Trở lại trong đại sảnh, tôi không tìm được Cố Hành Chỉ, ngược lại chạm mặt Cố Tuyết Kỳ, cô ấy dường như còn bi kịch hơn so với tôi, gương mặt hồng hồng nước mắt lưng tròng, tôi cười không hiền hậu, cô ấy đưa tay che miệng tôi:
“Cười em gái cậu.”
“Cậu làm sao vậy?” Tôi hỏi: “Mới vừa rồi gọi điện thoại như xuyên qua đất vàng núi cao cơ mà? Vì sao trông cậu giống như bị bệnh mắt hột, còn mang về hai dãy cao nguyên hồng?”
Cô ấy nói sâu xa: “Mới vừa bị chồng tớ bạo lực gia đình, tớ muốn kiện anh ta. . . . . .”
“Sao đột nhiên bị bạo lực gia đình?”
“Lâm Duy Uyên nói, hai con cọp nhất định là chủ ý cùi bắp do tớ bày ra.”
Ai da, ánh mắt của Lâm tổng thật là sáng như tuyết. Tôi liếc về phía Lâm Duy Uyên đang nói chuyện ở trên đài, màu da trắng noãn, giày Tây, một đôi mắt phượng hẹp dài, tất cả đặc trưng không cần từ ngữ thuyết minh “Mặt người dạ thú lịch sự bại hoại”, lại còn bạo lực gia đình. . . . . . Tôi cảm khái ngàn lần, nói với Cố Tuyết Kỳ: “Thì ra người đàn ông nhà cậu thật sự là quỷ súc mắt kính.”
*Quỷ súc mắt kính (鬼畜眼镜): là do TAMAMI phát minh ra, Spray vào ngày 20/7/ 2007 là trò chơi AVG đam mỹ 18+.
“Gì? Quỷ súc mắt kính?” Cố Tuyết Kỳ thu hồi sắc mặt u oán như cha mẹ chết: “Sao cậu có thể nghĩ ra cái tên rung động vậy, khiến tớ nhớ lại một bộ manga đam mỹ tình cảm chân thành kia, đột nhiên không còn tức giận nữa.”
Năng lực tự mình chữa khỏi của hủ nữ thật mạnh, tôi không có ý định tiếp lời Cố Tuyết Kỳ, cũng không muốn tiến hành xâm nhập thăm dò sâu hơn đối với lĩnh vực đam mỹ —— rất không hiểu nổi thế giới nội tâm của hủ nữ, tìm người đàn ông hoàn toàn sẽ không dùng dưa chuột hoặc là dưa chuột của anh ta chỉ muốn đụng lỗ đít nhỏ là đã vui vẻ?
“Trên người cậu chính là áo khoác của Cố Hành Chỉ?” Cố Tuyết Kỳ đột nhiên chú ý tới tôi.
“Ừ.”
Cô ấy mới vừa khôi phục nguyên khí lại rút đi toàn bộ, bi phẫn đấm bàn: “Lão nhà tớ đối xử với tớ như mùa đông giá lạnh, lão nhà cậu lại như là ngày xuân ấm áp. Đều là đàn ông, tại sao lại có sự khác biệt lớn vậy?”
Cố Tuyết Kỳ hỏi như vậy, tôi nhìn ngó chiếc áo khoác trên người, ngược lại đột nhiên cảm thấy Cố Hành Chỉ quả thật rất săn sóc. Tôi nghĩ, nói không chừng anh ta giống như Tứ a ca trong tiểu thuyết Ác Tục Thanh Xuyên, bề ngoài lạnh lùng không chừng có một trái tim nồng nhiệt? Mặc dù tôi đã từng bênh vực Tứ ca, trước đây không lâu mới vừa《 tự cung 》 bên trong bồn cầu “lớn” lỗ mũi bị tổn thương, nhưng hiện tại thay bằng Cố Hành Chỉ thì cảm giác cũng không tệ lắm, tôi vui vẻ cười ngất ngây, sau đó tôi nhận được tin nhắn từ “Hành Chỉ yêu dấu”, nội dung tin ngắn lập tức chọc mù mắt chó của tôi ——
“Sau khi kết thúc buổi tiệc thì tới tìm tôi, tôi ở trên lầu, phòng 5014.”
. . . . . . Một tíc tắc kia, tôi chỉ cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều muốn nổ tung, một đóa mây hình nấm dâng lên từ chỗ ruột già của tôi ( ác ~= mãnh =).
Dựa vào đâu! Giờ phút này không có gì có thể miêu tả tâm linh run rẩy thần kinh rung động mãnh liệt của tôi, có lẽ thấy thần sắc của tôi không đúng, Cố Tuyết Kỳ bu lại, nhìn được tin nhắn, “phù” giống nhau.
“Quá nhanh.” Tôi đóng điện thoại di động lại, bình tĩnh ung dung trần thuật, nhưng đây chỉ là ý nghĩ, người kỹ tính có thể nhìn thấy môi tôi đang không ngừng run rẩy, tôi quá khẩn trương, CMN quá nhanh đấy! Còn muốn mướn phòng nữa à! Bà đây còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt! Kế hoạch dò xét kết cấu thân thể thế nào đều muốn khai triển ngay tại chỗ!
Cố Tuyết Kỳ lại không giựt giây tôi giống như trước, chỉ nói: “Tiết Cẩn, cậu tốt nhất nên suy nghĩ kỹ, các cậu mới biết nhau mấy ngày?”
“Ừ, tớ sẽ không đi!” Tôi cảm thấy chuyện này phải tùy duyên, không phải cậu nghĩ tới thì có thể tới, bảo tôi đột nhiên làm như vậy thì tôi không thể nhịn.
Vì vậy, tôi đáp lại mười chữ, uyển chuyển cự tuyệt: hôm nay không có hứng, khẳng định không kích tình.
Cố Hành Chỉ dùng một câu nói khiến máu xông lên đầu tôi: mau lên đây, tôi chỉ nói một lần.
“Làm thế nào”, tôi nghiêm túc đưa màn ảnh di động sang phía Cố Tuyết Kỳ, “Nhìn xem, đáp trả thật quyết liệt.”
Cố Tuyết Kỳ lại phi, sau đó chống cằm trầm ngâm: “Nếu không tớ đi hỏi Duy Uyên xem, lực bền bỉ của Cố Hành Chỉ như thế nào, để cậu còn có thể chuẩn bị tâm tư tốt.”
“Phi!” Lúc này đến phiên tôi phun nước miếng: “Cố hủ kia, cậu đủ rồi đấy! Cậu còn ngại mình bị bạo lực gia đình không đủ sao? Cậu thật là M!”
“Nếu không cậu xem thử”, Cố Tuyết Kỳ lấy từ trong túi ra một con dao Thụy Sỹ tinh xảo: “Nếu anh ta thật sự không thể chờ đợi, cậu lại khó có thể chống cự, sẽ dùng chuôi dao gõ vào đầu anh ta, lực mạnh chút, đánh cho bất tỉnh mới thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng đâm thật.”
“. . . . . .” Tôi như Hongkong Trung Quốc tiếp nhận nghi thức chủ quyền giao thần thánh, cung kính nhận lấy con dao kia: “Sao cậu mang hung khí tùy thân xấu như vậy? Tớ thấy còn tưởng rằng mình xuyên tới nước Mĩ rồi.”
Cô ấy vuốt mái tóc quăn: “Không có biện pháp, tớ quá đẹp, sợ bị sắc lang quấy nhiễu tình dục, quan tâm nó khỉ gió tàu điện hay đường hầm, trong tay nắm hung khí, lúc quan trọng cắt JJ của anh ta.”
“Cố Tuyết Kỳ.”
“Hử?”
“Bị cậu làm ghê tởm muốn chết thật sự không phải là biện pháp, tớ tình nguyện bị Cố Hành Chỉ xiên đến chết.”
“. . . . . .”
“Tớ đi đây.”
“Bảo trọng.”
“Đừng tắt điện thoại, giữ liên lạc.”
“Ừ, nếu thật sự muốn làm thì phải làm.”
“. . . . . . Tớ thật sự đi đây!”
“Trở lại có thể cùng nhau thảo luận to nhỏ dài ngắn!”
“. . . . . . Khẳng định người đàn ông của cậu đều gấp đôi hết!”
“Cậu thật sự phải làm sao? Sáng mai Cố Hành Chỉ có thể sẽ khóc.”
“Muốn tớ dùng con dao của cậu đưa cắm trên người cậu không?”
“Được rồi, tớ không nói nữa, đi nhanh về nhanh, chớ một đi không trở lại!”
Ở dưới ánh mắt nóng bỏng của Cố Tuyết Kỳ, tôi bước vào thang máy đi lên tầng năm, từ đó có thể không có đường về. Tâm tình của tôi cực kỳ phức tạp, tôi nghĩ, phải là. . . . . . an ủi người sắp bị xiên, bỗng phát hiện kết quả người mình muốn xiên lại là quan quân Nhật Bản đã từng nhiều lần cứu mình ở lúc nước sôi lửa bỏng hơn nữa mình đã sớm trao trái tim cho người đó (CMN, những lời này thật là dài). . . . . . Vừa cẩu huyết vừa mâu thuẫn.
×××
Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi nắm chặt âu phục trên người, đi về phía 5014.
Sau khi đến nơi, tôi phát hiện, đây là một gian phòng rất lớn. . . . . . phòng sang trọng, xem ra hôm nay rất có khả năng sẽ phải tiến hành vận động phạm vi lớn rồi, tôi vững tâm, hít sâu một hơi, gõ cửa hai cái.
Cửa nhanh chóng mở ra, là một người đàn ông tuổi trẻ không quen biết, tuy nhiên vóc dáng cực kỳ tuấn tú, con mắt dài, đôi môi hồng, mỹ nam cổ điển điển hình, trong nháy mắt trong đầu tôi có vô số ý niệm bùng nổ —— trời ạ, chẳng lẽ là 3PPPP*? ? ? ? ? ? ? Tuy nhiên nếu vị trước mặt này thật sự có gì với Cố Hành Chỉ, quả thật cũng rất không tệ . . . . . . Không tệ cái rắm! Vóc dáng của đối phương tuyệt hơn nữa cũng không thể trở thành lý do khiến mình gục ngã!
*3P: 2 nam 1 nữ.
Mỹ nam kia lên tiếng: “Tiết tiểu thư phải không?”
“Ừ”, lòng bàn tay của tôi bắt đầu rịn mồ hôi: “Vâng”
“Vào đi”, anh ta rất lịch sự tránh ra một lối đi, giọng điệu anh ta nói chuyện lễ phép mà xa cách giống với Cố Hành Chỉ: “Tất cả mọi người đang đợi cô.”
Mọi người? Còn không dừng lại ở ba? Chân tôi lập tức mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt dao găm Thụy Sĩ giấu ở trong tay áo, hiên ngang lẫm liệt đi vào theo sát phía sau người đàn ông kia.
Lúc đi vào trong nghe thấy tiếng cười sảng khoái của một cô gái, người đàn ông kia cuối cùng cũng dừng chân, tôi cũng ngừng lại theo.
Trước mắt là một đám thanh niên nam nữ ngồi trên chiếu, phía dưới lót thảm nhung màu trắng, tất cả mọi người hình như là bạn bè nên vui vẻ nói chuyện phiếm đánh bài, trên sàn nhà bên cạnh bày cà phê và salad trái cây, sau khi trông thấy tôi thì nhìn chăm chú. Cảnh tượng này thật sự là quá thuần khiết, trong lòng tôi dù lưu manh thế nào cũng không cách nào tiếp tục liên tưởng tiếp theo hướng quần thể P nữa, chỉ đứng không biết nên làm động tác gì. Cố Hành Chỉ cũng ở trong đó, anh nâng đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn tôi, tình huống giống người qua đường —— tôi chỉ đành vẫy vẫy tay bày tỏ “xin chào”.
Ngồi bên cạnh anh ta là một cô gái thanh tú, trông khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ấy cũng nhìn sang, lại cười “Ha ha ha”, cô ấy nghiêng đầu hỏi Cố Hành Chỉ:
“Đệ tử Cố, đây chính là Tiết Cẩn? Bạn gái của cậu?”
Cố Hành Chỉ khẽ “Ừ”.
Trong phạm vi nhỏ bỗng vang lên các loại câu chào lễ phép “chào chị dâu” “chào em dâu” cùng với các loại chế diễu ranh mãnh “Ai da, thằng nhóc này không tệ đấy”, “Người đẹp của tiểu Cố rất không có ý nghĩa hay là em theo tôi đi”.
Những thứ này đều như mây trôi, thứ tôi tương đối để ý ấy là cô gái kia gọi Cố Hành Chỉ thân quen như vậy, điều này làm cho tôi không vui, tôi nhìn kỹ mặt cô gái kia, không tính là quá xinh đẹp, nhưng nụ cười trên mặt lại làm cô ấy đẹp đến sáng ngời, thiếu nữ trẻ tuổi trước mặt làm tôi tăng thêm áp lực, nhưng tôi không thể vì vậy mà tự ti như đưa đám, muốn hóa áp lực thành động lực, tôi đi tới, đặt mông ngồi vào chỗ trống nhỏ giữa hai người, hơn nữa phát huy thần công chen mông nhanh chóng đẩy cô gái kia ra xa.
Không thể không nói, trước kia còn chưa có mua xe, tôi đều ngồi xe buýt đi làm, thần công chen mông tu luyện khi chiếm chỗ ngồi, rèn luyện ba năm đã để cho tài nghệ của tôi tiến hóa vượt bậc thành Chiến thần xe buýt, làm cho mông của những bác gái vạm vỡ hay nữ sinh heo mập dịch chuyển hết cả, người tới không hãi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Bởi vì biên độ động tác của tôi cũng không lớn, mọi người vẫn chuyện trò vui vẻ, không ai quá chú ý bên này. Cô gái bị tôi chen đến sắp trôi ra ngoài thảm thấy tôi như vậy cũng không có tức giận, mắt to cong lên cười cười với tôi.
Nụ cười vô hại trong nháy mắt làm tôi liên tưởng tới tựa đề sách giải trí Bát Quái: “Cực phẩm tám một tám bên cạnh giả bộ làm thỏ trắng”, tôi cảm khái dưới đáy lòng, không thể không phòng, không thể không phòng, gặp gỡ người như vậy, sơ sẩy sẽ sụp đổ, trong lúc cười nói tình yêu tan thành mây khói!
Tôi đang rút kinh nghiệm xương máu, cô gái kia cầm một miếng dưa Hami* trong khay đựng trái cây bên cạnh bỏ vào trong miệng, đột nhiên lớn tiếng nói với tôi:
“Tiết Cẩn, cái mông to của cậu thật có lực, về sau nhất định sẽ dễ sinh con cho Cố Hành Chỉ!”
*Dưa Hami: một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc.
Phì! Một đám người phun ra.
Tôi âm thầm bão tố nước mắt, tôi hiển nhiên đánh giá cao hàng này rồi, giả bộ thỏ trắng cái gì, hoàn toàn là ngây thơ cụ, tôi vội vàng liếc mắt sang Cố Hành Chỉ, sắc mặt anh ta quả thật đen đúng như tôi dự đoán.
Tình huống không ổn, tôi liên tục xua tay cười nói: “Không phải như vậy đâu, khoa học đã nói, sinh nam hay sinh nữ là do nhiễm sắc thể XY quyết định, tôi chỉ phụ trách cung cấp X, cho nên quyền quyết định hoàn toàn ở bên trai!”
Phì! Mọi người lại một lần nữa hóa thân xạ thủ đậu phụ bao vây gương mặt đen của Cố Hành Chỉ, mặt đen cương thi lạnh lùng nói với tôi:
“Kiến thức từ thời học sinh trung học không tệ.”
Tôi quyết định không nói.
Có lẽ Cố Hành Chỉ cũng cảm thấy không khí cứng ngắc, mở miệng nói: “Các cậu tự giới thiệu mình cho Tiết Cẩn làm quen.”
Một người đàn ông trắng noãn đeo kính nói: “Tôi là bạn cùng phòng thời đại học của tên ấy, họ Trương.”
“Tôi cũng vậy, tôi họ Tôn.” Người đàn ông đeo kính bên cạnh nói.
. . . . . .
Tôi đều mỉm cười gật đầu với từng người và sử dụng cách học thuộc lòng từ đơn tiếng Anh cấp bốn hồi đại học để ghi nhớ tên của tất cả để đề phòng lại làm trò cười cho thiên hạ. Chờ giới thiệu qua một lượt, cuối cùng mới đến mỹ nam mở cửa cho tôi, anh ta vừa gọt trái táo vừa từ từ giới thiệu mình: “Tôi là thầy giáo đại học của Cố Hành Chỉ, tôi tên là Tô Tín.” Anh ta nói xong thì đưa trái táo gọt xong cho cô gái ngây thơ cụ kia, ánh mắt ôn hòa như nước: “Vị này là vợ tôi, Kỳ Nguyệt.”
Tim tôi như pha lê! Ban nãy tôi còn nửa sáng rỡ nửa ưu thương nghĩ có lẽ cô gái này có ý với người đàn ông của tôi, kết quả lại chuyển biến lớn như thế, thực tế nói cho tôi biết, người ta khinh thường đó! Người ta đã sớm có ông chồng đẹp trai kinh thiên động địa rồi, hơn nữa còn là thầy giáo của Cố Hành Chỉ! Tôi liếc Cố Hành Chỉ trầm mặc bên cạnh một cái, thôi, tạm thời cho là anh ta trò giỏi hơn thầy để an ủi, chỉ có mình tôi bị đau lòng thôi.
Trên mặt tôi bày ra nụ cười hài hòa, nghe bọn họ tán gẫu, phần lớn là chuyện cũ thời đại học, phát hiện tỷ lệ mình có thể tham gia vào rất nhỏ, có chút oán giận nói: “Xem ra hôm nay là buổi họp mặt để các anh ôn lại chuyện cũ thời đại học.”
“Buổi họp mặt ôn lại chuyện cũ thời đại học gì chứ”, Kỳ Nguyệt vừa gặm quả táo vừa nói hàm hồ không rõ: “Hôm nay là sinh nhật của Cố Hành Chỉ.”
“Sinh nhật?”
“Ừ, em là bạn gái cậu ta, chẳng lẽ em không biết sao?” Cô ấy mở to hai mắt.
“À”, tôi làm sao biết khi hai chúng tôi mới quen nhau có hai ngày, tôi vội vàng gẩy gẩy tóc che giấu dáng vẻ mất tự nhiên: “Có lẽ gần đây công ty bận rộn quá nên quên thôi.”
Oh, vì sao đoạn lời thoại ngôn tình cẩu huyết lại xuất hiện vào giờ phút này, bởi vì một người không liên quan nhắc nhở, nữ heo mau quên mới biết hôm nay là sinh nhật nam trúc, nữ trư hết sức ngơ ngác, nam chính đã phẫn nộ rời chỗ, nữ trư đuổi theo liên tục xin lỗi, nam chính mặt than nghiêm mặt nói, quà sinh nhật đâu? Nữ trư cẩn thận, không có, nhưng anh muốn cái gì em sẽ đưa cho anh. Nam chính lạnh lùng đột nhiên cười như trúng tà, tôi muốn em! Nói xong nâng cằm nữ chính tới bên miệng sói, sau đó nhanh chóng mướn phòng, vừa đóng cửa đã kéo rèm xuống để đánh trận, từ đó một người cưỡi ngựa đến trời sáng. . . . . .
Tôi suy nghĩ trước sau, phát hiện một loạt trường hợp này tuy nói thần tốc, nhưng vẫn rất có khả thi, tỷ lệ xảy ra có lẽ cũng trên 50%. Tôi tiếp tục cải tạo suy nghĩ mới vừa rồi lại bị thực tế trước mặt bóp chết hết. Chuyện xảy ra sau đó nói cho tôi biết, thực tế vĩnh viễn đều đi ngược lại so với suy nghĩ!
“Cười em gái cậu.”
“Cậu làm sao vậy?” Tôi hỏi: “Mới vừa rồi gọi điện thoại như xuyên qua đất vàng núi cao cơ mà? Vì sao trông cậu giống như bị bệnh mắt hột, còn mang về hai dãy cao nguyên hồng?”
Cô ấy nói sâu xa: “Mới vừa bị chồng tớ bạo lực gia đình, tớ muốn kiện anh ta. . . . . .”
“Sao đột nhiên bị bạo lực gia đình?”
“Lâm Duy Uyên nói, hai con cọp nhất định là chủ ý cùi bắp do tớ bày ra.”
Ai da, ánh mắt của Lâm tổng thật là sáng như tuyết. Tôi liếc về phía Lâm Duy Uyên đang nói chuyện ở trên đài, màu da trắng noãn, giày Tây, một đôi mắt phượng hẹp dài, tất cả đặc trưng không cần từ ngữ thuyết minh “Mặt người dạ thú lịch sự bại hoại”, lại còn bạo lực gia đình. . . . . . Tôi cảm khái ngàn lần, nói với Cố Tuyết Kỳ: “Thì ra người đàn ông nhà cậu thật sự là quỷ súc mắt kính.”
*Quỷ súc mắt kính (鬼畜眼镜): là do TAMAMI phát minh ra, Spray vào ngày 20/7/ 2007 là trò chơi AVG đam mỹ 18+.
“Gì? Quỷ súc mắt kính?” Cố Tuyết Kỳ thu hồi sắc mặt u oán như cha mẹ chết: “Sao cậu có thể nghĩ ra cái tên rung động vậy, khiến tớ nhớ lại một bộ manga đam mỹ tình cảm chân thành kia, đột nhiên không còn tức giận nữa.”
Năng lực tự mình chữa khỏi của hủ nữ thật mạnh, tôi không có ý định tiếp lời Cố Tuyết Kỳ, cũng không muốn tiến hành xâm nhập thăm dò sâu hơn đối với lĩnh vực đam mỹ —— rất không hiểu nổi thế giới nội tâm của hủ nữ, tìm người đàn ông hoàn toàn sẽ không dùng dưa chuột hoặc là dưa chuột của anh ta chỉ muốn đụng lỗ đít nhỏ là đã vui vẻ?
“Trên người cậu chính là áo khoác của Cố Hành Chỉ?” Cố Tuyết Kỳ đột nhiên chú ý tới tôi.
“Ừ.”
Cô ấy mới vừa khôi phục nguyên khí lại rút đi toàn bộ, bi phẫn đấm bàn: “Lão nhà tớ đối xử với tớ như mùa đông giá lạnh, lão nhà cậu lại như là ngày xuân ấm áp. Đều là đàn ông, tại sao lại có sự khác biệt lớn vậy?”
Cố Tuyết Kỳ hỏi như vậy, tôi nhìn ngó chiếc áo khoác trên người, ngược lại đột nhiên cảm thấy Cố Hành Chỉ quả thật rất săn sóc. Tôi nghĩ, nói không chừng anh ta giống như Tứ a ca trong tiểu thuyết Ác Tục Thanh Xuyên, bề ngoài lạnh lùng không chừng có một trái tim nồng nhiệt? Mặc dù tôi đã từng bênh vực Tứ ca, trước đây không lâu mới vừa《 tự cung 》 bên trong bồn cầu “lớn” lỗ mũi bị tổn thương, nhưng hiện tại thay bằng Cố Hành Chỉ thì cảm giác cũng không tệ lắm, tôi vui vẻ cười ngất ngây, sau đó tôi nhận được tin nhắn từ “Hành Chỉ yêu dấu”, nội dung tin ngắn lập tức chọc mù mắt chó của tôi ——
“Sau khi kết thúc buổi tiệc thì tới tìm tôi, tôi ở trên lầu, phòng 5014.”
. . . . . . Một tíc tắc kia, tôi chỉ cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều muốn nổ tung, một đóa mây hình nấm dâng lên từ chỗ ruột già của tôi ( ác ~= mãnh =).
Dựa vào đâu! Giờ phút này không có gì có thể miêu tả tâm linh run rẩy thần kinh rung động mãnh liệt của tôi, có lẽ thấy thần sắc của tôi không đúng, Cố Tuyết Kỳ bu lại, nhìn được tin nhắn, “phù” giống nhau.
“Quá nhanh.” Tôi đóng điện thoại di động lại, bình tĩnh ung dung trần thuật, nhưng đây chỉ là ý nghĩ, người kỹ tính có thể nhìn thấy môi tôi đang không ngừng run rẩy, tôi quá khẩn trương, CMN quá nhanh đấy! Còn muốn mướn phòng nữa à! Bà đây còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt! Kế hoạch dò xét kết cấu thân thể thế nào đều muốn khai triển ngay tại chỗ!
Cố Tuyết Kỳ lại không giựt giây tôi giống như trước, chỉ nói: “Tiết Cẩn, cậu tốt nhất nên suy nghĩ kỹ, các cậu mới biết nhau mấy ngày?”
“Ừ, tớ sẽ không đi!” Tôi cảm thấy chuyện này phải tùy duyên, không phải cậu nghĩ tới thì có thể tới, bảo tôi đột nhiên làm như vậy thì tôi không thể nhịn.
Vì vậy, tôi đáp lại mười chữ, uyển chuyển cự tuyệt: hôm nay không có hứng, khẳng định không kích tình.
Cố Hành Chỉ dùng một câu nói khiến máu xông lên đầu tôi: mau lên đây, tôi chỉ nói một lần.
“Làm thế nào”, tôi nghiêm túc đưa màn ảnh di động sang phía Cố Tuyết Kỳ, “Nhìn xem, đáp trả thật quyết liệt.”
Cố Tuyết Kỳ lại phi, sau đó chống cằm trầm ngâm: “Nếu không tớ đi hỏi Duy Uyên xem, lực bền bỉ của Cố Hành Chỉ như thế nào, để cậu còn có thể chuẩn bị tâm tư tốt.”
“Phi!” Lúc này đến phiên tôi phun nước miếng: “Cố hủ kia, cậu đủ rồi đấy! Cậu còn ngại mình bị bạo lực gia đình không đủ sao? Cậu thật là M!”
“Nếu không cậu xem thử”, Cố Tuyết Kỳ lấy từ trong túi ra một con dao Thụy Sỹ tinh xảo: “Nếu anh ta thật sự không thể chờ đợi, cậu lại khó có thể chống cự, sẽ dùng chuôi dao gõ vào đầu anh ta, lực mạnh chút, đánh cho bất tỉnh mới thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng đâm thật.”
“. . . . . .” Tôi như Hongkong Trung Quốc tiếp nhận nghi thức chủ quyền giao thần thánh, cung kính nhận lấy con dao kia: “Sao cậu mang hung khí tùy thân xấu như vậy? Tớ thấy còn tưởng rằng mình xuyên tới nước Mĩ rồi.”
Cô ấy vuốt mái tóc quăn: “Không có biện pháp, tớ quá đẹp, sợ bị sắc lang quấy nhiễu tình dục, quan tâm nó khỉ gió tàu điện hay đường hầm, trong tay nắm hung khí, lúc quan trọng cắt JJ của anh ta.”
“Cố Tuyết Kỳ.”
“Hử?”
“Bị cậu làm ghê tởm muốn chết thật sự không phải là biện pháp, tớ tình nguyện bị Cố Hành Chỉ xiên đến chết.”
“. . . . . .”
“Tớ đi đây.”
“Bảo trọng.”
“Đừng tắt điện thoại, giữ liên lạc.”
“Ừ, nếu thật sự muốn làm thì phải làm.”
“. . . . . . Tớ thật sự đi đây!”
“Trở lại có thể cùng nhau thảo luận to nhỏ dài ngắn!”
“. . . . . . Khẳng định người đàn ông của cậu đều gấp đôi hết!”
“Cậu thật sự phải làm sao? Sáng mai Cố Hành Chỉ có thể sẽ khóc.”
“Muốn tớ dùng con dao của cậu đưa cắm trên người cậu không?”
“Được rồi, tớ không nói nữa, đi nhanh về nhanh, chớ một đi không trở lại!”
Ở dưới ánh mắt nóng bỏng của Cố Tuyết Kỳ, tôi bước vào thang máy đi lên tầng năm, từ đó có thể không có đường về. Tâm tình của tôi cực kỳ phức tạp, tôi nghĩ, phải là. . . . . . an ủi người sắp bị xiên, bỗng phát hiện kết quả người mình muốn xiên lại là quan quân Nhật Bản đã từng nhiều lần cứu mình ở lúc nước sôi lửa bỏng hơn nữa mình đã sớm trao trái tim cho người đó (CMN, những lời này thật là dài). . . . . . Vừa cẩu huyết vừa mâu thuẫn.
×××
Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi nắm chặt âu phục trên người, đi về phía 5014.
Sau khi đến nơi, tôi phát hiện, đây là một gian phòng rất lớn. . . . . . phòng sang trọng, xem ra hôm nay rất có khả năng sẽ phải tiến hành vận động phạm vi lớn rồi, tôi vững tâm, hít sâu một hơi, gõ cửa hai cái.
Cửa nhanh chóng mở ra, là một người đàn ông tuổi trẻ không quen biết, tuy nhiên vóc dáng cực kỳ tuấn tú, con mắt dài, đôi môi hồng, mỹ nam cổ điển điển hình, trong nháy mắt trong đầu tôi có vô số ý niệm bùng nổ —— trời ạ, chẳng lẽ là 3PPPP*? ? ? ? ? ? ? Tuy nhiên nếu vị trước mặt này thật sự có gì với Cố Hành Chỉ, quả thật cũng rất không tệ . . . . . . Không tệ cái rắm! Vóc dáng của đối phương tuyệt hơn nữa cũng không thể trở thành lý do khiến mình gục ngã!
*3P: 2 nam 1 nữ.
Mỹ nam kia lên tiếng: “Tiết tiểu thư phải không?”
“Ừ”, lòng bàn tay của tôi bắt đầu rịn mồ hôi: “Vâng”
“Vào đi”, anh ta rất lịch sự tránh ra một lối đi, giọng điệu anh ta nói chuyện lễ phép mà xa cách giống với Cố Hành Chỉ: “Tất cả mọi người đang đợi cô.”
Mọi người? Còn không dừng lại ở ba? Chân tôi lập tức mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt dao găm Thụy Sĩ giấu ở trong tay áo, hiên ngang lẫm liệt đi vào theo sát phía sau người đàn ông kia.
Lúc đi vào trong nghe thấy tiếng cười sảng khoái của một cô gái, người đàn ông kia cuối cùng cũng dừng chân, tôi cũng ngừng lại theo.
Trước mắt là một đám thanh niên nam nữ ngồi trên chiếu, phía dưới lót thảm nhung màu trắng, tất cả mọi người hình như là bạn bè nên vui vẻ nói chuyện phiếm đánh bài, trên sàn nhà bên cạnh bày cà phê và salad trái cây, sau khi trông thấy tôi thì nhìn chăm chú. Cảnh tượng này thật sự là quá thuần khiết, trong lòng tôi dù lưu manh thế nào cũng không cách nào tiếp tục liên tưởng tiếp theo hướng quần thể P nữa, chỉ đứng không biết nên làm động tác gì. Cố Hành Chỉ cũng ở trong đó, anh nâng đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn tôi, tình huống giống người qua đường —— tôi chỉ đành vẫy vẫy tay bày tỏ “xin chào”.
Ngồi bên cạnh anh ta là một cô gái thanh tú, trông khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ấy cũng nhìn sang, lại cười “Ha ha ha”, cô ấy nghiêng đầu hỏi Cố Hành Chỉ:
“Đệ tử Cố, đây chính là Tiết Cẩn? Bạn gái của cậu?”
Cố Hành Chỉ khẽ “Ừ”.
Trong phạm vi nhỏ bỗng vang lên các loại câu chào lễ phép “chào chị dâu” “chào em dâu” cùng với các loại chế diễu ranh mãnh “Ai da, thằng nhóc này không tệ đấy”, “Người đẹp của tiểu Cố rất không có ý nghĩa hay là em theo tôi đi”.
Những thứ này đều như mây trôi, thứ tôi tương đối để ý ấy là cô gái kia gọi Cố Hành Chỉ thân quen như vậy, điều này làm cho tôi không vui, tôi nhìn kỹ mặt cô gái kia, không tính là quá xinh đẹp, nhưng nụ cười trên mặt lại làm cô ấy đẹp đến sáng ngời, thiếu nữ trẻ tuổi trước mặt làm tôi tăng thêm áp lực, nhưng tôi không thể vì vậy mà tự ti như đưa đám, muốn hóa áp lực thành động lực, tôi đi tới, đặt mông ngồi vào chỗ trống nhỏ giữa hai người, hơn nữa phát huy thần công chen mông nhanh chóng đẩy cô gái kia ra xa.
Không thể không nói, trước kia còn chưa có mua xe, tôi đều ngồi xe buýt đi làm, thần công chen mông tu luyện khi chiếm chỗ ngồi, rèn luyện ba năm đã để cho tài nghệ của tôi tiến hóa vượt bậc thành Chiến thần xe buýt, làm cho mông của những bác gái vạm vỡ hay nữ sinh heo mập dịch chuyển hết cả, người tới không hãi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Bởi vì biên độ động tác của tôi cũng không lớn, mọi người vẫn chuyện trò vui vẻ, không ai quá chú ý bên này. Cô gái bị tôi chen đến sắp trôi ra ngoài thảm thấy tôi như vậy cũng không có tức giận, mắt to cong lên cười cười với tôi.
Nụ cười vô hại trong nháy mắt làm tôi liên tưởng tới tựa đề sách giải trí Bát Quái: “Cực phẩm tám một tám bên cạnh giả bộ làm thỏ trắng”, tôi cảm khái dưới đáy lòng, không thể không phòng, không thể không phòng, gặp gỡ người như vậy, sơ sẩy sẽ sụp đổ, trong lúc cười nói tình yêu tan thành mây khói!
Tôi đang rút kinh nghiệm xương máu, cô gái kia cầm một miếng dưa Hami* trong khay đựng trái cây bên cạnh bỏ vào trong miệng, đột nhiên lớn tiếng nói với tôi:
“Tiết Cẩn, cái mông to của cậu thật có lực, về sau nhất định sẽ dễ sinh con cho Cố Hành Chỉ!”
*Dưa Hami: một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc.
Phì! Một đám người phun ra.
Tôi âm thầm bão tố nước mắt, tôi hiển nhiên đánh giá cao hàng này rồi, giả bộ thỏ trắng cái gì, hoàn toàn là ngây thơ cụ, tôi vội vàng liếc mắt sang Cố Hành Chỉ, sắc mặt anh ta quả thật đen đúng như tôi dự đoán.
Tình huống không ổn, tôi liên tục xua tay cười nói: “Không phải như vậy đâu, khoa học đã nói, sinh nam hay sinh nữ là do nhiễm sắc thể XY quyết định, tôi chỉ phụ trách cung cấp X, cho nên quyền quyết định hoàn toàn ở bên trai!”
Phì! Mọi người lại một lần nữa hóa thân xạ thủ đậu phụ bao vây gương mặt đen của Cố Hành Chỉ, mặt đen cương thi lạnh lùng nói với tôi:
“Kiến thức từ thời học sinh trung học không tệ.”
Tôi quyết định không nói.
Có lẽ Cố Hành Chỉ cũng cảm thấy không khí cứng ngắc, mở miệng nói: “Các cậu tự giới thiệu mình cho Tiết Cẩn làm quen.”
Một người đàn ông trắng noãn đeo kính nói: “Tôi là bạn cùng phòng thời đại học của tên ấy, họ Trương.”
“Tôi cũng vậy, tôi họ Tôn.” Người đàn ông đeo kính bên cạnh nói.
. . . . . .
Tôi đều mỉm cười gật đầu với từng người và sử dụng cách học thuộc lòng từ đơn tiếng Anh cấp bốn hồi đại học để ghi nhớ tên của tất cả để đề phòng lại làm trò cười cho thiên hạ. Chờ giới thiệu qua một lượt, cuối cùng mới đến mỹ nam mở cửa cho tôi, anh ta vừa gọt trái táo vừa từ từ giới thiệu mình: “Tôi là thầy giáo đại học của Cố Hành Chỉ, tôi tên là Tô Tín.” Anh ta nói xong thì đưa trái táo gọt xong cho cô gái ngây thơ cụ kia, ánh mắt ôn hòa như nước: “Vị này là vợ tôi, Kỳ Nguyệt.”
Tim tôi như pha lê! Ban nãy tôi còn nửa sáng rỡ nửa ưu thương nghĩ có lẽ cô gái này có ý với người đàn ông của tôi, kết quả lại chuyển biến lớn như thế, thực tế nói cho tôi biết, người ta khinh thường đó! Người ta đã sớm có ông chồng đẹp trai kinh thiên động địa rồi, hơn nữa còn là thầy giáo của Cố Hành Chỉ! Tôi liếc Cố Hành Chỉ trầm mặc bên cạnh một cái, thôi, tạm thời cho là anh ta trò giỏi hơn thầy để an ủi, chỉ có mình tôi bị đau lòng thôi.
Trên mặt tôi bày ra nụ cười hài hòa, nghe bọn họ tán gẫu, phần lớn là chuyện cũ thời đại học, phát hiện tỷ lệ mình có thể tham gia vào rất nhỏ, có chút oán giận nói: “Xem ra hôm nay là buổi họp mặt để các anh ôn lại chuyện cũ thời đại học.”
“Buổi họp mặt ôn lại chuyện cũ thời đại học gì chứ”, Kỳ Nguyệt vừa gặm quả táo vừa nói hàm hồ không rõ: “Hôm nay là sinh nhật của Cố Hành Chỉ.”
“Sinh nhật?”
“Ừ, em là bạn gái cậu ta, chẳng lẽ em không biết sao?” Cô ấy mở to hai mắt.
“À”, tôi làm sao biết khi hai chúng tôi mới quen nhau có hai ngày, tôi vội vàng gẩy gẩy tóc che giấu dáng vẻ mất tự nhiên: “Có lẽ gần đây công ty bận rộn quá nên quên thôi.”
Oh, vì sao đoạn lời thoại ngôn tình cẩu huyết lại xuất hiện vào giờ phút này, bởi vì một người không liên quan nhắc nhở, nữ heo mau quên mới biết hôm nay là sinh nhật nam trúc, nữ trư hết sức ngơ ngác, nam chính đã phẫn nộ rời chỗ, nữ trư đuổi theo liên tục xin lỗi, nam chính mặt than nghiêm mặt nói, quà sinh nhật đâu? Nữ trư cẩn thận, không có, nhưng anh muốn cái gì em sẽ đưa cho anh. Nam chính lạnh lùng đột nhiên cười như trúng tà, tôi muốn em! Nói xong nâng cằm nữ chính tới bên miệng sói, sau đó nhanh chóng mướn phòng, vừa đóng cửa đã kéo rèm xuống để đánh trận, từ đó một người cưỡi ngựa đến trời sáng. . . . . .
Tôi suy nghĩ trước sau, phát hiện một loạt trường hợp này tuy nói thần tốc, nhưng vẫn rất có khả thi, tỷ lệ xảy ra có lẽ cũng trên 50%. Tôi tiếp tục cải tạo suy nghĩ mới vừa rồi lại bị thực tế trước mặt bóp chết hết. Chuyện xảy ra sau đó nói cho tôi biết, thực tế vĩnh viễn đều đi ngược lại so với suy nghĩ!
/14
|