- NGUY HIỂM! – Vĩnh Nam giật mình - Em muốn chết à?
- Chào anh!
- Em đi đâu vậy? – Vĩnh Nam ngạc nhiên
- Tôi có nơi cần đi! Hẹn không gặp lại! - Cầm Tử bước xuống xe. Vĩnh Nam nhìn theo cô gái nhỏ, mỉm cười: Em thông minh lắm! Nhưng anh lại không muốn thích một cô gái quá thông minh. Vĩnh Nam quay xe lại, hướng về phía một tu viện..
***
- Cầm Tử! Em đứng lại cho chị! – Tuyết Cầm hét lên khi Cầm Tử chuẩn bị leo lên một chiếc xe tải chở đồ.
- Chị! Em sẽ về nhà mà! – Cầm Tử cười trừ nhìn Tuyết Cầm với ánh mắt âu yếm.
- Đi cẩn thận nhé! Tối về nhà ăn cơm được không? – chị Ánh Tuyết nhẹ nhàng nói
- Thôi chị ạ! Để vài hôm nữa em về! Em chuẩn bị đồ đạc cho nhà mới đã.
- Nhà mới có còn thiếu tiện nghi gì không? Tiền thuê nhà, tiền sắm sửa còn tiền tiêu dùng hàng ngày nữa có đủ không? – Anh Vũ – chồng của Ánh Tuyết lên tiếng hỏi han, giọng nói anh có vẻ như rất lo lắng
- Đủ anh ạ! Tiền lương làm ở công ty anh chị nhiều như vậy, lại còn tiền tiêu vặt chị cho em nữa! Em cũng có thẻ tín dụng mà anh cho phòng cho những trường hợp khẩn cấp rồi rồi! Anh chị không cần phải lo đâu! – Cầm Tử cười hiền lành.
- Em không để lại địa chỉ! Nhỡ có việc cần thì sao?
- Em mà để lại địa chỉ, có khi Tuyết Cầm sang nhà em ở cả năm mất! – Cầm Tử nhăn nhó.
- Thôi em đi đi!
- Em chào chị! Tuyết Cầm! Em đi đây – Cầm Tử nghiêng đầu qua phía Tuyết Cầm đang phụng phà phụng phịu.
Công việc chuyển nhà vất vả hơn Cầm Tử tưởng. Trước mặt cô bây giờ là một đống ngổn ngang hộp giấy đựng đồ mà không biết phải bắt đầu từ đâu..
Píp píp: Bạn có tin nhắn mới: “Bạn đã nhận một tin nhắn!„ – Máy điện thoại của Cầm Tử rung..
Ring..: “Ai thế?„
Píp píp: “Anh có chuyện muốn nói với em!„
Ring..: “Anh đang bày trò gì thế? Jen?„
Píp píp: “ Sao em biết tài vậy? Em là siêu nhân hả?„
Ring.. : « Có chuyện gì anh nói luôn đi ! »
Píp píp : « Chuyện quan trọng.. gặp rồi mới nói ! Em đang ở đâu ? »
Ring.. : « Nhà tôi »
Píp píp : « ok ! Anh đến ngay ! »
Ring .. : « ko phải nhà đó ! Địa chỉ:.... „
Píp píp: “? „
King koong....
- Vào đi! – Cầm Tử nói.
- Em..! – Jen ngạc nhiên, đưa ngón tay chỉ trỏ.
- Nhà mới của tôi!
- Em bị đuổi à! – Jen đùa
- Gần như thế! – Nghiêm túc. Jen thấy Cầm Tử không đùa, anh ta cũng không dám đùa cợt nữa. – Anh có chuyện gì mau nói đi!
- Trước tiên phải dọn dẹp đống ngổn ngang này đã! – Jen nói rồi lập tức tháo mắt mũ, mắt kính, cởi áo vest ngoài, đồng hồ, rút ví và điện thoại để gọn trên bàn, bắt tay vào việc xếp đống đồ đạc ngổn ngang trong căn phòng mới của Cầm Tử. Không gian riêng của Cầm Tử được chia làm 3 phần. Trung tâm là phòng khách với la liệt toàn thùng là thùng. Hiện tại thì trông nó chẳng giống phòng khách tẹo nào. Bên trái phòng khách là gian bếp và phòng WC nằm khuất, nhỏ gọn. Bên phải là phòng ngủ rộng nhất với cái giường, tủ, giá sách, bàn phấn được kê và bày biện gọn gàng. Jen bắt tay vào xếp gọn các thùng lại một chút, bước vào gian bếp xếp dọn đống bát đĩa đang còn ngổn ngang trong hộp vào giá. Cầm Tử chỉ đứng nhìn chứ không nói gì. Cô mặc kệ Jen và cũng bắt tay vào công việc dọn dẹp dang dở của mình...
- Hơờờ! Mệt thật! Chưa bao giờ anh phải lao động thế này! – Jen gieo mình xuống ghế salon ở giữa phòng khách. Cầm Tử vẫn chưa xong việc, cô bước tới bên cạnh Jen, đặt cốc nước xuống bàn, đưa cho Jen một cái khăn ẩm rồi quay vào phòng bếp chuẩn bị cái gì đó. Lúc quay ra thì...
- Chào anh!
- Em đi đâu vậy? – Vĩnh Nam ngạc nhiên
- Tôi có nơi cần đi! Hẹn không gặp lại! - Cầm Tử bước xuống xe. Vĩnh Nam nhìn theo cô gái nhỏ, mỉm cười: Em thông minh lắm! Nhưng anh lại không muốn thích một cô gái quá thông minh. Vĩnh Nam quay xe lại, hướng về phía một tu viện..
***
- Cầm Tử! Em đứng lại cho chị! – Tuyết Cầm hét lên khi Cầm Tử chuẩn bị leo lên một chiếc xe tải chở đồ.
- Chị! Em sẽ về nhà mà! – Cầm Tử cười trừ nhìn Tuyết Cầm với ánh mắt âu yếm.
- Đi cẩn thận nhé! Tối về nhà ăn cơm được không? – chị Ánh Tuyết nhẹ nhàng nói
- Thôi chị ạ! Để vài hôm nữa em về! Em chuẩn bị đồ đạc cho nhà mới đã.
- Nhà mới có còn thiếu tiện nghi gì không? Tiền thuê nhà, tiền sắm sửa còn tiền tiêu dùng hàng ngày nữa có đủ không? – Anh Vũ – chồng của Ánh Tuyết lên tiếng hỏi han, giọng nói anh có vẻ như rất lo lắng
- Đủ anh ạ! Tiền lương làm ở công ty anh chị nhiều như vậy, lại còn tiền tiêu vặt chị cho em nữa! Em cũng có thẻ tín dụng mà anh cho phòng cho những trường hợp khẩn cấp rồi rồi! Anh chị không cần phải lo đâu! – Cầm Tử cười hiền lành.
- Em không để lại địa chỉ! Nhỡ có việc cần thì sao?
- Em mà để lại địa chỉ, có khi Tuyết Cầm sang nhà em ở cả năm mất! – Cầm Tử nhăn nhó.
- Thôi em đi đi!
- Em chào chị! Tuyết Cầm! Em đi đây – Cầm Tử nghiêng đầu qua phía Tuyết Cầm đang phụng phà phụng phịu.
Công việc chuyển nhà vất vả hơn Cầm Tử tưởng. Trước mặt cô bây giờ là một đống ngổn ngang hộp giấy đựng đồ mà không biết phải bắt đầu từ đâu..
Píp píp: Bạn có tin nhắn mới: “Bạn đã nhận một tin nhắn!„ – Máy điện thoại của Cầm Tử rung..
Ring..: “Ai thế?„
Píp píp: “Anh có chuyện muốn nói với em!„
Ring..: “Anh đang bày trò gì thế? Jen?„
Píp píp: “ Sao em biết tài vậy? Em là siêu nhân hả?„
Ring.. : « Có chuyện gì anh nói luôn đi ! »
Píp píp : « Chuyện quan trọng.. gặp rồi mới nói ! Em đang ở đâu ? »
Ring.. : « Nhà tôi »
Píp píp : « ok ! Anh đến ngay ! »
Ring .. : « ko phải nhà đó ! Địa chỉ:.... „
Píp píp: “? „
King koong....
- Vào đi! – Cầm Tử nói.
- Em..! – Jen ngạc nhiên, đưa ngón tay chỉ trỏ.
- Nhà mới của tôi!
- Em bị đuổi à! – Jen đùa
- Gần như thế! – Nghiêm túc. Jen thấy Cầm Tử không đùa, anh ta cũng không dám đùa cợt nữa. – Anh có chuyện gì mau nói đi!
- Trước tiên phải dọn dẹp đống ngổn ngang này đã! – Jen nói rồi lập tức tháo mắt mũ, mắt kính, cởi áo vest ngoài, đồng hồ, rút ví và điện thoại để gọn trên bàn, bắt tay vào việc xếp đống đồ đạc ngổn ngang trong căn phòng mới của Cầm Tử. Không gian riêng của Cầm Tử được chia làm 3 phần. Trung tâm là phòng khách với la liệt toàn thùng là thùng. Hiện tại thì trông nó chẳng giống phòng khách tẹo nào. Bên trái phòng khách là gian bếp và phòng WC nằm khuất, nhỏ gọn. Bên phải là phòng ngủ rộng nhất với cái giường, tủ, giá sách, bàn phấn được kê và bày biện gọn gàng. Jen bắt tay vào xếp gọn các thùng lại một chút, bước vào gian bếp xếp dọn đống bát đĩa đang còn ngổn ngang trong hộp vào giá. Cầm Tử chỉ đứng nhìn chứ không nói gì. Cô mặc kệ Jen và cũng bắt tay vào công việc dọn dẹp dang dở của mình...
- Hơờờ! Mệt thật! Chưa bao giờ anh phải lao động thế này! – Jen gieo mình xuống ghế salon ở giữa phòng khách. Cầm Tử vẫn chưa xong việc, cô bước tới bên cạnh Jen, đặt cốc nước xuống bàn, đưa cho Jen một cái khăn ẩm rồi quay vào phòng bếp chuẩn bị cái gì đó. Lúc quay ra thì...
/21
|