Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 79: Phía sau hậu trường (1)

/137


Tin nhắn nhắc nhở đột nhiên vang lên, Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không có phản ứng được, cơ thể cô đã nhanh chóng căng thẳng, đầu óc gần như chết lặng, trực tiếp mở tin nhắn.

“Chúc mừng cô biểu diễn thành công.” Dòng chữ to lớn hiện lên trên màn hình, hai mắt Tả Phỉ Bạch như kim châm, vừa nhìn thấy người gửi tin nhắn, càng làm cho cô hận đến cắn răng nghiến lợi.

Trực tiếp gọi lại, nghe tiếng nhạc bên trong, hàm răng Tả Phỉ Bạch cắn chặt môi, để lại một dấu răng màu trắng.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói có chút hả hê: “Thế nào, tin nhắn chúc mừng còn không được, tôi nhất định phải gửi giỏ hoa tới?”

“Thịnh Nhạc Dục, anh thật hèn hạ, vô liêm sỉ!” Tả Phỉ Bạch cắt ngang mắng.

Từ lúc xảy ra sự cố, bắt đầu chất chứa toàn bộ căng thẳng, áp lực, tất cả đều bộc phát ra, Thịnh Nhạc Dục trở thành đối tượng phát tiết của cô.

Đối với sự la mắng tức giận của Tả Phỉ Bạch, bên đầu dây điện thoại bên kia Thịnh Nhạc Dục chỉ cười ha hả: “Tôi hèn hạ vô liêm sỉ cũng còn thua kém ca sỉ nổi tiếng lừa gạt… lừa hạt quần chúng, Tả Phỉ Bạch, cô bây giờ chính là tiêu đề trên mạng.

“Hiện tại thật sự làm cho cô mãn nguyện, được nhiều người chú ý như vậy, không muốn nổi tiếng cũng không thể. Hôm nay cô chính là đứng trên đỉnh cao vinh quang.”

Thịnh Nhạc Dục nhìn có chút hả hê, giọng nói càng đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Tả Phỉ Bạch không nhịn được từ trên ghế salon đứng lên: “Thịnh Nhạc Dục, đây là anh đang trả thù sao? Cảm thấy anh không được tốt như tôi tưởng, hiện tại tôi xảy ra chuyện, anh ở đây đứng một bên nhìn có chút hả hê?”

“Cô muốn nói chính là trả thù, cô cố ý tặng vé cho tôi, lại gọi điện cho tôi để tôi tới xem, không phải cũng là trả thù?” Thịnh Nhạc Dục một chút cũng không cảm thấy có lỗi, dù sao hai người bọn họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

“Thế nào, cô muốn cho tôi xem bộ dáng ngồi tít trên cao, có phải cảm thấy lúc đầu đi theo bên cạnh lấy lòng tôi, cô chịu ấm ức? Bây giờ khi trở thành ca sĩ nổi tiếng rồi, cô nghĩ muốn cho tôi biết, bản lĩnh của cô lợi hại?”

“Đáng tiếc, Tả Phỉ Bạch, con đường nổi tiếng của cô không quá thuận lợi.” Thịnh Nhạc Dục châm chọc cười, “ Vốn là cố gắng thể hiện lần đầu tiên biểu diễn, còn cố ý mời Thiên Vương tạo thế cho cô, ngược lại trở thành bộ dạng này.”

“Thật ra thì, cô nên cảm thấy vui mừng, ít nhất bây giờ đúng là đạt tới mục đích của cô – được chú ý.”

Thịnh Nhạc Dục qua điện thoại truyền tới sự chế nhạo, Tả Phỉ Bạch giận đến nỗi thiếu chút nữa hàm răng cắn nát trong miệng, căm hận gầm nhẹ: “Thịnh Nhạc Dục, anh chính là một kẻ tiểu nhân vô liêm sĩ, khó trách Hà Quyên đã rời bỏ anh.”

Tả Phỉ Bạch nói ra những lời này, bên kia lập tức yên lặng lại.

Thịnh Nhạc Dục đương nhiên bị những lời nói này đâm trúng, Tả Phỉ Bạch đắc ý nở nụ cười, tiếp tục đánh tới: “Anh đã là người như vậy, còn lưu luyến mãi với Hà Quyên? Cô ta rời bỏ anh thật là quyết định đúng đắn.”

“Nếu không phải vì cô, cô ấy sẽ không bỏ đi.” Thịnh Nhạc Dục phản bác lại, chỉ là không có sức lực.

Tả Phỉ Bạch là ai, liền biết được giọng nói của Thịnh Nhạc Dục không bình thường, lập tức cười nói: “Một người đàn ông như anh, chẳng lẽ là tôi cưỡng ép anh sao?”

“Tôi bây giờ là người mới được công ty nâng đỡ, tôi có chuyện gì công ty sẽ giải quyết cho tôi, về phần anh… Hừ, bất kể như thế nào, Hà Quyên cũng không còn là người của anh, Thịnh Nhạc Dục, anh còn thê thảm hơn tôi.” Tả Phỉ Bạch cố sức nói xong, cạch một cái cúp điện thoại.

Bực bội trong lòng phát tiết ra ngoài, cô tỉnh táo hơn nhiều.

Đúng vậy, cô không phải là không có biện pháp trở mình, cô cũng không phải chỉ có một mình.

Vội vàng lục lọi trong điện thoại cũ bấm gọi điện thoại, chuông vang lên rất lâu mới kết nối tới một giọng nói bực mình: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Giọng nói lạnh lùng bên trong để lộ ra vẻ không vui, khiến Tả Phỉ Bạch căng thẳng rùng mình một cái, bản năng liền muốn cúp điện thoại.

Nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh lúc này của cô, không thể không nhắm mắt nịnh nọt cười: “ anh Địch… là em.”

Âm thanh cực kỳ yểu điệu, êm dịu nghe cũng phát ngán.

“Có chuyện gì nói mau.” Người đầu dây điện thoại bên kia không bình tĩnh nói, giấc ngủ bị quấy rầy đương nhiên không vui rồi.

Tả Phỉ Bạch biết người này tính khí không tốt, một chút cũng không nói nhảm, vội vàng vào thẳng vấn đề chính: “Anh Địch, em đã xảy ra chuyện.”

“Hứ.” Tả Phỉ Bạch căng thẳng chỉ đổi lấy được chữ hứ lạnh nhạt bên kia.

Đương nhiên không coi lời nói của Tả Phỉ Bạch là quan trọng.

Tả Phỉ Bạch sớm đã quen với sự lạnh nhạt của đối phương, hắn vốn chính là người cao ngạo, loại phản ứng này cũng là bình thường.

Mặc kệ thái độ của hắn là gì, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề giúp cô là được: “anh Địch, hôm nay tôi biểu diễn trực tiếp đã xảy ra chuyện, bây giờ trên mạng đều đánh giá. Em… Em không muốn cứ bị phá hủy như vậy, anh Địch giúp em một chút thôi.”

Bên kia sau khi nghe xong, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, liền cúp điện thoại.

Tả Phỉ Bạch căng thẳng nắm điện thoại, nhìn chằm chằm hết sức, giống như muốn chọc thủng điện thoại.

Cầm điện thoại ép vào trong ngực, Tả Phỉ Bạch hồi hộp bất đi qua đi lại hai bên, anh Địch có thể giúp cô hay không đây?

Phải được thôi.

Hắn coi trọng cô, mà ngay cả sau này nói ra lý do gì, hắn đều phái người an bài tất cả.

Lời nói của lạnh lùng của hắn luôn là cao ngạo, khiến cho cô bỏ xuống tất cả tự ái đi cầu xin, nhưng mà, anh Định không giống với Thịnh Nhạc Dục.

Thịnh Nhạc Dục là ai, cũng chỉ là một nhà thiết kế thôi, coi như là có chút danh tiếng, vậy cũng không thể so sánh với anh Địch.

Anh Địch là ai?

Cậu chủ có quyền thế của Tập đoàn xuyên quốc gia, cũng là dựa vào cha mẹ, ở trong công ty là thiếu gia có quyền hành.

Tùy tiện ném tiền xuống, ngay cả Thịnh Nhạc Dục cũng không đỡ nổi.

Nhìn hắn gạt bỏ những người ca sĩ nổi tiếng kia, thái độ khiêm nhường của những người đó cũng biết địa vị của anh Địch, dù là ông chủ của cô, nhìn thấy anh Địch cũng phải khiêm nhường.

Nếu không, cô có thể dễ dàng nhanh chóng nổi tiếng như vậy sao?

Hoàn toàn là anh Địch trợ giúp phía sau, cô mới nở mày nở mặt như bây giờ.

Cô cũng không kém, bất kể ở phương diện nào, cô cũng ung dung phục vụ anh Địch , hiện tại thoát khỏi sự phiền toái này, anh Địch phải giúp cô giải quyết.

Cho nên, hiện tại hy vọng duy nhất của cô tất cả đều đặt trên người anh Địch.

Đúng, nhất định không có chuyện gì.

Tả Phỉ Bạch dừng bước, yên lặng ngồi trên sô pha, không ngừng an ủi bản thân, cô chỉ cần chờ một chút là được.

Bên trong phòng họp, mọi người thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng sao vẫn cảm giác chuyện này chỉ dựa vào bọn họ có lẽ không giải quyết được.

Người đại diện của Tả Phỉ Bạch sau khi suy nghĩ hồi lâu, thận trọng nói: “Ông chủ, nếu không trực tiếp tìm anh Địch, hỏi ý kiến anh Địch một chút.”

Lời người đại diện vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về trên người ông chủ.

Đây đều là nội bộ nhân viên, hiển nhiên biết quan hệ Tả Phỉ Bạch và anh Địch là như thế nào.

Ông chủ nhìn người đại diện của Tả Phỉ Bạch một chút, cau mày, sau đó đứng dậy, ra khỏi phòng họp.

Tất cả mọi người đang thấp thỏm chờ tin tức, không lâu sau ông chủ trở lại, đưa ra phương án xử lý cuối cùng.

Chỉ là phương án này, khiến tất cả mọi người thất kinh, chuyện này…

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi lại không thể nói gì, dù sao cũng là quyết định của ông chủ, bọn họ có thể làm gì?

Dù trong lòng còn nhiều nghi vấn, cũng không có ai dám mở miệng hỏi, tất cả đều đi làm việc được ông chủ phân phó.

Rất nhanh, bên trong phòng họp mỗi người đi làm một việc.

Ông chủ nhìn ca sĩ Thiên Vương một cái, hài lòng gật đầu: “Làm tốt lắm.?

Ca sĩ Thiên Vương cười gật đầu, cũng không có được sủng ái mà kiêu ngạo.

Những người khác thấy phản ứng của hai người, tất cả đều cảm thấy ca sĩ Thiên Vương quả thật làm tốt, lúc ấy nghĩ đến phương án giúp xử lý tốt như vậy, còn chủ động hạ thấp thân phận song ca cùng Tả Phỉ Bạch.

Nếu không phải là Tả Phỉ Bạch hát có vấn đề, thì tối nay cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Tả Phỉ Bạch hết lần này đến lần khác không chịu thua kém, thật là không có biện pháp.

Tất cả mọi người đều bận rộn đi làm chuyện của mình, chuyện tối nay xảy ra quá nghiêm trọng, không nhanh xử lý không thể được.

Cửa phòng nghỉ ngơi mở ra cạch một cái, Tả Phỉ Bạch lập tức ngồi thẳng người thấp thỏm lại vừa kỳ vọng nhìn tới, thấy người đại diện của cô đi tới, trên vẻ mặt không biểu hiện gì.

“Chuyện đã dàn xếp có đúng hay không?” Tả Phỉ Bạch trực tiếp hỏi đáp án cô kỳ vọng.

Người đại diện cũng không trả lời câu hỏi của Tả Phỉ Bạch, mà đi tới nhìn cô.

Bộ dạng người đại diện không nói lời nào như vậy, làm cho lòng Tả Phỉ Bạch bất an, nuốt nước miếng một cái, lại hỏi một câu: “Anh Địch nói giúp tôi.”

Nghe được những lời này của Tả Phỉ Bạch, sắc mặt người đại diện kỳ quái nhìn cô.

Tả Phỉ Bạch hé miệng hít thở, không biết làm thế nào, cảm giác không khí bên trong phòng nghỉ ngơi nhỏ hoàn toàn không đủ, hơn nữa nhiệt độ giảm xuống quá nhanh, làm cho tay chân cô lạnh buốt đến tê tê.

“Chiều nay cô đi mở cuộc họp báo.” Giọng nói người đại diện cứng nhắc thuật lại quyết định của ông chủ.

“Ừ.” Tả Phỉ Bạch thẫn thờ gật đầu một cái, “ Chuyện lần này muốn tôi nói thế nào? Là cơ thể khó chịu hay là cổ họng không thoải mái?”

Có thể tìm những lý do này, cũng coi là lý do chính đáng.

Đối mặt với vấn đề của Tả Phỉ Bạch, người đại diện không có bất cứ giải đáp gì.

Phản ứng như vậy giống như là dội một chậu nước lạnh lên trên đầu Tả Phỉ Bạch, đôi môi run rẩy, ngay cả lời nói ra đều run run: “Chẳng lẽ không đúng sao? Hay là công ty có những sắp đặt khác?”

Cơ mặt đã cứng lại, Tả Phỉ Bạch vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, chỉ là nụ cười này còn khó coi hơn so với khóc, cô không cẩn thận thôi.

“Ý công ty là để cho cô trực tiếp thừa nhận.” Rốt cuộc người đại diện nói ra trọng điểm, đồng thời không nói nhưng cũng đả kích chí mạng đối với Tả Phỉ Bạch.

“Thừa, thừa nhận? Thừa nhận cái gì?” Giọng nói Tả Phỉ Bạch run rẩy hỏi.

“Thừa nhận bài hát của cô là được làm thông qua phòng thu âm.” Người đại diện vô tình nói.

“Không, không thể được. Sẽ không đâu! Công ty không thể làm chuyện này với tôi!” Tả Phỉ Bạch khổ sở lắc đầu, cô hoàn toàn không chấp nhận phương án này.

“Anh Địch đâu? Chẳng lẽ cũng chưa hỏi anh Địch một chút phải làm sao sao?” Nhắc tới anh Địch, Tả Phỉ Bạch giống như bắt được một cọng rơm cuối cùng, dùng hết dức nắm bả vai người đại diện, dùng sức lắc.

“Theo tôi được biết, ông chủ gọi điện thương lượng qua với anh Địch, chuyện này chính là kết quả cuối cùng.” Người đại diện không nhịn được hạ cánh tay Tả Phỉ Bạch xuống.

Nếu không phải là công ty sai khiến, tưởng là cô muốn phục vụ Tả Phỉ Bạch sao?

Thường ngày ỷ có chỗ dựa vững chắc, cực kỳ ngông cuồng, không để ai vào mắt.

Còn muốn bay lên đầu chim Phượng Hoàng sao?

Thân phận anh Địch là gì, sẽ đối với cô ta thật lòng thật dạ sao?

Thật là không biết vị trí của mình.

“Không, anh Địch sẽ không đối xử với tôi như vậy, sẽ không.” Tả Phỉ Bạch căn bản cũng không tin, lấy điện thoại di động ra, run rẩy bấm phí trên, thật vất vả kết nối, bên trong truyền đến giọng nói bực bội, “Tả Phỉ Bạch, cô làm phiền tôi quá.”

“Đúng vậy, thật xin lỗi anh Địch.” Tả Phỉ Bạch hốt hoảng nói xin lỗi, “ Công ty, Công ty muốn em thừa nhận chuyện kia, em…”

“Công ty quyết định thế nào liền làm như thế đó, chuyện công việc của cô tới tìm tôi làm cái gì?”

Lạnh lùng hỏi ngược lại khiến cho Tả Phỉ Bạch càng thêm căng thẳng, lòng càng ngày càng chìm xuống: “Không, không phải vậy, anh Địch. Phải, nếu thừa nhận, em, sau này em sẽ bị hủy hoại, sự nghiệp sẽ không còn, em…”

Tả Phỉ Bạch cứ nói liên miên, đương nhiên làm cho người đầu dây bên kia điện thoại mất kiên nhẫn: “Tả Phỉ Bạch, cô là người trưởng thành, xảy ra chuyện gì phải tự mình giải quyết, cô là gì của tôi? Tôi muốn để cô khắc phục hậu quả?”

“Anh Địch, em… em với anh…”

“Hừ.” Nghe được Tả Phỉ Bạch còn muốn nói tiếp, anh Địch khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, “Tả Phỉ Bạch, cô tốt nhất tự mình hiểu rõ vị trí của mình, cô bất quá là tôi nhất thời hưng thú chơi đùa thôi. Cô còn mong chờ tôi đối với món đồ chơi không còn hứng thú thế nào?”

“Anh Địch, anh… Em…” Lời nói lạnh lùng vô tình hoàn toàn đả kích làm cho Tả Phỉ Bạch bối rối, cô ta căn bản cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể lắp bắp trên môi, nói ra lời nói không rõ nghĩa.

“Tôi rất bận, đừng làm phiền tôi, hậu quả không phải là cô có thể gánh được.” Lời nói vô tình kết thúc, bên kia đã cúp điện thoại.

Tả Phỉ Bạch nhìn chằm chằm điện thoại trong tay mình, ngẩn người không biết phải nghĩ cái gì, trong lỗ tai tràn đầy âm thanh ông ông ông.

Có tiếng nhạc ầm ầm khí thế, từng dòng chữ trên mạng chói mắt, còn có những lời châm chọc khinh bỉ vừa mới rồi của anh Đích, cùng với công ty vô tình vứt bỏ…

Cô, rối loạn.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Rõ ràng cách đây mấy giờ còn rất tốt, tại sao đột nhiên, cái gì cũng không giống.

Tất cả đều thay đổi.

Rốt cuộc là thế nào?

Tả Phỉ Bạch ngây ngôc sững sờ ngẩng đầu, ánh mắt thẩn thờ nhìn chằm chằm người đại diện, vẻ mặt người đại diện không chút thay đổi nhìn cô ta một cái, đúng phận sự nói: “Bây giờ cô ở công ty nghỉ ngơi, chiều nay xuất hiện đúng giờ ở buổi họp báo.”

Đến lúc này, Tả Phỉ Bạch còn có thể nói gì? Làm cái gì?

Giống như một con rối mất đi linh hồn, mù mờ gật đầu.

Cho không Tả Phỉ Bạch ở nhà của công ty, để cho cô tạm thời sắp xếp lại, người đại diện nhanh chóng rời đi, cô còn bận rộn rất nhiều chuyện.

Đến buổi chiều sẽ phải mở cuộc họp báo, có thể thấy được có nhiều gấp gáp.

Lúc sáng sớm, các tạp chí lớn cũng nhận được thư mời.

Vừa nhìn là tin tức sốt dẻo, nhà truyền thông nào cũng không bỏ qua, liền sắp xếp người xong, mang theo trang thiết bị phỏng vấn cần thiết đến hiện trường.

Vừa đến hiện trường lập tức cảm nhận được sự kiện lần này có bao nhiêu ồn ào.

Vẫn còn có truyền hình trực tiếp tại hiện trường.

Tuy nói thời gian rất gấp gáp, nhưng ở chỗ công ty Tả Phỉ Bạch đủ thực lực, hiệu suất làm việc cũng mau, cứ thế bố trí hiện trường có sắc có hương.

Sau khi các nhà truyền thông tìm được vị trí, ngồi xong chờ một lát cuộc họp báo sẽ bắt đầu.

Lần này cuộc họp báo vậy mà không bắt đầu tuyên bố thanh minh, trực tiếp bắt đầu có thể tự do đặt câu hỏi.

Đây không theo như bài sắp đặt để nói, hành động này lập tức khiến đông đảo truyền thông sôi trào, rối rít giơ tay muốn đặt câu hỏi.

Người chủ trì liền chỉ ký giả để đặt câu hỏi.

“Xin hỏi Tả tiểu thư, đối với sự kiện hát nhép tối ngày hôm qua có gì giải đáp, còn nữa, trên mạng truyền đi bài hát đơn thật sự là bản cô hát sao?”

Vị phóng viên này thật là không khách khí, vừa đứng lên liền chỉ thẳng điểm yếu, thậm chí còn hoài nghi Tả Phỉ Bạch hát nhép.

Tả Phỉ Bạch ngồi trên sân khấu, cả người nhỏ gầy teo, thoạt nhìn hết sức nhu nhược, hơn nữa tối ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc, thần sắc không tốt, thật là điềm đạm đáng thương.

Chỉ là dưới tình huống hiện tại, người nào quay lại thương hại cô?

Hỏi xong, ánh mắt của mọi người cũng hướng trên người Tả Phỉ Bạch, càng thêm truyền ống kính trực tiếp như vây.

Đột nhiên Tả Phỉ Bạch có một loại ảo giác, giống như là bị lột y phục dưới con mắt của mọi người, dùng kính hiển vi quan sát từng chút từng chút.

“Ca khúc đơn là mình tôi hát, là hát ở trong phòng thu âm…” Lời Tả Phỉ Bạch không lưu loát vừa mới nói ra, cả hội trường lập tức bỗng nhiên bừng tỉnh phát ra âm thanh xì xào.

Ghi âm trong phòng thu hát ra ngoài, vậy cũng có thể là hát thật hoặc hát nhép.

Từng câu từng câu kết hợp lại đều được.

Đang ngồi trong vòng tròn người, còn ai không biết khom lưng trong đó chứ. Nhìn ánh mắt Tả Phỉ Bạch cũng như nhau, trước khi mọi người tới cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng nói ra từ miệng người trong cuộc, cũng là một chuyện khác.

Sau đó, phía sau đặt câu hỏi càng ngày càng sâu sắc, khiến cho Tả Phỉ Bạch căn bản không chống đỡ được, cuối cùng chỉ có thể không trả lời cái gì, nói đi nói lại câu xin lỗi.

Người của công ty nhìn thấy tình huống cũng bình thường, nhất thời nói rõ một chút, thật xin lỗi về sự kiện lần này, nhân viên làm việc bên trong cũng sẽ bị xử lý, rất nhanh sau đó tuyên bố cuộc họp báo kết thúc.

Những người qua lại vội vàng đuổi theo, đầu tiên phát đi tin tức, lập tức đính chính lại thông tin bản quyền.

Chuyện này ầm ĩ huyên náo, công ty xử lý Tả Phỉ Bạch như thế nào là vấn đề nội bộ của nhân viên, mọi người cũng không phải quan tâm.

Bọn họ muốn xem chỉ là cảnh tượng náo nhiệt chuyện ngôi sao mới Tả Phỉ Bạch thay đổi nhanh chóng thôi.

Ký giả đương nhiên biết rõ làm sao bắt kịp con mắt độc giả, ở phương diện này cổ động tuyên dương, tạo đủ thanh thế.

Ngay cả tối ngày hôm qua người không nhìn thấy náo nhiệt, hôm nay cũng biết tất cả rồi, lúc nhàn rỗi cùng nhau bàn về đề tài này.

Thứ bảy người nghỉ ngơi một mình hoặc làm thêm giờ, dù bận rộn cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, lấy cái đề tài này thoải mái tiêu khiển một chút.

Trái ngược với tức giận mà nói, mọi người cũng chỉ coi chuyện này như xem chuyện cười.

Ai nổi tiếng hoặc đột nhiên biến mất, đối với mọi người mà nói không có gì khác nhau.

Chỉ là, đối với Tả Phỉ Bạch, chuyện này chắc chắn là chìm trong tai họa.

“Ôi…” Hà Quyên đóng lại trang mạng, hiện tại hầu như tất cả các trang mạng đều không dè dặt đề cập chuyện này.

Cô chưa nói đồng tình với Tả Phỉ Bạch, chẳng qua là cảm thấy dù sao cũng biết, không cần thiết phải nói gì nữa.

Chỉ là hơi quen thuộc một chút so với người xa lạ mà thôi, đối với cô mà nói, Tả Phỉ Bạch tốt hay xấu không có nghĩa gì.

Tắt máy vi tính, Hà Quyên xuống bếp chuẩn bị cơm tối, hôm nay là chủ nhật, Chu Duệ Trạch còn phải đi làm thêm giờ, thật là vất vả.

Buổi tối làm món anh thích ăn, sắp xếp đường giấm.

Nghĩ tới đây, Hà Quyên cầm ví tiền đi chợ mua đồ ăn, tìm món Chu Duệ Trạch thích ăn.

Bên trong công ty Tả Phỉ Bạch, ông chủ nhìn thuộc hạ tính toán kết quả.

Bên trong bởi vì chuyện này có thể gây ra tổn thất, con số này thật đúng không nhỏ.

Sau khi nhìn một chút, ông chủ gửi fax cho anh Địch một bản, rốt cuộc muốn chuyện như thế nào, hay là anh Địch muốn đứng nhìn.

Chỉ là, ông không biết rõ, anh Địch làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.

Đúng lúc ca sĩ Thiên Vương đi vào có chuyện muốn nói với ông chủ, thấy ông chủ ném tài liệu vào trong máy hủy giấy cười cười: “Gửi tới cho anh Địch rồi hả?”

“Ừ, chẳng qua vẫn còn phải nợ, sau này dựa vào anh Địch, để đưa công ty tốt lên so với những thứ này hơn nhiều.” Ông chủ cười cười, ông ta hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.

“Cách nghĩ của sếp, người bình thường như tôi thật sự không hiểu.” Ca sĩ Thiên Vương tùy ý ngồi đối diện ông chủ, quan hệ hai người không chỉ là cấp trên cấp dưới, mà còn là bạn bè.

“Tốn nhiều tiền như vậy không để Tả Phỉ Bạch trở thành ngôi sao, bây giờ lại kéo cô xuống, chẳng lẽ là tiêu nhiều tiền không đúng chỗ?” ca sĩ Thiên Vương trăm cách không lý giải được.

“Chuyện của hắn, không cần phải suy nghĩ.” ông chủ tốt bụng khuyên nhủ, cách nghĩ của người như anh Địch, không phải là bọn họ có thể tùy tiện suy đoán được, “Chỉ cần chúng ta đạt được mục đích là được rồi.”

“Ừ.” Ca sĩ Thiên Vương gật đầu cười một cái.

Nói thật đối với người mới Tả Phỉ Bạch này, cho tới bây giờ anh cũng không coi trọng.

Một người, không có tài văn chương, không có thực lực còn kiêu ngạo đến không thể được, thật sự làm cho người ta ghét.

Chẳng qua là có người nâng đỡ, đó cũng là chuyện không có cách giải quyết vấn đề, con đường này của Tả Phỉ Bạch dường như quá ngắn một chút.

Thay đổi nhanh chóng, mức độ “Ngoạn mục” này, người bình thường cũng không thể chịu nổi.

Nghe nói, Tả Phỉ Bạch mở cuộc họp báo xong về đến nhà, sau đó vẫn không ra khỏi cửa, không biết tinh thần phải sa sút bao lâu.

Chỉ là, có thể khẳng định một chút, say này, cô phá hỏng con đường đi vào giới giải trí.

Đừng nói cô không có thực lực, dù cho là có thực lực thì ai dám dùng cô?

Chẳng lẽ cho rằng giới giải trí chỉ như nước cờ thứ nhất để khoa trương, coi như mặt có thể có tài năng pha lẫn được tiếp nữa không?

Thật là nhìn xem chuyện gì cũng quá đơn giản.

Lúc này ngoài ra, anh Địch nhìn bản fax được chuyển tới, căn dặn trợ lý: “Cho bọn hắn tiền đánh thắng đi.”

“Vâng.” Trợ ly nhiều kinh nghiệm đáp một tiếng lập tức đi ra ngoài.

Anh Địch cầm điện thoại di động lên, ấn điện thoại, thế nhưng không bấm gọi điện, mà là gởi tin nhắn.

Không tới một phút, ở một thành phố khác âm tin báo điện thoại vang lên, ngón tay thon dài ấn xuống, mở tin nhắn ra, sau khi nhanh chóng xem xong, chỉ đáp lại một từ đơn giản: “Tốt.”

Nhận được tin nhắn này, ánh mắt anh Địch sáng lên, như trút được gánh nặng, dựa lưng vào trên ghế, xem ra hành động của anh, làm anh ta rất hài lòng.

Như vậy có tính là được kết thân với anh ta không đây?

Chỉ là, anh Địch có chút không hiểu rõ, liền vì thân phận của người kia, rốt cuộc địa vị cao như vậy lại đối phó với Tả Phỉ Bạch sao?

Có đáng không?

“Khi dễ người phụ nữ của tôi, cô sẽ phải trả giá đắt.” Mặt Chu Duệ Trạch chứa đựng nụ cười lạnh lùng, làm Nhiếp Nghiêu nghi hoặc.

“Tốn nhiều tiền phá hỏng như vậy…” Nhiếp Nghiêu còn không quá hiểu, muốn đối phó với Tả Phỉ Bạch có rất nhiều cách, còn lãng phí thời gian và sức lực như vậy sao?

Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, nụ cười của anh hoàn toàn ngược lại với lời nói lạnh lùng: “Không đưa cô ta lên thật cao, làm sao có thể ném xuống?”


/137

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status