Nếu như công chúa yêu cầu nàng ra đi, vậy. . . . . .
Nàng nỡ lòng rời xa hai đứa nhỏ sao?
Bối Bối mặc dù không phải là ruột thịt của nàng, nhưng Bối Bối rất hiểu chuyện, cũng rất lanh lợi, nàng đã sớm coi bé như con trai ruột của mình.
“Nương, nương làm sao vậy?”
Đi vào phòng, Bối Bối theo Đại Ngưu ca ra ngoài, Bảo Bảo nhạy cảm đi đến, bất an kéo tay Lộ Nhi, lo lắng nhìn nàng.
“Bảo Bảo, nương không sao. . . . . .”
Muốn ôm Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo khó xử làm mặt lạnh, Lộ Nhi thở dài nói:
“Bảo Bảo, con là một đứa nhỏ, tại sao có thể trưởng thành sớm như vậy? Con như vậy, nương sẽ rất bất an.”
Lộ Nhi thở dài, Bảo Bảo chợt cười cười, thanh âm có chút mềm mỏng:
“Nương, Bảo Bảo còn chưa nói cảm ơn nương, cho Bảo Bảo một phần tình thương của mẫu tử mà mình ao ước đã lâu . . . . . .”
Ao ước đã lâu? Cái từ ngữ này, đứa nhỏ năm tuổi cũng nói được sao?
Trong lòng Lộ Nhi run lên, kinh ngạc quan sát Bảo Bảo nho nhỏ, Bảo Bảo chợt nghịch ngợm cười:
“Mẹ?”
Thân thể Lộ Nhi run lên, mẹ? Mẹ là có ý gì? Là nàng nghễnh ngãng sao?
Nàng xưng hô với bọn trẻ là mẹ sao? Chính nàng cũng rất ít nói như vậy, nhiều nhất là nương mà thôi!
“Con. . . . . .”
Sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt khiếp sợ nhìn Bảo Bảo, Lộ Nhi cảm thấy tay cũng có chút run rẩy.
“Con là con trai của mẹ, Nam Cung Trạch! Mẹ, con mang theo trí nhớ kiếp trước. . . . . .”
Oanh. . . . . .
Lộ Nhi chỉ cảm thấy, trước mắt bắn ra rất nhiều sao, mang theo trí nhớ tới, vậy có phải nói theo cách khác, Bảo Bảo cũng là người xuyên không?
Con trai của nàng, Bảo Bảo của nàng, không ngờ đều xuyên qua giống nàng?
Nàng nỡ lòng rời xa hai đứa nhỏ sao?
Bối Bối mặc dù không phải là ruột thịt của nàng, nhưng Bối Bối rất hiểu chuyện, cũng rất lanh lợi, nàng đã sớm coi bé như con trai ruột của mình.
“Nương, nương làm sao vậy?”
Đi vào phòng, Bối Bối theo Đại Ngưu ca ra ngoài, Bảo Bảo nhạy cảm đi đến, bất an kéo tay Lộ Nhi, lo lắng nhìn nàng.
“Bảo Bảo, nương không sao. . . . . .”
Muốn ôm Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo khó xử làm mặt lạnh, Lộ Nhi thở dài nói:
“Bảo Bảo, con là một đứa nhỏ, tại sao có thể trưởng thành sớm như vậy? Con như vậy, nương sẽ rất bất an.”
Lộ Nhi thở dài, Bảo Bảo chợt cười cười, thanh âm có chút mềm mỏng:
“Nương, Bảo Bảo còn chưa nói cảm ơn nương, cho Bảo Bảo một phần tình thương của mẫu tử mà mình ao ước đã lâu . . . . . .”
Ao ước đã lâu? Cái từ ngữ này, đứa nhỏ năm tuổi cũng nói được sao?
Trong lòng Lộ Nhi run lên, kinh ngạc quan sát Bảo Bảo nho nhỏ, Bảo Bảo chợt nghịch ngợm cười:
“Mẹ?”
Thân thể Lộ Nhi run lên, mẹ? Mẹ là có ý gì? Là nàng nghễnh ngãng sao?
Nàng xưng hô với bọn trẻ là mẹ sao? Chính nàng cũng rất ít nói như vậy, nhiều nhất là nương mà thôi!
“Con. . . . . .”
Sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt khiếp sợ nhìn Bảo Bảo, Lộ Nhi cảm thấy tay cũng có chút run rẩy.
“Con là con trai của mẹ, Nam Cung Trạch! Mẹ, con mang theo trí nhớ kiếp trước. . . . . .”
Oanh. . . . . .
Lộ Nhi chỉ cảm thấy, trước mắt bắn ra rất nhiều sao, mang theo trí nhớ tới, vậy có phải nói theo cách khác, Bảo Bảo cũng là người xuyên không?
Con trai của nàng, Bảo Bảo của nàng, không ngờ đều xuyên qua giống nàng?
/1138
|