Nhớ có lần ra ngoài đi chơi với Cẩn Du, tôi với Chung Hiểu Tình còn cùng đi đến một cửa hàng áo cưới cổ điển, sau đó cô ấy bảo sau này rất muốn cử hành hôn lễ hai cặp đôi.
Nay tôi đã qua cái tuổi nằm mơ mặc áo cưới rồi. Lúc trước chụp ảnh bìa cho tạp chí tôi cũng mặc một bộ áo cưới, chính là bộ áo cưới mà truyền thông Paris cho rằng là bộ áo cưới đẹp nhất, nhưng cảm giác khi mặc cũng chẳng có gì, còn không bằng ngày xưa trộm khăn quàng cổ màu trắng của Tần
Bạch Liên trùm lên đầu, lúc ấy vui sướng biết bao nhiêu.
Ngắt điện thoại, tôi nói: “Bọn họ cũng mời tớ tới.”
Hai má Hạ Ngang bên dưới chiếc đèn treo phòng ăn tỏa ra một màu vàng óng ánh, chừng vài giây sau, anh nói: “Cẩn Du cũng sẽ đi.”
Tôi: “Không sao đâu, cậu ta cũng đâu ăn được tớ.”
Hạ Ngang nhíu mày, không nói gì.
Tôi mỉm cười, đùa nói: “Bây giờ tớ sống tốt thế này còn chưa có khoe ra cho cậu ta xem đâu.”
Hạ Ngang không có cách nào ép tôi, qua một lát anh bảo: “Vậy cùng đi đi, đến lúc đó nếu muốn trở về cứ nói với tớ một tiếng, đừng cố gắng chống đỡ.”
Tôi: “…” Nuốt một miếng cơm, “Sao có thể chứ?”
ăn xong cơm tối, tôi vào phòng thay một bộ quần áo, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần jean màu xanh, lúc soi gương để make up, tôi cảm thấy mình trẻ ra không ít.
Đi đến cửa phòng, tôi nói với Hạ Ngang: “Trẻ không?”
Hạ Ngang híp mắt, nở nụ cười: “Cậu đâu có già.”
Xe đi tới bar “7 màu”, bởi vì tới sớm nên trong phòng vẫn chưa có nhiều người, chỉ có một cô gái ngồi trên đùi một anh chàng, tay thì cầm microphone hát. Khi tôi và Hạ Ngang đẩy cửa phòng, cô gái vội vàng đứng lên khỏi đùi anh chàng kia, suýt chút nữa thì ngã đập đầu xuống mặt đất. May mà anh chàng kia cũng nhanh nhẹn, đỡ cô gái lên.
“Tiểu tử cậu rốt cuộc cũng chịu trở về rồi à, lần này định ở mấy ngày đây?” Lâm Tương thân thiết chào Hạ Ngang sau đó quay đầu nói với cô gái bên cạnh, “Là em gọi Triều Ca tới đấy, mau đi qua nói chuyện với người ta đi.”
Chung Hiểu Tình le lưỡi với Lâm Tương sau đó ôm tôi: “Tiểu Ca, mấy năm nay cậu đi đâu vậy, làm tớ nhớ cậu muốn chết.”
Tôi ôm Chung Hiểu Tình: “Đã lâu không gặp, Hiểu Tình.”
Chung Hiểu Tình kéo tôi ngồi vào bên cạnh, sau đó nói luôn mồm, trò chuyện hồi lâu, cô ấy khẽ nói vào bên tai tôi.
Tôi thật lòng vui vẻ thay Chung Hiểu Tình: “Chúc mừng cậu…”
“Cảm ơn.” Chung Hiểu Tình lộ dáng vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, “Vốn mình còn muốn kéo dài thêm vài năm nữa nhưng ba mẹ anh ấy cứ thúc giục, nghĩ đi nghĩ lại thì gả cho anh ấy là tốt nhất, chọn người khác cũng phiền toái lắm.”
“Đúng rồi, quên mất chuyện quan trọng nhất.” Chung Hiểu Tình lấy một tấm poster in hình tôi từ trong túi ra, “Ký tên cho tớ nhé, biết cậu trở thành sao, tớ xúc động đến điên rồi.”
Tôi mỉm cười ký lên trên poster: “Được chứ.”
“Chung Hiểu Tình, em không thấy mất mặt à, lớn vậy rồi còn học đòi hâm mộ ngôi sao.” Lâm Tương đang nói chuyện với Hạ Ngang, thỉnh thoảng lại quay sang chọc Chung Hiểu Tình một câu.
Chung Hiểu Tình bĩu môi, phản bác: “Bởi vì là Tiểu Ca nên em mới xúc động thế chứ.” Sau đó lại quay đi không thèm để ý tới, tiếp tục nói đông nói tây với tôi.
Trong trí nhớ của tôi, trước đây tôi với Chung Hiểu Tình cũng không hay gặp nhau lắm, thường thường cuối tuần mọi người hay tụ họp nhau. Lúc ấy, cả đám chỉ có hai đứa con gái cho nên chúng tôi cũng tự nhiên sáp lại gần nói chuyện thôi, chỉ có điều trước kia là tôi nói nhiều, còn bây giờ lại là cô ấy.
Tôi nghĩ chắc Chung Hiểu Tình có biết một chút chuyện về tôi với Cẩn Du nhưng lúc nói chuyện cô ấy lại không hề hỏi về tôi với Cẩn Du mà ngược lại, lại tỏ vẻ hứng thú với chuyện của tôi và Hạ Ngang hơn.
“Cậu đang quen với Hạ Ngang sao?” Chung Hiểu Tình hỏi tôi.
Tôi nở nụ cười, đang định trả lời thì cửa phòng chợt mở ra, sau đó nghe thấy tiếng Lâm Tương: “Diệp Cẩn Du, rốt cuộc thì cậu cũng lộ mặt ra rồi, Hạ Ngang thì ở Pháp nên mới không gặp được người, còn cậu thì sao, bận rộn đến mức mời cũng không mời được sao?”
Tôi theo bản năng quay đầu, chỉ thấy Cẩn Du đứng bên cửa khóe miệng cong lên nở một nụ cười sau đó liếc mắt nhìn tôi ở bên này rồi tiến lại gần chỗ Lâm Tương với Hạ Ngang nói chuyện.
Sau khi Cẩn Du tới, một lát sau lại thêm có một cặp đôi bước vào, nam thì tôi còn có chút quen mắt, nhưng nữ thì tôi không biết. Sau đó Chung Hiểu Tình ghé vào bên tai tôi nói một câu: “Cô gái đó là em gái kết nghĩa hồi đại học của Trương Nam, đến khi tốt nghiệp thì leo lên thẳng vị trí bạn gái của cậu ta.”
Đúng lúc này, cô gái đó thân thiện bước tới bên cạnh Chung Hiểu Tình. Cô gái này hẳn là không biết tôi nên quấn quýt lấy Chung Hiểu Tình nhờ cô ấy giới thiệu về tôi.
“Hiểu Tình, mau nói cho em biết chị gái xinh đẹp bên cạnh chị là ai đi, mọi người thật đúng giờ nha!”
Khóe môi Chung Hiểu Tình hạ xuống, tỏ vẻ không vui.
“Xin chào, gọi tôi “Tiểu Ca” là được.”
Cô gái bắt tay tôi: “Chào chị gái xinh đẹp, em tên là Băng Băng.”
Tôi rút tay lại, xem như đã làm quen xong.
Lần này họp mặt cũng không có nhiều người đến lắm. Trước khi đến tôi còn tưởng mình sẽ xấu hổ, nhưng bầu không khí so với tưởng tượng của tôi thì tốt hơn nhiều. Mọi người đều đã trưởng thành, biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên. Nếu có lời không nên nói bị ai “lỡ” nói ra thì mọi người cũng có thể bình tĩnh che dấu đi.
Cô gái vừa đến rất tự nhiên, vừa ngồi bên cạnh Chung Hiểu Tình nói mấy câu lại sang chỗ bên kia hát rồi đến bên cạnh Trương Nam, lớn mật ngồi lên trên đùi cậu ta hát, một bài lại một bài, cũng không sợ đau họng là gì.
“Hôm nay mình một tin tức muốn công bố: Đầu tháng 8 tới bọn mình sẽ tổ chức lễ cưới.” Lúc mọi người đến đông đủ, Lâm Tương đứng lên thông báo tin này.
Mọi người đều chúc mừng, tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chung Hiểu Tình sau đó lúc tầm mắt tôi rời đi vô tình chạm phải một tầm mắt khác.
Khóe miệng tôi cong lên, mỉm cười với Cẩn Du.
Lâm Tương gọi tới mấy bình rượu ngon, đến khi phục vụ mở rượu tôi chợt nhớ ra Hạ Ngang còn có vết thương trong người cho nên nghiêng người, vỗ vai anh nói: “Lát nữa đừng có uống rượu.”
“Oa, Tiểu Ca, cậu quản người ta ghê thế, phải để cho Hạ Ngang thoải mái chút chứ.” Chung Hiểu Tình nháy mắt mấy cái với tôi, giọng nói không to không nhỏ nhưng vẫn khiến mọi người trong phòng đều nghe được.
Tôi có chút mất tự nhiên mở miệng đáp: “Dạ dày của cậu ấy không tốt.”
“Ừ.” Hạ Ngang gật đầu, xem như đã đồng ý.
“Hạ Ngang, dạ dày cậu bắt đầu từ lúc nào thì không tốt vậy?” Lúc này Trương Nam có chút cảm thán nói: “Sau khi tốt nghiệp đi xã giao có thằng con trai nào là dạ dày khỏe đâu. Đợt trước mình còn phải đi soi dạ dày nữa, Cẩn Du cũng phải đi, lần đó kiểm tra còn bị loét dạ dày nặng nữa.”
Dứt lời, cậu ta nhìn về phía Cẩn Du, “Đúng không, Cẩn Du.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Cẩn Du, tươi cười trên mặt anh có chút cứng lại, một lát sau anh vỗ vai Trương Nam, nói lảng sang chuyện khác: “Lâm Tương, cậu với Chung Hiểu Tình kết hôn, có chỗ nào cần hỗ trợ cứ nói thẳng, đừng khách khí.”
Trong lòng tôi thực sự rất hâm mộ Chung Hiểu Tình với Lâm Tương. Hai bọn họ quen nhau từ khi học mẫu giáo, sau đó đến trung học thì bắt đầu yêu nhau, điểm ấy giống hệt với tôi và Cẩn Du.
Tôi nhớ rõ hai người này thời trung học thường giận nhau, lúc nào cũng mâu thuẫn. Lâm Tương có bệnh thiếu gia khó bỏ, tuy Chung Hiểu Tình khá dịu dàng nhưng cũng là người có tính bướng bỉnh cho nên khi hai người ở bên nhau cứ ba ngày hai lượt lại cãi nhau. Nhưng nhiều năm va va chạm chạm, cãi cãi vã vã hai người họ vẫn ở bên nhau.
Lâm mẹ không đồng ý cho Lâm Tương yêu cô ấy cho nên bốn năm này Lâm Tương luôn làm công tác tư tưởng với mẹ mình cho đến khi bà nhận Hiểu Tình mới thôi.
Trừ chuyện đó, Chung Hiểu Tình còn kể cho cô chuyện cô ấy với Lâm Tương không học cùng đại học với nhau, khác thành phố, khác nơi ở, cứ cách hai tuần Lâm Tương lại ngồi một chuyến tàu đường dài đến thăm cô ấy một lần. Cô ấy nói mỗi lần nhìn thấy trời tối rồi mà Lâm Tương mới mệt mỏi bước ra khỏi nhà ga, trong lòng cô ấy đã định rằng đời này chỉ yêu mình Lâm Tương, sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù về sau có chuyện gì xảy ra.
Cô gái tên Băng Băng kia còn ầm ĩ muốn chơi trò chơi “đại mạo hiểm nói thật lòng”, tôi nhìn Lâm Tương cho dù đang nói chuyện với ai cũng sẽ liếc nhìn Chung Hiểu Tình vài lần, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn.
“Tớ đi toilet.” Tôi nói với Hạ Ngang.
Hạ Ngang nhìn tôi, sau đó gật đầu.
“Không cho phép đi đâu, trò chơi còn chưa bắt đầu mà.” Băng Băng tựa vào vai Trương Nam nói một câu.
Tôi cười: “Các bạn cứ chơi trước đi, tớ đi toilet về sẽ chơi cùng.”
Tôi đi vào trong toilet, sau đó lấy thỏi son đỏ trong túi ra, rửa mặt xong thì trang điểm lại.
“Tiểu thư, có thể cho xin chút lửa không?” Một giọng nam vang lên cách đó không xa, tôi liếc xéo hắn một cái, sau đó tiếp tục tô son.
Người đàn ông đó ngượng ngùng nở nụ cười, xoay người rời đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng người đàn ông kia, chợt cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ có điều tôi không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu. Sau đó tầm mắt chuyển sang nơi khác, chợt bắt gặp Diệp Cẩn Du đang đứng ở ngã rẽ.
Tôi đầu tiên là cứng đờ sau đó thì mỉm cười với anh. Vừa rồi đèn trong phòng quá mờ, lúc Cẩn Du bước vào tôi cũng không nhìn kĩ, bây giờ mặt đối mặt, biến đổi của Cẩn Du khiến tôi không tránh khỏi giật mình.
Cao, gầy, đen, cũng càng thêm thành thục.
Tôi cúi đầu bật cười, đang định rời đi thì anh lại gọi tôi.
“Triều Ca, đợi một lát.” Dường như sợ tôi không nghe thấy, Cẩn Du bước lên trên hai bước, chỉ ngắn hơn hai bước, khoảng cách giữa tôi với anh lập tức kéo lại gần.
Tôi dựa vào tường, có chút không để ý hỏi: “Có việc gì sao?”
“Có chuyện muốn hỏi.” Giọng nói của Cẩn Du rõ ràng hơn một chút: “Em… với Hạ Ngang đang quen nhau?”
“Thì ra là việc này à.” Tôi thành thật lắc đầu, có chút đáng tiếc nói, “Không quen nhau đâu.”
Cẩn Du: “Thật không?”
“Đúng vậy.” Tôi nói, “Không có biện pháp, tôi rất thích Hạ Ngang nhưng Hạ Ngang lại chẳng hề cảm nắng tôi, nhiều năm như vậy cậu ấy thay biết bao bạn gái, vậy mà vẫn không chọn tôi…”
Vẻ mặt tôi có chút ai oán, lúc ngẩng đầu lên nhìn Cẩn Du, anh vội vàng tránh tầm mắt tôi.
“Nếu không anh mai mối giúp tôi với Hạ Ngang đi?” Tôi nghiêng đầu nhìn Cẩn Du, đùa.
Sắc mặt Cẩn Du tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sáng trong như trước, anh lắc đầu cười mệt mỏi nói: “Thực xin lỗi, anh không làm được…”
“Tôi chỉ đùa thôi, sao có thể để anh giúp thật chứ.” Tôi nói.
Cẩn Du nhìn tôi, sau đó hỏi: “Mấy năm nay sống thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi theo thói quen vươn tay sờ lên tóc mái trên trán, giọng nói toát lên vẻ tùy ý nói không nên lời, “Chụp ảnh bìa, phát hành album, cũng có chút khó khăn nhưng chung quy lại thì rất hoàn hảo, rất phong phú, anh thì sao, nghe nói…”
Tôi kéo dài âm cuối, vương trong đó chút ý tứ không biết có nên nói hay không, “Nghe nói anh chia tay với Hà Tiểu Cảnh rồi à? Sao lại thế chứ, không phải hai người rất tốt đẹp sao, thật đáng tiếc a…”
~
Trở về phòng, , nhóm Chung Hiểu Tình đang chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm rất vui vẻ, thấy tôi bước vào còn la hét muốn phạt tôi.
“Nói thật hay đại mạo hiểm đây?”
Tôi đáp: “Chọn đại mạo hiểm trước đi.”
Đôi mắt Chung Hiểu Tình chuyển vòng vo, sau đó giấu đầu trong lòng Lâm Tương, nhỏ giọng nói: “Hôn môi với Hạ Ngang.”
“Này! Em rất ác đấy.” Lâm Tương vỗ đầu Chung Hiểu Tình, lúc này cậu ta lại nhìn về phía Cẩn Du, giọng nói chợt nhỏ lại, cười gượng vài tiếng nói, “Thế này không hay đâu, nếu không chọn lại lần nữa đi.”
Tôi nhìn Hạ Ngang, trông anh thật nghiêm túc, khi tầm mắt anh chạm vào tôi, anh cũng không nói gì.
Tôi mỉm cười: “Đổi thành nói thật lòng đi.”
“Được, tớ muốn biết…” Giọng Chung Hiểu Tình trầm bổng nhưng chưa đợi cô ấy nói tiếp nửa câu cuối ra, Băng Băng đã chen trước, “Chị với bạn trai một tháng làm mấy lần?”
Tôi nghĩ tôi đau đầu thật rồi. Cô em Băng Băng này thật sự cho Hạ Ngang là bạn trai của tôi nên mới
hỏi vấn đề như vậy. Tôi mỉm cười xoay ly nước nho nhỏ trong tay, rồi quay sang hỏi Hạ Ngang, “Làm sao bây giờ, mọi người hiểu lầm hết rồi.”
Hạ Ngang vẫn là bộ dáng nghiêm túc như cũ, anh nghe lời liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày
nói với chủ trò: “Đổi cái khác.”
Ha ha, tôi thật sự là buồn cười muốn chết. Bộ dáng nghiêm túc nhíu mày của Hạ Ngang thật sự dọa cô em này rồi, cô em Băng Băng tội nghiệp nhìn Trương Nam, thấy dáng vẻ thờ ơ của Trương Nam, đành hé miệng gượng cười hai tiếng, đặt lại câu hỏi: “Chị à, lần đầu tiên chị hôn môi là năm bao nhiêu tuổi?”
“16 tuổi.” Tôi nói.
“Chị à, sớm quá nha.” Băng Băng nói. Tôi cười cười, lười đáp lại.
Lần gặp mặt này càng về sau càng trở nên nhàm chán, hứng thú của mọi người đều trở nên rã rời, cuối cùng chưa đến 9 giờ đã tự dẹp đường hồi phủ.
Lúc sắp lên xe, Chung Hiểu Tình không nhịn được kéo tôi đến một góc.
“Tớ thành thật nói với cậu, đám Lâm Tương cố ý gọi cậu đến đây là vì muốn xúc tác cho cậu với Cẩn Du, mọi người bảo nhiều năm rồi mà Diệp Cẩn Du vẫn không quên cậu, mà lần này Cẩn Du nói sẽ đến cũng vì mọi người báo trước cậu sẽ tới.”
Tôi nói: “Thế à?”
Chung Hiểu Tình: “Trong lòng cậu nghĩ thế nào? Thực ra tớ cũng không biết các cậu có nên tái hợp lại hay không, dù sao tình cảm thời trung học của các cậu xem ra còn tốt hơn cả tớ với Lâm Tương.”
Khóe miệng tôi cong lên, gió đêm hơi to, tôi khó chịu khép hờ mắt lại, đèn neon bên ngoài quán bar 7 màu lóe sáng lên từng đợt, đẹp đẽ như bông hoa bảy màu nở rộ trong đêm.
“Thực ra nhiều năm như vậy, tớ cũng không quên nhớ cậu ấy.” Qua một lát, tôi nói với Chung Hiểu Tình một câu này.
Tôi đưa Hạ Ngang đến khách sạn Thánh Đô rồi mới về nhà. Mấy năm nay thành phố Z thay đổi khá nhiều, mấy tòa nhà cao chọc trời dần xuất hiện nhiều hơn, giao thông trong nội thành cũng thay đổi.
Vì vừa về nên tôi vẫn chưa quen, loanh quanh đi dạo, vòng qua vòng lại mấy vòng mới trở về nhà.
Lúc trở về ngang qua tòa nhà trung tâm thương mại Diệp Mậu, tòa nhà này có hơn 20 tầng, tôi ngước mắt nhìn lên.
Thấy phim quảng cáo của chính mình trên đó, cảm thấy chỉ có duy nhất 4 từ mới có thể miêu tả tình cảnh hiện tại: Vật đổi sao dời.
Nhiệt độ không khí buổi tối chuyển lạnh, cửa sổ khép hờ bị gió đêm thổi vào, hơi lạnh nhè nhẹ thấm vào da thịt, tôi đứng dậy đóng cửa sổ, vô tình nhìn xuống chợt thấy một chiếc xe đỗ ở dưới.
Thị lực của tôi không tốt lắm, lúc thi vào trường cao đẳng đo được 5.1, đến sau khi ở cữ đo lại thì chỉ còn 4.8.
Tôi không nhìn thấy người trong xe, nhưng tôi đoán được là ai.
Tôi đóng cửa số, nằm lên giường ngủ tiếp. Ba năm trước sau khi kết thúc đợt trị liệu chứng tự bế tôi tiếp tục làm một đợt trị liệu tâm lý đơn giản. Nhưng trong tiềm thức tôi rất cố chấp, nên khi trị liệu cũng khiến tôi nhớ lại một số ký ức không thoải mái. Dù vậy chất lượng giấc ngủ mấy năm nay của tôi vẫn tốt hơn nhiều, trên cơ bản là có thể ngủ đến hừng đông, sẽ không giống như khoảng thời gian lúc vừa đến Pháp, mỗi đêm đều dùng đủ loại thuốc ngủ tra tấn chính mình.
Ngày hôm sau tôi đúng giờ đến phòng họp của AC, thảo luận về hạng mục công việc trong bộ phim võ hiệp cổ trang do AC sản xuất. Bây giờ Andrc đã không còn là một người đại diện vô danh nữa, mấy năm qua lăn lộn làm việc đã giúp anh ta có một chỗ đứng vững vàng ở AC.
Bên trong AC đều tung khá nhiều tin đồn về mối quan hệ giữa tôi với Andrc, hơn nữa nội dung của mấy tin đồn này đều khá cũ rích, nhiều nhất là không rõ tôi với Andrc là ai dùng quy tắc ngầm với ai, thứ hai là bọn họ thực sự không biết giữa tôi với Andrc có chuyện gì, cho dù tôi với Andrc vẫn duy trì một khoảng cách chừng mực, Andrc ở nước ngoài cũng có bạn gái, nhưng mấy lời đồn đó vẫn tồn tại một cách rất kỳ diệu.
Nhưng mà nói thế nào đây, showbiz chính là vậy đó, nước có trong vẫn có thể phán là đục.
Cầm kịch bản bộ phim cổ trang “Quân thượng kiếm”, tôi vào phòng nghỉ lật xem. Andrc bước vào, đổ nước trong ấm giữ nhiệt ra, đến lúc trở lại, anh ta nói với tôi: “Đạo diễn Vương Kỳ gần đây muốn làm một bộ phim, đã nghe tin này chưa?”
““Cảnh sát và kẻ trộm”?” Tôi nói.
Andrc: “Là “cảnh và phỉ”…”
Tôi vỗ đầu: “Đúng, chính là bộ phim này, nghe nói được đầu tư rất nhiều, bọn họ làm phim điện ảnh nên cần nhiều tiền hơn.”
Andrc: “Vừa rồi nói chuyện với bọn họ, họ bảo đề cử một nữ diễn viên tới, anh đề cử em đó, đất diễn không nhiều lắm, nhưng vì là phim có kinh phí lớn nên sẽ nhanh chóng nổi tiếng thôi.”
Tôi giơ tập kịch bản trong tay: “Vậy bộ phim này thì làm sao? Còn album của em cũng sắp phát hành rồi.”
Andrc: “Đất diễn trong “Cảnh và phỉ” của em cũng không nhiều lắm, chưa đến hai ngày là có thể hoàn thành.”
Tôi hỏi: “Diễn nhân vật gì?”
Andrc: “Nữ cảnh sát.”
“Chính là loại nhân vật vừa ra sân một cái thì chết luôn hả?”
Andrc: “Hình như vậy…”
Trở lại nhà trọ, tôi nằm trên sô pha, vừa nghe nhạc vừa đọc kịch bản, kịch bản viết rất tốt, đến khi đọc xong thì đã quá giờ cơm tối.
Tôi mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài, lái xe đến nhà Đỗ Mỹ Mỹ tìm chút đồ ăn khuya. Tiểu Đậu Đậu
nhà Đỗ Mỹ Mỹ càng lớn càng đáng yêu, mỗi khi con bé dùng giọng nói mềm mại nói với tôi câu “Dì nhỏ, Đậu Đậu nhớ dì lắm” tôi lại cảm thấy trái tim mình bị một loại cảm xúc kì lạ không biết tên bao lấy.
Ăn bữa khuya Đỗ Mỹ Mỹ nấu cho, lại chơi xếp gỗ với Đậu Đậu thêm hai giờ, cho đến 10 giờ tối, Đậu Đậu đã ngủ say trong lòng tôi, tôi mới rời khỏi nhà Đỗ Mỹ Mỹ.
Đã rất ít khi nhớ về cực cưng rồi, nhưng có đôi khi đột nhiên nghĩ, nếu cục cưng còn sống, cũng đã đến tuổi tới nhà trẻ rồi, lúc nghịch ngợm có phải cũng giống như mấy cậu bé khác, sẽ gây chuyện chọc tôi tức giận không, lúc ngoan ngoãn có phải sẽ dán bên tai tôi, ngọt ngào nói với tôi “Mama, hôm nay con yêu mama lắm.”
Thuần thục lái xe vào gara, đến khi đi ra, tôi ngẩng đầu nhìn người đứng cách đó không xa, sau đó đành đến gần chào hỏi.
“Thật trùng hợp nha, Cẩn Du, anh cũng ở đây sao?”
“Không phải.” Cẩn Du nhìn tôi, đôi con ngươi đen láy tựa như bầu trời đêm kia, chứa chan rất nhiều điều muốn nói, “Anh luôn ở nơi này chờ em.”
“Thế à.” Tôi có chút áy náy nói, “Để anh đợi lâu rồi, có việc thì lên nhà đi, chỗ này không tiện.”
Trở về nhà, tôi bảo Cẩn Du cứ thoải mái tìm chỗ ngồi, sau đó đi đến phòng bếp làm cho anh một ly nước trái cây.
“Thực ra khả năng pha cà phê của tôi rất tốt nhưng lần trước nghe nói dạ dày của anh không tốt nên mới ép nước trái cây cho anh, tôi còn cho thêm chút hạt den và sơn tra vào trong đó, sẽ có lợi cho dạ dày của anh.” Tôi đưa ly nước trái cây trong tay cho Cẩn Du.
“Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.” Sau đó tôi hỏi, “Đúng rồi, vừa rồi anh nói tìm tôi có việc, có chuyện gì vậy?”
Cẩn Du: “Lần này trở về bao lâu?”
“Thì ra là việc này sao.” Tôi mỉm cười thật tươi, “Tôi còn tưởng rằng anh vì nhớ tôi nên mới tới đây chứ…”
Cẩn Du ngẩng mạnh đầu lên nhìn tôi, dáng người anh thon dài, tư thế cao ngất, khuôn mặt vì ở dưới ánh đèn phòng khách nên nhìn không rõ lắm.
Sao đó “choang” một tiếng, ly nước trái cây trong tay anh rơi xuống, cái ly vỡ tan, nước trái cây cũng đổ hết ra ngoài.
Cẩn Du giật mình hồi tỉnh: “Xin lỗi…” Sau đó ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ.
Không sao, chỉ là một cái cốc mà thôi.” Tôi cũng ngồi xổm xuống nhặt thủy tinh cùng anh, chợt tay chạm vào một mảnh vỡ, bị cứa chảy máu.
“Cẩn thận!” Cẩn Du cầm tay tôi, ánh mắt tối lại, sau đó anh kéo tôi vào phòng bếp rửa sạch vết thương.
“Không sao đây, chỉ là miệng vết thương nhỏ thôi.” Dòng nước lạnh lẽo lập tức giảm bớt cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến.
“Miệng vết thương cũng dễ bị nhiễm trùng.” Cẩn Du không lạnh không nhạt mở miệng nói, sau đó anh hỏi tôi có tủ thuốc không.
Tôi chỉ vào cái kệ tivi ngoài phòng khách: “Ngăn kéo bên trái.”
Ngồi trên sô pha, Cẩn Du giúp tôi băng bó vết thương, tôi nhíu mày kêu đau.
“Đã lớn như vậy rồi mà còn sợ đau y như hồi nhỏ.” Cẩn Du bật cười nói, ngừng lại một chút, hình như anh cũng có chút bất ngờ với chính câu nói vô cùng thân thiết vừa rồi.
Đang định mở miệng nói thêm gì đó, miệng anh đã bị tôi che lại.
Thân mình Cẩn Du cứng đờ vài giây, sau đó anh chợt ôm chặt lấy tôi vào lòng, mạnh mẽ hôn lại, anh ôm rất chặt, khiến xương cốt tôi cũng đau đớn.
“Đại minh tinh, làm sao mà lại bỏ về nước vậy?” Trần Tử Minh vừa log in đã châm chọc tôi luôn.
Tôi gõ một biểu tượng mặt cười, sau đó hỏi cậu ta: “Gần đây chú Trần có khỏe không?”
Trần Tử Minh: “Mỗi ngày đều trồng hoa, chơi cờ, dắt chó đi dạo…”
Tôi nhắn lại: “Mấy hôm nữa sẽ đến thăm chú ấy.”
Trần Tử Minh: “Quả là vinh hạnh cho kẻ hèn này.” Một lát sau, nick của cậu ta tối lại, tôi nghĩ cậu ta có lẽ đã log out rồi, chợt có một tin nhắn được gửi đến.
“Đã gặp cậu ta chưa?”
Tôi: “Chưa.”
Trần Tử Minh: “Tháng trước tớ có gặp cậu ta.”
Tôi: “Thế à?”
Trần Tử Minh: “Cậu ta rất bận, không những phải tiếp quản trung tâm thương mại cho bác mà còn cùng người ta hợp tác mở một văn phòng kiến trúc.”
Tôi: “Bác?”
Trần Tử Minh: “Trung tâm thương mại Diệp Mậu vốn là gia sản nhà họ Diệp, bởi vì bố mẹ Diệp Cẩn Du đều làm chính trị cho nên vẫn để bác gái cậu ta tiếp quản, bây giờ đầu óc bác gái cậu ta có vấn đề, cậu ta tiếp quản Diệp Mậu cũng là phải thôi.”
Tôi: “Ừm.”
Trần Tử Minh: “Không có suy nghĩ gì sao?”
Tôi: “Tớ phải có suy nghĩ gì sao?”
Trần Tử Minh: “Giờ lòng lặng như mặt nước rồi à?” Sau đó còn chưa kịp đợi tôi đáp lại, Trần Tử Minh lại gõ thêm một dòng tin nhắn nữa: “Cũng tốt a, trên đời này chỉ thiếu nhất mấy người có thể quên được người yêu, còn nhiều nhất chính là những kẻ quên luôn ân nhân cứu giúp trong lúc hoạn nạn mà.”
Tôi: “Được rồi, cậu cũng đừng có sỉ nhục tớ nữa.”
~
Đỗ Mĩ Mĩ với đầu bếp Triệu Hải yêu nhau sáu năm cuối cùng cũng kết hôn vào tháng 3 năm ngoái. Hai người sinh ra ngay một bé gái đáng yêu trong cùng năm đó, mập mạp vô cùng, đôi mắt tròn to trong suốt lúc cười lên trông chẳng khác nào Đỗ Mĩ Mĩ. Có lần Đỗ Mĩ Mĩ nói chuyện qua video với tôi, cô nhóc này cũng có thể a a ô ô gọi tôi là “Dì nhỏ”.
6 giờ tối ngày hôm sau Hạ Ngang mới đáp chuyến bay về thành phố Z. Tôi đi đến sớm hơn nên chỉ đành an vị ngồi ở phòng chờ khách VIP đọc báo. Trong chuyên mục giải trí của tờ báo cũng có một ít tin tức về tôi, tôi nhìn bức ảnh bên dưới tiêu đề màu đen, vô cùng bất mãn vì cảm thấy họ chụp ảnh tôi thật xấu.
Sau khi Hạ Ngang xuống máy bay liền trực tiếp đi thẳng xuống lối ra màu xanh, đang lúc tôi chăm chú “nghiên cứu” bức ảnh của mình trên báo, anh đã bước lại gần.
Tôi ngẩng đầu nhìn trang phục nghiêm chỉnh anh mặc trên người, không cần nghĩ cũng biết là hội nghị vừa chấm dứt anh đã lập tức bay về nước, vô cùng cảm khái cảm thấy đây thực sự là một người chuyên ở trên không trung.
“Xem gì vậy?” Hạ Ngang hỏi tôi.
Tôi mở đúng trang báo đang xem ra cho anh nhìn, cười hỏi: “Cậu có cảm thấy má trái với má phải của tớ lệch nhau không?” Nói xong tôi liền nghiêng mặt cho Hạ Ngang nhìn má trái tôi, để anh so sánh với bức ảnh này.
Hạ Ngang liếc mắt nhìn qua tờ báo, sau đó còn thật sự chăm chú nhìn má trái của tôi, nói: “Đúng là má phải tròn hơn má trái.”
Tôi cười “xì” một tiếng. Hạ Ngang rõ ràng là một người vô cùng nghiêm túc đứng đắn, vậy mà lại phối hợp với hành động nhàm chán này của tôi, có đôi khi tôi còn hoài nghi thực ra anh là một người hài hước giả trang lạnh lùng.
“Lần này về nước ở mấy ngày?” Tôi hỏi Hạ Ngang.
“Một hai tháng.” Lúc đi ra Hạ Ngang tự nhiên đi ở bên phải tôi, nghiêng người che tôi ở bên trong.
Tôi ngẩng đầu xuyên qua mắt kính đen nhìn anh, chợt phát hiện ra cổ anh lộ ra mảnh vải băng màu trắng.
Đến khi đóng cửa xe rồi, tôi nghiêng người giữ lấy vai anh, chỉ vào vải băng trên cổ hỏi: “Sao lại thế này?”
Hạ Ngang bắt lấy tay tôi: “Không nghiêm trọng.”
Tôi: “Bị đâm hay là bị ngã?”
Hạ Ngang đáp: “Bị đâm.”
“Lừa ai hả.” Tôi trừng mắt liếc anh một cái, “Bằng trình độ của cậu mà cũng để người ta đâm cho một
dao à?”
Hạ Ngang bất đắc dĩ mỉm cười với tôi, sau đó giải thích: “Lúc giao hàng xảy ra biến.”
Tôi không để ý Hạ Ngang nữa, cúi đầu khởi động xe sau đó đánh tay lái đi vào đường cao tốc.
Đến khi xe đi trên đường cao tốc, Hạ Ngang mở miệng nói: “Lúc đó đang vận chuyển một ít hàng cao
cấp, vì chủ hàng lần này trước đây là anh em của tớ, hơn nữa trạm kiểm soát cảng Bordeaux có chút vấn đề khó giải quyết, nên phải phối hợp tạo thêm mấy con đường khác.”
Tôi: “Tạo đường? Tạo đường thế nào mà họng bị thương?”
Hạ Ngang dở khóc dở cười liếc tôi một cái sau đó hỏi tôi một ít sự việc xảy ra bên này.
“Sáu tháng cuối năm AC định làm một bộ phim cổ trang võ hiệp, tớ là nữ 2.”
Đầu tiên Hạ Ngang “à” một tiếng, sau đó lại nhíu mày hỏi: “Vì sao lại là nữ 2?”
Tôi vừa lái xe vừa cười nói: “Bỏi vì nữ 2 thì không đẹp bằng nữ chính đó mà.”
Hạ Ngang không nói lời nào, khóe môi cong lên, trong mắt hiện lên từng mảnh nhỏ vui vẻ.
Trở về nhà trọ tôi liền đeo tạp dề rồi bận bịu nấu nướng trong phòng bếp, vất vả hơn 1 giờ mới nấu xong cơm tối, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả chân trời đều đã nhuộm một màu tối đen, đứng ở tầng hai mươi của tòa nhà còn có thể nhìn thấy ánh đèn tỏa ra từ hàng vạn gia đình bên ngoài.
“Đợi canh sôi là có thể ăn rồi, chờ lâu như vậy có đói bụng lắm không?” Tôi hé ra ngoài cửa phòng bếp nói với Hạ Ngang.
“Không.” Hạ Ngang đi tới giúp tôi lấy một cái bát tô, đến khi canh trứng sôi, anh chủ động đổ canh vào bát sau đó đặt lên bàn cơm.
Tôi vừa cởi tạp dề vừa đi theo Hạ Ngang ra khỏi phòng bếp, lúc ngồi xuống ăn cơm, tôi hỏi anh: “Thời gian về nước định ở đâu, nhà cũ sao?” Nhà cũ của Hạ Ngang là căn biệt thự ở ngoại ô phía đông thành phố, chính là nơi mà hồi trung học tôi với Cẩn Du có qua đó tiễn Hạ Ngang.
“Không, ở khách sạn là được rồi.” Hạ Ngang nói.
Lúc này chợt tiếng chông điện thoại vang lên, tinh tinh tang tang, chính là bài hát chủ đề trong album của tôi.
Hạ Ngang đi đến bên bàn trà cạnh sô pha cầm điện thoại lên, cách một cánh cửa bằng thủy tinh, tôi không nghe rõ Hạ Ngang nói gì trong điện thoại nhưng số riêng của anh vốn cũng chỉ có vài người biết, cho nên không cần nghĩ cũng biết người gọi đến là ai.
Qua một lát, Hạ Ngang đi tới đưa điện thoại cho tôi: “Lâm Tương có chuyện muốn nói với cậu.”
Trong lúc nhất thời tôi không nhớ nổi Lâm Tương là ai, cầm điện thoại đặt lên ngang tai, giọng nam sang sảng liền truyền tới.
“Triều Ca à, buổi tối đến đây đi, Hiểu Tình rất muốn gặp cậu xin chữ kí đấy, mỗi ngày đều réo bên tai tớ mấy lần, cậu đến giúp đỡ ký cho cô ấy mấy chữ đi.”
Tôi: “…”
Tôi có biết cả Lâm Tương với Chung Hiểu Tình. Lâm Tương thì cũng tiếp xúc không nhiều lắm, quen biết với cậu ta vì cậu ta là bạn của Cẩn Du nhưng bạn gái Chung Hiểu Tình của cậu ta thì trước đây chúng tôi có cùng dạo phố mấy lần với nhau. Trong đám bạn học thời trung học của Cẩn Du có hai cặp đôi, một cặp là tôi với Cẩn Du, cặp kia chính là Lâm Tương và Chung Hiểu Tình. Nhớ có lần ra ngoài đi chơi với Cẩn Du, tôi với Chung Hiểu Tình còn cùng đi đến một cửa hàng áo cưới cổ điển, sau đó cô ấy bảo sau này rất muốn cử hành hôn lễ hai cặp đôi.
Nay tôi đã qua cái tuổi nằm mơ mặc áo cưới rồi. Lúc trước chụp ảnh bìa cho tạp chí tôi cũng mặc một bộ áo cưới, chính là bộ áo cưới mà truyền thông Paris cho rằng là bộ áo cưới đẹp nhất, nhưng cảm giác khi mặc cũng chẳng có gì, còn không bằng ngày xưa trộm khăn quàng cổ màu trắng của Tần
Bạch Liên trùm lên đầu, lúc ấy vui sướng biết bao nhiêu.
Ngắt điện thoại, tôi nói: “Bọn họ cũng mời tớ tới.”
Hai má Hạ Ngang bên dưới chiếc đèn treo phòng ăn tỏa ra một màu vàng óng ánh, chừng vài giây sau, anh nói: “Cẩn Du cũng sẽ đi.”
Tôi: “Không sao đâu, cậu ta cũng đâu ăn được tớ.”
Hạ Ngang nhíu mày, không nói gì.
Tôi mỉm cười, đùa nói: “Bây giờ tớ sống tốt thế này còn chưa có khoe ra cho cậu ta xem đâu.”
Hạ Ngang không có cách nào ép tôi, qua một lát anh bảo: “Vậy cùng đi đi, đến lúc đó nếu muốn trở về cứ nói với tớ một tiếng, đừng cố gắng chống đỡ.”
Tôi: “…” Nuốt một miếng cơm, “Sao có thể chứ?”
ăn xong cơm tối, tôi vào phòng thay một bộ quần áo, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần jean màu xanh, lúc soi gương để make up, tôi cảm thấy mình trẻ ra không ít.
Đi đến cửa phòng, tôi nói với Hạ Ngang: “Trẻ không?”
Hạ Ngang híp mắt, nở nụ cười: “Cậu đâu có già.”
Xe đi tới bar “7 màu”, bởi vì tới sớm nên trong phòng vẫn chưa có nhiều người, chỉ có một cô gái ngồi trên đùi một anh chàng, tay thì cầm microphone hát. Khi tôi và Hạ Ngang đẩy cửa phòng, cô gái vội vàng đứng lên khỏi đùi anh chàng kia, suýt chút nữa thì ngã đập đầu xuống mặt đất. May mà anh chàng kia cũng nhanh nhẹn, đỡ cô gái lên.
“Tiểu tử cậu rốt cuộc cũng chịu trở về rồi à, lần này định ở mấy ngày đây?” Lâm Tương thân thiết chào Hạ Ngang sau đó quay đầu nói với cô gái bên cạnh, “Là em gọi Triều Ca tới đấy, mau đi qua nói chuyện với người ta đi.”
Chung Hiểu Tình le lưỡi với Lâm Tương sau đó ôm tôi: “Tiểu Ca, mấy năm nay cậu đi đâu vậy, làm tớ nhớ cậu muốn chết.”
Tôi ôm Chung Hiểu Tình: “Đã lâu không gặp, Hiểu Tình.”
Chung Hiểu Tình kéo tôi ngồi vào bên cạnh, sau đó nói luôn mồm, trò chuyện hồi lâu, cô ấy khẽ nói vào bên tai tôi.
Tôi thật lòng vui vẻ thay Chung Hiểu Tình: “Chúc mừng cậu…”
“Cảm ơn.” Chung Hiểu Tình lộ dáng vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, “Vốn mình còn muốn kéo dài thêm vài năm nữa nhưng ba mẹ anh ấy cứ thúc giục, nghĩ đi nghĩ lại thì gả cho anh ấy là tốt nhất, chọn người khác cũng phiền toái lắm.”
“Đúng rồi, quên mất chuyện quan trọng nhất.” Chung Hiểu Tình lấy một tấm poster in hình tôi từ trong túi ra, “Ký tên cho tớ nhé, biết cậu trở thành sao, tớ xúc động đến điên rồi.”
Tôi mỉm cười ký lên trên poster: “Được chứ.”
“Chung Hiểu Tình, em không thấy mất mặt à, lớn vậy rồi còn học đòi hâm mộ ngôi sao.” Lâm Tương đang nói chuyện với Hạ Ngang, thỉnh thoảng lại quay sang chọc Chung Hiểu Tình một câu.
Chung Hiểu Tình bĩu môi, phản bác: “Bởi vì là Tiểu Ca nên em mới xúc động thế chứ.” Sau đó lại quay đi không thèm để ý tới, tiếp tục nói đông nói tây với tôi.
Trong trí nhớ của tôi, trước đây tôi với Chung Hiểu Tình cũng không hay gặp nhau lắm, thường thường cuối tuần mọi người hay tụ họp nhau. Lúc ấy, cả đám chỉ có hai đứa con gái cho nên chúng tôi cũng tự nhiên sáp lại gần nói chuyện thôi, chỉ có điều trước kia là tôi nói nhiều, còn bây giờ lại là cô ấy.
Tôi nghĩ chắc Chung Hiểu Tình có biết một chút chuyện về tôi với Cẩn Du nhưng lúc nói chuyện cô ấy lại không hề hỏi về tôi với Cẩn Du mà ngược lại, lại tỏ vẻ hứng thú với chuyện của tôi và Hạ Ngang hơn.
“Cậu đang quen với Hạ Ngang sao?” Chung Hiểu Tình hỏi tôi.
Tôi nở nụ cười, đang định trả lời thì cửa phòng chợt mở ra, sau đó nghe thấy tiếng Lâm Tương: “Diệp Cẩn Du, rốt cuộc thì cậu cũng lộ mặt ra rồi, Hạ Ngang thì ở Pháp nên mới không gặp được người, còn cậu thì sao, bận rộn đến mức mời cũng không mời được sao?”
Tôi theo bản năng quay đầu, chỉ thấy Cẩn Du đứng bên cửa khóe miệng cong lên nở một nụ cười sau đó liếc mắt nhìn tôi ở bên này rồi tiến lại gần chỗ Lâm Tương với Hạ Ngang nói chuyện.
Sau khi Cẩn Du tới, một lát sau lại thêm có một cặp đôi bước vào, nam thì tôi còn có chút quen mắt, nhưng nữ thì tôi không biết. Sau đó Chung Hiểu Tình ghé vào bên tai tôi nói một câu: “Cô gái đó là em gái kết nghĩa hồi đại học của Trương Nam, đến khi tốt nghiệp thì leo lên thẳng vị trí bạn gái của cậu ta.”
Đúng lúc này, cô gái đó thân thiện bước tới bên cạnh Chung Hiểu Tình. Cô gái này hẳn là không biết tôi nên quấn quýt lấy Chung Hiểu Tình nhờ cô ấy giới thiệu về tôi.
“Hiểu Tình, mau nói cho em biết chị gái xinh đẹp bên cạnh chị là ai đi, mọi người thật đúng giờ nha!”
Khóe môi Chung Hiểu Tình hạ xuống, tỏ vẻ không vui.
“Xin chào, gọi tôi “Tiểu Ca” là được.”
Cô gái bắt tay tôi: “Chào chị gái xinh đẹp, em tên là Băng Băng.”
Tôi rút tay lại, xem như đã làm quen xong.
Lần này họp mặt cũng không có nhiều người đến lắm. Trước khi đến tôi còn tưởng mình sẽ xấu hổ, nhưng bầu không khí so với tưởng tượng của tôi thì tốt hơn nhiều. Mọi người đều đã trưởng thành, biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên. Nếu có lời không nên nói bị ai “lỡ” nói ra thì mọi người cũng có thể bình tĩnh che dấu đi.
Cô gái vừa đến rất tự nhiên, vừa ngồi bên cạnh Chung Hiểu Tình nói mấy câu lại sang chỗ bên kia hát rồi đến bên cạnh Trương Nam, lớn mật ngồi lên trên đùi cậu ta hát, một bài lại một bài, cũng không sợ đau họng là gì.
“Hôm nay mình một tin tức muốn công bố: Đầu tháng 8 tới bọn mình sẽ tổ chức lễ cưới.” Lúc mọi người đến đông đủ, Lâm Tương đứng lên thông báo tin này.
Mọi người đều chúc mừng, tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chung Hiểu Tình sau đó lúc tầm mắt tôi rời đi vô tình chạm phải một tầm mắt khác.
Khóe miệng tôi cong lên, mỉm cười với Cẩn Du.
Lâm Tương gọi tới mấy bình rượu ngon, đến khi phục vụ mở rượu tôi chợt nhớ ra Hạ Ngang còn có vết thương trong người cho nên nghiêng người, vỗ vai anh nói: “Lát nữa đừng có uống rượu.”
“Oa, Tiểu Ca, cậu quản người ta ghê thế, phải để cho Hạ Ngang thoải mái chút chứ.” Chung Hiểu Tình nháy mắt mấy cái với tôi, giọng nói không to không nhỏ nhưng vẫn khiến mọi người trong phòng đều nghe được.
Tôi có chút mất tự nhiên mở miệng đáp: “Dạ dày của cậu ấy không tốt.”
“Ừ.” Hạ Ngang gật đầu, xem như đã đồng ý.
“Hạ Ngang, dạ dày cậu bắt đầu từ lúc nào thì không tốt vậy?” Lúc này Trương Nam có chút cảm thán nói: “Sau khi tốt nghiệp đi xã giao có thằng con trai nào là dạ dày khỏe đâu. Đợt trước mình còn phải đi soi dạ dày nữa, Cẩn Du cũng phải đi, lần đó kiểm tra còn bị loét dạ dày nặng nữa.”
Dứt lời, cậu ta nhìn về phía Cẩn Du, “Đúng không, Cẩn Du.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Cẩn Du, tươi cười trên mặt anh có chút cứng lại, một lát sau anh vỗ vai Trương Nam, nói lảng sang chuyện khác: “Lâm Tương, cậu với Chung Hiểu Tình kết hôn, có chỗ nào cần hỗ trợ cứ nói thẳng, đừng khách khí.”
Trong lòng tôi thực sự rất hâm mộ Chung Hiểu Tình với Lâm Tương. Hai bọn họ quen nhau từ khi học mẫu giáo, sau đó đến trung học thì bắt đầu yêu nhau, điểm ấy giống hệt với tôi và Cẩn Du.
Tôi nhớ rõ hai người này thời trung học thường giận nhau, lúc nào cũng mâu thuẫn. Lâm Tương có bệnh thiếu gia khó bỏ, tuy Chung Hiểu Tình khá dịu dàng nhưng cũng là người có tính bướng bỉnh cho nên khi hai người ở bên nhau cứ ba ngày hai lượt lại cãi nhau. Nhưng nhiều năm va va chạm chạm, cãi cãi vã vã hai người họ vẫn ở bên nhau.
Lâm mẹ không đồng ý cho Lâm Tương yêu cô ấy cho nên bốn năm này Lâm Tương luôn làm công tác tư tưởng với mẹ mình cho đến khi bà nhận Hiểu Tình mới thôi.
Trừ chuyện đó, Chung Hiểu Tình còn kể cho cô chuyện cô ấy với Lâm Tương không học cùng đại học với nhau, khác thành phố, khác nơi ở, cứ cách hai tuần Lâm Tương lại ngồi một chuyến tàu đường dài đến thăm cô ấy một lần. Cô ấy nói mỗi lần nhìn thấy trời tối rồi mà Lâm Tương mới mệt mỏi bước ra khỏi nhà ga, trong lòng cô ấy đã định rằng đời này chỉ yêu mình Lâm Tương, sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù về sau có chuyện gì xảy ra.
Cô gái tên Băng Băng kia còn ầm ĩ muốn chơi trò chơi “đại mạo hiểm nói thật lòng”, tôi nhìn Lâm Tương cho dù đang nói chuyện với ai cũng sẽ liếc nhìn Chung Hiểu Tình vài lần, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn.
“Tớ đi toilet.” Tôi nói với Hạ Ngang.
Hạ Ngang nhìn tôi, sau đó gật đầu.
“Không cho phép đi đâu, trò chơi còn chưa bắt đầu mà.” Băng Băng tựa vào vai Trương Nam nói một câu.
Tôi cười: “Các bạn cứ chơi trước đi, tớ đi toilet về sẽ chơi cùng.”
Tôi đi vào trong toilet, sau đó lấy thỏi son đỏ trong túi ra, rửa mặt xong thì trang điểm lại.
“Tiểu thư, có thể cho xin chút lửa không?” Một giọng nam vang lên cách đó không xa, tôi liếc xéo hắn một cái, sau đó tiếp tục tô son.
Người đàn ông đó ngượng ngùng nở nụ cười, xoay người rời đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng người đàn ông kia, chợt cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ có điều tôi không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu. Sau đó tầm mắt chuyển sang nơi khác, chợt bắt gặp Diệp Cẩn Du đang đứng ở ngã rẽ.
Tôi đầu tiên là cứng đờ sau đó thì mỉm cười với anh. Vừa rồi đèn trong phòng quá mờ, lúc Cẩn Du bước vào tôi cũng không nhìn kĩ, bây giờ mặt đối mặt, biến đổi của Cẩn Du khiến tôi không tránh khỏi giật mình.
Cao, gầy, đen, cũng càng thêm thành thục.
Tôi cúi đầu bật cười, đang định rời đi thì anh lại gọi tôi.
“Triều Ca, đợi một lát.” Dường như sợ tôi không nghe thấy, Cẩn Du bước lên trên hai bước, chỉ ngắn hơn hai bước, khoảng cách giữa tôi với anh lập tức kéo lại gần.
Tôi dựa vào tường, có chút không để ý hỏi: “Có việc gì sao?”
“Có chuyện muốn hỏi.” Giọng nói của Cẩn Du rõ ràng hơn một chút: “Em… với Hạ Ngang đang quen nhau?”
“Thì ra là việc này à.” Tôi thành thật lắc đầu, có chút đáng tiếc nói, “Không quen nhau đâu.”
Cẩn Du: “Thật không?”
“Đúng vậy.” Tôi nói, “Không có biện pháp, tôi rất thích Hạ Ngang nhưng Hạ Ngang lại chẳng hề cảm nắng tôi, nhiều năm như vậy cậu ấy thay biết bao bạn gái, vậy mà vẫn không chọn tôi…”
Vẻ mặt tôi có chút ai oán, lúc ngẩng đầu lên nhìn Cẩn Du, anh vội vàng tránh tầm mắt tôi.
“Nếu không anh mai mối giúp tôi với Hạ Ngang đi?” Tôi nghiêng đầu nhìn Cẩn Du, đùa.
Sắc mặt Cẩn Du tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sáng trong như trước, anh lắc đầu cười mệt mỏi nói: “Thực xin lỗi, anh không làm được…”
“Tôi chỉ đùa thôi, sao có thể để anh giúp thật chứ.” Tôi nói.
Cẩn Du nhìn tôi, sau đó hỏi: “Mấy năm nay sống thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi theo thói quen vươn tay sờ lên tóc mái trên trán, giọng nói toát lên vẻ tùy ý nói không nên lời, “Chụp ảnh bìa, phát hành album, cũng có chút khó khăn nhưng chung quy lại thì rất hoàn hảo, rất phong phú, anh thì sao, nghe nói…”
Tôi kéo dài âm cuối, vương trong đó chút ý tứ không biết có nên nói hay không, “Nghe nói anh chia tay với Hà Tiểu Cảnh rồi à? Sao lại thế chứ, không phải hai người rất tốt đẹp sao, thật đáng tiếc a…”
~
Trở về phòng, , nhóm Chung Hiểu Tình đang chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm rất vui vẻ, thấy tôi bước vào còn la hét muốn phạt tôi.
“Nói thật hay đại mạo hiểm đây?”
Tôi đáp: “Chọn đại mạo hiểm trước đi.”
Đôi mắt Chung Hiểu Tình chuyển vòng vo, sau đó giấu đầu trong lòng Lâm Tương, nhỏ giọng nói: “Hôn môi với Hạ Ngang.”
“Này! Em rất ác đấy.” Lâm Tương vỗ đầu Chung Hiểu Tình, lúc này cậu ta lại nhìn về phía Cẩn Du, giọng nói chợt nhỏ lại, cười gượng vài tiếng nói, “Thế này không hay đâu, nếu không chọn lại lần nữa đi.”
Tôi nhìn Hạ Ngang, trông anh thật nghiêm túc, khi tầm mắt anh chạm vào tôi, anh cũng không nói gì.
Tôi mỉm cười: “Đổi thành nói thật lòng đi.”
“Được, tớ muốn biết…” Giọng Chung Hiểu Tình trầm bổng nhưng chưa đợi cô ấy nói tiếp nửa câu cuối ra, Băng Băng đã chen trước, “Chị với bạn trai một tháng làm mấy lần?”
Tôi nghĩ tôi đau đầu thật rồi. Cô em Băng Băng này thật sự cho Hạ Ngang là bạn trai của tôi nên mới
hỏi vấn đề như vậy. Tôi mỉm cười xoay ly nước nho nhỏ trong tay, rồi quay sang hỏi Hạ Ngang, “Làm sao bây giờ, mọi người hiểu lầm hết rồi.”
Hạ Ngang vẫn là bộ dáng nghiêm túc như cũ, anh nghe lời liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày
nói với chủ trò: “Đổi cái khác.”
Ha ha, tôi thật sự là buồn cười muốn chết. Bộ dáng nghiêm túc nhíu mày của Hạ Ngang thật sự dọa cô em này rồi, cô em Băng Băng tội nghiệp nhìn Trương Nam, thấy dáng vẻ thờ ơ của Trương Nam, đành hé miệng gượng cười hai tiếng, đặt lại câu hỏi: “Chị à, lần đầu tiên chị hôn môi là năm bao nhiêu tuổi?”
“16 tuổi.” Tôi nói.
“Chị à, sớm quá nha.” Băng Băng nói. Tôi cười cười, lười đáp lại.
Lần gặp mặt này càng về sau càng trở nên nhàm chán, hứng thú của mọi người đều trở nên rã rời, cuối cùng chưa đến 9 giờ đã tự dẹp đường hồi phủ.
Lúc sắp lên xe, Chung Hiểu Tình không nhịn được kéo tôi đến một góc.
“Tớ thành thật nói với cậu, đám Lâm Tương cố ý gọi cậu đến đây là vì muốn xúc tác cho cậu với Cẩn Du, mọi người bảo nhiều năm rồi mà Diệp Cẩn Du vẫn không quên cậu, mà lần này Cẩn Du nói sẽ đến cũng vì mọi người báo trước cậu sẽ tới.”
Tôi nói: “Thế à?”
Chung Hiểu Tình: “Trong lòng cậu nghĩ thế nào? Thực ra tớ cũng không biết các cậu có nên tái hợp lại hay không, dù sao tình cảm thời trung học của các cậu xem ra còn tốt hơn cả tớ với Lâm Tương.”
Khóe miệng tôi cong lên, gió đêm hơi to, tôi khó chịu khép hờ mắt lại, đèn neon bên ngoài quán bar 7 màu lóe sáng lên từng đợt, đẹp đẽ như bông hoa bảy màu nở rộ trong đêm.
“Thực ra nhiều năm như vậy, tớ cũng không quên nhớ cậu ấy.” Qua một lát, tôi nói với Chung Hiểu Tình một câu này.
Tôi đưa Hạ Ngang đến khách sạn Thánh Đô rồi mới về nhà. Mấy năm nay thành phố Z thay đổi khá nhiều, mấy tòa nhà cao chọc trời dần xuất hiện nhiều hơn, giao thông trong nội thành cũng thay đổi.
Vì vừa về nên tôi vẫn chưa quen, loanh quanh đi dạo, vòng qua vòng lại mấy vòng mới trở về nhà.
Lúc trở về ngang qua tòa nhà trung tâm thương mại Diệp Mậu, tòa nhà này có hơn 20 tầng, tôi ngước mắt nhìn lên.
Thấy phim quảng cáo của chính mình trên đó, cảm thấy chỉ có duy nhất 4 từ mới có thể miêu tả tình cảnh hiện tại: Vật đổi sao dời.
Nhiệt độ không khí buổi tối chuyển lạnh, cửa sổ khép hờ bị gió đêm thổi vào, hơi lạnh nhè nhẹ thấm vào da thịt, tôi đứng dậy đóng cửa sổ, vô tình nhìn xuống chợt thấy một chiếc xe đỗ ở dưới.
Thị lực của tôi không tốt lắm, lúc thi vào trường cao đẳng đo được 5.1, đến sau khi ở cữ đo lại thì chỉ còn 4.8.
Tôi không nhìn thấy người trong xe, nhưng tôi đoán được là ai.
Tôi đóng cửa số, nằm lên giường ngủ tiếp. Ba năm trước sau khi kết thúc đợt trị liệu chứng tự bế tôi tiếp tục làm một đợt trị liệu tâm lý đơn giản. Nhưng trong tiềm thức tôi rất cố chấp, nên khi trị liệu cũng khiến tôi nhớ lại một số ký ức không thoải mái. Dù vậy chất lượng giấc ngủ mấy năm nay của tôi vẫn tốt hơn nhiều, trên cơ bản là có thể ngủ đến hừng đông, sẽ không giống như khoảng thời gian lúc vừa đến Pháp, mỗi đêm đều dùng đủ loại thuốc ngủ tra tấn chính mình.
Ngày hôm sau tôi đúng giờ đến phòng họp của AC, thảo luận về hạng mục công việc trong bộ phim võ hiệp cổ trang do AC sản xuất. Bây giờ Andrc đã không còn là một người đại diện vô danh nữa, mấy năm qua lăn lộn làm việc đã giúp anh ta có một chỗ đứng vững vàng ở AC.
Bên trong AC đều tung khá nhiều tin đồn về mối quan hệ giữa tôi với Andrc, hơn nữa nội dung của mấy tin đồn này đều khá cũ rích, nhiều nhất là không rõ tôi với Andrc là ai dùng quy tắc ngầm với ai, thứ hai là bọn họ thực sự không biết giữa tôi với Andrc có chuyện gì, cho dù tôi với Andrc vẫn duy trì một khoảng cách chừng mực, Andrc ở nước ngoài cũng có bạn gái, nhưng mấy lời đồn đó vẫn tồn tại một cách rất kỳ diệu.
Nhưng mà nói thế nào đây, showbiz chính là vậy đó, nước có trong vẫn có thể phán là đục.
Cầm kịch bản bộ phim cổ trang “Quân thượng kiếm”, tôi vào phòng nghỉ lật xem. Andrc bước vào, đổ nước trong ấm giữ nhiệt ra, đến lúc trở lại, anh ta nói với tôi: “Đạo diễn Vương Kỳ gần đây muốn làm một bộ phim, đã nghe tin này chưa?”
““Cảnh sát và kẻ trộm”?” Tôi nói.
Andrc: “Là “cảnh và phỉ”…”
Tôi vỗ đầu: “Đúng, chính là bộ phim này, nghe nói được đầu tư rất nhiều, bọn họ làm phim điện ảnh nên cần nhiều tiền hơn.”
Andrc: “Vừa rồi nói chuyện với bọn họ, họ bảo đề cử một nữ diễn viên tới, anh đề cử em đó, đất diễn không nhiều lắm, nhưng vì là phim có kinh phí lớn nên sẽ nhanh chóng nổi tiếng thôi.”
Tôi giơ tập kịch bản trong tay: “Vậy bộ phim này thì làm sao? Còn album của em cũng sắp phát hành rồi.”
Andrc: “Đất diễn trong “Cảnh và phỉ” của em cũng không nhiều lắm, chưa đến hai ngày là có thể hoàn thành.”
Tôi hỏi: “Diễn nhân vật gì?”
Andrc: “Nữ cảnh sát.”
“Chính là loại nhân vật vừa ra sân một cái thì chết luôn hả?”
Andrc: “Hình như vậy…”
Trở lại nhà trọ, tôi nằm trên sô pha, vừa nghe nhạc vừa đọc kịch bản, kịch bản viết rất tốt, đến khi đọc xong thì đã quá giờ cơm tối.
Tôi mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài, lái xe đến nhà Đỗ Mỹ Mỹ tìm chút đồ ăn khuya. Tiểu Đậu Đậu
nhà Đỗ Mỹ Mỹ càng lớn càng đáng yêu, mỗi khi con bé dùng giọng nói mềm mại nói với tôi câu “Dì nhỏ, Đậu Đậu nhớ dì lắm” tôi lại cảm thấy trái tim mình bị một loại cảm xúc kì lạ không biết tên bao lấy.
Ăn bữa khuya Đỗ Mỹ Mỹ nấu cho, lại chơi xếp gỗ với Đậu Đậu thêm hai giờ, cho đến 10 giờ tối, Đậu Đậu đã ngủ say trong lòng tôi, tôi mới rời khỏi nhà Đỗ Mỹ Mỹ.
Đã rất ít khi nhớ về cực cưng rồi, nhưng có đôi khi đột nhiên nghĩ, nếu cục cưng còn sống, cũng đã đến tuổi tới nhà trẻ rồi, lúc nghịch ngợm có phải cũng giống như mấy cậu bé khác, sẽ gây chuyện chọc tôi tức giận không, lúc ngoan ngoãn có phải sẽ dán bên tai tôi, ngọt ngào nói với tôi “Mama, hôm nay con yêu mama lắm.”
Thuần thục lái xe vào gara, đến khi đi ra, tôi ngẩng đầu nhìn người đứng cách đó không xa, sau đó đành đến gần chào hỏi.
“Thật trùng hợp nha, Cẩn Du, anh cũng ở đây sao?”
“Không phải.” Cẩn Du nhìn tôi, đôi con ngươi đen láy tựa như bầu trời đêm kia, chứa chan rất nhiều điều muốn nói, “Anh luôn ở nơi này chờ em.”
“Thế à.” Tôi có chút áy náy nói, “Để anh đợi lâu rồi, có việc thì lên nhà đi, chỗ này không tiện.”
Trở về nhà, tôi bảo Cẩn Du cứ thoải mái tìm chỗ ngồi, sau đó đi đến phòng bếp làm cho anh một ly nước trái cây.
“Thực ra khả năng pha cà phê của tôi rất tốt nhưng lần trước nghe nói dạ dày của anh không tốt nên mới ép nước trái cây cho anh, tôi còn cho thêm chút hạt den và sơn tra vào trong đó, sẽ có lợi cho dạ dày của anh.” Tôi đưa ly nước trái cây trong tay cho Cẩn Du.
“Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.” Sau đó tôi hỏi, “Đúng rồi, vừa rồi anh nói tìm tôi có việc, có chuyện gì vậy?”
Cẩn Du: “Lần này trở về bao lâu?”
“Thì ra là việc này sao.” Tôi mỉm cười thật tươi, “Tôi còn tưởng rằng anh vì nhớ tôi nên mới tới đây chứ…”
Cẩn Du ngẩng mạnh đầu lên nhìn tôi, dáng người anh thon dài, tư thế cao ngất, khuôn mặt vì ở dưới ánh đèn phòng khách nên nhìn không rõ lắm.
Sao đó “choang” một tiếng, ly nước trái cây trong tay anh rơi xuống, cái ly vỡ tan, nước trái cây cũng đổ hết ra ngoài.
Cẩn Du giật mình hồi tỉnh: “Xin lỗi…” Sau đó ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ.
Không sao, chỉ là một cái cốc mà thôi.” Tôi cũng ngồi xổm xuống nhặt thủy tinh cùng anh, chợt tay chạm vào một mảnh vỡ, bị cứa chảy máu.
“Cẩn thận!” Cẩn Du cầm tay tôi, ánh mắt tối lại, sau đó anh kéo tôi vào phòng bếp rửa sạch vết thương.
“Không sao đây, chỉ là miệng vết thương nhỏ thôi.” Dòng nước lạnh lẽo lập tức giảm bớt cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến.
“Miệng vết thương cũng dễ bị nhiễm trùng.” Cẩn Du không lạnh không nhạt mở miệng nói, sau đó anh hỏi tôi có tủ thuốc không.
Tôi chỉ vào cái kệ tivi ngoài phòng khách: “Ngăn kéo bên trái.”
Ngồi trên sô pha, Cẩn Du giúp tôi băng bó vết thương, tôi nhíu mày kêu đau.
“Đã lớn như vậy rồi mà còn sợ đau y như hồi nhỏ.” Cẩn Du bật cười nói, ngừng lại một chút, hình như anh cũng có chút bất ngờ với chính câu nói vô cùng thân thiết vừa rồi.
Đang định mở miệng nói thêm gì đó, miệng anh đã bị tôi che lại.
Thân mình Cẩn Du cứng đờ vài giây, sau đó anh chợt ôm chặt lấy tôi vào lòng, mạnh mẽ hôn lại, anh ôm rất chặt, khiến xương cốt tôi cũng đau đớn.
/53
|