Oan Nghiệt Nhân Duyên

Chương 60 - Trò chuyện ban đêm (2)

/121


Đống lửa không ai thêm củi, dần dần ảm đạm, trong sơn động một lần nữa rơi vào tối đen.

Hoài Ngọc đại não rất mệt mỏi, nhưng thân thể cũng rất phấn khởi, hắn ngủ không được, chỉ có thể một tay gối lên đầu, nghe bên người Thẩm Gia đều đều tiếng hô hấp, nhìn đỉnh động ngẩn người.

Hắn cho rằng Thẩm Gia đã sớm ngủ, lại bỗng nhiên nghe được thanh âm của nàng, phảng phất như trong mộng nói mớ.

“Hoài Ngọc, ta nghe thấy rồi.”

Hoài Ngọc sửng sốt, hỏi: “Nghe thấy gì?”

“Nghe thấy ngươi gọi ta là Châu Châu, lúc ngươi ngã xuống ấy.”

Hoài Ngọc quay đầu, thị lực của hắn trong bóng tối cũng rất tốt, cho nên có thể thấy rõ bóng lưng Thẩm Gia, đường cong thân thể của nàng hoàn mỹ, lúc nằm nghiêng càng thêm rõ ràng, giống như một ngọn núi trùng điệp kéo dài.

“Ta có kêu sao?”

Hoài Ngọc cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ tận mắt nhìn thấy Thẩm Gia rơi xuống vách núi kia trong lòng đau nhói, hắn thậm chí không kịp nghĩ rõ ràng, thân thể liền theo bản năng nhảy xuống theo nàng.

“Ngươi có đó.” Thẩm Gia rất chắc chắn nói.

“Ta không thể kêu vậy sao?”

Hoài Ngọc đã sớm phát hiện, Thẩm Gia đối với nhũ danh này của nàng rất keo kiệt, chỉ cho phép một số người đặc biệt gọi, ví dụ như cữu cữu của nàng, còn có Hoài Vân quen biết không lâu, trước đây nàng không cho phép hắn gọi, Hoài Ngọc cũng không biết vì sao mình phải hỏi nhiều như vậy, hắn rất rõ ràng đáp án của Thẩm Gia là cái gì, bất quá là tự rước lấy nhục mà thôi.

Quả nhiên, vấn đề này vừa hỏi ra, Thẩm Gia liền lâm vào trầm mặc.

Ngay khi Hoài Ngọc cho rằng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không trả lời, nàng lên tiếng.

“Kêu đi.”

Ngắn ngủn hai chữ, lại như là hướng trong hồ ném xuống một viên đá, làm cho tầng tầng gợn sóng.

“Ngươi nói cái gì?” Hoài Ngọc nghi ngờ mình nghe lầm.

“Ta nói ngươi kêu vậy đi,” Thẩm Gia từ nằm nghiêng biến thành nằm thẳng, nhìn đỉnh động nói, “Bất quá là một cái tên mà thôi.”

“Ai đặt nhũ danh này cho ngươi? Nương ngươi?”

“Không phải, là cữu cữu ta.” Thẩm Gia nhẹ giọng nói, “Người nói, ta là hòn ngọc quý trên tay người.”

Hoài Ngọc thầm nói, nhũ danh này quả là danh xứng với thực, bởi vì Tạ Dực quả thật coi nàng như hòn ngọc quý trên tay.



Hoài Ngọc chưa từng thấy cữu cữu nhà ai cưng chiều cháu gái đến thế, cũng chưa từng thấy quan hệ hai bên hài hòa như vậy bao giờ, Thẩm Gia ở trước mặt Tạ Dực, luôn kìm lòng không đậu toát ra tư thái làm nũng của con gái, tựa như một cô nương chưa trưởng thành, thích dính lấy người lớn, nàng đối với Thẩm Như Hải cũng không có như vậy, Tạ Dực nhìn qua lại càng giống cha nàng.

“Ngươi quả thật rất thân thiết với cữu cữu.”

Hoài Ngọc đưa ra những lời đánh giá này, trong lời nói cũng mang theo chút vị chua.

Thẩm Gia bật cười: “Đương nhiên rồi, trên đời này, ta thứ nhất thích cữu cữu, thứ hai thích ngoại tổ mẫu ta, thứ ba thích nương ta, bởi vì bà ấy không còn trên đời nữa, nếu bà ấy còn ở đây, hẳn cũng là thứ nhất.”

Hoài Ngọc trong lòng buồn bã, chính mình ngay cả ba thứ hạng cao nhất đều chen không vào, ngoài miệng nhịn không được hỏi: “Cha ngươi đâu?”

“Ông ta ư?” Thẩm Gia khịt mũi coi thường, “Ông ta ở trong đám người đáng ghét nhất chắc chắn là xếp hạng đầu tiên.”

“……”

Lại còn có “Bảng xếp hạng người đáng ghét nhất”, Hoài Ngọc may mắn không hỏi mình xếp thứ mấy, nếu không nhất định sẽ bị đày lên bảng này.

Thẩm Gia đột nhiên nói: “Kỳ thật, trước năm tuổi ta chưa từng gặp cữu cữu.”

Hoài Ngọc hỏi: “Vậy người đặt nhũ danh cho ngươi như thế nào?”

Thẩm Gia nói: “Viết thư, trước khi ta năm tuổi, cữu cữu một lần cũng không đi kinh thành, nương ta xuất giá người không đi, khi ta được sinh ra người cũng không đi, lần đầu tiên hắn đi kinh thành, chính là mang nương ta về Kim Lăng.”

Thẩm Gia lâm vào trong hồi ức, năm nàng năm tuổi, tình cảm của cha nương cũng đã rất không tốt, gần như tan vỡ, lúc Thẩm Như Hải tuần tra Giang Nam, chào hỏi cũng không nói một tiếng, liền từ Hàng Châu dẫn về một nữ nhân cùng tiểu nữ hài tám tuổi, hắn đặt tên cho tiểu nữ hài kia là ‘Thẩm Như’, đem nàng ghi vào gia phả, còn nói muốn nạp nữ nhân họ Tôn kia làm thiếp.

Loại hành vi này không thể nghi ngờ, là đem thể diện Tạ Như đặt ở dưới lòng bàn chân mà giẫm, Tạ Như trời sinh tính cương liệt, trong mắt không thể nhịn nổi, cùng hắn hoàn toàn đoạn tuyệt, viết phong thư cho đệ đệ ở Giang Nam.

Tạ Dực đến, hắn chưa bao giờ đặt chân đến kinh thành, bởi vì một phong thư của trưởng tỷ, ngàn dặm xa xôi chạy tới.

Hắn dẫn theo rất nhiều người, rất nhiều xe, khua chiêng gõ trống, thổi đàn hát, so với lễ thành thân còn náo nhiệt hơn, đưa Tạ Như ra khỏi Thẩm viên, đón về nhà mẹ đẻ, nhưng duy chỉ quên mang theo Thẩm Gia.

Thẩm Gia năm tuổi khóc lớn đuổi theo ở phía sau, nhưng xe ngựa thế nào cũng không chịu vì nàng dừng lại, hai bên đường tất cả đều là người xem náo nhiệt.

“Khi đó ta rất ghét cữu cữu của ta.” Thẩm Gia nói, “Không biết hắn là cữu cữu, nghĩ hắn là người xấu mang nương ta đi, bất quá ghét nhất vẫn là chính ta. Tôn di nương ngày đầu tiên đến, mang cho ta bánh ngon mua ở đầu đường Hàng Châu, ta trước đây chưa bao giờ ăn qua, cho nên rất thích ăn, nương ta thấy ta ăn vui vẻ, liền cười hỏi ta, có phải thích Tôn di nương, thích tỷ tỷ, ngươi biết ta nói như thế nào không?”

Hoài Ngọc không nói gì, hắn đã đoán được đáp án, Thẩm Gia khi đó bất quá là một hài tử năm tuổi, ăn được bánh ngọt ngon, tự nhiên sẽ thích người đưa bánh ngọt cho nàng.

Quả nhiên, Thẩm Gia tự giễu cười nói: “Ta nói thích, rất thích, còn hỏi nương, các nàng có thể ở lại đây hay không? Ngươi nói, sao có thể có người ngốc như vậy? Nương ta khi đó chắc hẳn đã thương tâm biết bao, trượng phu không yêu nàng, nữ nhi duy nhất cũng phản bội nàng.”

Thanh âm của nàng mang theo một chút nức nở, Hoài Ngọc nghe được khổ sở, muốn đem Thẩm Gia ôm vào trong ngực, lại sợ đường đột đến nàng, đành phải vỗ vỗ đầu của nàng: “Khi đó ngươi còn là một tiểu hài tử.”



“Lời nói của trẻ con mới làm tổn thương người khác, bởi vì chúng không biết nói dối, nói đều là sự thật.”

Thẩm Gia đem cánh tay che ở trên mắt, che hai hàng lệ đang dâng đầy đáy mắt kia.

Kỳ thật khi đó nàng còn quá nhỏ, không nhớ được toàn bộ sự tình, duy chỉ có chuyện này là nhớ rất rõ ràng, bởi vì sau đó Tạ Dực liền tới kinh đón Tạ Như đi, nương nàng ngồi trên xe ngựa, ngay cả vén rèm quay đầu nhìn nàng một cái cũng không có, đi đến quyết tuyệt, không hề lưu luyến.

Nàng vẫn cho rằng là nương chán ghét ra nàng, cho nên mới không chịu mang theo nàng, đáy lòng có bóng ma, cho nên mới nhớ rõ đặc biệt rõ ràng.

Chán ghét Thẩm Như cùng Tôn thị cũng là bắt đầu từ khi đó, ngay từ đầu, Thẩm Gia kỳ thật rất thích Thẩm Như tỷ tỷ này, bởi vì khi đó ở Thẩm Viên, nàng không có bạn chơi đồng trang lứa. Nhưng Giả thị nói cho nàng biết, chính là hai nữ nhân này bức nương nàng đi, từ đấy về sau Thẩm Gia liền trở nên chán ghét các nàng, nàng không bao giờ ăn bánh ngọt Tôn thị tặng nữa, cũng không cho phép Thẩm Như gọi nàng là muội muội.

“Sau đó thì sao?” Hoài Ngọc hỏi.

“Sau đó, ta trở thành đứa trẻ cha không yêu nương không thương.”

Thẩm Gia hôm nay hồi tưởng lại, còn có chút muốn cười: “Khi đó, ta mỗi ngày đều ngồi ở cửa chính, ngồi cả ngày, ai tới cũng khuyên không nổi ta.”

“Ngồi đó làm gì?”

“Không làm gì, chỉ nhìn trời, ngẩn người, sau đó chờ nương ta tới đón ta. Ma ma nói, mẹ ta ở phía nam, nơi đó rất xa, phải ngồi thuyền lớn, ta chưa từng ngồi thuyền, còn tưởng rằng ngồi ở cửa là có thể đợi được thuyền lớn.”

Hoài Ngọc hỏi: “Vậy ngươi có đợi được chưa?”

Thẩm Gia gật đầu: “Đợi được rồi.”

Đợi được cữu cữu, lại không đợi được mẫu thân của nàng, Tạ Như rời kinh, ba năm sau, ở Giang Nam rực rỡ sắc màu vì tức giận mà chết.

Đến nay Thẩm Gia vẫn còn nhớ rõ ngày Tạ Dực tới đón nàng.

Ngày đó kinh thành đổ mưa, ba năm trôi qua, nàng ngày ngày đi ra cửa lớn ngồi bất động, lúc trời mưa, nàng liền ở trong viện của mình làm ổ.

[Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân, ngõ sâu Minh triều bán hạnh hoa.]

Mưa xuân tí tách rơi, theo mái ngói từng giọt chảy xuống, treo thành một tấm rèm mưa, nàng ngồi ở dưới hành lang, trong lòng ôm một con tiểu hồ ly mập mạp, nhìn hạt mưa không ngừng rơi xuống đến xuất thần.

Tạ Dực cầm một chiếc ô giấy, xuyên qua Nguyệt Môn, đi tới trước mặt nàng.

Nước mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, b.ắ.n lên từng chút bọt nước, trời đất đều yên tĩnh lại, giống như chỉ còn tiếng mưa rơi.

Tạ Dực năm ấy hai mươi sáu tuổi, mặc một thân tang lễ, hơi cúi người xuống, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng, câu đầu tiên nói là: “Châu Châu, ta là cữu cữu của con.”

Sau đó, người đứng thẳng dậy, vươn tay về phía nàng, nói ra câu thứ hai: “Ta tới đón con về nhà.”

/121

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status